Lâm Thâm Thâm suy nghĩ rất thấu đáo, toàn bộ sự việc vốn không hề có sai sót, nhưng cô lại không hề phát hiện ra rằng, lúc Tôn Diễm trút cái túi giấy đựng đầy thư đó ra thì một lá thư rơi xuống gầm xô pha và cô đã không kịp mang lá thư đó đi cùng với những lá thư khác. Nội dung trong lá thư lại là minh chưng hùng hồn cho sự “không ăn khớp” trong cách cư xử tuyệt tình của cô với em gái, với Cố Trạch Nặc, vì đó là bức thư giãi bày những tâm sự chân thật nhất của cô với Cố Trạch Nặc. Trong lá thư đó, cô đã viết: “Cố Trạch Nặc, em nhớ khuôn mặt anh, nhớ ánh mắt cố chấp của anh dưới ánh đèn đường mờ tối, nhớ hơi thở căng thẳng lúc ôm em và cả vẻ mặt rạng rỡ, tinh nghịch của anh. Em nhớ em chưa bao giờ nói với anh là em ghét sự phòng bị của anh, ghét một doanh nhân như anh, ghét sự hà khắc, kén chọn của mẹ anh. Đúng thế, em chưa bao giờ nói với anh điều đó, em chỉ mỉm cười với anh rất thản nhiên, làm thật tốt những điều khoản trong hợp đồng. Em đã nói với bản thân mình là em làm vì tiền, em nói với anh là em làm vì tiền, nhưng thực ra trong trái tim em luôn mách bảo rằng, em rất, rất yêu anh. Thế nên bây giờ em mới ra đi, thế nên anh được tự do rồi.
Lâm Thâm Thâm quả thực rất yêu Cố Trạch Nặc, bởi vì cô sẽ không còn được gặp lại anh nữa.
Dưới ánh đèn hành lang, lúc Quách Thiển Thiển bước đến chỗ chiếu nghỉ rẽ lên tầng năm để về phòng thì nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tôn Diễm. Cô ấy đang nói với một người nào đó: “Đến đây là được rồi ạ.”
“Vậy… Tạm biệt.” Chàng trai lạ mặt nói xong liền quay người bước xuống lầu. Trong ánh sáng lấp loáng đó, Tôn Diễm bỗng cảm thấy bóng dáng người đàn ông đó hơi… lẻ loi, bơ vơ, dù sao đó là một cảm giác không thể diễn tả thành lời.
“Này…”
Chàng trai dừng lại, quay đầu hỏi: “Gì thế?”
Tôn Diễm cố ý cười khẽ. “Đi đường chú ý an toàn, còn nữa… hôm nay, cảm ơn anh nhé!”
“Ừ.” Chàng trai trả lời, ngay sau đó đi lướt qua Quách Thiển Thiển.
Chuyển túi xách từ tay trái sang tay phải, Tôn Diễm thở dài.
“Thực ra, tớ cũng vừa mới về thôi.” Quách Thiển Thiển từ phía sau bạn bước lên, vừa nói vừa lấy chiều khoá ra, mở cửa rồi nghiêng người bước vào. Cô trêu bạn: “Anh chàng đó đẹp trai đấy chứ!”
Tôn Diễm ở phía sau đóng cửa lại, sau đó ném túi xách lên chiếc xô pha trong phòng khách, cười đáp lại: “Vậy tớ nhường anh ta cho cậu nhé!”
“Cậu đùa đấy à?” Trông thái độ của Quách Thiển Thiển rất nghiêm túc, cô bật ti vi trong phòng khách.
“Cậu nghĩ xem, tớ giống đang đùa lắm à?” Tôn Diễm thu lại tất cả biểu cảm trên gương mặt, sau đó tìm thấy chiếc điều khiển trong góc xô pha rồi đưa cho bạn.
“Không phải là cậu đang muốn bù đắp đấy chứ?” Quách Thiển Thiển thở dài, nghĩ đến cuộc trò chuyện của cô với chị gái ngày hôm nay.
“Nếu có thể coi đó như sự bù đắp của tớ dành cho cậu thì tớ tình nguyện.” Tôn Diễm cắn môi nói nhỏ. “Tớ thật sự… rất có lỗi với cậu, tớ cũng không biết mình có thể làm gì để chuộc lỗi.”
“Hôm nay tớ thấy hơi buồn.” Quách Thiển Thiển ngắt lời bạn, cô chuyển kênh loạn xạ, từ tin tức thời sự đến kênh thể thao rồi đến kênh phim truyện… vẫn chẳng có thứ gì khiến cô thấy thích thú nên chán nản ném chiếc điều khiển khiến nó lại nằm lọt thỏm ở góc xô pha như cũ.
Tôn Diễm đi vào bếp đun nước, sau đó ra phòng khách, đứng tựa vào khung cửa. “Sao thế? Vì tớ đã tạm biệt tình trạng độc thân và bước ra khỏi cái bóng của Sử Khải, trong khi cậu vẫn đang ngụp lặn trong biển khổ cô đơn à?”
“Vì ánh mắt của cậu.” Quách Thiển Thiển nhẹ nhàng lắc đầu.
“…” Tôn Diễm nhìn bạn với ánh mắt nghi ngờ khó hiểu.
“Cậu thực sự nghĩ rằng anh chàng đó rất được ư?”
“Không phải cậu vừa mới khen anh ấy rất đẹp trai sao?”
“Chẳng ra sao cả.” Nước đang đun sôi trên bếp ga lúc này kêu réo lên. “Cậu chẳng biết thưởng thức đàn ông gì cả! Anh ta chẳng bằng móng tay của Đường Minh Hồng!”
“Thế…” Tôn Diễm quay người đi tắt bếp. “Tại sao cậu không giữ chặt lấy Đường Minh Hồng? Cậu đang hối hận à? Hay hối hận cũng không kịp nữa?”
“Tớ thực sự không có…” Quách Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn bạn, bản thân cô không chỉ một lần giải thích về điều này, những việc đã trôi qua thì hãy để nó trôi qua, cô không trách Tôn Diễm nữa, nhưng Tôn Diễm vẫn không tin.
“Vậy cậu làm ơn nhanh chóng tìm một người bạn trai và quên anh ta đi có được không?” Tôn Diễm bình tĩnh ngắt lời bạn. “Hay nói cách khác là cậu đừng nhớ đến anh ta nữa.”
“Chuyện này không phải tớ muốn nhanh là nhanh được.” Quách Thiển Thiển cúi đầu, vân vê vạt áo mình.
“Hôm nào tớ sẽ giới thiệu cho cậu một anh chàng… Tớ bảo này…”
Quách Thiển Thiển không muốn ngồi lại đây nữa, liền bịt tai chạy vào phòng mình. Sau mười phút bình tĩnh, vẫn thấy Tôn Diễm đứng ngoài cửa gõ nhẹ hai tiếng rồi giải thích: “Anh chàng lúc nãy tớ không quen, buổi chiều về nhà, tớ bị xe ô tô của anh ta đâm phải, anh ta đưa tớ đến bệnh viện kiểm tra rồi lại đưa tớ về nhà!”
Quách Thiển Thiển nhớ cô từng đọc được một câu nói đầy tính triết học là: Những sự việc trên thế giới này luôn tông tại ba phương diện, phương diện chủ quan, phương diện khách quan, và phương diện chân thực. Thế nên quan điểm của người khác luôn là của người khác, quan điểm của mình luôn là của mình, còn sự thực luôn ẩn chứa trong mỗi sự việc, không thiên vị bên nào. Trái đất luôn chuyển động, thời gian luôn trôi đi, không vì bất cứ việc gì của bất cứ ai mà ngừng lại.
“Cố phu nhân, Chủ tịch Cố đang họp ạ.” Công ty vẫn bận rộn như thường ngày, không vì thiếu bất cứ ai mà thay đổi. Thực ra, Quách Thiển Thiển rất hiểu ý của Tôn Diễm, bất cứ chuyện gì cũng có khởi đầu và kết thúc, thế nên cô mới tìm đến Cố Trạch Nặc, hoàn thành nốt một số chuyện chưa hoàn thành, nhưng bước chân của cô chưa đặt lên bậc, Lý Mạn đã bước đến ngăn cô lại.
“Tôi không phải là Cố phu nhân.”
“Ồ, đúng rồi.” Lý Mạn gật đầu cười, xoa xoa tay. “Hai người đã ly hôn rồi.”
Quách Thiển Thiển cố kiềm chế sự chua xót trong lòng, ngẩng đầu mỉm cười, giải thích: “Tôi không phải Lâm Thâm Thâm, tôi tìm Cố Trạch Nặc có việc.”
“Ồ!” Lý Mạn ngẩng đầu, chăm chú quan sát khuôn mặt cô, sau đó cười khẽ, nghĩ thầm chị ấy cho rằng thay áo khác thì mình sẽ không nhận ra chị ấy sao, thế nên giọng điệu của Lý Mạn vẫn hết sức lịch sự: “Chị có hẹn không ạ?’
“Không.” Quách Thiển Thiển lắc đầu.
“Vậy chị gọi điện cho anh ấy được không ạ?” Lý Mạn thở phào, ngắm những móng tay vừa sơn của mình. “Dù sao chị cũng có số điện thoại của Tổng giám đốc, vậy nên xin chị đừng làm khó cho những người làm công ăn lương như bọn em.”
“Số điện thoại của anh ấy đã bị liệt vào danh sách đen của tôi rồi.” Quách Thiển Thiển nhếch môi cười.
“Ồ? Thật vậy sao? Cái tin này cũng thật là…” Cô ta muốn nói thật là hả hê, nhưng cảm thấy mình không nên có biểu hiện đắc ý rõ rệt như thế, nên nói tiếp: “Hay chị về nhà đợi anh ấy vậy.”
“Cố Trạch Nặc đã thay khoá cửa căn hộ chung cư rồi.” Quách Thiển Thiển nhìn thấy vẻ mặt đang cười trên nỗi đau của người khác của Lý Mạn, cố gắng nhẫn nhịn để nói chuyện với cô ta thì đột nhiên cánh cửa phòng họp được đẩy ta, Cố Trạch Nặc đã họp xong. Anh chỉ nhìn thoáng qua là nhận ra cô, nhưng lông mày nhíu lại. “Không phải đã chuyển tiền cho cô rồi sao? Cô còn đến tìm tôi làm gì?”
“Anh nghe em nói, em là Quách Thiển Thiển, không phải là Lâm Thâm Thâm.” Cô cố gắng bình tĩnh giải thích.
“Quách Thiển Thiển, cô nghĩ đến mức tôi ngốc đến mức không phân biệt nổi hai chị em các cô sao? Có lẽ lúc đầu không phân biệt được, nhưng sau đó thì phân biệt quá dễ dàng.” Lần đầu tiên anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Anh biết hết rồi ư? Vậy anh có thể cho em chút thời gian, em muốn nói với anh vài chuyện.” Thái độ của cô rất thành khẩn. Nhìn vào ánh mắt anh, cô vội vàng bổ xung: “Có được không ạ?”
Cố Trạch Nặc trầm ngâm vài giây, sau đó nhanh chóng lắc đầu, quay người định đi. “Nói chuyện gì, chuyện kinh doanh à? Cô có thể hợp tác với tôi kiếm ra bao nhiêu tiền? Vài chục triệu? Vài trăm triệu? Hay vài tỉ?”
Cô cũng xoay người theo bước chân anh. “Đương nhiên em không đến để bàn chuyện làm ăn với anh, em chỉ muốn nói chuyện với anh.”
“Chị có biết Tổng giám đốc bận như thế nào không? Chị có biết mỗi phút của Tổng giám đốc đáng giá bao nhiêu tiền không?” Lý Mạn đứng bên cạnh anh nói xen vào mấy câu, trước mặt bao nhiêu người khiến Quách Thiển Thiển đỏ bừng mặt.
“Em có thể trả ba mươi triệu để nói chuyện với anh nửa tiếng.” Cố gắng kiềm chế, cô nắm chặt vạt áo mình.
“Ba mươi triệu?” Lý Mạn kinh ngạc há hốc miệng, thấp giọng hỏi. “Chị nói đó là tiền yên Nhật hay tiền Peru?”
Ngay cả Cố Trạch Nặc cũng nhìn cô bằng ánh mắt không dám tin đó là sự thật. “Quách Thiển Thiển, cô nói ba mươi triệu?”
“Nếu không đủ thì ba mươi triệu năm trăm tám mươi lăm nghìn bảy đồng năm hào.” Cô lấy trong túi xách ra một tấm thẻ ngân hàng và toàn bộ tiền mặt, rồi ra sức lục túi. “À không đúng, là sáu hào.” Quách Thiển Thiển nhìn Cố Trạch Nặc không nói gì, nói tiếp: “Đây là toàn bộ gia sản của em rồi, lẽ nào còn cần viết giấy nợ nữa? Anh có thể đưa ra giá.”
“Quách Thiển Thiển, có chuyện gì cô nói đi, không cần làm tôi khó chịu trước mặt nhiều người như vậy đâu!” Sự kiên nhẫn của Cố Trạch Nặc đã hoàn toàn cạn kiệt, cuối cùng anh không chịu nổi bảo cô đi thẳng vào vấn đề.