Dược Hương Trùng Sinh

Chương 220: Vân thủ




Edit: QR2



"Cố tiểu thư…" Sắc mặt phụ nhân xanh mét, mở miệng muốn nói.



"Không cần nói." Cố Thập Bát Nương giơ tay: "Mời về đi!"



Nói xong câu đó, nàng xoay người, đi vào trong viện, thật sự nửa câu cũng không muốn nghe người khác nói nữa.[QR2][dienndanlequydon]



Phụ nhân há hốc mồm, địa vị của phủ Bình Dương Hầu vô cùng tôn quý, đây đã là lần thứ hai tới cửa lấy lòng, lại còn trách phạt hạ nhân, không thể nghi ngờ chính là cắt cụt tay, đánh mất thể diện, không ngờ cái cô nương này không chỉ không thèm nể mặt mà lại còn chụp cho cái mũ lớn như vậy!



"Cố tiểu thư, ngươi phải nghĩ cho rõ, ngươi có biết mình đang nói gì, làm gì hay không? Không nói hiện tại các ngươi có thân phận gì, mà nói tương lai ngươi…” Bà ta đầy một bụng tức, nhìn bóng lưng Cố Thập Bát Nương, nhỏ giọng quát: “… Đắc tội với thái tử phi nương nương, ngươi chịu đựng nổi không!"



Thân hình Cố Thập Bát Nương hơi ngừng lại, nàng quay đầu, khẽ mỉm cười, cũng nhỏ giọng nhưng đủ để phụ nhân này có thể nghe được, nói: "Chờ quận chúa các ngươi trở thành thái tử phi rồi hãy nói…"



Sắc mặt phụ nhân kinh ngạc. Lớn mật! Lớn mật! Nàng lại dám nói như vậy?!



Nhưng mà nếu thật sự bị chụp cái mũ bất minh, bất kính, bất hiếu, bất nghĩa như vậy, hơn nữa để Đại Lý Tự tra xét, ngồi được vị trí thái tử phi này thật đúng là khó nói…



Phụ nhân vừa giận vừa sợ ngoắc tay, dẫn theo cả đám người rời đi.



Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của phủ Bình Dương Hầu, vì vậy tất cả những chuyện xảy ra đều được khống chế chặt chẽ, không khuếch tán ra ngoài, nhưng mà cũng không thể gạt được hoàng cung, đúng như Bình Dương Hầu dự đoán, chuyện này đã làm một số người nổi lên hứng thú, vẫn đang yên lặng chú ý.



"Không nhìn ra, cô nương đó còn khả năng này…”Thái hậu nương nương dựa nghiêng trên gối mềm, cười híp mắt nói: "Lần này, có thể nha đầu Yến Yến sẽ phải chịu đựng…”



Văn Quận Vương ngồi đối diện với bà, nghe vậy chỉ cười chứ không nói gì.



Ánh mắt của thái hậu rơi trên mặt hắn, hơi ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Như vậy cũng tốt, tính khí Yến Yến nóng nảy, cũng nên có người mài giũa nàng một chút…”



"Nương nương quá lo lắng rồi, Yến Yến muội muội còn nhỏ, thái hậu cứ từ từ dạy dỗ là được…" Văn Quận Vương nói.



Thái hậu cười, cũng không tiếp lời hắn mà nhẹ nhàng đỡ trán: "Lần trước ngươi nói lúc trước có nhận ân huệ của cô nương này…”



"Ân cứu mạng." Văn Quận Vương nhẹ giọng đáp.



Mặc dù đứa bé này là con cháu vương hầu, thân phận cao quý, nhưng cuộc sống trôi qua không phải là thuận buồm xuôi gió, mặc dù hắn chưa bao giờ đề cập một câu không đúng có liên quan đến trưởng bối và người thân, nhưng tất nhiên trong lòng thái hậu biết rõ, những chuyện tối tăm này vĩnh viễn không thể nói ra ngoài được, cho nên cũng không hỏi đó là chuyện gì.



Lại nói, Cố Tương này, dáng dấp tướng mạo rất bình thường, có thể thấy được không phải là người dùng mĩ mạo mê hoặc ngời khác.



Thái hậu gật đầu, nhìn thái tử, từ ái mỉm cười: "Ngươi làm như vậy rất tốt, hơn nữa cô nương này cũng rất tốt, xuất thân đơn giản…" Nói xong cười một tiếng: "Hơn nữa nhìn cũng rất hiểu quy củ, bằng không cũng sẽ không nói đạo lý rõ ràng....."



"Một điểm này, ngược lại rất giống ca ca của nàng…” Văn Quận Vương cười nhẹ, trong tiếng cười có hơi bất đắc dĩ.



Tính tình Cố Hải, toàn bộ Đại Chu ai cũng biết, thái hậu nghe vậy cũng cười.



"Như vậy nhà đứa bé đều biết cách dạy dỗ, nói lời khó nghe là mất hết hy vọng, nhưng mà hiểu lễ biết nghĩa, tính tình quật cường một chút thì sao, chỉ cần giảng đạo lý thì dễ nói…" Thái hậu gật đầu, vừa cười nói vừa nhìn thái tử: "Chuyện này thật ra thì cũng phải xem chủ nhà có nhớ trong nhà nên có đạo lý hay không…?"



Đạo lý trong nhà, lấy phu vì cương, thê thiếp khác biệt, tôn ti có thứ tự.



"Không có quy củ thì không thể giải quyết…" Văn Quận Vương cười nhạt nói: "Cao nhất thì được phong làm Lương Đễ, nên cũng không thể làm trái với quy củ…"



Những người ngồi hay đứng trong phòng đều là những người mắt sáng tâm nhanh, câu này của thái tử nghe giống như lời nói vô tâm, Thái hậu nghe xong trong lòng tự nhiên hiểu rõ, vẻ mặt khẽ cứng, lại còn muốn phong nàng làm Lương Đễ, đây là vị trí chỉ dưới thái tử phi…




Thái hậu suy nghĩ một chút, như vậy cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn phong cho nàng chức vị giống với địa vị của quận chúa Bạch Ngọc, lại nói, quy củ trước nay trong hậu cung Đại Chu, trừ chánh cung phải có xuất thân nghiêm khắc, phi tần cũng không cố ý quan tâm đến xuất thân, đây là do Thái tổ hoàng đế kiêng kỵ ngoại thích tham gia vào chính sự, nên có thói quen thích chọn những cô nương của tiểu môn hộ, huống chi quan hệ giữa các nàng, nếu thật sự không ngang hàng, chỉ sợ quận chúa Bạch Ngọc thời thời khắc khắc muốn gây phiền phức cho nàng, mà thái tử tất nhiên cũng biết, nhất định phải đề phòng bảo vệ, như vậy hai phu thê sẽ có vết rạn, ngược lại không bằng phong cho một chức vị cao, như vậy cả hai đều có sự khiêng kỵ lẫn nhau, mới an ổn cân bằng, đại gia hay tiểu gia đều là đạo lý này.



"Xem ra phải quản rồi, hai cô nương này đều rất quật cường, đừng làm rối loạn quá không cuối cùng lại không nắm được cục diện…” Thái hậu cười nói, ngồi thẳng người lên.



"Vâng." Văn Quận Vương cúi đầu lên tiếng.



Lúc này, trong phủ Bình Dương Hầu mọi người đều đang bàn tán chuyện này, nghe phụ nhân hồi bẩm, Bình Dương Hầu giận tím mặt.



"Rốt cuộc nàng ta muốn thế nào!" Hắn nặng nề nói.



So sánh với sự tức giận của Bình Dương Hầu, lão phu nhân lại thật bình tĩnh, bà trầm ngâm một lúc, ánh mắt nhìn về phía Chung phu nhân đang an tĩnh đứng hầu bên cạnh.



"Ngươi đi một chuyến đi…” Lão phu nhân chậm rãi nói: "Hỏi nàng xem rốt cuộc nàng muốn thế nào…"



Lần này người phủ Bình Dương Hầu đều không đến, chỉ có một mình Chung phu nhân.



"Ta muốn như thế nào?" Cố Thập Bát Nương nhẹ nhàng đặt kéo xuống, khẽ mỉm cười nói: "Rất đơn giản…"[QR2][dienndanlequydon]



Nàng nhìn Chung phu nhân, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: "Để quận chúa các ngươi đích thân đến đây xin lỗi…”



Chung phu nhân nghe vậy cũng không tức giận hay kích động, mà vẫn bình tĩnh nhìn nàng.



"Xem ra Cố tiểu thư đã chuẩn bị chơi lớn rồi…” Chung phu nhân chậm rãi nói: "Nhưng Cố tiểu thư có biết không? Lúc trước có thể quận chúa của chúng ta đuối lý nhưng qua hôm nay sẽ không giống nữa…”




Quận chúa Bạch Ngọc khi dễ người trước, nhưng phủ Bình Dương Hầu một lần hai lần phái người đến lấy lòng đều bị Cố Tương cự tuyệt, vả lại thái độ vô cùng phách lối, chuyện này cho dù ai nhìn thấy cũng chính là ỷ sủng mà kiêu, cố ý không tha người, ai đúng ai sai cũng không thể làm cho một đầu bị ngã.



"Ta biết rõ… " Cố Thập Bát Nương cười: "Chẳng qua ta là người chưa từng chịu thua thiệt mà không đòi về, nàng không muốn ta tốt, tại sao ta phải muốn nàng tốt?"



Chung phu nhân khẽ cau mày.



"Ngươi biết ngươi đang nói gì không?” Bà lạnh nhạt nói: "Chỉ la một chuyện nhỏ, ngươi có thể nói quận chúa chúng ta bất kính, bất hiếu, bất nghĩa, như vậy bây giờ nhưng gì ngươi gây ra được gọi là cái gì?”



"Gọi là cái gì? Người nào thấy được? Một mình ngươi sao? Vậy thì tốt, ngươi đi nói đi…" Cố Thập Bát Nương cười ha ha: "Thật sự ta không phải là người tuân thủ quy củ, nhưng mà ta không có bị người khác nhìn chằm chằm rồi tóm được…”



Chung phu nhân nhịn không được nữa, sắc mặt trầm xuống, bàn tay nắm tay vịn khẽ dùng sức chứng tỏ đang cố gắng khống chế cảm xúc.



"Cố tiểu thư, ta vẫn cảm thấy, quan hệ giữa hai bên không đến nỗi không thể thay đổi, có câu nói, làm việc gì cũng nên lưu một đường, lùi một bước trời cao biển rộng, cần gì làm việc tuyệt tình như vậy? Chuyện này đối với ngươi có chỗ nào tốt?" Chung phu nhân chậm rãi nói.



Cố Thập Bát Nương nhìn bà, từ từ cúi mắt xuống.



"Không có ích lợi gì." Nàng khẽ cười: "Chỉ là ta có thói quen…"



"Cái gì?" Chung phu nhân cau mày hỏi.



"Ta đã quên mất phải lùi bước thế nào…” Cố Thập Bát Nương ngẩng đầu lên, cười với bà.



Ánh mắt hai người đối diện nhau, cũng không có ai nói thêm gì nữa.



"Vậy thì tốt, cáo từ." Chung phu nhân đứng dậy, lạnh giọng nói, đi tới cửa, lại dừng lại, hơi nghiêng đầu nói: "Chỉ mong Cố tiểu thư sẽ không hối hận…"




"Có lẽ, tương lai có một ngày quận chúa của các ngươi sẽ vì những chuyện đã làm hôm đó mà hối hận…" Cố Thập Bát Nương khẽ cười, lắc đầu cười nói: "Nhưng mà ta vĩnh viễn sẽ không…"



Chung phu nhân mỉm cười, nhìn nàng, gật đầu, bước nhanh ra ngoài.



Trong thư phòng đã khôi phục lại an tĩnh, Cố Thập Bát Nương nằm ở trên xích đu, ánh mắt nhìn ngoài cửa hơi hoảng hốt.



Nàng biết rõ mình đang làm cái gì, nhưng việc làm đó là đúng hay sai, nàng lại cảm thấy mờ mịt…



Không biết đã qua bao lâu, trên người được phủ thêm một cái áo choàng ấm áp làm Cố Thập Bát Nương hồi thần, thấy một người nam nhân cao gầy, đen nhẻm đứng đó mỉm cười với nàng.



"Ca ca?" Cố Thập Bát Nương nhịn không được dụi mắt, là do suy nghĩ quá nhiều nên xuất hiện ảo giác hay sao?



Cố Hải cười, trong mắt tràn đầy sự lo lắng áy náy và thương tiếc.



"Ca ca!" Cố Thập Bát Nương nhảy dựng lên, không thể tin nổi, kêu: "Huynh trở về khi nào?"



"Mới vừa về đến…" Cố Hải mỉm cười nói.



Trên mặt của hắn phong trần mệt mỏi, đôi giày dưới chân lấm tấm bùn đen.



"Lần này không sợ hãi nữa hả?" Ban đêm, dưới ánh nến ấm áp, hai huynh muội ngồi đối diện, Cố Hải hỏi.



Sợ vận mạng chèn ép, sợ dẫm lên vết xe đổ, sợ lại rơi vào luân hồi.



Dưới ánh nến Cố Thập Bát Nương lắc đầu: “Không phải ca ca đã nói, cuộc sống chính là như vậy, sẽ gặp phải những chuyện không như ý, sợ cái gì, nghĩ biện pháp vượt qua là được…"



Cố Hải mỉm cười trấn an rồi phiền muộn thở dài.



"Ca ca…" Trầm mặc một lúc, Cố Thập Bát Nương nhẹ nhàng nói: "Thật ra thì… Thật ra thì muội thật sự không phải là một người tốt…"



"Thập Bát Nương…”Cố Hải mở miệng muốn nói.



Cố Thập Bát Nương giơ tay lên cắt đứt lời hắn, nhẹ nhàng thở dài:"Trước kia mặc dù muội cũng làm mấy chuyện điên cuồng, nhưng lúc đó không có cảm giác bản thân mình có lỗi, bởi vì muội tin tưởng làm như vậy đều có lý do…Nhưng mà lần này…" Thập Bát Nương chậm rãi nói.



"Lần này như thế nào? Ta không có ý hại người, người có lòng hại ta…” Cố Hải cắt đứt lời nàng.



Cố Thập Bát Nương không nói gì thêm.



"Thập Bát Nương…" Cố Hải chần chờ một lúc, nhìn kỹ ánh mắt của nàng lại hỏi: "Có phải muội không… Không có ý định vào cung hay không?"



"Đúng vậy…” Cố Thập Bát Nương gật đầu, trong mắt lóe lên sự nghiêm túc: "Cho nên, muội quyết không thể để cho nàng vào cung… Nếu không…"



Mặc dù nàng có ân với thái tử, thái tử cũng sẽ bảo vệ nàng, nhưng ai biết được loại bảo vệ này có thể duy trì bao lâu, ký thác hi vọng vào người khác, hậu quả của chuyện như vậy kiếp trước Cố Thập Bát Nương đã hưởng qua, kiếp này nàng sẽ không cho phép mình có một chút xuy nghĩ như vậy.



Người khác nhìn thấy cho rằng chẳng qua quận chúa Bạch Ngọc và nàng là tranh giành tình cảm nên đấu võ mồm, nhưng cùng là nữ nhân, nàng hiểu chuyện tranh giành tình cảm này qua nhiều lần va chạm đã trở nên vô cùng tàn khốc, có thể tưởng tượng được một khi nữ nhân này thành công trở thành thái tử phi, tương lai tất nhiên trở thành hoàng hậu, thời điểm đó nàng thật sự trở thành cá nằm trên thớt!



Ngươi mềm lòng với người khác, người khác cũng sẽ không nương tay với ngươi, bất kỳ ai đối ôm ảo tưởng với kẻ địch, kết cục đã định trước chỉ có một con đường chết!