Dược Ngọt (Thuốc Ngọt)

Chương 66




"Anh bị cưỡng bức?" Sở Trú thiếu chút nữa bị tức đến bật cười, cúi đầu nhìn cô, "Quý Thành Mạt nói với em như thế?"

Lương Dược cho là anh đang giả vờ kiên cường, càng ôm chặt anh hơn, thâm tình nói: "Trú Trú, đừng lo, em sẽ không để ý chuyện đó, hơn nữa anh còn là người bị hại, lòng em thương anh còn không kịp."

Sở Trú thở sâu, giọng nói rất bình tĩnh, "Cậu ta đã nói với em như thế nào?"

"Cậu ta nói..." Giọng nói Lương Dược nhỏ xuống, vô cùng băn khoăn cảm nhận của anh, "Anh bị năm người phụ nữ làm này nọ."

Sở Trú: "... Vậy cậu ta có nói cho em biết người bắt cóc anh đều là nam không?"

Lương Dược kinh ngạc ngẩng đầu, "Cho nên anh là bị nam làm này nọ?"

Sở Trú không nói gì.

Sau khi nói ra khỏi miệng, Lương Dược lập tức ý thức được không đúng, nếu như Sở Trú bị nam làm này nọ, làm sao sẽ có bóng ma đối với nữ được, cái này không thể nào nói được mà!

Cô hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

"Chuyện này nhắc tới hơi dài." Sở Trú xoa xoa cổ họng, giọng nói khàn khàn trầm thấp, "Có thể cho anh uống miếng nước trước không?"

Lương Dược lúc này mới phát hiện môi anh khô nứt, da môi trắng bệch, "Lẽ nào sau khi thi đấu xong anh không uống nước?"

Cô lấy làm kinh hãi, "Em thấy có rất nhiều cô gái đưa nước cho anh mà."

"Anh không muốn." Sở Trú nhìn cô, thả nhẹ giọng nói, "Anh chỉ muốn uống nước của bạn gái."

Lương Dược: "Ách..."

Sở Trú chậm rãi nói: "Anh thi đấu xong, còn thắng, vì bạn gái ngay cả bóng rổ cũng chơi, nhưng tranh tài xong ngay cả bóng người bạn gái cũng không thấy được, anh tìm rất lâu."

Giọng nói của anh có vài phần ấm ức, nghe có vẻ tội nghiệp.

Trong lòng Lương Dược lập tức dâng lên cảm giác áy náy, "Xin lỗi, em vốn là muốn đi đưa nước cho anh, ngay cả nước cũng đã cầm chắc, nhưng đột nhiên thấy Quý Thành Mạt, nhất thời nổi giận một trận, nên đã đi qua."

"Ừ." Sở Trú biết cô là vì anh, trong lòng có chút cảm động, "Như vậy nước đâu rồi?"

Lương Dược "A" một tiếng, "Vừa cho Quý Thành Mạt."

"..."

Lương Dược: "Đã quên cầm về."

Sở Trú cảm giác cả đời này mình và Quý Thành Mạt cũng không thể hòa hợp được, vậy mà lại cầm nước của bạn gái anh, mặt lớn nhỉ?

Lương Dược sợ bạn trai khô chết ở trên đường nên để anh ở đây chờ đừng nhúc nhích, tự mình chạy đến quầy bán quà vặt mua nước cho anh, để biểu đạt áy náy, cô mua là một chai nước cao cấp mười tệ.

Nước! Mười! Tệ!

Bản thân cô cũng chưa từng uống mắc như vậy!

Bạn trai uống vô cùng đương nhiên, một hơi đã quét sạch nửa chai, sau khi hết thoải mái mà lau miệng, giọng nói cuối cùng cũng khôi phục nhẹ nhàng khoan khoái, "Nói đi, em muốn biết cái gì?"

Lương Dược thốt ra: "Anh có bị cưỡng bức hay không?"

"Không có." Mặt Sở Trú không chút thay đổi, còn cho là mình vừa nói chưa đủ rõ ràng, "Em cảm thấy anh giống người từng bị cưỡng bức?"



Lương Dược nghĩ đến bình thường anh động một chút là ôm ôm hôn hôn cô, như là da thịt bị đói khát, một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ có bóng ma, "Quả thực không quá giống, mỗi ngày anh thoạt nhìn đều có vẻ không thoả mãn."

"..."

Sở Trú đã thành thói quen thường hay bật ra một câu cợt nhả của cô, lặng im không nói, như là ngầm thừa nhận.

"Vậy thì vì sao?" Lòng hiếu kỳ của Lương Dược cũng bị dằn vặt đến điên rồi, "Không phải là bị bảo mẫu lừa gạt đơn giản như vậy chứ?"

"Thật ra nghiêm túc mà nói anh cũng không tính là ghét con gái, chẳng qua là lúc đó có thể không tiếp nhận được, những gì muốn nói cũng không đáng kể, anh không tiếp xúc với nữ sinh chỉ là bởi vì không thích bọn họ, không có liên quan gì đến nam hay nữ." Sở Trú lắc đầu, dắt tay cô, "Chuyện này nói rất dài dòng, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi."

"...Ừ." Lương Dược ý thức được mình chọc vết sẹo của người ta như vậy không tốt lắm, nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt anh không vui không giận, nhìn không ra là đang nghĩ gì, "Nếu như anh không muốn nói cũng đừng miễn cưỡng."

"Không sao." Sở Trú thản nhiên nói, "Đều đã qua, việc này còn phải nói từ việc anh bị trói."

"Đúng rồi, nói đến bắt cóc..." Lương Dược nghĩ đến gương mặt hận đời kia của Quý Thành Mạt, lời nói cũng không giống như là giả, "Quý Thành Mạt nói bảo mẫu là đi cứu anh, mà không phải bắt cóc anh."

Sở Trú im lặng vài giây, "Em tin tưởng cậu ta?"

Lương Dược lắc đầu, "Em tin anh, chỉ cần anh nói không phải, em sẽ tin."

Sở Trú nhàn nhạt cười, "Thật ra cậu ta cũng không nói sai, thật giả đều một nửa đi."

Giọng nói anh dừng lại, dường như đang sắp xếp mạch suy nghĩ, "Trước đây ba mẹ anh bề bộn nhiều việc, mẹ anh vội vàng diễn kịch, ba anh vội vàng chuyện của công ty, dì Tôn nuôi anh lớn, quả thực anh... vẫn luôn đối đãi với bà như mẹ ruột."

Lương Dược nghe đến đó đã hiểu, dì Tôn chính là bảo mẫu kia.

"Quan hệ giữa anh và Quý Thành Mạt cũng tạm được, chí ít trước khi sự việc kia xảy ra là như thế."

Sở Trú hồi tưởng lại, "Ngày đó là sinh nhật anh, dì Tôn tới trường học đón anh, nói muốn dẫn anh đi ăn bữa lớn mừng sinh nhật, bà nói ba mẹ anh lại vì có việc nên không thể về nhà, anh không suy nghĩ nhiều mà đi theo bà... Sau đó anh mới biết được, thật ra ba mẹ anh vẫn luôn chờ anh trở về đón sinh nhật, bọn họ vì ngày này còn đặc biệt để trống thời gian, dì Tôn đã lừa anh."

Lương Dược nghe được thì lồng ngực thít chặt, khó chịu vì anh, không kìm lòng nổi mà nắm thật chặt lòng bàn tay anh.

"Chuyện về sau không khác gì em nghe được." Giọng nói Sở Trú bình thường, hời hợt, "Dì Tôn và bọn cướp thông đồng xong, trói anh lại rồi đòi tiền gia đình anh, bởi vì nguyên nhân truyền thông, giao dịch chậm chạp không thành giao được, anh cũng vẫn bị vây ở đó."

"Bọn họ nhiều lần muốn giết anh." Sở Trú dừng một chút, "Nhưng đều bị dì Tôn ngăn cản."

Lương Dược ngẩn ra, "Vì sao?"

"Dù sao sinh sống cùng nhau lâu như vậy, có thể là còn có chút cảm tình đối với anh." Sở Trú khẽ giễu cợt, "Bà ta và đám người kia cùng nhau trông coi anh, mỗi ngày đều khóc lóc kể lể với anh, nói là bà ta chỉ là bất đắc dĩ, anh trai bà ta thiếu rất nhiều tiền, nếu như không làm như vậy sẽ cửa nát nhà tan."

Lương Dược: "... Bà ta lại bại lộ ở trước mặt anh? Bà ta không sợ sau khi anh trở về vạch trần bà ta à?"

"Lúc đó anh cũng nghĩ như vậy." Sở Trú nói, "Nhưng anh không nói."

"... Sau đó thì sao?"

Sở Trú nói: "Sau đó việc này lặp đi lặp lại nhiều lần trên tin tức, bọn cướp không nhịn được, muốn giết anh diệt khẩu, dì Tôn tìm thấy lương tâm, cũng có thể là sợ, nửa đêm cởi dây mang anh chạy trốn, sau đó bị phát hiện, bọn anh bị đám người kia ép đến bên vách núi, giây phút cuối cùng bà ta kéo mấy người này lại, muốn anh mau chạy."

Anh rũ mắt nói: "Sau đó anh gọi người trở lại, bà ta đã bị bọn họ đẩy xuống vách đá."

Lương Dược ngàn vạn lần không nghĩ tới chân tướng lại là như vậy, "Bà ta có mưu đồ gì, thiếu tiền như vậy vì sao không trực tiếp tìm gia đình anh mượn? Hà tất gì phải làm ra loại sự việc này?"

Sở Trú nhìn về phía trước: "Trước đây bà ta mượn của nhà anh hai trăm vạn, vẫn chưa trả."

Lương Dược: "... Vì sao nhà anh không sa thải bà ta?"

"Bởi vì anh." Sở Trú thấp giọng nói, "Anh luyến tiếc bà ta, trước đây rất ỷ lại bà ta... Sự việc phát triển đến nước này, chỉ có thể nói là anh gieo gió gặt bão."



Đến nay anh cũng không thể hoàn toàn hận dì Tôn, mặc dù là bà ấy kéo anh tới địa ngục, nhưng cũng dùng tính mạng đưa anh trở lại.

Anh vẫn còn nhớ rõ bà ấy khóc nói xin lỗi anh, bà chỉ muốn đòi tiền, không muốn làm hại tính mạng anh.

Bản tính Dì Tôn không xấu, nhưng chuyện xảy ra lên men quá mức nghiêm trọng, bà cơ bản không khống chế được.

Lương Dược nắm chặt lòng bàn tay anh, dời sự chú ý của anh nói: "Vì sao Quý Thành Mạt hận anh như vậy? Anh là người bị hại mà."

"Cậu ta chỉ tin tưởng lá thư kia của dì Tôn." Sở Trú chậm rãi lắc đầu, "Nghe không vào lời của người khác."

"Thư viết cái gì?"

"Nói bà ấy đến hang ổ bọn cướp cứu anh, nếu như không về được, Quý Thành Mạt sẽ báo cảnh sát." Sở Trú nói, "Đại khái là bà ấy nghĩ cho dù chết cũng phải để lại cho con trai một ấn tượng vĩ đại thôi."

Lương Dược gật đầu, như vậy đã nói thông suốt, "Vậy việc anh ghét nữ là chuyện gì xảy ra? Hình như không liên quan gì đến việc này."

Sở Trú nói: "Quý Thành Mạt sau khi biết mẹ cậu ta chết thì không chấp nhận được, cố chấp cho rằng là anh hại bà ấy, vẫn muốn báo thù."

Nói đến đây, anh chán ghét mà cau mày, "Em cách cậu ta xa một chút, tính cách cậu ta trước đây thì tương đối vặn vẹo, dối trá thành tính, mười câu trong miệng có chín câu là giả, sau khi anh được cứu ra, cậu ta không biểu hiện ra một chút dáng vẻ thù hận, ngày ngày sang xem anh, sau đó nói xin lỗi, nói đều là lỗi của cậu ta, đã lừa dối tất cả mọi người, bao gồm anh..."

Sở Trú lộ ra vẻ mặt lạnh lùng không muốn nhớ lại, "Sau đó anh bị cậu ta lừa uống một ngụm nước có pha chất tẩy rửa."

"Vãi lúa." Lương Dược khiếp sợ đến tột đỉnh, tức giận tới cực điểm, "Cậu ta trâu bò như vậy sao không cho anh uống axit sunfuric nhỉ?"

Sở Trú không nghĩ tới điểm chú ý của cô lại ngoài dự đoán như vậy, "... Chắc là cậu ta mua không được?"

Lương Dược vừa tức vừa đau lòng: "Sao anh lại dễ bị lừa như vậy, có ngốc hay không, đứa nhóc ba tuổi cũng biết không được ăn loạn cái gì, anh còn từng bị mẹ cậu ta bắt cóc một lần! Vậy anh uống cơ thể có sao không? Sẽ không lại phải rửa ruột chứ?"

"Anh không uống." Sở Trú hình như cũng cảm thấy mất mặt, giọng nói cũng nhỏ không ít, "Uống một hớp thì nhận thấy được vị sai nên ói ra, về sau anh cũng chưa từng gặp lại cậu ta, cho đến buổi tối cuối tuần chúng ta ăn cơm tình cờ gặp phải."

"Vậy cũng không kém bao nhiêu." Lương Dược thuận theo, bỗng nhiên nhớ tới, "Đợi đã, việc này và việc anh ghét nữ có liên quan gì? Quý Thành Mạt cũng không phải nữ."

Mặt Sở Trú không chút thay đổi, "Trước khi sự việc bại lộ, cậu ta ở trong lòng anh vẫn là nữ."

Lương Dược: "Hả?"

"Dì Tôn đã nuôi cậu ta như con gái từ bé, lúc cậu ta được đón đến nhà anh cũng nói là nữ, không có ai phủ nhận, bao gồm chính cậu ta."

Sở Trú có hơi một lời khó nói hết, "Anh, cứ như vậy tin cậu ta là nữ, tròn ba năm."

Cho nên anh luôn luôn xem Quý Thành Mạt như em gái mà đối đãi, thẳng đến có một ngày, phát hiện em gái không chỉ muốn mưu sát anh, phía dưới còn có đồ vật dài dài của đàn ông...

Hình tượng con gái trong lòng anh cũng không đáng yêu nổi nữa.

Đoạn thời gian đó anh nhìn mấy cô gái kia đều cảm thấy như nam.

"..." Lương Dược có chút ngu ngơ, không nghĩ tới lại không hợp lẽ thường như thế, đợi đã, hình như cô phát hiện nguyên nhân Sở Trú nhiều lần bị lừa!

Lương Dược bỗng nhiên buông tay anh ra, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm anh: "Anh hãy thành thật khai báo, không phải là trước kia anh từng thích Quý Thành Mạt chứ?"

Sở Trú: "?"

Lương Dược: "Không tới một tháng em đã lừa được anh đến tay, không lý nào anh và cậu ta ở chung ba năm lại không hề có một chút cảm giác nào với cậu ta, hai người nhất định có vấn đề!"

Sở Trú: "..."