Đừng Trông Hổ Mà Bắt Hình Dong

Chương 7: Chỉ cần làm sạch tay một lần nữa




Edit: Gà Nướng Muối Ớt

Truyện chỉ được đăng tải tại wa.t.tp.ad/@ganuongmuoiot, mọi nơi khác đều là reup!

- ------------------

Đại Hoàng vẫn còn đang tiếp tục livestream, dân mạng trên Đế Quốc tụ tập dưới bình luận ngày càng nhiều, mắng từ Quân đoàn Khang Cát mang tới mười đại gia tộc Thuần thú sư.

Salmon Nord nhìn khu bình luận mắng chửi Quân đoàn Khang Cát với lão Khang Cát và gia tộc Salin đến hoa cả mắt, lại nhìn ba mẹ đang đối đầu gay gắt vì hai chân của mình, bỗng nhiên anh cảm thấy cũng chẳng có gì ghê gớm lắm.

Anh xoay đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Nạp Lan Minh Khấu, "Mẹ, ngài đến Quân đoàn Khang Cát thì cũng chỉ chịu thiệt thôi, có thời gian thì chi bằng đến chỗ Salin Shelley đưa Linh Linh với con vịt béo của Hạ Nùng về đi."

Khóe mắt Nạp Lan Minh Khấu vẫn còn đỏ, nghi ngờ hỏi, "Đưa ai với ai về?"

Salmon Nord nhấp nhấp miệng, "Mèo trắng nhỏ với chiến sủng của Hạ Nùng."

Hạ Nùng: "?"

Linh Linh?

Cậu* vừa gọi một con sủng vật là Linh Linh ấy hả?

(*) Khúc này là do Hạ Nùng đang độc thoại, mà Salmon là em họ nên xưng "chị-cậu" nhé.

Hạ Nùng chà xát da gà nổi đầy hai cánh tay của mình, buồn nôn gần chết, vẫn là Bé Mập nhà mình dễ nghe nhất.

Cô xoa mắt mình, bỗng nhiên trợn tròn, chiến sủng nhà mình sao lại ở chỗ Salin Shelley?

Hạ Nùng chợt có dự cảm không ổn, cô lập tức mở Tinh Não, tìm đến phòng livestream đứng đầu hot search trên Tinh Bắc, liền thấy con vịt ngốc nhà mình đang cười tươi dưới trời xanh mây trắng, trợn mắt nhìn nhau trong màn hình.

Hạ Nùng: "......"

Vừa nãy cô chỉ nhìn thoáng qua tinh bác của em họ, không chú ý đến việc người quay lén Salin Shelley và Khang Duy Tư là ai, bây giờ mới biết là vịt béo nhà mình, Hạ Nùng cười to một tiếng, "Bé mập, làm hay lắm!"

"Dì ơi, em họ nói rất đúng, chúng ta vẫn nên nhân lúc Salin Shelley và Khang Duy Tư còn chưa phát hiện có người livestream, nhanh chóng đi đón đám nhóc nghịch ngợm kia về đi, lần này chúng nó đã lập được công lớn, lỡ như bị hai tên kia phát hiện thì đám nhóc này sẽ rất thảm đấy."

Dù sao vịt béo nhà mình cũng chỉ là chiến sủng cấp 3, ngày thường chơi mấy trò khôn lỏi còn được, chứ thật sự phải liều mạng đấm nhau thì không phải đối thủ của người khác.

Còn mèo trắng nhỏ của em họ hả, thôi khỏi phải nói luôn, nó chỉ là một nhóc con cấp 1, xem như cái bình hoa thú cưng để nuôi còn được, chứ cũng chẳng trông cậy vào sức chiến đấu của nó làm gì.

Bên này vừa nói xong, bên kia Tinh Não của Khang Duy Tư điên cuồng vang lên, Salin Shelley thấy Khang Duy Tư muốn bắt máy, lập tức lộ vẻ bất mãn, duỗi tay kéo gã, hờn dỗi nói, "Còn có chuyện gì quan trọng hơn bây giờ nữa?"

Khang Duy Tư ngậm điếu thuốc, thấy người hắn phập phồng lên xuống, gã cười xấu xa, "Cũng phải, thằng phế vật Salom Nord kia giờ đã thành tàn phế rồi, bây giờ đúng là chẳng có chuyện quan trọng gì hơn bằng việc chịch vị hôn thê của nó cả."

"Ghét quá đi, đã nói bao nhiêu lần rồi, em không phải là vị hôn thê của anh ta mà..."

"Được được được, chúng ta tiếp tục."

Gã tắt Tinh Não đang liên tục vang lên, nhưng lúc này không chỉ có mỗi Tinh Não của Khang Duy Tư kêu to mà ngay cả của Salin Shelley cũng kêu không ngừng nghỉ, giống như nếu không chịu bắt máy thì nó sẽ kêu không ngừng.

Khang Duy Tư bực mình vò đầu, đẩy Salin Shelley đang đu trên người mình xuống, cầm lấy Tinh Não, "Alo."

Salin Shelley thấy chuyện tốt bị cắt ngang, cũng có chút bực bội, hắn cũng cầm lấy Tinh Não.

Sau đó sắc mặt hai người lúc đỏ lúc trắng, Salin Shlley đột nhiên nhảy khỏi giường, cứ như kẻ điên mà thả rông lục tìm khắp nơi trong phòng, cuối cùng cũng phát hiện chiếc Tinh Não màu vàng đang livestream đặt trên tủ đầu giường, hắn nghiến răng nghiến lợi cầm lên ném thẳng xuống đất.

Đại Hoàng trốn ở dưới giường nhìn Tinh Não bị quăng nát bét, run lẩy bẩy ôm chặt cơ thể ú nu của mình, trong mắt đầy đau xót.

Bỗng nhiên lương tâm của Hổ Yến Yến trỗi dậy, bàn chân nhỏ vỗ lên đầu nhỏ của nó, xem như là an ủi, nhưng thiếu chút nữa đã đem Đại Hoàng nhấn xuống nền đất, càng làm nó thêm tủi thân.

"Salin Shelley, cậu dám tính kế tôi?" Khang Duy Tư trừng hai mắt đỏ tươi, hệt như con quái vật muốn ăn thịt người.

Salin Shelley điên cuồng lắc đầu, "Không phải em, không phải em mà, em cũng không biết trong phòng có camera...."

"Không đúng, chỗ của em có giăng đầy cảnh báo bằng tia hồng ngoại, còn có vệ binh trông coi, nếu có người lẻn vào thì nhất định phải có động tĩnh, trừ khi là..."

"Trừ khi cái gì?" Khang Duy Tư tức giận mặc quần áo, gã muốn rời khỏi cái nơi chướng khí mù mịt này ngay lập tức.

"Trừ khi là chiến sủng của kẻ nào đó lẻn vào! Cơ thể chiến sủng mềm mại, có thể dễ như trở bàn tay mà tránh còi báo động, nhất định là như vậy! Chúng nó vào được đây, khẳng định là còn chưa đi, em phải tìm xem."

Salin Shelley đã bình tĩnh được một chút, rốt cuộc bây giờ không chỉ liên quan đến danh dự của hắn, mà còn liên quan đến việc sau này hắn có thể gả đến Quân đoàn Khang Cát hay không, cùng với vinh nhục phú quý trong nửa đời còn lại.

Cứ tìm lung tung một hồi, hắn thật sự phát hiện được nơi ẩn nấp của bốn con thú cưng.

"A a a a, súc sinh, lại là mày."

Thật sự đã chọc Salin Shelley tức phát điên!

Không ngờ lại là sủng vật của Salmon Nord.

Lão thần Hổ Yến Yến ngồi xổm dưới gầm giường, đối với cái cổ đang muốn chui vào gầm giường còn lịch sự vẫy vẫy tay nhỏ, sau đó cậu nhe răng cười nhạo hắn không thương tiếc.

Vịt vàng nhỏ theo sát phía sau "Quác" một tiếng, cùng với A Hương và Thỏ Nhỏ, học theo dáng vẻ của Hổ Yến Yến, cả bọn ngồi xổm thành hàng, phe phẩy cánh nhọn và chân nhỏ chào hỏi với Salin Shelley, sau đó lập tức ngoác miệng cười chế giễu hắn.

Salin Shelley thiếu chút nữa ngất đi vì tức, lại bị Khang Duy Tư một chân đá bay "Cút đi đồ vô dụng!"

Dị năng của Khang Duy Tư là lửa, chỉ thấy trong tay gã nhanh chóng tích tụ mấy cái quả cầu lửa, ném về phía bọn Hổ Yến Yến.

Đôi mắt tròn màu trà của Hổ Yến Yến nghiêm lại, chân nhỏ nắm lấy Đại Hoàng có cánh mà không thể bay ném lên lưng A Hương, rồi nhảy lên tránh mấy quả cầu lửa, sau đó cũng túm Thỏ Nhỏ ném lên lưng A Hương, còn bản thân thì nhảy lên giường, đánh lạc hướng Khang Duy Tư và Salin Shelley, để chúng nó có cơ hội chạy trước.

Tuy Đại Hoàng là chiến sủng cấp 3, nhưng bình thường thứ nó làm nhiều nhất là nằm trong lòng Hạ Nùng, dùng một thân lông tơ mềm như nhung là có thể xoa dịu dị năng đang kích động của cô, nhưng lúc này một thân lông tơ ngờ nghệch đáng yêu như thế lại khiến nó phát ra tiếng "quác quác" thảm thiết.

Hổ Yến Yến nhìn sang, liền thấy một quả cầu lửa đang đuổi theo sau mông Đại Hoàng, chỉ cần A Hương dừng lại hoặc chạy chậm một chút, quả cầu lửa lập tức sẽ hôn đít nó một phát, cảnh tượng này quả thực là tàn nhẫn mà.

Hổ Yến Yến đang ngồi xổm trên nóc tủ quần áo chợt ngửi thấy mùi vịt nướng, khuôn mặt cậu cao thâm khó dò, cuối cùng không nhịn được mà liếm khóe miệng.

Đại Hoàng bi phẫn, nó vươn cánh nhọn chỉ vào Hổ Yến Yến, "Cậu còn dám liếm miệng hả! Cậu lại còn nỡ liếm miệng cơ đấy!? Tôi không muốn sống nữa (1)!"

(1) Gốc là 我不活辣 (Ta không sống lạt), mà "辣"(lạt) là cay, nóng, hot, còn dùng để chỉ H văn (Lạt văn). Tui cũng không rõ câu này lắm.

Hổ Yến Yến vươn móng vuốt nhỏ sờ chóp mũi, tự thấy như thế cũng không đúng, cậu gọi A Hương, "A Hương, chạy lại đây."

A Hương chở một con vịt bị lửa đốt đít, cùng với thỏ tai cụp đang dùng hai tai che mắt, miệng thì cắn chặt tai heo, điên cuồng chạy về phía Hổ Yến Yến, sau đó rầm một tiếng, móng vuốt nhỏ của Hổ Yến Yến nhanh chóng đem chậu rửa mặt dội xuống bọn chúng, chỉ còn sót lại làn khói bốc lên.

Vừa rồi Salin Shelley tức giận quá mức mà quên không sử dụng dị năng, dù sao hắn cũng thuộc top 10 Thuần thú sư, dị năng của hắn cũng giống như thôi miên, có hiệu quả gấp đôi khi dùng để đối phó với động vật.

Hổ Yến Yến thấy A Hương đang chạy nhanh lại dần chậm lại, rồi quẹo về hướng Salin Shelley, mắt heo đầy hoảng sợ, giọng nói thô ráp hô to, "Chân của tôi không nghe lời!"

Còn có thể làm vậy nữa hả!

Đáng tiếc, từ khi cậu tỉnh lại, linh lực trong cơ thể còn chưa khôi phục được chút nào, hiện tại căn bản cậu không có linh lực để mà dùng.

Tròng mắt cậu xoay tròn, lập tức chạy đến bên cái cửa sổ lúc này đi vào, phóng ra uy áp điềm lành của Bạch Hổ về phía mấy con vật đang đứng bên cạnh bờ tường, sau đó gào lên mấy tiếng, mảnh đất dưới lầu lập tức tụ tập hàng ngàn hàng vạn con chuột màu xám, theo vách tường nhanh chóng bò vào trong phòng Salin Shelley.

Salin Shelley sợ tới mức ôm đầu kêu to, trên người Khang Duy Tư cũng bị bò đầy, lại còn hung hăng cắn gã, hại gã không thể sử dụng dị năng, gã còn chưa muốn nướng chín mình.

Gã vừa vung đôi tay bò đầy chuột, vừa rống với Salin Shelley, "Đồ khốn, cậu không phải là Thuần thú sư sao! Không nhìn thấy mấy con súc sinh này đầy đất ư?"

Salin Shelley luống cuống tay chân bò lên nóc tủ quần áo, hai tay ôm chân cuộn tròn cơ thể lại, nhìn dưới đất đầy chuột, khóc đến mức nổi cả bong bóng mũi, vội vàng lắc đầu cầu xin Khang Duy Tư, "Nhiều chuột quá! Không được, em không làm được, chúng nó căn bản không chịu nghe lời em..."

Có thể nghe lời mới lạ, ta mới là đại ca chốn yêu tinh, Hổ Yến Yến híp mắt nghĩ.

Khang Duy Tư tức muốn nổ mũi, miệng mắng to "Đồ vô dụng".

Nhân lúc này, Hổ Yến Yến lập tức nhảy lên hộp đựng bảo bối, ngậm lấy xích sắt, sau đó nhanh chóng chạy xung quanh Khang Duy Tư vài vòng, đem gã gói thành cái bánh chưng thịt.

Cứ như vậy mà biến thành cái bánh chưng thịt người để mấy con chuột tiếp tục gặm cắn.

Hổ Yến Yến nở nụ cười xấu xa, lộ ra móng vuốt sắc bén, ngay sau đó, trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết của Khang Duy Tư.

Vệ binh dưới lầu nghe thấy tiếng hét trong phòng Salin Shelley, lúc này mới phát hiện trong phòng hắn bất thường, tất cả đều cầm lấy dùi cui phá cửa xông vào.

Cầm dùi cui bắn tia laze về phía Hổ Yến Yến, chỉ cần bị tia laze này chạm vào, không bị hôn mê cũng bị mất một lớp da.

Đại Hoàng sợ tới mức quác một tiếng, hô lên, "A Hương, giết chúng!"

Chỉ thấy cái đầu màu hồng nhạt của Heo sữa nhỏ hung hăng xông về phía vệ binh, ngay khi đến gần bọn họ, cơ thể đột nhiên to lên, dùng ngàn cân áp đỉnh, đè bẹp nhóm vệ binh làm họ kêu í óe.

Thỏ tai cụp cũng hung dữ trừng mắt lại, hai móng vuốt nhỏ nắm dùi cui, đứng trên lưng Heo sữa nhỏ, thừa dịp độ cao thích hợp đập về phía một vệ binh, vệ binh bị đau gào một tiếng, khiến Thỏ Nhỏ sợ tới mức lập tức bưng tai che mắt, sau đó bị Hổ Yến Yến chụp lấy lưng Heo sữa nhỏ.

Bốn tên nhóc này nhanh chóng từ trên cửa sổ bò xuống, sau đó đàn chuột cũng bò theo từng đàn từng đàn, Đại Hoàng trao cho chúng một cái chào theo nghi thức quân đội, trong bóng đêm, chỉ thấy cơ giáp dưới chân A Hương nhanh chóng biến thành xe thể thao, bốn tên nhóc kia lập tức leo lên chạy đi.

Chỉ để lại Khang Duy Tư đứng bên cửa sổ, che lại tay phải đang không ngừng nhỏ máu tí tách, vẻ mặt tràn ngập lệ khí nhìn dưới lầu.

Nạp Lan Minh Khấu với Hạ Nùng đang định ra sân liền thấy một cái đầu màu hồng nhạt oai phong lẫm liệt của heo béo chạy vào, trên lưng nó còn chở một con mèo trắng nhỏ, hai chân trước chụm lại trông có vẻ ngông cuồng không ai sánh bằng, một con Vịt vàng nhỏ mặt mũi tràn trề vui mừng, cùng với một con thỏ tai cụp nhỏ xinh đang xấu hổ lén nhìn mọi người qua khe hở của hai bàn tay nhỏ xíu.

Nạp Lan Minh Khấu: "..."

Hạ Nùng: "..."

Lúc này hẳn là nên nổi nhạc lên: Ta tùy ý xông pha hô mưa gọi gió, muôn người phải ngưỡng mộ...(2)

(2) Nhạc phim "Người trong giang hồ", tên là: Loạn thế cự tinh. Bấm vào video đầu trang để nghe nha.:))

Hổ Yến Yến không quan tâm hai pho tượng Hoàng Thái Hậu với chị họ, trong ấn tượng của cậu, Hoàng Thái Hậu với Hạ Nùng là quan hệ thân thích, mẹ cậu nói phải gọi là chị họ.

Cậu nôn nóng chạy nhanh như chớp, thoáng chốc đã vào phòng Salmon Nord, ngồi xổm trong lòng anh.

"Grào grào gào~"

Tui có quà tặng cho anh nè.

Trong bàn tay nhỏ trống trơn bỗng xuất hiện một bàn tay vẫn còn đang chảy máu đầm đìa, sau đó đặt trên ngực Salmon Nord.

Tuy rằng không có tu vi với linh khí, nhưng may mà còn có động phủ (4), vô cùng thuận tiện để trữ đồ, không bị hư hại cũng không biến dạng, nhìn màu sắc của bàn tay này xem, vẫn còn mới chán.

(3) 洞府还 (Động phủ): Kiểu như không gian ý.

Salmon Nord nhìn bàn tay đầm đìa máu trên ngực, lại nhìn đôi mắt tròn xoe của mèo trắng nhỏ đều đã hưng phấn đến mức nheo lại, anh gian nan mấp máy môi, "...Cảm ơn."

Hổ Yến Yến rung đùi đắc ý cười toe toét, cậu lại tỉ mỉ đan một cái lồng trúc như lúc thêu hoa, cầm bàn tay đầm đìa máu tươi kia bỏ vào, ngâm trong nước cả đêm, rồi giao cho đàn chuột, để bọn chúng thở phì phò khiêng trả lại Khang Duy Tư, còn kêu chít chít nói với gã rằng, bàn tay này được ngâm trong lồng heo, đã thành một bàn tay trong trắng rồi, không cần cảm ơn đâu. (≧≦*)