Connor ngồi trên hiên nhà, ngắm nhìn bình minh nhuộm hồng những đám mây. Anh quá hạnh phúc, cảm giác này làm anh kinh hãi. Bất cứ điều gì khiến anh cảm thấy cởi mở và yếu đuối đều đáng nghi ngờ.
Trời sáng hẳn, mọi người ra khỏi nhà để tới chỗ làm, lùa bọn trẻ vào xe. Đó là một ngày làm việc bình thường với phần thế giới còn lại. Không ai biết rằng vũ trụ đã đổi chiều trên trục quay của nó. Erin, cô gái xinh đẹp nhất thế giới sẽ là cô dâu trong tương lai của anh. Anh gần như không thể thở được, anh quá sung sướng.
Cánh cửa sau lưng anh bật mở. Anh nhảy dựng, quay lại. Nụ cười ngớ ngẩn nhạt dần khi anh nhận ra mình đang đối diện với ánh nhìn trừng trừng đáng ngờ của Barbara Riggs. Anh nhớ lại cái giường kêu cót két và chắc chắn là bà không nắm thứ gì nặng nề trong tay có thể dùng để đập nát đầu anh.
Hôm nay trông bà rất khác lạ. Ăn mặc thời trang, tóc đúng kiểu và trang điểm. Bà đúng là Barbara trước đây, lúc chưa suy sụp.
"Ừm, chào buổi sáng", anh đánh liều.
Bà gật đầu cộc lốc. Anh băn khoăn không biết có nên nói vài câu chuyện phiếm. Nhưng tệ quá. Anh chẳng có gì để nói.
Cuối cùng, bà thương hại anh, mở rộng cửa. "Có cà phê vừa pha trong bếp. Cậu có thể uống, nếu thích."
Giọng bà hàm ý anh không xứng đáng với một tách cà phê nóng, nhưng anh vẫn buộc mình gật đầu, mỉm cười. "Cảm ơn, tôi rất thích."
Tất nhiên, điều này có nghĩa là theo bà vào trong bếp, ngồi xuống, dùng một tách cà phê và đối mặt với sự im lặng đang gào thét khác. Bao nhiêu năm dùng bữa trong im lặng chết chóc với Eamon McCloud không hề rèn luyện cho anh đối đầu với sự im lặng băng giá của Barbara Riggs.
Cuối cùng, anh không chịu đựng được nữa. "Ừm, Cindy thế nào?" anh hỏi.
"Vẫn đang ngủ", bà đáp, "Erin cũng vậy."
"Tốt quá", anh nói. "Cả hai đều cần nghỉ ngơi."
"Phải", bà đồng tình. "Cậu có đói không?"
Thực sự anh rất đói, nhưng cái nhìn lạnh lẽo của bà làm anh tự biết ý. Kiểu như đói là một cái gì đó rất vô đạo đức. "Tôi ổn", anh đáp. "Đừng lo về chuyện đó."
Bà đứng lên, với cái nhìn đày đọa. "Tôi sẽ làm bữa sáng cho cậu."
Vài phút sau Erin từ trên gác đi xuống, thuần khiết, tươi tắn sau khi tắm rửa và thấy anh đang vùi mình vào chồng bánh kếp thứ ba cùng một chuỗi xúc xích. Khuôn mặt cô có màu rực rỡ của hoa hồng. "Chào anh", cô nói.
Anh để ý cô không mặc áo lót bên dưới chiếc ba lỗ thiếu vải. Ánh mắt anh đã bật công tắc cặp đèn pha của cô. Chúng căng cứng và hằn rõ trên nền vải co giãn. Anh có thể cảm giác hai núm vú ngọt mềm như quả mâm xôi trên mặt anh.
Anh nhìn xuống đĩa bánh kếp. "Ừm, bánh rất ngon, Barbara ạ."
Bà bắn cho anh cái nheo mắt rồi quay sang Erin. "Muốn chút bánh không, cưng?"
"Có ạ", Erin đáp. Cô rót ít cà phê rồi pha thêm sữa. "Chương trình hôm nay của anh là gì, Connor?"
"Anh cần theo dõi Billy Vega", anh bảo cô. "Anh không thích để em một mình, nhưng anh muốn tự mình làm chuyện đó." Cô không cần biết phần còn lại trong kế hoạch của anh. Bao gồm gắn máy phát tín hiệu vào đồ dùng của cô để anh có thể giám sát mọi hoạt động của cô.
"Cậu thực sự nghĩ Novak thuê gã ta kiểm soát Cindy à?", Barbara hỏi.
Anh trao cho bà cái nhún vai không hứa hẹn. "Không loại trừ khả năng đó. Tôi muốn cả ba người ở nguyên trong nhà, khóa chặt cửa. Và anh muốn em luôn cầm theo khẩu súng lục trong lúc không có anh bên cạnh, Erin."
Erin nhăn mặt. Anh chuẩn bị tinh thần Barbara sẽ phản đối, nhưng bà gật đầu, một tia sáng oai hùng lóe lên trong mắt bà. "Tôi cũng có một khẩu", bà nói. "Khẩu Beretta 8000 Cougar(1). Và tôi cũng biết cách dùng nó. Eddie đã dạy tôi. Bất kỳ kẻ nào dám động đến con gái tôi, tôi sẽ bắn chúng vỡ sọ."
(1) Một loại súng ngắn.
Erin ho sặc sụa, đặt tách cà phê xuống. "Chúa ơi, mẹ."
Connor cười toe toét hài lòng và nâng tách cà phê lên, uống mừng mẹ vợ tương lai. "Tuyệt vời. Nơi này được bảo vệ bởi một nữ thần chiến tranh Amazon(2) dũng cảm. Tôi bị tước mất vị trí rồi. Sự dư thừa không cần thiết."
(2) Theo thần thoại Hy Lạp, Amazon là nhóm nữ chiến binh ở Scythia đã từng tham gia cuộc chiến thành Troy.
Barbara đặt trước mặt Erin một đĩa bánh trứng nướng. "Chưa chắc đâu", bà nghiêm trang nói. Bà chia ít xúc xích vào đĩa Erin, do dự rồi đổ phần còn lại vào đĩa của anh, một sự ưu ái rõ ràng. "Đêm qua cậu tỏ ra rất có ích. Anh em cậu cũng thế." Bà mím môi, khó chịu. "Tôi, à, chưa cảm ơn cậu, vì sự giúp đỡ đó."
Erin giấu mặt sau làn tóc, vai cô rung rung. "Không phải cảm ơn anh ấy, mẹ ạ", cô nói. "Nếu không sẽ gây nhiều tác động kỳ lạ với anh ấy đó."
Anh sặc cà phê, đá chân cô dưới gầm bàn.
Cô che mặt, cố gắng kiềm chế tiếng cười khúc khích, nhưng không thành công.
Barbara quan sát họ với thái độ kiêu kỳ, lạnh lùng. "Sau khi kết thúc tràng cười nắc nẻ bởi trò đùa riêng tư của hai người, tôi không nghĩ cô cậu có ý định giải thích tại sao lại buồn cười thế."
"Không", anh hấp tấp nói. "Cô ấy chỉ đang trêu chọc tôi thôi. Bà luôn được nồng nhiệt chào đón. Luôn luôn như thế."
Môi Barbara giật giật, như thể bà đang cố nhịn cười. "Ăn xúc xích đi trước khi chúng nguội mất", bà gắt nhẹ.
Anh vui vẻ thực hiện mệnh lệnh của bà, lén đưa ánh mắt đói khát nhìn Erin lúc cô ăn đĩa bánh ngon lành. Cô xinh đẹp một cách đáng ngạc nhiên. Bờ vai tuyệt đẹp, cánh tay tròn lẳn dễ thương, tất cả đều mịn màng và gợi cảm. Và bộ ngực, cao, tròn đầy, run rẩy sau lớp vải co giãn. Tư thế vương giả của cô chỉ dành cho anh: Đầu ngẩng cao, lưng thẳng, ném cho anh ánh mắt lén lút, nóng bỏng dưới làn mi dày. Nó khiến anh phát điên.
Erin nhúng ngón tay vào lớp nước đường quết trên bánh, ngoảnh lại để chắc chắn Barbara đang quay lưng về phía họ. Môi cô cong thành nụ cười cám dỗ khi cô liếm ngón tay. Cô tiếp tục đưa những ngón tay khác vào cái miệng mềm mại, tươi hồng, mút và xoáy tròn cái lưỡi hồng hồng quanh đầu ngón tay.
Máu dồn lên mặt anh như thể anh lại trở về tuổi mười ba. Anh nhìn chằm chằm xuống cái đĩa trống rỗng và cố gắng tìm chuyện để làm xao lãng, "Ừm, em có phiền nếu anh mang điện thoại di động theo không?", anh hỏi. "Anh muốn em có thể liên lạc với anh bất cứ lúc nào."
"Tất nhiên", Erin đáp. "Em đã sạc đầy pin đêm qua."
Anh gật đầu cảm ơn, uống nốt tách cà phê. "Anh đoán, ừm, tốt nhất là anh nên đi."
"Em sẽ nhớ anh." Nụ cười của cô làm anh muốn khuỵu ngã.
"Anh sẽ cố gắng về sớm." Anh lao ra khỏi bếp trước khi trở nên lắp bắp, quá bối rối đến quên cảm ơn Barbara về bữa sáng.
Erin bước theo sau anh. "Điện thoại vẫn đang cắm ở ổ sạc trên đi văng. Để em lấy cho anh."
Cô đưa điện thoại cho anh sau khi anh đã mặc áo khoác, ngắt chuông báo động. Cả hai nhìn nhau đắm đuối. Dù có quá nhiều điều muốn nói, nhưng cả hai đều không thốt lên lời.
Connor chạm vào má cô bằng mấy đầu ngón tay. "Erin. Anh cần biết chúng ta vẫn, ừm... Anh không có ý gây áp lực cho em, nhưng anh không muốn bay bổng trên chín tầng mây cả ngày vì cho rằng đó là một cam kết chắc chắn trong khi em không nghĩ thế. Nếu em cần thêm thời gian, anh sẽ đợi. Dù không thích nhưng anh sẽ làm thế. Nên hãy nói cho anh nếu..."
"Em yêu anh, Connor." Cô kiễng chân và kéo đầu anh xuống. Môi cô thật ngọt ngào, mềm mại, cả người anh chấn động bởi cơn rùng mình vui sướng. "Nó chính là cam kết."
Đó là tất cả những gì anh đòi hỏi. Anh kéo cơ thể mềm mại của cô sát vào người. Ngực cô áp sát vào ngực anh, hai tay anh đầy ắp làn tóc mượt mà như xa tanh của cô, miệng anh là một hồ đầy mật ong, các loại gia vị và trái cây chín vàng, ngọt ngào. Cô ưỡn người, dính sát vào anh và...
"E hèm. Chúc buổi sáng tốt đẹp, Connor."
Họ lập tức buông nhau ra bởi giọng điệu sắc sảo của Barbara. Connor kéo khóa áo khoác. Erin giấu đôi môi đỏ mọng trong lòng bàn tay.
"Cảm ơn, Barbara. Tôi sẽ, ừm, lên đường ngay", anh lầm bầm.
"Tôi nghĩ thế là tốt nhất", Barbara đáp.
Anh tới nhà Seth và Raine trước khi quần anh xẹp xuống như bình thường. Anh quá phấn khích, thực tế anh đã nhảy trên các bậc thang gỗ dẫn tới lối vào nhà bếp ở bên cạnh. Dễ dàng ngắt hệ thống báo động công nghệ cao của Seth và bước vào. Lần đầu tiên, cái bệ đầy ảnh cưới và ảnh tuần trăng mật của Seth và Raine không làm anh nhếch môi. Cả thế giới hẳn sẽ rất may mắn. Nếu mọi người đều luôn cảm thấy như thế, trái đất sẽ trở thành thiên đường. Không chiến tranh, không tội phạm. Mọi người đều hạnh phúc ca hát cả ngày.
Connor đã ở tầng hầm nhà Seth đủ lâu để hiểu rõ vị trí đồ đạc. Anh lục trong đống đĩa đến khi tìm thấy phiên bản mới nhất của chương trình X-Ray Specs, rồi đào bới trong các ngăn được đánh số, lôi ra một nắm chíp cất kỹ trong những phong bì nhỏ bằng nhựa. Anh nhét đầy túi, kẹp một số máy thu tín hiệu dưới tay, nguệch ngoạc vài lời cám ơn rồi dán lên bàn phím máy tính của Seth.
Bước tiếp theo, căn hộ của Erin.
Con mèo của cô đã mở màn cho hàng loạt tình huống khó xử về mặt đạo đức. Con vật bắt đầu kêu ngao ngao đúng giây phút anh đột nhập vào nhà với sự trợ giúp của tấm thẻ ATM. Nó quấn quanh chân anh, chạy lon ton về chỗ bát thức ăn của mình và ngồi xuống. Đôi mắt vàng, sáng lấp lánh nhìn anh chờ đợi.
"Nhưng tao không thể cho mày ăn được", anh phản đối, "Nếu làm thế, tao sẽ bị lộ. Erin sẽ biết tao đã ở đây. Tao sẽ đưa cô ấy về và cô ấy sẽ cho mày ăn nhé. Kiên nhẫn một tí. Dù gì mày cũng quá béo rồi."
Con mèo liếm hai bên sườn, nhe nanh, kêu meo meo. Lương tâm của anh bị cắn đứt. "Có lẽ một chút đồ ăn khô cũng được", anh đầu hàng. "Chỉ một chút để thoát khỏi mày." Anh lục trong tủ bếp đến khi thấy gói thức ăn khô cho mèo, đổ một ít ra bát. Con mèo hít hít cái bát và nhìn anh với ánh mắt anh-đang-đùa-à.
"Tao đã bảo mày rồi", anh giải thích. "Không đồ ăn lỏng. Không phải lỗi của tao. Cá nhân tao chẳng có thù hằn gì với mày hết."
Con mèo hờn dỗi cúi xuống bát và bắt đầu nhai lạo xạo.
Tình huống khó xử tiếp theo còn thực tế hơn tình huống đầu tiên. Gắn chip vào đồ đạc của bạn gái trong tiết trời ấm áp này cũng khó khăn như bản chất đạo đức bấp bênh của việc làm đó vậy. Sẽ dễ dàng hơn nếu giấu chúng trong cái áo khoác dày cộp, và xắc tay, ví cùng máy thu âm vốn là những thứ anh muốn gắn chip nhất thì lại đang ở cùng cô tại nhà mẹ cô. Báo cáo của Mueller cũng được nếu cô giữ nó trong cặp tài liệu, nhưng nó lại chỉ là một túi hồ sơ đầy giấy tờ và ảnh buộc tạm với nhau, không cách nào che giấu được con chip. Anh dán vào quyển sổ ghi chú, gắn bừa vào áo vét và áo cộc tay của cô. Đó là tất cả những gì anh làm được cho đến khi thứ gắn vào túi xách của cô. Anh thầm ước có Seth ở đây. Seth là tên láu cá bẩm sinh.
Ánh mắt anh chạm vào hộp trang sức trên nóc tủ. Anh mở ra, mò mẫm đến khi tìm được cái nhẫn anh đã từng thấy cô đeo, bằng bạc và hoàng ngọc. Anh đeo thử vào ngón út, ghi nhớ nó lọt qua đốt ngón tay khoảng bao xa, anh đã có vài chi tiết mô tả cho thợ kim hoàn. Ngón tay cô mới mảnh mai, nhỏ bé làm sao.
Tình huống thứ ba bắt anh phải hành động ngay lập tức khi điện thoại reo vang và máy nhắn tin nhấp nháp, kêu ầm ĩ, chuẩn bị phát nội dung đã lưu. Chắc hẳn Erin đang gọi điện tới kiểm tra tin nhắn. Cô không nhờ anh nghe tin nhắn riêng tư của mình, dù anh đang ở đây. Anh không thể bịt tai được. Ngoài ra cô ấy là vợ tương lai của anh. Tin nhắn thoại là điều tối thiểu anh có quyền được biết.
Vì thế anh đứng sững như tượng giữa căn phòng trong khi con mèo gặm nhấm bữa ăn ít ỏi của nó, để mặc tin nhắn của cô lượn lờ quanh anh.
Lách cách, rè rè. "Xin chào cô Riggs, tôi là Tamara Julian ở Quỹ Quicksilver. Tôi muốn thu xếp buổi gặp mặt giữa cô và ngài Mueller vào lúc bốn giờ chiều thứ Hai, ông ấy sẽ tới đó vào tầm giữa buổi sáng ngày mai. Vui lòng gọi lại cho tôi ngay khi thuận tiện. Chúng tôi có rất ít thời gian để bố trí buổi gặp này. Vui lòng gọi vào di động cho tôi nhé. " Tamara đọc số điện thoại.
Lách cách, rè rè. "Chào Erin, Lydia đây. Chúa ơi, hẳn cô đang được bơi lượn cùng những con cá lớn phải không? Tôi vừa nói chuyện với người ở Quicksilver và họ nói lại những việc cô đã làm với bộ sưu tập Celtic của ngài Mueller cùng dự định của họ với Huppert. Tôi quá vui mừng! Rachel, Fred, Wilhelm và tôi sẽ có cuộc họp khẩn cấp vào buổi trưa nay và cô phải tới đó để giúp đỡ chúng tôi về mặt chiến thuật. Erin, tôi rất mong cô không để bụng những chuyện đã xảy ra vài tháng trước. Cô biết đấy, tôi không có lựa chọn nào khác. Là hội đồng khăng khăng sa thải cô, không phải ý kiến của bốn người chúng tôi. Gọi cho tôi, Erin, ngay lập tức. Gọi tới số nhà riêng của tôi đêm nay, nếu cô muốn. Bất cứ lúc nào, thậm chí là nửa đêm. Chắc chắn tôi sẽ không thể chợp mắt được. Tạm biệt!"
"Hai mụ khốn nạn", Connor rủa. "Xéo đi." Lách cách, rè rè. "Cô Riggs, lại là tôi, Tamara Julian đây. Vào lúc bảy giờ tối thứ Hai. Làm ơn gọi lại cho chúng tôi. " Lách cách, rè rè. "Cô Riggs, Nigel Dobbs đây, tôi rất nóng lòng muốn liên lạc với cô. Cô đã có số điện thoại rồi đấy. " Lách cách, rè rè. "Erin, Nick Ward đây. Tôi cần nói chuyện với cô ngay lập tức."
Cơn ớn lạnh chạy khắp người khi anh nghe Nick đọc vanh vách số điện thoại của anh ta. Sự hưng phấn của anh biến mất. Anh nhìn quanh căn phòng, chiếc giường vẫn lộn xộn, đĩa bát của bữa sáng qua vẫn nguyên trên bàn. Dạ dày anh co cứng. Anh không nên để cô một mình. Anh không muốn Nick nói chuyện với cô. Không điều gì Nick nói có lợi cho Connor. Tất cả những thứ Nick có thể làm là gây ra sự rối loạn.
Anh lôi di động ra và bấm số nhà Riggs. Máy bận. Anh thử lần nữa lúc đi ra xe. Vẫn bận. Cảm giác gai gai bò trên lưng. Anh bấm số của Sean và Sean nhấc máy ngay tiếng chuông đầu tiên.
"Có chuyện rất lạ đang xảy ra", Connor nói. "Em sẽ nói trước", giọng của Sean căng thẳng, không có vẻ bỡn cợt như bình thường. "Miles và em đang ở cách nhà Billly một dặm và..."
"Em đang làm cái quái gì ở nhà Billy?"
Davy đã cài chương trình X-Ray Specs trên máy tính kể từ lần cuối cùng chúng ta truy đuổi Novak, Con. Anh ấy chỉ cần truy tìm con chip đã gắn vào bao thuốc lá của Billy đêm qua. Ngôi nhà ở Bellevue."
"Em biết thừa là anh muốn đến đó khi chúng ta…"
"Muộn rồi, Con", giọng Sean nặng nề một cách bất thường. "Chẳng ai có thể hỏi
han được Billy nữa."
Cảm giác bứt rứt nổi trên da Connor. "Ý em là gì?"
"Hắn đã chết", Sean thẳng thừng. "Em đã nói chuyện với một bà sống ở dưới dãy nhà. Bà ấy nghe thấy tiếng kêu vào lúc 6 giờ sáng. Chỗ này đang sôi sục đầy cớm. Đoán xem còn gì nữa ? Ngạc nhiên, cực kỳ ngạc nhiên. Nick ở đó."
"Ôi, Chúa ơi", Connor lẩm bẩm.
"Phải. Em thấy anh ta nói chuyện với ả tóc vàng gầy giơ xương. Tasha."
"Anh ta có thấy em không?", Connor hỏi.
"Em nghĩ là không", Sean mệt mỏi nói. "Bọn em nhanh chóng chuồn khỏi đấy. Em không biết Billy lại thu hút sự quan tâm của nhân viên Cục điều tra liên bang. Em chỉ nghĩ hắn là một con chuột tầm thường."
Cả hai trầm tư một lúc.
"Có điều", Sean nhấn mạnh. "Em đã rất vui vẻ cho đến lúc này. "
"Họ sẽ gõ cửa nhà chúng ta", Connor nói. "Chắc chắn Tasha đã khai ra chúng ta. Nick đã gọi cho Erin."
Sean bật một tiếng thất vọng. "Có thể chuyện này chẳng liên quan gì đến Novak. Cách cư xử đáng yêu của Billy có thể khiến hắn có vài kẻ thù và đêm qua một trong số đó đã xử lý hắn. Em có thể thấy thế. Khả năng này rất đáng tin cậy."
"Chắc chắn, có thể", Connor nói. "Hoặc có kẻ không muốn chúng ta hay bất kỳ ai nói chuyện với Billy. Có lẽ ai đó muốn chúng ta bị phân tâm bằng cách biến chúng ta thành nghi phạm trong một vụ giết người."
"Thôi đi, Con", Sean chua chát. "Anh đang cố biến em thành một kẻ theo thuyết âm mưu và em không muốn thế đâu. Đó không phải là vai diễn của em."
"Em nghĩ anh làm thế chỉ để vui vẻ thôi sao?", Connor gầm lên. "Rời khỏi đó ngay, Sean. Đưa Miles trở lại Endicott Falls."
"Phải, làm như em sẽ bỏ mặc người anh vĩ đại với sự kỳ quái này ấy."
"Chết tiệt, Sean..."
"Nói chuyện với anh sau. Em đang gọi cho Davy." Điện thoại tắt phụt.
Anh cố gọi cho Erin nhưng đường dây vẫn đang bận.
Cơn ớn lạnh nặng nề lớn dần trong anh, biến thành hoảng loạn.
Erin choáng váng với các tin nhắn thoại trong máy. Cô đi tới đi lui cạnh bàn điện thoại, cố gắng sắp xếp ý nghĩ. Cô không muốn nói chuyện với Nick, chắc chắn là thế. Cô cũng không muốn nói chuyện với Lydia. Và cũng thực sự không muốn Connor phải đối đầu với các vấn đề về Mueller với tình trạng lo lắng và bảo vệ quá mức của anh hiện nay. Thời gian được lựa chọn thật đáng ghét.
Nhưng mọi thứ đã ấn định. Cô phải thông báo cho anh và phải thật mạnh mẽ cho dù anh giận dữ thế nào.
Tương lai nghề nghiệp của cô phụ thuộc vào đó. Điều bất kỳ ai cũng nhận thấy. Connor cũng vậy.
Cô nhấc máy định bấm số di động của Connor, nhưng nó đã reo vang ngay trong tay khiến cô giật mình, suýt đánh rơi ống nghe.
Cô bấm nút nghe. "Xin chào", cô thận trọng lên tiếng.
"Chào, Erin phải không? Nick đây. Tôi rất mừng vì cô đã bắt máy. Connor có ở đó không?"
"Không", cô đáp. "Hãy gọi vào di động của anh ấy nếu anh muốn nói chuyện với..."
"Không, Erin. Tôi không muốn nói chuyện với Connor. Tôi muốn nói với cô."
Đầu gối cô loạng choạng vì bất an, cô ngồi phịch xuống bậc thang, xương cụt đau nhói. "Có chuyện gì?"
"Tối qua cô cùng cậu ấy đến Alley Cat đúng không? Lúc cậu ta và mấy người anh em dần Billy Vega nát như tương?"
"Không, Nick, tôi ở đó khi anh ấy và anh em mình bị chín gã cao to bao vây, những kẻ sẵn sàng tấn công họ cùng lúc và phải nhận lấy những gì chúng đáng phải nhận. Sao anh lại hỏi thế?"
"Tôi không quan tâm đến chín tên kia, Erin. Tôi chỉ quan tâm về mối bận tâm của Connor với Billy Vega. "
"Gã ta đã đánh em gái tôi, Nick. Gã ta đánh nó, khủng bố nó và chỉ có Chúa mới biết còn gì khác nữa. Vì thế đừng bắt tôi phải lấy làm tiếc cho…"
"Billy Vega chết rồi, Erin."
Cô sững người, miệng há hốc. "Chết?"
"Theo Tasha Needham, sự việc xảy ra lúc 6 giờ sáng. Tasha đã đưa Billy tới phòng cấp cứu, họ nắn lại xương cổ tay cho anh ta. Sau đó Tasha và Billy bắt taxi về căn hộ anh ta thuê, ở đó họ tiếp tục bị ném đá. Vào khoảng sáng sớm, tên giết người đã đột nhập vào nhà và đánh Billy tới chết bằng một vật cứng. Tasha lúc đó đang nôn mửa trong phòng tắm, có lẽ nhờ vậy mà cô ấy mới thoát chết. Nhưng tất cả những gì cô ấy khai với chúng tôi là về những con quái vật bịt mặt đã bắt cóc Cindy và đánh Billy vào đêm qua. Không nhiều cho một bước nhảy vọt."
"Chúa tôi", cô thì thầm. "Chuyện đó... chuyện đó thật khủng khiếp."
Nick chờ vài giây. "Connor có ở cùng cô đêm qua không?"
"Có", cô đáp, vẫn còn choáng váng.
Rồi, thình lình như bị dội gáo nước lạnh, hàm ý trong câu hỏi của Nick trở nên rõ ràng với cô. "Nick, vì Chúa. Anh không thể cho rằng…"
"Cả đêm à?"
Cô há miệng, rồi ngậm lại như con cá bị mắc cạn rồi bật ra. "Phải! Phải, tất nhiên!"
Nhưng sự do dự đã phản bội cô. Nick nguyền rủa khe khẽ vào điện thoại. "Mọi chuyện đang trở nên tồi tệ, Erin. Tôi không muốn cô bị liên lụy."
"Nhưng Connor không bao giờ…"
"Cô đã chứng kiến cậu ta làm gì với Georg Luksch", Nick nói. "Connor là bạn tôi, nhưng cậu ta quá căm hận và cuối cùng trở nên điên khùng. Tưởng tượng của cậu ta về chuyện Novak và Luksch săn đuổi cô..."
"Ý anh là gì, tưởng tượng?", cô gặng hỏi. "Có phải anh đang nói sự thực là chúng vẫn đang ở trong tù không? Anh ấy chỉ đang cố gắng bảo vệ tôi! Anh ấy cảm thấy có trách nhiệm vì bố không ở bên cạnh tôi để làm việc đó."
Nick do dự một lát. Khi lên tiếng, giọng anh ta nhẹ nhàng. "Erin. Không cần ai phải bảo vệ cô. Novak đã chết."
Cô vật lộn để hiểu. Thông tin không khớp nhau.
Chúng chạy rầm rầm trong đầu cô, ầm ĩ. "Khi nào?", cô thì thào.
"Hôm qua, ở Pháp. Một vụ trả đũa của các băng đảng mafia. Tranh giành lãnh thổ, họ nghĩ thế. Của các ông trùm. Một căn nhà bị phá hủy. Novak đang ở trong đó. Phòng nha khoa đã xác nhận. Bộ xương cháy thành than bị thiếu mất ba ngón tay bên phải. Họ đang tiến hành xét nghiệm ADN, nhưng họ tin đó chính là hắn."
Đầu óc cô quay cuồng. "Vậy là Connor không biết?"
"Tôi chưa báo cho cậu ấy, không, nhưng cậu ta biết Novak đã quay lại Pháp. Cả Luksch nữa. Cảnh sát đã theo dấu chúng nhiều ngày. Tôi đã nói với Connor, nhưng cậu ấy không nói với cô à?"
Cô bắt đầu run rẩy.
"Không", Nick tự trả lời. "Tất nhiên là không. Tôi không tương thích với tưởng tượng của cậu ta. Cậu ta muốn giải cứu cô nên đã tạo ra một kẻ xấu xa. Cậu ta cuốn cô vào đó. Tôi biết điều này thật đau đớn và tôi cũng biết cô quan tâm đến cậu ta, nhưng cô phải mạnh mẽ. Cô phải thoát ra khỏi thế giới hoang tưởng của cậu ấy. Cô đã có đủ thông tin để đương đầu rồi đấy. Tôi rất xin lỗi Erin."
Cô lắc đầu, thầm thì. "Không."
Không phải người đã yêu cô say đắm đến nỗi đỏ mặt và lắp bắp lúc bị cô trêu chọc trên bàn ăn sáng nay. Người đã giải cứu em gái cô và đánh thức mẹ cô khỏi giấc mơ tồi tệ mà bà mắc vào. Không phải người đã làm tình vô cùng ngọt ngào và đam mê với cô cả đêm. Không phải Connor của cô. Không thể nào.
Cơn lốc xoáy đang hút cô, lần này không có ai để cô bám vào. Không có người hùng nào đến cứu cô.
"Erin? Erin? ", giọng Nick nghe như anh ta đã gọi cô vài lần. "Cô còn ở đó không? Erin, tôi cần tìm cậu ấy. Nếu cô biết…"
"Không." Lời nói bật ra khỏi miệng cô, dứt khoát và chắc chắn. "Tôi không biết anh ấy ở đâu, Nick. Không chút dấu vết.”
"Đó là vì sự an toàn của cậu ấy, Erin. Chúng ta phải kết thúc trước khi vượt ngoài tầm kiểm soát. Tôi thề mình đứng về phía cậu ta..."
"Không. Tôi sẽ không làm thế."
"Chết tiệt, Erin! Nếu cô thực sự quan tâm đến cậu ta..."
"Mẹ kiếp. Không", cô rít lên và dập điện thoại. Nó lại reo vang vài giây sau. Cô giật ổ cắm cáp điện thoại ra khỏi tường, thở hổn hển. Mọi thứ quay cuồng, rồi tối sầm.
Connor đã khiến cô cảm thấy bình an và mạnh mẽ. Khiến cô như có thể cầu phúc cho cả thế giới cùng niềm hạnh phúc của mình, chỉ cần chạm tay và mọi thứ sẽ biến thành vàng. Lần đầu tiên cô không còn sợ hãi cơn lốc xoáy. Của sự hỗn loạn.
Rồi Nick nói với cô rằng niềm vui của cô thực ra đã bị thối rữa từ cốt lõi.
"Erin? Con yêu? Con ổn chứ?"
Cô ngước lên nhìn mẹ cô, bà đang chăm chú vào cô với đôi mắt lo lắng, và xoay xở nhoẻn nụ cười đẹp nhất có thể. "Vâng, mẹ. "
"Ai gọi đến thế?"
Cô giấu bàn tay vẫn đang cầm ổ cắm xuống dưới chân. "Con vừa nói chuyện với, à, Lydia."
"Lydia?", Barbara cau mày. "Từ bảo tàng phải không? Con mụ khốn kiếp đó đã sa thải con phải không?"
Cô gật đầu. "Mueller đã đề nghị tặng một món quà rất lớn cho bảo tàng, nhưng một trong những điều kiện là họ phải mời con về", cô giải thích. Cô cố tỏ ra thích thú nhưng mẹ cô không ngốc.
Barbara khịt mũi. "Chà, mẹ nghĩ con nên nhổ vào mặt chúng", bà nói. "Trơ tráo! Khi cần, chúng búng ngón tay và hy vọng con lập tức chạy đến sao? Mẹ nghĩ là không!"
"Mẹ nói phải", Erin đáp. "Nhưng dù sao con nghĩ mình vẫn sẽ tham gia buổi gặp mặt hôm nay và xem xét toàn bộ vấn đề. Con vẫn có thể nhổ vào mặt họ sau khi cân nhắc các điều kiện họ đưa ra."
"Đây mới là cô gái thông minh, cẩn trọng, chu đáo của mẹ chứ", mẹ cô lên tiếng. "Luôn luôn cân nhắc kỹ lưỡng, cố gắng làm điều đúng đắn."
"Không phải luôn luôn đâu", cô thốt. "Không phải lúc nào cũng thế. "
"Mẹ cho là con đang ám chỉ Connor", Barbara nói. "Mẹ phải nói là cậu ta đang dần trở nên đáng tin cậy với mẹ. Cậu ta có thể cực kỳ thô lỗ và xuất thân không tốt lắm, nhưng mẹ rất thích anh em cậu ta. Cho dù cả ba anh em nhà McCloud đều khiến mẹ kinh ngạc, chà... kiểu như lập dị. Nhưng họ đã cứu Cindy. Việc đó đã nâng điểm của họ trong mắt mẹ lên rất nhiều. Và cho thấy rõ ràng Connor đang phát điên vì con, cưng à. "
Cô co rúm bởi cách dùng từ của mẹ cô. "Con biết."
"Và bất kỳ anh chàng nào đủ can đảm lẻn vào nhà, quyến rũ con gái mẹ ngay dưới mũi mẹ sau khi chứng kiến chuyện mẹ đã làm với xe của Billy Vega... chà. Mẹ chỉ có thể nói, cậu ta hẳn phải được làm từ thứ vô cùng cứng rắn."
Mặt Erin đỏ bừng. "Anh ấy không quyến rũ con đêm qua", cô nói. "Là con dụ dỗ anh ấy."
Miệng mẹ cô mím chặt thành một đường mỏng dính. "Chuyện này quá sức tưởng tượng của mẹ, con yêu."
"Con xin lỗi, mẹ", cô lẩm bẩm.
Nét mặt Barbara dịu lại. "Có vài điều con nên biết trước khi tới buổi gặp mặt trưa nay, cưng. Mẹ sẽ bắt đầu tìm kiếm một công việc. Còn Cindy sẽ tìm cách lấy lại cân bằng. Con không phải quan tâm đến bọn mẹ. Chúng ta sẽ mạnh mẽ vì bản thân và vì con nữa. Con có hiểu điều mẹ đang cố nói không?"
Môi Erin bắt đầu run run. "Con nghĩ là có."
"Con sẽ làm tốt mà không cần tới bọn rác rưởi ở bảo tàng. Nên nếu con muốn nhổ vào mặt chúng, hãy làm ngay lập tức. Không cần phải đắn đo."
"Cảm ơn mẹ. Con sẽ ghi nhớ."
"Hãy làm theo trái tim con mách bảo, con yêu. Đừng thỏa hiệp với bản thân."
"Con đang cố." Môi cô run rẩy dữ đội. "Con thề, con đang cố, nhưng tốt nhất con nên đi bây giờ. Con sẽ có một ngày vô cùng bận rộn. Con phải chạy về nhà cho Edna ăn, rồi sửa soạn cho bữa trưa với những người đứng đầu bảo tàng. Rồi còn phải lên kế hoạch gặp mặt Mueller nữa."
Barbara cau mày. "Con đã hứa với Connor là sẽ ở đây cùng bọn mẹ, nơi con được an toàn. Và mẹ đã đồng ý một trăm phần trăm rằng đó là ý tưởng tuyệt vời. Ít nhất đến khi mọi chuyện lắng xuống."
Cô hôn lên má mẹ. "Con sẽ gọi cho anh ấy và giải thích. Anh ấy thật đáng yêu vì đã lo lắng, nhưng con không thể thu mình trong hang mãi mãi. Con hứa sẽ đi taxi đến bất cứ nơi nào, mẹ à. Con sẽ ổn."
Mẹ cô trông vẫn lo lắng và Erin tặng bà một nụ hôn dỗ dành. "Bây giờ chúng ta đã ổn rồi. Chúng ta đã đưa Cindy về nhà và một cơ hội lớn đang rơi vào tay con. Mọi thứ đang dần tươi sáng."
Cô phải cố gắng hết sức để giữ khuôn mặt vui vẻ đến khi taxi đến.
Giao thông quả là ác mộng. Connor lao ra khỏi xe khi cuối cùng anh cũng đến nơi, nhảy bổ đến ngôi nhà, đập cửa ầm ầm.
Barbara kéo cửa. "Connor, trời sập à?"
"Erin có ở đây không?"
Bà nhíu mày. "Con bé không gọi cho cậu à?"
"Điện thoại bận hàng nửa tiếng", anh gầm gừ.
"Nó nói sẽ gọi cho cậu và...", giọng Barbara nhỏ dần. "Ôi trời."
"Cái gì?", giọng anh vỡ ra giận dữ. "Cô ấy đi rồi à? Một mình? Bà đùa chắc. Cô ấy đi chỗ quái nào chứ?"
Barbara nổi giận. "Sao cậu dám dùng từ đó…"
"Chỉ cần nói với tôi, Barbara. Nói cho tôi ngay đi."
Giọng nói tuyệt vọng của anh khiến nét mặt bà biến sắc. "Con bé nhận được một cuộc gọi", bà yếu ớt nói. "Từ bảo tàng nơi nó từng làm việc, về cuộc gặp mặt trong bữa trưa, rồi sau đó..."
"Rồi sao?", anh hỏi ngay.
“Rồi nó sẽ gặp mặt Mueller. Nó bảo sẽ gọi cho cậu. Sau đó bắt taxi về căn hộ để thay đồ. Nó đi từ khoảng tiếng rưỡi trước. Có lẽ nó đã ở nhà rồi."
Anh lao ra xe. Cánh cửa lưới bật mở, Barbara vội vã chạy theo anh. "Connor, tôi yêu cầu cậu giải thích chuyện gì đang diễn ra. "
Anh giật mạnh cửa xe. "Billy Vega đã bị giết sáng nay, trước khi tôi có cơ hội gặp gõ hay nói chuyện với hắn. Kỳ quặc không?"
Khuôn mặt Barbara tái nhợt dưới lớp trang điểm. "Đi đi", bà thúc giục. "Nhanh lên."
Anh vượt đèn đỏ, lượn ra lượn vào làn xe, chửi rủa những lời tục tĩu với các lái xe đi chậm, nhưng dù lái xe bạt mạng thì anh cũng không đọ được với tình trạng giao thông ngày trong tuần của Seattle. Anh gọi tới căn hộ của cô khi bị kẹt ở một đèn đỏ kéo dài vô tận, máy tự động trả lời. "Erin, Connor đây. Hãy nhấc máy nếu em ở đó, làm ơn đi."
Anh chờ đợi, thầm cầu nguyện. Chẳng có gì.
"Nghe này, anh cũng vừa mới biết Billy Vega bị giết", anh nói tiếp. "Anh thực sự mong em giữ lời hứa và ở nguyên tại nhà mẹ em. Em đã nghĩ gì thế? Làm ơn nghe máy đi, Erin."
Đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh. Anh ném điện thoại xuống, tăng tốc vượt qua nó.
Anh đậu xe vào ô đã có xe đậu sẵn, nhảy lên cầu thang ở Kinsdale ba bước một. Không ai phản ứng gì khi anh gõ cửa. Anh lại sử dụng thẻ ATM lần nữa.
Erin đi rồi. Tập tài liệu của Mueller cũng biến mất. Mùi nước hoa của cô bay khắp phòng. Cô cũng dành thời gian dọn dẹp giường đệm, rửa bát đĩa, nhặt nhạnh quần áo rải rác khắp nơi, cho mèo ăn mà anh vẫn bị muộn. Chỉ một chút thôi vì con mèo vẫn đang cúi xuống cái bát, đuôi ve vẩy sung sướng.
Cô không mang theo bất cứ thứ đồ nào anh đã gắn chip, ngay cả cuốn sổ ghi chú chết tiệt cũng không. Anh muốn tru lên như một con sói, phá đồ đạc, đấm vỡ tường, đập nát đồ gỗ. Anh đã nghĩ cô tin tưởng anh. Anh đã hoang mang, sau sự hoàn hảo đêm qua, mà cô vẫn phản bội anh và biến mẩt, không lời cảnh bảo, không lời giải thích.
Một cú đấm bất ngờ, thẳng vào bụng.
Anh lần mò số điện thoại trong bộ nhớ phi thường của mình và bấm máy.
"Xin chào, bạn đang gọi tới số điện thoại của văn phòng hành chính Quỹ Quicksilver", tiếng Tamara Julian vang lên trong tổng đài. "Vui lòng để lại cho chúng tôi ngày tháng, thời gian và mục đích cuộc gọi của bạn, và chúng tôi sẽ cố gắng sớm liên hệ lại với bạn. Chúc một ngày vui vẻ."
Anh chụp lấy cuốn danh bạ, tìm kiếm số điện thoại của Huppert, lướt qua danh sách thư thoại đến khi nghe thấy tên Lydia.
"Lydia vừa ra ngoài rồi", cô thư ký trả lời.
"Tôi có việc cần liên lạc khẩn cấp với bà ấy", anh nói. "Tôi biết bà ấy có cuộc họp ăn trưa. Cô có biết ở nhà hàng nào không? Tôi có thể gọi tới đó cho bà ấy."
"Xin lỗi, tôi không biết", người phụ nữ trả lời. "Tôi không đặt nhà hàng. Bà ấy tự đặt đêm qua. Tôi không biết hiện giờ họ ở đâu."
Anh lẩm bẩm một lời cảm ơn khiếm nhã rồi dập điện thoại.
Anh chạy bở hơi tai xuống cầu thang, cho dù anh chẳng có chỗ nào để đến. Anh cố gắng quăng mình vào mạng lưới để tìm kiếm một mô hình, một manh mối hay bất kỳ nơi hẻo lánh nào, nhưng đầu óc anh đã trở nên mềm nhũn và yếu ớt. Nỗi đau quá sâu sắc. Nó đâm vào tâm trí anh, cào xé, khiến anh giương to mắt, đần độn.
Cánh cửa tầng trệt bật mở lúc anh đi qua. Một bà già với khuôn mặt búp bê nhăn nhúm như quả táo héo, cùng chiếc mũ màu hoa oải hương trên mái tóc xoăn bạc trắng, ló ra nhìn anh. "Cậu là đồng nghiệp của cô bé xinh xắn trên tầng sáu phải không?"
Anh dừng phắt lại. "Bà có nhìn thấy cô ấy rời đi không?"
"Tôi thấy mọi thứ", bà ta đắc thắng nói. "Cô ấy bắt một chiếc taxi. Đến bằng taxi, đi cũng bằng taxi. Hẳn cô ấy vừa kiếm được một món hời vì từ khi xe bị tịch thu, cô ấy toàn đi bằng xe buýt."
"Là xe taxi màu vàng à? Hay dịch vụ cho thuê xe tư nhân?"
Bà ta cười khúc khích trước vẻ tuyệt vọng của anh. "Ồ, một chiếc màu vàng. Không nói cô ấy đi đâu, chẳng nói gì cả." Giọng bà ta ngâm nga chế nhạo. "Cậu chỉ cần đặt mông xuống và chờ đợi cô ấy thôi. Lớp trẻ ngày nay không hiểu được ý nghĩa của từ kiên nhẫn. Cô ấy khiến cậu chờ đợi càng lâu thì hai người sẽ càng tốt đẹp hơn."
"Đây là trường hợp đặc biệt", anh bảo bà ta.
Hàm răng giả của bà ta lấp lánh đáng sợ. "Ồ, ai cũng cho rằng mình đặc biệt."
Vẻ hài lòng đầy thù hận trong giọng nói của bà ta làm anh nghiến răng bực bội. "Cảm ơn thông tin của bà."
Đôi mắt ướt át của bà ta chớp chớp một cách khả nghi. "Hừm. Cư xử được đấy."
"Tôi sẽ cố", anh đốp lại. "Thi thoảng. Chúc một ngày tốt đẹp."
Bà già thụt đầu vào như một con rùa, đóng sầm cửa.
Cánh cửa cuối cùng cũng vang lên tiếng rầm rầm. Anh mở điện thoại, bấm số của Nick trong lúc chạy ra xe.
"Cậu đang ở đâu?", Nick chất vấn.
"Cậu đã nói cái chết tiệt gì với Erin hả, Nick?"
"Tôi nói với cô ấy sự thật. Đã đến lúc ai đó phải can thiệp. Cậu biết chuyện Billy Vega rồi phải không?", Nick chờ đợi. "Phải", anh ta nói nhỏ. "Tất nhiên cậu biết."
Connor biết chuyện này sẽ đi đến đâu. "Nick…"
"Tôi không biết nhưng cái gã trông giống Georg Luksch như lột mà truy đuổi cậu hiện giờ đang phải chống nạng", Nick nói. "Sự khác biệt duy nhất là Billy đã chết. Cậu nhầm lẫn rồi. "
Những đốm đen nhảy múa trước mắt anh. Anh tựa người vào xe. "Cậu không thể tin chuyện đó. Thôi nào, Nick. Cậu hiểu rõ tôi mà."
"Tôi nghĩ mình từng tin", Nick đáp. "Novak đã chết, Con. Nổ tung. Cháy đen thui. Mọi chuyện đã qua. Tất cả. Kết thúc rồi. Tôi đã làm sáng tỏ chưa?"
Đầu óc Connor quay cuồng. Cuộc điện thoại. Georg trên đường cao tốc. Billy Vega. "Nhưng không thể nào. Tôi đã nói chuyện với hắn. Và tôi còn nhìn thấy Georg..."
"Đừng bận tâm", Nick nói. "Georg đang ở Pháp. Như tôi đã nói với cậu trước đây. Cái chết của Novak đã được xác nhận. Tất nhiên chúng chẳng làm cậu thay đổi tí nào. Cậu muốn tập trung vào cơn giận dữ của mình và nếu không tìm được ai, cậu sẽ tự tạo ra một tên. Chắc chắn, Billy Vega chả phải là tổn thất lớn lao với thế giới, nhưng tôi…"
"Đừng ngu ngốc thế, Nick", Connor dứt khoát.
"Tôi kết luận từ cuộc trò chuyện với Erin là cậu không có bằng chứng ngoại phạm trong khoảng từ 5 giờ đến 6 giờ sáng nay. Tôi cũng đoán cô ấy sẽ nói dối để bảo vệ cậu. Đó là điều cậu muốn hả?"
"Mẹ kiếp cậu, Nick", Connor gay gắt. "Thật nhảm nhí."
"Rồi chúng ta xem. Chuẩn bị tìm một luật sư giỏi đi. Bởi vì tôi đã hết kiên nhẫn rồi. Tồi muốn chuyện này kết thúc."
"Cậu và tôi đều muốn thế. " Anh cúp máy. Cả chân và đầu anh lúc này đều đang giật giật, một cơn đau nhói buốt. Anh giật cánh cửa con Cadillac. Anh cần phải ngồi, nhanh chóng trước khi ngã quỵ xuống.
Nick là một trong những người bạn tốt nhất của anh, đã từng.
Anh nhét điện thoại vào túi. Nếu không phải vì Erin thì anh đã ném nó vào thùng rác ngay lập tức.
Erin. Hoảng loạn đã đâm móng vuốt vào sâu trong suy nghĩ của cô. Trận đánh của anh với Georg ở núi Crystal bắt đầu hiện ra trong đầu anh. Cái nạng, vung lên và đập xuống. Máu chảy xối xả từ cái mũi vỡ và hàm răng bị gãy của Georg. Cái nạng, đập xuống kính chắn gió con Jag. Các đường nứt chạy theo mọi hướng.
Cái nạng. Có gì đó về cái nạng làm anh chú ý. Anh kiểm tra ghế sau và nhớ lại mình đã giật nó ra khỏi tay Barbara và ném vào cốp xe. Anh móc chìa khóa từ trong túi, bước vòng ra sau quanh cái xe.
Cảm giác gai gai dữ dội sau gáy làm anh biết mình sẽ phát hiện ra điều gì, thậm chí trước khi mở cốp xe ra.
Trống rỗng. Cái nạng đã biến mất.