Dung Thành

Chương 61: “Đây Không Phải Bên Ngoài Sương Đen,” Liên Xuyên Nói, “Đây Là Một Mặt Khác Của Đèn Kéo Quân.”




Ninh Cốc gần như không có thời gian để ngẫm nghĩ xem cảnh tượng trước mắt là thế nào, không ngừng có người kinh hoàng chạy ra từ đám lửa, trên mặt trên tóc trên người rơi đầy tro tàn.



Trong không khí là mùi của tro bụi, cậu đã từng ngửi thấy mùi vị này ở quỷ thành, mà nhạt hơn nhiều, không cẩn thận ngửi sẽ khó mà chú ý tới.



Đám đông đang chạy trốn tán loạn lại một lần nữa chạy như điên qua, xen lẫn với tiếng khóc của trẻ con.



“Chạy không?” Ninh Cốc không có manh mối gì, năng lực của mình có vẻ như không dùng được, Liên Xuyên không biết có bị ảnh hưởng gì không.



“Nhìn xem phu dọn đường là thứ gì.” Liên Xuyên chậm rãi ngồi xổm xuống, tay chống lên mặt đất.



“Giờ tôi không đánh thức được Betelgeuse đâu!” Ninh Cốc cũng ngồi xổm xuống theo.



“Tôi biết.” Liên Xuyên nói.



“Vậy anh ngồi xổm xuống đây làm gì?” Ninh Cốc căng thẳng nhìn về hướng đám đông chạy đi.



“Ẩn nấp.” Liên Xuyên trả lời.



Ninh Cốc phát hiện ra vóc dáng của những người xung quanh đều không cao, cho dù là giữa cảnh tượng hỗn loạn như vậy, cậu và Liên Xuyên xen giữa đám đông, cũng vẫn rất dễ thấy.



“Đây là nơi nào? Nếu không phải là chủ thành, thì là nơi nào?” Ninh Cốc nhỏ giọng hỏi.



“Chắc là chủ thành một đời nào đó,” Liên Xuyên dùng tay nắm lấy tro tàn trên mặt đất, “Tro dày thế này, là vốn dĩ đã như vậy, hay bị thiêu thành như vậy?”



“Phu dọn đường có nghĩa là gì?” Ninh Cốc hỏi.



“Không biết, giải thích theo nghĩa đen chắc là,” Liên Xuyên hắn giọng nói, “Phu dọn đường.”



Ninh Cốc nhìn hắn.



“Phu, người… dọn dẹp đường phố.” Liên Xuyên khua tay viết viết.



“Phu nhân dọn dẹp đường phố?” Ninh Cốc ngây người, “Phu nhân của ai?”



“Người dọn dẹp đường phố!” Liên Xuyên gằn giọng nói lại một lần nữa.



“Hiểu rồi,” Ninh Cốc gật đầu, “Vậy thì là đồng nghiệp với các anh rồi, các anh là đội dọn dẹp.”



“Cho nên tôi mới muốn xem thử.” Liên Xuyên nói.



Ninh Cốc quay đầu nhìn những người đang chạy vội vã xung quanh, hầu hết đều có vóc người không cao, phong cách ăn mặc của bọn họ thoạt nhìn cũng hơi xa lạ, cậu ngẩng đầu nhìn lên không trung, thực ra cũng đều là màu đen, nhưng không có sương đen.



Đang là buổi tối sao?



“Đây là ý thức của ai?” Ninh Cốc nói, “Nếu như nơi này không phải chủ thành, vậy thì không phải ký ức của anh… Thể thí nghiệm đi đầu là từ đâu ra?”



“Số liệu giữ lại từ chủ thành đời trước.” Liên Xuyên đáp.



“Có thể là ý thức của anh không?” Ninh Cốc hỏi.



“Về lý thuyết là không có khả năng, số liệu chỉ là số liệu,” Liên Xuyên nhìn về ánh lửa bùng lên đột nhiên trở nên hơi hỗn loạn phía trước mặt, “Thung lũng lạc lối chính là thứ chủ thành đời trước để lại, thi nhân vẫn luôn ở thung lũng lạc lối, đây có khả năng là ý thức của thi nhân hoặc là…”



“Thứ ông ta muốn cho chúng ta nhìn thấy?” Ninh Cốc hỏi.



“Chưa chắc được, nhưng ít nhất là thứ Tề Hàng không muốn để chúng ta nhìn thấy.” Liên Xuyên nói.



Từ giữa ánh lửa hỗn loạn, một đám người mặc đồng phục chạy ra, trong tay đều cầm vũ khí.



Thực sự không phải chủ thành hiện tại, chủ thành không có đồng phục như vậy, vũ khí cũng hoàn toàn bất đồng, đều có cấu tạo giống như ống pháo loại nhỏ.



“Phu dọn đường?” Ninh Cốc siết chặt nắm đấm.



“Đi nhanh,” người chính giữa dùng vũ khí trong tay hất hất lên, “Đừng phản kháng vô ích.”



“Đi.” Liên Xuyên hạ thấp giọng nói.



Vào lúc hai người bọn họ đứng lên lùi về phía sau, người này đột nhiên vừa nhấc vũ khí, vừa chỉ vào bọn họ: “Hai người kia! Là ai? Từ đâu ra!”



Hai người bọn họ thực sự là vừa trông đã thấy không giống với những người chạy trốn trước đó, chiều cao, cách ăn mặc đều khác, nhất là khi trên người Liên Xuyên còn đang mặc đồng phục.



“Quân đội bí mật của quân phản loạn?” Vài người kia đều giơ vũ khí trong tay lên, cùng chĩa vào bọn họ.



“Cẩn thận.” Liên Xuyên nhìn thấy ánh lửa sau lưng bọn họ đột nhiên xuất hiện một mảng màu đen, liền bất chợt lôi Ninh Cốc lùi về phía sau.



Vũ khí đối phương khai hỏa, vị trí trước đó bọn họ đứng bắn tóe lên bụi mù, nhưng không có ánh sáng phát ra từ vũ khí.



Tấn công bằng vũ khí ở nơi này không phải thứ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.



Trong ánh lửa có bóng đen đung đưa.



Không phải một hai cái bóng, mà là cả một mảng.



Vào lúc những người cầm vũ khí này quay người lại ngắm thẳng vào ánh lửa, bóng đen đã ra khỏi lửa.



Cùng lúc vũ khí khai hỏa thêm một lần nữa, bóng đen cũng đồng thời xông về phía bọn họ.



Xạ kích từ vũ khí dấy lên một cơn gió trong không khí, bóng đen như thể ảo ảnh bị gió thổi qua, phất phơ theo gió.



Mà tốc độ lao tới thì không hề chậm rãi, gần như đã xuyên qua thân thể của những người này cùng một lúc, nhẹ bẫng như thể không gặp phải bất cứ trở ngại nào.



Trong nháy mắt đã khiến người ta không nhận biết được, bóng đen là hư ảo, hay những người này mới là hư ảo.



Ngay sau đó, những người này đã biến mất giữa bóng đen.



“Chạy.” Liên Xuyên đột nhiên nắm chặt lấy tay Ninh Cốc.





Lần này hắn không lùi lại, mà xoay người chạy về hướng đám đông trước đó chạy trốn đi.



Ninh Cốc quay đầu về sau nhìn.



Bóng đen không đuổi theo, hành động có vẻ cũng không phải cực kỳ nhanh, nhưng điều khiến cho Ninh Cốc phải sợ hãi, chính là số lượng.



Từ ánh lửa không ngừng có bóng đen lao ra, liên miên đi ra ngoài từ hai bên, thành một đoàn quân không nhìn thấy tận cùng.



Chỉ cần là nơi có lửa, sẽ có thể nhìn thấy những bóng đen không ngừng lóe ra.



Bọn họ không có hình dạng rõ ràng, cũng không nhìn rõ được bất cứ bộ phận nào, ngoài việc có thể nhìn ra được hình người đại khái thì không còn chi tiết nào nữa.



Giống như thể một loại bóng ký sinh trong lửa.



Liên Xuyên kéo Ninh Cốc chạy mãi tới nơi không có lửa mới dừng chân, nấp ở phía sau một chồng tro cao hơn hai người.



Những người trước đó chạy trốn dường như đã chạy tản đi, xung quanh không còn bóng người, cũng không nghe thấy những tiếng gào thét của bọn họ nữa.



“Đó là phu dọn đường?” Ninh Cốc hỏi khẽ.



“Hẳn là thế.” Liên Xuyên nói.



“Tốc độ của bọn họ chậm như vậy,” Ninh Cốc nói, “Vì sao những người này lại có thể bị bọn họ đuổi chạy?”



“Không rõ lắm,” Liên Xuyên quan sát xung quanh, “Đằng kia hình như có một chỗ cao, đi tới đó nhìn thử xem, phải nghĩ cách thoát khỏi đây, nơi này không an toàn.”



“Ừ.” Ninh Cốc lên tiếng.



Chỗ cao mà Liên Xuyên nhìn thấy là một kiến trúc nhân tạo, đã bị hư hại nghiêm trọng, nhưng vẫn còn cầu thang bên sườn.



“Đây giống như là đài quan sát nhỉ?” Ninh Cốc giậm giậm chân trên đường đi lên trên, “Đặc, không phải nhà ở.”



“Ừ.” Liên Xuyên đáp.



Lên tới đỉnh là một sân thượng, thoạt nhìn giống như thể sân khấu trên quảng trường ngoài cổng sở thành vụ, mỗi khi tới ngày lễ mừng, thống lĩnh Tô sẽ đứng bên trên, tuyên bố bắt đầu cuồng hoan.



“Đây là…” Ninh Cốc đã đi tới bên cạnh một mặt khác của sân thượng, khiếp sợ nhìn ra phía trước, “nơi quái quỷ gì thế này?”



Liên Xuyên đi tới, nhìn thấy hình ảnh của một mặt khác.



Nơi bọn họ đang đứng giống như là đỉnh của một vách đá dựng đứng, một mặt khác như thể đã bị chém cho một nhát, đột ngột hụt xuống dưới.



Còn phía trước lại là một vùng đất bằng phẳng, dưới không trung tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, có thể nhìn thấy cảnh đổ nát thê lương mờ ảo ảo, và lác đác vài ngọn đèn thi thoảng lại lóe lên giữa đó.



Mà nằm xa hơn nữa, là ánh lửa, nối liền thành cả một biển lửa, Liên Xuyên quay đầu lại, xa xa sau lưng cũng vẫn là ánh lửa.



Những ngọn lửa đó nối liền thành một vòng tròn, đang dần dần ép chặt về nơi này.



Đây là một thế giới đã sắp bước tới tận cùng hủy diệt.



“Những người đó bị đuổi tới nơi này,” Ninh Cốc sững sờ rất lâu, “Vòng lửa liên tục thu hẹp lại, những người này không còn nơi nào để đi, chỉ có thể liên tục chạy trốn tới trung tâm…”



“Ừ.” Liên Xuyên đáp.



“Cuối cùng, vòng tròn này biến thành một chấm tròn,” Ninh Cốc ngoảnh mặt qua nhìn hắn, “Chủ thành đời này sẽ kết thúc.”



Liên Xuyên không nói gì.



“Phu dọn đường thì sao?” Ninh Cốc nói, “Lửa đã cháy như vậy rồi, còn cần bọn họ giết người nữa sao?”



“Đảm bảo không để rơi rớt,” Liên Xuyên nói, “Khát vọng sống rất mạnh mẽ, có thể khiến cho con người ta dùng một cách thức không thể tưởng tượng nổi để sống sót.”



“Anh đang nói chính mình đấy à?” Ninh Cốc nói.



“Chúng ta phải rời khỏi nơi này,” Liên Xuyên nói, “Không tìm thấy cách thoát khỏi đây hoặc trở về cánh cửa kia, chúng ta sẽ biến mất trong chấm tròn cuối cùng đó.”



“Nhưng chúng ta vẫn đang ở thung lũng lạc lối,” Ninh Cốc nói, “Không phải sao? Chúng ta chỉ là ý thức.”



“Đúng,” Liên Xuyên nhìn cậu, “Chúng ta sẽ có khả năng bị nhốt lại đây mãi mãi, để lại hai cái xác rỗng trong thung lũng lạc lối.”



Ninh Cốc tức khắc nhớ tới thân xác của những kẻ lữ hành ở biên giới Vịnh Lưỡi, sau lưng lạnh toát ra cả người.



“Giờ phải làm sao đây?” Cậu hỏi.



“Tìm xem có nơi nào đặc biệt không,” Liên Xuyên nói, “Chúng ta có thể ghi nhớ mỗi một sự kiện, nhưng chỉ có thể nhớ ra một đoạn quan trọng nhất, đây là ký ức của thi nhân, đoạn ký ức này nhất định sẽ có điểm gì đó đặc biệt, chúng ta mới có thể đi vào nơi này.”



“Hiểu rồi,” Ninh Cốc nhìn ngó xung quanh, “để tôi tìm xem.”



Liên Xuyên lần mò lên đồng phục mình.



“Sao vậy?” Ninh Cốc lập tức sốt sắng, “Bị thương à?”



“Không,” Liên Xuyên nói, “Bắt đầu dùng năng lượng dự phòng.”



“Sử dụng được đồng phục?” Ninh Cốc hỏi.



“Được,” Liên Xuyên gật đầu, “Nhưng không có vũ khí.”



Ninh Cốc cũng lập tức bắt đầu sờ soạng lên người mình: “Tôi nhìn xem trên người tôi có thứ gì dùng được không.”



“Bộ quần áo này của cậu,” Liên Xuyên liếc nhìn cậu, “Là bộ mặc lúc ở quỷ thành đúng không?”



“Ừ,” Ninh Cốc nhìn, đột nhiên như thể phát hiện ra gì đó, ngẩng đầu nhìn Liên Xuyên, “Lúc ở quỷ thành anh cũng mặc đồng phục, mốc thời gian của chúng ta giống nhau!”




“Đúng.” Liên Xuyên ấn lên sườn ống quần đồng phục, cái nắp văng ra, trống không.



“Đây là lần đến Vịnh Lưỡi,” Ninh Cốc chỉ vào chân hắn, “anh đã lấy móng vuốt hổ ra.”



“Vậy tờ giấy đâu?” Liên Xuyên nhìn cậu, “Cậu nhặt được mẩu giấy kia trước lúc này đúng không?”



“Đúng!” Ninh Cốc nhanh chóng móc móc bên trong quần áo mình, “Trên mẩu giấy sẽ có cơ quan gì sao.”



“Không biết.” Liên Xuyên nói.



“Anh biết được cái gì?” Ninh Cốc chậc một tiếng.



“Biết động tác của cậu thật là chậm.” Liên Xuyên nói.



“Này!” Ninh Cốc dùng ngón tay kẹp lấy mẩu giấy, đưa tới trước mặt hắn.



Liên Xuyên không nhận lấy, chỉ nhìn chằm chằm vào mẩu giấy.



“Sao vậy?” Ninh Cốc nhìn thoáng qua mẩu giấy, rồi lại nhanh chóng lật qua lật lại mẩu giấy nhìn vài lần, “Không có chữ nữa?”



“Tìm ra người viết chữ.” Liên Xuyên nói.



Nơi duy nhất còn có thể tìm ra người, hẳn cũng chỉ có một vùng đổ nát thê lương bên dưới vách núi đá dựng đứng kia.



Liên Xuyên lần theo trên những dấu chân hỗn loạn trên mặt đất, tìm được một lỗ hổng.



“Đi xuống từ nơi này?” Ninh Cốc thò đầu ra nhìn.



“Có lẽ là nơi này,” Liên Xuyên nói, “Nhưng mà phải bò xuống, quá cao, nhảy thẳng xuống sẽ ngã chết.”



“Ý thức cũng sẽ ngã chết?” Ninh Cốc hỏi, “Chúng ta đã chết hay vẫn còn sống, có khi nào cũng giống như hương vị không, chỉ là một loại nhập số liệu?”



“Có khả năng,” Liên Xuyên bám lấy sườn vách đá, treo người dùng ánh sáng đồng phục chiếu xuống dưới, “Có đường, xuống dưới đi.”



Một con đường nhỏ hẹp, tạc ra trên vách đá, chỉ rộng chứa đủ một người.



Ninh Cốc đi theo sau Liên Xuyên, dán người vào vách đá nhích về phía trước: “Cũng may tôi không phải sống mãi ở nơi này.”



“Tại sao.” Liên Xuyên hỏi.



“Quá cao,” Ninh Cốc nói, “Chủ thành đời này sao lại có địa hình như vậy? Nơi cao nhất trong quỷ thành chính là tháp đồng hồ, cao nhất trong chủ thành là Gai Sáng đúng không? Có nơi nào cao hơn nữa không?”



“Không có.” Liên Xuyên nói.



“Tháp đồng hồ và Gai Sáng chắc đều không cao bằng một phần năm chỗ này…” Ninh Cốc nhíu mày, “Tôi chỉ cần nhìn xuống thôi là chân sẽ mềm nhũn, cũng chỉ có mấy cái hang động đứng trong thung lũng lạc lối là có thể so sánh, nhưng lúc xuống hang động đứng chúng ta cũng không cần phải xuống như vậy…”



“Vì sao cậu lại phải nhìn xuống.” Liên Xuyên nói.



“Không nhịn được.” Ninh Cốc thở dài, “Tôi vẫn luôn suy nghĩ, bên ngoài sương đen là gì, bên kia biên giới là gì… Giờ thấy được, vậy mà lại chỉ có thế…”



“Đây không phải bên ngoài sương đen,” Liên Xuyên nói, “Đây là một mặt khác của đèn kéo quân.”



Ninh Cốc im lặng trong chốc lát: “Là nơi đã không còn tồn tại nữa sao?”



Liên Xuyên không nói gì.



“Nếu như hai ta không thể quay về,” Ninh Cốc nói, “Ở lại nơi không còn tồn tại này… vậy thì chúng ta có còn tồn tại nữa không?”



Liên Xuyên dừng lại, quay đầu sang nhìn cậu.



“Làm sao vậy?” Ninh Cốc hỏi.




“Đừng nghĩ những chuyện chưa xảy ra,” Liên Xuyên nói, “Tìm ra người viết chữ.”



“Ừ.” Ninh Cốc gật đầu.



Liên Xuyên tiếp tục đi về phía trước, Ninh Cốc đi theo sau, không nhìn xuống nữa, sợ chân mềm ngã xuống, chỉ nhìn chằm chằm vào gáy Liên Xuyên.



Im lặng đi được một đoạn, cậu bật cười: “Tôi lại nghĩ nhiều một giây rồi, anh muốn nghe không?”



“Nói đi.” Liên Xuyên nói.



“Nếu thật sự bị nhốt ở nơi này, chắc cũng sẽ không quá tệ đâu,” Ninh Cốc nói, “Ít nhất cũng không phải chỉ có một mình tôi, mà còn có anh nữa, cũng may là anh… anh hi vọng sẽ là ai?”



“Cậu là được.” Liên Xuyên nói.



Vách đá thực ra cũng không phải là quá cao, lúc đi xuống dưới dễ dàng hơn so với thoạt nhìn, chẳng mấy chốc, bọn họ đã đi tới chính giữa.



Vách đá này lõm vào trong theo hình một chữ U, vị trí hiện tại của bọn họ là đã tới bên phải chữ U, quay đầu lại là có thể nhìn đến thấy vách đá đối diện.



Không nhìn còn đỡ, sau khi nhìn rõ vách đá đối diện, Ninh Cốc đã lập tức dựa vào vách đá không muốn đi nữa.



Nhìn thấy vách đá dựng đứng từ trên xuống dưới ngợp tầm mắt, còn khiến chân mềm hơn cả nhìn xuống dưới.



“Sao?” Liên Xuyên phát hiện cậu không theo kịp, liền dừng bước.



“Không sao.” Ninh Cốc thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi theo.



Nhưng đi được vài bước, cậu lại đột nhiên dừng chân, một lần nữa nhìn sang hướng vách núi đối diện.



Liên Xuyên quay đầu lại nhìn cậu, không hỏi câu nào, mà cứ thế quay đầu nhìn theo tầm mắt cậu.



Chính giữa vách đá đối diện, nằm ở nơi thấp hơn một chút so với vị trí hiện tại của bọn họ, có một nơi đang sáng.




“Là đèn à?” Ninh Cốc hạ thấp giọng, “hay là lửa?”



“Lửa sẽ bùng lên,” Liên Xuyên nói, “Đó là đèn.”



“Có người ở đó,” Ninh Cốc cẩn thận chăm chú quan sát, “Con đường chúng ta đang đi có vẻ sẽ không đi ngang qua đó.”



“Đi về phía trước đến nơi vòng vào,” Liên Xuyên nói, “Có thể nhảy qua.”



Ánh mắt Ninh Cốc nhanh chóng nhìn xuống đáy vực phía dưới, rồi đột nhiên lộn trở về, dừng lại trên mặt Liên Xuyên: “Không nhảy được vào sẽ là chết.”



“Sẽ nhảy được vào.” Liên Xuyên nói rồi bắt đầu tiếp tục đi về phía trước.



“Chỗ đó chắc là hang động đúng không,” Ninh Cốc bám chặt theo, miệng đã sắp dán vào gáy hắn, nói hơi sốt sắng, “Bên trong có gì cũng chẳng biết, cứ nhảy qua như vậy à?”



“Vậy thì cậu hét to chào hỏi trước một tiếng đi.” Liên Xuyên nói.



Ninh Cốc hít vào một hơi, chưa kịp mở miệng ra, Liên Xuyên đã bịt kín miệng cậu.



Ninh Cốc chớp chớp mắt.



“Giữ yên lặng,” Liên Xuyên nhìn cậu, “Nghe hiểu không?”



Ninh Cốc lại chớp chớp mắt.



Liên Xuyên thả tay ra: “Tìm tiếp đi.”



“Tìm cái gì?” Ninh Cốc hỏi.



“Não cậu có khi rớt ở đây đấy.” Liên Xuyên nói.



Ninh Cốc không nhịn được bật cười: “Vừa nãy tôi không định hét, đùa anh thôi.”



Liên Xuyên liếc mắt nhìn cậu.



“Căng thẳng quá,” Ninh Cốc nói, “Tôi muốn thả lỏng một chút.”



“Thả lỏng hơn không?” Liên Xuyên hỏi.



“Đỡ hơn nhiều rồi.” Ninh Cốc nhăn răng cười.



Đi tới phần lõm vào nhất của vách đá, Liên Xuyên dừng lại.



Nếu đi tiếp về phía trước, sẽ thành song song với cửa hang động có ánh đèn đó, muốn nhảy qua, chỉ có thể nhảy từ nơi này.



Khoảng cách không phải gần, đã là giới hạn của Liên Xuyên.



Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua vách đá sau lưng, dùng chân giẫm lên mấy lần.



“Giờ hả?” Ninh Cốc hỏi.



“Ừ.” Liên Xuyên duỗi tay ra chuẩn bị kéo cậu.



“Anh đừng kéo tôi,” Ninh Cốc nói, “Chừa tay ra đi, ngộ nhỡ có tình huống gì bất ngờ xảy ra, cũng chỉ có anh phản ứng lại được thôi.”



Ninh Cốc ôm lấy thắt lưng hắn: “Tôi ôm anh là được rồi.”



“Đi đây.” Liên Xuyên nói.



“Đi đi.” Ninh Cốc siết chặt vòng tay.



Liên Xuyên bất chợt giẫm chân lên vách đá, hai người từ chính giữa vách đá nhảy về phía cửa động bên kia.



Gió cuốn qua tai theo cú nhảy đột ngột của Liên Xuyên, Ninh Cốc bỗng nhiên có ảo giác mình đã về đến quỷ thành.



Dẫu cho quỷ thành có cô đơn tuyệt vọng tới nhường nào đi nữa, mà nơi cậu đã sinh sống hơn hai mươi năm, vẫn sẽ gợi lên hoài niệm vào mỗi lúc cảm nhận được một chi tiết tương tự nào đó.



Điểm sáng trước đó nhanh chóng lớn dần trước mặt bọn họ.



Tốc độ một cú giẫm nhảy này của Liên Xuyên khiến cho Ninh Cốc hơi kinh ngạc.



Cửa động đã hiện ra trước mặt bọn họ trong nháy mắt.



Một hang động không quá sâu.



Có ánh sáng vàng ấm tỏa ra.



Mặt đối diện bọn họ có một cái giá sách, chất không ít sách bên trên.



Tiếp đó Ninh Cốc nhìn thấy một cái bàn.



Và thấy một cuốn sách đang mở ra trên bàn.



Cùng với người đang ngồi phía sau bàn.



Điểm rơi cuối cùng của Liên Xuyên là ở một tảng đá tại cửa động, thiếu chút nữa thôi là sẽ giẫm hụt.



Tiếng động lúc bọn họ rơi xuống đất đã khiến cho người ngồi sau bàn đột nhiên ngẩng đầu lên.



Ninh Cốc nhìn thấy khuôn mặt người đó.



Một khuôn mặt bị mặt nạ đầu chó che mất phân nửa.