Dược Ngọt (Thuốc Ngọt)

Chương 54




"Cao H?"

Sở Trú chậm rãi lẩm bẩm, tông giọng của anh trầm thấp và lôi cuốn, âm cuối hơi nâng giọng, mang theo ẩn ý khá mơ hồ.

Anh nghiêng người xích lại gần Lương Dược, miệng của anh ngay vừa tầm sát bên tai của cô, lúc nói chuyện phả ra hơi nóng đúng ngay lên vành tai của cô.

Đầu của Lương Dược muốn nổ tung luôn rồi, huyết khí trào dâng, vành tai lập tức ửng đỏ lên.

Đây là lần đầu tiên... thôi được rồi, cũng không phải là lần đầu tiên cô bị bạn trai bắt quả tang khi đọc truyện người lớn!

Hơn nữa lại còn là truyện người lớn giữa cô và bạn trai nữa chứ!

Điều này thật quá xấu hổ mà, dù da mặt của Lương Dược có dày đến đâu đi nữa cũng không thể vớt vát được thể diện cho mình, cô thẳng thừng né xa anh ra một chút và cố gắng nói bằng giọng bình thường hết mức có thể: "Đừng dựa vào gần quá như vậy, không phải đã nói rồi sao, trong lớp học thì chúng ta chỉ là bạn cùng bàn trong sáng bình thường thôi, đừng có thân mật mọi lúc mọi nơi như vậy chứ!”

Cô vừa nói, vừa giấu điện thoại di động vào trong ngăn bàn, cố gắng đổi sang chủ đề khác.

"Ừ nhỉ…” Sở Trú ngoan ngoãn ngả người ra sau, miễn cưỡng nói: "Anh quên mất, xin lỗi.”

Lương Dược không ngờ anh lại dễ nói chuyện như vậy, cho nên tâm trạng khẩn trương của cô cũng bớt đi một chút: “Không sao, lần sau chỉ cần chú ý là được rồi."

“Ừ.” Sở Trú gật đầu, nhìn cô như thường: “Vậy là vừa rồi em đang đọc truyện cao H hả?”

Lương Dược: "..."

Con mẹ nó anh còn níu lấy chưa chịu buông tha đúng không?

Cô thấy biểu hiện của anh bình thường như vậy, không hề cảm thấy ngại ngùng chút xíu nào cả, như thể không biết chuyện này nóng bỏng và nhạy cảm đến mức nào, giọng nói bình thản như thể đang hỏi cô là hôm nay em đã làm xong bài tập chưa vậy. Lương Dược không nén nổi sự nghi ngờ, lẽ nào anh không biết chữ “H” kia có nghĩa là gì sao? Có vẻ như học thần mù tịt những chuyện không thuộc phạm vi bài vở.

Cô thử thăm dò hỏi: "Anh có biết H là gì không?"

Sở Trú bình tĩnh nhướng mày: “Chẳng lẽ em không biết?"

“Em… cũng không hiểu lắm.” Gương mặt Lương Dược ngây ngô và trong sáng, làm ra vẻ khiêm tốn nhờ anh chỉ bảo: “Anh có thể giải thích một chút được không?”

"Được chứ...” Sở Trú nhẹ nhàng nở nụ cười, dường như cảm thấy phản ứng của cô rất thú vị nên thong thả giải thích cho cô: "H là viết tắt của “hoàng”, tức là màu vàng, cao H nghĩa là màu rất vàng (sexy)…”

Anh chưa kịp dứt lời thì Lương Dược đã vội vàng chạy tới, xấu hổ lấy tay che miệng của anh lại: “Được rồi, được rồi, đừng nói nữa!”

Sở Trú nhìn khuôn mặt thon thả và xinh đẹp của cô gái gần trong gang tấc, đôi mắt đen láy, hẹp và dài hơi xếch lên: “Bạn cùng bàn à, đã bảo đừng ngồi gần quá mà, quên rồi sao?”

Môi anh áp vào lòng bàn tay cô, lúc nói chuyện thì hai bờ môi hơi chuyển động như thể anh đang hôn tay cô.

Lương Dược khó chịu thu tay về: “Còn không phải là anh quá..."

Cô không biết phải diễn tả thế nào, chỉ là cô cảm thấy kể từ lúc hai người chính thức hẹn hò, Sở Trú đã từ một người “trong nóng ngoài lạnh” trở thành kẻ “nóng cả ngoài lẫn trong”, hơn nữa còn cực kỳ nồng nhiệt nữa!

Sở Trú không có quấn lấy cô nữa, anh dựa vào tường lười biếng nói: “Không xem thử à?”

“Cái gì?” Lương Dược vẫn chưa hoàn hồn.

"Thì, cái tiểu thuyết người lớn giữa anh và em đó...” Sở Trú nói rõ từng từ, từng chữ: “Anh có chút tò mò."

“Coi cái đầu anh á!” Lương Dược trả lời ngay mà không chút nghĩ ngợi, tự mình coi là một chuyện, nhưng cho bạn trai coi lại là một chuyện khác.

Cô lạnh lùng nhìn anh: “Từ bỏ hy vọng đi, em tuyệt đối sẽ không cho anh xem đâu.”

Sở Trú nhìn cô vài giây, chỉ đành thở dài và thỏa hiệp: “Được thôi."

Anh lấy điện thoại di động của mình ra: “Vậy thì anh tự xem, tên là <> đúng không? Đặt tên cũng không tệ lắm."

“Anh bị khùng hả?” Lương Dược thẹn quá hóa giận, giật phắt điện thoại di động trong tay anh: “Đã nói không được xem rồi mà!”

Sở Trú cũng không bực, thấy bạn gái trừng mắt nhìn mình xem ra đang vô cùng tức giận, nhưng vành tai đỏ rực đã bán đứng cảm giác của cô lúc này là đang thẹn thùng và lúng túng, anh nhịn không được lấy tay nhẹ nhàng mân mê vành tai của cô, quả thật là nó nóng khủng khiếp.

"Em giật điện thoại của anh thì có tác dụng gì?"

Sở Trú ung dung và chậm rãi xoa xoa phần thịt mềm mại trên vành tai của cô: “Nếu anh đã muốn xem thì lúc nào cũng có thể xem được.”

Gương mặt của Lương Dược đanh lại: “Anh đang làm cái trò gì vậy?"

Sở Trú: "Làm mát tai cho em."

“Cút!” Lương Dược mệt mỏi phủi tay của anh ra: “Anh thật sự muốn xem như vậy sao?”

“Cũng bình thường.” Thật ra Sở Trú cũng không quan tâm lắm, tiểu thuyết do học sinh cấp ba viết thì có thể ghê gớm cỡ nào chứ, nên anh cũng chỉ đơn giản là muốn trêu cô mà thôi.



Nhưng khi cô nghe đến đây, Lương Dược bất giác nghĩ tới cho dù bây giờ cô không cho anh xem, thì lúc về nhà chắc chắn anh sẽ lén xem, cô còn lạ gì sinh vật mang tên “đàn ông” này chứ?

Chắc hẳn anh đang rất sốt ruột và nóng lòng muốn đọc truyện người lớn giữa mình và bạn gái!

“Được rồi, cho anh xem.” Lương Dược thở dài, quyết định chiều lòng anh, cô rộng lượng trả lại điện thoại cho anh, sau đó kéo ghế gần lại phía anh: “Một mình xem cũng chán, chúng ta cùng xem đi.”

Sở Trú nhận lấy điện thoại, nghe thấy lời cô nói thì có hơi khựng lại: “Em nói nghiêm túc à?"

Lương Dược nghĩ thoáng rồi, cô cười khanh khách: "Dù sao đọc xong người cảm thấy khó chịu là anh, chứ đâu phải là em."

Sở Trú: "..." Nghe có lý vãi ra đấy chứ.

Nhưng bạn gái đã nói như vậy thì anh càng không thể chùn bước.

Sở Trú bình tĩnh lấy điện thoại mở trang diễn đàn ra và tìm bài post truyện người lớn kia, sau đó anh bấm vào.

Lương Dược lập tức bám vào cánh tay anh, cô đưa mắt nhìn sang với vẻ mặt tràn trề thích thú, cô còn chưa kịp nhìn thấy gì thì đã bị chặn truy cập rồi, nói không tò mò là nói xạo.

Cô liếc nhìn thì thấy được một đoạn như sau:

[Anh mặc kệ cô khóc lóc cầu xin, đôi mắt anh u ám và tàn nhẫn, anh ôm chặt lấy cái eo thon của cô rồi dùng sức đâm thủng người cô: “Còn dám chạy trốn hả?”]

"..."

“Phần mở đầu thật chấn động và nóng bỏng, có phải không?”

Lương Dược giả vờ bình tĩnh đọc tiếp, cốt truyện chỉ đơn giản là nhân vật nam chính trả thù sự phản bội của bạn gái, anh nhốt cô trong một căn phòng vừa nhỏ vừa tối tăm và mỗi ngày anh quan hệ tình dục với cô.

Buổi sáng ân ái, buổi chiều ân ái, tối ăn cơm xong lại tiếp tục ân ái, bất kể ngày nào giờ nào họ cũng đều ân ái, hơn nữa còn miêu tả rất chi tiết toàn bộ quá trình bằng ngôn từ vô cùng đặc sắc.

Bài post này không bị gỡ thì thật là một phép màu đấy.

Lương Dược đọc tới đâu thì thấy sợ hãi đến đó, đọc đến đoạn nhân vật nữ chính thảm thiết kêu gào và khóc trong đau đớn vì bị áp bức và lăng nhục, thì cô tự nhiên thấy cảm động lây, có lẽ là vì nhân vật này có cùng tên với cô.

Cô ngẩng đầu liếc nhìn Sở Trú, phát hiện vẻ mặt của anh lại ảm đạm và ủ rũ vô cùng, dường như anh rất không vui.

Cô hỏi: “Anh bị sao vậy?"

Sở Trú hơi nhíu mày: “Anh sẽ không làm như vậy đâu."

Lương Dược: "Hả?"

"Anh sẽ rất dịu dàng…" Sở Trú liếc nhìn cô: “Em đừng có gánh nặng tâm lý."

"..." Lương Dược đọc truyện người lớn còn không đỏ mặt, nhưng khi cô nghe được lời này của anh thì lửa giận đã bốc lên đến tận đỉnh đầu rồi: "Anh có thể im miệng được không hả?"

Sở Trú không nói nữa, anh đọc xong chương đầu tiên thì thoát ra ngoài, sau đó còn gửi một đoạn tin nhắn ngắn cho quản trị viên yêu cầu xóa bài post này.

Lương Dược ngạc nhiên: “Anh xóa làm gì?"

"Anh ghét người khác có ý nghĩ tà dâm về em…” Sở Trú thản nhiên nói: “Cho dù đối tượng là anh cũng không được."

"..."

Lương Dược cũng có suy nghĩ như vậy. Loại truyện người lớn này là sáng tác dựa vào tên của cô, cũng gần giống như lúc xem phim con heo thì phát hiện vóc dáng của nữ diễn viên chính nhìn giống cô vậy.

Người bình thường nhìn thấy xong thì trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu cũng là điều rất dễ hiểu.

Nhưng tại sao cô lại không hề tức giận?

Lương Dược tưởng tượng nếu như thay thế nhân vật nam chính trong truyện là một người con trai khác, thì cô sẽ xóa nó ngay, thật là kinh tởm!

Cuối cùng <> đã bị xóa sạch sẽ, chính Sở Trú đã tự tay kết thúc nó, quản trị viên đã mau chóng ngăn chặn truy cập vào bài post kia và sau đó xóa nó, tốc độ nhanh đến mức người khác không kịp trở tay, nên cũng không ai kịp lưu lại.

Tác giả của bài post kia cũng đã bị Sở Trú dạy dỗ cho một trận, anh không cho phép cậu ta đăng bài viết đó lên bất cứ nền tảng nào khác, nếu muốn đăng cũng không được dùng tên của Lương Dược và Sở Trú, nếu không thì tự gánh lấy mọi hậu quả.

Triệu Ức Hào ngồi phía sau Sở Trú và Lương Dược nhìn thấy hai người họ tựa đầu vào nhau nhìn vào màn hình điện thoại thì cảm thấy cạn lời rồi, cậu ta đưa Lương Dược xem bình luận ở diễn đàn là muốn hai người tém tém lại chút, nhưng sao bây giờ lại thành ra phản tác dụng rồi? Cậu ta lại nhìn sang bên cạnh, thấy Lâm Hàn Hi và Lương Văn học bài vô cùng thân mật, Lâm Hàn Hi không đứng đắn, đôi bạn học tập cũng chỉ là cái cớ thôi, chứ anh ta luôn tranh thủ mọi cơ hội để gạ gẫm Lương Văn, trêu chọc cô gái nhỏ đến đỏ mặt tía tai.

"Cậu nghiêm túc một chút coi!"

"Tôi đang rất nghiêm túc mà."

...

Nghiêm túc cái con khỉ!



Triệu Ức Hào nghiến răng, ngày hôm nay thật không sống nổi rồi: “Tại sao bên cạnh tôi không có cô gái nào chứ?”

Sau khi xem qua diễn đàn, Lương Dược cũng cảm thấy bọn họ nên ý tứ hơn, cô không muốn mỗi ngày đều bị phát sóng tin tức trực tiếp, cho nên cô nói với Sở Trú là tan học hôm nay cô muốn cùng em gái đi về nhà.

Sở Trú nghe theo ý cô, sau đó anh để xe đạp điện ở lại trường học, dù sao thì cũng lâu rồi anh không để tài xế đến đón về.

Khi về đến nhà, anh nhìn thấy Thư Hựu Mạn đang nằm trên ghế sô pha đắp mặt nạ, bước chân của anh hơi khựng lại, gọi một tiếng "Mẹ", rồi sau đó đi vào nhà bếp ăn cơm.

“Đứng lại.” Thư Hựu Mạn khoan thai nói.

“Sao ạ?” Sở Trú liếc nhìn bà ấy.

Thư Hựu Mạn xoa xoa cằm và quan sát anh: “Con đang giấu mẹ chuyện gì đó phải không?"

"Con đang giấu mẹ nhiều chuyện lắm…” Sở Trú nói: “Ý của mẹ là chuyện nào?"

"Đương nhiên là chuyện hệ trọng cả đời của con rồi. Con đang yêu, có phải không?" Thư Hựu Mạn hưng phấn vỗ vài cái vào tay vịn ghế sô pha: "Tháng này con cư xử kỳ lạ lắm, lại còn tự đi học bằng xe đạp điện, hơn nữa ngày nào cũng về trễ, có phải là con đi hẹn hò với bạn gái không? Mau mau khai ra cho mẹ, là con gái nhà ai vậy hả?”

Sở Trú biết mình không giấu được nên thở dài một hơi: “Cô ấy tên là Lương Dược, mẹ cũng từng gặp rồi.”

Anh chọn ra những điểm chính và kể lại cho mẹ nghe.

Thư Hựu Mạn giật mình ngạc nhiên: “Vậy là con đang hẹn hò với cô bé lần trước mẹ gặp sao? Mẹ nhớ cô bé đó tên là Lương Văn mà, có phải không?"

Sở Trú: "Đó là em gái của cô ấy, cô gái đó lúc trước cũng có theo đuổi con."

Thư Hựu Mạn nghe xong thì chóng hết cả mặt: “Vậy là con vớt cả chị lẫn em à?”

"..." Sở Trú đành phải giải thích cặn kẽ một chập nữa.

Nghe xong Thư Hựu Mạn cảm thấy rất kinh ngạc, bà ấy nhíu chặt đôi lông mày và nói: “Con bé một mực lừa gạt con, nhưng con vẫn quyết một lòng một dạ với con bé sao?”

“Cứ cho là vậy đi.” Sở Trú gật đầu thừa nhận.

“Con trai à… Ôi, mẹ không biết nên khuyên con thế nào đây.” Thư Hựu Mạn có chút lo lắng.

Bà hy vọng con trai mình tìm được một người bạn gái không tệ, nhưng bà ấy mong mỏi đối phương sẽ là một cô gái lương thiện, tốt bụng và thật lòng thích Sở Trú.

Nhưng từ những gì Sở Trú kể về Lương Dược, sao mà con bé này lại không hề giống với tiêu chuẩn mà bà ấy đã đặt ra nhỉ?

Trong hai tháng Lương Dược biến mất, mặc dù Sở Trú chỉ âm thầm chịu đựng nhưng Thư Hựu Mạn đều nhìn thấy sự đau khổ trong đôi mắt của anh, bà ấy hy vọng anh sẽ không bao giờ phải tổn thương thêm một lần nào nữa.

"Cô ấy rất tốt." Sở Trú không giải thích gì mà chỉ ôn tồn nói: “Không ai tốt hơn cô ấy."

"Ừ, đây là chọn lựa của con, mẹ không có quyền xen vào." Thư Hựu Mạn thở dài một hơi và đứng dậy: “Nhưng mẹ vẫn cảm thấy hơi lo lắng."

Sở Trú cau mày: “Mẹ muốn làm gì?"

Thư Hựu Mạn mỉm cười: “Đi thăm nhà cô bé ấy."

"Không được!" Sở Trú lập tức phản đối: “Mẹ không thể đến đó."

“Yên tâm đi, mẹ sẽ không làm gì cô bé ấy đâu.” Thư Hựu Mạn nở nụ cười hiền hòa: “Chỉ là muốn làm quen với cô bé ấy lại từ đầu thôi, để xem cô gái khiến con trai của mẹ si mê như vậy rốt cuộc là người như thế nào.”

Cùng lúc đó, Lương Dược và Lương Văn đi bộ về nhà, trên đường đi hai chị em bàn xem lát nữa sẽ ăn tối món gì.

Lương Văn có chút ủ rũ: "Ở nhà hình như hết đồ ăn rồi."

Lương Dược vẫn bình thản: “Vậy đặt món mang về đi."

"Nhưng đắt lắm, một bữa tốn hơn hai mươi tệ!"

"Sợ gì, chị gái của em có tiền mà, chị mời em."

...

Hai người ríu rít trò chuyện, chẳng mấy chốc thì về đến nhà rồi, họ vừa mở cửa ra thì đã thấy có thêm một đôi giày da màu đen của phụ nữ đặt ngay ngắn trên sàn nhà ở lối vào của hành lang, ở trên nền tuyết trắng xóa lại càng nổi bật hơn nữa.

Hai chị em nhận ra ngay đó là giày của ai, nụ cười trên gương mặt của họ bỗng vụt tắt.

Lúc này có một giọng nữ dịu dàng từ trong nhà truyền ra: “Văn Văn về rồi đấy à?"

Lương Dược và Lương Văn từ từ ngẩng đầu lên và nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc mà đã lâu rồi cả hai không nhìn thấy.

Mẹ Lương đi dép lê bước tới, bà ta mặc áo khoác dài màu đen, khuôn mặt tươi cười lập tức sượng lại khi nhìn thấy hai chị em đang đứng ở trước cửa, bà ta cau mày: “Lương Dược, con còn mặt mũi mà quay về à?”