Dược Hương Trùng Sinh

Chương 202: Thật thật giả giả




Edit: QR2



Kiến Khang



Trong nhà tộc của Cố gia, Cố Trường Xuân và mọi người tụ tập ngồi trong đại sảnh.[QR2[diendanlequydon]



“Ba trăm vạn lượng bạc của Thập Bát Nương đã đến…” Cố Trường Xuân trầm giọng nói. Sau khi từ kinh thành trở lại, tinh thần của ông tốt hơn một chút, mặc dù hai mắt vẫn vẩn đục như cũ nhưng sâu bên trong là sự kiên định.



Mọi người có chút vui mừng, rối rít nói nhỏ với nhau.



“Không biết số bạc còn lại khi nào thì đến…”



“Đúng vậy, hiện tại ở các phân hiệu ngân hàng tư nhân, mọi người vẫn không ngừng chen lấn chật cứng để đổi bạc, ba triệu lượng cũng không chịu được mấy ngày…”



“Mọi người lại đi kiếm bạc…” Hoàng Thế Anh nói: “Mặc kệ làm thế nào cũng phải chịu đựng được năm ngày… Lần này sống hay chết đều phụ thuộc vào mọi người…”



“Phải chuẩn bị mọi thứ cho trường hợp xấu nhất. Tộc trưởng, nếu như bạc của Thập Bát Nương không đến kịp hoặc là không đủ thì phải làm thế nào?” Một nam nhân lớn tuổi lo lắng hỏi.



Đây là lo lắng của tất cả mọi người, mặc dù hình ảnh bốn rương bạc bóng loáng ở đại sảnh năm đó vẫn còn in sâu trong tâm trí mọi người, nhưng dù sao thì Cố Thập Bát Nương cũng chỉ là một cô nương mười mấy tuổi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…



“Tộc trưởng gia gia…” Ngoài cửa vàng lên một tiếng la thất thanh, hai người chạy như điên xông vào: “Tới rồi, tới rồi…”



Chợt Cố Trường Xuân đứng lên, giọng nói khó có thể che giấu sự khẩn trương.



“Cái gì tới?” Ông hỏi.



“Bạc… Bạc…” Người tới vừa muốn khóc vừa muốn cười: “Bạc của Thập Bát tiểu thư tới…”



Một câu nói làm không khí trong đại sảnh đang sa sút chợt sôi trào.



“Đi…” Cố Trường Xuân dẫn đầu bước nhanh ra ngoài.



Mọi người mới ra đến cửa đã thấy hai chiếc xe ngựa chở rương đựng bạc chạy vào.



“Đây là hai triệu lượng…” Cố Trường Xuân run rẩy nói, vung tay lên: “Được rồi, nhanh, phân phát đến cách phân nhánh…”



“Tộc trưởng gia gia…” Người tới dâng lên một phong thư: “Đây là thư của tiểu thư…”



Cố Trường Xuân vội vàng nhận lấy, không kịp chờ đợi đã mở ra, sắc mặt khẽ biến.



“Chuyện này… Chuyện này…” Giọng nói của ông hơi do dự.



“Thế nào?” Mấy người Hoàng Thế Anh đứng đằng sau hỏi, sắc mặt nhất thời đều lo lắng.



“Các người thấy nàng nói những chuyện này có phải hay không quá…” Cố Trường Xuân vừa đưa thư cho mọi người đọc vừa than thở: “Chuyện này quá mạo hiểm…”



Xem xong thư, mọi người cũng có vẻ do dự.



“Tất cả các phân hiệu đều không được đóng cửa?”



“Đưa lợi tức cho những người gửi tiền mà chưa đổi bạc?”



“Còn báo cho những thế gia vọng tộc biết nếu ai cần bạc trước có thể sắp xếp?”



“Chuyện này làm sao có thể?”



“Căn bản chúng ta không đủ… Ít đi một người đối với chúng ta là nhiều hơn một chút cơ hội…”



“Chuyện này… Chúng ta đang lo có nhiều người đổi bạc, tại sao lại gấp gáp đổi bạc cho những người quan trọng?”



“Hoang đường, thật hoang đường…”



“Nàng là đứa bé không hiểu chuyện, sao lại sai khiến lung tung như vậy?...”



“Tộc trưởng, về tình về nghĩa cũng không thể để mặc cho nàng làm bậy được…”



Mọi người ngươi một câu, ta một câu, nói loạn thành một đoàn.



“Đừng tranh cãi nữa.” Chợt Cố Trường Xuân giơ tay lên ngăn mọi người lại, trầm giọng nói: “Lúc đầu, ta đã đồng ý với Thập Bát Nương, đây là tiền của nàng, dùng thế nào, làm ra sao, tất cả đều do nàng làm chủ…”



Bởi vì ngân hàng tư nhân của Cố gia đã đến bờ vực sụp đổ, toàn bộ Cố gia cũng tùy thời có thể bị sụp đổ theo. Nếu như không phải nhờ Cố Thập Bát Nương xuất thủ, chỉ sợ hiện tại bọn họ đã bị quan phủ tạm giam để điều tra rõ ràng rồi.





Xem như chữa ngựa chết thành ngựa sống, cũng phải thử một lần. Sau khi tính toán, để nắm được cơ hội sống cao nhất, mọi người đồng thời đạt được sự nhất trí xưa nay chưa từng có.



“Tộc trưởng, mọi người nghe theo người.” Bọn họ đồng thanh nói.



“Vậy cứ dựa vào những gì Cố Thập Bát Nương nói trong thư mà làm đi.” Cố Trường Xuân xoay người nhìn mọi người xung quanh: “Mười ngày, chỉ cần chúng ta chịu đựng mười ngày, Cố gia chúng ta sẽ thoát chết trong đường tơ kẽ tóc…”



Rất nhanh, các phân hiệu ngân hàng tư nhân của Cố gia đều nhận được bạc sáng loáng, những tiểu nhị lúc trước mặc kệ bị mắng thế nào đi nữa cũng chậm chạp, bây giờ giống như lập tức được ăn no, vội vàng tươi cười sáng láng nhận từng tờ, từng tờ ngân phiếu chuyển giao từng đống bạc trắng bóng.



Mà cùng lúc đó, những nhà vẫn còn bạc trong ngân hàng tư nhân của Cố gia cũng nhận được lợi tức của năm nay, đồng thời cũng nhận được một khoản lãi dự tính có đóng dấu của ngân hàng tư nhân Cố gia.



Những phân hiệu đã từng đóng của dán thông báo ngừng buôn bán cũng mở cửa, hơn nữa còn thông báo người nào đến đổi bạc cũng không từ chối.



Những việc làm đột nhiên này làm lời đồn đãi ngân hàng tư nhân của Cố gia đã hết tiền cũng bị giao động.



“Việc này gọi là giả vờ đẩy cối đá…”



Trong nhã gian của khách sạn tốt nhất Dương Châu, Tín Triều Dương và Cố Thập Bát Nương ngồi đối diện nhau.



“Tất nhiện chuyện này không phải là đến chết vẫn sĩ diện… Thứ nhất là ổn định lòng người, thứ hai là không cho người ngoài phát hiện ra nội tình như thế nào…” Hắn mỉm cười, nói tiếp.



“Đa tạ.” Cố Thập Bát Nương nhìn hắn, khẽ mỉm cười.



“Không cần khách khí, cũng không phải là đưa ra chủ ý vô ích…” Tín Triều Dương cười nói.



“Xem hiệu quả trả tiền, ta nhớ.” Cố Thập Bát Nương gật đầu nói.



Tín Triều Dương mỉm cười, tự mình uống một ngụm trà, nhìn đôi mắt vẫn nặng nề như cũ của Cố Thập Bát Nương, chợt hỏi: “Những lời ngươi nói với đường ca, câu nào là thật, câu nào là giả?”



Thập Bát Nương cúi đầu uống trà.



“Thật thật giả giả, có gì quan trọng, quan trọng là kết quả…” Nàng lạnh nhạt đáp.



Tín Triều Dương cười không hỏi tiếp, tự rót cho mình một ly trà.



“Giấy nợ một triệu lượng đã viết xong, đại thiếu gia còn cố ý đến đây một chuyến, sợ ta quỵt nợ sao?” Cố Thập Bát Nương hỏi.



“Phát sinh chuyện lớn như vậy, ta lo lắng cho ngươi.” Tín Triều Dương nghiêm túc đáp.



Cố Thập Bát Nương liếc hắn một cái.



Tín Triều Dương mỉm cười: “Ta đến Dương Châu mở chi nhánh mới…”



“Câu nào là thật?” Cố Thập Bát Nương cười nhạt, hỏi.



“Thật thật giả giả, có gì quan trọng?” Tín Triều Dương cười ha ha: “Quan trọng là kết quả.”



“Kết quả rất tốt, mỗi năm ba phần dược.” Cố Thập Bát Nương giơ ba ngón tay với hắn: “Đây là lợi tức ưu đãi khi mượn bạc, tất nhiên tiền thuốc thế nào thì tính thế ấy…”



“Đa tạ, đa tạ…” Tín Triều Dương cười nói: “Tất nhiên, tất nhiên…”



Cố Thập Bát Nương không nói thêm gì nữa, trong phòng lâm vào trầm mặc.



“Thập Bát Nương, tiếp theo ngươi định làm gì?” Tín Triều Dương cũng không định đi mà hỏi.[QR2[diendanlequydon]



“Đợi, còn có thể làm thế nào nữa?...” Cố Thập Bát Nương đáp, dựa lưng vào ghế.



Trên đường đạp tuyết mà đi, mấy ngày liên tiếp đi xã giao tạo quan hệ với các đại dược thương ở Dương Châu, vẻ mệt mỏi của nàng cuối cùng cũng không che giấu nổi nữa.



“Thập Bát Nương…” Tín Triều Dương nhịn không được nhẹ giọng gọi.



“Đại thiếu gia xin cứ tự nhiên, thứ lỗi không tiễn xa được.” Cố Thập Bát Nương lạnh nhạt nói.



“Càng ngày càng có dáng vẻ của đại dược sư rồi... Nhưng mà vẫn chưa đủ, nếu như đổi lại là sư phụ ngươi hay là tiểu Liễu gia ở đây, ngay cả những lời này cũng không nói…” Tín Triều Dương cười nói.



“Chuyện này không giống…” Cố Thập Bát Nương nhẹ thở ra, nhìn hắn: “Ta nhận ơn của ngươi…”



Tín Triều Dương nhếch miệng mỉm cười, không nói gì cũng không có ý định đứng dậy, mà lại nhìn Cố Thập Bát Nương, trong mắt chất chứa sự thương tiếc.



“Thập Bát Nương…” Hắn lại nhẹ nhàng gọi.




Thập Bát Nương ừ một tiếng, nhìn hắn: “Mời nói.”



Tín Triều Dương cũng nhìn nàng cười, lắc đầu: “Không có việc gì.”



Thập Bát Nương không cảm xúc nhìn hắn rồi thu hồi tầm mắt.



“Thập Bát Nương…” Tín Triều Dương lại một lần nữa mở miệng.



Cố Thập Bát Nương ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn sang, giữa chân mày mơ hồ thấy được sự tức giận.



“Vậy ta cáo từ trước.” Tín Triều Dương cười nói, đứng dậy, không đợi nàng nói chuyện đã chắp tay thi lễ, thản nhiên rời khỏi.



Lúc này Linh Bỏ đứng bên cạnh bước tới, đưa một cái khăn lông nóng cho nàng.



Cố Thập Bát Nương nhận lấy, nhẹ nhàng đắp lên mặt một lúc.



“Linh Bảo, chúng ta đi.” Nàng đứng dậy nói.



“Đi đâu?” Linh Bảo vội hỏi.



“Những chuyện nên làm ở đây cũng đã làm xong rồi, bây giờ nên trở về Kiến Khang.” Cố Thập Bát Nương nói, hít sâu một hơi, cười khổ: “Hơn nữa, nếu chúng ta còn ở đây sẽ không có tiền thanh toán…”



Linh Bảo im lặng cúi đầu nó phải.



Lúc Cố Thập Bát Nương vào thành Kiến Khang lại một phen náo nhiệt. Cố Trường Xuân tự mình phái người đi đón, nhóm dược thương ở Kiến Khang biết tin cũng không chịu rơi lại phía sau, đi theo Cố Thập Bát Nương đến đại trạch Cố gia, còn có một cỗ xe ngựa được che đậy kín đáo, lúc chiếc xe ngựa đi qua, trên đường xuất hiện dấu vết rõ ràng, chứng tỏ trên xe chở đồ rất nặng.



Đây là lần đầu tiên Cố Thập Bát Nương quay về sau khi rời đi, được đối xử khác xa lúc mới từ huyện Tiên Nhân đến, mỗi người đều mỉm cười vô cùng cung kính.



“Tiểu thư?” Linh Bảo phát hiện sắc mặt nàng khác thường, nghĩ là nàng mệt mỏi, vội ân cần hỏi nhỏ.



Cố Thập Bát Nương giơ tay, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên khóe mắt. Đây chính là tình đời, lòng người. Tình đời lòng người! Mặc kệ ngươi ngoan ngoãn nghe theo hay oán hận, phấn đấu, hèn mọn, nó vẫn mãi ở chỗ này, lạnh lùng nhìn, dù đời đời kiếp kiếp, nhiều thế hệ sinh ra rồi chết đi, nó vẫn không thay đổi, không ngừng lại.



Nhìn chiếc xe giả bộ chở bạc chạy vào trong hậu viện, rốt cuộc Cố Trường Xuân cũng thờ phào nhẹ nhõm, nhìn về phía cô nương đang yên tĩnh ngồi uống trà.



“Thập Bát Nương, năm triệu lượng bạc sắp dùng hết rồi, ngươi xem…” Có người nhịn không được vượt lên trước hỏi.



“Trong ngân hàng còn lại là bao nhiêu?” Cố Thập Bát Nương cười hỏi.



“Tổng còn hai vạn hai…”



“Chỗ của ta còn năm ngàn lượng…”



“Chỗ của ta chỉ còn một vạn lượng, nhưng mà đã có người báo trước sẽ đến nhận…”



Mọi người mong đợi nhìn Cố Thập Bát Nương.




“Không vội.” Cố Thập Bát Nương cười nói, đặt ly trà xuống.



“Thập Bát Nương mệt rồi thì đi nghỉ ngơi trước.” Hoàng Thế Anh nói, không đợi người khác mở miệng, tự mình đứng dậy dẫn đường: “Nhà ngươi không có người ở, giờ dọn dẹp cũng không kịp, rất lạnh lẽo, đến chỗ ta ở đi.”



“Vậy xin quấy rầy Tam nãi nãi…” Cố Thập Bát Nương cười nói, đứng dậy, cũng không khách khí, dưới những ánh mắt nóng bỏng và lo lắng của mọi người trong phòng, nàng đi đến cửa, dừng lại nói: “Đúng rồi, mấy ngày nữa, sẽ có bạc đến, chắc phải ở bến tàu, mọi người phái người theo dõi một chút.”



Câu nói này làm trong phòng nhất thời sôi nổi, Cố Thập Bát Nương cười đi theo Hoàng Thế Anh.



Lần này đến, nàng chỉ ăn ngủ, không ra cửa. Mắt thấy tiền bạc còn lại không ngừng giảm bớt, mọi người đến phân hiệu đổi tiền càng ngày càng nhiều, ngay cả Cố Trường Xuân cũng đứng ngồi không yên, đã đến mấy lần, không phải đúng lúc Cố Thập Bát Nương đang tắm thì cũng là đang ngủ…



“Thân thể nàng chịu quá nhiều tổn thương…” Hoàng Thế Anh uyển chuyển nói.



Dựa vào lần này Cố Thập Bát Nương cường thế trở về, tin tức có liên quan đến nàng cũng được lưu truyền rộng rãi trong tộc, chuyện ở đại hội dược làm rung động lòng người vẫn được hoan nghênh nhất.



Cố Trường Xuân thở dài: “Lần này… Khổ cho nàng…” Ông lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Không ngờ… Không ngờ… Lần này người cực khổ lại là nàng…”



Hoàng Thế Anh yên lặng gật đầu.



“Nhưng mà, quan phủ nói kỳ hạn trả bạc sắp đến, đây chính là số lượng lớn…” Cố Trường Xuân xua tan cảm xúc vô cùng phức tạp trong lòng, nhìn thẳng vào chuyện lớn ngày hôm nay, trầm giọng nói.



“Được, đợi nàng tỉnh, ta đến nói với nàng.” Hoàng Thế Anh gật đầu nói.



Cố Trường Xuân cũng không lưu lại nữa, đứng dậy cáo từ, mới ra khỏi cửa nhà Hoàng Thế Anh, đã chạm mặt mấy lão giả trong tộc đang vội vàng chạy tới.




Cố Trường Xuân nặng nề ho một cái, lúc này mấy lão giả mời hơi đỏ mặt, dừng lại.



“Tộc trưởng, có người của quan phủ đến…” Bọn họ hoảng sợ nói.



Chân của Cố Trường Xuân không khỏi mềm nhũn, tới rồi…



“Sợ cái gì, cũng không phải là không có tiền…” Ông hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn mấy người, sửa sang lại y phục: “Đi…”



Lúc đến đại sảnh, chỉ có một người nam nhân đang đứng thẳng người, không phải mặc quan phục mà đang mặc thường phục, thấy Cố Trường Xuân đi vào, mỉm cười thi lễ với nhau.



“Lục đại nhân, lão tiếp đón chậm trễ, bây giờ đi sắp xếp bạc, đưa cho ngài…” Cố Trường Xuân không nói chuyện phiếm, trực tiếp chủ động nói.



Lục đại nhân cười, khoát tay: “Không vội, không vội…”



Cố Trường Xuân chỉ coi đó là lời nói khách khí.



“Tri phủ đại nhân đã nói, chờ qua xuân, khi triều đình phát lệnh gieo trồng vào mùa xuân thì giao bạc là được…” Lục đại nhân nói tiếp.



Cố Trường Xuân nhất thời sửng sốt, cho rằng mình nghe nhầm, nhịn không được hỏi lại một lần.



“Không sai…” Lục đại nhân sâu xa cười nói: “Không vội, lão đại nhân cứ an tâm.”



Cuối cùng Cố Trường Xuân cũng nghe hiểu, nhịn không được toàn thân phát run, đây chính là quan phủ cố ý tha cho bọn họ một lần, không tham dự vào lần đổi bạc này, bọn họ cho thời gian vài tháng, đừng xem thường thời gian mấy tháng này, đó chính là sự khác biệt giữa sống và chết.



“Đa tạ đại nhân… Đa tạ đại nhân…” Cố Trường Xuân hơi luốn cuống, nhịn không được nắm tay Lục đại nhân, run run nói.



“Lão đại nhân không cần phải nói gì hết, người khác cũng thôi nhưng tiểu Cố đại nhân đã lên tiếng, sao chúng ta lại không tin chứ?” Lục đại nhân sâu xa vỗ tay Cố Trường Xuân, nói nhỏ.



Lúc này lời của lão Cố đại nhân không còn hữu hiệu, như vậy tiểu Cố đại nhân…



“Có phải… là Ngư nhi…” Cố Trường Xuân nhịn không được hỏi.



“Ngư nhi?” Lục đại nhân ngẩn ra, chợt lắc đầu cười nói: “Là Cố Hải, Cố Hàm Chi đại nhân…”



“Hải ca nhi?” Cố Trường Xuân sững sờ, có chút ngoài ý muốn, cũng có chút khó nói ra cảm xúc lúc này.



“Tri phủ đại nhân của chúng ta từng có tình sư đồ với Lý đại học sĩ…” Lục đại nhân nói nhỏ, rất có thâm ý, thở dài: “… Đại nhân vẫn luôn hổ thẹn trong lòng…”



Lý đại học sĩ, chính là giám khảo mà năm đó Cố Hải liều chết ủng hộ, không ngại đắc tội Chu Xuân Minh và hoàng thượng, cũng vì thế mà suýt chút nữa bỏ mạng.



Cố Trường Xuân có chút thất thần, liên tục nói cảm ơn, tự mình tiễn Lục đại nhân, một mình ngồi trong đại sảnh, ngồi đến khi bóng đêm bao phủ cả đại sảnh cũng không động đậy một chút.



Dương Châu.



Cố Ngư rất nhanh biết được tin này, trên thực tế, nhưng tin tức liên quan đến Cố Thập Bát Nương và Cố gia hắn đều biết rõ ràng.



Vẫn ngồi trên ghế thái sư trong thư phòng rộng rãi thoải mái nhưng vẻ mặt của hắn không còn nhẹ nhõm như trước kia, hắn khẽ nhíu mày, ngón tay gõ mặt bàn, đến khi bóng tối bao phủ, hắn mới chợt ngồi thẳng người dậy.



“Muốn đắc ý, đừng mơ tưởng các ngươi có thể chiếm hết chỗ tốt.” Hắn nói nhỏ, sau đó cao giọng nói: “Người đâu.”



Lập tức một người thị vệ đứng bên ngoài không tiếng động đi vào, cúi đầu lên tiếng.



“Đi, truyền lệnh ta, thuyền có thể xuống sông rồi.” Cố Ngư chậm rãi nói.



“Vâng.” Thị vệ cũng không hỏi nhiều, lập tức xoay người bước đi.



Ba ngày sau, tất cả tiền bạc tồn trũ trong ngân hàng tư nhân của Cố gia đều dùng hết, mặc dù người đến đổi bạc giảm đi rất nhiều nhưng vẫn có người đến đổi ngân phiếu, vẫn không thể gặp Cố Thập Bát Nương, mọi người thật sự gấp gáp muốn chết.



“Mặc kệ, chúng ta cứ đến khố phòng lấy bạc trước, dù sao chính là Thập Bát tiểu thư cho chúng ta sử dụng…” Có người dậm chân nói.



Lời còn chưa dứt đã nghe bên ngoài có tiếng la hét.



“Ngư thiếu gia tìm được thuyền hàng… Ngư thiếu gia giao thuyền hàng đến bến tàu… Có hàng hóa cũng có bạc, mau đi nhận.”



Đám người ồn ào một tiếng, cũng không bất chấp đến chỗ Cố Thập Bát Nương lấy bạc nữa, như ong vỡ tổ đi đến bến tàu.



“Thành công…” Biết được tin này, Cố Thập Bát Nương ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt khô khốc đầy tơ máu cuối cùng cũng nhắm lại.