Tào thị nghe vậy vui mừng cười, vỗ vỗ đầu vai nhi tử “ Con ta thực gia trưởng a…Tốt, nương biết, Bành Nhất Châm cùng Chu chưởng quầy có quen biết, bằng không cũng không có thời điểm này đứng ra thu mua dược của Thanh Nương, đây là đánh lên mặt Chu chưởng quầy…Thanh Nương, ngươi xác định thân phận hắn, chúng ta chính là bán dược, chớ để bị hắn lợi dụng”.
Cố Hải thấy nương hiểu chuyện, nhẹ nhàng thở ra, cũng căn dặn muội muội “Ngươi hằng ngày trong nhà không ra cửa, không biết lòng người hiểm ác…” Hắn nghiêm túc nói, lúc nói trên mặt lại hiện tia tự trách thật sâu “Là ca ca không đúng.. nam nhi duy nhất trong nhà lại dựa vào nương cùng muội muội nuôi gia đình.”
Cố Thanh Nương mỉm cười nhìn hắn, ca ca chính mình tâm lý minh bạch biết lòng người hiểm ác, nhưng hắn không biết, sợ là Bành Nhất Châm lòng dạ rắn rết a, một lần này nàng cũng muốn xông vào.
“Ta biết..." Nàng khẽ gật đầu, rung cánh tay, oán trách nói “Ca ca lại nói chuyện này đi…” Một mặt nhìn Tào thị nói “ Nương, người xem, ca ca xem thường chúng ta nữ nhân a…”
“Đúng, Hải ca nhi xem thường chúng ta, tối nay không cho hắn ăn bánh hoa sen nhân thịt.” Tào thị cười nói.
Cố Hải hắc hắc cười, tự đi chẻ củi.
Cố Thanh Nương ngoài ý muốn, ngơ ngẩn nhìn nương, nương cũng nói lời truê đùa? Ấn tượng mẫu thân trước kia trong nàng là một phụ nhân ngày ngày trên mặt đầy buồn khổ a.
“Còn nhìn cái gì?” Tào thị cười nói, vuốt xuôi đầu mũi nữ nhi “Ta đi nấu cơm, ngươi lấy ít nước tới.”
Mẫu thân có khả năng tìm niềm vui trong sự đau khổ, ca ca tâm tư trong thô nhưng tinh tế, hết thảy đều trong ấn tượng của nàng bất đồng, Cố Thanh Nương đờ đẫn, nhưng rất nhanh thoải mái, chính mình cũng không phải giống trước kia sao.
Này không phải kết quả nàng mơ tưởng, một lần này tất cả đều muốn không giống nhau.
Ba ngày sau đó, Cố Thanh Nương lại chuẩn bị mười cân Viễn Chí, thêm một vài Thông khí, Hà Trung huyện tuy cách không xa, nhưng đi bộ cũng mất đoạn dài, Tào thị không yên tâm Thanh Nương đi một mình, mượn một chiếc xe cút kít nhất định đòi đẩy nàng đi.
“Nương, không đẩy củi đi.” Cố Thanh Nương nào chịu, thấy bó củi bên góc tường, vội cười nói.
Củi như trước không bán được, Hà Trung huyện so với Tiên Nhân huyện lớn hơn một chút, hơn nữa có chợ lớn hơn, nghe nói qua mùng một tháng ba luôn tổ chức hội chùa, ngươi ở huyện lân cận đều tới đây.
Tào thị nghĩ đến, cười, vội đem củi đặt lên xe, củi chất cao lung la lung lay.
“Nhưng ngươi phải đi bộ” Tào thị tâm đau nữ nhi, chần chờ nói “ Không thì thôi “
Cố Thanh Nương nghĩ nghĩ cười mang vài phần bi thương, mẫu thân quan tâm nàng mà không cần bất kỳ hồi đáp nào.
“Nương, Thanh nhi có thể tự đi.” Nàng đem dược lược đã chuẩn bị sẵn cầm lên, khóa cửa, phụ mẫu thân đẩy xe, kẽo kẹt đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Đến Hà Trung huyện mất một quãng đường xa, hai mẹ con vừa đi vừa nghỉ, mất nửa ngày mới đến nơi, Tào thị đã tới nơi này, còn có ấn tượng, cũng tranh thủ nghe ngóng dược đường của Bành Nhất Châm.
Trước cửa một gian nhà không lớn không nhỏ, quả thật có treo cái biển viết to ba chữ Bành Nhất Châm.
Bên trong có một tiểu hỏa kế thấy các nàng đứng ngoài cửa thăm dò, chạy lại chủ động bắt chuyện.
“Xin hỏi Bành đại phu có ở đây không?” Tào thị hỏi.
“Bành đại phu đi khám bệnh tại nhà a ..” Tiểu hỏa kế đánh giá các nàng, thấy xe đẩy củi, vẻ mặt hai người phong trần mệt mỏi hiển nhiên là đường xa tới đây “ Đại thẩm muốn chuẩn bệnh trước ngồi chờ đi..”
“Nương, vậy chúng ta đến chợ bán củi đi.” Cố Thanh Nương nói.
Có thể sớm làm xong một chuyện liền tiết kiệm được chút ít thời gian, Tào thị gật gật đầu, tạ ơn tiểu hỏa kế rồi đẩy xe đến chợ.
Cố Thanh Nương lần đầu đến Hà Trung huyện, nơi này quả nhiên lớn hơn Tiên Nhân huyện, cửa hàng trên đường cũng nhiều hơn, hơn nữa phân chia loại hàng hóa rõ ràng.
Cố Thanh Nương cùng Tào thị một đường đi đến địa phương bán củi, bởi vì quá trưa mới đến việc mua bán đã diễn ra, người bán củi không nhiều, các nàng dỡ củi xuống xe, liền có ba người tiến tới hỏi, nhanh chóng định giá rồi đem củi đi.
“Đa tạ, đa tạ” Tào thị mỉm cười nói.
Người mua củi tuy không có vẻ giàu có, nhưng rất sạch sẽ, sắc mặt cũng không giống đại đa số người giàu có đi mua hàng như thế đi mua thức ăn.
“Ý, tiểu nương tử còn bán dược liệu” Hắn thấy dưới chân Thanh Nương đặt giỏ dược liệu, hiếu kỳ hỏi “ Bán dược liệu tới phía tây…”
Nhận tiền trong tay hắn, Cố Thanh Nương cười nói “ Đã có người mua…”
Ngươi mua củi thấy vậy cầm củi đi, Tào thị tay cầm tiền khuôn mặt đầy vẻ vui mừng, tuy rằng đi xa, nhưng so với bán tại Tiên Nhân huyện nhiều hơn một nửa.
“Về sau ngươi tới bán dược, nương tới bán củi, không chậm trễ a.” Tào thị cười nói.
Cố Thanh Nương cao hứng, cùng Tào thị đi ra ngoài, nghĩ đến địa phương bán dược mà người khách kia nói, không khỏi tò mò.Thời diểm giữa trưa, hai mẹ con tìm nơi mát mẻ ngồi ăn lương khô mang theo.
“Nương, ta đi phía tây xem địa phương bán dược.” Cố Thanh Nương cầm một cái bánh ngô nói.
Tào thị gật gật đầu, dặn dò nàng mấy câu, không có ngăn trở, Cố Thanh Nương chần chờ một chút, cầm dược theo.
“Thanh nhi…” Tào thị nhíu mày gọi nàng “Không thể nay Tần mai Sở”
Cố Thanh Nương quay đầu cười cười, nói đã biết, nàng không phải đi bán dược liệu mà đi nghe ngóng giá trên thị trường, đã quyết định về sau làm nghề này, tất phải hiểu rõ giá cả để bả thân không bị rơi vào thế bị động.
Một đường hướng phía tây đi đến, ngửi trong không khí hương vị thảo dược, một con đường có tận mười mấy quầy hàng, người người đi tới đi lui cò kè giá cả.
Cố Thanh Nương nhìn, đại đa số dược liệu là chưa qua bào chế, như nàng tinh chế Viễn Chí tuy cũng có, nhưng rất ít, chỉ tại mấy cửa hàng lớn mới có.
“Tiểu nương tử cần gì a?” Có người hô to nói với nàng, ánh mắt rơi xuống giỏ mộc “Viễn Chí..Tiểu nương tử, Viễn Chí ngươi bán?”
Cố Thanh Nương gật đầu, đưa giỏ mộc “ Đại thúc, Viễn Chí này bao nhiêu tiền?”
Nam nhân trung niên nhìn qua giỏ mộc, không chút đếm xỉa “Sao? Là Viễn Chí ống tre a..” Thần sắc hắn chuyên chú mấy phần “Tiểu nương tử, là ngươi…”
Ánh mắt hắn đánh giá tiểu cô nương, thân hình gầy yếu, tuổi không lớn.
“…Là người trong nhà ngươi làm?” Hắn hỏi.
Cố Thanh Nương gật đầu, cùng đại gia tin tưởng nhiều tuổi đông y một dạng, tinh chế dược liệu đại gia cũng không quá coi trọng người trẻ làm.
“Đúng, không sai..” Hắn khen ngợi, đang muốn nói giá tiền, liền thấy phía trước quầy hàng người nháo loạn.
“…Đổng lão gia tới bán dược..”
Có người vỗ đùi “ Lần này gặp may! Chính giữa trưa ít người thời điểm nghĩ qua Đổng lão gia bán dược…”
Nói chuyện bất chấp mắt tiền sinh ý, phân phó tiểu hỏa kế trông coi sạp, nhấc chân cùng đám người chạy, đám người tụ tập tại đầu phố.
“ Có chuyện gì vậy ” Cố Thanh Nương tò mò hỏi.
Tiểu hỏa kế kiễng chân hướng đầu phố xem, nghe hỏi, trả lời “Đổng lão gia tới bán dược a…”
“Đổng lão gia?” Cố Thanh Nương nghĩ nghĩ, là đại khách hộ đi? Đại gia muốn đi nhượng hắn tới mua dược chính mình, bất quá, chính mình tượng không phải chuyện như vậy
“Tiểu ca ngươi nói Đổng lão gia tới mua dược?”
Tiểu hỏa kế xuy một tiếng, một bộ dáng xem thường nhìn “ Ngươi không biết Đổng lão gia?”
Ta vì cái gì phải biết? Cố Thanh Nương thầm nghĩ, lắc lắc đầu.
“Đổng lão gia có danh hào sư phó bào chế, hắn lão nhân làm ra dược, chính là nhất đẳng.. Mua dược? Hắn nơi nào đến mua dược, là bán dược…Theo lý Đổng lão gia không cần tới chợ để bán, nhưng Đổng lão gia nói, hắn xuất thân nơi này, không dám mất gốc, mỗi tháng định kỳ đến đây bán…Trách trách..Không biết đại thúc lần này vận khí không biết có thể cướp được ..”Tiểu hỏa kế nói.
Chủ quầy ủ rũ trở về, buồn bã “Còn không chen được vào, lại bị cướp sạch..”
Như vậy cao tay? Cố Thanh nương kinh ngạc, liền cùng nhân gia dược liệu không đòi tiền dường như, còn thưởng…
“Lần này vì cái gì?Giá cao quá?” Tiểu hỏa kế hỏi.
“Viễn Chí..Một lượng bạc..” Chưởng quầy đáp, vẻ mặt tiếc nuối.
“Một lượng bạc..Một cân?” Cố Thanh Nương luống cuống há mồm.
Chưởng quầy nhìn nàng, biết vị cô nương không phải khách quen của dược hành, cười nói “ Một lượng bạc? Hai lượng còn có người muốn, tiếc rằng không còn...”
Một lượng bạc một cân..Này là giựt tiền a! Cố Thanh Nương chỉ cảm thấy tim đang nhảy bùm bùm, nàng không khỏi nuốt nước miếng.
“Đại thúc..Viễn Chí của ta cũng tốt..Có thể bán bao nhiêu…” Nàng hỏi.
Chưởng quầy ha ha cười, mắt nhìn giỏ mộc “ Thế nào? Tiểu nương tử cũng nghĩ bán một lượng một cân?”
Lời này nói ra khiến mấy người bên quầy hàng cách vách nghe được nhìn sang, thấy một cô nương trẻ tuổi cùng nhau cười lên.
“Tiểu nương tử…Ta trả ngươi mười lăm quan một cân chính là giá a, một lượng bạc cũng đừng mong nghĩ đến.” Chưởng quầy nói.
Mười lăm quan, ai..Chu chưởng quầy lần trước cũng trả như vậy, đây là giá thị trường.
Cố Thanh Nương không nghĩ bán, trên mặt mang vài phần tiếc nuối nói quá thấp, xếp dược vào trong giỏ cáo từ.
“Mười lăm quan còn thấp?” Chưởng quầy không nghĩ đến bị từ chối, hắn chần chờ một chút “ Như vầy đi, ta trả mười tám quan..”
Xem ra giá tiền còn muốn cao hơn a..
Cố Thanh Nương trong lòng nhịn không được nhảy nhót, tinh chế dược liệu quả chính xác, nhưng nàng không nghĩ đến việc bán, nghe vậy chỉ cười cười cúi đầu đi tiếp.
Chưởng quầy ra giá như thế nhưng không đánh động được nàng, ngoài ý muốn, chao ôi chao ôi hai tiếng, cười nói “Tiểu nương tử thực mơ tưởng một lượng bạc một cân a?”
Phía sau ầm ầm tiếng cười, Cố Thanh Nương xách giỏ đi khỏi, không biết vì cái gì nàng cảm thấy rất kích động, một lượng bạc một cân, trời ơi, dược liệu nguyên lai cũng có thể như vậy bán.
Nàng có thể có hay không như vậy số một? Dược liệu nàng làm cũng được người tranh mua? Đấu giá mua?