Dùng Tình Thay Đổi Em

Chương 45: Tức Giận




- Vấn đề thứ hai là tôi KHÔNG CÓ thuê cô ta quyến rũ chồng chị! "

Quách Hạ Đan càng thêm tức giận, nghiến răng ken két ý định lau đến đánh Lạc Yến Dung vì cái thói xấc xược, ngạo mạn. Thế nhưng, Trịnh Khiêm nhanh chóng ôm lại khuyên ngăn, còn Quách Quân Hựu thì nắm tay kéo cô ra phía sau của mình bảo vệ, nói:

"Chị làm loạn đủ rồi đấy, có bà và bác hai ở đây, đúng hay sai từ từ xác minh. "

Sau đó, ông Quách Sâm và ông Quách dìu bà Lam Tử đi đến sofa ngồi xuống, ánh nhìn của ông ấy thực sự không hài lòng về Quách Hạ Đan, đanh mày găn đe.

Chỉ là Quách Hạ Đan không hề sợ sệt, cầm lên chiếc điện thoại của Vãn Khả nhưng thực chất không phải của cô ta, bấm bấm lướt lướt trên màn hình rồi xoay về phía Quách Quân Hựu, gẵn giọng nói:

"Mày mở mắt to ra nhìn, thử coi có phải số điện thoại của vợ mày không, xem nhật ký cuộc gọi là ai đã gọi cho ai, còn nữa..."

Sau đó, cô ta tiếp tục bấm bấm, lần nữa xoay về phía anh, nói tiếp:

"Số tài khoản của ai? Bao nhiêu tiền? Vợ mày chuyển tiền làm gì? Nó lấy tiền của mày thuê người quyến rũ chồng tao, khá khen thật chứ. Bây giờ mày đã sáng mắt ra chưa, thằng bất hiếu!"

Hai hàng lông mày của Quách Quân Hựu nhíu lại, ánh mắt sắc bén lần lượt nhìn số điện thoại và từng cuộc gọi đến, tới lịch sự chuyển khoản.

Dĩ nhiên, Lạc Yến Dung cũng có lướt nhìn, vô cùng ngạc nhiên khi đây là số tiền cô chuyển cho người cô thuê theo dõi Trịnh Khiêm chứ không phải Vãn Khả, chăng lẽ là...

Chết tiệt...

Cô ngu rồi!

Lập tức, Quách Quân Hựu nhìn qua Yến Dung, đôi mắt có thể thấy anh đang vô cùng tức giận, lồng ngực bất giác phập phồng thấy rõ.

Bồng dưng, Lạc Yến Dung nhếch môi cười nhạt, ánh mắt đay nghiến nhìn lên Trịnh Khiêm, nét mặt của anh ta hiện tại đang rất hả hê, nhàn nhạt nói:

" Ván này tôi thua anh, chúc mừng! "

Bà Lam Tử, ông Quách cùng ông Quách Sâm nhìn nhau, trong lòng rối loạn nửa trách nửa thương.



Quách Hạ Đan được nước làm tới, khoanh tay trước ngực nghênh ngang hắt mặt trước Quách Quân Hựu và Lạc Yến Dung, nói:

" Mày bênh vợ mày nữa đi, Quách Quân Hựu!"

Mặt mày Quách Quân Hựu dần dần đỏ lên, bàn tay cuộn tròn siết chặt đến run run, hai mắt đột nhiên nhắm lại kìm ném cơn nóng đang bùng cháy trong lòng.

Sau đó gần cả phút, anh dịu giọng cất lên:

" Việc ngày hôm nay là Yến Dung sai, em thay mặt vợ em xin lỗi anh chị... "

Nghe thế, Yến Dung nắm lấy cánh tay xoay người anh quay lại cho đối diện với mình, nói:

"Em không thuê cô ta quyến rũ chồng chị ấy, em không sai mắc gì anh phải xin lỗi? "

Quách Hạ Đan vừa nhún vai, vừa bĩu môi, lại nói:

"Vợ mày đấy, tuyệt vời! "

Quách Quân Hựu nặng nề thở ra, hàm răng cắn chặt vào nhau, bàn tay lập tức chụp lấy cổ tay của Lạc Yến Dung nhìn lần lượt từ ông Quách sang bà Lam Tử, lên tiếng:

"Vợ cháu sai, cháu xin lỗi mọi người và sẽ về bảo lại, tụi cháu xin phép đi trước! "

Vừa dứt câu, Quách Quân Hựu kéo tay Lạc Yến Dung sồng sộc ra ngoài, nét mặt hiện tại của anh chính là lần đầu cô thấy, lạnh đến khốc liệt tàn nhẫn.

"Quân Hựu, em sai cái gì, bỏ em ra!

Lạc Yến Dung vùng vằng vung tay nhưng không thể, cứ vừa thành công là Quách Quân Hựu nắm lại, sau đó nhét vào trong xe.

Chiếc xe di chuyển với tốc độ khủng khiếp, Lạc Yến Dung gan dạ không sợ và chỉ mất vài phút đã về đến nhà do cũng khá gần.

Lúc này, cả hai bước vào bên trong, người đi trước chính là Quách Quân Hựu, trông anh bây giờ hừng hực lửa giận, sau đó đứng lại ngay giữa phòng khách.

"Em nói đi, tại sao em lại làm vậy?"



Lạc Yến Dung bước vào, không phải cô đi chậm mà do Quách Quân Hựu quá nhanh, và rồi cô im lặng khoảng một phút thì lên tiếng:

"Em thấy hiện tại, dù em có nói gì cũng đều vô ích. "

Quách Quân Hựu xoay người, sắc mặt vừa phải kìm ném vừa phải nhẫn nhịn trong cực kỳ đáng thương, vươn ánh mắt bất lực nhìn cô dịu giọng cất tiếng:

"Em không thích ba mẹ anh, không thích chị anh nhưng cũng chẳng thể làm vậy, họ đã có con, tiểu Thiêm phải làm sao nếu ba mẹ ly hôn? Thằng bé mới hơn một tháng tuổi thì có tội tình gì, Yến Dung?"

Lạc Yến Dung tức giận, gắt gỏng cất lên:

"Em đã bảo là em không có làm, tới anh cũng không tin em ư? Lúc trước anh hứa với em thế nào, dù đúng hay sai cũng đứng về phía em. "

" Vậy em giải thích đi, em gọi cho cô gái đó làm gì? Em chuyển khoản làm gì? "

Lạc Yến Dung nhất thời điêu đứng trước câu hỏi, sau đó đưa mắt nơi khác lãng tránh ánh nhìn khốc liệt của

Quách Quân Hựu, nhàn nhạt lên tiếng:

"Hơn một tuần trước em về căn hộ lấy đồ, tình cờ nhìn thấy Trịnh Khiêm và cô thư ký của anh ta thân mật bước ra từ xe ô tô và ôm ấp lên căn hộ, thế nên em mới âm thầm thuê người điều tra thử xem thôi. "

Thử xem thôi? Cô có thật lòng là muốn điều tra thử xem không?

Dĩ nhiên là Quách Quân Hựu không tin, nở một nụ cười nhạt nhòa kèm chút chua xót, lên tiếng:

" Chuyện năm xưa giữa ba người, ba mẹ anh và mẹ em, anh đều biết tất cả, là chính anh đã cố chấp yêu em, cho rằng tình cảm của mình có thể thay đổi được lòng em. Anh không nói, vì thay vì xin lỗi anh muốn dùng hành động bù đắp sẽ thiết thực hơn, dù những lần em gây chuyện với mẹ anh, anh đều nhắm mắt cho qua vì bà ấy từng rất sai. Nhưng Yến Dung, có phải em chưa bao giờ nghiêm túc với cuộc hôn nhân này, chưa bao giờ xác định tương lai với anh đúng không? Đến hiện tại, em chỉ đang lợi dụng anh? "

Lạc Yến Dung ngây người sững sờ, tròng mắt đứng yên phút chốc, bất ngờ trước câu nói của Quách Quân Hựu, vốn dĩ cô cứ nghĩ rằng anh không hề biết, thì ra từ lâu anh đã sớm rõ.

Anh lại nói tiếp:

"Em không chịu tổ chức hôn lễ, không chịu sinh con với anh, rõ ràng em chẳng muốn giữa chúng ta có sự ràng buộc. "