Đừng Tỏ Ra Mạnh Mẽ Với Anh

Chương 8




Cô về đến quê cũng là khoảng thời gian của 9 tiếng trước. Tắm rửa xong xuôi cô bước vào phòng để xếp đồ lại ngăn nắp thì có tiếng chuông vang lên.

- Anh đây.

Âm thanh trầm ấm của anh vang lên bên tai cô, không hiểu sao cô cảm thấy mâu thuẫn như thế này sự mâu thuẫn khiến cô rất mệt mỏi.

- Có chuyện gì sao?

Cô đứng lên đi ra phía cửa sổ.

- Tới nơi sao không báo cho anh?

- À.. Vừa về thấy ông phơi lúa liền làm thay nên quên mất.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi lại nặng nề cất lên.

- Có thể...... Về sớm một tí không?

Câu nói của anh nếu như không làm cô ngạc nhiên đến há miệng mới lạ. Anh chưa từng như vậy, chưa bao quan tâm đến cô trong suốt hai năm ấy.

Có những lúc cô đi công tác cùng trưởng phòng 1 tuần,Hàn Vũ Thần chỉ trọn vẹn gọi cô 1 cuộc trong suốt một tuần thôi. Nhưng hôm nay cô chỉ ra khỏi nhà 9 tiếng anh đã gọi hẳn cho cô hai cuộc cũng cho là bất ngờ đi nhưng điều bất ngờ hơn nữa là anh nói cô có thể về sớm không khi cô chỉ mới rời nhà 9 tiếng.

Lấy lại tâm tình, cô như cũ âm giọng âm ấm hỏi lại.

- Đã xảy ra chuyện sao?

- Không có..... Chỉ là...mà thôi không có chuyện gì. Nhớ chăm sóc bản thân.

Tuy anh biết rõ cô sẽ biết tự chăm sóc cho chính mình, điều đó anh nghe được từ chính cô nói vào hôm 1 tháng trước cô say.

" Anh không phải lo, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân vì chỉ có nó mới thật sự cần em thôi"

Câu nói mơ hồ do say ấy mà cô vô tình nói ra làm anh ghi mãi không quên.

Không hiểu tại sao anh cứ cảm giác như trong câu nói ấy có hàm chứa điều gì đó như là lời tâm sự ngắn gọn của cô. Dù có nghĩ anh cũng nghĩ không ra hàm ý của cô.

Cô bất giác liếm môi dưới suy tư vài giây sau đó miệng mấp máy.

- Em sẽ tranh thủ.

- Ừ. Ông vẫn khỏe chứ?

- Ông vẫn ổn.

- Ừ. Cũng khuya rồi, nên ngủ sớm.

- Vâng, anh cũng vậy.

Cô cầm chặt điện thoại trong tay tâm tình phức tạp.

" Tại sao khi em muốn rời khỏi anh, trả lại sự tự do cho anh thì anh lại nói ra những từ khiến ấm lòng em như thế? Hành hạ em như vậy, anh vui lắm sao? "

Dòng suy nghĩ của cô bị cắt đi khi nghe tiếng gõ cửa của ông.

- Ông vào được chứ?

Âm giọng khàn đục đã nhiều tuổi của ông.

Cô nhanh tay lau đi gọi nước mắt, trả lại gương mặt tươi cười.

Cô nhanh chân đi lại đỡ lấy tay ông đi lại phía sofa gần cửa sổ, nơi đây có thể nhìn thấy được một nọn núi cao ở dưới là những ánh đèn nhấp nháy của những ngôi nhà nhỏ. Một khung cảnh rất yên bình.

Ông khẽ cười, tay vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô cưng chiều.

- Được rồi Tiểu Hà.

Ông nhờ sức cô vất vả ngồi xuống ghế sofa. Nhìn ông như thế cô không khỏi thấp thỏm lo lắng.

Ngồi dưới nền gạch lạnh, cô ôm lấy tay ông rồi ngã đầu dựa vào đùi của ông.

- Con bé này, có chuyện buồn gì sao?

Ông nhẹ nhàng xoa xoa đầu cháu gái.

- Dạ không, con chỉ là nhớ ông quá thôi.

Ông bật cười.

- Đúng là, lớn rồi mà như con nít.

Cô không trả lời chỉ nhắm mắt dựa vào đùi gầy yếu của ông. Chỉ có như thế này lòng cô mới được yên ổn lại thôi. Không cần nghĩ về ngày mai ra sau, đối mặt với nhà chồng như thế nào, không cần phải đau lòng nhìn chồng mình ôn nhu với người phụ nữ khác. Đúng! Chỉ khi chở về nhà ôm lấy đùi ông như hồi nhỏ là yên bình nhất.