Dược Ngọt (Thuốc Ngọt)

Chương 59




Sở Trú đưa tay cởi hai cúc cổ áo, bình tĩnh nhìn cô, "Không phải em định giúp anh à?"

Lương Dược không hiểu lắm, "Giúp cái gì?"

Sở Trú hất cằm về phía giường, "Trước hết nằm lên giường đi."

Lương Dược: "?"

Mẹ nó anh định làm cái gì?

"Anh muốn làm gì?" Lương Dược cảnh giác nhìn anh, lập tức che ngực lại, "Bác trai bác gái đều không ở nhà, nên anh không muốn làm người nữa rồi hả?"

"Em hiểu lầm rồi." Sở Trú uể oải rũ mi mắt xuống, xem ra còn buồn ngủ hơn cô, "Anh chỉ muốn đi ngủ thôi."

Lương Dược tự động giải nghĩa câu nói của anh thành: Anh chỉ là muốn ngủ với em thôi.

Trên đời vậy mà còn có kẻ vô liêm sỉ như vậy!

"Ngủ cái rắm ấy!" Lương Dược đột ngột đứng lên, cầm lấy bài tập muốn rời đi, "Anh tự đi mà ngủ lấy, em phải đi về đây."

Trong một thoáng khi đi qua Sở Trú, cổ tay cô đã bị anh nắm chặt, Lương Dược không kịp phản ứng, liền bị anh kéo lên giường.

Một trận trời đất quay cuồng, cô bị anh ném lên giường, đầu đập xuống nệm lót mềm mại, không đau, nhưng làm cô choáng váng, bài tập sách vở cô ôm trên tay rơi vương vãi khắp sàn.

"Anh..." Lương Dược kinh ngạc thốt lên, theo phản xạ có điều kiện muốn đứng dậy, Sở Trú liền đè người lên, cả cơ thể chống trên người cô, cứ như vậy nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, "Em không phải muốn giúp anh à, giờ định nuốt lời?"

"Em muốn giúp anh giải quyết vấn đề tâm lí, không phải vấn đề sinh lí!" Lương Dược không thể tin được anh lại dám cường ngạnh như thế, thẹn quá hóa giận nhìn chằm chằm anh, giọng nói có chút run rẩy, "Anh bình tĩnh lại cho em, chớ xúc động, anh có biết như này là đang phạm tội không hả?"

"Anh đã nói không phải như em nghĩ rồi mà." Sở Trú nhìn bộ dạng cô nhóc rõ ràng đang sợ muốn chết nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh, vừa buồn cười lại vừa bất lực, "Anh không định làm gì em đâu, yên tâm đi."

Giọng nói của anh nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo vài phần mệt mỏi, không nghe ra có một tí suy nghĩ đen tối nào, giống như là thực sự không có ý nghĩ đó.

Lương Dược một chút cũng không tin anh!

Không nghĩ tới thì cớ làm sao mà lại đè cô xuống giường?

Tư thế còn nguy hiểm như vậy?

Miệng đàn ông toàn lời dối gian. Lương Dược đã bị anh lừa hôn không biết bao nhiêu lần, sớm đã không tin mấy lời nói dối của anh rồi, cô nghi ngờ nhìn anh, "Vậy anh muốn em làm gì? Chẳng lẽ là muốn giúp anh quay tay à?"

Vẻ mặt của cô vừa thẳng thắn lại còn vô tư, nói ra câu này mà không hề có chút ngại ngùng nào.

"Em thật sự là con gái sao?" Sở Trú nghẹn lời, ngón tay trắng nõn nhéo nhéo lớp da mặt dày của cô, "Làm sao lời nào cũng có thể nói ra thế."

"Em cũng chỉ là nói ra miệng." Lương Dược nghĩ cũng không nghĩ mà cà khịa ngược lại, "Không như anh làm ra cả hành động!"

Sở Trú: "..."

Anh đúng là không thể tốt tính được nữa mà.

"Em đã nói tới như vậy rồi." Sở Trú cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, cắn cô một cái, sau đó môi lưỡi lướt xuống, những nụ hôn nóng bỏng không ngừng rơi xuống đường hàm xinh đẹp của cô, giọng nói phát ra khàn khàn nguy hiểm, "Nếu anh không chịu làm gì đó không phải sẽ rất thiệt thòi sao?"



"Anh đừng..."

Lương Dược cảm thấy trên cổ có một xúc cảm ẩm ướt ấm áp, anh vẫn không hề dừng lại, một đường tiếp tục hôn, ngay lập tức liền sắp...

Lương Dược xấu hổ tới mức thành như con tôm nấu chín, cả cổ đều đỏ lên, cô đẩy mạnh anh, "Em không đùa, anh đừng làm vậy!"

Sở Trú nghe cô nói xong, thuận theo ngẩng đầu lên, đồng thời kéo chăn bông bên cạnh tới, lấy chăn phủ lên người cô, anh đắp lên người cô tới mức kín bưng gió không lọt, chỉ lộ ra một cái đầu, cô bị quấn lấy như một bé tằm con.

Tằm con ngẩn ra, "Anh làm gì vậy?"

"Đi ngủ." Sau khi Sở Trú xác nhận cô không lộ chỗ nào khác ngoài đầu, anh liền thu tay lại, tắt đèn bàn bên cạnh rồi nằm xuống bên người cô, cách một lớp chăn bông, anh ôm chặt lấy cô, giống như ôm một con búp bê hình người lớn, tư thế vô cùng ngang ngược.

Tằm con tỏ ra không thể hiểu nổi, thân thể bị gò bó khó chịu, không thoải mái cựa cựa người, Sở Trú lập tức siết tay, ôm càng chặt hơn, "Đừng nhúc nhích."

"... Em muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được." Lương Dược bất lực nói: "Anh thế này là muốn làm cái gì vậy?"

"Gần đây anh có chút mất ngủ." Sở Trú thấp giọng nói, "Anh muốn ôm em ngủ."

Mặc dù Lương Dược không nhìn thấy mặt anh, nhưng nghe giọng nói của anh cũng thấy đáng thương một cách kỳ lạ, "Sao anh không nói từ đầu đi, không phải chỉ đắp chăn ngủ một đêm thôi sao, bạn gái anh có phải là người keo kiệt như vậy đâu?"

Cô dùng sức vươn tay ra khỏi chăn, bất giác sờ sờ lưng anh, trực tiếp chạm vào cơ thể ấm áp của anh, anh đúng là không có đắp chăn bông.

"Anh xác định là muốn ngủ như thế này?" Lương Dược cau mày, "Anh không lạnh sao?"

Sở Trú: "Ừ."

Lương Dược mềm lòng: "Chúng ta đắp chung một cái chăn đi, em không để ý đâu."

Sở Trú nói, "Vậy thì anh không cần ngủ nữa."

Lương Dược: "... Vậy anh đi lấy chăn khác đi?"

"Không cần, như này là được rồi." Sở Trú ôm lấy cô, mặc dù anh chỉ có thể cảm nhận được chăn bông mềm mại, nhưng anh vô cùng an tâm khi biết cô đang ở bên trong, anh nhắm mắt lại nhẹ giọng nói: "Mau ngủ đi."

"..." Lương Dược cạn lời.

Tại sao anh có thể nghĩ cô bị bọc như con ve sầu thế này mà vẫn ngủ được?

Tư thế này rất mệt mỏi đó có biết không?

Rất muốn được xoay người nha!

Lương Dược tuyệt vọng nhìn trần nhà tối om, tự thôi miên bản thân là một khúc gỗ.

Sở Trú có lẽ thực sự rất buồn ngủ, Lương Dược im lặng một chút liền nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng, đều đều bình ổn của anh, không cẩn thận lắng nghe thì không thể nghe thấy.

Lương Dược ngập ngừng nâng eo lên, thấy anh không có phản ứng gì, liền dùng tốc độ chậm nhất trong đời xoay người sang mặt đối mặt với Sở Trú, cô mơ hồ có thể nhìn được ngũ quan của anh.

Cậu thiếu niên khi ngủ nhìn rất nhẹ nhàng, khác hẳn với lúc tỉnh táo, hàng mi dài và cong vút tựa như chiếc quạt phủ lên che đi đôi mắt, trông rất ngoan, da của anh rất trắng, quanh năm đều không có huyết sắc, ánh sáng bạc mờ ảo của ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, da của anh càng trắng lên vì ánh sáng lạnh.

Ánh nhìn của Lương Dược như chuồn chuồn đạp nước, lướt qua trên đôi lông mày hẹp dài, chiếc mũi tinh tế, bờ môi mỏng của anh...

Cô lặng lẽ nhìn anh một lúc, lại nghĩ đến nam sinh gặp nhau trong lúc ăn cơm, Quý Thành Mạt…



Tên này đúng không nhỉ?

Cô trầm ngâm.

Nói không để ý là nói dối.

Hình như cậu ta cũng học ở Cửu Trung.

Lương Dược suy nghĩ một chút, sau đó lặng lẽ vươn một tay ra, nhẹ nhàng vén chăn bông lên, nhưng Sở Trú như ý thức được, đang ngủ cũng cau mày, cánh tay thon dài mạnh mẽ ấn qua một cái, khe hở cô vất vả lắm mới kéo ra được lập tức lại bị ép lại.

Lương Dược: "..."

Cô không từ bỏ mà cố gắng thêm vài lần, cuối cùng cũng thoát khỏi nanh vuốt của anh, nhẹ tay nhẹ chân cầm di động chạy ra khỏi phòng.

Sau khi Lương Dược cách xa căn phòng một đoạn liền gọi một cuộc cho Vương Cẩn Cẩn, chuông chỉ reo một tiếng đã được nhấc máy, Vương Cẩn Cẩn chửi rủa, "Cậu bị điên à, nửa đêm gọi điện thoại cho tớ làm cái khỉ gì!"

"Dù sao thì cậu nhất định cũng không đi ngủ sớm như vậy." Lương Dược thấp giọng nói, "Chị em tốt, làm giúp tớ một việc."

Vương Cẩn Cẩn nói: "Sao?"

"Cậu có quan hệ rộng, giúp tớ nghe ngóng thông tin một người ở trường, cậu ta tên Quý Thành Mạt." Lương Dược nhẹ giọng nói, "Dáng người vừa gầy vừa thấp, khuôn mặt giống con gái, cách nói chuyện rất kỳ quái..."

"Chờ đã, đó là lí do đêm hôm tự nhiên cậu gọi cho tớ đấy à?" Vương Cẩn Cẩn cắt ngang, "Chuyện vặt này mai nói không được hay gì?"

Lương Dược: "Không được, không nói thì tớ không ngủ được."

"Cậu không sợ tớ quên sao?"

"Ngày mai tớ sẽ nhắc lại."

"Cậu nhất định là bị thần kinh!" Vương Cẩn Cẩn nghiến răng nghiến lợi, "Cái tên Quý gì đó là ai? Có ân oán gì?"

Lương Dược thở dài, "Không phải với tớ, là có ân oán với Sở Trú, tớ luôn cảm thấy anh ấy có chút lo lắng, cậu tra giúp tớ xem người này từ chỗ nào tới, sau lưng có hậu trường gì hay không."

"Vậy cậu là vì Sở Trú." Vương Cẩn Cẩn nói với giọng kỳ quái, "Tớ không nhìn ra cậu quan tâm đến cậu ta nhiều như vậy đấy."

"Không còn cách nào khác." Lương Dược lại thở dài, dựa vào tường chậm rãi nói: "Ai bảo anh ấy là bạn trai của tớ chứ, tớ phải bảo vệ anh ấy thật tốt."

"..."

Lương Dược gọi điện thoại xong thì trở về phòng, Sở Trú vẫn đang ngủ say, không phát hiện cô rời đi, ôm chặt chăn bông ngủ ngon lành, giống như coi chăn bông là cô vậy.

"..."

Lương Dược nhẹ nhàng bước tới, chui vào chăn bông lần nữa, sau đó nhấc chăn đắp một nửa lên người anh. Khi Lương Dược vô tình chạm vào làn da của anh, cô khẽ cau mày, rất lạnh, vừa rồi rõ ràng vẫn còn ấm, quả nhiên nếu không đắp chăn, nhiệt độ cơ thể rất nhanh sẽ giảm xuống.

Cô không nghĩ nhiều, chủ động xích vào vòng tay anh, ôm lấy anh.

Đột nhiên cảm thấy ấm áp, thân thể Sở Trú run lên, nhưng anh vẫn không mở mắt, chỉ vô thức nhích lại gần nguồn nhiệt, hai tay ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô.

Lương Dược cũng quá buồn ngủ rồi, lười quan tâm nhiều như vậy, cứ như vậy nằm trong vòng tay của anh mê man ngủ thiếp đi.