Dùng Tiền Của Chồng Trước Giúp Tình Địch Của Anh Ta HOT Lên

Chương 13




Về việc Lâm Kiếm Phong ngoại tình, Lâm Nhiễm không tin.

Cô muốn xem rốt cuộc Triệu Trác Thành có thể nhượng bộ Khương Tiểu Ngư đến mức nào.

Đêm qua Ninh Giang trời đổ mưa, mưa mắc cửi đan xen đập vào mặt kính khiến cả đêm Lâm Nhiễm không được ngủ ngon.

*

Buổi chiều tại quán cà phê Khinh Duyệt.

Thời gian hẹn là hai giờ, nhưng đến hai rưỡi Lâm Nhiễm mới chậm chạp xuất hiện.

Nhìn thấy cô đến Triệu Trác Thành có chút tức giận, cô chuyên nghiệp nở một nụ cười đầy giả tạo: "Thực xin lỗi, do trên đường kẹt xe nên tôi đến muộn, chắc anh Triệu không phiền đâu nhỉ."

Câu nói chuyên dụng của trà xanh.

Triệu Trác Thành nhấc mắt liếc cô một cái rồi vẫy tay gọi nhân viên phục vụ: "Cho hai ly nước cầm tay."

"À." Lâm Nhiễm ngắt lời anh: "Xin lỗi, tôi thích uống Latte."

Nhân viên phục vụ ghi chép lại rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bao.

Giờ trong phòng chỉ còn lại Lâm Nhiễm và Triệu Trác Thành. Hương thơm cà phê lan tỏa trong không khí nhưng vẫn không thể xua tan sự ngại ngùng.

Triệu Trác Thành vì muốn đánh đòn tâm lý với đối phương nên chậm chạp không chịu mở lời, Lâm Nhiễm biết rất rõ điều này. Tuy cô không làm trong lĩnh vực kinh doanh và quản lý trung tâm thương mại như Triệu Trác Thành nhưng từ nhỏ cô đã bị người ta soi mói rất nhiều.

Dù khi nhỏ ở trong cô nhi viện hay khi trưởng thành ở nơi làm việc, điều cô giỏi nhất chính là nở nụ cười và duy trì sự im lặng, như vậy cô mới giữ được sự trầm ổn của bản thân.

Cuộc đối đầu im lặng này cứ duy trì đến khi nhân viên phục vụ đưa cà phê tới và rời đi, Lâm Nhiễm lúc này cảm thấy cơ miệng đã đông cứng lại vì cười.

Triệu Trác Thành gõ ngón tay thon dài lên mặt bàn, anh liếc qua Lâm Nhiễm một lượt, cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên: "Đừng mặc váy trắng."

Lâm Nhiễm nhất thời không phản ứng kịp, đây là... đang nói chuyện quá khứ sao?

Nhưng rõ ràng bọn họ không có quá khứ để cùng thảo luận.

"Váy trắng đẹp hay không còn tùy người mặc." Lâm Nhiễm bình tĩnh nói tiếp: "Mà tôi mặc đâu phải để người khác ngắm."

Ý trên mặt chữ, chính là anh không xứng.

Triệu Trác Thành mặc kệ giọng điệu khiêu khích của cô, anh cầm trong tay một xấp ảnh, sau đó đặt trên bàn: "Chúng tôi nói chuyện được chưa?"

"Chuyện này không phải đã nói xong rồi à." Lâm Nhiễm liếc qua đống ảnh chụp, đáp lại với giọng điệu thờ ơ: "Không biết anh Triệu còn muốn nói gì nữa?"

"Các khoản bất động sản, xe hơi đều sẽ cho đứng tên cô." Triệu Trác Thành thương lượng tiếp: "Một tỷ nhân dân tệ, Lâm thị đem toàn bộ cổ phần của tập đoàn Diệu Lệ trả lại."

"Tôi muốn mua 6% cổ phần của công ty anh với giá một tỷ." Lâm Nhiễm nhấp một ngụm cà phê: "Diệu Lệ quá vô dụng."

"Thêm nữa, hai năm qua Diệu Lệ vẫn không chia cho Lâm thị chút lợi nhuận nào, bây giờ lại muốn lấy một tỷ nhân dân tệ để đuổi chúng tôi đi thật tốt sao?"

Ánh mắt Triệu Trác Thành nhìn cô chằm chằm, giọng điệu vẫn lạnh nhạt nhưng đầy phong độ: "Nếu những tấm ảnh này bị lộ ra ngoài chắc cô biết phía cô sẽ phải hứng chịu đả kích từ dư luận và các phương tiện truyền thông như thế nào rồi nhỉ."

Lâm Nhiễm cười khẽ, quả nhiên anh tôi vẫn dùng chiêu này.

Ngón tay thon dài của cô vân vê trên một bức ảnh, trong ảnh quả nhiên là Lâm Kiếm Phong đang có cử chỉ thân mật với người phụ nữ kia, đặc biệt cảnh này còn được chụp tại khách sạn, người ngoài nhìn xong sẽ không thể phân rõ, mà hành động thân mật của hai người hình như cũng không phải là giả.

"Chỉ có thế thôi?" Lâm Nhiễm khiêu khích hỏi.

Triệu Trác Thành nhướng mày: "Cô chê chưa đủ?"

Thời đại này là thời đại người ta có thể từ vài bức ảnh mà tung ra cả tá tin đồn, vậy nên vài bức này là quá đủ.

Lẫm Nhiễm im lặng quan sát anh.

Âu phục xám cùng giày da đen, mặt mày thâm trầm có chút phong tình mị hoặc, bình thường nhìn dáng anh có vẻ gầy nhưng cởi đồ ra chắc dáng người cũng không khác mấy so với những người mẫu nam nổi tiếng.

"Nếu đây chính là thành ý mà anh Triệu nói thì tôi thấy tốt hơn hết là chúng tôi nên dừng cuộc nói chuyện tại đây." Lâm Nhiễm phủi váy, ngón tay thon dài trắng nõn chống lên mặt bàn, khoé miệng cô nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: "Dù gì thời gian của tôi cũng rất quý giá."

"Cô có ý gì?" Triệu Trác Thành nhíu mày.

"Bố tôi là hạng người gì, anh không không phải biết rõ lắm sao?" Lâm Nhiễm nhìn anh: "Người trong nhà tôi như thế nào, anh không phải cũng nắm rõ hết à?"

Cô ấy lắc đầu tiếc nuối: "Tôi quên mất là anh không bao giờ cùng tôi đến dự tiệc gia đình, anh không biết cũng là chuyện bình thường."

Triệu Trác Thành càng lúc càng mất hứng, ngón tay thon dài của anh nắm chặt thành quyền: "Lâm Nhiễm."

"Thương lượng cứ thương lượng, vì cớ gì cô phải châm chọc tôi như vậy."

Lâm Nhiễm im lặng liếc anh tôi bằng nửa con mắt rồi thầm nghĩ, trước tôi và anh cãi nhau sao không mang mấy lời này ra để nói.

Vì vậy, cô quyết định ngừng nói và trực tiếp đứng dậy: "Tôi nghĩ chúng tôi không thể thương lượng tiếp nữa, anh nghĩ sao về việc đàm phán cùng luật sư của tôi?"

Triệu Trác Thành bất động ngồi đó, chế nhạo nói: "Lâm Nhiễm, nói đi nói lại vẫn là cô không muốn ly hôn với tôi."

Bàn chân vừa định bước ra cửa của Lâm Nhiễm bỗng nhiên thu về.

Cô quay lại nhìn Triệu Trác Thành.

Anh tôi vẫn ngồi đó nói với vẻ hơi khó chịu: "Nhìn một người phụ nữ như cô, tôi cảm thấy rất kinh khủng. Lấy cô về rồi thế nào? Tôi vẫn sẽ như trước không động vào cô. Cô có làm cái gì thì cũng vô ích thôi, người tôi yêu không phải cô! Cho dù cô có trói buộc tôi cả đời bên cạnh thì tôi cũng sẽ không bao giờ yêu cô!"

"Đến cuối cùng cái cô nhận lại chắc chắn chỉ có tuyệt vọng, người cô yêu sẽ mãi mãi không đáp lại cô."

"Còn nữa..." Triệu Trác Thành dừng lại: "Giới thương trường thăng trầm bất định, cô thật sự cho rằng Lâm gia có thể bảo vệ cô cả đời sao?"

Chậc.

Tổng tài bá đạo đúng là tổng tài bá đạo.

Anh tôi nói câu nào là... buồn nôn câu đó.

Lâm Nhiễm vốn là một người đã trải qua sự luân chuyển của thời cuộc, sau khi nghe mấy lời châm biếm kia trong lòng cô cũng chẳng nổi lên được chút gợn sóng nào, thậm chí cô còn có hơi buồn cười.

Cô đứng ở cửa khoanh tay, chậm rãi lắc đầu: "Triệu Trác Thành."

Triệu Trác Thành hơi nhướng mi: "Hử?"

"Bố tôi không thể bảo vệ tôi cả đời." Lâm Nhiễm cười thầm: "Vậy tôi còn anh trai, Lâm gia chúng tôi có rất nhiều thứ cho đi được, không giống như gia đình anh, chỉ có mình anh chống đỡ."

"Cô." Triệu Trác Thành đứng phắt dậy.

"Cô, cô cái gì?" Lâm Nhiễm trợn mắt nhìn anh: "Tôi rất ổn, dây dưa với nhau có tốt đẹp hay không thì đến khi chia tay tôi cũng rất vui vẻ, mà anh quan tâm tôi sao? Anh cũng tự ái quá, có gì cứ nói thẳng, anh muốn ly hôn với tôi, đặc biệt muốn, vô cùng muốn, nhưng nếu không phân chia tài sản rõ ràng thì đừng có mà mơ tưởng tôi sẽ ly hôn."

Triệu Trác Thành sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm chặt góc bàn, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

"Anh đối với tôi không có giá trị nhưng tiền không làm sai chuyện gì." Lâm Nhiễm nói: "Sao tôi phải để anh hưởng hết."

"Lâm Nhiễm." Triệu Trác Thành trầm giọng: "Nếu tôi nhớ không lầm là do cô tự nguyện đưa tiền cho tôi."

"Chết tiệt!" Lâm Nhiễm trực tiếp hét lên: "Là tôi tự nguyện cho mượn, không phải tự nguyện quyên tặng, làm ơn hiểu rõ sự khác biệt này đi. Bây giờ tôi muốn lấy lại tiền đã cho mượn, điều này là đúng pháp luật."

Cô bị ngốc à?

Theo quy định của pháp luật, nếu tài sản đó được tặng thì không cần đối phương trả lại.

"Triệu Trác Thành." Lâm Nhiễm nói tiếp: "Nếu như anh thật sự có thành ý và thật lòng muốn kết hôn với Khương Tiểu Ngư, vậy thì trả lại số tiền kia cho Lâm thị đi. Tập đoàn Diệu Lệ là tập đoàn lớn, chắc anh không thiếu chút tiền cỏn con kia."

Không thiếu.

Nhưng sau khi chuyển một số tiền lớn như vậy ra ngoài, ngân sách của Diệu Lệ sẽ lập tức cạn sạch.

Hơn nữa, gần đây công ty thật sự có chút xuống dốc, Triệu Trác Thành muốn phát tiết, nhưng ở nhà còn có một vị chủ tịch đã nghỉ hưu, phong cách quản lý của bố anh rất giống một con sói hoang, nếu không có lý do chính đáng thì không có chuyện tiền được đưa ra ngoài dễ dàng.

Hơn nữa, Triệu Trác Thành thậm chí còn không biết trong hai năm qua nguồn tài chính của Diệu Lệ lại có khoảng trống lớn như thế và anh đã phải dựa vào nguồn vốn Lâm thị hỗ trợ để phát triển.

Trong hai năm qua, Triệu Trác Thành đều tập trung vào Mộ Ngư Khoa Kỹ, mặc dù công ty này được đánh giá cao trong một nhóm các công ty mới thành lập nhưng dù sao đây cũng là một công ty nhỏ, nó không thể so sánh với những công ty lớn như Diệu Lệ và Lâm thị.

Triệu Trác Thành đứng yên đó, nén lại tức giận trong lòng, anh liếc nhìn xấp ảnh trên bàn: "Nếu thương lượng không giải quyết được vấn đề vậy thì cô đừng trách tôi dùng mấy thứ trên bàn."

"Mấy bức ảnh này?" Lâm Nhiễm cau mày thở dài: "Triệu Trác Thành, đối phương mới cho anh một món điểm tâm nhỏ mà anh đã trở nên ngu ngốc rồi nhỉ."

Triệu Trác Thành: "..."

"Người ở trong hình là dì tôi." Lâm Nhiễm nở một nụ cười mang chút sát khí: "Dì ấy định cư Canada và mới về nước từ tháng trước."

Chuyện này cũng là do Lâm Nhiễm hỏi Lâm Diễm mới biết được.

Trước đó, Lâm Nhiễm tham dự buổi họp mặt dòng họ có thấy, khi ấy cô kết hôn với Triệu Trác Thành rồi, nhưng mà lúc đón dì Triệu Trác Thành không có đi, Lâm Nhiễm cũng không có ý định nói lại với anh.

"Nói là bố tôi đi quá giới hạn với dì của tôi, anh nhìn lại xem mình có bệnh gì không?" Lâm Nhiễm giễu cợt nói.

"Răng rắc."

Triệu Trác Thành bẻ gãy góc bàn mà anh đang nắm chặt, lộ ra mảnh gỗ bị sâu mọt ăn.

Lại là một nơi chất lượng không tốt lắm, Lâm Nhiễm nghĩ bụng.

Nhưng cô không hề nhìn sắc mặt của Triệu Trác Thành, đi thẳng ra ngoài, vừa bước ra khỏi quán cà phê cô đã nhận được điện thoại của Thang Hân Dịch.

"Chuyện gì vậy?" Lâm Nhiễm cười nói, "Cậu về từ Paris rồi sao?"

"Chị đây đã về hồi hôm qua rồi." Thang Hân Dịch dừng một chút, "Cái này không phải trọng điểm tớ muốn nói. Bây giờ cậu tới quán bar Phi Khanh liền đi. Nhanh chút xíu nha."

"Giữa ban ngày ban mặt mà đi quán bar." Lâm Nhiễm vừa nói vừa đón xe, "Chắc không phải cậu bị lệch múi giờ đâu ha?"

"Khỉ khô nè." Thang Hân Dịch nói: "Tớ thấy Khương Tiểu Ngư trong này!"

"Bên cạnh cô ấy còn có một thằng đàn ông nữa! Đệch mẹ! Thằng đó đẹp trai má hú luôn á! Tớ cảm thấy có thể là Khương Tiểu Ngư đã có mục tiêu mới, cậu với Triệu Ngu Xuẩn chắc là không quay lại nhỉ? Lâm Nhiễm, tôi nói cậu biết nha, nếu cậu quay lại với Triệu Ngu Xuẩn thì tình chị em của hai chúng ta xong rồi."

Lâm Nhiễm đã đoán ra ngay, người đàn ông đi theo bên cạnh Khương Tiểu Ngư là Từ Tư Niên.

"Lạc đề rồi! Tôớ nói cậu biết, tớ thấy tên đó thật sự là quá đẹp! Đưa vào cái loại tính huống tệ hại nhất, cậu nói xem dựa vào tư sắc của tớ có thể chạy lại xin in tư hay không? Chẳng qua là tự nhiên tôi đâm ra cạy góc tường nhà Khương Tiểu Ngư có phải là không tốt lắm không? Lúc trước cậu cạy Triệu Trác Thành ra, bây giờ tớ lại cạy niềm vui mới của người ta ra, hình như có hơi không thỏa đáng thì phải?"

"Thôi kệ đi! Rắn chuột một ổ mà. Cạy thì cứ cạy đi, soái ca là của mọi người, tôi lâu lắm rồi không nhìn thấy người đàn ông nào hợp khẩu vị như vậy, coi như là 419 tôi cũng chịu nữa."

Thang Hân Dịch giống như súng liên thanh vậy, nói một tràng dài, Lâm Nhiễm chỉ chú ý đến hai điểm: Khương Tiểu Ngư và Từ Tư Niên quen nhau & Thang Hân Dịch muốn ngủ với Từ Tư Niên.

Lâm Nhiễm lập tức hô to: "Im miệng!"

Thang Hân Dịch: "..."

Đầu bên kia trầm mặc hai giây, Lâm Nhiễm vừa ngồi lên xe, cô nhanh miệng nói: "Quan sát bọn họ giúp tôi! Cậu đừng có hành động hấp tấp!"

"Tại sao vậy?" Mặt Thang Hân Dịch đều là chấm hỏi.

Lâm Nhiễm thuận miệng bịa một câu chuyện, "Anh tớ không thể bên nhau với người trần, sẽ chết."

Thang Hân Dịch: "..."

"Con mẹ nó có quỷ mới tin cậu!"

*

Quán bar Phi Khanh này có cái tên mang theo hương vị xưa cũ, nằm tại đầu phố bar, là quán bar yên tĩnh nhất trong các quán.

Nhưng vì phong cách trang trí bên trong khá độc đáo và đông người đã giúp nó tồn tại giữa những cạnh tranh kịch liệt của các quán bar, tất cả trang trí đều là phong cách 2D, ngay cả ca sĩ trên đài cũng đều mặc phục trang Nhật Bản và cổ đại.

Toàn bộ trong quán bar ngập tràn trong không khí wibu.

Mà nguyên nhân Khương Tiểu Ngư tới đây rất đơn giản, đây là quán bar đường phố duy nhất mở cửa ban ngày.

Thang Hân Dịch chỉ đơn thuần là gặp Khương Tiểu Ngư một cách ngẫu nhiên, rồi đuổi theo tới đây.

Lâm Nhiễm không nghĩ tới sẽ gặp lại Triệu Trác Thành tại cửa quán bar.

Triệu Trác Thành đi phía trước cô, vừa quay đầu lại thấy cô đi vội vội vàng vàng, không nhịn được cau mày nói: "Cô theo dõi tôi?"

Khóe môi Lâm Nhiễm giật một cái, "...Hiểu lầm."

"Tôi tới tìm bạn tôi." Lâm Nhiễm nhìn Triệu Trác Thành đang cản đường, nói trong vô cảm: "Phiền anh nhường một chút."

Triệu Trác Thành một tay đút túi, tiến lên phía trước, đạp gió mà đi, cuối cùng vẫn mỉa mai Lâm Nhiễm, "Cô cũng có bạn sao?"

Lâm Nhiễm: "..."

Vừa nãy nên hẹn ở tiệm cơm, sau đó kêu cho anh tôi một bàn tôm bóc vỏ với tim heo.

"Rời khỏi mấy thằng đàn ông chó má rồi, đương nhiên tôi sẽ có bạn thôi." Lâm Nhiễm nở một nụ cười đầy chết chóc, thẳng tay kéo anh về sau, dễ như ăn bánh vượt qua anh ta, đi vào quán bar.

Thang Hân Dịch phất tay về phía cô, "Ở đây."

Khi thấy sau lưng cô là Triệu Trác Thành thì khuôn mặt đang biểu cảm vui vẻ xị xuống trong nháy mắt, cầm theo túi xách muốn rời đi.

Lâm Nhiễm vội vàng ngăn cô ấy lại, "Cậu làm gì vậy?"

"Cậu lại bên nhau với thằng ngu này!" Thang Hân Dịch liếc mắt, "Tôi không muốn thấy anh ta, không đúng, phải đi rửa mắt mới được, Lâm Nhiễm, tôi cho là cậu đã cải tà quy chính, không nghĩ tới cậu lại xà quần với anh tôi nữa, tôi thất vọng quá!"

Lâm Nhiễm: "..."

Mùi vị Mary Sue bá đạo tổng tài ngập tràn như này là sao zị?

Triệu Trác Thành đứng một bên sắc mặt đã chuyển thành các màu xanh, đỏ, tím, vàng, lục, lam, chàm, tím nhưng vẫn không nói chuyện.

Triệu Trác Thành với Thang Hân Dịch ít giao lưu, nhưng mỗi một lần gặp đều sẽ bị người phụ nữ này tổn thương tâm lý, cô ta lại là con gái, không thể nào đánh một trận quang minh chính đại được, cho nên sau này anh cố gắng không gặp cô.

Không nghĩ tới hôm nay lại oan gia ngõ hep.

Mới tới đã mắng anh ngu xuẩn.

Quá oan uổng.

Vừa bị Lâm Nhiễm làm cho tức giận ở quán cà phê, cơn tức còn chưa kịp trôi bây giờ lại gặp phải Thang Hân Dịch, chân mày Triệu Trác Thành nhíu chặt hơn, không nói gì với cô, đi thẳng về phía Khương Tiểu Ngư.

Lúc đi qua lại đụng nhẹ vào vai Thang Hân Dịch một ít.

Vì vậy mà khiến cho Thang Hân Dịch đứng ngẩng ra hai giây, sau đó trừng to mắt hỏi Lâm Nhiễm: "Vừa nãy cậu có thấy không?"

"Anh ta vậy mà lại đụng tôi!"

"Không sao đâu ha." Lâm Nhiễm vừa trấn an cô ấy, vừa đưa mắt nhìn Từ Tư Niên kia, "Không nên so đo với mấy thằng ngu ha."

Từ Tư Niên lớn tướng, đứng giữa đám người khá là dễ thấy.

Chỉ trong chốc lát, Lâm Nhiễm đã nhìn thấy Từ Tư Niên.

Giống như ngày thường, chỉ cần là Triệu Trác Thành với Khương Tiểu Ngư ở đâu, anh sẽ không có chỗ đứng.

Từ Tư Niên cũng nghiêng mặt nhìn Lâm Nhiễm, trong khoảnh khắc Lâm Nhiễm đưa tay chào hỏi anh, anh đã quay mặt đi.

Tay Lâm Nhiễm lơ lửng trong không khí có hơi xấu hổ, ngượng ngùng thả tay xuống.

Một bên đầu của Thang Hân Dịch tựa lên vai Lâm Nhiễm, huýt sáo về phía Từ Tư Niên, "Tớ nói không sai chứ, cậu trai này có dáng vẻ rất hợp khẩu vị của tớ."

"Không." Lâm Nhiễm chắc canh: "Hai người không hợp đâu."

"Chưa thử làm sao biết không hợp?"

Mặt Lâm Nhiễm không có biểu cảm nào: "Rất không cần thiết."

"Bất quá, tớ vẫn chờ mong cái tu la tràng này của bọn họ á nha." Thang Hân Dịch "chậc" một tiếng, "Không cần bỏ tiền ra vẫn có kịch hay để xem, cậu nói thử hôm nay có phải tớ đặc biệt may mắn hay không?

Lâm Nhiễm vẫn im lặng không trả lời.

Ánh mắt của cô chăm chú nhìn về phía bên kia, sợ Triệu Trác Thành một lời không hợp liền động thủ với Từ Tư Niên.

*

Từ Tư Niên rất thức thời, từ nhỏ đến lớn đều vậy cả.

Cho nên khi Triệu Trác Thành bước đến một bước, anh liền lui về sau một bước, Khương Tiểu Ngư lảo đảo ngã vào lồng ngực Triệu Trác Thành, Từ Tư Niên phối hợp núp đằng sau.

Anh không muốn xen vào chuyện của bọn họ, nhưng Khương Tiểu Ngư kiểu gì cũng đi tìm anh.

Dùng anh làm công cụ khiến Triệu Trác Thành tức giận, mỗi lần dùng mỗi lần chuẩn.

Anh xác định rất đúng đắn vị trí của bản thân: Công cụ hình người.

Trên cơ bản là sau khi Triệu Trác Thành tới vở kịch vui này đã tàn cuộc được rồi.

Từ Tư Niên ở một bên nghe Triệu Trác Thành dỗ Khương Tiểu Ngư, mà Khương Tiểu Ngư giận dỗi với anh ta, cũng vì chuyện của Lâm Nhiễm.

Nhưng hôm nay Lâm Nhiễm không có động thái, cô đứng cách đó không xa, ánh mắt sáng rực, nhưng Triệu Trác Thành ôm Khương Tiểu Ngư thật chặt cô vẫn không phản ứng gì.

Giống như hai cái người đang ôm nhau trước mặt không phải chồng cô và tiểu tam của anh ta vậy.

Cô chỉ cười với anh, cười đến ngọt ngào vô hại.

Ánh mắt Từ Tư Niên liếc qua là có thể thấy được cô, nhưng không chịu được nụ cười đó, anh chỉ nhìn một cái đã quay mặt đi.

Cô vốn có dáng vẻ phong tình vạn chủng, nhưng khi quay về phía anh cười lên lại có vài phần đơn thuần.

Giống như thiên sứ lạc vào nhân gian.

Từ Tư Niên hai tay đút vào túi quần, đang định rời đi, nhưng không biết Triệu Trác Thành và Khương Tiểu Ngư nói cái gì, Khương Tiểu Ngư tát thẳng lên mặt Triệu Trác Thành.

Thanh âm vang dội vang lên trong quán bar, xung quanh im lặng trong nháy mắt.

Tay Khương Tiểu Ngư treo giữa không trung có chút run rẩy, hai hàng lệ cứ thế mà rơi xuống, khóc tựa hoa lê dưới mưa, nhìn thôi đã làm người ta đau lòng, thanh âm của cô nức nở, yếu ớt: "Anh căn bản không hề yêu em, em chịu đủ rồi! Em không muốn chờ anh mãi nữa, mỗi ngày em đều bị người ta đâm chọt sau lưng mắng tiểu tam, em làm sai điều gì hả? Lúc trước ở bên anh cũng là em, bọn họ biết cái gì, nhưng em làm sao được bây giờ? Anh cũng ỷ vào em thích anh mới bắt nạt em mãi."

"Em không thích anh hức hức hức." Lúc Khương Tiểu Ngư nói giọng điệu trầm bổng du dương, cho dù khóc cũng điều chỉnh góc độ thật tốt, mỗi một bên mặt lộ ra hoàn mỹ đến mức không có góc chết.

Sau khi nói xong, chưa đợi Triệu Trác Thành phản ứng lại, Khương Tiểu Ngư đã kéo tay Từ Tư Niên, lôi Từ Tư Niên rời khỏi.

Từ Tư Niên hơi dùng sức một chút vẫn không thoát ra được, cảm giác nơi cổ tay hơi run nhẹ.

Lòng anh nghĩ thầm: Nữa rồi.

Anh giống như con rối cứng ngắc đứng tại chỗ, nhỏ giọng nói: "Chị Tiểu Ngư, thả em ra đi."

Khương Tiểu Ngư hai mắt đẫm lệ nhìn qua anh, "A Niên."

"Buông cô ấy ra." Triệu Trác Thành nhìn chằm chằm Từ Tư Niên, nghiến răng nghiến lợi.

Từ Tư Niên nhíu mày, "..."

Anh tiếp tục thử giũ giũ một hồi, vẫn mãi chưa thoát khỏi.

Chị Tiểu Ngư rất khoẻ, đây không phải lần đầu anh biết.

Nếu như dùng hết sức tránh ra, có thể sẽ làm chị Tiểu Ngư bị thương, anh dừng tay lại.

"Đưa tôi đi." Khương Tiểu Ngư khóc: "A Niên, đưa tôi đi."

Từ Tư Niên thở dài, cau mày nói: "Đợi anh ly hôn xong rồi hãy đến tìm cô ấy."

Dây dưa mãi kiểu này, chuỗi ngày yên bình của anh bị quấy rầy liên tục, thực sự rất phiền.

Quán bar hiện tại rất ít người, đám người ít ỏi đó đều dừng lại hít drama, Thang Hân Dịch thích xem mấy chuyện như vậy nhất, thẳng tay lấy từ quầy bar một nắm hạt dưa, kéo Lâm Nhiễm ngồi trên ghế chân cao, vừa gặm hạt dưa vừa xem kịch, thỉnh thoảng còn bình luận vài câu.

Triệu Trác Thành nắm lấy Khương Tiểu Ngư một cánh tay khác của Khương Tiểu Ngư, nói với Từ Tư Niên: "Buông cô ấy ra."

Từ Tư Niên: "..."

Do Khương Tiểu Ngư không chịu buông mà!

Anh hít thở sâu một hơi, nhưng chưa kịp làm gì, chỉ thấy trước mắt lóe lên một cái, nắm đấm đấm thẳng về gương mặt anh, bên tai còn nghe được tiếng xé gió, có thể thấy là dùng lực rất lớn.

Anh cảm giác cả khuôn mặt đều tê rần.

Khương Tiểu Ngư níu giữ cánh tay của anh cuối cùng cũng buông ra, Từ Tư Niên không hề nghĩ ngợi gì muốn phản kích lại, nắm đấm vừa mới vươn ra, Khương Tiểu Ngư đã đứng trước Triệu Trác Thành, cô ôm lấy Triệu Trác Thành, hô lớn: "A Niên!"

Từ Tư Niên lập tức dừng lại, anh liếm khóe miệng một cái, gương mặt đầy khó chịu, xoay người rời đi.

Lại nghe thấy đằng sau bốp một tiếng.

Chai bia theo âm anh mà đập xuống, Thang Hân Dịch đang hô to: "Lâm Nhiễm! Cậu làm gì vậy?!"

Từ Tư Niên quay đầu lại, chỉ thấy người con gái dáng người cao gầy cầm trong tay chai bia vỡ vụn, biểu cảm hung ác đi về phía Triệu Trác Thành, còn gào thét mắng to một câu: "Thằng đàn ông chó má!"

Triệu Trác Thành cản lại trong vô thức, từ mu bàn tay đến cánh tay bị rạch một đường rất dài, áo sơ mi đã rách hết, máu tươi nhuộm đỏ chiếc áo màu trắng của anh ta, mấy giọt máu tụ lại rơi xuống cùng một chỗ trên đất.

Lâm Nhiễm gay gắt nhìn chằm chằm Triệu Trác Thành, "Con mẹ nó anh có thích động tay động chân không?!

Máu trên tay kích thích Triệu Trác Thành, Khương Tiểu Ngư trong lúc nhất thời bị dọa sợ.

Ai cũng không nghĩ tới Lâm Nhiễm sẽ làm ra một màn như thế, hạt dưa trong tay Thang Hân Dịch cũng không còn ngon nữa, cô ấy giẫm giày cao gót đi đến chỗ Lâm Nhiễm.

Triệu Trác Thành không hề nhượng bộ, hôm nay anh đã rất uất ức, bàn chuyện ly hôn cũng không xong, gặp phải đối thủ một mất một còn Thang Hân Dịch thì bị chửi ngu xuẩn, đi vào quán bar lại nhìn thấy tình địch cùng người yêu mình đi với nhau, quả thực là vô cùng nhục nhã! Hiện tại còn bị con đàn bà anh ta ghét nhất đánh chảy máu, nghĩ tới nó là con gái gì chứ! Đều phải đánh trả lại hết!

Triệu Trác Thành vung nắm đấm tới chỗ Lâm Nhiễm, đánh chai bia rớt trên mặt đất.

Loảng xoảng.

Âm thanh cái chai vỡ vụn.

Lâm Nhiễm sững sờ một giây, tay và toàn bộ cánh tay của cô đều tê dại, đôi mắt trừng to, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, ngay khoảnh khắc khi Triệu Trác Thành vung nắm đấm tới, cô còn đang suy nghĩ: Chết tiệt! Thang Hân Dịch hẳn là quay lại rồi, kiểu này mình sẽ có thể nói anh ta bạo lực gia đình.

Nhưng mà hình như là mình bạo lực gia đình với anh ta trước thì phải?

Đù! Kích động quá rồi!

Trước kia Lâm Nhiễm ở trong thế giới hiện thực, chỉ cần được sống sót chuyện gì cũng làm, nhưng không phải đánh lộn, trước giờ cô tham sống, lần nào thấy người khác đánh nhau cũng đi vòng qua, nhưng cô hay đi đêm, biết đâu chừng gặp phải mấy thằng cô hồn cắc đảng nào đó, nếu gặp thì cô chỉ cần dựa vào cái dáng vẻ tàn nhẫn của mình mà trúc trắc vượt qua, may là cô mạng lớn, không tạo ra sai lầm quá đáng nào.

Nhưng lần này Lâm Nhiễm quả thực đã tính sai.

Chủ yếu là cô thấy Từ Tư Niên bị thương, không nghĩ ngợi gì đã xông đến.

Giờ đây chỉ có thể đứng im chịu trận.

Đánh người ta cũng phải có tâm lí chuẩn bị bị đánh lại.

Lâm Nhiễm tuyệt vọng nhắm chặt mắt, nhưng đau đớn trong tưởng tượng lại không xuất hiện.

Có người đã lôi cổ tay kéo cô về sau một bước, sau đó che canh cô kĩ càng trong lòng, vừa xoay người liền ngửi thấy một mùi hương mát lạnh, không phải mùi nước hoa, mà đơn giản chỉ là mùi sữa tắm vị oải hương.

Cái ôm thật ấm áp, nhưng chỉ thoáng chốc đã biến mất.

Lâm Nhiễm ngẩng đầu lên là thấy Từ Tư Niên, khóe môi anh bị bầm tím, còn có vệt lốm đốm.

Một Lâm Nhiễm vừa mới đứng trong tình huống sắp bị đánh mặt vẫn không đổi sắc mà hiện tại chỉ trong giây lát hai mắt đã đỏ bừng.

Cô đưa tay định sờ lên vết thương của Từ Tư Niên, Tư Tư Niên lại quay mặt đi.

Từ Tư Niên canh trước mặt Lâm Nhiễm, "Kém chút xíu là bị đánh rồi."

Triệu Trác Thành cười lạnh, "Cậu với cô ta bên nhau à?"

"Lâm Nhiễm." Ánh mắt đe dọa của anh ta nhìn về phía hai người, "Cắm sừng tôi sao?"

Lâm Nhiễm: "..."

Cô không dám gật đầu bừa bãi với cái dây thần kinh nối vào lòng đất của Triệu Trác Thành.

"Anh không muốn bản thân mình dơ bẩn là coi mọi người cũng dơ bẩn như anh." Lâm Nhiễm bước ra, "Lúc anh ôm cô ta thắm thiết sao không nói anh cắm sừng tôi đi?"

"Sao nào, của anh là chân ái còn của tôi thì thành cắm sừng hả? Đến giờ phút này mới chịu nghĩ tới tôi là vợ anh? Triệu Trác Thành, làm người đừng nên tiêu chuẩn kép quá đáng."

"Nói vậy đây là sự thật?" Triệu Trác Thành nhìn chằm chằm Từ Tư Niên, ánh mắt sắp phóng ra lửa tới nơi.

Từ Tư Niên muốn giải thích nhưng còn chưa lên tiếng Lâm Nhiễm đã đoạt lời, "Thật cái quần què nè! Người ta là hăng hái làm việc thiện, thấy con gái bị bắt nạt không chịu được mà thôi! Ai mà giống cái thứ không có phong độ như anh!"

"Muốn phong độ cũng phải coi là phong độ với ai ha." Triệu Trác Thành trừng mắt nhìn cô, nâng nhẹ cánh tay, một vết cắt còn đang chảy máu, "Còn cô là đồ khốn khiếp!"

Lâm Nhiễm: "..."

Anh mắng đúng.

Nhưng mà đối với mấy thằng bad boi chó má cũng không cần nhượng bộ.

Quần chúng bốn phía bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.

"Không nghĩ tới nhìn sơ cũng ra dáng con người vậy mà lại ngoại tình."

"Xem ra lúc nãy là tình tiết chính thất bắt tiểu tam, đây là lần đầu tiên bọn tôi thấy loại chuyện này trong quán bar đó, cũng coi như là sống đủ lâu rồi."

"Người bây giờ á, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm. Vừa rồi còn bảo vệ tiểu tam chặt chẽ vậy, kết quả quay đầu đã mắng vợ mình, loại đàn ông này không nên cưới, hiện tại có thể vì cô mà mắng chửi vợ, sau này cũng có thể vì người khác mà mắng chửi cô."

"Cô vợ đâu phải hiền lành gì, đi lên thẳng tay làm người ta đổ máu, người đàn ông này chắc phải chịu nhiều bạo lực gia đình."

"Lúc nãy tên này không phải muốn động thủ đánh cô kia sao, hai người họ ở nhà hẳn là đánh lộn với nhau."

...

Lâm Nhiễm nghe thấy không nhịn được giật giật khóe môi, nghĩ thầm: Tình vợ chồng plastic hiểu không?

Bên kia Khương Tiểu Ngư giật giật tay áo Triệu Trác Thành, chưa nói gì nước mắt đã chảy xuống, hít mũi một cái giả vờ đáng yêu, "Đi cùng cô ấy đi, em không sao. Em thật sự không muốn làm người thứ ba."

"Tiểu Ngư, em đang nói cái gì vậy?" Triệu Trác Thành cầm tay cô không buông, "Lúc trước rõ ràng là cô ta ép bọn mình chia tay, em không phải người thứ ba, cô ta mới phải!"

Lâm Nhiễm thuận miệng nói tiếp: "Tôi là mẹ anh hay gì?"

Nói xong mới phát hiện ra rằng mình giống như đang chửi người ta vậy.

Nhưng lúc đó đúng là mẹ Triệu dùng tiền ép Khương Tiểu Ngư rời khỏi.

Mà Khương Tiểu Ngư quả thật cũng lấy số tiền kia, cô còn đem một phần trong đó cho Từ Tư Niên mượn, nuôi dưỡng một cái lốp xe dự phòng vô cùng tốt, nhưng cũng không thể vì vậy mà xem nhẹ bản chất của mình.

Cô cầm ba ngàn vạn, rời đi, cuối cùng còn quay lại mà không tuân thủ hợp đồng, mẹ Triệu nhìn thấy sẽ tức chết mất.

Không khí chợt yên lặng một khắc.

Lâm Nhiễm muốn đi, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy Lâm Diễm.

Cậu đang đứng ở ngoài cửa, một tay đút túi, mặt mũi tràn đầy sát khí.

Cô bỗng nhiên có chút e sợ, thấp giọng hô, "Lâm Diễm."

Lâm Diễm quăng túi xách vào quầy bar bên cạnh, nhìn chằm chằm Lâm Nhiễm: "Anh ta đánh chị nữa?"

Lâm Nhiễm lắc đầu.

"Đậu má!"Lâm Diễm tức, "Lâm Nhiễm! Giờ đã là lúc nào rồi chị còn che chở anh ta! Trong ngực anh còn đang ôm người phụ nữ khác kìa, chị còn đang nói đỡ cho anh ta?! Chị có liêm sỉ nữa không vậy?"

"Chị..." Lâm Nhiễm im lặng.

Nhất thời không biết nên giải thích từ đâu.

Lâm Diễm đưa mắt nhìn một vòng những mảnh vụn thủy tinh dưới đất, thừa dịp Triệu Trác Thành chưa kịp chuẩn bị, đi lên đấm một quyền, vừa đánh còn vừa mắng, "Cút mẹ mày đi! Thật sự cho rằng nhà bọn tôi không ai có phải không? Bảo bối nhà tôi nuôi nhiều năm như vậy là để anh giày xéo?!"

Triệu Trác Thành cũng đánh trả, Khương Tiểu Ngư đã trốn sang một bên, bị dọa đến luôn nói: "Mấy người đừng đánh nữa!"

Lâm Diễm cao hơn Triệu Trác Thành, đánh nhau có ưu thế hơn, nhưng Triệu Trác Thành có học võ, cho nên ưu thế của hai người gần như ngang nhau.

Lâm Diễm dù sao vẫn còn trẻ tuổi, nắm đấm lại mạnh mẽ, hung hãn chiến đấu, "Anh không yêu chị ấy thì cưới làm gì? Cưới chị ấy rồi thì chịu tránh nhiệm như một thằng đàn ông cho tôi? Coi như không yêu chị ấy anh cũng phải giả vờ giả vịt cho tôi! Lúc trước tôi đã nói với anh thế nào, con mẹ nó anh còn nhớ rõ không hả? Con gái nhà chúng tôi là công chúa, dám khi dễ chị ấy, tôi chơi chết anh!"

Lâm Nhiễm ở một bên nghe mà lòng chua xót.

Ngay sau đó Lâm Diễm đã bị đánh một quyền, cô vội vàng tiến lên, đục nước béo cò đánh Triệu Trác Thành, một bên Thang Hân Dịch đi cản cô lại, thật ra cũng đục nước béo cò giống như cô, tay Triệu Trác Thành bị cô ấy khống chế, sau đó Khương Tiểu Ngư tiến tới hỗ trợ, giày cao gót của Thang Hân Dịch không ổn, cô ấy té thẳng lên trên đất.

Mảnh thủy tinh đâm vào chân cô ấy, Thang Hân Dịch khóc ré lên.

Bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, cuộc hỗn chiến tới lúc này mới hạ màn.

*

Có thể nói đây là lần đầu tiên Lâm Nhiễm kéo bè kéo phái đánh nhau.

Cô cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển tới mức độ này, mấy người cùng một chỗ tiến cục cảnh sát, bị chú cảnh sát giáo dục cho một phen.

Nói bọn họ dáng dấp đẹp vậy, tại sao lại không chú ý tới ảnh hưởng của hình tượng.

Vết thương của Triệu Trác Thành là do bác sĩ tư nhân đem hòm thuốc đến cục cảnh sát băng bó cho anh, sau đó Triệu Trác Thành được trợ lý bảo lãnh ra, trước khi đi còn hỏi nhỏ Triệu Trác Thành, có muốn bảo lãnh phu nhân ra cùng không, Triệu Trác Thành hừ lạnh một tiếng: "Cô ta có bản lĩnh đi vào, dĩ nhiên có bản lĩnh tự ra."

Kết quả vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Lâm Kiếm Phong.

Anh ta cứng ngắc tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên chào hỏi kiểu gì.

Ngược lại, Lâm Kiếm Phong là người mở miệng trước, "Lâu quá không gặp."

Triệu Trác Thành vuốt nhẹ cái cằm, "Lâu quá không gặp."

"Giờ anh có tiền đồ rồi." Ngữ khí Lâm Kiếm Phong không nhanh không chậm, không hề nghe ra là khen hay mắng người khác, "Thật lợi hại, đánh nhau với vợ mà còn vào cục cảnh sát cho được, cái này coi như là bạo lực gia đình phải không?"

Triệu Trác Thành nhíu mày, nâng cánh tay bị thương của mình lên, "Nếu nói cũng phải nói là con gái của ngài bạo lực gia đình với tôi chứ?"

"Không tin thì xem lại camera giám sát."

Lâm Kiếm Phong nhìn chằm chằm cánh tay bị vải trắng băng lại nghiêm chỉnh, "Có thể khiến con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện của tôi cầm chai bia đánh, Triệu tổng vậy là không được rồi."

Triệu Trác Thành: "..."

Ngoan ngoãn hiểu chuyện?

Chú có hiểu lầm gì với con gái chú không vậy? Filter dày mấy trăm mét hay gì vậy?

Nhưng mấy lời này Triệu Trác Thành sẽ không nói với người lớn, đành phải nuốt ngược vào tim, hừ một tiếng rồi rời đi.

Lâm Kiếm Phong bảo lãnh Lâm Nhiễm và Lâm Diễm một lượt, cũng là nhân vật tiếng nói ở Ninh Giang, cảnh sát vẫn sẽ vui vẻ cho họ chút mặt mũi.

Sau khi bọn họ ra ngoài, trong đó chỉ còn mỗi Từ Tư Niên lẻ loi một mình, anh ngồi trong góc, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Từ lúc vào cục cảnh sát, anh luôn giống vậy, cảnh sát tra hỏi cũng do Lâm Nhiễm trả lời hết, anh chưa hề nói một chữ nào.

Lâm Kiếm Phong dẫn theo hai người rời khỏi, chưa đi tới hai bước Lâm Nhiễm đã bước tới giật giật góc áo Lâm Kiếm Phong, tội nghiệp nhìn ông, mếu máo làm nũng: "Bố giúp con một chút nha."

Lâm Kiếm Phong nhíu mày, "Hửm?"

"Bảo lãnh anh ấy ra đi bố." Lâm Nhiễm dựa sát vào tai Lâm Kiếm Phong nhỏ giọng nói: "Nha bố."

"Không ai bảo lãnh nó sao?" Lâm Kiếm Phong hỏi.

Lâm Nhiễm gật đầu.

Bố mẹ Từ Tư Niên đều mất, chỉ còn lại em trai mười tuổi sống nương tựa vào nhau với anh, mà em trai còn bị bệnh tự kỷ nhẹ, cần đi bệnh viện kiểm tra định kỳ, còn phải khám bác sĩ tâm lý.

Nhiều năm như vậy, anh vẫn sợ liên lụy người khác, cho nên một mình chăm sóc bé con, một mình đi học, người bạn duy nhất anh có được chính là Khương Tiểu Ngư.

Nhưng vừa rồi, Khương Tiểu Ngư đã đi cùng Triệu Trác Thành rồi.

Quả nhiên là lốp xe dự phòng vạn năm.

Lúc cần thì sẽ kêu tới, lúc không cần thì quên sạch người ta.

Lâm Nhiễm nhìn về phía Từ Tư Niên, dường như là thần giao cách cảm, Từ Tư Niên cũng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, anh lại cúi đầu, sau đó hình như cổ anh không thoải mái, anh nhắm mắt lại tựa vào tường chợp mắt đôi chút.

Lâm Kiếm Phong nhìn Lâm Nhiễm, rồi nhìn Từ Tư Niên, không hỏi gì, kêu trợ lý tới chào hỏi mấy tiếng để bảo lãnh Từ Tư Niên ra.

Khi Từ Tư Niên đi ngang qua bọn họ, nói một câu cảm ơn chú với Lâm Kiếm Phong.

Rồi quay người rời đi.

Chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng cô đơn.

Lâm Nhiễm nhìn bóng lưng của anh, chẳng biết tại sao, dù xung quanh là đám đông chen chúc nhưng cô vẫn cảm nhận được phần cô đơn đó của anh.

Lâm Diễm vỗ đầu cô, "Suy nghĩ lung tung cái gì đó!"

Lâm Nhiễm lắc đầu, không phản ứng lại.

Cô đang suy nghĩ: Cho dù là Lâm Nhiễm cũ, hai người họ đều sẽ đối tốt với anh ấy.

*

Lâm Nhiễm ở trong phòng cả một ngày, buổi tối đợi Lâm Kiếm Phong về, cô mới ra khỏi phòng.

Lâm gia không giống mấy nhà giàu khác, ăn cơm cũng phải khoe khoang, ngược lại rất ấm áp, năm người cùng ăn một bàn, đồ ăn cũng không nhiều, chỉ có vài món mà mọi người thích ăn.

Lâm Nhiễm tùy ý ăn mấy miếng, vừa định gọi một bố một câu, Lâm Kiếm phong đã nhận ra ý định của cô, "Ngày mai ly hôn với Triệu Trác Thành đi."

Lâm Nhiễm sững sờ, "Ý của bố là?"

"Bố hẹn giúp con rồi." Lâm Kiếm Phong nói: "Mười giờ sáng mai."

"Còn tài sản nữa mà?" Lâm Nhiễm vội vàng: "Không nên để bị thua thiệt."

Lâm Kiếm Phong cười nhẹ, cầm giấy ăn ưu nhã lau miệng, "Tiểu nha đầu lừa đảo, bố con lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy, sao lại chịu thua thiệt được? Con yên tâm đi, cổ phần và tài sản bố sẽ xử lý thỏa đáng hết, cái gì của nhà mình thì lấy về hết, không lấy được thì để đó, làm một trái bom hẹn giờ. Không biết lúc nào nổ trong nhà bọn họ.

Lâm Nhiễm bỗng nhiên thấp giọng hỏi: "Có phải sợ con tổn thương không?"

"Bố mẹ không muốn con ngày nào cũng phải sống dưới cái bóng của anh ta." Tạ Chỉ Đinh nhẹ nhàng nói: "Con gái 22 tuổi, thanh xuân còn rất dài, khoảng thời gian này thay vì lãng phí cho một người đàn ông không xứng đáng, con có thể làm nhiều việc ý nghĩa hơn."

"Núi sông vạn dặm, gia đình và đất nước, danh vọng cá nhân... còn rất nhiều thứ, muốn nhận ra giá trị bản thân cũng có nhiều cách khác nhau. Sẵn hôm nay con và Tiểu Vụ ở đây, mẹ sẽ đem sự tình trước đó hai con chưa kịp biết, nói ra luôn."

"Muốn được người khác yêu, trước hết phải yêu chính mình. Đừng nhìn mẹ và bố con là thanh mai trúc mã, nhân duyên tốt đẹp, đã nhiều năm vậy rồi bố mẹ cũng vẫn chỉ duy trì ở một mức độ, bố mẹ đã từng chia tay, thậm chí còn ly hôn. Tình yêu giống như một cuộc chạy marathon đường dài, nếu chỉ có một người cố gắng chạy, một người khác đứng yên tại chỗ, vậy thì đoạn tình cảm này sẽ chẳng thể bền lâu. Mẹ nhớ có một câu nói đặc biệt hay: Tiến cùng một chỗ, lùi cùng một nơi, như thế mối quan hệ giữa hai người mới cân bằng, một khi sự cân bằng biến mất, đoạn tình cảm sẽ lập tức mờ nhạt theo."

Lâm Nhiễm gật đầu.

Lâm Vũ miệng đầy dầu mỡ, mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi: "Mẹ à, vậy tại sao còn cần tình yêu?"

"Bởi vì bố mẹ không thể ở cùng con cả đời." Tạ Chỉ Đinh cười nhẹ nhàng rồi lau miệng cho cô: "Các con về sau đều sẽ có gia đình riêng của mình, cũng sẽ cùng người mình yêu thương, ở chung một chỗ."

"Cái kia... Con có thể không kết hôn không?" Lâm Vũ có chút mất mát: "Con muốn ở cùng anh trai cả đời."

"Đứa trẻ ngốc." Tạ Chỉ Đinh vươn tay gõ nhẹ chóp mũi cô, vẻ mặt tràn đầy vẻ cưng chiều: "Anh trai về sau cũng sẽ lấy vợ, lúc đó con sẽ không thể ở cùng một chỗ với anh nữa."

"Hức." Lâm Vũ tủi thân cúi đầu, nước mắt tí tách rơi: "Còn muốn cả đời ở chung một chỗ với anh trai."

Lâm Diễm cao 1m9 lập tức ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Vũ, anh đưa tay lên bàn rút vài tờ khăn giấy lau nước mắt giúp cô, sau đó thấp giọng an ủi: "Không có chuyện đó, anh trai sẽ không lấy vợ, về sau anh trai sẽ cùng em ở chung một chỗ, anh trai nuôi em cả đời. Tiểu Vụ ngoan, nín khóc nào."

Lâm Nhiễm nhìn cảnh trước mắt cũng đau lòng, cô thấp giọng dỗ dành: "Về sau Tiểu Vụ cũng có thể ở cùng chị, chị cũng sẽ chăm sóc em thật tốt."

Lâm Vũ ngừng khóc, rụt rè nhìn cô, cô bé cúi đầu xuống bàn, tiếp tục ăn cơm.

Lâm Nhiễm có chút xấu hổ.

Lỗi lầm mà Lâm Nhiễm gây ra đúng là khó tha thứ được.

Chờ đến khi mọi người ăn cơm xong, cô mới nói ra ý kiến mình suy nghĩ cả ngày: "Con sẽ dọn ra ở bên ngoài."

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Lâm Nhiễm giải thích: "Hết học kỳ sau là đến năm thứ tư đại học, thuê phòng bên ngoài sẽ tiện hơn, cách trường học rất gần, đi lại dễ dàng, mà con cũng có dự định lập nghiệp, tổng hợp lại sống ở nhà không tiện lắm."

"Ở nhà cũng có thể lập nghiệp." Lâm Kiếm Phong cau mày: "Nhiễm Nhiễm, có phải con hiểu lầm ý bố không? Bố đồng ý để con ly hôn không phải vì bố ghét con, con không cần..."

"Bố." Lâm Nhiễm cười nhẹ: "Con biết mọi người đều yêu thương con, vậy nên việc con dọn ra ngoài không phải vì con giận dỗi, con muốn mình sống cuộc sống tự lập. Giống như lời mẹ nói khi nãy, muốn được người khác yêu, trước hết phải tự yêu chính mình."

Cô không phải Lâm Nhiễm thật, cô không có cách nào thoải mái yên tâm tận hưởng những thứ này.

Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện âm thanh của hệ thống: Dị vật trước đây vì Triệu Trác Thành mà xâm lấn và làm rối loạn không gian, bây giờ đã được loại bỏ hoàn toàn, mới ký chủ tận hưởng cuộc sống thuộc về bản thân.

Lâm Nhiễm vừa định hỏi hệ thống có ý gì thì trước mắt đột nhiên tối sầm lại, tiếp đến liền hôn mê bất tỉnh.