Đừng Trông Hổ Mà Bắt Hình Dong

Chương 9: Cái trán láng o




Sau khi đuổi cổ Khang Cát và đám chó săn của lão đi, toàn bộ không khí trong phòng lập tức thông thoáng hơn hẳn, Nạp Lan Minh Khấu vui vẻ đi đắp mặt nạ, Yến Yến và vịt béo đã giúp bà xả giận rồi, tâm trạng tốt liền khiến bà có hứng chăm sóc da, dù sao cũng là diễn viên mà, sắc đẹp và dáng người là quan trọng nhất.

Tuy rằng vẫn không ngủ được, vì mỗi lần nghĩ đến hai chân con trai của mình, lòng bà đều nhói đau.

Hạ Nùng ôm vịt béo đã đi gặp Chu Công (1) bỏ vào trong ổ nhỏ đã chuẩn bị sẵn, lau nước miếng bên khóe miệng nó, còn mở máy lạnh, cuối cùng mới đi đắp mặt nạ cùng dì xem TV.

(1) Chu Công: Đi ngủ

Hổ Yến Yến vừa mới chui trong đống năng lượng hạch mà hít một lượng lớn linh khí, bây giờ linh khí tràn trề đến mức không ngủ được, chân nhỏ lén mở cửa, định chuồn khỏi phòng chạy ra hồ cẩm lý chơi, liền thấy hai cái nhân loại ngồi thẳng hàng, trên mặt trắng bệnh giống như là đắp một tầng bột mì, mới nhìn qua còn tưởng gặp phải Sơn yêu (2) mặt trắng thành tinh, nó híp đôi mắt mèo lại, sau khi ngửi được mùi hương quen thuộc của Hoàng Thái Hậu và chị họ mới nhảy một cái đến trước sô pha của Hoàng Thái Hậu, vươn ra một móng vuốt nhỏ, hai mắt sáng quắc nhìn bà.

2) 山魅 (Sơn Yêu): Nói chung là một con yêu tinh trong truyền thuyết ngày xưa.

Nạp Lan Minh Khấu: "...Cưng cũng muốn đắp mặt nạ hả?"

"Ngao."

Hổ Yến Yến thẹn thùng nhẹ gật đầu nhỏ.

Bây giờ Nạp Lan Minh Khấu càng ngày càng thích Hổ Yến Yến, bản chất bà đã là lông xù khống, vốn đã không chống cự nổi biểu tình ngạo kiều của nó chứ nói chi đến việc nhóc con này còn giúp con bà xả giận, thoắt cái càng thêm yêu thích Hổ Yến Yến.

Bà lại mở hộp mặt nạ, cầm một miếng mặt nạ sang quý có giá 1 vạn tinh tệ, cứ thế mà đắp lên cái mặt đầy lông xù, sau đó vỗ lên sô pha, ý bảo nó ngồi đi.

Hoàng Thái Hậu ngồi ở giữa, Hạ Nùng bên trái, Hổ Yến Yến bên phải, cùng xem gameshow trên TV, ánh sáng màu xanh trên màn hình hắt vào ba khuôn mặt trắng bệch.

Ngay khi Hổ Yến Yến vừa lẻn đi thì Salmon Nord cũng tỉnh, anh click vào Tinh Não, dặn quản gia Ông Địch tiếp tục theo dõi bé con kia, xem nó có phải đi tìm chủ nhân của mình hay không, đồng thời cũng để xác thực suy đoán trong lòng anh.

Thử xem rốt cuộc có phải là Hổ Yến Yến không?

Salmon Nord bấm đốt ngón tay tính thời gian, thấy Hồ Yến Yến đã ra khỏi phòng một lúc, nếu đoán không sai thì bây giờ đã ra sân rồi, sẽ không đụng phải anh nên mới di chuyển xe lăn ra khỏi phòng ngủ, cho đến khi lấy chai nước khoáng trong tủ lạnh, vừa uống vừa định quay về phòng ngủ tiếp tục cầm Tinh Não xem quản gia có gửi video theo dõi đến không, liền thấy ba con quỷ mặt trắng bệch cao thấp không đồng đều ngồi thành hàng ngang trên sô pha, trên mặt còn hắt ánh sáng xanh mờ mờ, anh giật mình cầm chặt chai nước trong tay, khụ khụ khụ, suýt chút đã bị sặc chết.

Nghe thấy tiếng sặc đằng sau, động tác ba cái mặt trắng bệch kia cực kỳ đồng đều mà quay lại, vô cảm xúc nhìn anh chằm chằm.

Salmon Nord: "...... Mẹ?"

"Ý, con trai ngoan, sao con lại ra đây?"

"Xem TV sao không mở tiếng?"

"Hửm, còn không phải là sợ làm phiền con nghỉ ngơi sao."

Nạp Lan Minh Khấu mở âm thanh trong TV lên, mới khiến Salmon Nord cảm thấy mình đã sống lại.

Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp và tính hóng hớt của phụ nữ, Hoàng Thái Hậu vừa xem vừa đánh giá kỹ thuật diễn xuất của mấy nữ diễn viên, có khen có chê, cho đến khi màn ảnh trong TV xuất hiện một nữ minh tinh, Hoàng Thái Hậu lập tức bình phẩm cô từ đầu đến chân, "Cái con nhóc này tên là Gia Cát Cẩn, con bé từng thích con trai ta đấy, còn theo đuổi khí thế ngất trời một thời gian trên Tinh Bác, chỉ tiếc là con trai ta không thích con bé."

Hổ Yến Yến: "......"

Salmon Nord: "......"

Hổ Yến Yến dỗi nhé, mới vừa diệt được một tên cái gì mà Sa với chả Lin, sao bây giờ lại lòi ra gì mà heo với chả cẩn nữa, sao anh lại có nhiều vợ nhỏ thế hả?

Nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của bé con kia, Salmon Nord lại cảm thấy mình đã hẹo.

......

Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Khang Duy Tư liền livestream thanh minh xin lỗi trên Tinh Não, gã mặc một bộ tây trang màu đen, hốc mắt sưng đỏ, đứng bên cạnh gã là một người phụ nữ mặt đầy nước mắt, cô tay trong tay với Khang Duy Tư, đầu tiên là hướng về phía màn hình khom lưng 90 độ, thái độ cực kỳ thành khẩn.

Khang Duy Tư nghẹn ngào nói lời ân hận với Quân đoàn Khang Cát, nói gã phụ lòng tín nhiễm mỗi một người trong quân đoàn, cũng phụ lòng tin của công dân Đế Quốc đối với hắn, sau đó là xin lỗi nguyên soái Salmon Nord, vân vân.

Tóm lại là, cho tới tận khi livestream kết thúc, gã mở mồm ngậm miệng cũng chưa từng nói lời xin lỗi với Salin Shelley, ngược lại còn trong tối ngoài sáng bày tỏ ý tứ gã chỉ xem Salin Shelley như món đồ chơi mà thôi, gã đã có đối tượng đính hôn rồi, là gia tộc xếp hạng thứ 5 trong mười đại gia tộc Thuần thú sư – gia tộc Gia Cát – Gia Cát Cẩn, gã chỉ yêu mỗi vị hôn thê của mình, trong lòng cũng chỉ có một mình vị hôn thê mà thôi, còn Salin Shelley thì chỉ vì lúc ấy đầu óc bị lú nên mới chơi cho vui ấy mà.

Còn Gia Cất Cẩn thì lại rúc vào lòng Khang Duy Tư khóc đến mức muốn hóa thành "Lệ Nhân", cô quay mặt hướng về phía màn hình, vừa nhu nhược vừa bất lực, hai mắt mờ mịt nói, "Tôi không trách Salin Shelley đã quyến rũ vị hôn phu của tôi, cũng không trách Khang Duy Tư chơi bời lêu lỏng, tôi chỉ trách chính mình không có bản lĩnh giữ chặt trái tim Khang Duy Tư, từ hôm nay trở đi, tôi phải vì hạnh phúc của mình mà chiến đấu, Salin Shelley, cậu đừng dây dưa với Khang Duy Tư nữa, anh ấy và cậu không có kết quả dâu!"

Khang Duy Tư thâm tình nhìn cô, "Đúng vậy em yêu, anh chỉ yêu em mà thôi, không thể cùng với cậu ta được, Salin Shelley còn không bằng một cái móng tay của em."

Salin Shelley nhìn hiện trường họp báo trên livestream, liền tức giận cầm mấy món đồ có thể đập được đều đập nát hết ở trong phòng, hai mắt hắn đỏ bừng, khóe mắt như muốn nứt ra, "Khang Duy Tư! Hay cho anh Khang Duy Tư! Cái gì cũng đẩy cho tôi thì cho rằng anh không thoát được sao?"

Đột nhiên hắn nhớ ra gì đó, lập tức cầm lấy Tinh Não, đem lịch sử trò chuyện bên trong đều lấy ra đưa cho mấy cái account marketing lớn nhỏ trên Tinh Bác.

Sau đó hắn ngửa đầu cười haha, "Đều chết hết đi, đi chết đi! Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục!"

Hạ Nùng ngồi bên bàn ăn, nhìn người phụ nữ khóc ướt hết mặt trong video, nghi ngờ nói, "Hửm? Dì ơi, đây không phải là Gia Cát Cẩn mà hôm qua chúng ta vừa nhắc tới sao? Không phải cô ấy vẫn luôn thích em họ hả, sao lại thành vị hôn thê của Gia Cát Cẩn rồi?"

Hai lỗ tai của Hổ Yến Yến lập tức dựng lên.

Nạp Lan Minh Khấu nhìn một cái, rồi lắc đầu thổn thức một câu, "Thời buổi bây giờ, tình yêu của người trẻ tuổi, ôi chao, chẳng có giá trị gì cả."

Salmon Nord lơ đãng liếc mắt nhìn Hổ Yến Yến một cái, thấy bé con này vừa nghe thấy vị hôn phu của Gia Cát Cẩn là Khang Duy Tư, liền ngồi rung đùi đắc ý trên ghế nhỏ, nhìn một cái đã biết tâm trạng đang rất tốt, khiến tâm trạng anh cũng vì thế mà tốt hơn mà cong khóe miệng.

"Chỉ là, sao Gia Cát Cẩn lại nói chuyện giúp cái tên cặn bã Khang Duy Tư chứ! Khang Duy Tư cho rằng hắn lập tức tìm một vị hôn thê là có thể chạy thoát số phận phải ra tòa án quân sự hả? Nực cười!"

Hạ Nùng tức giận chọn vào mặt Gia Cát Cẩn trong video mà mắng, "Gia Cát Cẩn trợn mắt nói dối, cũng không sợ gặp quả báo!"

Bên này, Khang Duy Tư còn đang thâm tình trình diễn tiết mục lãng tử quay đầu còn quý hơn vàng, chợt nhìn thấy mấy trăm con chuột màu xám đang khiêng một bàn tay, lít nha lít nhít bò vào cửa sổ phòng gã.

Sau đó đem bàn tay đặt trước mặt gã và vị hôn thê đang yêu đương đậm sâu, còn chít chít chỉ vào bàn tay cụt, cố gắng bắt chước vẻ mặt chân thành của Hổ Yến Yến mà nói: Đã sạch sẽ rồi nha, hỏng cần cảm ơn đâu.

Bây giờ Khang Duy Tư mà nhìn thấy chuột ngoại trừ tâm lý tức giận ra còn có chút sợ hãi, đặc biệt là thấy đám chuột này ngâm bàn tay kia của mình đến mức trướng lên trắng bệch, mặt gã hệt như nhìn thấy quỷ, liền mặc kệ có phải đang trước màn hình hay không, sau khi hét to một hơi "A aaaa", liền bắt đầu ném ra mấy quả cầu lửa khác nhau, ngay cả vị hôn thê gã yêu nhất cũng không tha.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
2. Lâm Tổng Chúng Ta Là Gì Của Nhau?
3. Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
4. Thế Thân
=====================================

Bỗng nhiên một quả cầu lửa rơi xuống mái tóc màu đen dài đến eo của Gia Cát Cẩn, trong nháy mắt khiến tóc cô bốc lửa, cô vừa chạy loạn trong phòng vừa kêu "oa oa oa" cứu mạng, trong lúc chạy lung tung thì thấy cửa phòng tắm đang mở, lập tức lao cái đầu đang bốc lửa vào bồn tắm.

May mà trong bồn tắm có nước mới cứu cả người không bị lửa đốt, nhưng một đầu nhóc đen nhánh đều bị thiêu trụi tới lấp lánh (bị hói á), khiến Gia Cát Cẩn phóng ra dị năng thổ hệ, lập tức chôn sống Khang Duy Tư, chỉ chừa lại cái đầu cắm trên đống đất, mặt gã tràn ngập hoảng sợ nhìn theo bóng dáng Gia Cát Cẩn rời đi, trong miệng còn không ngừng cầu xin, "Em yêu, em yêu đừng bỏ anh, anh yêu em mà...."

Bây giờ chỉ cần nghe thấy Khang Duy Tư nói chuyện, là Gia Cát Cẩn đã thấy ghê tởm, cô vươn tay sờ cái đầu còn sáng bóng hơn cả mấy lão già của mình, trông cứ như cái bóng đèn mấy ngàn Watt bóng lưỡng tròn quay, liền tức điên lên giơ thẳng tay nhét một quả cầu đất vào trong miệng Khang Duy Tư, bỏ lại Khang Duy Tư mắt to trừng mắt nhỏ đối diện với nhóm chuột.

Đám chuột lắc lư đầu nhỏ, ra vẻ đau xót mà thở dài, sau đó vèo vèo rời đi.

Nhóm cứ dân mạng trên Tinh Bác đều bùng nổ.

"Đang định hỏi Khang Duy Tư, đây là yêu trong miệng mi đó hả? Yêu thương gì mà đến nỗi không chừa lại một cọng tóc nào cho hôn thê mình thế? Ha ha ha ha"

"Ha ha ha, lầu trên muốn chọc tui cười chết hả?"

"Haha, vở kịch yêu hận tình thù của Khang Duy Tư, Salin Shelley và Gia Cát Cẩn còn hay hơn phim truyền hình ý."

"Đáng đời Gia Cát Cẩn bị Khang Duy Tư lừa! Cái trán của cô ta còn láng hơn cả đường nhựa nữa, hahaha."

......

"Phụt ———"

Hạ Nùng cực kỳ không có hình tượng mà cười ha ha, cười tới nỗi ứa nước mắt.

Vừa cười vừa chỉ vào cái đầu láng o của Gia Cát Cẩn, cười vật vã nói, "Vừa mới nói cô ta sẽ gặp quả báo khi giúp tên cặn bã kia, không ngờ quả báo tới nhanh vậy luôn, ha ha ha..."

Hổ Yến Yến đang ngồi bên cạnh Hạ Nùng liền vội vàng nhảy phắt lên khỏi chỗ ngồi, bay nhanh vào lòng Salmon Nord mới tránh cho nước miếng của cô văng đầy lớp lông trắng tinh của mình, sau khi chạy đi, nó còn cực kỳ u oán mà trừng mắt liếc Hạ Nùng.

"Ngao ngao ngao!"

Lúc ăn và lúc ngủ không được nói chuyện!

Hổ Yến Yến mở miệng tròn, vươn móng nhỏ bắt đầu dạy dỗ phép tắc cho Hạ Nùng, nếu không phải nể tình cô cho ta nửa miếng sầu riêng, thì cái miệng rộng đang không ngừng phun nước miếng của cô đã bị ta đập chết rồi.

Hạ Nùng cười toe toét, còn có lệ mà xoa đầu nó một cái xem như an ủi, bỏ mặc Hổ Yến Yến hỗn đỗn trong gió.

Hạ Nùng vừa cười vừa cầm Tinh Não, ngoài mấy cái bình luận mắng Khang Duy Tư ra, còn đọc bình luận được nhiều người thích nhất lên, "Salin Shelley còn xuất thân từ gia tộc Thuần thú sư lâu đời cơ đấy, nhìn cái bộ dạng lẳng lơ trên giường của hắn kìa, cái này chỉ sợ là gia tộc vịt danh tiếng lâu đời thì có, ha ha ha."

"Quác quác!?"

Đại Hoàng chỉ vào cái bình luận nhắc đến vịt kia mà hỏi, mắng hắn ta thì cứ mắng đi, sao lại kéo vịt chúng ta vào làm gì?

Vịt bọn ta mà không biết xấu hổ như vậy hả?

Theo lý mà nói, cuộc họp báo để xin lỗi này của Khang Duy Tư cũng đạt tiêu chuẩn, nhưng sau đó lại bị Hổ Yến Yến quậy tưng bừng, Salmon Nord nhìn Hổ Yến Yến, khóe mắt cũng dâng lên vài phần ý cười, nhịn không được mà hôn lên cái đầu lông xù của nó một cái.

Sau đó liền thấy nhóc con này vươn chân xoa xoa chỗ lông vừa bị anh hôn qua với vẻ ghét bỏ, rồi chỉ vào khăn ướt trên bàn mà "ngao ngao ngao".

Thấy Salmon Nord còn không hiểu ý nó, Hổ Yến Yến dứt khoát đặt đĩa cá xuống, ngay ngắn ngồi trước đống khăn ướt, dùng móng vuốt nhỏ khó khăn rút ra một tờ, sau đó ưu nhã mà lau miệng, liếc mắt hỏi, "Ngao ngao ngao?"

"Hiểu chưa?"

Salmon Nord: "......"

Tâm trạng Salmon Nord quả thật rất phức tạp, không ngờ lại có ngày đường đường là đại nguyên soái người người theo đuổi lại bị người, à không...bị thú cưng ghét bỏ miệng không sạch.