Dược Ngọt (Thuốc Ngọt)

Chương 4: Gặp lại nhau ở trường




Edit: Thỏ

Beta: Ruồi Lai Muỗi

Lương Dược thức đến tận hai giờ sáng mới hoàn thành xong bản thảo, ngay cả đồng hồ cũng quên xem. Ngơ ngơ ngác ngác tắt máy tính rồi ngã xuống giường ngủ, hoàn toàn quên luôn việc ngày mai phải đi đến trường.

Cô mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ liên quan đến chàng soái ca chỉ gặp một lần hôm bữa. Gương mặt anh tuấn đó xuất hiện vầng hào quang đang vung đao chém chết Hoàng Mao và người đàn ông xăm hình kia.

Một phát dùng mười lần lực.

Lúc cô cho là mình đang mơ một giấc mơ kinh dị thì chàng trai cả người dính đầy máu đang bước đến gần đây, lạnh lúc liếc nhìn cô: "Cởi quần áo ra."

Lương Dược: "?"

Chàng trai: "Ngồi xổm xuống!"

"??"

"Để tôi hôn!"

"!!!"

Vì sao đột nhiên lại phát triển thành phim tình cảm rồi?

Sau đó....

Tất nhiên là không có sau đó rồi!

Bởi vì Lương Dược bị dọa tỉnh mà.

Cô lau đi mồ hôi lạnh trên trán, từ từ chống người ngồi dậy. Tình tiết trong mơ quá rõ ràng, thậm chí bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ.

Chắc là hôm qua vẽ nhiều đến phát hoảng rồi!

Lương Dược tự an ủi bản thân mình.

Cô phải đói khát đến mức nào mà lại phát tình với khối băng đó chứ, đúng là không biết xấu hổ mà!

Chắc về sau mình không nên nhận đơn kiểu này nữa, bằng không thể xác lẫn tinh thần của mình bị nguy hại mất!

Ngoài cửa sổ sắc trời trong xanh.

Lương Dược dụi dụi mắt, cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian: 6 giờ 40 phút. Ừm, đến lúc nên rời giường được rồi!

Cô xoay người bước chân xuống giường, đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Xong việc lại theo thói quen ngồi vào bàn trang điểm dự định biến hóa gương mặt mình một chút. Nhưng chợt nhớ đến việc gì đó thì động tác trên tay lập tức dừng lại.

Đúng rồi, từ hôm nay cô phải đi học mà.

*

Trong phòng khách.

Lương Viễn Quốc đang cầm điện thoại xem tin tức trên ghế sofa, mẹ Lương thì mặc tạp dề đang làm bữa sáng trong phòng bếp. Không bao lâu thì mang bốn chén mì lên bàn ăn, kêu ông đến dùng bữa.

''Tới đây! Tới đây!'' Lương Viễn Quốc ngồi xuống, cầm đôi đũa gắp mì đưa lên miệng ăn, cười khích lệ: ''Bà xã nấu mì vẫn ngon như ngày nào á nha.''

"Dẻo miệng." Mẹ Lương cởi tạp dề ra sau đó cũng ngồi xuống. Lông mày bà hơi nhướng lên: "Tôi suy nghĩ cả một đêm vẫn cảm thấy hai đứa nó trao đổi thân phận quá nguy hiểm, lỡ chẳng may bị phát hiện thì phải làm sao? Dáng vẻ Lương Dược có chỗ nào giống Văn Văn chứ, nó đừng có lấy thân phận của Văn Văn mà đi gây họa đem về cho tôi!"

"Bà có thành kiến gì với Dược Dược à?" Lương Viễn Quốc lắc đầu, "Còn nữa, hôm qua ngay cả bà cũng còn nhầm lẫn với hai đứa nó thì huống chi là người khác."

"Lúc đó tôi không có nhìn rõ, nếu như nhìn kỹ thì tôi chắc chắn mình sẽ nhận ra ngay."

Mẹ Lương không phục nói, nghe được sau lưng có tiếng bước chân. Bà quay đầu thì thấy Lương Văn đang vừa đi tới vừa ngáp.

Cô cột kiểu tóc đuôi ngựa phổ biến, cả người mặc đồng phục mang phong cách Anh Quốc, áo sơ-mi trắng ôm gọn phác họa rõ vòng eo nhỏ nhắn, trước ngực được gắn hai cái nơ màu đen. Phía dưới là váy xếp ly và đôi tất đen giúp giữ ấm đôi chân dài xinh đẹp, tinh xảo.

Đồng phục nữ sinh các nước: Hàn Nhật đẹp và trendy, Anh Mỹ lại...

"Văn Văn à, con hiếm khi dậy sớm một bữa, mau tới đây dùng cơm đi." Mẹ Lương nói: "Có đói không?"

"Dạ đói ạ." Lương Văn ngoan ngoãn gật đầu, bước đến ngồi xuống bên cạnh bà.

Mẹ Lương đưa cho cô ấy đôi đũa: "Nhân lúc thức ăn còn nóng ăn nhanh đi!"

"Con cảm ơn mẹ ạ!" Lương Văn cong mắt cười, cuối cái cổ trắng noãn xuống nếm thử ít mì, khen: "Mì mẹ nấu thực sự ngày càng ngon nha!"

"Đứa trẻ dẻo miệng này." Mẹ Lương cười đến nổi không ngậm miệng được, thỏa mãn nhìn con gái. Đây mới là cục cưng bà tâm tâm niệm niệm.

Lương Viễn Quốc thấy hết một màn này không khỏi lắc đầu. Thầm nghĩ, nếu Lương Dược mà biết nói chuyện bằng một nữa Lương Văn thì quan hệ giữa nó và mẹ sẽ không tệ như bây giờ.

"Đúng rồi mẹ, chủ nhật bạn hẹn con đi chơi. Nhưng mà con không có đủ tiền..." Lương Văn gục đầu xuống, có chút xấu hổ nói.

Mẹ Lương hiểu rõ: "Con muốn bao nhiêu?"

"50 là đủ rồi ạ!"

"50 làm sao mà đủ được?" Mẹ Lương lắc đầu, đúng lúc trên người có đủ 300 tiền mặt bèn đưa hết cho cô ấy: "Đây, con cầm mà đi mua một ít quần áo và đồ ăn đi. Chơi cho thỏa thích!"

Lương Văn bị dọa sợ: "Nhiều lắm mẹ ơi..."

"Không nhiều đâu, con mau cầm đi!"

"Nếu chị hai biết được hình như không hay lắm...." Lương Dược do dự cắn môi.

"Không nói cho nó sao nó biết được." Mẹ Lương lơ đễnh đáp lời: "Thêm nữa chị con có gì mà hơn được con đâu!"

Lương Dược Quốc nhịn không được nhíu mày: "Tôi không thích lời vừa nói của bà, có chỗ nào Dược Dược không tốt hả?"

"Con gái của ông thì ông biết rõ nhất!" Bà hừ lạnh, không muốn cùng ông nói về vụ này nữa. Quay sang cười nói với Lương Văn: "Văn Văn, tiền con cứ an tâm mà cầm lấy. Dùng không đủ cứ tìm mẹ."

Lương Văn không có lên tiếng, biểu cảm có chút kỳ lạ, ánh mắt ra hiệu bà mau nhìn ra phía sau.

Mẹ Lương nghi ngờ quay lại thì hoảng sợ khi nhìn thấy một người khác giống hệt Lương Văn. Người đó còn đang buồn ngủ đi đến, trên người mặc đồng phục của Cửu Trung màu xanh nhạt.

Trong đầu xuất hiện ý nghĩ, bà bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, không tin được nhìn con gái bên cạnh mình, hơi cao giọng: "Con là Lương Dược? Các con đã đổi đồng phục cho nhau hả?"

Ngay cả Lương Viễn Quốc cũng sợ ngây người.

"Đêm qua vừa mới đổi." Lương Dược cười đến ngọt ngào, cố ý lắc 3 tờ tiền trong tay trước mặt bà, gửi đến một nụ hôn gió: "Cảm ơn mẹ ~! Yêu mẹ nhiều ~."

"Con!" Mẹ Lương tức giận đến nỗi không thể nói thành lời.

Lương Dược không nhìn sắc mặt của bà, lấy khăn lau miệng sau đó đứng dậy: "Con ăn no rồi, đi trước đây!"

Cô nhanh chóng bước đến chỗ Lương Văn đang đứng, dùng khuỷu tay ôm lấy cổ cô ấy mà kéo đi.

Lương Văn: "Chị muốn làm gì?"

"Trang điểm cho em, dáng vẻ bây giờ của em chả giống chị chút nào, trông khó coi chết đi được!"

"Không... Không có mà..."

"Thêm nữa, ngoại trừ thứ hai ra thì các ngày còn lại chị đều không mặc đồng phục. Về phòng thay ra ngay cho chị nào!"

"..."

Mẹ Lương xanh mặt tức giận muốn hộc máu mồm vỗ bàn nói với ông: "Ông xem con gái của ông đi! Như vậy mà dám bày trò lừa tiền tôi, đúng là dạy nó không nổi mà."

Ngược lại Lương Viễn Quốc lại hết sức vui mừng: "Không phải là tại bà không nhận ra sao? Với lại nếu nó muốn lừa tiền thì sao chỉ cần có 50 được, do bà muốn đưa con bé thêm thì còn trách ai nữa!"

"Nhưng dù sao lừa người như thế là không được!"

"Con bé có tự nhận mình là Lương Văn đâu!"

Mẹ Lương nghẹn lời.

Lương Viễn Quốc thở dài: "Bà bất công như thế mới khiến cho Dược Dược cư xử như thế này."

Lương Dược trước kia một chút phản nghịch cũng không có, cô từ nhỏ đến lớn đều ngoan ngoãn, hiểu chuyện, luôn nhường nhịn em gái, nghe lời ba mẹ.

Lương Viễn Quốc còn nhớ lúc trước, mỗi khi Lương Dược bị nhận nhầm với Lương Văn con bé đều rất khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn sẽ nhăn lại mà mở miệng nhắc nhở hai người: "Con không phải là Lương Văn, con là Dược Dược. Lần sau đừng có nhận nhầm nữa nha!"

Tuy bây giờ vẫn như thế nhưng ông mơ hồ cảm thấy, bà xã ông không nhận ra nó dù ít nhiều trong lòng con bé vẫn thấy buồn.

* (TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TẠI WORDPRESS thongoblog97.wordpress.com)

Vất vả lắm mới biến Lương Văn giống mình, Lương Dược mới đi học.

Thời tiết tháng mười hơi mát mẻ, chỉ mặt đồng phục trên người thì có hơi lạnh. Trước khi cô đi ra khỏi cửa, trong cặp đã được nhét thêm một áo khoác nhung màu hồng: "Áo này ba định mua cho mẹ, nhưng bà ấy ngại nó trẻ trung nên ít mặc. Con mang nó đi học đi, trời lạnh thì mặc vào. Đừng để bị cảm lạnh đó!"

"Cảm ơn ba! Tạm biệt!" Lương Dược cười, mang cặp lên lưng vẫy vẫy tay bước đi.

Sợ sẽ trễ giờ nên cô quyết định gọi taxi đi. Hiện tại là giờ cao điểm đến trường, cô nhìn từ cửa sổ thấy rất nhiều người mặc đồng phục ở trên đường.

Đều là con cưng của trời ha!

Lương Dược nghĩ thầm.

Chỗ cô học là một trường trọng điểm, học sinh khá giỏi toàn thành phố hình như đều nộp đơn vào đây. Hoàn cảnh gia đình các giáo viên cũng ở dạng tầm cao, hàng năm người thi đậu vào Thanh Hoa Bắc Đại cũng không ít. Vì vậy mà các gia đình cho dù có 'đập nồi bán sắt'(*) cũng ráng đem con mình đưa vào đây.

(*): Bán nhà bán cửa.

Xe dừng ở trước cổng trường, Lương Dược trả tiền sau đó xuống xe. Việc đầu tiên là ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trường một chút.

Trường Trung học Nhất Trung, 5 chữ to được trải lên nó là một tầng bạch kim trông vô cùng lập lòe sáng chói lóa.

Nhìn vô cùng khí phách!

"Văn Văn, sao cậu không đi vào?"

"Văn Văn?"

Cho đến khi bả vai bị vỗ một cái, Lương Dược mới nhận ra người người ta gọi chính là mình.

Quả nhiên rất khó làm quen chuyện này!

Cô quay đầu lại, trước mặt cô là một cô nàng rất xinh đẹp. Trên tay cô nàng đang cầm hộp sữa bò miệng hút liên tục, gương mặt kì quái nhìn cô.

"Văn Văn, cậu làm sao thế?"

"Không sao, hồi nãy mình hơi thất thần." Lương Dược phản ứng kịp, sau đó cười nói: "Sao hôm nay cậu đến muộn vậy?"

Cô nhìn một chút thì nhận ra cô nàng này, Tô Thiển - là bạn thân và cũng là bạn học của em gái, cũng có qua nhà chơi mấy lần. Tính cách cũng khá được.

"Không cẩn thận ngủ quên mất." Tô Thiển Cười một tiếng, lấy ra một hộp sữa bò từ trong túi đưa cho cô, "Mình có mang dư một hộp, cậu uống không?"

"Cảm ơn." Lương Dược nhận lấy, thực ra cô có hơi khát.

"Khách sáo với mình làm gì chứ!" Tô Thiển tự nhiên nắm lấy tay của cô, "Chúng mình nhanh lên lớp, không nên đến muộn đâu!"

Lương Dược bị cô nàng kéo qua cổng trường.

Tô Thiển: "Hôm qua cậu làm bài tập toán xong chưa? Đề cuối cùng khó quá, mình nhìn cũng không hiểu."

"Mình tặng quà sinh nhật cho cậu, cậu có thích không?"

"Nam sinh lần trước tỏ tình với cậu, cậu thấy cậu ta thế nào?"

Trên đường đo Tô Thiển nói không ngừng, hỏi lung tung này nọ.

Lương Dược làm sao biết được những chuyện này, vì thế nên cô đều chỉ hàm hồ đáp cho qua chuyện.

Quả nhiên Lương Văn không có nói cho cô nàng biết chuyện hai người trao đổi thân phận. Nhưng không sao, càng nhiều người biết thì càng nguy hiểm!

Lương Dược thuận miệng đáp: "Chẳng tốt lành gì, cậu cũng không phải không biết mình thích ai."

"Sở Trú?" Tô Thiển sững sờ, "Cậu còn chưa từ bỏ à, không phải nói bị từ chối rồi sao?"

Lương Dược cắm ống hút vào hộp sữa bò: "Không có, mình để cho hắn tự vả."

Cô chưa biết từ bỏ là gì.

"Văn Văn, mình khuyên cậu nên từ bỏ đi." Tô Thiển vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, "Sở Trú không phải loại người mà cậu muốn có là có. Hơn phân nửa nữ sinh toàn trường đều thích cậu ấy, ngay cả người ngoài trường cũng chạy đến nghe ngóng. Còn cả cả thiên kim tiểu thư, điều này đối chúng ta quá xa vời!"

Lương Dược giả bộ không nghe thấy, nhìn phía trước bảng thông báo đang tụm lại một đống người, "Mọi người đang làm gì đấy?"

Tô Thiển nhìn sang, nghĩ liền nói: "Đúng rồi, hôm nay phát bảng điểm."

"Về vụ gì?"

"Cậu quên rồi à? Thi giữa học kỳ lần trước, trường học còn căn cứ vào thành tích này mà chia lớp lại lần nữa."

Nói xong, Tô Thiển vội vàng kéo cô đi đến đó, "Chúng ta cũng đi xem đi!"

Hai người bọn họ chen trong dòng người nhìn bảng điểm.

Người đứng đầu bảng là Sở Trú.

Xếp hạng nhất! Vật lí max điểm, Tiếng anh, Toán... max, Ngữ văn... kém 2 điểm.

Tổng điểm: 748

Mẹ nó!

Dù trước đó đã nghe nói qua về thành tích khủng bố của anh nhưng Lương Dược vẫn bị sốc.

Mẹ nó cái này mà là người à?

Chắc chắc không phải là trí tuệ nhân tạo chứ?

Lương Dược thấy tên Lương Văn ở hạng 15.

702 điểm.

Trong trí nhớ của cô, thành tích của Lương Văn đa phần đều rơi vào tầm khoảng 600 điểm, xem ra lần này con bé tự mình chịu khổ để rèn luyện bản thân.

Tô Thiển bên cạnh buồn rầu than thở: "Mình có 585 à... Thi thế này mẹ mình mà không mắng chết mới là lạ!"

Lương Dược: "..." Hàng năm cô thi cũng chỉ được hai, ba trăm điểm.

Lương Dược đột nhiên cảm thấy hô hấp khó khăn.

Sau lưng bỗng nhiên trở nên ồn ào cùng với đó tiếng các nữ sinh hưng phấn kêu lên.

"Á! Sở Trú kìa! Sở Trú đang đến đấy, mau nhìn cậu ấy đi."

"Thích quá, khó khăn lắm mới thấy được anh ấy."

"Cậu ấy mà cũng đến để xem thành tích à? Mình thấy không cần thiết chút nào, cậu ấy môn nào cũng không cần lo lắng."

Trong lòng Lương Dược hơi động. Theo tiếng nói chuyện của mọi người nhìn qua, cuối cùng cũng thấy được gương mặt của người đang đi tới.

Người đó đang từ đằng kia đi tới, dáng người của người đó thẳng tắp, cao lớn. Sở Trú mặc đồng phục màu xanh đen, đường may khéo léo cùng áo sơ-mi trắng từ cổ áo lộ ra, hơi thở có mười phần cấm dục.

Thiếu niên bị một đám nam sinh xung quanh vây quanh, màu da trắng được ánh nắng chiếu vào giống như phát sáng.

Là soái ca gặp ở tiệm sách hôm bữa....

Thế giới thật con mẹ nó nhỏ mà!

Trên người Sở Trú giống như tự tỏa ra hơi lạnh, anh đi qua chỗ nào thì người ở phía trước đều tự động mà tránh đường đi cho anh, dù chỉ bước có một đoạn ngắn nhưng mà anh có khí thể như đang đi trên thảm đỏ vậy.

Anh không hề quan tâm mà cụp mắt xuống, hờ hững nghe bạn bè nói đùa trêu chọc, bản thân thì không hé miệng nói nửa chữ.

Bọn họ hình như không phải là đến xem bảng điểm, nhịp chân cũng không chậm lại chút nào.

Bảng điểm ở phía trước, ánh mắt mọi người đều nhìn vào Sở Trú, trơ mắt nhìn bọn họ đang đi đến gần, đồng thời cơ thể không tự chủ được mà lùi xuống mà nhường đường cho họ.

Lương Dược tự nhiên bị mọi người đẩy ra phía ngoài, ngơ ngác nhìn Sở Trú đang đến gần. Không ngờ người em gái thích lại là khối băng trong giấc mơ kỳ lạ của cô, Lương Dược lấy lại tinh thần thì cảm nhận có người phía sau lưng đẩy cô.

Lực đủ lớn để cô ngã nhào về phía trước, mắt thấy bản thân sắp ngã sấp mặt xuống.

May mắn thay thân thể cô phản ứng đủ nhanh, hai chân Lương Dược lảo đảo mấy lần mới miễn cưỡng đứng vững được. Nhưng sữa bò trong tay lại không may mắn như vậy, 'ọc' một tiếng bay ra ngoài.

Bộp.

Hình như rơi trúng người nào đó.

Thế giới xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Lương Dược cảm thấy không ổn, trong lòng hơi lo lắng. Chậm rãi ngẩng đầu, sữa bò vừa vặn rời trúng gương mặt của Sở Trú, chất lỏng màu trắng chậm rãi chảy dọc theo ngũ quan anh tuấn, nhỏ giọt rớt xuống cằm rồi từng giọt từng giọt rơi vào cổ áo.

Hộp sữa bò tội nghiệp đang nằm chỏng chơ giống xác chết ở dưới chân anh, ra đi một cách vô cùng oanh liệt.

Mà người trong cuộc là Sở Trú, gương mặt không biểu cảm nhìn qua cô.

Ánh mắt lạnh băng như lưỡi dao đang cố gắng tàn phá gương mặt Lương Dược, lạnh căm.

Lương Dược: "..."

────────

Lương Dược: Tôi về nhà có còn kịp không?

Sở Trú: Em nói thử xem?

- ---------