Dược Ngọt (Thuốc Ngọt)

Chương 30




Bên cạnh, Vương Cẩn Cẩn đang chơi game thấy Lương Dược đang đăng ký thì nhanh chóng tháo tai nghe xuống: "Này, cậu định đi thật sao? Tớ vốn chỉ là nói đùa thôi, thôi quên đi, cậu đi thì đi. Ôi cậu đợi tớ với, tớ cũng muốn đăng ký!”

Lương Dược điền xong số chứng minh nhân dân của mình rồi nói: "Cậu không cần phải ép buộc bản thân phải đi với tớ, tớ là vì... Cậu cũng biết rồi, hiện tại tớ đang bỏ nhà ra đi, tớ có đi cũng không ai quản."

Vương Cẩn Cẩn: "Nói như tớ có người quản vậy, một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ không có ai ở nhà, cảm ơn.”

Lương Dược mỉm cười: “Vậy được rồi, chúng ta cùng đi.”

Vương Cẩn Cẩn cũng nhếch miệng cười: "Sau này cậu có muốn suy xét vẽ truyện tranh không? Nếu như truyện cậu vẽ trở nên nổi tiếng rồi đem bán làm phim truyền hình hay điện ảnh gì đấy, tớ đây là một đại minh tinh có thể miễn phí đảm nhiệm nhân vật chính cho cậu đấy.”

Lương Dược: “Khi nào thì cậu mới có thể thức dậy khỏi giấc mơ hão huyền đó hả?”

Vương Cẩn Cẩn: “Không phải ba Mã* đã nói rồi sao, làm người phải luôn có chút mơ tưởng, nhỡ chẳng may chết đi thì sao?”

(*) Jack Ma

Lương Dược cười cười, không nói gì.

Cứ như vậy, bọn họ đã dành ra hai giờ để nhanh chóng hoàn thành việc đăng ký, sau đó trở lại trường và trực tiếp đến văn phòng tìm giáo viên để xin phép nghỉ.

Công tác quản lý của trường Cửu Trung thực sự rất lỏng lẻo, chỉ cần viết giấy xin nghỉ học và được phụ huynh ký tên đồng ý là được, muốn xin nghỉ bao nhiêu ngày cũng được, vì dù sao học phí cũng không được trả lại.

Lương Dược biết rằng ba mẹ sẽ không dễ dàng đồng ý, mẹ và em gái thì sẽ để yên, nhưng chắc chắn là không qua được cửa kia của ba cô. Một cô nương trong nhà lớn chạy đến tận phương nam để tham gia một cuộc thi linh tinh nào đó, chẳng may bị lừa thì sao? Đi lạc thì phải làm thế nào?

Đây đều là những điều rất thực tế trong thời buổi hiện nay.

Tuy nhiên, Lương Dược và Vương Cẩn Cẩn cũng không phải là những người biết an phận, cho dù là bị lừa, ngã một lần sẽ khôn hơn một chút, bọn họ cũng sẵn sàng trả giá đắt cho hành động của mình.

Bọn họ không chỉ giả mạo chữ ký của ba mẹ, mà còn lên mạng tìm người giả danh họ để gọi điện cho giáo viên, lúc này giấy xin nghỉ học của các cô mới được chấp thuận.

Lương Dược chỉ viết một câu trên giấy xin phép: [Làm gì để giải sầu, chỉ có làm giàu, thế giới rộng lớn như vậy, tôi muốn đi kiếm tiền].

Sau đó, cô liền dứt khoát rời đi.

Một cô gái nhỏ mười sáu tuổi, dễ hành động bồng bột, bất chấp hậu quả. Mà trong nhà, bọn họ lại là những đứa nhỏ đáng thương, không ai sót, không ai yêu, đã trưởng thành sớm lại phản nghịch, nhưng so với những người khác họ rõ ràng hơn, biết được chính mình muốn cái gì.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời còn nhá nhem tối, Lương Dược và Vương Cẩn Cẩn xách bao lớn bao nhỏ kéo theo rương hành lý bắt xe lửa đi đến Hàng Châu trước một thời gian, nói là để đi du lịch.

Lương Dược không biết rằng ngay sau khi cô rời đi không lâu, Sở Trú đã lục tung cả trường học lên, nhà của cô và tất cả những nơi cô có thể đến, lớn nhỏ đều tìm kỹ. Nhưng giống như là cô đã biến mất hoàn toàn trong không khí, tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng đâu.

Hỏi giáo viên thì giáo viên không biết, hỏi ba mẹ cũng không biết, may mà Lương Dược vẫn có chút trách nhiệm, mượn điện thoại di động của Vương Cẩn Cẩn gửi tin nhắn cho Lương Viễn Quốc, báo rằng cô đi ra ngoài thưởng ngoạn núi non sông nước, hai tháng sau cô sẽ quay lại, chớ đi tìm, không cần nhớ mong.

Lương Viễn Quốc vừa tức giận vừa lo lắng, trái tim ông suýt bị cô dọa cho ngừng đập! Nếu như không phải mẹ Lương ngăn cản, ông đã trực tiếp báo cảnh sát rồi!

Sở Trú nghe xong những lời này, toàn thân giống như rơi vào trong hầm băng, trái tim lạnh đến thấu xương.

Toàn thân lạnh run.

Anh không nói một lời mà rời khỏi nhà cô, bóng lưng gầy gò đơn bạc, thẳng tắp như tùng như bách.

Lương Dược đi rồi, nhà họ Lương đã thay đổi rất nhiều. Lương Viễn Quốc vì Lương Dược mà mỗi ngày cãi nhau với mẹ Lương ở mọi nơi.

Sự ra đi của Lương Dược giống như một ngòi nổ, hoàn toàn cháy lên khiến Lương Viễn Quốc với tư cách là một người ba cảm thấy rất áy náy và tức giận. Bây giờ ông cố chấp khẳng định rằng chính mẹ Lương đã ép cô phải rời đi.

Lúc đầu, ông còn muốn nói chuyện ôn hòa với bà ta, tính toán dùng cả tình cảm và lý trí để bà ta đi tìm con gái nói lời xin lỗi cho tốt, rồi hai người bọn họ cùng đi đón cô về nhà.

Kết quả là, mẹ Lương giận đến mất khôn, nói với giọng điệu chanh chua: "Muốn đi thì ông tự đi đi, tôi đây không muốn quan tâm đến nó. Nó bây giờ không phải là rất bản lĩnh sao? Có giỏi thì ở ngoài cả đời đi, đừng có quay về!"

Tất cả các loại lời nói khó nghe khiến Lương Viễn Quốc run lên vì tức giận.

Hãy xem xem, đây là những gì mà một người mẹ có thể nói ra sao?

Trước đây ông từng nghĩ, tuy mẹ Lương luôn mắng Lương Dược nhưng đó là vì yêu thương sâu nặng nên có trách nhiệm, nhưng bây giờ xem ra bà ta thật sự không quan tâm đến chuyện sống chết của Lương Dược!

Lương Viễn Quốc chỉ tay về phía bà ta, mở miệng mắng chửi: "Bà là mẹ nó, bà có thể ra dáng của một người mẹ có được không? Bây giờ tung tích của Dược Dược không rõ bà không lo lắng hay sao? Ngày xưa tôi thật là mắt mù mới có thể cưới bà, cái bà già độc ác này!"



Mẹ Lương trừng lớn mắt: "Ông nói lại lần nữa cho tôi? Lương Viễn Quốc, ông thật to gan, ông muốn ly hôn có phải hay không!"

Lương Viễn Quốc tức lên, cái gì cũng không sợ, gân cổ hét lớn: "Ly hôn thì ly hôn! Đàn ông đàn ang, ai sợ ai hả?"

Lương Văn ở trong phòng nghe thấy bọn họ tranh cãi bên ngoài, nhanh chóng mở cửa đi ra can ngăn: "Ba, mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa!"

Lương Viễn Quốc thấy con gái đi đến, nhìn đôi mắt ngấn lệ khiến lòng ông tan nát, ông nén giận, đi nhanh về phía cửa nhà rồi đóng sầm cửa lại bỏ đi.

Lương Văn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tĩnh, cô ấy thấy vẻ mặt mẹ Lương rất khó coi, dừng một chút, thận trọng nói: "Mẹ, mẹ tìm chị gái về đi. Con cũng nghĩ chị không làm gì sai cả mà ngày nào mẹ cũng mắng chị…"

“Chuyện đã như vậy rồi con cũng đừng quan tâm, cứ yên lòng học tập cho tốt đi.” Mẹ Lương xua tay ngắt lời, ngồi trên sô pha điều chỉnh nhịp thở: “Kết quả thi giữa kỳ của con đã có rồi phải không, thi được bao nhiêu? Cho mẹ xem bảng điểm.”

“Dạ?” Lương Văn do dự một chút, cúi đầu: “Lần này con thi điểm không tốt lắm...”

“Điểm không tốt là bao nhiêu?” Mẹ Lương cau mày: “Sáu trăm? Hay năm trăm?”

Lương Văn nhỏ giọng ngập ngừng: "Hơn bốn trăm..."

“Cái gì?” Mẹ Lương đứng bật dậy, nâng cao âm lượng, khó tin nói: “Con thi chỉ được hơn bốn trăm điểm?”

Bà ta tức giận không nhịn được, vẻ mặt tràn đầy thất vọng, dí ngón tay chọt mạnh vào trán cô ấy nói: "Hàng ngày con làm cái gì ở trường vậy? Lúc trước con tráo đổi với chị gái con đã hứa với mẹ như thế nào, nhớ rõ không? Con đã nói tuyệt đối sẽ không để ảnh hưởng đến việc học! Đến bây giờ không chỉ có bạn trai bị chị con cướp mất, mà ngay cả điểm số cũng rớt thê thảm, mẹ nuôi con thì có được cái tích sự gì? Hả?"

Lương Văn chưa bao giờ bị mắng như vậy, ngơ ngác nhìn bà ta, hai mắt nhòe lệ: "Mẹ, con..."

"Đừng gọi là mẹ nữa, tao không có đứa con gái hư hỏng như vậy!"

Mẹ Lương nói xong, vẻ mặt nghiêm nghị, nghĩ tới Lương Dược đã có thể kiếm nhiều tiền như vậy, nhưng Lương Văn vẫn không có tiến bộ gì, ngược lại còn thụt lùi rất nhiều, trong lòng vô cùng tức giận, bà ta tuyệt đối không thể để Lương Văn thua kém Lương Dược.

"Khóc cái gì mà khóc? Khóc có ích lợi gì? Chị gái của con bây giờ đang có tiền đồ, có thể kiếm tiền. Con nhìn chị mà không cảm thấy xấu hổ và không cam lòng sao? Mẹ lo lắng cho con muốn chết, đừng để đến lúc không thi đỗ đại học lại làm cho mẹ mất mặt!"

Lương Văn bị mắng đến mức hai má đỏ bừng, vừa tủi thân vừa tức giận, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nước mắt đọng trên mi, cô ấy hít mũi thật mạnh mới không để nó rơi xuống.

Cảm giác trước đây của chị gái là như vậy phải không...

Lúc cảm giác được áp lực to lớn, cô ấy chợt nghĩ đến điều này mà giật mình.

Cô ấy từ trước đến giờ chưa bao giờ nhận ra...

Sau khi mẹ Lương hạ hỏa, bà ta đưa tay về phía Lương Văn: "Đưa điện thoại cho mẹ.”

Lương Văn chậm chạp phản ứng lại: "Dạ?"

“Đưa điện thoại cho mẹ!” Mẹ Lương vẻ mặt âm trầm lặp lại: “Sau này con không được phép chạm vào điện thoại nếu không có sự cho phép của mẹ!”

Lương Văn giận mà không dám nói gì, cố gắng ép hết nước mắt trở về, lấy điện thoại di động trong túi ra đưa cho bà ta.

Buổi tối Lương Viễn Quốc trở về, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lương Văn thì đoán ngay ra chuyện gì đã xảy ra, lại cãi nhau một trận nữa với mẹ Lương, Lương Văn chạy vội đến ngăn cản, kéo Lương Viễn Quốc đến phòng của mình thì trận chiến mới ngừng.

Lúc Lương Văn nhìn thấy cha, nước mắt cuối cùng cũng kìm nén không nổi, khóc nức nở đến không kịp thở: "Ba ơi..."

“Văn Văn ngoan, đừng khóc.” Lương Viễn Quốc ban đầu vốn rất tức giận, nhưng khi nhìn con gái mình ngốc nghếch lại có chút buồn cười, ông lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy: “Con đúng là con nhóc thích khóc nhè, mới bị mắng có một lần đã như vậy, chị của con trước giờ chưa bao giờ khóc.”

Ông vừa nói như vậy, Lương Văn càng khóc lớn hơn: "Chị gái con cả ngày đều bị mắng như vậy ư?"

Lương Viễn Quốc nhẹ nhàng thở dài: "Không phải con cũng nhìn thấy sao?"

Ông nghĩ tới hôm nay Sở Trú tìm đến, mục đích rất rõ ràng, là muốn gặp Lương Dược, nói cách khác, việc Lương Dược giúp Lương Văn theo đuổi bạn trai đã bị bại lộ, cậu thiếu niên đó nhìn một cái liền phân biệt được hai chị em.

"Văn Văn, thành thật nói cho ba biết, bây giờ trong lòng con có oán trách chị gái con không?"

Lương Văn trợn to hai mắt, cô ấy nhanh chóng phủ nhận: "Con không có!"

“Có thì cũng là bình thường, là bản chất thường tình của con người thôi.” Lương Viễn Quốc mỉm cười, sợ rằng giữa hai chị em sẽ xảy ra bất hoà, ông do dự một chút, nói lại chuyện lúc trước: “Con biết không? Thực tế, năm đó khi thi vào cấp ba chị gái của con đã làm tốt hơn con, hơn sáu trăm điểm đó, còn hơn con tận mười điểm. Haha, thật không thể tin được. Rõ ràng là bình thường thành tích của con bé không giỏi bằng con, có thể là do vận may của con bé khá tốt, lúc thi cấp ba phát huy tốt hơn bình thường."

Lương Văn khiếp sợ: "Cái gì? Vậy tại sao chị ấy không học Nhất Trung?"

Lương Viễn Quốc chậm rãi nói: "Bởi vì năm đó ba thất nghiệp, tình hình kinh tế trong gia đình cũng không tốt lắm. Chị gái con, con bé... vốn dĩ ban đầu điền nguyện vọng là trường Nhất Trung, nhưng sau đó mẹ con đã lén thay đổi thành trường Cửu Trung. Sau khi ba biết đã cãi nhau ầm ĩ một trận với mẹ con, nhưng sự việc đã quá muộn.”



Lương Văn kinh ngạc: "Sao có thể như vậy được? Mẹ con tại sao lại làm chuyện này?"

“Bởi vì bà ấy thích con hơn.” Lương Viễn Quốc nói: “Từ nhỏ thân thể con đã yếu ớt, bà ấy sợ rằng con sẽ không chịu nổi sự đả kích. Hơn nữa, trường Cửu Trung cũng đưa ra rất nhiều điều kiện tốt, với thành tích của Dược Dược khi nhập học đã được đãi ngộ cho học sinh xuất sắc, được miễn toàn bộ học phí và phụ phí.”

Lương Văn nghe vậy thì như đang choáng váng, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, nhưng cô ấy đã không biết nó đang chảy vì ai nữa rồi.

Lương Viễn Quốc thở dài: "Ba không phải nói những điều này để khiến cho con cảm thấy áy náy và tội lỗi, ba chỉ hy vọng con biết ngay cả khi chị gái của con bị đối xử như vậy, con bé vẫn luôn yêu thương con như trước. Con có hiểu những gì ba đang nói không?"

Lương Văn không nói lời nào, liều mạng gật đầu, cô ấy dùng sức lau sạch mắt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra, lau mãi không hết.

Cô khàn giọng hỏi: "Tại sao chị gái con không nói gì ạ?”

Lương Viễn Quốc cười: "Con còn không rõ tính cách của chị gái mình sao? Lòng tự trọng của con bé rất cao, không phải con không biết. So với việc để người khác chán ghét mình, con bé càng chán ghét bị người khác thương hại.”

*

Lương Văn cho rằng ngày hôm đó mẹ Lương tâm tình không tốt mới mắng cô ấy. Nhưng cô ấy đã quá ngây thơ, đó mới chỉ là bắt đầu, sau khi Lương Dược rời đi, dường như cô ấy lại thành nơi trút giận của mẹ Lương. Hầu như cứ cách hai ba ngày là sẽ kiểm tra việc học của cô ấy, sẽ mắng cô ấy nếu cô ấy làm sai bài tập về nhà, mắng cô ấy nếu cô ấy không học thuộc bài, và thậm chí nếu điểm thi kém, cô ấy cũng sẽ bị mắng xối xả.

Nhưng mẹ Lương càng mắng chửi thì bài thi của Lương Văn càng tệ hơn, lúc đang làm bài thi tay cầm bút cứ run cầm cập. Cả người bỗng nhiên trở nên trầm lặng, cũng không hay khóc nữa, như là mất đi sức sống.

Không biết Lâm Hàn Hi đã lấy địa chỉ nhà của cô ấy ở đâu, mà anh ta thường chạy đến tìm để tìm cô ấy.

Nhưng Lương Văn lại cực kỳ chán ghét anh ta, khoảng thời gian cùng anh ta làm bài tập ở Cửu Trung giống như một cơn ác mộng, cô ấy không muốn nói chuyện với anh ta một chút nào, nhưng lần đó cảnh tượng Lâm Hàn Hi đến tìm cô ấy lại bị mẹ Lương vô tình phát hiện. Vừa về nhà, Lương Văn còn chưa kịp phản ứng đã bị tát vào mặt một cái thật mạnh, làm cô ấy ngơ ngẩn cả người, cơn đau bỏng rát trên mặt khiến cô ấy choáng váng.

Mẹ Lương mắng nhiếc: "Con dám lén lút gặp gỡ với học sinh nam sau lưng mẹ sao? Sở Trú kia còn tạm được, thằng nhãi một đầu tóc trắng này vừa nhìn đã biết là một tên côn đồ không nghề nghiệp, không học vấn. Lương Văn, con đúng là sa đọa rồi sao, thành tích học tập sa sút trầm trọng như vậy có phải là có liên quan đến thằng đó không?"

Lương Văn ngây dại che mặt, chỉ biết nhẹ giọng lặp lại: "Con không có..."

“Còn không chịu thừa nhận!” Mẹ Lương tức giận đến mất đi lý trí, nhất thời quên mất Lương Văn thân thể vốn yếu ớt, bà ta lấy ra dây lưng của Lương Viễn Quốc đánh lên người cô ấy: “Một đứa là như vậy, hai đứa cũng là như vậy, các con đều muốn chọc mẹ tức chết phải không? Thật là làm mẹ quá thất vọng.”

Lương Văn cảm giác được da thịt vô cùng đau đớn, cô ấy cố gắng trốn tránh, sắc mặt tái nhợt vô cùng, lồng ngực khó thở, tâm trạng vô cùng suy sụp, cô ấy ước gì mình có thể giống như lúc còn bé, chỉ cần bị động một cái là sẽ phát sốt rồi ngất đi.

Chín giờ đêm, trong trại tạm giam, Sở Trú lạnh lùng đứng đối diện với La Mục, ánh trăng màu trắng bạc ngoài cửa sổ chiếu vào người anh, khí chất âm trầm giống như Tu La trong địa ngục, giọng nói hờ hững phát ra từ cổ họng: "Cô ấy ở đâu?"

"Không biết không biết! Tôi đã nói là tôi không biết!" La Mục suy sụp hét lên: "Cậu con mẹ nó còn muốn hỏi tôi mấy lần nữa, tôi còn đang bị nhốt ở đây này, có thể giấu cô ấy đi được sao?"

Sở Trú thoáng trầm mặc một hồi, rồi cực kỳ bất đắc dĩ lên tiếng: “Anh là bạn trai của cô ấy, cô ấy rất có khả năng tìm đến anh để nương tựa.”

“Bạn trai? Chuyện xảy ra khi nào vậy?” La Mục ngẩn người.

Sở Trú lạnh lùng nói: "Cô ấy từng nói, cầu xin tôi đến cứu anh.”

La Mục: "ĐM, chuyện tốt như vậy tại sao tôi lại không biết?”

"..."

Sở Trú hoàn toàn không còn hứng thú nói chuyện với anh ta nữa, lạnh mặt quay người bước đi.

La Mục hét lên từ phía sau: "Này thằng nhóc thối, cậu còn chưa thả tôi ra đâu!"

Cuối cùng Sở Trú vẫn thả La Mục ra, quán bar do La Mục đứng tên thật ra không có vấn đề gì, chỉ là không có giấy phép kinh doanh, sau khi Sở Trú nói ra quan hệ của mình với anh ta, thì người tự khắc sẽ được thả.

Chẳng qua, anh cũng không phải giúp đỡ không công, sau khi La Mục ra ngoài, anh cho người theo dõi anh ta vài ngày, tất cả lịch trình đều được báo cáo lại với anh.

Nhưng kết quả nhận được là ngay sau khi La Mục rời khỏi trại giam, anh ta đã đến quán bar ăn mừng và uống rượu trong ba ngày ba đêm, trong lúc đó anh còn bị anh ta lôi ra chửi bới, mắng tới mắng lui.

Không hề nhắc một chút gì đến Lương Dược.

Giống như thực sự không liên quan gì đến anh ta.

Sở Trú hoàn toàn phát điên, nội tâm đen tối gần như nuốt chửng anh, mỗi ngày anh đều không ngừng tìm kiếm cô, nhưng cho tận đến khi tuyết rơi, cô vẫn không có tung tích.

Mười bảy tuổi, trong những chuỗi ngày lạnh giá nhất của cuộc đời anh đã gặp được cô, một người ấm áp nhất. Nhưng ngay sau khi anh biết đến sự tồn tại của cô, cô lại biến mất.

Bởi vì tất cả đều là giả dối.