Được Một Vé Về Tuổi Thơ

Được Một Vé Về Tuổi Thơ - Chương 16




Cô nâng tay, ném thanh kiếm sang một bên, mũi kiếm lao tới một thân tre, lắc lư một hồi rồi ổn định vị trí. Hai tên áo đen đang chỉa súng cũng hạ xuống lui qua một bên.



Nắm chặt bàn tay, cô xuất toàn lực đấm thẳng vào mặt anh. Tất nhiên với thân thủ của anh né một cú này rất dễ, xoay nhẹ thân, đá một cước vô hông cô.



Shitt! Đau chết mất, động tác còn muốn nhanh hơn mình. Thôi xong, lần này đạp phải lựu đạn rồi. Nếu như là cô lúc trước chắc chắn sẽ xoay người bỏ chạy. Nhưng lúc này cô đây điên tiết, lí trí cũng không suy nghĩ nhiều, mặc cho cảm giác chi phối. Tung hết quyền cước ra.



Anh nhẹ cười giễu cợt, ánh mắt lóe lên tia thất vọng. Thật là không đáng đễ mình xuất thủ. Đã không còn hứng thú thì anh đấm một phát vô ngực cô, làm cô lảo đảo lùi xa sau vài bước rồi rút súng ra bắn.



" Đoàng" Tình thế chỉ diễn ra trong chớp mắt, cô run rẩy hai tay ôm ngực. Thở dốc không ngừng.



Anh cũng kinh ngạc nhìn vai mình, nơi đó máu tươi chảy dài, màu đỏ tương phản với màu xanh lam óng ánh. Một cây trâm mà có thể chẻ đôi viên đạn rồi lao nhanh như chớp xiên qua lớp áo cao cấp mà cắm lên vai anh.



Nhân lúc người nào đó còn đang kinh ngạc thì cô vận hết công lực mang kiếm chạy trối chết.



Anh nhìn bóng dáng biến mất nhanh trong màn đêm, cúi đầu, đưa tay rút chiếc trâm ra ngắm nghía. Rồi nở một nụ cười âm hiểm.



--- ------ ------ ------ ------ --------



Nhảy tới cái giếng nhà mình thì cô cũng xụi lơ. Ngồi bệt xuống, dựa lưng lên cây ổi. Thầm mắng mình quá lỗ mãng.



" Cái miệng hại cái thân mà." Cô lầm bầm.



Khốn kiếp!



Mà số mình cũng xui, chỉ xách kiếm đi phát tiết một lúc thì lại đụng phải xã hội đen thứ thiệt.



Aizzz! Lúc đầu cũng chỉ nghĩ là một cái bình thường, có chút công phu, chỉ giỏi bắn súng một tí. Không ngờ mà. Ôm ngực ai oán, chính mình bị đánh cho cắp đít chạy không kịp. Còn bị trúng đạn nữa chứ. Móa nó, súng gì bắn một cái mà bay ra tận hai viên đạn. Đúng là càng đẹp thì càng độc mà.



Sao mình cũng điên ghê, tự tìm ngược. Rõ đã biết công phu của mình bây giờ chỉ đối phó được lưu manh chuyên dùng cơ bắp, hoặc mấy tên xã hội đen giõm. Còn đụng phải sát thủ, hắc bang thứ thiệt thì mất mạng là cái chắc. Thế mà cũng gân tay, gân chân lên đánh, đánh chả trúng cái nào thì người ta tẩn cho bầm dập.



Trầm mặc nhìn vết thương đang chảy máu.



" Mày muốn sống bình thường, làm một nhân viên lương cao, nuôi sống ba mẹ rồi luôn không có gắng học tốt võ công. Sao mày không biết từ khi mày chấp nhận điều kiện đó thì mọi thứ đã không còn đơn giản chỉ cần học giỏi, gợi ý cho ba mẹ sinh ý kiếp trước sớm hơn, tránh được những tai nạn, dụ dỗ sau này thì mọi thứ sẽ như mày mong muốn.



Bây giờ thời gian mày không còn nhiều Phy Phy à. Ai biết mười năm sau sẽ xảy ra chuyện gì, mày sẽ phải đáp ứng yêu cầu ra sao. Nếu không cố gắng làm bản thân mạnh hơn thì nói muốn chăm sóc cho ba mẹ là điều viễn vông."



Hít sâu một hơi, xé banh cái áo, lấy Hàn Hành đã thu nhỏ gậy đạn ra. Hừ! Bặm môi đến chảy máu mới khều ra được. Cầm lọ đan dược được cô mang theo khi xuất động ra bôi. Thứ này cô thấy rất thần kì, bôi lên vết thương có cảm giác rất xót nhưng mau lành. Mang ra đây cũng chỉ nghĩ làm kỉ niệm, không ngờ, chưa qua mấy tiếng đã phải dùng rồi. Cười khổ không thôi.



Cất lọ thuốc vô túi thì đụng phải cái bóp, hiếu kì lôi ra đếm tiền. Đếm xong cô cau chặt mày.



Kháo! Có phải đi ăn cướp, trấn lột không vậy, cả gần hai chục triệu trong đây, hèn chi dầy như vậy. Thời nay tiền còn có giá.



Ực, nuốt nước miếng.Cái kế hoạch làm giàu cho nhà thì mình đã thiết kế xong từ lâu, chỉ thiếu vốn lưu động thôi. Không ngờ chỉ lượm đại một cái ví trong túi người ta thì mọi chuyện lại ổn thỏa.Dù gì chôm cũng chôm rồi, có điên mới đi chả lại tên khốn đó.



Đau đầu nhất là chuyện của bản thân. Từ ngày mai phải đi kiếm mấy tên du côn, tập đánh nhau, phản xạ mới được. Ban ngày thì cố học tập, viết chữ...Oáp. Buồn ngủ ghê. Mai tính tiếp vậy, lê lết đi vô buồng, cởi đồ nằm ngủ. ( T/g: Thật là!)



--- ------ ------ ------ ------ ---



" Để con vô gọi em dậy." Anh trai cô nói với mẹ đang lục đục làm việc trong bếp.



" Nó bệnh mới khỏe, để mai đi học cũng được. Con ăn cơm rồi đi học đi." Mẹ cô đẩy củi vô bếp, quay lại nói.



Cô dụi mắt đi ra, ngái ngủ nói:



" Không cần đâu mẹ. Con khỏe rồi mà. Anh! Chúng ta ăn cơm rồi đi học."



Anh vui vẻ cười, lăng xăng đi lấy chén rồi nói:



" Em ngồi đó đợi đi, anh lấy cơm cho."




Cô cười cười nói:



" Em cảm ơn anh."



Sau đó mang dép, lẹp xẹp đi vô bếp ngồi xuống chỗ mẹ, cao hứng nói:



" Mẹ ơi, tối qua con mơ thấy ông nội a."



Mẹ không xem trọng nói:



" Thế ông nói gì với con?"



Cô nhanh nhảu, ông nói với con:



" Bảo ba mẹ đừng nuôi heo nữa! Sắp xảy ra bệnh dịch heo tai xanh. Giá heo sẽ rớt xuống trầm trọng."



Mẹ dừng tay đun củi, quay mặt nghiêm nghị nhìn cô nói:



" Con nói bậy bạ gì vậy hả?"




Cô làm mặt hoảng sợ, vô tội nói:



" Ông nói như vậy thật mà. Ông bảo ba mẹ mau chóng bán hết heo đi, chuyển qua nuôi bè cá, chắc chắn sẽ khá hơn."



Thấy mặt mẹ còn tỏ vẻ nghi ngờ cô bèn bồi thêm một cú:



" Ông còn chỉ con cách làm bè nữa. Ông nói chiều nay sẽ dẫn đường cho con lấy một số tiền để ba mẹ làm vốn nữa đó. Chỉ cần khi ba mẹ khấm khá thì xuyên làm việc công đức là được."



Mẹ nhìn sâu vô mắt cô. Cô tuy có hơi chột dạ nhưng vẫn cố gắng mở to mắt, ngân ngấn nước nhìn mẹ.



Mẹ phì cười nói:



" Mắt con có ghèn kìa."



Cô nghẹn họng, đỏ mặt dụi mắt. Nhìn mặt mẹ chắc chắn đã dao động, chỉ cần cô có thể đưa ra số tiền đó, chắc chắn mẹ sẽ nghe theo cô thôi.



" Phy Phy ra đây ăn cơm nè em." Anh vẫy vẫy cô lại.



" Mẹ cứ làm theo lời ông đi ạ. Ông nói chắc chắn sẽ không sai. Con mời mẹ ăn cơm."



Mẹ nhíu mày, thở dài nói:



" Ừ, ăn đi rồi đi học."



Ông anh từ lúc cô nằm viện là tốt hơn với cô gấp mấy lần, giờ có đồ ăn ngon cũng giành cho cô hết. Đâu như kiếp trước, có miếng cơm cháy chiên cũng bán tiền với cô. Dĩ nhiên cô ham ăn đành phải móc một ngàn duy nhất ra mua. Giờ thì không tốn xu nào thì nó cũng nằm ngọn trong tô của cô.



Từ tốn ăn, sau đó chào mẹ đi học, hai anh em cô lại đến trường. Vuốt ve một bên ngực. Thuốc tiên có khác, giờ chỉ không chạm vào thì sẽ không đau. Nhàm chán nhìn xung quanh. Khi nhìn đến mấy người đàn ông đang đi lại trong xóm thì cô biến sắc.



Sax! Sao xung quanh lại có nhiều người trong hắc đạo như vậy. Nhờ có nội công hỗ trợ nên cô có thể cảm nhận được khí tức u ám, máu me trên người bọn họ.



Đau đầu xoa trán, chắc chắn là nợ phong lưu tối qua của mình rồi. Mẹ, hẹp hòi như vậy. Giỡn có chút xíu, làm hắn chảy máu có chút xíu thôi mà cũng huy động lực lượng truy lùng mình ghê thế.



Tối nay cô còn tính đi kiếm hắn để lấy lại bảo vật đây. Giờ coi bộ không dễ như cô nghĩ rồi. Khi ánh mắt cô giao nhau mới mấy người đó thì thấy họ cũng không để ý lắm. Vẫn đang dò xét đàn ông trong khu vực này.



Nắm bắt được điểm then chốt, coi bộ muốn lấy lại dễ hơn cũng chỉ có thể hành động vào ban ngày, nhưng mà... xác xuất thành công cũng không cao còn có nguy cơ liên lụy ba mẹ.



Tặc tặc lưỡi, đành mạo hiểm đi vào ban đêm vậy.