Dược Biệt Đình

Chương 39




“Này, nhóc điên, còn nhận ra tôi không?”

Nguyễn Văn Hách đang ở trong phòng bệnh viết gì đó, đột nhiên nghe thấy Tiền Hàng nói chuyện thì nhìn ra cửa, sau khi thấy rõ ai đứng ngoài cửa cậu trợn mắt há mồm. Cứ như thoát thai hoán cốt thành bệnh thần kinh, Tiền Hàng mặc một thân áo da, trên áo khoác da gắn đầy các mảnh kim loại lấp la lấp lánh, hai bên quần là đinh tán kim loại, mà trên đầu Tiền Hàng không biết mọc ra đầu tóc bồng màu hồng nhạt hồi nào, kính râm màu trắng cực kỳ chói mắt.

“Đường lang, não mi vẫn ổn chứ? Chỗ ta có thuốc nè, mi uống chút đi.” Nguyễn Văn Hách giao trà sữa cậu đang uống ra.

“Thôi, nhận ra là tốt.” Tiền Hàng thở phào, tóc của anh mọc ra chưa nhiều, những lúc được Nguyễn Văn Hách nhìn một phát nhận ra ngay rất ít, mỗi lần đến gặp cậu đều phải đội tóc giả, còn phải tháo xuống để cậu nhớ kỹ kiểu tóc hiện tại của anh. Thế nên vì để Nguyễn Văn Hách nhìn một lần là nhận ra, anh đành nghĩ ra biện pháp thế này.

Nguyễn Văn Hách chạy đến trước mặt Tiền Hàng, giơ tay sờ đầu anh, “Không có nóng, sao còn hồ đồ hơn ta.”

Tiền Hàng gạt móng vuốt cậu ra, nhưng chỉ mới như thế thì không thể chứng minh Nguyễn Văn Hách đã hoàn toàn nhớ anh, thế nên anh mặc một thân quần áo mốt đến không thể mốt thế này đi ra. Nguyễn Văn Hách hiếu kỳ, như cái đuôi theo sau Tiền Hàng. Hai người đi ra từ khu nằm viện, gặp chủ nhiệm đi đối diện, cả ba đều dừng lại.

Chủ nhiệm hung hăng chớp mắt mấy cái, nhìn hơn nửa ngày mới nhận ra cái đầu hồng phấn kia là ai, cơn tức đùng một phát xông tới, “Tiền Hàng, cậu cũng muốn thường trú ở đây à!”

Tiền Hàng cảm thấy tóc giả trên đầu bị trợt xuống, “Không phải đâu chủ nhiệm, ngài nghe tôi giải thích.”

“Không cần giải thích, cậu đến phòng làm việc cho tôi!”

Chủ nhiệm rống xong thì xoay người quay về khu làm việc, Tiền Hàng muốn tháo tóc giả đang trợt xuống, Nguyễn Văn Hách trước một bước đoạt lấy tóc giả chạy mất, anh không cách nào đuổi theo, dù sao chủ nhiệm còn đang đợi để giáo huấn, thế nên anh cúi đầu ỉu xìu đi đến phòng làm việc của chủ nhiệm.

Nguyễn Văn Hách đội tóc hồng chạy trở về phòng bệnh, có điều là về phòng của Phương Chưng, cậu vừa đi vào vừa chống nạnh hô to: “Tiểu Hoa, xem tóc hồng của em có đẹp không nà!”

Phương Chưng đang thêu tranh chữ thập của hắn, thấy Nguyễn Văn Hách đội tóc giả đi vào phòng thì buông đồ xuống đi qua vây xem, còn khen Nguyễn Văn Hách đội tóc giả đẹp như thiên tiên. Nguyễn Văn Hách được khen đương nhiên là vui vẻ, Phương Chưng giúp cậu mang tóc giả ngay ngắn, ánh mắt nhìn về phía cửa, dư quang trông thấy Vương Minh đi ngang qua. Nguyễn Văn Hách chú ý đến Phương Chưng đang nhìn cái gì, quay đầu liền vừa vặn đối diện với ánh mắt của Vương Minh, la to người mới tới rồi chạy ra ngoài. Phương Chưng chần chừ mấy giây mới đi ra, giả ngây giả dại như ngày thường mà làm quen với bạn mới Vương Minh này.

“Người mới, bạn tên là gì, tui tên là Nguyễn Văn Hách, họ gọi tui là Tiểu Văn Văn. Tui gọi bạn là TiểuVũ Vũ có được không? Sau này tụi mình chính là Văn Vũ Song Sát của bệnh viện này, bạn phụ trách đánh người, tui bày mưu tính kế cho bạn.”

“Tiểu Văn Văn, sao em gọi anh Tiểu Hoa, không gọi anh Tiểu Vũ Vũ, anh muốn Tiểu Vũ Vũ ~”

“Anh là một tú nương*, đòi Tiểu Vũ Vũ gì chớ, một bạt tay là có thể đạp sang một bên.”

[tú nương: cô nương thêu thùa]

“Tiểu Văn Văn em thật lợi hại, có thể dùng tay đạp anh đi.”

Vương Minh từ đầu tới cuối đều không mở miệng, chỉ nghe hai tên điên này một đứa tự biên tự diễn một đứa ton hót a dua. Nguyễn Văn Hách hệt như uống thuốc kích thích, thấy người mới thì rất kích động, một mình hăng hái nói chuyện với Vương Minh. Phương Chưng thì chêm vào hỏi Vương Minh các vấn đề như vì sao nằm viện, mắc bệnh gì.

Cùng lúc đó, Tiền Hàng vẫn một thân quần áo đó đứng trong phòng làm việc của chủ nhiệm nghe giáo huấn. Đừng thấy chủ nhiệm lớn tuổi, cũng không biết lão lấy tinh lực đâu ra, nói một hơi hết hai tiếng đồng hồ vẫn không ngừng nghỉ.

“Bác sĩ Tiền, cậu không cho một cái giải thích sao? Hẳn vào ngày đầu tiên cậu đến làm tôi đã có thông báo qua, đến giờ đi làm thì không thể mặc quần áo khác ngoài đồng phục làm việc. Cậu nói xem bình thường cậu biểu hiện cũng rất tốt mà, sao càng trị cho bệnh nhân thì bệnh tự kỷ càng nặng vậy, ngay cả loại quần áo này cũng dám mặc đến bệnh viện. Cậu không biết năng lực học tập của đám bệnh nhân kia rất mạnh, lỡ cả đám đòi mặc thì không phải muốn bạo động à.”

Chứ ông có cho tôi mở miệng à, Tiền Hàng ngơ ngác nhìn chủ nhiệm, năng lực ăn nói của chủ nhiệm quá cường còn chưa ngừng lại uống ngụm nước nữa, anh ngay cả thời gian xen mồm vào còn không có, làm sao giải thích.

Lúc này, tiếng gõ cửa bên ngoài đã cứu vớt Tiền Hàng, anh không dám lộ ra biểu tình mừng rỡ, mãi đến khi xoay người đi mở cửa mới dám cười. Cửa vừa mở đã thấy bốn năm người đứng chặn bên ngoài, chỉ có một người là y tá Tiểu Trương trong bệnh viện của bọn anh. Tiểu Trương dắt đám người kia đi vào, chủ nhiệm đứng dậy.

“Anh là chủ nhiệm Đàm Bính Sinh phải không?” Người cầm đầu kẹp một cái túi da dưới nách, hệt như một vị lãnh đạo nào đó.

Chủ nhiệm Đàm gật gật đầu, càng không rõ đám người này đến làm gì. Người nọ đưa mắt ra hiệu với người phía sau, có hai người đi qua bắt lấy chủ nhiệm. Chủ nhiệm đang muốn hô báo cảnh sát, người kia đã móc ra giấy chứng minh cảnh sát cho lão xem, rồi nói đi theo bọn họ một chuyến. Tiền Hàng có chút ngây ra nhìn chủ nhiệm bị đám người kia mang đi, nhìn về phía Tiểu Trương như đang muốn hỏi xảy ra chuyện gì vậy, Tiểu Trương nhún nhún vai ý bảo cậu chàng cũng không biết.

Mãi đến trưa Tiền Hàng mới biết bị mang đi không chỉ có chủ nhiệm, còn có Hướng Cát Trình, cùng với hai giáo sư rất có uy vọng trong bệnh viện. Viện trưởng biết đã xảy ra chuyện lớn, cơm trưa còn chưa ăn đã mở hội nghị khẩn cấp, họp thẳng đến bốn giờ chiều, trong buổi họp còn nói rất nhiều bảo các anh phải chăm chỉ làm việc, có người tới hỏi thăm thì phải tự biết quản cái mồm của mình. Tiền Hàng nghe lời của viện trưởng thì đoán là có liên quan đến vật chứng mà anh mang đi, ở trong đó tám phần là có chứng cứ chủ nhiệm ăn hối lộ hoặc những chuyện khác, có điều chủ nhiệm bị bắt đi anh quả thật là thở phào.

Cuộc họp kết thúc, Tiền Hàng đến xem Nguyễn Văn Hách, cậu trông thấy anh mặc áo blouse trắng thì có chút ngây người. Tiền Hàng biết cậu lại quên mất bộ dáng của anh rồi, thế nên đội tóc giả cho nhóc điên nhìn, lúc này Nguyễn Văn Hách mới nhận ra anh.

Thế là Tiền Hàng buồn bực tiếp, mượn chút quần áo của bạn bè quen thuộc, một hồi thì mặc thành đạo sĩ, một hồi thì trang điểm thành nông dân trồng dưa, muốn khiến cho Nguyễn Văn Hách nhận ra anh dưới tình huống không đội tóc giả. Biện pháp này mặc dù có chút ngốc, nhưng trải qua ba ngày huấn luyện, Nguyễn Văn Hách đã có thể tại giây phút đầu tiên mà nhận ra Tiền Hàng, việc này khiến anh rất vui, chí ít mấy ngày này cũng không thành công cốc. Có điều ánh mắt đồng nghiệp xung quanh dòm anh không mấy đúng lắm, một bộ dáng tính toán xem hôm nào anh phát điên thì an bài cho anh số 250.

“Đường lang, hôm nay mặc cái gì, Tôn Ngộ Không thế nào?” Nguyễn Văn Hách trông thấy Tiền Hàng liền làm động tác kinh điển của Tôn Ngộ Không.

Tiền Hàng đẩy đẩy gọng kính, “Không mặc gì hết, cậu ra ngoài chơi không?”

Nguyễn Văn Hách không nói hai lời liền đồng ý, Phương Chưng ở cách vách có lẽ là nghe thấy, mở cửa đi ra đòi theo chơi. Tiền Hàng theo chân bọn họ đi ra ngoài khu nằm viện, trong lúc vô ý trông thấy Phương Chưng liếc xéo về phía phòng bệnh đối diện nọ, Vương Minh bên trong đang đứng ở cửa nhìn, đối mắt với hắn thì xoay người vào phòng.

“Này, Phương Chưng, anh với tên ở đối diện nói chuyện chưa?” Tiền Hàng nhỏ giọng hỏi.

Phương Chưng đang giả điên giả dại, nghe hỏi thì lắc đầu. Tên kia từ khi tiến vào rất ít khi nói chuyện với người khác, cũng rất ít khi ra ngoài.

“Hắn là bệnh nhân của chú, chú đi hỏi anh?” Phương Chưng làm mặt quỷ với Tiền Hàng.

Gân xanh trên đầu Tiền Hàng bật mạnh, Vương Minh quá an tĩnh, mỗi lần anh qua nói chuyện với Vương Minh, hắn đều có thái độ phớt lờ khinh rẻ, thế nên tới nay anh vẫn chưa nói được mấy câu với Vương Minh.

Nguyễn Văn Hách ngồi xổm dưới đất chơi, thấy hai người Tiền Hàng và Phương Chưng nói chuyện, cậu nhặt một cục đá ném lên chân Tiền Hàng. Chân Tiền Hàng bị chọi đau, xoay nắm tay muốn đánh Nguyễn Văn Hách, cậu chàng lại cưới há há chạy trốn, Phương Chưng vẫn giả ngây giả dại nhảy nhót theo bọn họ.

Ba người đi đến gần lầu chính, Nguyễn Văn Hách phát hiện cổng lớn kêu áu áu chạy tới, Tiền Hàng vội vàng đuổi theo, hiện tại là thời kỳ đặc thù, không thể để Nguyễn Văn Hách làm ra hành vi quá đáng nào ngay lúc này.

Nguyễn Văn Hách chạy tới cổng lớn, thấy cổng bị đóng thì cầm chặt song sắt trên cổng liều mạng lắc. Bảo vệ từ trong phòng trực đi ra, giơ gậy điện muốn hù Nguyễn Văn Hách quay về, Tiền Hàng chạy theo sau ngăn gã lại.

“Bác sĩ Tiền lại muốn mang Nguyễn Văn Hách ra ngoài à?” Bảo vệ hỏi.

“Không phải, chỉ đi ngang qua.”

Tiền Hàng nắm cổ áo Nguyễn Văn Hách kéo cậu trở về, cậu lại túm lấy song sắt không buông tay.

“Còn không buông tay tôi đánh nát mông cậu.” Tiền Hàng nhỏ giọng uy hiếp.

Nguyễn Văn Hách quả thật thả tay, chẳng qua thành ôm lấy tay Tiền Hàng cắn lên một ngụm.

“Phắc, nhóc điên này, nhả ra cho tôi!”

“Ha ha, quan hệ giữa bác sĩ Tiền với bệnh nhân vẫn là tốt như thế.”

“Tốt cái… Bác sĩ Hướng?”

Lúc này Tiền Hàng mới nhận ra là ai nói chuyện, vừa nâng mắt lên quả nhiên trông thấy Hướng Cát Trình.

“Bác sĩ Hướng anh không sao chứ?” Tiền Hàng vung vẩy tay, Nguyễn Văn Hách cắn anh không nhả mồm.

“Ừm, họ hỏi tôi một số vấn đề, vừa khéo tôi được nghỉ phép chờ hai ngày.” Hướng Cát Trình đi tới, phát hiện Phương Chưng cũng ở đây thì cười nói, “Tôi còn tưởng mấy ngày không có tôi ở đây Phương Chưng không có ai trông coi sẽ không còn giống người, xem ra vẫn còn rất tinh thần.”

Phương Chưng thoắt cái biến thành con khỉ trông thấy chuối tiêu, nhào qua ôm Hướng Cát Trình, Hướng Cát Trình tránh né nhiệt tình của hắn chạy về phòng làm việc, Phương Chưng tựa như đói khát mà đuổi theo. Tiền Hàng còn muốn nghe ngóng chuyện của chủ nhiệm, cảm thấy tay đau mới cúi đầu nhìn, thằng quỷ Nguyễn Văn Hách vẫn còn cắn tay anh cũng nâng mắt nhìn lên.

“Phắc, cậu mau nhả ra cho tôi!”