Đứng Trong Bóng Tối

Chương 1




Khúc dạo đầu

Căn phòng không cửa sổ tối tăm, nguồn sáng duy nhất là ánh đèn tín hiệu nhấp nháy phát ra từ dãy thiết bị kèm theo tiếng bíp bíp đều đều, êm ái.

Đột nhiên cửa phòng bật mở. Người phụ nữ bước vào, đưa tay bấm công tắc đèn. Ánh sáng soi tỏ một người đàn ông đang nằm trên tấm đệm hẹp bằng cao su đen, sản xuất theo công nghệ cao. Những chiếc kim mảnh như sợi tóc nối với đống dây dợ từ các thiết bị phía sau cắm chằng chịt trên cơ thể gầy gò, nhợt nhạt của anh ta.

Người phụ nữ đóng sập cửa phòng rồi khoá trái. Cô ta ở độ tuổi trung niên, mặc chiếc áo choàng màu trắng dùng trong phòng thí nghiệm. Mái tóc xám bạc cùng chiếc cằm ấn tượng, cặp môi mỏng thoa lớp son đỏ rực dữ tợn.

Cô ta thoăn thoắt gỡ hết kim ra khỏi người anh. Sau khi xức dầu lên tay, cô ta hít thật sâu và chà sát mạnh để làm nóng các đầu ngón tay to, mũm mĩm của mình. Sau đó, cô ta bắt đầu xoa bóp một cách chuyên nghiệp từ trước ra sau, từ ngón chân cho đến phần đầu đang dần bị hói của anh ta. Trong khi đang mát-xa mặt, trán cô ta nhăn lại với vẻ hăm hở đáng sợ và giả tạo.

Xong xuôi, cô ta liền lấy vài mẫu máu xét nghiệm, đo nhịp tim, huyết áp, rồi lặp lại quy trình cắm kim phức tạp vào người anh ta, điều chỉnh lại máy móc. Tiếp đó cô ta bổ sung dưỡng chất cùng thuốc điều trị vào túi đựng máu đang treo lủng lẳng trên hê thống giá đỡ và ống truyền. Sau cùng cô ta khom người, ôm trọn khuôn mặt anh ta trong tay, hôn lên hai má, rồi cặp môi khép hờ.

Nụ hôn dài, đầy đam mê. Khi ngẩng đầu lên, hai mắt cô ta long lanh, khuôn mặt ửng hồng và hơi thở dồn dập. Vết son dính lại trên khuôn mặt tái nhợt trông như vừa bị cắn một miếng.

Cô ta tắt đèn, tạm biệt anh, bước ra ngoài và khoá cửa.

Một lần nữa, bóng tối lại ngự trị căn phòng và chỉ bị lay động bởi ánh sáng nhấp nháy của đèn tín hiệu cùng tiếng bíp nhịp nhàng, êm ái.

Chiếc điện thoại di động bằng bạc nằm trên ghế chiếc Cadilac màu be chợt rung lên, kêu ù ù.

Connor lún người xuống ghế lái và ngắm nghía nó. Theo lẽ thường khi có cuộc gọi đến, mọi người sẽ vồ lấy điện thoại, kiểm tra số và bấm nút nghe. Nhưng anh thường để mặc cho đường dây tự ngắt. Anh nhìn nó chằm chằm, lấy làm kinh ngạc vì sự thờ ơ của bản thân. Sửng sốt thì hơi nghiêm trọng. Ngớ ngẩn có lẽ thích hợp hơn. Mặc kệ. Năm hồi chuông. Sáu. Bảy. Tám. Chiếc di động vẫn dai dẳng kêu ù ù giận dữ.

Nó đổ chuông tới tận mười bốn hồi chuông rồi mới bực bội từ bỏ.

Anh quay lại tiếp tục quan sát tổ ấm tình yêu lúc này của Tiff qua lớp nước mưa loằng ngoằng trên kính chắn gió. Đó là một ngôi nhà to lớn, xấu xí theo lối kiến trúc đặc trưng của thành phố nằm sừng sững bên kia đường. Thế giới bên ngoài chiếc xe là một màn nước mờ mờ màu xám đục pha lẫn xanh lá cây. Đèn vẫn sáng trên căn phòng ngủ tầng hai. Tiff đang phí thời gian. Anh nhìn đồng hồ đeo tay. Cô ta thường rất ồn ào và thuộc típ không ngồi yên một chỗ quá hai mươi phút, nhưng cô ta đã ở đấy được gần bốn mươi phút rồi. Quả là thành tích đáng nể.

Có lẽ đó là tình yêu đích thực.

Connor khịt mũi, nhấc chiếc máy ảnh nặng trịch lên và quay ống kính về phía cửa ngôi nhà. Anh ước gì cô ta nhanh nhẹn hơn. Ngay khi chụp được những tấm ảnh do chồng cô ta đã bỏ tiền thuê hãng Dịch vụ Thám tử tư McCloud thì nhiệm vụ của anh sẽ kết thúc. Lúc đó anh có thể lê bước về nơi trú ẩn của mình. Một quán rượu tối tăm, một vại whiskey nguyên chất và một chỗ ngồi ở góc khuất mà thứ ánh sáng xám xịt ban ngày không thể làm nhức mắt anh. Ở đó anh sẽ không phải dằn vặt về Erin.

Ah thở dài, buông rơi chiếc máy ảnh, lấy thuốc lá và giấy cuốn ra. Sau khi tỉnh lại từ trạng thái hôn mê, trong suốt giai đoạn phục hồi đau dớn, buồn tẻ, anh đã nảy ra sáng kiến tự cuốn thuốc, vì nếu dùng bàn tay đã bị thương, anh sẽ cuốn chậm hơn và rồi hút ít đi. Nhưng vấn đề anh lại làm rất nhanh. Bây giờ không cần liếc mắt anh cũng có thể cuộn gọn gàng một điếu thuốc chỉ trong vài giây với một tay bất kỳ. Một nỗ lực thảm hại để tự kiểm soát bản thân.

Anh cuộn điếu thuốc như một cái máy, mắt vẫn dán vào ngôi nhà và vẩn vơ suy nghĩ không biết người gọi đến là ai. Chỉ có ba người biết số điện thoại này: Seth – bạn anh, hai người còn lại là Sean và Davy – em và anh trai anh. Chắc chắn Seth có nhiều việc thú vị để làm vào buổi trưa thứ Bảy hơn là gọi điện cho anh. Hẳn cậu ta vẫn chìm trong kỳ trăng mật hạnh phúc với Raine. Cũng có thể là đang quằn quại trên giường, thực hiện những tư thế làm tình vẫn bị coi là vi phạm pháp luật ở một số bang miền nam. Gã khốn may mắn.

Connor mím chặt môi, tự chán ghét bản thân. Seth cũng phải chịu đựng tất cả những điều tồi tệ xảy ra từ vài tháng trước. Cậu ta là người tốt và người bạn thực sự mỗi khi gặp khó khăn. Cậu ta xứng đáng có được hạnh phúc với Raine. Thật không công bằng nếu Connor ghen tị vì chuyện đó. Nhưng lạy Chúa, mỗi khi nhìn hai người bọn họ rạng rỡ hạnh phúc, khuôn mặt bừng sáng như đèn nê-ông, môi quấn chặt môi, đùi cọ xát đùi thì… anh không thể không ghen tị được.

Connor lắc mạnh đầu, cố rũ bỏ những suy nghĩ lan man bế tắc và nhìn chằm chằm vào chiếc di động. Không thể là Seth. Anh lại nhìn đồng hò đeo tay. Sean, em trai anh, giờ này đang dạy một lớp kickboxing(1) buổi chiều ở võ đường. Chắc chắn là Davy – anh trai anh.

(1) Kickboxing là môn võ hiện đại, kết hợp giữa quyền và cước.

Chính nỗi buồn chán đã dụ anh nhặt điện thoại lên kiểm tra số, và cứ như thể cái thứ chết dẫm đó nằm sẵn ở đây để rình rập anh, chiếc điện thoại đột nhiên réo vang ngay trên tay anh như có thần giao cách cảm vậy. Bản năng và cách chọn thời điểm của Davy thật thần kỳ.

Anh bấm máy, càu nhàu bực bội. “Chuyện gì thế?”

“Nick gọi.” Chất giọng trầm trầm của Davy cũng cộc cằn và ngắn gọn không kém.

“Thì sao?”

“Thì sao? Ý em là gì? Cậu ta là bạn em. Em cần bạn bè, Con. Em đã làm việc với cậu ta rất nhiều năm và cậu ta…”

“Em không còn làm việc với cậu ta nữa”, Connor thẳng thừng. “Bây giờ em không còn làm với bất kỳ ai trong số họ nữa.”

Davy bật ra một tiếng lầm bầm thất vọng. “Anh biết mình thật sai lầm khi hứa không cho ai số điện thoại này của em. Gọi cho cậu ta đi hoặc anh sẽ…”

“Không được làm thế?” Connor cảnh báo.

“Đừng có ra lệnh cho anh”, Davy gằn giọng.

“Thế thì em sẽ quẳng điện thoại vào thùng rác nào gần nhất”, Connor bình thản nói. “Em cóc cần bạn bè gì hết.”

Anh hầu như có thể nghe tiếng nghiến răng kèn kẹt của anh trai. “Em có biết thái độ của em thật chẳng ra sao không hả?” Davy bực bội.

“Thế thì thôi mó máy vào cuộc đời em, anh sẽ thấy dễ chịu ngay”, Connor đề nghị.

Davy cố tình im lặng một lúc lâu nhằm khiến Connor cảm thấy tội lỗi và hoang mang. Nhưng vô ích. Anh chỉ thản nhiên chờ đợi.

“Cậu ta muốn nói chuyện với em”, cuối cùng Davy đành lên tiếng, thận trọng giữ thái độ trung lập. “Bảo rằng quan trọng lắm.”

Ánh đèn phòng ngủ trong căn nhà bên kia đường vụt tắt. Connor nhấc máy ảnh lên, sẵn sàng. “Em chả bận tâm”, anh nói.

Davy lầm bầm một cách phẫn nộ. “Chụp được ảnh chuyến phiêu lưu mới nhất của Tiff chưa?”

“Chuẩn bị đây. Cô ta vừa mới kết thúc.”

“Xong rồi em có kế hoạch nào khác không?”

Connor ngập ngừng. “Có…”

“Anh có ít thịt nướng trong tủ lạnh”, Davy dỗ dành. “Và một thùng bia Anchor Steam nữa.”

“Em thực sự không đói.”

“Anh biết. Em đã không đói từ một năm rưỡi nay rồi. Chính vì thế em mới giảm mất hai mươi lăm pound(2). Chụp ảnh đi rồi lết mông về đây. Em cần phai ăn.”

(2) Là đơn vị đo lường của Mỹ, 1 pound tương đương 0,454 kg.

Connor thở dài. Anh trai anh biết rõ không thể quát nạt anh nhưng anh ấy vẫn cố tình không chấp nhận lời giải thích. Cái đầu ngoan cố của anh ấy còn cứng hơn cả xi măng. “Davy này, không phải em chê bai tài nghệ nấu nướng của anh…”

“Nick có vài tin tức về Novak mà có lẽ em rất quan tâm đấy.”

Connor thình lình ngồi bật dậy, chiếc máy ảnh nặng nề nảy lên rồi rơi một phát đau điếng xuống các chân sứt sẹo của anh. “Novak à? Hắn thế nào?”

“Chỉ thế thôi. Đó là tất cả những gì cậu ta tiết lộ.”

“Thằng khốn đó đang mục xương trong nhà tù an ninh hạng nhất rồi. Liệu có thể có tin gì về hắn được chứ?”

“Tốt nhất em nên gọi cho cậu ta và tự tìm hiểu đi. Rồi chuồn nhanh đến đây. Anh sẽ làm nước sốt thịt. Gặp lại sau, em trai.”

Connor nhìn đăm đăm chiếc điện thoại trên tay, quá lo lắng đến nỗi không cảm thấy khó chịu bởi sự đe nẹt của Davy như mọi khi. Tay anh run rẩy. Ôi. Anh không nghĩ mình vẫn còn nhiều hoóc môn Adrenaline trong máu.

Kurt Novak chính là kẻ đẫ gây ra hàng loạt các sự kiện huỷ hoại cuộc đời Connor. Hoặc anh đã nhìn nhận như thế trong chuỗi ngày tự thương thân trách phận, mà thời gian gần đây lặp lại rất thường xuyên. Kurt Novak – kẻ đã giết Jesse, cộng sự của Connor. Kẻ phải chịu trách nhiệm về cơn hôn mê, những vết sẹo và dáng đi khập khễnh của anh. Kẻ đã tống tiền và mua chuộc Ed Riggs – đồng nghiệp của anh.

Novak, kẻ đã gần như chạm móng vuốt dơ dáy, xấu xa của hắn vào Erin – con gái Ed. Việc cô thoát nạn trong gang tấc một cách khó tin đã khiến anh gặp ác mộng hàng tháng trời. Ồ phải. Nếu trên trái dất có một từ ma thuật xốc bật anh dậy và khiến anh hoảng hồn thì đó chính là ‘ Novak’.

Erin. Anh chà xát mặt và cố không nghĩ tới lần cuối cùng anh nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhưng hình ảnh đó vẫn cứ hiển hiện trong tâm trí anh, không sao xoá được. Lúc đó cô đang được quấn chặt trong một chiếc chăn trên ghế sau xe tuần tra. Choáng váng. Đôi mắt mở to kinh hãi và tổn thương vì bị phản bội.

Chính anh là kẻ đã gây ra điều đó cho cô.

Anh nghiến chặt răng chống lại cơn giận dữ quặn thắt, khó lòng kiểm soát, luôn gắn liền với ký ức đó cùng những hình ảnh gợi cảm đang ồ ạt tràn đến. Chúng khiến anh phát ốm và cảm thấy tội lỗi, nhưng vẫn không chịu buông tha anh. Từng chi tiết về Erin lưu lại trong trí não anh đều là những hình ảnh hết sức gợi cảm, nhất là mái tóc đen, mượt mà, cuộn thành từng lọn nhỏ duyên dáng sau gáy khi cô buộc lên. Cách cô nhìn thế giới với đôi mắt to tròn, đầy ưu tư. Cô bình tĩnh và yên lặng, tự rút ra những kết luận bí ẩn cho riêng mình, khiến anh nhức nhối và khao khát khám phá những suy nghĩ của cô.

Và rồi đùng một cái, cô bất ngờ nở nụ cười thẹn thùng, ngọt ngào. Giống như một tia chớp làm tan chảy tâm trí anh.

Một chuyển động chợt lọt vào mắt và anh giật phắt máy ảnh lên, sẵn sàng. Tiff hớt hả chạy vội xuống cầu thang trước khi anh kịp bấm liên tục một loạt ảnh. Cô ta lén lút liếc ngó xung quanh, mái tóc đen cọ vào lớp áo mưa màu be kêu sột soạt. Một gã đàn ông đi theo sau. Cao lớn, khoảng bốn mươi tuổi, hói đầu. Cả hai thực sự không có vẻ thoải mái hoặc thoả mãn. Gã cố hôn cô ta. Tiff quay mặt đi nên nụ hôn trượt vào tai. Anh chụp lại tất cả cảnh tượng đó.

Tiff bước vào xe. Chiếc xe gầm lên, lướt đi nhanh hơn cần thiết trên con đường mưa vắng vẻ. Gã đàn ông ngơ ngác nhìn theo cô ta. Gã khốn vô tội. Gã không biết mình đã rơi vào tình cảnh đáng sợ thế nào. Chẳng ai chịu làm gì cho đến khi đã quá muộn.

Connor buông máy ảnh xuống. Gã đàn ông bước lên bậc thềm vào nhà, hai vai rũ xuống. Những bức ảnh này chắc là quá đủ cho Phil Kurtz – gã chồng quỷ quyệt, mưu mô của Tiff. Mỉa mai thay, Phil cũng đang lừa dối Tiff. Gã chỉ muốn đảm bảm Tiff không thể bòn rút gã trong cuộc ly hôn thảm khốc khó tránh sắp tới.

Chuyện này khiến anh thấy buồn nôn. Không phải chuyện Tiff ngủ với ai khiến anh bận tâm. Nếu muốn cô ta có thể làm tình với cả tá những kẻ hói đầu. Phil là một tên khốn khắc nghiệt, không khoan nhượng, dù vậy hắn cũng không nên đổ lỗi cho cô ta. Anh không thể giúp gì được. Cô ta nên rời xa Phil. Dứt khoát, không lưu luyến. Bắt đầu cuộc sống mới. Một cuộc sống thực sự.

Ha. Như thể anh có quyền được phán xét vậy. Anh cố gắng cười nhạo bản thân nhưng tiếng cười cứ đuối dần rồi tắt hẳn. Anh không chịu được sự phản bội. Dối trá và hèn hạ, lẩn khuất trong bóng tối như một con chó xấu xa đang cố trốn thoát. Nó đè nặng lên ngực anh khiến anh nghẹt thở. Hay có lẽ đó là do tác động của điếu thuốc không đầu lọc anh vừa hút.

Anh đã sai lầm khi để Davy gạ gẫm mình làm việc cho phòng thám tử tư. Đáng lẽ anh phải biết rõ mình không có khả năng đối mặt với công việc cũ sau tất cả những chuyện xảy mùa thu năm ngoái. Sau khi tống một đồng nghiệp vào trại giam vì âm mưu đẩy anh vào chỗ chết thì theo đuôi những kẻ không chung thuỷ trong hôn nhân cũng không hẳn là cách trị liệu hay ho lắm. Davy hẳn đã hình dung Tiff là dạng đần độn, không có đầu óc tới mức đến thằng em thất bại của anh cũng chẳng mất quá nhiều thời gian giải quyết.

Ôi trời. Cái sự thương hại này đang càng trở nên khó chịu rồi đây. Anh nghiến chặt răng và hung hăng cố gắng điều chỉnh thái độ. Davy chuyển vụ của Tiff và những kẻ giống cô ta cho anh bởi anh có thể chịu đựng được bọn họ, và ai có thể chê trách anh trai anh được. Nếu Connor không làm việc này thì anh có thể nghỉ và tìm công việc khác. Bảo vệ chẳng hạn. Làm ca đêm, anh sẽ chẳng phải va chạm với ai đó. Lê cái chổi dọc hành lang vắng vẻ, dài hàng dặm đêm này qua đêm khác. Ồ phải. Ý tưởng đó khiến anh thấy phấn chấn hẳn lên.

Dường như anh không gặp khó khăn về tài chính. Anh dã trả hết khoản trả góp mua nhà. Những khoản đầu tư Davy ép anh tham gia có kết quả tốt. Chiếc ô tô anh đang đi là một con Caddy cũ đời 67 nhưng còn lâu mới hỏng. Anh không quan tâm đến quần áo đắt tiền. Không hẹn hò. Trừ lần mua hệ thống video âm thanh nổi mà anh thích, anh khó mà biết tiêu hết khoản sinh lãi vào đâu. Với các khoản tiết kiệm được, anh có thể sống nhàn hạ suốt đời mà không cần nai lưng ra làm việc.

Chúa ơi, thật là một viễn cảnh đáng sợ. Hơn bốn mươi năm sống lãng phí nữa, không làm việc, chẳng có ý nghĩa với bất kì ai. Ý tưởng này làm anh rùng mình.

Connor mò điếu thuốc chưa hút ở túi áo khoác ngoài. Mọi thứ đều bẩn thỉu và dơ dáy, mọi thứ đều đổ vỡ và đều có cái giá của nó. Đã đến lúc chấp nhận sự thực và thôi giận dỗi. Anh phải làm lại cuộc đời. Một kiểu cuộc đời nào đó.

Anh đã từng rất yêu đời. Anh có chín năm làm cảnh sát mật trong đội đặc nhiệm của FBI mà Jesse, cộng sự của anh, gọi là “Hang động” và rất hài lòng với những cống hiến của mình. Anh tìm thấy mình trong những điều xấu xa, mà một trong số chúng khiến anh bị ám ảnh, nhưng anh cũng cảm nhận rõ đó là công việc trời sinh dành cho anh và mãn nguyện tới tận xương tuỷ. Anh yêu cảm giác trở thành trung tâm mọi chuyện, như một mạng lưới, chỉ cần chạm vào một sợi dây thôi thì tất cả các sợi còn lại sẽ rung lên và kêu rầm rĩ. Cảm giác quay cuồng, làm việc bất kể thời gian, lật đi lật lại các mối quan hệ, các suy luận, kết luận. Anh yêu chúng. Và anh cũng yêu nỗ lực để tạo nên điều khác biệt.

Nhưng giờ các sợi liên kết đã bị tách ra. Anh đã bị tê liệt, cô lập và rơi tự do. Làm sao có thể tìm kiếm thông tin về Novak? Anh chẳng thể làm gì được. Mạng lưới đã bị cắt, anh không còn sự giúp đỡ nào nữa. Giờ anh có thể trông cậy vào đâu?

Anh châm điếu thuốc và mò mẫm trong đầu số điện thoại của Nick. Nó hiện ra ngay lập tức, nhấp nháy trong tâm trí anh. Nhớ như in là một đặc điểm của nhà McCloud. Đôi khi đặc điểm này rất hữu ích, đôi khi nó lại như một trò bịp bợm xuẩn ngốc trong phòng khách. Có lúc nó lại như một lời nguyền tai hại. Nó lưu giữ vĩnh viễn một cách rõ nét mọi ký ức mà anh muốn quên đi. Ví dụ như chiếc váy vải lanh mà trắng, có dây buộc vòng qua cổ mà Erin mặc tại buổi tối dã ngoại lần thứ tư được tổ chức trong tháng Bảy của nhà Rigg. Sáu năm chết tiệt trước và ký ức này ngày càng sắc nhọn như mảnh thuỷ tinh vỡ. Hôm đó cô không mặc áo lót, và anh đã ở khoảng cách hoàn hảo để chiêm ngưỡng trọn vẹn bộ ngực tuyệt đẹp của cô. Cao, mềm mại và tròn đầy cứ nảy lên theo mỗi bước đi. Anh vô cùng ngạc nhiên khi Barbara, mẹ cô, lại cho phép cô ăn mặc như vậy. Đặc biệt là ánh mắt lạnh băng của Barbara sau khi bà bắt gặp anh đang nhìn con gái mình chằm chằm.

Barbara không ngu ngốc. Bà không muốn cô con gái ngây thơ của mình dính líu với một cảnh sát. Sống một cuộc đời giống bà.

Anh biết tốt hơn hết là xoá bỏ những ký ức đó. Nhưng lại càng khiến chúng trở nên mạnh mẽ, cho đến khi đủ lớn và chắc khoẻ để bám chặt lấy toàn bộ tâm trí anh. Hay hình ảnh đôi mắt u tối, kinh hãi của Erin phía sau cửa kính xe tuần tra. Đầy ắp nhận thức ghê tởm về sự phản bội.

Anh rít một hơi thuốc dài và nhìn chằm chằm chiếc điện thoại một cách đầy thù địch. Anh đã ném chiếc điện thoại cũ đi ngay sau khi mọi chuyện xảy ra mùa thu năm ngoái. Nếu bây giờ anh gọi Nick thì cậu ta sẽ biết số điện thoại mới này. Không được. Anh đang muốn thu mình lại để không ai có thể chạm tới anh. Như vậy mới phù hợp với tâm trạng anh.

Anh nhắm mắt, nhớ lại Giáng sinh năm trước, khi Davy và Sean đưa cho anh thứ đáng nguyền rủa này. Nó được lấy từ kho linh kiện hổ lốn của Seth, gồm một đống chuông báo động, còi hiệu công nghệ cao, một số hữu dụng, một số thì không. Anh đã đọc lướt qua mớ giấy tờ hướng dẫn của Seth trong một chương trình vì lợi ích cộng đồng nhằm tránh làm tổn thương tới cảm xúc của mọi người và mang máng nhớ chức năng chặn hiển thị số điện thoại gọi đến. Anh lật giở những trang hướng dẫn lưu lại trong trí óc và tìm ra nội dung đang cần. Thiết lập xong anh liền bấm số gọi.

Dạ dày anh thắt lại đau điếng khi tiếng chuông từ đầu kia vang lên.

“Nick Ward nghe”, đồng nghiệp cũ của anh trả lời.

“Connor đây.”

“Đếch tin nổi.” Giọng Nick lạnh lùng. “Cũng hờn dỗi ra trò nhỉ, Con?”

Anh đã biết mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ mà. “Chúng ta có thể bỏ qua phần này không, Nick? Tôi không có tâm trạng đâu.”

“Tôi cóc quan tâm đến cái tâm trạng chó chết của cậu. Kẻ bán đứng cậu không phải tôi. Và tôi không đánh giá cao sự trừng phạt của cậu cho những gì Riggs gây ra đâu.”

“Tôi không trừng phạt cậu”, Connor phản ứng.

“Không ư? Vậy cậu làm gì suốt sáu tháng qua, hả đồ khốn?”

Connor lún sâu hơn vào lòng ghế. “Gần đây tôi cảm thấy rất lạc lõng. Nếu thế mà cậu thấy bị xúc phạm thì thật ngớ ngẩn.”

Nick thốt lên một tiếng lầu bầu bất mãn.

Connor chờ đợi. “Sao?”

“Sao cái gì?”

Giọng điệu của Nick khiến anh nghiến răng ken két. “Davy nói cậu có vài tin tức cho tôi”, anh nói. “Về Novak.”

“À, chuyện đó hả.” Lúc này, Nick cảm thấy rất thích thú, tên khốn gắt gỏng. “Tôi nghĩ cậu sẽ quan tâm đấy. Novak vừa trốn thoát khỏi nhà tù.”

Lượng hoóc môn Adrenaline tăng đột ngột và tràn ngập khắp người anh, “Cái quái gì thế? Bao giờ? Bằng cách nào?”

“Ba đêm trước. Hắn cùng hai gã tay chân, Georg Luksch và Martine Olivier. Hết sức tài tình, một kế hoạch tỉ mỉ và một số tiền lớn. Có sự trợ giúp từ bên ngoài, có lẽ là cả bên trong nữa. Đáng ngạc nhiên là không ai bị giết. Hẳn lão bố của Novak đã đạo diễn vụ này. Cậu có thể làm được rất nhiều thứ nếu có hàng tỷ đô la trong tay. Bọn chúng đã quay lại Châu Âu. Novak và Luksch bị phát hiện đang lẩn trốn ở Pháp.”

Nick dừng lại, chời đợi phản ứng của Connor nhưng anh đã bị á khẩu. Các bắp cơ ở cái chân vô dụng của anh bị chuột rút, gây ra những cơn đau thắt, bỏng rát như lửa truyền lên đùi. Anh tóm chặt lấy nó và cố gắng hít thở.

“Tôi chỉ nghĩ cậu nên biết. Nhớ là Georg Luksch có thù riêng với cậu đấy,” Nick nói. “Kể từ khi cậu đập vỡ hết xương trên mặt gã hồi tháng Mười một năm ngoái.”

“Hắn đã nhận lệnh sát hại Erin.” Giọng Connor run run, căng thẳng. “Hắn đáng bị hơn thế.”

Nick dừng lại. “Hắn không bao giờ đụng được tới cô ấy. Ed cam kết là anh ta đã có tính toán và uy tín của Ed đủ đảm bảm chuyện đó. Ed đã cố gắng bảo vệ vỏ bọc của mình, nhưng cậu có nghĩ thế trước khi lên kế hoạch giải cứu cô ấy không? Ồ không. Cậu là một anh hùng vĩ đại. Vì lòng nhân từ của Chúa. May mắn là cậu không biến nó thành sự thực. Nếu không cậu đáng bị đóng đinh trên cây thánh giá đấy.”

“Georg Luksch bị kết tội ám sát”, Connor nói qua hàm răng nghiến chặt. “Hắn đã sẵn sàng làm hại cô ấy. Hắn phải cảm thấy may mắn vì chưa chết.”

“Phải. Phải. Cậu nói gì cũng được. Dù sao cũng đặt cái tinh thần hào hiệp phức tạp của cậu sang một bên, tôi chỉ muốn cậu cẩn trọng hơn thôi. Không phải vì cậu đưa ra một nhận xét ngớ ngẩn, hay không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai. Và chắc hẳn cậu có nhiều chuyện đáng để làm hơn là nói chuyện với tôi, vì thế tôi sẽ không lãng phí thời gian quý báu của cậu nữa…”

“Này Nick. Khoan đã.”

Có gì đó trong giọng nói của Connor khiến Nick ngừng lại. “Ồ, cái quái gì nữa”, anh ta mệt mỏi nói. “Nếu có chuyện gì kỳ lạ thì nhớ gọi tôi nhé, được chứ?”

“Được, cảm ơn”, Connor đáp. “Nhưng, à… thế còn Erin thì sao?”

“Cái gì về cô ấy?”

“Novak sẽ không quên cô ấy đâu”, Connor nói. “Hắn không đời nào bỏ qua. Ai đó nên được điều tới bảo vệ cô ấy. Ngay lập tức.”

Sự im lặng hồi lâu của Nick thật đáng lo ngại. “Cậu thực sự bị ám ảnh bởi cô gái trẻ đó phải không, Con?”

Anh nghiến chặt răng và đếm nhẩm cho tới khi kiểm soát được cơn giận. “Không”, anh hạ giọng, cẩn thận đáp. “Bất kỳ ai dùng nửa bộ não thôi cũng dễ dàng phát hiện cô ấy bị liệt vào danh sách đen của hắn.”

Nick thở dài. “Cậu không nghe rõ à? Cậu đã bị chìm đắm quá sâu trong thế giới ảo tưởng của riêng cậu. Tỉnh lại đi. Novak đang ở Pháp. Hắn đã bị phát hiện ở Marseilles(3). Hắn là một con quỷ nhưng đâu có ngu. Hắn không để tâm đến Erin đâu. Vừ đừng khiến tôi hối tiếc vì phải tạm giữ cậu ở trụ sở bởi cậu không đáng ngồi trong đó đâu.”

(3) Là một thành phố cảng quan trọng ở miền Đông Nam nước Pháp.

Connor lắc đầu. “Nick, tôi hiểu rõ hắn. Novak sẽ không bao giờ…”

“Quên chuyện này đi Con. Sống tiếp và nhớ cẩn thận.”

Nick lập tức cúp máy. Connor nhìn đăm đăm xuống chiếc điện thoại đang nằm trong bàn tay run rẩy, xấu hổ vì đã giấu số của mình. Anh huỷ lập trình và nhấn nút gọi lại. Nhanh chóng, trước khi anh kịp thay đổi ý định.

“Nick Ward”, bạn anh trả lời gọn lỏn.

“Lưu số này lại”, Connor nói.

Nick bật ra một tiếng cười kinh ngạc. “Ồ. Tôi rất vinh dự.”

“Phải, chắc rồi. Gặp cậu sau, Nick.”

“Tôi mong thế”, Nick đáp.

Connor ngắt điện thoại và ném xuống ghế, đầu óc anh căng ra. Novak là một kẻ giàu có bẩn thỉu. Hắn ta có nhiều nguồn lực lẫn sự xảo quyệt để thực hiện một cách khôn ngoan, mua thẻ căn cước mới, một cuộc đời mới. Nhưng Connor đã theo sát hắn rất nhiều năm. Novak sẽ không thực hiện một cách khôn ngoan. Hắn sẽ làm bất cứ chuyện khốn kiếp nào hắn thích. Hắn cho rằng mình là Chúa. Chính ảo tưởng này đã làm hắn bị bại lộ. Và cũng chính nó sẽ khiến hắn trở nên vô cùng nguy hiểm một khi lòng kiêu hãnh của hắn bị xúc phạm.

Đặc biệt là Erin. Lạy Chúa, tại sao anh lại là người duy nhất nhìn ra nguy cơ này? Cộng sự của anh, Jesse, sẽ hiểu rõ, nhưng Jesse đã đi rất xa rồi. Sáu tháng trước Novak đã tra tấn cậu ấy đến chết.

Erin đã thoát khỏi bàn tay Novak trong đường tơ kẽ tóc. Hắn sẽ coi đó là một sự sỉ nhục lớn. Và không đời nào hắn dễ dàng quên đi lợi ích bản thân.

Anh lại bị chuột rút lần nữa. Anh ấn sâu các ngón tay vào bắp chân và cố gắng thở. Anh và các anh em mình có thể bảo vệ lẫn nhau, nhưng Erin thì hoàn toàn trơ trọi và sẵn sàng có thể bị hại bất cứ lúc nào. Connor chính là người đã đặt cô ở đó. Lời khai của anh đã đẩy bố cô vào tù. Vì thế mà cô căm thù anh và ai có thể trách móc cô chứ?

Anh ôm lấy mặt rên rỉ. Erin sẽ là trung tâm mọi suy nghĩ vặn vẹo của Novak.

Giống như cô luôn là tâm điểm của riêng anh.

Anh cố gắng suy nghĩ một cách logic, nhưng lý trí trở nên vô dụng bởi những thôi thúc quá mạnh mẽ. Anh đành phải dùng cảm giác lựa chọn hướng hành động cho mình. Nếu các nhân viên Cục điều tra liên bang không bảo vệ cô, thì anh sẽ phải đích thân lao vào vòng nguy hiểm đó và che chở cho cô. Anh giỏi tiên đoán đến khốn kiếp vậy đấy. Erin rất ngây thơ và ngọt ngào, được định sẵn là người kích hoạt nút bấm muốn trở thành người hùng tuyệt đối ngu ngốc của anh. Và một khi đã suy nghĩ kỹ thì tất cả những hình ảnh tưởng tượng nóng bỏng, gợi cảm về cô bao năm qua cũng không giúp gì được.

Tuy thế, ý tưởng có một công việc thật sự để làm, một công việc thật sự ý nghĩa đã lôi tuột anh vào hồng tâm để tia lade có thể gọt dũa anh một cách đầy đau đớn. Đồng thời xé toạc màn sương mù bao phủ anh suốt mấy tháng qua. Một nguồn năng lượng hoang dại, mạnh mẽ, rần rật chạy khắp người anh.

Anh phải làm việc này, cho dù cô căm ghét anh nhiều đến đâu. Và ý nghĩ được gặp lại cô lần nữa khiến mặt anh nóng rực, bộ phận đàn ông của anh căng cứng, còn trái tim thì đập cái thịch vào xương sườn….

Chúa ơi, cô khiếp sợ anh còn hơn cả sợ Novak.

~*~

Tiêu đề: Trả lời thư: Hiện vật mới

Ngày: Thứ Bảy, ngày 18 tháng Năm, 14:54

Từ: “Claude Muelle”

Tới: “Erin Riggs”

Cô Riggs thân mến,

Cảm ơn đã gửi bản luận văn thạc sĩ của cô cho tôi. Tôi vô cùng thích thú với giả thuyết của cô về biểu tượng mang tính tôn giáo đặc trưng của những chú chim trong các hiện vật của nền văn hoá Celtic(4) thời kỳ Đồ sắt. Tôi vừa giành được một chiếc mũ trụ sắt từ thể kỷ III trước Công nguyên trong giai đoạn này, và có một con quạ được đúc bằng đồng đậu trên chóp mũ (như ảnh đính kèm). Tôi rất mong được thảo luận thêm với cô về nó.

(4) Nền văn hoá của người Celt hay còn gọi là người Celtic, là một nhóm đa dạng các bộ lạc thời kỳ Đồ sắt và thời kỳ La Mã ở Châu Âu.

Ngoài ra tôi cũng có vài hiện vật khác nữa nhờ cô xem xét. Tôi sẽ ghé qua Oregon trên đường tới Hongkong và ở khu nghỉ dưỡng Sliver Fork vào ngày mai. Tối muộn tôi mới đến nơi và hôm sau sẽ lại lên đường. Tôi biết cô không thể thu xếp khi báo gấp thế này, nên tôi cứ đặt vé trước qua mạng tuyến bay Seattle – Portland ngày mai cho cô. Một chiếc xe limo sẽ đợi ở Portland để đưa cô tới bờ biển. Chúng ta có thể xem xét các hiện vật vào sáng thứ Hai và có thể dùng bữa trưa cùng nhau nếu thời gian cho phép.

Tôi hy vọng cô không cảm thấy tôi quá ngạo mạn. Xin hãy đến đó. Tôi rất mong được gặp cô vì tôi luôn có cảm giác kỳ lạ là đã quen biết cô từ trước.

Tôi tin thoả thuận về chi phí sẽ được chấp nhận như trước đây. Hình ảnh các hiện vật tôi muốn cô kiểm tra được gửi kèm theo thư này.

Trân trọng,

Claude Mueller

Quỹ Quicksilver.

~*~

Erin nhảy cẫng khỏi ghế vì quá sung sướng. Vách ngăn của căn hộ nhỏ xíu trong khu chung cư Kinsdate Arms quá mỏng manh để có thể hét thoải mái, vì vậy cô đành lấy tay bịt miệng để giấu tiếng hò hét chiến thắng bị bóp nghẹt thành tiếng rít nho nhỏ hân hoan. Cô đọc đi đọc lại lá thư điện tử trên màn hình máy tính chỉ để chắc chắn nó vẫn không thay đổi.

Công việc này xuất hiện vừa đúng lúc giúp cô thoát khỏi tình cảnh bị biến thành trò hề đáng xấu hổ. Chắc hẳn, cô đã nện rầm rầm trên đầu người hàng xóm khó tính, hay gắt gỏng ở tầng dưới nhưng cô mặc kê. Có lẽ vị thần vĩ đại nào đó nhận thấy cô đã chịu đủ bất hạnh nên giờ là lúc cô được cứu rỗi.

Edna đòi hỏi một lời giải thích cho sự phấn khích bất lịch sự này bằng tiếng meo meo bất mãn. Erin bế nó lên nhưng cô ôm con mèo kiêu kỳ quá chặt làm nó phẫn nộ, gừ gừ trườn khỏi tay cô.

Erin xoay xung quanh nhà với những bước nhảy ngớ ngẩn. Cuối cùng vận may của cô cũng trở lại. Ánh mắt cô hướng lên tấm tranh thêu chữ thập bên trên máy tính, có dòng chữ: “Bạn làm nên cuộc sống của bạn mỗi ngày”. Lần đầu tiên trong nhiều tháng qua, câu khẩu hiệu này không mang lại cảm giác ai đó đang khinh khỉnh hỏi cô, “Và ra đây là toàn bộ nỗ lực của cô sao?”

Cô đã thêu mảnh vải chết giẫm này bốn tháng trước, ngay sau khi bị sa thải. Lúc đó cô đã rất tức giận, cô gần như không thể suy nghĩ được mạch lạc, và việc thêu thùa được coi như là sự cố gắng chuyển hướng tất cả đám năng lượng tàn phá, tiêu cực đó theo hướng lạc quan. Dù vậy cô vẫn coi đó như một trải nghiệm thất bại. Nhất là cứ mỗi lần nhìn thấy tấm tranh thêu, cô lại muốn giật nó khỏi tường và ném mạnh sang phía bên kia căn phòng.

À. Tuy nhiên cũng có thể coi đó là một sự cố gắng. Vì ít nhất cô cũng đã cố suy nghĩ một cách tích cực. Với tình trạng hiện tại của cô, bố vào tù, mẹ hoàn toàn suy sụp. Cindy chán nản, cô không còn đủ thời giờ để dành một khắc thương thân được.

Cô in email của Mueller cùng tấm vé ghi rõ lịch trình bay. Hạng nhất. Đáng yêu làm sao. Đến vé hạng thường cô còn không dám mong. Một chuyến xe buýt Greyhound(5) cũng quá ổn rồi. Quỷ thật, cô sẵn sàng đi nhờ xe xuống Silver Fork, nhưng lòng tự trọng đôi phần méo mó của cô đã được xoa dịu rất nhiều khi được coi trọng thế này. Cô liếc nhìn khắp các bức tường ố màu của căn hộ bé xíu, tối tăm, chỉ có duy nhất một cửa sổ nhìn ra bức tường gạch trơ trụi, bám đầy bồ hóng và thở dài thườn thượt.

(5) Greyhound là một hãng xe bus tư nhân nổi tiếng ở Mỹ.

Nhưng vẫn phải ưu tiên những việc cần làm trước đã. Cô chộp lấy quyển sổ kế hoạch của mình, lật nhanh đến khi tìm thấy danh sách việc cần làm của ngày hôm nay, và ghi thêm: Gọi tới trung tâm làm thêm; Gọi Tonia nhờ chăm sóc Edna; Gọi cho mẹ; Đóng gói đồ đạc. Cô bấm số trung tâm làm thêm.

“Xin chào, tôi là Erin Riggs, tôi muốn gửi lới nhắn tới Kelly. Tôi không thể đến làm việc cho bên Winger, Drexler & Lowe vào thứ Hai tới. Tôi vừa được thông báo cách đây một phút là sẽ phải đi công tác vào ngày mai. Tôi đã xem xét toàn bộ ghi chép và nhận thấy tất cả những gì họ cần là một người trực điện thoại. Tất nhiên, tôi sẽ quay lại vào thứ Ba. Cảm ơn và chúc cô cuối tuần vui vẻ.”

Lúc cúp máy, cô buộc phải đè nén mạnh mẽ cảm giác áy náy khi nghỉ một ngày mà không báo trước. Thù lao mười ba đô la một giờ cho một trong những kiểu công việc tư vấn này tương đương gần hai tuần làm việc tại trung tâm làm thêm.Và liệu tính chất tạm thời có phải là tất cả vấn đề không? Cả cam kết lỏng lẻo giữa các bên nữa? Phải. Cũng như bạn sẵn lòng gặp gỡ mọi người khi bạn đang rảnh rỗi vậy. Chứ không phải vì bạn là chuyên gia trong các lĩnh vực đó. Hay kiểu quan hệ nào tương tự.

Rất khó mà quen được với khái niệm việc làm tạm thời dễ - có, dễ - mất. Cô thích lao mình vào công việc và dồn hai trăm phần trăm sức lực cho công việc ấy. Đây chính là lý do khiến cô cảm thấy bị tổn thương nặng nề khi bị sa thải khỏi nơi đã gắn bó từ lúc mới tốt nghiệp. Cô đảm nhiệm vị trí trợ lý cho một bảo tàng chuyên phát triển bộ sưu tập đồ cổ của nền văn hoá Celtic tại Học viện Huppert.

Cô đã làm việc quần quật như trâu như ngựa và đạt kết quả xuất sắc, nhưng khi các phương tiện truyền thông như phát cuồng về phiên toà xử bố cô thì Lydia, sếp của cô, đã viện cớ để tống khứ cô đi. Bà ta phàn nàn các vấn đề cá nhân đã khiến Erin phân tâm đến nỗi bê trễ cả công việc, nhưng rõ ràng bà ta cho rằng Erin phải chịu trách nhiệm vì đã ảnh hưởng đến hình ảnh của bảo tàng, gây bất lợi cho việc xin tài trợ trong tương lai, “Lợm giọng” là từ Lydia đã dùng trong ngày bà ta sa thải cô. Trùng khớp làm sao, hôm đó cũng chính là ngày một đám nhà báo khát máu bám sát Erin đến tận chỗ làm để gặng hỏi cảm giác của cô về những đoạn băng đó.

Những đoạn băng nhạy cảm của bố cô và người tình được dùng để đe doạ, ép buộc ông tham nhũng và giết người. Chỉ có Chúa mới biết làm sao chúng lại xuất hiện tràn lan trên mạng cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.

Erin cố gắng xua ký ức đó đi bằng những câu thần chú quen thuộc như “Tôi chẳng có gì phải xấu hổ”; “Quên đi”; “Mọi chuyện rồi sẽ qua”… để duy trì sự sáng suốt. Nhưng chẳng câu nào có tác dụng nữa, dù chúng từng rất hữu ích. Lydia biết tất cả nhưng lại đổ lỗi hoàn toàn cho một mình Erin.

Kệ xác Lydia và cả bố vì đã lôi tất thảy vào cái mớ lộn xộn, bẩn thỉu này. Cơn giận dữ giống như chất độc nhanh chóng chạy khắp cơ thể, khiến cô cảm thấy tội lỗi và phát bệnh. Bố đã phải trả cái giá đắt nhất cho những gì ông gây ra. Cáu kỉnh hay ngu ngốc chẳng giúp thay đổi điều gì và cô không có thời gian để ủ rũ. Bận rộn sẽ tốt hơn.

Câu này trở thành một thần chú giữ tỉnh táo nữa cho cô. Câu hữu hiệu nhất. Nó thật vô tích sự và lỗi thời, nhưng khi câu nói chưa lỗi thời thì cô đã là kẻ nắm chắc phần thất bại rồi. Nếu tra từ lỗi thời trong từ điển bạn sẽ tìm thấy một bức ảnh của Erin Riggs. Erin Riggs bận rộn, bận rộn, bận rộn.

Cô gọt bút chì và gạch đi mục Gọi trung tâm làm thêm. Việc thêm các mục vào danh sách chỉ để lập tức gạch bỏ thật ngớ ngẩn. Chỉ để chộp lấy đôi chút cảm giác hoàn thành phù phiếm và rẻ tiền. Cô chẳng quan tâm. Từng chút công việc được hoàn thành đều rất có ích. Ngay cả với thể loại rẻ tiền chăng nữa.

Các hoá đơn của mẹ vẫn đứng đầu danh sách. Đầu mục phiền muộn và đáng sợ nhất. Cô quyết định trì hoãn thêm vài phút và bấm số gọi cô bạn Tonia. Điện thoại của Tonia chuyển sang chế độ hộp thư thoại. “Tonia à? Vài phút trước mình mới nhận việc từ Mueller và sẽ phải tới bờ biển vào ngày mai. Mình chỉ định hỏi cậu có thể qua chỗ mình cho Edna ăn được không thôi? Báo mình biết sớm nhé. Đừng lo nếu cậu không qua được, mình sẽ tìm cách khác. Gọi cậu sau nhé.”

Cô ngắt máy, dạ dày quặn lại vì lo lắng lúc thu gom sổ séc, bảng kê ngân hàng của mẹ, máy tính của cô và chồng thư cô lấy về từ lần về thăm nhà vừa rồi. Loại bỏ thư rác cũng khiến chúng vơi đi phân nửa, nhưng còn rất nhiều phong bì đề Thông báo cuối cùng bằng thứ mực in màu đỏ tươi đáng sợ. Grừ. Đống thư đó cần đặc biệt lưu ý.

Cô sắp xếp chúng thành từng chồng gọn gàng. Thuế nhà đất chưa nộp đã quá hạn từ nhiều tháng trước. Thư đe doạ của các công ty chuyên thu nợ. Thông báo quá hạn thanh toán thế chấp. Hoá đơn điện thoại quá hạn. Hoá đơn y tế. Hoá đơn thẻ tín dụng, một đống lớn. Một lá thư từ quỹ học bổng trường Đại học Edincontt Falls, “rất tiếc phải thu hồi học bổng của Cynthia Riggs vì thành tích học tập quá kém”. Nội dung lá thư khiến Erin nhắm mắt và bịt chặt miệng.

Phải hành động ngay. Không có mục nào trong danh sách còn có thể trì hoãn. Có rất nhiều vấn đề phải cân nhắc. Cô sắp xếp các thư đe doạ của công ty thu nợ thành một chồng, các thông báo quá hạn vào một chồng khác và chia thành ba cột trong sổ tay: Quá hạn cần thanh toán ngay tức khắc, Quá hạn và Đến hạn. Cô cộng tổng các con số và so sánh với số tiền còn lại trong tài khoản của mẹ. Tim cô chùng xuống.

Bà thậm chí không thể trả nổi khoản thâm hụt trong cột Quá hạn cần thanh toán ngay tức khắc cho dù có rút hết tài khoản séc nghèo nàn của mình đi chăng nữa. Mẹ phải tìm việc làm; đó là giải pháp duy nhất, nhưng gần đây Erin không đủ may mắn để vực mẹ khỏi giường, chứ đừng nói đến chuyện đưa bà đi làm.

Nhưng đây là tình thế bắt buộc, nếu không bà sẽ mất căn nhà mà mình đã sống từ khi lấy chồng. Điều này chắc chắn sẽ đẩy mẹ qua được miệng vực.

Erin úp mặt xuống chồng hoá đơn được xếp gọn gàng và chống lại thôi thúc được khóc thoả thuê. Khóc lóc không ích gì. Mấy tháng qua cô đã khóc đủ rồi và cô nên biết vậy. Cô cần những ý tưởng mới, giải pháp mới. Có điều thật quá khó khăn để cô tự mình thoát khỏi lối mòn suy nghĩ. Tâm trí mỏi mệt, đơn độc của cô như không tìm ra lối thoát. Cùng hàng loạt xiềng xích giam cầm.

Công việc từ Claude Mueller quả là một cơ hội trời cho. Ông ta là một nhân vật bí ẩn, một triệu phú ở ẩn, yêu nghệ thuật, cũng là người quản lý quỹ Quicksilver khổng lồ. Ông ta đã vô tình thấy cô trên Internet khi tìm kiếm các cổ vật của người Celtic và đọc các bài báo cô đăng trên trang web mà cô tự thiết kế lúc bắt đầu công việc tư vấn của riêng mình. Rồi ông ta gửi mail và khen ngợi các bài báo của cô, đặt vài câu hỏi, thậm chí còn đề nghị được sao một bản luận văn thạc sĩ của cô nữa. Ôi trời. Ông ta cũng là một kẻ ngốc say sưa tìm kiếm, nghiên cứu các cổ vật giống cô.

Nhưng rồi ông ta đã yêu cầu cô tới Chicago để xác nhận một só món đồ mới và không quên trả thù lao cho cô. Hay nói cách khác, nhân viên của ông ta không hề quên. Lúc đó ông ta đang ở Paris. Cô chưa từng một lần gặp ông ta ngay cả khi thực hiện ba công việc sau đó, các khoản tiền công thì vô cùng hậu hĩnh. Thù lao công việc đầu tiên giúp cô chi trả mọi chi phí khi cô chuyển từ căn hộ ở Queen Anne tới căn phòng rẻ hơn ở khu vực Kinsdale Arms xập xệ. Công việc thứ hai và ba tại San Diego đủ trả hết các hoá đơn y tế đã khấu trừ bảo hiểm gần đây của mẹ. Công việc ở Santa Fe là để trả cho hai khoản thanh toán thế chấp quá hạn của mẹ. Và lần này cô hy vọng có thể trả được hầu hết các mục trong cột Quá hạn cần thanh toán ngay tức khắc.

Làm việc cho Mueller cực kỳ dễ chịu. Đầu tiên là mọi phí tổn đều được thanh toán trước. Thứ nữa là cô rất được kính trọng và đánh giá cao. Giống như một khoảng lặng đáng yêu giữa guồng quay mệt mỏi trong cuộc sống hàng ngày của cô, tranh cãi với ngân hàng về các khoản thế chấp bị quá hạn, nài nỉ chủ nhà gọi công ty diệt côn trùng, trải qua nguyên tháng Một lạnh giá mà không có nước nóng. Và các chi tiết nhớp nhúa trong phiên toà xét xử bố, cái nọ nối tiếp cái kia, cho đến khi không còn điều gì có thể khiến cô sốc hơn nữa. À, hầu hết là không. Những đoạn băng đó vẫn khiến cô khá choáng váng.

Đủ rồi. Phải hành động ngay. Vậy là Claude Mueller muốn gặp trực tiếp cô? Thật phấn khởi. Cô cũng rất tò mò về ông ta. Cô ghim các hoá đơn lại với nhau, rồi nhét chúng vào ngăn Hoá đơn của mẹ trong tủ tài liệu, chuyển sự chú ý sáng email của Mueller.

Cô phải trả lời một cách hoàn hảo. Ấm áp, nhiệt tình, nhưng không được huênh hoang, hay lạy Chúa đứng có tuyệt vọng. Kín đáo, nhưng thể hiện thêm một chút thích thú của bản thân ở phần cuối. Trông đợi… rất vui sướng vì cuối cùng cũng có cơ hội giúp công việc tư vấn của cô tiến xa. Và cô không còn làm việc với bảo tàng nào ở Seattle nữa kể từ khi bị Huppert sa thải. Cô cần chuyển tới thành phố khác để tránh xa đám mây đen đang lơ lửng trên đầu, nhưng cô lại không thể bỏ mặc mẹ và Cindy khi cả hai vẫn còn đang quá bấp bênh.

Cô đã lượm lặt tất cả thông tin có thể tìm được về Mueller từ trên mạng Internet. Ai cũng biết ông ta là người nhút nhát, mặc dù các tạp chí chuyên về bảo tàng luôn ca ngợi những đóng góp hào phóng cho nghê thuật của ông ta. Các đồng nghiệp ở phòng tài trợ và phát triển của cô luôn choáng váng bởi sự rộng lượng của quỹ Quicksilver. Ông ta khoảng hơn bốn mươi tuổi, sống tại một hòn đảo tư nhân ngoài khơi phía Nam nước Pháp. Đó là tất cả những gì cô biết.

Cô đọc lại nội dung thư trả lời và nhấn nút gửi. Ai biết chứ? Có thể Mueller đang tỏ ra mình là người hấp dẫn và quyến rũ. Những email của ông ta đều thoáng có chút tán tỉnh cô. Ông ta là người có tri thức và uyên bác. Giàu có nữa, dù cô không quan tâm nhưng đó là một thực tế thú vị đã được biết đến. Ông ta đã đánh giá đúng vẻ đạp tiềm ẩn, đầy tính nhục dục trong các hiện vật của người Celtic và đó cũng là niềm đam mê của cô. Ông ta sưu tầm những tạo vật đẹp đẽ.

Hoàn toàn trái ngược với Connor McCloud.

Ối. Chết tiệt. Cô luôn phải thầm nhắc nhở bản thân không được tốn hàng giờ nghĩ về Connor. Cô vật lộn để kéo tâm trí mình tránh xa khỏi anh, nhưng đã quá muộn. Lần cuối cùng cô gặp anh là trong cái đêm ác mộng ở núi Crystal(6) mùa thu năm ngoái. Mái tóc anh dài, rậm rì và hoang dã như một chiến binh Celtic. Anh đang tựa người lên cây nạng loang lổ máu trong khi Georg phải nằm trên cáng phía sau. Anh nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt anh đanh thép, dữ dội. Ánh mắt như xuyên thủng cả người cô, sáng rực với cơn thịnh nộ khó có thể kiềm chế. Hình ảnh này không bao giờ có thể xoá mờ trong ký ức của cô.

(6) Nằm trong khu vực rừng quốc gia Snoqualmia, tiểu bang Washington, Mỹ.

Đó là ngày cuộc sống của cô bắt đầu sáng tỏ. Và Connor là người đã đưa bố vào nhà giam. Bố cô là một kẻ phản bội và là một tên giết người. Chúa ơi, khi nào nỗi đau này mới dịu đi đôi chút?

Suốt mười năm qua cô đã yêu thầm Connor McCloud say đắm, kể từ khi bố đưa những tân binh được ông huấn luyện cho đơn vị bí mật mới về nhà ăn tối năm cô mới mười sáu tuổi. Một ánh mắt nhìn anh thôi và thứ gì đó sôi sục, dịu dàng và ngô nghê đã nảy nở trong lòng cô. Đôi mắt anh mang sắc xanh mờ ảo của mặt hồ băng và ánh lên tia trêu chọc. Khuôn mặt xương xương, gợi cảm ở mọi góc nhìn. Những nếp nhăn quyến rũ ở hai bên má mỗi khi anh cười. Bộ râu màu vàng nhạt mọc lởm chởm. Anh luôn im lặng và ngượng ngùng mỗi lúc tới nhà cô dùng bữa, hầu hết câu chuyện đều do Jesse, người cộng sự liến thoắn của anh, dẫn dắt, nhưng bất cứ khi nào anh cất tiếng, chất giọng nam trung gợi cảm lại khiến cả người cô run rẩy. Mái tóc anh rậm rì như bờm sư tử, một sự kết hợp điên rồ của tất cả các loại màu vàng hoe trên đời. Cô muốn được chạm vào độ dày và bồng bềnh của nó và vùi mặt hà hít mùi hương của anh.

Cô luôn bối rối và mắc những sai lầm ngớ ngẩn trước mặt anh, nhưng những giấc mơ lãng mạn về việc cô quyến rũ anh khi vòng một của cô đủ lớn hay không còn quá xấu hổ lúc nói chuyện với anh đều đã tan biến như bong bóng xà phòng vào cái ngày đen tối tại núi Crystal. Cái ngày khám phá ra bố cô đã dính líu đến một tội lỗi kinh khủng. Rằng Georg, anh chàng đang tán tỉnh cô ở câu lạc bộ trượt tuyết, hoá ra lại là một tên sát nhân đeo bám chỉ để uy hiếp bố cô.

Rằng sự phản bội của bố cô đã khiến Jesse bị giết, và khiến Connor phải trả giá gần như bằng chính mạng sống của mình.

Cô ôm lấy mặt, cố hít thở khi cơn đau thiêu đốt lồng ngực. Người đàn ông đó đã đặt dấu chấm hết cho đời sống ảo tưởng bí mật của cô.

Sự xuẩn ngốc của bản thân khiến cô thở dài. Cô có nhiều vấn đề trầm trọng hơn ham muốn không cần thiết của mình. Đầu tiên là tình trạng tài chính của mẹ. Bận rộn vẫn tốt hơn cả, cô bấm số của mẹ. Bận rộn vẫn tốt hơn rất nhiều.

Rất tiếc, số máy quý khách vừa gọi đã bị khoá… Ôi, Chúa ơi. Hình như tuần trước cô đã đăng ký lại số máy cho mẹ. Cô không thể rời thành phố mà không kiểm tra xem mẹ thế nào.

Trước khi kịp ngăn mình, cô đã chộp lấy chìa khoá.

Mấy tháng trước xe của cô đã bị tịch thu nhưng cô vẫn chưa bỏ được thói quen này. Cô chạy nhanh xuống cầu thang xô mạnh cửa và ngẩng đầu lên nhìn trời. Trời quang đãng. Một ngôi sao sáng lấp lánh ở dưới đường chân trời.

“Chào. Erin.”

Giọng nói trầm trầm đó khiến cả người cô chấn động mạnh mẽ. Cô lảo đảo lùi lại và đâm sầm vào cánh cửa phía sau.

Connor McCloud đứng ngay đó, đăm đăm nhìn cô.