Dùng Tiền Của Chồng Trước Giúp Tình Địch Của Anh Ta HOT Lên

Chương 20




Khách sạn Trường Lộc Sơn nằm ở phía Bắc đường Xuân Ngưng, từ trường học lái xe đến đó thì mất bốn mươi phút.

Lâm Nhiễm ngồi trên xe, lòng cô như lửa đốt, cô không biết phải làm gì ngoài việc liên tục lướt tin mới trên diễn đàn QQ, nhưng mà những tin tức mà fans biết được thì lại rất ít.

Suốt cả quãng đường, Thang Hân Dịch cũng không hỏi Lâm Nhiễm muốn làm cái gì, hai tay nhỏ bé của cô ấy duỗi thẳng điên cuồng lái xe để tránh vi phạm giao thông, cơ mà mỗi lần đều không có vi phạm, hơn nữa bây giờ cũng không phải là giờ cao điểm, cũng khá may mắn là hầu như mỗi lần chiếc xe chạy đến một ngã tư đèn giao thông, đều gặp được đèn xanh, cho nên cả quãng đường đều không có trở ngại, chỉ dùng nửa tiếng đồng hồ thì đã đến nơi.

Chuỗi khách sạn Trường Lộc Sơn là một trong những chuỗi nhà hàng -khách sạn nổi tiếng nhất ở Ninh Giang, thuộc sở hữu của nhà Triệu Trác Thành, nhưng nhà anh ta kinh doanh không chỉ giới hạn trong lĩnh vực nhà hàng, mà bên cạnh nhà hàng còn có một chuỗi phục vụ như Câu lạc bộ Trường Lộc Sơn và Khách sạn Trường Lộc Sơn.

Triệu Trác Thành rất thích đưa Khương Tiểu Ngư đến chỗ này.

Thang Hân Dịch dừng xe ở bên đường, sau đó lại hất cằm về phía khách sạn đối diện, "Này, chính là chỗ đó, cậu vào một mình đi."

Nếu như cô ta đi vào, đoán chừng người ta sẽ cản cô ta lại, bởi vì sợ cô ta phá hỏng cả nơi này.

Lâm Nhiễm cũng biết giữa Thang Hân Dịch và nhà Triệu Trác Thành có chuyện lục đục gì đó, cho nên cô chỉ nói một tiếng cảm ơn rồi bước xuống xe.

Thang Hân Dịch ngồi trong xe nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Nhiễm chạy như bay vào trong, cô ta liền rơi vào trầm tư.

Lâm Nhiễm vừa bước vào cửa, ngay lập tức đã có nhân viên phục vụ đến đón tiếp, người phục vụ mỉm cười hỏi: "Xin hỏi cô có hẹn trước không?"

Lâm Nhiễm đảo mắt một vòng nhìn khắp sảnh lớn tầng một, sau đó tùy ý xua tay, "Không có."

Ở chỗ này toàn bộ đều là phòng riêng, trong sảnh lớn ngoại trừ mấy nhân viên phục vụ ra thì cũng chẳng có người nào.

"Tôi đến tìm người." Lâm Nhiễm nói với nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ vẫn nở nụ cười mỉm, "Xin hỏi người mà cô muốn tìm ở phòng riêng nào vậy ạ? Tôi đưa cô qua đó."

Lâm Nhiễm cười gượng một cái.

Nếu như cô biết ở phòng nào thì bây giờ sẽ không đứng đây nói nhảm với cậu ta rồi.

Lâm Nhiễm cau mày suy nghĩ một lúc, vẫn bày ra dáng vẻ biết hết mọi chuyện, sau đó ngay lập tức liền điều chỉnh lại thái độ của mình, "Tôi có hẹn với Tiền Hải Triều ăn cơm ở chỗ này, ông ta dẫn nghệ sĩ qua đây."

Lâm Nhiễm đứng yên tại chỗ, làm đủ điệu bộ, "Ông ta có nói với tôi số phòng riêng, hình như là 3267 thì phải? Tôi không nhớ rõ nữa, hôm qua ông ta nói với tôi mà tôi có hơi say rượu, sao mà nhớ nổi chứ, phiền cậu dẫn tôi đi tìm phòng riêng mà Tiền Hải Triều đã đặt đi."

"Là như vậy à." Nhân viên phục vụ do dự một hồi, "Hay là cô gọi lại một cuộc điện thoại xác nhận với anh Tiền được không?"

"Làm sao?" Lâm Nhiễm liền sa sầm mặt lại, "Cậu đang nghi ngờ tôi? Tiền Hải Triều không đặt phòng riêng ở chỗ mấy người sao? Chẳng lẽ ông ta đã nói là Xuân Hi Cư sao? Hôm nay tôi có hẹn với ông ta để bàn chuyện, nếu như ông ta bày ra cái dáng vẻ này thì thôi đi, chuyện đó cũng không cần phải bàn nữa."

Nhân viên phục vụ bị dọa sợ tới mức vội vã cúi đầu. "Thưa quý cô, không phải như vậy. Anh Tiền đúng thực là có đặt phòng riêng ở chỗ chúng tôi, nhưng phòng riêng anh Tiền đặt là ở tầng năm, thông tin của cô không khớp, cho nên chúng ta không thể đưa cô lên đó được."

Nói xong vầng trán của người phục vụ cũng toát hết mồ hôi lạnh.

Lâm Nhiễm nhìn người đàn ông cao lớn như vậy mà lúc này đang đứng trước mặt mình chịu đựng sự gây rối vô cớ của mình, cô cũng có chút không đành lòng, nhưng vì Từ Tư Niên, cô chỉ có thể bất chấp mọi thứ, cô cau mày làm ra điệu bộ phải đi, "Nếu như đã không nói cho tôi biết, vậy thì chứng tỏ Tiền Hải Triều không có bất kì thành ý nào, chuyện hợp tác cũng coi như bỏ đi."



Nhân viên phục vụ vội vàng đuổi theo cô, "Quý cô, xin cô đợi một lát, tôi đến quầy lễ tân gọi điện thoại xác nhận với Anh Tiền một chút, xin cô đợi một lát."

Lâm Nhiễm đi theo cậu ta đến quầy lễ tân, "Nói với hắn, tôi tên Lâm Nhiễm."

Cô gái lễ tân đang định gọi điện thoại khẽ sững sờ, "Lâm...Lâm Nhiễm?"

Lại nhìn qua khuôn mặt của cô, sau đó liền run rẩy chào hỏi, "Chào...chào Thiếu phu nhân."

Lâm Nhiễm cau mày, "Đã ly hôn rồi, đừng có khách sáo như vậy."

Cô gái lễ tân: "..."

Cô ta bày ra vẻ mặt ngạc nhiên, miệng còn há hốc chưa kịp khép lại, tay đang gọi điện thoại cũng dừng hẳn.

Lâm Nhiễm lại dựa người vào quầy lễ tân, sốt ruột mà thúc giục: "Mau gọi đi chứ."

Lúc này cô gái lễ tân mới định thần lại, nhưng trong lòng cô ta dâng trào mãnh liệt, vừa nãy chỉ cần không cẩn thận một chút là gây nên một drama lớn rồi.

Chả trách mấy ngày nay luôn thấy Tiểu Triệu tổng đưa cô Khương đến đây, cô ta còn nhắc nhở mình từng giờ từng phút bảo phải chú ý động tĩnh của Thiếu phu nhân, không thể để Thiếu phu nhân đến bắt gian được, dù sao thì tính tình Thiếu phu nhân cũng không tốt có tiếng.

Phù.

Lễ tân thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội vàng bày ra tố chất chuyên nghiệp của mình, mỉm cười gọi điện thoại, "Xin chào anh Tiền, dưới sảnh có cô Lâm Nhiễm muốn tìm anh..."

"Cứ nói tôi có một hạng mục trên trăm triệu muốn bàn bạc với ông ta." Lâm Nhiễm nói chen vào.

Đầu dây bên kia nhận được cuộc gọi thì liền không kiên nhẫn đáp lại: "Lâm Nhiễm? Lâm Nhiễm nào? Không quen! Chắc chắn là fan cuồng của Trình Thực, mấy người đến chuyện này còn phân biệt rõ được hay sao?!"

Nói xong liền cúp máy.

Giọng nói ông ta hét lên trong điện thoại rất lớn, Lâm Nhiễm cũng nghe được rất rõ ràng.

Lễ tân gượng gạo đặt điện thoại xuống, ấp úng lên tiếng: "Thiếu...thiếu phu nhân, cô có hẹn trước với ông ta không?"

Lâm Nhiễm không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại: "Ông ta đang ở phòng riêng nào?"

Lễ tân: "Cái này...cái này...chúng tôi không thể nói ra."

"Nếu như Tiểu Triệu tổng của các người đến đây thì cũng không thể nói sao?" Lâm Nhiễm nhìn cô ta một cách nghiêm túc, "Hay là bởi vì tôi và Triệu Trác Thành đã ly hôn rồi cho nên các người coi thường tôi đây?"

Lễ tân: "..."

Cô ta cúi thấp đầu, trong lòng thầm nghĩ, cho dù là cô không ly hôn, chúng tôi cũng không thể coi trọng cô được đâu.

Ai mà không biết người phụ nữ tên là Lâm Nhiễm đã cố tình gây rối phá hỏng giấc mơ gả vào gia đình hào môn của tất cả phụ nữ trong tập đoàn bọn họ! Cô ta dùng mọi thủ đoạn để gả cho một người đẹp trai tuấn tú giàu có chung tình như Tiểu Triệu tổng, hại Tiểu Triệu tổng phải rời khỏi công ty, cho nên tất cả mọi người đều lên án người phụ nữ tên Lâm Nhiễm này!

Trước đây, lúc Lâm Nhiễm và Triệu Trác Thành vừa mới kết hôn, tất cả đồng chí nữ trong công ty đều đoàn kết lại tẩy chay cái vị Thiếu phu nhân này! Nhưng sau đó nghe nói vị Thiếu phu nhân này không được cưng chiều, hơn nữa còn thường xuyên giả làm bộ dáng giống cô Khương, mặc váy trắng và mang giày vải, mái tóc đen dài thẳng tắp, có đôi khi còn chạy theo Tiểu Triệu tổng, chỉ cần bên cạnh Tiểu Triệu tổng xuất hiện người khác giới, không nói lời nào thì đã đi tới đánh người đó một bạt tai.

Các chị gái trong công ty đưa ra kết luận đối với vị thiếu phu nhân này là: Một con cọp cái hung thần ác sát.

Vì vậy họ đặt ra một cái nguyên tắc: Bảo vệ Tiểu Triệu tổng của bọn họ.

Nhìn thấy dáng vẻ chần chừ ấp úng của lễ tân, Lâm Nhiễm biết nếu dựa vào cô ta thì chắc chắn không được, cô liếc mắt nhìn vào đồng hồ ở sảnh, bây giờ đã sắp đến bảy giờ rồi, trên đường thật sự đã tốn không ít thời gian, nghe thấy trong giọng nói Tiền Hải Triều nói chuyện vừa nãy, chắc hẳn đã uống không ít rượu rồi, cô không thể chờ thêm nữa liền dứt khoát thẳng thừng xoay người chạy vào trong thang máy.

Nhân lúc bọn họ vẫn chưa kịp phản ứng lại, cô ấn tầng năm rồi nhấn nút đóng thang máy lại.

Trong giây phút cửa thang máy khép lại, Lâm Nhiễm nghe thấy tiếng cô gái lễ tân đang hô hoán, "Cô ấy lên rồi! Mau chặn cô ấy lại!"

Lâm Nhiễm nhìn số tầng trong thang máy cứ từ từ tăng lên, ồn ào náo động bên ngoài cô cũng không nghe rõ, trong đầu cô lúc này chỉ có một niềm tin: Đưa Từ Tư Niên ra ngoài.

Anh ấy vốn nên là dáng vẻ cao cao tại thượng đó, không thể để lún sâu vào trong bùn lầy.

Sau khi Lâm Nhiễm lên đến tầng năm, cô đứng trên hành lang, bắt đầu hét lớn tiếng: "Tiền Hải Triều!"

"Tiền Hải Triều! Ông mau ra đây!"



Cô vừa chạy vừa hét lớn, "Tiền Hải Triều! Ông mau ra đây cho tôi!"

Tất cả các phòng riêng đều đóng chặt cửa, hơn nữa đây là kết cấu hình vòng, Lâm Nhiễm từ bên này chạy đến bên kia, liên tục hô to, "Tiền Hải Triều, ông đi ra đây!"

Hô hoán khoảng chừng mười mấy lần, các bảo vệ đi thang bộ liền chen chúc kéo đến, sau đó bắt đầu vây quanh đuổi theo Lâm Nhiễm, Lâm Nhiễm lại bắt đầu mở cửa từng phòng riêng, mở cánh cửa phòng đầu tiên, bên trong có mười mấy doanh nhân đang bưng ly rượu bàn chuyện kinh doanh cười nói vui vẻ, Lâm Nhiễm đảo mắt nhìn một lượt, cúi đầu nói xin lỗi, sau đó lại chạy tới mở cửa một phòng khác.

Hai phòng

...

Năm phòng

...

Đều không thấy Từ Tư Niên.

Lâm Nhiễm không ngừng hô tên, cuối cùng có một phòng riêng chủ động đẩy cửa ra, Tiền Hải Triều bụng phệ, say rượu đỏ bừng mặt, "Ai thế?"

Lâm Nhiễm vội vàng chạy qua, nhưng lúc chạy đến nửa đường, liền bị mấy người bảo vệ vây quanh lại.

"Tránh ra." Lâm Nhiễm tức giận nói: "Đừng có cản tôi!"

Đội trưởng đội bảo vệ cầm theo bộ đàm đi tới, nói một cách nghiêm túc: "Thật ngại quá thưa quý cô, cô đã xâm phạm đến quyền lợi của khách sạn chúng tôi, mời cô rời khỏi đây ngay lập tức!"

Lâm Nhiễm trừng mắt nhìn hắn ta, "Tránh ra! Tôi tìm Tiền Hải Triều!"

Tiền Hải Triều nhìn về hướng cô đi tới, "Cô là ai hả? Tìm tôi làm cái gì?"

"Từ Tư Niên đâu?" Lâm Nhiễm cất giọng khàn khàn hỏi.

Vừa nãy cô gắng sức hô hoán, cho nên bây giờ nói chuyện cũng cảm thấy rát họng.

Tiền Hải Triều cau mày, "Lại là một fan não tàn!"

"Tôi hỏi ông! Từ Tư Niên đâu?" Lâm Nhiễm trừng mắt hung hăng nhìn ông ta, "Ông đưa anh ấy đi đâu rồi?"

"Cậu ta à." Tiền Hải Triều híp mắt nghĩ ngợi một hồi, "Đương nhiên là...đang bồi đạo diễn Vương trong phòng riêng rồi."

Lâm Nhiễm vội đẩy ông ta qua một bên, thẳng thừng đẩy ngã ông ta xuống đất, đội trưởng đội bảo vệ liền đi tới đỡ ông ta, Lâm Nhiễm đã dùng vai vượt qua mấy tên bảo vệ kia, ánh mắt kiên quyết chạy vào trong phòng riêng mà vừa nãy Tiền Hải Triều vừa mới chạy ra ngoài.

Nhưng lại đâm sầm vào một người khác.

Đối phương khống chế cánh tay của cô, bắt lấy tay cô rất chặt, Lâm Nhiễm vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy anh ta.

Triệu Trác Thành.

Anh ta mặc áo sơ mi trắng, mở một cúc trên cùng, khuôn mặt lạnh lùng khẽ nhếch môi, cách đó không xa còn có Khương Tiểu Ngư đang đứng chờ, Triệu Trác Thành lạnh lùng nói: "Quậy đủ chưa?"

Tất cả các bảo vệ, các nhân viên phục vụ đứng ở hai bên cúi đầu xin lỗi các vị khách đã bị dọa sợ hãi, trong hành lang cũng dần dần khôi phục trở về trật tự như ban đầu.

Lâm Nhiễm thử vùng vẫy khỏi tay Triệu Trác Thành, nhưng anh ta nắm chặt đến mức cổ tay cô đã sắp không còn cảm giác, Triệu Trác Thành cũng chưa buông ra.

"Anh buông tôi ra." Lâm Nhiễm cố gắng bình tĩnh nói: "Tôi đến tìm người, tìm được người tôi sẽ đi."

Triệu Trác Thành vẫn không buông, cổ tay nhỏ nhắn của cô giống như chỉ cần vừa vặn thì sẽ gãy ngang, nhưng nắm ở trong tay lại cảm thấy có chút ấm áp, lông mày anh ta càng nhíu mặt hơn nữa, "Lâm Nhiễm, rốt cuộc cô đã quậy đủ chưa? Quậy đủ rồi thì cút cho tôi!"

Câu cuối cùng này giống như là hét lên vậy, Lâm Nhiễm bị hét vào mặt như vậy thì đơ người lại.

Tai của cô nhất thời như mất đi thính lực, cảm giác giống như có rất nhiều ruồi bọ bay vòng vòng bên tai cô, ù ù ong ong hết cả tai.

"Tôi sẽ đi." Giọng nói của Lâm Nhiễm rất bình tĩnh, cô nhìn về hướng Triệu Trác Thành, trong ánh mắt lóe lên tia sáng lấp lánh, "Tôi tìm được người rồi thì đương nhiên sẽ đi."

Triệu Trác Thành lại bóp chặt cổ tay cô, càng lúc càng chặt hơn, "Cô đến tìm ai?!"

"Không có liên quan đến anh." Lâm Nhiễm nói: "Chúng ta đã ly hôn rồi."



Triệu Trác Thành cười nhạt, "Cô cũng biết à."

"Hôm nay cô chạy đến Trường Lộc Sơn, không phải là do biết tôi và Tiểu Ngư Nhi đến đây sao?!" Triệu Trác Thành nhìn cô, gương mặt mang theo chút chán ghét, "Chúng ta đã ly hôn rồi, cô vẫn đến đây quậy? Cô đây là cố ý chọc giận tôi sao?!"

"Tôi không có chọc giận anh." Lâm Nhiễm nhấn mạnh một lần nữa, "Tôi đã nói tôi đến đây là để tìm người, tìm được người rồi tôi sẽ đi ngay."

"Lâm Nhiễm, không phải cô đến tìm tôi và Tiểu Ngư Nhi sao? Bây giờ cô đã nhìn thấy rồi đó, tôi và Tiểu Ngư Nhi ở đây, chúng tôi sống rất tốt, cô không cần hết lần này đến lần khác đến làm phiền chúng tôi!"

Lâm Nhiễm: "..."

CMN! Sao nói hoài mà vẫn không hiểu vậy chứ? Đây chẳng lẽ chính là sự tự tin mù quáng mà nam chính thường có hay sao?

Nếu như là Lâm Nhiễm của lúc đầu kia, hôm nay đến đây náo loạn chắc chắn là vì anh ta và Khương Tiểu Ngư, nhưng bây giờ đã đổi người rồi đó anh hai à! Anh có thể nào tỉnh táo một chút không? Có nhận thức đúng đắn về bản thân mình được không vậy?!

Lâm Nhiễm tức đến sắp bùng nổ rồi!

"Tôi không đến tìm anh và Khương Tiểu Ngư." Lâm Nhiễm hít thở sâu một hơi, "Anh buông tôi ra, tôi đã nói tôi tìm được người tôi muốn tìm thì chắc chắn sẽ đi ngay!"

Triệu Trác Thành vẫn không buông, cổ tay của Lâm nhiễm đã không còn cảm giác.

Cô đang hoài nghi Triệu Trác Thành là đang lợi dụng việc công để trả thù riêng đây mà.

"Lâm Nhiễm." Triệu Trác Thành đột nhiên trầm giọng xuống, "Cô đừng náo loạn nữa."

Lâm Nhiễm: "???"

Triệu Trác Thành: "Náo loạn bao nhiêu năm như vậy cô không thấy mệt sao?"

"Anh buông tôi ra." Lâm Nhiễm nói: "Tôi không có đến tìm anh mà!"

Triệu Trác Thành nhìn cô một cách chán ghét, "Cô đến chỗ này, ngoại trừ tìm tôi ra thì còn có thể tìm ai nữa?!"

Lâm Nhiễm: "..."

Cô giống như nghe thấy có sáu con quạ đen từ trên trời bay ngang qua đầu mình, phát ra âm thanh ù ù cạc cạc cạc.

Bầu không khí xung quanh trầm lặng hẳn, Lâm Nhiễm nhìn anh một cách đầy ngạc nhiên.

"Cô ấy đến tìm tôi."

"Tôi đến tìm Từ Tư Niên."

Hai thanh âm cùng lúc vang lên trong hành lang.

Người nói trước là Từ Tư Niên, sau đó là Lâm Nhiễm.