Dược Hương Trùng Sinh

Chương 227: Rung động




Edit: QR2



Trong ngõ hẻm gần sát nha môn Hình bộ, có một nha môn được xây dựng, mái ngói màu tro bụi nhìn vô cùng xấu xí, bề ngoài bình thường, nhưng rõ ràng có thể thấy được nơi này thủ vệ sâm nghiêm, tường rào cũng cao hơn rất nhiều so với những nha môn khác, nơi này chính là đại lao Hình bộ.



Nhìn qua rất bình thường, nhưng bên trong bố trí vô cùng tinh vi, nhất là sau khi Chu Xuân Dương nhậm chức, tội phạm bị giam giữ cấp bậc càng ngày càng cao, tranh cãi cũng càng ngày càng nhiều, thích khách cướp ngục cũng càng ngày càng mạnh mẽ, vì vậy nơi này trải qua vài chục năm không ngừng sửa chữa, trở nên vững như thành đồng, coi như chỉ có ba bốn nha dịch, người bên ngoài cũng đừng mơ tưởng đánh chủ ý đến phạm nhân bên trong.[QR2][diendanlequydon]



Cố Ngư xuyên qua ba cánh cửa, bốn phía đã hoàn toàn chìm vào bóng tối, mùi hôi thối mùi máu tươi cũng càng ngày càng nồng, hắn không khỏi dùng khăn che miệng mũi.



Loại địa phương này, hắn đã từng tới một lần, không nghĩ đến sẽ có ngày còn quay lại.



"Đại nhân… Bên này…” Ngục tốt dẫn đường chợt nói nhỏ, dừng lại trước một bức tường đen.



Cố Ngư chưa kịp lộ ra sự nghi ngờ đã thấy ngục tốt soạt soạt nhấn mấy cái, một cánh cửa ngầm từ trên tường xuất hiện.



"Vẫn còn đáng để nhốt ở trong mật thất cơ đấy…" Cố Ngư cười, tiếng cười thật thấp không nghe ra cảm xúc.



"Đại nhân, ngài nói ngắn gọn thôi…" Ngục tốt nói nhỏ: "Nhiều người ở đây mắt tạp, thật sự ta và các huynh đệ không thể che dấu được lâu…”



Cố Ngư gật đầu, lướt qua hắn tiến vào, cửa ở phía sau từ từ khép lại, giống như ngăn cách âm dương.



Sau một hàng song sắt, Cố Hải chỉ mặc áo đơn bằng lụa trắng đang tựa vào tường, dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn nến lật giở từng trang sách.



"Xem ra tinh thần cũng không tệ lắm nhỉ." Cố Ngư cười nói, đưa tay gõ một cái song sắt.



Cố Hải nghe tiếng nhìn sang, thấy là hắn, lập tức để sách trong tay xuống, đứng dậy.



"Thập Bát Nương thế nào rồi?" Hắn bước nhanh tới, thân hình có chút lảo đảo.



"Bị dụng hình rồi hả?" Cố Ngư hơi nhíu mày hỏi, đứng lại gần, thấy trên áo trắng của Cố Hải lộ ra nhiều vết đỏ hồng, tất nhiên cái này không phải là hoa thêu để trang trí rồi…



"Thập Bát Nương thế nào rồi?" Cố Hải lại hỏi.



"Bây giờ vẫn không sao, ăn tốt uống tốt ở tốt so với ngươi tốt hơn rất nhiều…” Cố Ngư bật cười thuyết giáo, nhìn Cố Hải lắc đầu: "Ngươi nói tại sao ta lại là người một nhà với các ngươi? Trên đời này xui xẻo thêm nữa cũng chỉ đến thế mà thôi."



Cố Hải nghe nói Cố Thập Bát Nương không có việc gì thì an tâm, đối với việc hắn giễu cợt cũng không để ý tới, ngược lại chỉ cười, đi về ngồi xuống tiếp tục xem sách.



Trong đại lao chìm vào trầm lặng.



"Hiện tại bởi vì cố kỵ bệ hạ có lẽ muốn tra hỏi ngươi, cho nên còn chưa có ý định đánh đến chết… Sau thời gian này thì chưa chắc…” Cố Ngư chậc chậc nói.



Khó khăn lắm lần này mới bắt giam được Cố Hải, Chu Khải Thư một lòng muốn nhanh chóng cạy miệng hắn, dụ cá lớn ra, vừa mới đến đã hung hăng cho hắn một cái lễ ra mắt, nhưng bởi vì cố kỵ Hoàng thượng nên còn không dám làm động tác quá lớn, nhưng chỉ những thủ đoạn này, cũng đủ để có thể hành hạ người khác đến nổi điên, thời gian dài trôi qua, thứ nhất hoàng thượng quên hắn, thứ hai Chu Xuân Minh cũng muốn lấy được chuyện mình muốn biết, vậy dụng hình chân chính cũng sẽ không khách khí, khi đó, chết ngược lại là một chuyện may mắn.



"Nể mặt ta với ngươi là người một nhà, có di ngôn gì cứ nói đi." Cố Ngư âm dương quái khí nói.



Cố Hải ngẩng đầu lên nhìn hắn, đưa tay lục lọi trên mặt đất.



"Thật sự có à? Còn viết di thư à?" Cố Ngư hỏi, thấy Cố Hải không biết từ nơi nào trên đất lấy ra một xấp giấy, cầm tới đưa cho hắn.



Cố Ngư thò tay tiếp nhận, vừa mở ra vừa hỏi: "Còn viết không ít…"





Mượn ánh nến, hắn lướt qua tờ giấy, chợt sắc mặt ngưng trọng.



"Đây là tấu chương của ta…" Cố Hải lạnh nhạt nói: "Ta còn muốn buộc phụ tử Chu gia…"



"Xem ra nơi này vẫn là quá ưu đãi với ngươi…" Cố Ngư bật cười: "Thật là không tự lượng sức mình…”



Hắn vò tờ giấy trong tay thành một cục.



Cố Hải lạnh nhạt nhìn hắn



"Ta biết rõ, Chu gia kẻ phản bội kiêu căng cường thịnh, độc hưởng thánh ân…" Hắn chậm rãi nói: "Cá lớn nuốt cá bé là sự thật, nhưng không phải lẽ phải của thế gian, chúng ta không thể bởi vì sự thật thì có thể xóa bỏ lẽ phải…”



"Tốt…" Cố Ngư cười, giơ ngón cái với hắn.



"Còn có một số chứng cứ chính xác chứng minh phụ tử bọn họ tham ô làm rối loạn kỉ cương đang vườn hoa trước cửa phòng ta…" Cố Hải nói tiếp.




Vẻ mặt Cố Ngư ngưng trọng: "Từ đâu tới?"



"Chỉ cần bọn họ làm, tự nhiên sẽ lưu lại chứng cớ…" Cố Hải nói, cũng không trả lời thẳng.



Ánh mắt Cố Ngư sáng lên, huynh đệ hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.



"Ngươi cho rằng chỉ cần ngươi viết những thứ này, hơn nữa những cứ tham ô làm rối kỉ cương cũng không đau không nhột là có thể kéo bọn họ xuống ngựa?" Cố Ngư chậm rãi nói.



Cố Hải nhìn hắn, không nói gì.



"Chu gia tung hoành giữa vua và dân mấy chục năm, bất luận là trong triều hay là những nơi khác, môn sinh có khắp thiên hạ…" Cố Ngư nói tiếp: "Nếu như không đến mức vạn bất đắc dĩ, bệ hạ tuyệt đối sẽ không động đến một cọng lông của bọn hắn…”



Hắn quơ quơ cục giấy trong tay, lại mở ra: "Mấy thứ này của ngươi, nói bầu trời to lớn, loạn quyền là có thể đánh chết lão sư phụ, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải tiếp cận được lão sư phụ…"



Vẻ mặt Cố Hải biến ảo, từ từ nhắm mắt lại, đôi bàn tay nắm chặt thành quyền.



"Vẫn chưa có biện pháp sao?" Hắn thì thào nói: "Vẫn chưa có biện pháp sao?"



"Ngươi nhìn ta viết cái này thế nào…?" Cố Ngư chợt nói.



Cố Hải sững sờ, còn chưa kịp mở mắt ra đã cảm giác có một vật được ném quá, vội vươn tay tiếp được.



Đây là một bản tấu chương, Cố Hải nghi hoặc liếc nhìn Cố Ngư, trong anh sáng âm u không thấy rõ ánh mắt của hắn.



Đi đến cạnh góc tường, nhờ ánh đèn Cố Hải mở ra tấu chương ra đọc một chút, hắn chợt đứng thẳng dậy, trên trán toát mồ hôi.



Lúc trước khi mới trờ bề từ Lợi Châu, hắn nghe nói Cố Ngư vì Thập Bát Nương buộc tội Bình Dương Hầu, lúc đó hắn còn kinh ngạc cảm thấy chuyện như vậy có cái gì tốt mà buộc tội, ngược lại có thể còn bị chụp mũ cố tình gây sự, không ngờ Đại Lý Tự lại nghiêm chỉnh tiếp nhận, hơn nữa chuẩn bị triệu Bình Dương Hầu đến, hắn đương nhiên biết, Đại Lý Tự làm như vậy nhất định là được cấp trên chỉ thị, hắn suy đoán có lẽ là thái tử…



Nhưng hôm nay thấy tấy chương buộc tội Chu Khải Thư này, không sai, tấu chương của Cố Ngư buộc tội Chu Khải Thư, không có một chữ nào đề cập đến Chu Xuân Minh cùng với những người khác thuộc Chu đảng, thậm chí còn vừa khóc vừa khen đối với hài cốt chưa lạnh Chu Xuân Minh, cuối cùng Cố Hải đã hiểu rõ, tại sao Đại Lý Tự chính thức chấp nhận tấu chương buộc tội Bình Dương Hầu…



Đối với rất nhiều người mà nói, những chuyện trong tấu chương này cũng chỉ là chuyện rất nhỏ, không đáng để ngạc nhiên, nhưng trên đời này, cố tình có một ít lời nói sẽ làm đau lòng một số người, mà vừa vặn chính là Long Khánh đế, người sắp sửa nhìn thấy tấu chương này.




Đây là một vị hoàng thương luôn có suy nghĩ quỷ dị, hỉ nộ vô thường, vả lại am hiểu nhất chính là dùng sự ác ý suy đoán thần tử của mình.



Trong đầu của hắn nghĩ gì? Tại sao có thể viết ra tấu chương như vậy? Ban đầu Chu Xuân Minh mưu hại Diệp Chân và đám người xung quanh chẳng qua cũng dùng thủ đoạn như thế mà thôi…



Người này… Cố Hải giương mắt nhìn Cố Ngư, trước kia đối với hắn đề phòng nhưng hơn nữa là khinh thường, nhưng mà bây giờ lại chỉ còn một suy nghĩ người này… Thật là đáng sợ…



"Ngươi dâng cái này lên đi, sau đó những thứ ngươi cất giấu trong vườn hoa kia mới có thể coi như là bảo bối…" Cố Ngư đứng bên cạnh chậm rãi nói.



Cố Hải khép tấu chương lại, bên tai giống như nghe thấy tiếng đao thương va chạm vào nhau, trái tim phập phồng kịch liệt, hắn hít thật sâu vào lần mới ngăn được kích động muốn gào thét.



"Ngươi nói là muốn dùng danh nghĩa của ta sao…?" Cố Hải hỏi.



"Thế nào? Không phải là ngươi đang muốn làm như vậy sao?" Cố Ngư lạnh nhạt nói.[QR2][diendanlequydon]



Cố Hải không nói gì nhét tấu chương vào trong ngực.



"Dĩ nhiên, hậu quả của việc làm như vậy, tám chín phần mười ngươi sẽ lập tức bị đưa ra ngoài chặt đầu…" Cố Ngư lạnh nhạt nói.



"Không phải còn có một hai phần hay sao?" Cố Hải cắt đứt lời của hắn, đáp.



Cố Ngư cười: "Hơn nữa coi như thành công nhưng mà cũng chỉ là xé ra một vết thương, về phần tiếp đó sẽ như thế nào, không ai có thể bảo đảm…”



Cố Hải cũng là cười, không nói gì.



Ngoài cửa bên vang lên tiếng cốc cốc, Cố Ngư biết đây là tín hiệu bên ngoài nhắc nhở hắn nơi này không thể ở lâu.



"Ba ngày sau, Giám Sát Sử Trâu đại nhân sẽ tới, khi đó ngươi sẽ có thể dâng tấu chương rồi…" Cố Ngư nói nhỏ: "A đúng rồi, đừng lo lắng, tấu chương này là bắt chước chữ viết của ngươi, ngày cũng là lúc ngươi vẫn còn ở Lợi Châu…"



Cố Hải đã đã nhận ra, gật đầu, nhìn hắn xoay người đi ra ngoài.



"Cố Ngư…" Cố Hải gọi, bước chân của Cố Ngư cũng không ngừng: "Tại sao ngươi làm như vậy?"




"Làm như vậy, nếu không thành ta cũng không có tổn thất gì…" Cố Ngư bật cười, nghiêng đầu nhìn hắn: "Nếu như thành, ta cũng có được lợi ích lớn ta nên có, tại sao ta lại không làm?"



"Mặc kệ ngươi vì cái gì, ta cũng cám ơn ngươi." Cố Hải chợt khom người, cúi đầu hành đại lễ.



"Ta không đảm đương nổi…" Cố Ngư nói, quay đầu bước đi, đi ra cửa ngầm, ánh mắt nhìn xung quanh mật thất tối tăm hôi thối, hình như thấy không trung còn có linh hồn đang lơ lửng, dùng âm thanh chỉ có bản thân mới có thể nghe được, lạnh nhạt nói: "… Ta đồng ý với ngươi, ta không lừa ngươi…"



Mà cùng lúc đó, ở thôn trấn bên ngoài kinh thành, một quán trà gần sát dường lớn, mặc dù gần đã gần tối, nhưng người đi lại vẫn rất nhiều, hai lão nhân bán trà đón tiếp tiễn đưa rất là bận rộn, so sánh với sự náo nhiệt ở cửa trước, cửa sau là vô cùng an tĩnh, cửa gỗ được nhẹ nhàng đẩy ra, một thân hình gầy nhỏ đội khăn trùm đầu, rón rén đi ra, nhìn qua lén lén lút lút.



Nàng mới đi hai bước, hai bóng người xông ra ngăn nàng lại.



"Ngươi đinh đi đâu?" Người tới nhỏ giọng quát, mặc y phục của thợ làm gạch ngói, trong tay còn mang theo đồ nghề.



"Ta… Ta…" Người bị chặn lại ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt hoảng sợ đầy nước mắt, sắc mặt vàng vọt, có một vết bớt đen từ khóe mắt đến cạnh tai, rất là xấu xí, nếu như Cố Thập Bát Nương đứng trước mặt nàng lúc này chỉ sợ cũng không nhận ra người này là Linh Bảo.



"Ngươi lại muốn vào thành gặp tiểu thư nhà ngươi có đúng hay không?" Người trẻ tuổi ngăn nang lại nhỏ giọng quát.




Lập tức nước mắt Linh Bảo chảy ra: "Tiểu thư… Tiểu thư sắp bị chặt đầu… Chúng ta không thể để liên lụy…”



"Ngươi đi mới liên lụy đến nàng!" Hai người đồng thời nhỏ giọng nói, một trái một phải nhấc nàng lên, nhét vào trong cửa: "Nếu ngươi không tin cứ đi thử một chút! Xem có phải sẽ làm cho nàng chết nhanh hơn hay không!"



Linh Bảo bị dọa đến mức không dám nói nữa, chỉ che mặt, nhỏ giọng nghẹn ngào.



"Ngươi nghe chúng ta không sai đâu…” Qua một lúc lâu, hai người cúi đầu nói nhỏ.



Linh Bảo nghẹn ngào gật đầu, nhìn hai người định đi, nhịn không được kéo vạt áo một người trong đó: "Ta… Ca ca của ta… Huynh ấy… Thật… Thật sự… Không có ở đây sao…?”



Thân hình hai người dừng lại, quay đầu lại nhìn gương mặt bi thương sợ hãi của nàng, trong mắt hiện lên sự không đành lòng, trên mặt người trẻ tuổi hơn có chút do dự, há mồm muốn nói nhưng lại bị người lớn tuổi hơn nhẹ nhàng kéo lại.



"Nhớ những lời chúng ta đã nói, ngươi không xuất hiện, tiểu thư nhà ngươi mới dược an toàn nếu không…" Nười lớn tuổi hơn nói nhỏ, dứt lời cũng không đứng lại nữa, đóng cửa đi ra ngoài.



Linh Bảo từ từ ngồi chồm hỗm ở trong sân, che mặt khóc thút thít, âm thanh truyền tới phía trước, mọi người uống trà nghe thấy nhưng không thể trách.



"Nha đầu xấu xí lại phát bệnh…" Những khách nhân này nhún nhún vai nói, cầm bình trà giơ lên với lão bà, nói: "Các ngươi lượm ngời này về cũng không thể dưỡng lão, còn không bằng đi từ ấu đường (cô nhi viện) ôm một đưa về còn hơn…"



"Không có bệnh, không có bệnh, đứa bé nhà ta không có bệnh, chỉ là hơi xấu, khách quan cũng đừng nói như vậy…." Lão bà cười hì hì nói.



"Lão bà tử này còn rất bao che!" Những khách nhân cười lên, trong quán trà rất là náo nhiệt.



Bên ngoài náo nhiệt hỗn loạn, đối với Cố Thập Bát Nương mà nói, nàng hoàn toàn không biết, mỗi ngày chính là ngồi ở trong thính đường, ngây ngô nhìn cảnh xuân bên ngoài.



"Cố nương tử, có người mang đồ tới." Bên ngoài nha dịch kêu.



Cố Thập Bát Nương có chút kinh ngạc, bị bắt giam lâu như vậy, vẫn chưa từng có người nà đưa đồ cho nàng, nhất định Cố Hải cũng bị bắt giam, Tào thị đang ở Kiến Khang cũng không nhất định có thể được tự do, trừ hôm qua đột nhiên thái tử viếng thăm ngoài ý muốn, vẫn còn có người tặng đồ cho nàng…



"Đây là?" Cố Thập Bát Nương nhìn người mặc y phục gia đinh cúi đầu ôm vào một bộ chăn gấm, mở ra, còn có một ít sách thuốc, còn một gói tản ra mùi thuốc.



"Là ai?" Cố Thập Bát Nương hỏi gã gia đinh kia.



Gã gia đinh vẫn cúi đầu, cung kính cúi người, không nói câu nào, từ từ lui ra ngoài, trên người của hắn có phong thái không giống gia đinh bình thường, đó là một người đã trải qua loại huấn luyện nghiêm khắc lâu ngày sinh ra nô tính.



Thời tiết tháng ba rất lạnh, nơi này đệm chăn cũng không tốt lắm, ban đêm sẽ lạnh… Cho nên, mấy ngày nay nàng nhiễm chút phong hàn…



Nàng cầm bao giấy lên, vừa mở ra nhìn lập tức sửng sốt, đây là…



"Thuốc trị phong hàn…” Nàng thì thào nói.



Người nào? Ai biết nàng bị nhiễm phong hàn? Nha dịch? Không thể nào, bằng không nàng cũng không đến phải kiên nhẫn hái hoa nở đầu xuân đun lấy nước uống…



Hoa nở đầu xuân… Cố Thập Bát Nương nghĩ đến một khả năng, lập tức trái tim không chịu thua kém đập loan mấy nhịp, nàng giật mình.



Ánh mắt của nàng lướt qua trên bàn đang để một bộ chăn gấm, hai bộ sách thuốc vẻ ngoài tinh xảo, cuối cùng nhìn gói giấy đựng đây thuốc trị phong hàn, chóp mũi từ từ chua xót, tiếp theo nước mắt theo gò má từng giọt từng giọt rơi xuống.



Thì ra là… Như thế...