Dược Ngọt (Thuốc Ngọt)

Chương 61




Ngay khi Sở Trú hôn tới, đầu Lương Dược như muốn nổ tung luôn tại chỗ. Da mặt của cô không đủ dày để ngay giữa ban ngày ban mặt, ở nơi công cộng, nơi người khác đang ăn uống thế này hôn bạn trai mình...

Chưa kể là nhà hàng này kinh doanh rất tốt, các bàn bên cạnh đều chật ních người, có học sinh vừa tan học, cũng có người lớn vừa tan làm… đủ kiểu người ở xung quanh bọn họ. Bầu không khí vốn đang rất ồn ào thì bị nụ hôn của Sở Trú làm đông cứng lại.

Mọi người đồng loạt dừng đũa, biểu cảm khác nhau nhìn bọn họ, nhìn hai học sinh mặc đồng phục dưới ánh mắt của bao nhiêu người hôn nhau.

Lương Dược sống cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác xấu hổ như vậy, em gái cô còn đang ngồi đối diện, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng Lâm Hàn Hi thở dài một hơi, rồi nhỏ giọng mắng một câu lợi hại.

Cũng may Sở Trú không hôn cô lâu, Lương Dược còn chưa kịp đẩy anh ra thì anh đã tách ra rồi.

Lương Dược che miệng nhìn anh chằm chằm.

Giờ phút này Sở Trú giống như một đứa trẻ đang tức giận, sắc mặt tái nhợt u ám, anh giống như đã mất đi lý trí, trở nên bốc đồng cáu kỉnh, hành vi vừa rồi giống như đánh dấu vật thuộc quyền sở hữu của mình.

Lương Dược cau mày vừa định nói gì thì đã bị anh ôm lấy eo, Sở Trú gần như thô lỗ kéo cô ra khỏi ghế, sau đó ôm cô vào lòng, lạnh lùng nói với Chu Quang Lý: "Tôi không quan tâm trước đây hai người đã nói với nhau những gì, bây giờ cô ấy là của tôi, sau này cũng chỉ là của tôi."

Lương Dược: … Thật ấu trĩ.

Cũng may Chu Quang Lý không phải người có suy nghĩ trưởng thành, chỉ số thông minh của cậu ta cũng ngang với Sở Trú lúc này, cậu ta tức giận vô cùng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh: "Cậu làm thế này có nghĩ tới cảm nhận của Dược Dược không?"

Cậu ta to tiếng quở trách: "Hai người không hợp chút nào, Dược Dược không phải là đồ dùng cá nhân của cậu, cậu lấy đâu ra cái quyền thay cô ấy quyết định? Nhìn dáng vẻ của cậu tôi càng chắc chắn Dược Dược đã bị cậu đe dọa nên mới hẹn hò với cậu, cô ấy không hề thích cậu tí nào!"

Cậu ta lại nói với Lương Dược: "Dược Dược, cậu không cần sợ cậu ta, nơi này nhiều người như vậy, cậu ta không dám làm gì cậu cả. Cậu nói đi, có phải cậu ta ép buộc cậu không, chỉ cần cậu chịu nói ra, tôi lập tức đưa cậu rời khỏi đây, bảo vệ cậu cả đời!"

Lương Dược: "..."

Chuyện kỳ thú năm nào cũng có nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều.

Chu Quang Lý không có kỹ năng gì đặc biệt, nhưng lại có một cái miệng rất có kỹ năng, kỹ năng dễ dàng gợi lên cho người khác ý muốn đập chết cậu ta.

Sắc mặt Sở Trú càng lạnh hơn, anh không còn nhẫn nhịn được nữa, vừa buông Lương Dược ra đã muốn xông tới đánh cậu ta một trận, nhưng chưa kịp thì đã bị Lương Dược nắm lấy cánh tay: "Trở lại ngay, cậu ta dở hơi thì cậu cũng thế à?"

Sở Trú dừng lại, đôi mắt đen láy nhìn cô, ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Lương Dược hít sâu một hơi quay đầu lại nhìn Chu Quang Lý, câu đầu tiên cô nói ra là: "Cậu bị chậm phát triển trí tuệ à?"

Chu Quang Lý ngẩn người: "Hả?"

"Cậu thật sự rất kỳ lạ, con mắt nào của cậu nhìn ra tôi vẫn còn thích cậu? Nếu không phải cậu đột nhiên chuyển tới lớp 1, tôi đã sớm quên mất tên cậu rồi!"

Lương Dược trong lòng chứa đầy lửa giận, miệng đột nhiên bắn như súng máy, cô bị Sở Trú hôn như vậy nói thật là cô có chút tức giận, nhưng cô không muốn nổi giận với Sở Trú bây giờ nên đã nhắm tất cả mũi nhọn vào thủ phạm: "Cậu tự nhìn vào gương đi, cậu đẹp trai được bao nhiêu, mẹ nó tôi có bị điên mới nhớ mãi không quên cậu, cậu cũng không tự xem xem mình có xứng hay không?"

Chu Quang Lý đỏ bừng cả mặt: "Dược Dược..."

"Đừng gọi tôi như vậy nữa!" Lương Dược cắt ngang: "Nó khiến tôi cảm thấy buồn nôn, chúng ta cũng chả bên nhau được mấy ngày, biết cái gì gọi là dễ hợp dễ tan không hả, từ nay đừng lượn lờ trước mặt tôi nữa, phiền phức lắm!"

Cô không khách khí nói thẳng, cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục ăn cơm ở đây, nhanh chóng nói với Lương Văn: "Em trả tiền trước đi, tí nữa chị chuyển lại cho em sau."

Lương Văn chậm chạp phản ứng: "… Được."

Sau đó Lương Dược vội vàng kéo Sở Trú rời đi, trước khi rời đi cô còn không quên châm chọc Chu Quang Lý lần nữa: "Hơn nữa, tôi cũng chưa từng lấy cậu làm tiêu chuẩn tìm người yêu, ngược lại, hiện tại tôi cho rằng ngày xưa nhìn trúng cậu là vì tôi bị mỡ che mất mắt, trong não có lỗ đó!"

Chu Quang Lý từ đầu đến cuối bị mắng tới nói không nên lời, biểu cảm vừa xấu hổ vừa lúng túng, cậu ta không giỏi mắng người, trước giờ cũng chưa bao giờ bị mắng như tát nước vào mặt thế này, bây giờ chỉ cảm thấy máu như muốn sôi lên, thấy Lương Dược chuẩn bị rời đi, cậu ta còn muốn đuổi theo để nói rõ, nhưng lại bị Lâm Hàn Hi ngăn lại: "Này, người anh em, cậu đừng đi, tôi còn có chuyện muốn hỏi cậu mà."

Chu Quang Lý tức giận vô cùng, trừng mắt nhìn anh ta: "Cậu là ai?"

"Không quan trọng tôi là ai." Lâm Hàn Hi khẽ cười: "Tôi chỉ muốn hỏi cậu, lúc trước cậu nói là là cậu phát hiện người mình thích là chị gái, không phải em gái, ý là sao? Chẳng lẽ trước đây cậu từng thích em gái sao?"

"..."

"Có phải là giận quá mất khôn đúng không?"

"..."

*

Lương Dược nhanh chóng kéo Sở Trú ra khỏi nhà hàng, lôi anh đi một đoạn xa mới buông tay ra, cô tức giận nói: "Anh bị làm sao đấy, hôn em trước mặt nhiều người như vậy, bị điên à?"

"Có lẽ là thế." Giọng Sở Trú bình thản, không có vẻ gì kinh sợ cả: "Em tức giận sao?"

"Vớ vẩn!" Lương Dược trợn mắt: "Sau này anh có thể đừng như vậy nữa có được không, ít nhất cũng phải quan tâm đến cảm giác của em chứ?"

"Tại sao?" Sở Trú ủ rũ: "Em không thích công khai quan hệ của chúng ta trước người khác như thế, không lẽ lời tên đó nói là thật?"

"?"

Lương Dược cảm thấy mạch não của bọn họ đang không chạy cùng một kênh: "Sở Trú, anh không thấy anh như thế rất ấu trĩ sao?"

Cô nói: "Nếu em không thích anh, anh hôn em trước mặt người khác như thế thì em sẽ thích anh à? Em sẽ không rời bỏ anh à? Tình yêu là phải vì nhau, vừa rồi trước mặt Chu Quang Lý em đã bảo vệ anh, như thế đã tỏ rõ thái độ của em rồi, anh có thể tin tưởng em hơn chút không?"

Sở Trú ảm đạm nhìn cô: "Cậu ta nói hai người đã từng hẹn ước, em còn từng có rất nhiều bạn trai có đúng không?"

"Mẹ nó anh muốn gây chiến với em à?" Lương Dược tức tới bật cười: "Nếu anh định diễn tình tiết tình yêu đầu tiên gì đó thì xin lỗi, em không thể thỏa mãn anh được."

Sở Trú không phải quan tâm chuyện này, anh hỏi từng từ từng chữ: "Em cũng thề với tất cả bọn họ à?"

Lương Dược: "Cái gì?"

"..." Sở Trú mím chặt môi, bàn tay siết chặt, anh biết mình không nên quan tâm quá mức như vậy, nhưng sự bồn chồn và ghen tị trong lòng đã nuốt chửng sự tỉnh táo của anh: "Chẳng lẽ anh cũng sẽ như mấy người đi trước, em chơi chán rồi sẽ đá đi không thương tiếc sao?"

Lương Dược sững người một lúc rồi từ từ bình tĩnh lại, cô không ngờ đây lại là điều anh để ý: "Đương nhiên không phải, đã nói rõ là một đời một kiếp rồi, anh nghĩ em chỉ nói bừa thế thôi sao?"

Vẻ mặt của cô như việc này là đương nhiên, nói ra câu này một cách bình thản, chứng minh cô không hề do dự, cô thật sự muốn cùng anh chung sống cả đời, nhưng trong mắt Sở Trú thì lời cô nói lại giống như nói qua loa cho có lệ.

Vẻ mặt anh lạnh lùng không nói gì, rồi bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, mạnh mẽ kéo cô đi.



"Này, anh lại làm sao vậy?" Lương Dược bị anh kéo đi, bước chân có chút loạng choạng, không hiểu ra làm sao.

Sở Trú không trả lời mà chỉ siết chặt lấy tay cô, mạnh đến mức như muốn bóp nát cổ tay cô.

Lương Dược cau mày, cũng không hỏi nữa, cô muốn xem anh rốt cuộc muốn gì.

Sở Trú kéo cô đi, bắt taxi về nhà.

Hai người trên đường không nói lời nào, giống như đang chiến tranh lạnh. Trong suốt thời gian đó Sở Trú không hề buông tay cô, giống như sợ cô chạy mất, Lương Dược cảm thấy quá mệt mỏi rồi, cho nên liền mặc kệ anh, cho anh thích làm gì cứ làm.

Về đến nhà, nhìn thấy Sở Trú đóng cửa xong, cô liền lay tay anh: "Cũng về đến nhà rồi, anh có thể buông tay ra được chưa?"

Sở Trú nhìn cô rồi chậm rãi thả từng ngón tay ra.

Lương Dược tức giận trong lòng, xoa xoa cổ tay xong rồi xoay người định rời đi, nhưng giây tiếp theo liền bị anh ôm lấy từ phía sau, tay bị anh kéo lên đỉnh đầu, anh mạnh mẽ ép cô quay lại, cúi đầu hôn thật sâu.

Lại nữa? Lương Dược xấu hổ, cố gắng giãy giụa hai tay ra muốn đánh vào lưng anh, nhưng điều này dường như càng làm anh phát cáu hơn, anh liền xoay cả người lại, nặng nề ép cô vào tường, dùng một tay siết chặt lấy hai cổ tay cô ép trên đỉnh đầu, bóp cằm cô bằng một tay để hôn sâu hơn, cùng lúc hơi uốn cong đầu gối đè giữa hai chân cô để ngăn không cho cô cử động, môi lưỡi dây dưa quyết liệt như muốn nuốt chửng mọi thứ thuộc về cô.

"Anh đừng như vậy..."

Anh hôn rất mạnh mẽ, Lương Dược thở hổn hển bị hôn tới mức không thể nói ra lời. Cô muốn nói chuyện với anh nhưng anh luôn dùng cách này để trốn tránh cô. Cuối cùng cô cũng tức giận, đẩy cũng không thể đẩy anh ra, cô tức đến mức cắn một cái vào môi anh, ban đầu vốn là muốn cắn vào lưỡi anh, nhưng lại sợ anh xảy ra chuyện, nên đành đổi sang chỗ khác.

Cô cảm giác mình đúng là một người bạn gái kiểu mẫu, bị bạn trai đối xử như thế này mà vẫn suy nghĩ cho anh ta, đây không phải tình yêu đích thực thì là gì?

Mùi máu tanh lan tràn giữa môi hai người, Sở Trú dừng lại động tác, anh ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn cô, hai mắt anh đỏ hoe, trong mắt hiện lên tia máu, con ngươi đen kịt, thật khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Nhưng Lương Dược có thể xuyên qua lớp vỏ cứng rắn sắc bén của anh, nhìn thấy trái tim mong manh của anh, anh thích cô, anh yêu cô, nhưng anh trước giờ chưa bao giờ tin vào cô.

Lương Dược cau mày, giọng nói cố gắng mềm mỏng: "Sở Trú, anh như vậy thật sự rất không bình thường, chúng ta nên nói chuyện lại..."

Khi nghe thấy ba chữ "không bình thường", đồng tử Sở Trú co rút lại, lỗ tai ong ong, chỉ có âm thanh vù vù, căn bản không thể nghe rõ gì, cũng không muốn nghe những gì cô nói sau đó, như sợ cô chia tay với anh, anh cúi đầu, một lần nữa chặn miệng cô lại.

Lương Dược: "..."

Lần đầu tiên cô nhận thức rõ ràng, rằng bạn trai của mình có thể có bệnh, hơn nữa bệnh không hề nhẹ.

*

Lương Dược cảm thấy mình là một người có trách nhiệm. Mặc dù xui xẻo đụng trúng tên bạn trai có bệnh nhưng cô đâu còn cách nào đâu, đều là do cô tự mình lựa chọn mà, nên là... chỉ có thể chiều chuộng thôi.

Đêm hôm đó, Lương Dược không giải thích thêm gì, dù sao Sở Trú cũng nghe không lọt tai, đành không nhúc nhích nhắm mắt lại mặc cho anh hôn, nhưng không biết chỗ nào lại khiêu khích đến anh, làm anh càng thêm tức giận, lạnh lùng nói: "Nói chuyện."

Lương Dược: "..." Cô khổ quá mà.

Sau đó, trước khi ba mẹ anh trở về, cô vừa hôn vừa dỗ dành, thề rằng sau này sẽ giữ khoảng cách mười mét trở lên với Chu Quang Lý thì cuối cùng cũng có thể xoa dịu được tính tình nóng nảy của vị thiếu gia này. Cô nghĩ mọi chuyện sẽ cứ như vậy mà trôi qua nhưng chẳng qua đây mới chỉ là bắt đầu.

Chu Quang Lý giống như một cái cầu chì hỏng, làm nổ tung hết mọi sự khó chịu và nhạy cảm của Sở Trú, đến nỗi về sau, chỉ cần nhìn thấy cô nói chuyện với con trai, thì anh sẽ thấy khó chịu, muốn cô hạn chế tiếp xúc với bọn họ, muốn mạnh mẽ kiểm soát cô.

Ở bên một người như vậy thật sự rất mệt mỏi, Lương Dược cũng không ngoại lệ, chỉ là cô không nói ra, nhưng mà không có ngày nào trôi qua vui vẻ cả.

Điều Sở Trú quan tâm nhất là cô, tất nhiên là anh nhìn thấy sự mệt mỏi và sốt ruột của cô.

Anh lặng lẽ rút bàn tay đang khống chế cô, không dằn vặt cô nữa, nhưng điều này không có nghĩa là sự bất an của anh đã biến mất.

Chỉ cần Lương Dược không ở bên cạnh, anh sẽ rất lo lắng, cáu kỉnh, ủ rũ, tâm tình bất ổn, nhưng anh không nói với ai, không biểu lộ ra ngoài, không trói buộc Lương Dược ở bên anh. Giống như thay vì giày vò Lương Dược, anh đang tự giày vò chính mình.

Khi Lương Dược thấy anh không còn ăn được gì nữa, cô nhận ra rằng chuyện này không hề đơn giản, cô đành bất chấp sự phản đối của anh, gọi điện cho bác sĩ Lý - bác sĩ riêng của nhà anh tới.

Sở Trú trước giờ vẫn không thích bác sĩ Lý nhưng anh cũng biết mình không thể cứ tiếp tục như vậy, nên miễn cưỡng hợp tác chữa trị. Nhưng anh thấy bị hỏi linh tinh thật phiền phức như thể anh thật sự bị bệnh tâm thần vậy, nên hầu hết thời gian đều im lặng, chỉ bảo anh ta kê cho anh một ít thuốc an thần.

"Những loại thuốc đó ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến khả năng tình dục, cậu có chắc là muốn uống không?" Bác sĩ Lý cười hiền lành.

Sắc mặt Sở Trú tối sầm: "Lượn đi."

...

Mặc cho bác sĩ Lý dụ dỗ thế nào thì Sở Trú cũng chống cự không chịu phối hợp, bác sĩ Lý đành bất lực bước ra khỏi phòng.

Lương Dược vội vàng bước tới hỏi anh ta: "Anh ấy thế nào rồi? Có khá hơn chút nào không?"

"Nếu khỏe lại nhanh như vậy thì lại không phải bị bệnh." Bác sĩ Lý lắc đầu: "Mặc dù cậu ta không muốn nói với tôi, nhưng tôi cũng có thể đoán được tâm trạng của cậu ta, cô Lương, có phải cô đã làm gì kích thích cậu ta không?"

"... Không." Lương Dược cảm thấy mình rất vô tội. Cô rõ ràng đã tận tụy cố gắng trở thành một cô bạn gái nhỏ biết quan tâm, vừa cho ôm vừa cho hôn, còn ai ấm áp hơn cô không?

"Kể từ khi tôi gặp một người bạn trai cũ của mình, anh ấy liền trở nên như thế này." Lương Dược bĩu môi: "Dù sao anh ấy cũng là con trai, không thể nhỏ nhen vậy chứ."

Bác sĩ Lý nắm bắt được từ khóa: "Một sao? Nghĩa là cô vẫn còn nhiều bạn trai cũ khác sao?"

Lương Dược nghẹn lời: "... Phải."

"Sở Trú biết chứ?"

"Ừm."

Bác sĩ Lý trầm ngâm: "Vậy thì việc này cũng không thể tránh được."

"Không sao đúng không?" Lương Dược không nhịn được nói: "Ai mà không có quá khứ, nếu anh ấy có bạn gái cũ tôi cũng không để ý đâu."

Bác sĩ Lý: "Đó là suy nghĩ của người bình thường, còn cậu ta không phải người bình thường."

"..."

Bác sĩ Lý thở dài: "Không giấu gì cô, Sở Trú vẫn luôn có vấn đề về tâm lý, chỉ là bình thường không nhìn ra được, cô có biết làm thế nào mà cậu ta thoát khỏi ám ảnh về vụ bắt cóc không?"



Lương Dược: "Là anh điều trị à?"

"Không hẳn." Bác sĩ Lý nói: "Tôi chỉ đóng một vai trò nhỏ thôi, lúc đó, cậu ta tự nhốt mình trong phòng, không muốn gặp ai, ngay cả tôi cũng không giúp được gì. Ngày nào mẹ cậu ta cũng ngồi khóc lóc với tôi, mong tôi làm cho cậu ta trở lại bình thường. Nhưng rồi một ngày nọ cậu ta nghe thấy nên đã tự ép mình, không, phải nói rằng đã giả vờ là mình trở lại bình thường rồi."

"Giả vờ?" Lương Dược cau mày.

Bác sĩ Lý gật đầu: "Có lẽ cậu ta không muốn mẹ mình lo lắng, nên đã cố ép mình trở thành một người bình thường, buộc mình phải đến trường, chăm chỉ học tập, làm những việc như những người bình thường khác. Có phải ở trường cậu ta rất ngoan ngoãn không?"

"... Hình như là vậy."

Lương Dược do dự, lần đầu tiên tiếp xúc với anh, cô thấy Sở Trú quả thực rất ngoan ngoãn, giống như người máy vậy, mọi thứ đều được cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành, cứ như thể anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhưng nhìn anh cũng không giống người rất yêu thích học tập.

"Chính là như vậy." Bác sĩ Lý nói: "Tôi có thể cảm nhận được cậu ta đã thay đổi từng chút một sau khi gặp cô, nhưng đừng quên, tuy bên ngoài bình thường nhưng trong lòng cậu ta lại vô cùng bất an, rất khó tin tưởng người khác, cô có phải đã từng nói dối cậu ta không?"

Lương Dược: "..."

Thấy vẻ mặt chột dạ của cô, bác sĩ Lý thở dài một hơi: "Cô nên cố gắng giao tiếp với cậu ta nhiều hơn, nói cho cậu ta biết những gì cô thực sự nghĩ. Người thắt chuông mới có thể mở chuông, chỉ có cô mới có thể mở ra nhưng vướng mắc trong lòng của cậu ta."

Lương Dược đẩy cửa vào, thấy Sở Trú đang đứng bên cửa sổ hút thuốc.

Thiếu niên thân hình thon dài, tóc đen ngược sáng, quay mặt ra ngoài cửa sổ, không nhìn rõ biểu cảm. Anh đang ngậm một điếu thuốc, tạo ra cảm giác thật chán nản, không biết có phải là ảo giác không nhưng Lương Dược cảm thấy rằng anh đã gầy đi rất nhiều, xương hàm góc cạnh rõ ràng, đường nét sắc nhọn.

Nghe thấy tiếng bước chân, Sở Trú quay đầu lại, nhìn thấy là cô, anh không lên tiếng, đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn cô không chớp mắt.

Lương Dược đi tới, cầm lấy điếu thuốc trên miệng anh ngậm vào miệng mình, có chút nghẹn ngào. Cô hút một hơi rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Sở Trú, anh rốt cuộc muốn em làm gì? Hôm nay hay là nói rõ hết một lượt đi có được không?"

Sở Trú né tránh trả lời, anh thấy cô nghẹt thở khó chịu liền vươn tay lấy lại điếu thuốc: "Đừng hút thuốc, vứt đi."

"Không." Lương Dược né tránh anh: "Anh trả lời câu hỏi của em trước đi, hôm nay là trường hợp đặc biệt, em hứa là anh muốn gì em cũng sẽ đều đồng ý, qua hôm nay là không còn đặc quyền ấy nữa đâu."

Sở Trú cụp mắt nhìn cô: "Bất cứ điều gì cũng được?"

Lương Dược gật đầu: "Cái gì cũng được."

"Hay là thôi đi." Sở Trú bình tĩnh nói: "Nói xong sợ em sẽ chạy mất."

Lương Dược nhướng mày: "Tình yêu cần sự thẳng thắn, anh cho rằng chúng ta như thế này có bình thường không? Sớm muộn gì cũng không phải anh phát điên thì là em gục ngã, anh muốn gì thì nói thẳng đi, đừng úp úp mở mở nữa."

Sở Trú không nói gì, chỉ nhìn cô.

Lương Dược chậm rãi nói: "Có thể anh không tin nhưng em thực sự rất thích anh. Trước khi quyết định ở bên anh, em đã suy nghĩ rất nhiều, còn chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất. Anh luôn cho rằng em lăng nhăng, hay lừa dối, nhưng anh tự hỏi bản thân mình lại xem, từ khi ở bên anh tới giờ đã bao giờ em nói dối anh chưa? Đã bao giờ thân mật với một tên con trai nào khác chưa? Không sợ anh cười, trước kia em còn từng theo đuổi minh tinh, chính là tiểu thịt tươi đang hot Tiết Húc, từng ủng hộ anh ấy vài… chục tệ, nhưng từ sau khi gặp anh, phim anh ấy đóng em cũng không xem, anh nói xem, em thế này có phải yêu anh thật lòng không?"

Lương Dược càng nói càng kích động, còn bị khói làm ngạt thở.

Sở Trú nghe vậy, khẽ cười, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng cô, dập tắt nó: "Thật sự mọi chuyện đều đáp ứng?"

Lương Dược thấy chết không sờn: "Ừ, anh nói đi."

Sở Trú thì thào: "Anh muốn nhốt em ở một nơi, chỉ có anh mới có thể nhìn thấy."

Lương Dược nói: "Chỉ cần có internet và điện thoại di động, nhốt em chỗ nào cũng được."

Sở Trú: "Anh không muốn em cười với những tên con trai khác."

Lương Dược hỏi: "Tại sao không ngăn em cười với nữ giới? Biết đâu em còn có xu hướng đồng tính nữ thì sao?"

Sở Trú mím môi: "Vậy thì đừng cười với họ."

Lương Dược không khỏi bật cười: "Được rồi, không cười, anh giúp em cười với họ, được chưa?"

"Cuối cùng." Sở Trú dừng lại, nhìn chằm chằm cô, giọng nói vừa trầm vừa chậm: "Anh muốn ngủ với em."

Lương Dược bình tĩnh nhướng mày: "Bây giờ?"

Sở Trú nhìn cô: "Bây giờ."

Lương Dược gật đầu, cô dựa vào tường, dang tay với anh: "Tới đi, em sẽ không từ chối."

Cô gái hờ hững nhìn anh, xem như không có chuyện gì to tát.

Một cảm giác khó tả ùa vào trong lòng, Sở Trú yên lặng nhìn cô một cái rồi đưa tay về phía cô giống như định cởi quần áo của cô.

Ngón tay mát lạnh của anh lướt trên da thịt cô khiến cô không khỏi rùng mình, cô lo lắng nhắm mắt lại nhưng giây tiếp theo liền bị anh ôm trong vòng tay ấm áp.

Mặt cô áp vào ngực anh, anh ôm chặt cô, vùi đầu vào hõm cổ cô.

Lương Dược cảm nhận được chất lỏng ẩm ướt lướt qua cổ, cô giật mình, chậm rãi đưa tay lên ôm lấy anh.

Giọng nói của Sở Trú cực kỳ chết lặng: "Anh không thể làm được."

Lương Dược cười cười: "Em biết rồi."

"… Xin lỗi."

"Không sao." Giọng Lương Dược nhẹ nhàng, cả đời cô cũng chưa bao giờ dịu dàng với ai như vậy, cô vuốt vuốt anh: "Ngoan nào."

Sở Trú ôm chặt cô.

Trong cơn hoang mang, anh lại nghĩ đến hoàng tử bé, anh liều mình, dù tay nhuốm đầy máu vẫn khao khát được giữ bông hồng trong lòng bàn tay.

Không biết từ khi nào, bông hồng lại vì anh mà thu lại gai nhọn, dùng cánh hoa mềm mại xoa vuốt tay anh.

Dùng hành động nói với anh rằng sẽ luôn ở bên anh.

Sẽ không rời đi.