Dược Hương Trùng Sinh

Chương 212: Điên cuồng




Edit: nnttrang



“Vâng…Chẳng lẽ do thiếu gia kia của chúng ta…” A Tứ nhỏ giọng nói.



Chu Xuân Minh? Cố Thập Bát Nương chỉ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.



“Ngươi nghe lầm thôi.” Cố Thập Bát Nương không tin được hỏi lại một lần nữa.



“Thật mà, nô tài đa đưa một lượng bạc cho tên gác cổng phủ Đại học si ở phố Đông hỏi thăm mà…” A Tứ giậm chân nói.



“Điều này sao có thể…” Cố Thập Bát Nương lẩm nhẩm, sắc mặt vẫn một mực không chấp nhận.



Kẻ bị người đời nguyền rủa nhiều nhất ngoài đại quan triều Đại Chu – Chu Xuân Minh thì không còn ai, nếu ứng nghiệm, Chu Xuân Minh đã chết không biết bao nhiêu lần, người muốn hắn chết rất nhiều, tre già măng mọc, thích khách hàng trăm người, nhưng Chu Xuân Minh canh phòng rất nghiêm, lại còn an cư trong kinh thành, cực kì ít đi ra ngoài, cho dù có xuất môn, bên người cũng là minh quân ám vệ vô số, muốn hắn chết quả thật không dễ dàng.



Huống chi kinh thành là trọng địa, dưới chân thiên tử, quan nhất phẩm đương triều bị ám sát, quả thật là trò cười lớn nhất thiên hạ.



“Ra ngoài thăm dò lần nữa..” Cố Thập Bát Nương nói.



“Vâng, tiểu thư…” A Tứ lập tức tuân lệnh, trên mặt vẫn còn tươi cười, hạ giọng nói, “Tiểu thư, lão gia hỏa này chết thì tốt, lần này không ai có thể khi dễ thiếu gia chúng ta…”



Cố Thập Bát Nương giật mình.



“Khoan đã.” Thần sắc nàng ngưng trọng, gọi A Tứ đang muốn lui ra lại, “Nghiêm lệnh cấm tất cả mọi người trong nhà không ai được ra khỏi cửa, không được thăm dò bất kì tin tức nào, nếu như có ai làm trái, lập tức trục xuất đem bán cho ta.”



A Tứ ngẩn ra, không hiểu sao Cố Thập Bát Nương lại đột nhiên thay đổi chủ ý, nhìn vẻ mặt nàng không giống như nói đùa, không dám nhiều lời lập tức dạ một tiếng.



“Đúng rồi, đón Linh Bảo trở về!” Cố Thập Bát Nương lại nói thêm.



Cố Thập Bát Nương ngồi trong phòng, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng, trong đầu vang vọng tin tức vừa rồi A Tứ nói với nàng, lại nhớ đến chuyện ồn ào đêm qua, liền khẳng định, tin tức này thập phần là sự thật.



Chu Xuân Minh…bị đâm? Là một hồi chấn kinh, bị thương? Có thể…đã chết.



Mặc kệ thế nào, việc này có nghĩa là kinh thành sắp xảy ra một trận gió tanh mưa máu, mượn cơ hội để Chu đảng phái thủ tiêu một số thành phần dị đảng, ngậm bồ hòn làm ngọt chưa bao giờ là thói quen của Chu gia.



Mà trong mắt Chu gia, Cố Hải cũng là một thành phần đó, có lẽ nào…



Cố Thập Bát Nương không khỏi ôi lên một tiếng.



Cửa Cố Gia bị kéo vào, cửa hong cũng được đóng lại một cách cẩn thận, lạch cạch một tiếng, biểu thị đã bị khóa từ bên trong.



Lúc này trên đường lớn, phát hiện có không khí dị thường, những người đi đường tự giác nép mình sang một bên, hoặc là bước nhanh hơn, nhóm người buôn bán trong cửa tiệm lao nhao nhìn ra, không dám to nhỏ xì xào, ánh mắt hoảng sợ nhìn binh vệ võ trang từng đoàn bước qua trên đường.



“Ầm ĩ cái gì…Chuyện này một năm xảy ra cũng không ít hơn hai ba lần…Bên người phụ thân an bài trong sáng ngoài tối cũng trên dưới chục người, ngay cả con ruồi cũng không lọt qua được..” Chu Khải Thư vén áo choàng, trên mặt hiện lên vẻ bực dọc, bị thuộc hạ vây đỡ ra ngoài, kèm theo nụ cười độc ác, “Lần này lại là bọn thủ hạ cũ của tên Diệp Chân sao? Cũng được, cảm ơn bọn hắn, ta đang lo lắng có mấy tên gia hỏa không vừa mắt lại không có cách ra tay xử trí.”



“Đại thiếu gia!” Một tên thị vệ lảo đảo chạy vào, sắc mặt trắng bệch như tờ, “Đại nhân…không xong rồi…”





“Cái gì?” Lời này vừa thốt ra, mọi người lập tức kinh hãi.



“Ngươi mê sảng cái gì vậy!” Chu Khải Thư giận dữ, nhất chân đã thị vệ kia một cái văng ra, trong lòng hắn chợt dâng lên một cỗ sợ hãi khủng hoảng.



Thị vệ dập đầu, trong mắt lộ rõ hoảng sợ, giữa một màu đỏ thắm hiện lên một màn ác mộng đêm qua.



Hiện tại vì số lần xuất ngoại của Chu Xuân Minh cực kì ít, tin tức không mấy ai biết, mà mọi người lúc này vẫn còn đang ở huyện nha của Chu Đại Nhân, lúc này đoàn xe của Chu đại nhân cũng đã sắp tiến trở lại vào Kinh Thnhf.



Nhưng vừa lúc đoàn xe đi qua một rừng cây, đột nhiên nổi lên dị biến.



Từng đạo bóng đen trong rừng phi thân ra, đồng thời tấn công đột ngột khiến thị vệ tả hữu không kịp trở tay ngã như rạ.



Kiếm ra khỏi vỏ, chiến mã vang trời.



“Có thích khách!”



Đội ngũ Chu Xuân Minh cũng không vì vậy mà hỗn loạn, mà rất nhanh bày ra trận hình,nghiêm mật bảo vệ hai cỗ xe ngựa bên trong, Chu Xuân Minh xuất hành bao giờ cũng có hai cỗ xe ngựa để đánh tráo lẫn lộn.



Dưới ánh đuốc sáng rực, nhìn thấy đích thị mười mấy người, đều khoác hắc y, đội khăn đen chỉ lộ ra đôi mắt, hoàn toàn là y phục của sát thủ.



“Giết!” Bọn hộ vệ quát lên một tiếng, mang cung tiễn loan đao nhắm thẳng những tên tội phạm này.



Thấy bọn cấm quân hộ vệ gặp nguy không loạn, hơn mười danh sát thủ cũng không bối rối, trong đó kẻ ra dáng thủ linh, vươn ngoán tay chỉ chiếc xe ngựa ở hướng Bắc.



“Trừ gian diệt ác, thiên hạ công đạo!” hắn hô lên.



Đi kèm với đó, mười mấy người đồng thời lao lên, như những cánh bướm đáp thẳng xuống hướng cấm quân, đúng nghĩa lấy thân mở đường.



Những người này động tác nhanh nhạy, tiến thối có lúc, chiến đấu có chút tương tự những tên cấm vệ quân được đào tạo nghiêm khắc.



“Giết!” Hộ vệ quân kết thành trận hình, giống như một tấm khiên ngăn cản bọn họ.



Tiếng đao kiếm chạm nhau vang lên, máu đỏ thắm văng tung tóe cả một vùng trời.



Hơn một nữa sát thủ xung phong liều chết ngã xuống, nhưng còn lại đều xông qua phòng tuyến, đánh về một trong hai cỗ xe ngựa.



Chợt cỗ xe ngựa bốn phía trong bóng tối giống như từ dưới đất chui lên, ông một tiếng, những mũi giáo bắn ra như sao băng, từ đoàn xe phía sau, đâm thủng ngực mười mấy người, lực đạo lớn đến khiến bọn hắn bay hẳn ra phía sau, bị đóng mạnh lên trên thân cây.



Một màn này cực kì rung động, trong nháy máy sát thủ tiếp cận xe ngựa đã chết gần như không còn.



Sắc mặt cấm vệ quân không chút thay đổi, tạo thành vòng vây đánh về phía sát thủ còn lại, mọi sự chú ý bây giờ đều tập trung trên người bọn hắn.



Một đạo bóng dáng hiện lên đứng trước một cỗ xe ngựa, một tiếng hừ bị đâm vào xương tủy khiến thân hình hắn có chút dừng lại.




“Giữ nghiêm bốn phía.” Linh Nguyên thấp giọng nói.



Ý tứ uy hiếm thoáng rút đi.



“Vâng, thiếu gia..” Có người đáp lại, lời của hắn còn chưa dứt đã thấy Linh Nguyên khoát tay, một thanh trường thương đâm vào xe ngựa.



Cùng với tiếng rách của màng xe, là tiếng hét thất thanh bên trong vang lên.



Động tác ngoài dự liệu khiến cho mọi người xung quanh đứng hình một khắc, thừa dịp này, Hai tay Linh Nguyên dùng lực, trực tiếp đánh vỡ cửa xe.



“Đi mau.” Sát thủ bên ngoài thấy hắn vậy mà không nhân cơ hội thoát thân, ngược lại còn thăm dò bên trong xe ngựa, nhất thời quát lên.



“Đại nhân.” Nhóm cấm vẹ quân rốt cuộc bất chấp mấy danh sát thủ này, hét lên nhào qua, mà lúc này cũng xuất hiện mười đạp bóng dáng, một kẻ trong đó cách Linh Nguyên rất gần, trong tay bắn ra một lưỡi đao sắt bén, kèm theo một cỗ khí tức tàn khốc, đâm vào lưng Linh Nguyên.



Linh Nguyên kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng không có tránh mà theo thế bổ nhào vào trong xe ngựa, mùi máu tươi nồng đậm.



Toàn thân Chu Xuân Minh bị trường thương xuyên ngực, hai mắt ông ta trừng lớn, hai tay nắm lên trường thương trên người mình.



“Ngươi…ngươi….súc sinh…” Ông ta ôi ôi vài tiếng.



Phốc phốc, thanh âm lưỡi đao sắc bén đâm vào máu thịt không ngừng vang lên, trong nháy mắt, hai tay Linh Nguyên đã có vô số vết thương.



Hai mắt hắn đỏ đên, trên mặt vừa vui vừa buồn, nước mắt với máu hỗn tạp thi nhau chảy xuống.



Một thanh trường mâu lóe lên hàn quang nhắm ngay hậu tâm Linh Nguyên, đúng lúc này một người nhào qua, lấy thân đỡ một chuôi trường đao nào, đồng thời đao trong tay đâm vào ngực tên hộ vệ.



“Đi mau.” Hắn dùng hết khí lực, đẩy Linh Nguyên đi.



“Cẩu tặc kia ở đâu?” Nghe đến đó, Chu Khải Thư cười dữ tợn, khiến người nghe không rét mà run, “Thiên đao vạn quả! Tiên thi! Tan xương nát thịt! Nghiền xương thành tro!”




“Chạy rồi…” Thị vệ run rẫy đáp.



Tiếng cười của Chu Khải Thư lập tức ngưng bặt, cả người run lên kịch tiệt.



“Tìm cho ta! Tìm cho ta! Bắt không được những tên nghịch tặc này các ngươi chuẩn bị chôn cùng với hắn!” Hắn quát tháo, giống như một dã thú gào rống, thanh âm vang vọng khắp kinh thành.



“Không thấy Linh Bảo nữa?” Cố Thập Bát Nương kinh ngạc đứng lên, nhìn vẻ mặt A Tứ trắng bệch.



“Vâng ạ..” Trong mùa đông mà trán A Tứ xuất một tầng mồ hôi, “Người ta nói hôm qua sau khi hết ca nàng liền ra ngoài, tưởng về nhà nhưng hôm nay không có tới, người ta vẫn không biết là đi đâu..”



Là hắn! Cố Thập Bát Nương chỉ cảm thấy bên tai ong ong một tiếng, không khỏi ngã bật trên ghế.



“Tiểu thư?” A Tứ hoảng sợ.




Cố Thập Bát Nương khoát tay, ý bảo hắn đi ra ngoài trước.



“A Tứ..” Chợt nàng lại gọi, nhỏ giọng nói, “Chuyện Linh Bảo có ca ca ngươi có biết không.”



Chuyện Linh Bảo có ca ca, mọi người ở Kiến Khang đều biết, nhưng chuyện Linh Nguyên là nhị thiếu Chu gia, chỉ có một nhà bọn họ cùng A Tứ.



Nghe đến đây, A Tứ đã lờ mờ đoán được, hắn không khỏi nuốt nước bọt.



“Tiểu nhân biết.” hắn nói, “Bất quá, chỉ tiếc vì thua bạc mà bị bán đi, đến nay lưu lạc ở phương nào vẫn không biết.”



Cố Thập Bát Nương gật đầu, “Hảo, ngươi lui xuống đi, nếu có người đến hỏi về Linh Bảo, ngươi..”



“Linh Bảo cô nương không phải nô bộc nhà chúng ta, vốn là sống nhờ tại nhà chúng ta, hiện giờ tìm sinh kế, đã chuyển đi mấy ngày nay, hành tung của nàng chúng ta thật sự không biết..” A Tứ cẩn thận nói.



Cố Thập Bát Nương gật đầu, “Ừm, Linh Bảo mấy ngày không trở lại, cho người đi tìm, tìm không thấy, liền đi báo quan..”



A Tứ dạ một tiếng, cúi đầu đi ra ngoài.



Trong phòng khôi phục an tĩnh, yên tĩnh đến mức không còn nghe được hô hấp của Cố Thập Bát Nương.



Điên rồi….điên rồi…



Cố Thập Bát Nương nắm chặt hai tay, nện xuống mặt bàn, từng cái từng cái, bên trong đầu vọng lên tiếng đùng đùng không ngừng.



Chuyện Chu Xuân Minh bị tập kích tử vong rất nhanh được lan ra, triều đại Chu nhấc lên một mảng sóng to gió lớn, Hoàng đế tức giận, Chu gia tức giận, bởi vì hung thủ đào tẩu, cho nên Kinh thành có dở lên ba tất đất cũng phải tìm ra hắn, bất luận nhà dân thường hay vương hầu đại quan đều phải điều tra, đây là việc trước nay chưa từng có, hiển nhiên thể hiện Hoàng đế vô cùng phẫn nộ cùng đau lòng vì Chu Xuân Minh bị hành thích, những kẻ bị coi là đồng đảng bị bắt vào nhà lao vô số, nhưng người này cơ bản đều là những quan viên cùng với thanh lưu văn sĩ đối nghịch với Chu gia, lúc này mọi người trong Kinh Thành ai nấy đều lo lắng, mặc dù là đại quan hay vương hầu đều cực kì cẩn trọng, chỉ sợ có kẻ thừa dịp liên lụy.



“Trảm hết! Trảm hết! Những kẻ này không tự mình động thủ, nhưng trong lòng thời thời khắc khắc đều nguyền rủa cha ta!” Chu Khải Thư quăng một cuốn sổ con cho thuộc hạ.



Danh sách rất nhanh được chuyển lên trên, hơn nữa đưa đến trước mặt hoàng đế, Hoàng đế thật lâu chưa hỏi đến chuyện chính sự, tựa mình trên giường rồng, nghe thái tử đọc tên từng người.



“Hộ bộ Hữu Thị Lang Ninh Giang, Binh bộ Tả Thị Lang VƯơng Duy hưng, HÌnh bộ Hữu Thị Lang Trịnh Đồng..” Giọng thái tử trầm thấp vang lên bên trong, khiến cho phiền nào trong lòng Hoàng đế được trấn an rất nhiều.



“..Tri Huyện Lợi Châu – Cố Hải..” Thanh âm Thái tử có chút ngưng lại khi thấy cái tên này.



Hoàng đế khẽ nhíu mày.



“Lợi Châu?” Ông mở mắt ra, trên mặt mang theo mấy phần bất đắc dĩ, khoát tay áo, thì thào nói, “Đây cũng quá lộ liễu rồi..”



Đây rõ ràng là thanh tẩy trần trụi.



“Cái này..” Hoàng đế nói, “Cố Hải ở Lợi Châu rất xa, còn không có khả năng vươn tay đến kinh thành…Bây giờ quan trọng chính là điều tra hung thủ đứng sau, điều chỉnh những cái này cũng vô dụng..”



Thát tử gật đầu, cúi người đáp ứng, trong mắt hiện lên một tia thanh minh.