Dung Thành

Chương 38: “Giúp Tôi Mặc Vào.” Liên Xuyên Nói




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngón tay Liên Xuyên lạnh băng, lạnh như mặt đất bên ngoài bị gió rét thổi qua từ năm này sang năm khác.



Đây không phải lần đầu tiên Ninh Cốc bị Liên Xuyên bóp cổ, lần trước, ngón tay Liên Xuyên vẫn ấm áp.



Từ điểm này cậu đã có thể đoán ra được, trạng thái hiện giờ của Liên Xuyên vẫn chưa ổn, trang bị khống chế bên trong hòm đen kia hẳn vẫn chưa mất hiệu lực, Liên Xuyên có thể tỉnh lại, hẳn là bởi vì tinh thần lực mạnh mẽ của hắn.



Lợi hại.



Ninh Cốc phục sát đất.



Nếu Liên Xuyên bỏ tay ra khỏi cổ cậu, cậu sẽ càng phục hơn.



Có điều, giữa bầu không khí giương cung bạt kiếm của sở điều trị, Ninh Cốc thấy mình khó mà thoát khỏi tình cảnh trước mắt ngay được.



Hơn nữa, sự quyết đoán của Liên Xuyên được huấn luyện ra như thế nào… hoặc là nói bị ép ra thế nào, Ninh Cốc xem như đã được trải nghiệm một phần nho nhỏ, nếu mấy người trưởng đoàn làm gì đó, e là Liên Xuyên sẽ thật sự xuống tay tàn nhẫn với cậu.



Vì thế, xuất phát từ cân nhắc tới sự an nguy của bản thân, cậu cố rặn mấy chữ ra khỏi họng: “Đừng thử, anh ta sẽ làm đấy.”



Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Lý Hướng mở miệng: “Vậy thì bàn điều kiện đi.”



“Đưa đồng phục cho tôi.” Liên Xuyên nói.



Ba người đối diện rõ ràng đã lưỡng lự trước yêu cầu này, không ai cử động.



Ngón tay Liên Xuyên bất chợt siết chặt lại.



Ninh Cốc tức khắc không nói ra tiếng, thở cũng không thở nổi, nhanh chóng liều mạng xua xua tay với trưởng đoàn, mà vẫn chưa kịp nói cho bọn họ trên đồng phục của Liên Xuyên có thiết bị phòng ngự.



Lý Hướng đi đến bên cạnh cái hòm, cầm lấy một cây gậy màu đen có nối dây dợ bên trên giá giường cạnh đó, đầu tiên chạm chạm lên đồng phục.



“Đang tắt.” Liên Xuyên nói.



Ninh Cốc thở phào nhẹ nhõm.



Lý Hướng thả cây gậy trong tay xuống.



Đồng phục được cố định vào thành hòm, có vài ổ khóa, gã gỡ mấy lần vẫn không mở được.



Ninh Cốc hơi sốt ruột, phán đoán của mình về Liên Xuyên rất chính xác, kể cả ở tình huống này, Liên Xuyên vẫn không hề làm bộ, lực ngón tay đang ghìm lấy yết hầu cậu còn chuẩn xác hơn cả xiềng xích, không hề có ý thả lỏng ra, với tốc độ gỡ bộ đồng phục của Lý Hướng, lúc Liên Xuyên nhận được đồng phục, chắc cậu đã ngạt chết rồi.



Cậu không thể không giơ tay lên, bám vào ngón tay Liên Xuyên giật ra bên ngoài.



Liên Xuyên cuối cùng cũng thả lỏng tay ra, cậu nhanh chóng hít mấy hơi.



Lý Hướng ném đồng phục đến bên chân Liên Xuyên.



“Giúp tôi mặc vào.” Liên Xuyên nói.



“Ai?” Trưởng đoàn không nhịn được hỏi một câu, yêu cầu này nghe thật sự kỳ quái.



“Ninh Cốc.” Liên Xuyên nói.



“Anh có bị điên không đấy?” Ninh Cốc mới vừa hít thở được, lập tức lên tiếng.



“Không.” Liên Xuyên trả lời như thật.



“Anh không tự mặc được à?” Ninh Cốc hỏi.



“Ở Thung lũng lạc lối thì được,” Liên Xuyên nói, “Ở đây thì không.”



Ninh Cốc hiểu ra ý của hắn, đối mặt với kẻ lữ hành, không được phép phân tâm, đặc biệt là ba người trước mặt, năng lực tấn công đều mạnh mẽ, chỉ cần hơi phân tâm là sẽ có khả năng mất đi thế chủ động.



Nhằm mau chóng thoát khỏi cục diện giằng co trước mắt, Ninh Cốc chậm rãi ngồi xổm xuống, cầm lấy đồng phục của Liên Xuyên.



Tay Liên Xuyên trước sau vẫn đặt trên cổ cậu không hề rời đi.



Cậu nhìn quần Liên Xuyên: “Anh không cởi bộ quần áo ngủ này ra thì không mặc đồng phục vào được đâu, giờ tôi phải cởi quần anh ra.”



Liên Xuyên không nói gì.



Ninh Cốc nắm lấy quần Liên Xuyên, kéo xuống.



Vẫn đỡ.



Giống như lần ở Thung lũng lạc lối, phía dưới bộ đồ ngủ của Liên Xuyên vẫn còn có quần áo.



Có điều, cho dù Liên Xuyên có mặc một bộ quần áo sát người bên trong đi nữa, cảnh tượng này trông vẫn rất kỳ quái, nếu như bị ai thấy rồi lan truyền ra ngoài, lập tức sẽ trở thành bí ẩn hàng đầu trong số mười bí ẩn lớn chưa có lời giải đáp của quỷ thành.



Ninh Cốc dùng động tác nhanh nhất có thể giũ quần đồng phục ra, giơ tới bên chân Liên Xuyên, nhanh chóng kéo quần lên đùi hắn, rồi lại nhanh chóng kéo lên trên.



Động tác hơi nhanh quá, một phát kéo này, có lẽ là đã kéo hơi mạnh.



Ngón tay vốn đã thoáng thả lỏng của Liên Xuyên lập tức siết chặt, Liên Xuyên liếc nhìn cậu.



Ninh Cốc lặng im mặt đối mặt với hắn vài giây, rồi hơi hơi giật giật quần xuống dưới.



Liên Xuyên hất tay cậu đi, sờ lên lưng quần, thắt lưng tự động cài chặt.



So với quần thì áo dễ dàng hơn nhiều.



Chỉ mới tròng một ống tay áo, Liên Xuyên đã thả bàn tay đang ghìm yết hầu cậu ra, tự mình mặc áo vào.



Sau khi một đường ánh sáng xanh lóe từ trên xuống dưới bộ đồng phục, Liên Xuyên ngước mắt nhìn trưởng đoàn: “Tôi có tin tức mấy người cần.”



“Tin tức về?” Lâm Phàm hỏi.



“Betelgeuse.” Liên Xuyên nói.



Lâm Phàm không nói gì nữa, nhanh chóng liếc mắt với trưởng đoàn và Lý Hướng.



“Cậu muốn nói cậu là Betelgeuse.” Lý Hướng nói.



“Tôi không chỉ là Betelgeuse,” Liên Xuyên nói, “Tôi còn là thể thí nghiệm đi đầu của kế hoạch trái quy tắc.”



Lý Hướng im lặng.



Một lúc sau, gã liếc mắt nhìn Ninh Cốc: “Ninh Cốc, cháu ra ngoài trước đi.”



“Không.” Ninh Cốc nói.



“Giờ chúng ta sẽ không làm hắn ta bị thương.” Lâm Phàm nói.



“Không phải vì thế.” Ninh Cốc nói.



“Đi ra ngoài trước đã!” Trưởng đoàn lên tiếng, “Có gì chú sẽ nói chuyện riêng với cháu sau!”



Giọng điệu nghiêm khắc quen thuộc này khiến Ninh Cốc xoay người đi theo bản năng, đi được hai bước lại quay đầu về nhìn Liên Xuyên.



Trên khuôn mặt vĩnh viễn không có biểu cảm gì của Liên Xuyên, giờ cũng vẫn không hề có biểu cảm gì, cũng không nhìn ra được gì từ ánh mắt.



Thôi được.




Ninh Cốc mở cửa, đi ra ngoài.



Sở điều trị nằm dưới lòng đất, không sâu, một đường hầm nằm nghiêng đi khoảng mấy chục mét đã lên tới mặt đất. Mới vừa đi ra khỏi cửa đường hầm, Ninh Cốc đã muốn xoay người quay đầu trở về.



Bên ngoài có mấy chục kẻ lữ hành đang đứng, Ninh Cốc quen biết tất cả bọn họ, đều là người lớn ở các khu công sự mà ngày thường cậu vẫn hay nói chuyện, có mấy người đã lớn tuổi.



Ninh Cốc đứng im tại chỗ vài giây, rồi đi ra khỏi đường hầm.



Gió thổi rất mạnh, cậu kéo kính bảo hộ từ trên đỉnh đầu xuống dưới, đeo lên mắt, chậm rãi đi qua đám đông.



Những người này sẽ không mắng cậu, ở tình huống như vậy, chỉ kẻ lữ hành bình thường mới có thể vây quanh mắng cậu, động tay động chân cũng là chuyện thường, lúc những người này nhìn cậu, có lẽ phần nhiều sẽ là khó hiểu và đau lòng.



Ninh Cốc im lặng đi xuyên qua đám đông lặng im, đi về phía căn nhà của mình.



Đi được nửa đường, cậu lại đổi ý, chuyển hướng, đi theo đường tới nhà Đinh Tử và Chùy Tử.



Căn nhà nằm ở rìa Bắc khu số một, đi thêm nữa sẽ sang khu số hai.



Cách còn một đoạn, Ninh Cốc đã có thể thấy trong phòng tối đen, không có ánh sáng từ bình chiếu sáng



Cậu dừng chân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Tuy biết trong nhà hẳn là không có ai, mà thoáng dừng chân xong, cậu vẫn tiếp tục đi tới bên cạnh nhà, kể cả không có ai cậu cũng muốn qua xem, trong phòng thể nào cũng có vài dấu vết gì đó.



“Đinh Tử?” Cậu đứng ở bên ngoài nhỏ giọng gọi.



Không có ai trả lời.



“Chùy Tử?” Cậu lại gọi.



Phía sau vang tới tiếng bước chân, cậu quay đầu lại, tiếng bước chân là của Chùy Tử.



Nhưng cậu còn chưa kịp nhìn rõ mặt Chùy Tử, mặt đất đã đột ngột biến mất, cậu té lăn quay ra giữa đất.



Cùng lúc đó, Chùy Tử khom người xuống, ấn tay lên mặt đất.



“Cậu đã có thân phận như vậy, sao chủ thành còn có thể thả cậu tới quỷ thành?” Trưởng đoàn nhìn Liên Xuyên.



Liên Xuyên ngồi trên ghế: “Giá trị lợi dụng cuối cùng của tôi chính là bị thả tới quỷ thành.”



“Nằm vùng sao.” Lý Hướng cười.



“Đúng.” Liên Xuyên trả lời.



“Nằm vùng vừa mở mắt ra đã phản chiến,” Lý Hướng nhìn hắn, “Chủ thành sẽ không làm việc thiếu thỏa đáng như vậy đâu đúng không?”



“Không nói như vậy,” Liên Xuyên cũng nhìn lại gã, “Ở quỷ thành, tôi sẽ một bước khó đi.”



Lý Hướng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm hắn một lúc, rồi quay đầu sang nhìn trưởng đoàn và Lâm Phàm.



Lời Liên Xuyên nói, không nghe ra được thật giả, biểu cảm lẫn ánh mắt từ đầu tới cuối đều không hề thay đổi, không tìm được bất cứ sơ hở nào dù chỉ là nhỏ nhất.



Hiện tại, bọn họ đột nhiên bị rơi vào cảnh khốn cùng.



“Làm sao chúng tôi có thể tin tưởng được cậu,” trưởng đoàn nói, “Cậu sống ở chủ thành hơn hai mươi năm, đội viên mạnh nhất của đội dọn dẹp, chắc hẳn cũng rất được trọng dụng…”



“Mấy người không tin tôi, giờ cũng không giết được tôi nữa.” Liên Xuyên nói.



“Cậu muốn thứ gì.” Lâm Phàm hỏi.




“Ninh Cốc.” Liên Xuyên trả lời.



Sắc mặt của trưởng đoàn tức khắc sa sầm xuống: “Không thể.”



“Lời ông nói không có giá trị.” Liên Xuyên nói.



“Cậu muốn Ninh Cốc giúp cậu làm gì?” Lâm Phàm hỏi tiếp.



“Đây không phải điều mấy người cần quan tâm,” Liên Xuyên đứng lên, đi đến trước mặt trưởng đoàn, “Để cậu ta giúp tôi, đợi đến lúc cậu ta phát hiện ra những chuyện giữa mấy người và chủ thành, chỉ có tôi ngăn được cậu ta.”



Chùy Tử hung dữ đạp một chân lên lưng Ninh Cốc.



Ninh Cốc chưa kịp thở lấy hơi, bụng đã tức khắc được ăn một đạp.



Cậu cắn răng chịu đựng, không đánh trả cũng không nói năng gì, lúc Chùy Tử phẫn nộ, năng lực mạnh mẽ hơn thường ngày nhiều.



Cậu hi vọng Chùy Tử có thể mắng cậu, mắng vài câu, ít nhất cậu cũng sẽ nghe ra được đã xảy ra chuyện gì.



Nhưng Chùy Tử trước sau vẫn chỉ im lặng, chỉ hung hăng đạp hết chân này tới chân khác lên người cậu.



Đinh Tử đã xảy ra chuyện rồi.



Ninh Cốc nhắm mắt lại, đã vậy còn là chuyện lớn.



Cậu hơi nóng ruột, hy vọng Chùy Tử đánh cậu đánh mạnh thêm một chút, nhanh chóng trút cơn giận nghẹn ứ trong ngực ra ngoài, để cho cậu có cơ hội mở miệng ra hỏi.



Nhưng Chùy Tử lại thể hiện thể lực và sức chịu đựng đáng sợ mà ngày thường tuyệt đối sẽ không nhìn ra được, đá liên chân tới tấp, ngoại trừ đầu và đũng quần thì không còn chỗ nào thoát nạn.



Lúc Chùy Tử đột nhiên dừng động tác lại, Ninh Cốc vẫn chưa mở mắt ra, chỉ nghĩ rằng gã cuối cùng cũng đá mệt, muốn nghỉ ngơi.



“Thả tao ra!” Chùy Tử gằn giọng quát.



Ninh Cốc mở to mắt.



Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là đồng phục tỏa ra ánh sáng xanh của đội dọn dẹp.



Chùy Tử đã thu năng lực lại, cậu nhảy dậy khỏi mặt đất thật nhanh, kéo tay Liên Xuyên lại: “Anh thả anh ấy ra!”



“Thả cậu ta ra,” Liên Xuyên nhìn cậu, “Cậu ta sẽ lập tức đánh cậu.”



“Không đâu,” Ninh Cốc nói rất chắc chắn, Chùy Tử đã trút được cơn giận rồi, giờ hẳn sẽ mắng cậu, “Buông ra.”



Liên Xuyên buông lỏng cánh tay đang giữ tay Chùy Tử ra.



Ninh Cốc nhìn Chùy Tử: “Chùy…”



Chùy Tử đấm thẳng một đấm lên mũi cậu.



Bất thình lình đến không kịp phòng bị, lúc ngã xuống đất, Ninh Cốc đã liếc mắt nhìn Liên Xuyên.



Không hổ là chó, Liên Xuyên rõ ràng đã có thể giúp cậu ngăn lại cú này.



“Tao mà biết trước mày cấu kết với linh cẩu!” Chùy Tử bổ nhào lên người cậu, vung từng nắm đấm, “Lúc trước ở chủ thành tao đã không dẫn mày đi! Tao nên để lũ dơi giết mày!”



“Đinh Tử đâu?” Ninh Cốc ôm đầu.



“Phải là tao hỏi mày mới đúng!” Chùy Tử quát, “Đinh Tử đâu rồi! Em tao đâu rồi!”



Ninh Cốc tìm đúng cơ hội tóm lấy cổ tay Chùy Tử, gập chân thụi lên, hất Chùy Tử ra giữa đất, đằn đầu gối lên ngực gã: “Đinh Tử bị làm sao rồi?”



“Hỏi mày chứ!” Trong giọng nói Chùy Tử bỗng nhiên có lẫn tiếng nức nở không nén được, “Không thấy nó đâu cả! Không thấy Đinh Tử đâu cả!”




“Sao lại không thấy!” Ninh Cốc quát.



“Nó đến Vịnh Lưỡi, nó chắc chắn đã đến Vịnh Lưỡi,” Chùy Tử khóc thành tiếng, giọng dần trầm xuống, “Từ sau khi mày đi, lúc nào nó cũng muốn đến Vịnh Lưỡi… Bởi vì mày luôn đến… Mày rốt cuộc đã làm gì…”



Sau khi cửa nhà bị Chùy Tử đóng sầm lại, Ninh Cốc vẫn nán lại bên ngoài rất lâu.



Đinh Tử đi Vịnh Lưỡi.



Không thấy Đinh Tử đâu nữa.



Cậu vừa rời khỏi quỷ thành chưa được mấy ngày, Đinh Tử đã mất tích.



Ninh Cốc đột nhiên xoay người, lao vài bước về phía nhà trưởng đoàn, rồi lại dừng chân.



Rồi xoay người, lao về hướng ra khỏi khu công sự.



Cậu không biết hiện giờ mình nên lao tới chất vấn trưởng đoàn, hay là nên xông vào Vịnh Lưỡi tìm Đinh Tử.



“Cậu sống ở đâu.” Liên Xuyên vẫn luôn ở bên cạnh nhìn cậu hỏi một câu.



“Để làm gì!” Ninh Cốc quay đầu lại.



“Tôi muốn nghỉ ngơi.” Liên Xuyên nói.



“Anh muốn đến chỗ tôi nghỉ ngơi?” Ninh Cốc trợn trừng mắt với hắn.



“Đúng.” Liên Xuyên nói.



“Anh sợ kẻ lữ hành không giết chết tôi à!” Tâm trạng Ninh Cốc vốn đã đang không tốt, giờ lại càng phẫn nộ đùng đùng.



“Tôi không đến chỗ cậu, bọn họ cũng muốn giết cậu.” Liên Xuyên nói.



Ninh Cốc tiếp tục trợn trừng mắt với hắn.



“Tôi cần phải nghỉ ngơi.” Liên Xuyên lặp lại lần nữa.



Ninh Cốc cuối cùng cũng nghe ra được chỗ không ổn từ giọng nói của hắn.



Lúc ở Thung lũng lạc lối, Liên Xuyên không ăn không uống rồi còn đánh nhau, cũng không thấy hắn nghỉ ngơi một lần nào, cuối cùng còn có thể xông vào chủ thành, nằm trong hòm cả đường, mới vừa tỉnh lại đã nói muốn nghỉ ngơi.



Rồi nghĩ đến bàn tay lạnh lẽo của hắn, Ninh Cốc cảm thấy chắc Liên Xuyên đang không khỏe thật.



Cậu nỗ lực nhịn xuống cảm xúc trong lòng mình.



Mất bao công sức như vậy, biến bản thân từ ác bá quỷ thành trở thành kẻ địch chung của toàn quỷ thành, nếu Liên Xuyên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì công sức của mình cũng coi như đổ sông đổ bể.



“Đi,” Ninh Cốc cắn răng, “Đi vòng theo đường không có người.”



Xuất phát từ lòng kính nể đối với trưởng đoàn, sẽ không có ai canh ở nhà của Ninh Cốc gây sự với cậu, chỉ cần tránh những con đường có thể gặp người khác rồi đi về là được.



Ninh Cốc đi phía trước, Liên Xuyên đi theo sau cậu.



Cảnh tượng này khiến cho cậu bất giác nhớ tới lúc mới vừa bị Liên Xuyên ném vào Thung lũng lạc lối.



Đột nhiên lại có cảm xúc khó nói rõ.



Nếu như lúc trước mình không khăng khăng đòi đến chủ thành, không cãi lại lệnh của trưởng đoàn…



Hiện giờ, liệu có phải là sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì không?



Đinh Tử sẽ không mất tích.



Trưởng đoàn sẽ không dẫn người đến chủ thành tìm cậu, tử thương nặng nề.



Cậu cũng sẽ không vừa về đã trở thành kẻ địch chung của cả quỷ thành.



Nhìn thấy căn nhà nhỏ của mình, nghẹn uất và buồn bực trong lòng Ninh Cốc đã lắng xuống.



“Tới rồi.” Cậu hạ thấp giọng nói, đi tới mở cửa nhà ra, lấy từ cái hộp cạnh cửa ra một bình chiếu sáng, lại phát hiện ra năng lực đã hết hạn, bình chiếu sáng không sáng nữa.



Cậu ném bình trở về trong hộp: “Không sáng nữa, cứ tối thế đi.”



Liên Xuyên ấn lên cánh tay mình, một luồng ánh sáng chiếu ra từ vai hắn, chiếu sáng căn phòng nhỏ.



Ninh Cốc nhìn hắn: “Anh nghỉ trên giường đi.”



Liên Xuyên nhìn một vòng, cuối cùng dừng tầm mắt trên tấm nệm chất đầy những vật phẩm nhỏ cậu trao đổi được: “Đây là giường à.”



“Không thì là gì?” Ninh Cốc nói, “Anh thấy giống nhà vệ sinh à!”



“Trước lúc tôi tỉnh, đừng đi,” Liên Xuyên đi về phía cái nệm, “Tôi không tin được trưởng đoàn.”



Ninh Cốc chưa kịp trả lời, hắn đã bất thình lình ngã về phía trước



Mặt chúc xuống đập lên nệm.



Phản ứng đầu tiên của Ninh Cốc là muốn tiến lên kéo lại, nhưng cậu phanh được kịp thời.



Trước tiên cầm một cây gậy lên, chọc chọc vào đồng phục của Liên Xuyên mấy cái, không thấy gì bất thường, mới nhanh tay ném gậy đi, đi tới túm chặt lấy cánh tay Liên Xuyên.



Liên Xuyên cách nệm còn một đoạn, cũng may lúc ngã xuống đầu vừa khéo với tới nệm, bằng không sẽ cứ thế dùng mặt tiếp đất…



“Liên Cẩu?” Ninh Cốc lật người hắn, vỗ vỗ lên mặt hắn.



Liên Xuyên không có phản ứng gì.



Ninh Cốc thở dài, kéo tay hắn, lôi người hắn lên nệm, rồi nhấc chân hắn đặt lên.



Liên Xuyên nằm sấp trên nệm.



Ninh Cốc đứng tại chỗ nhìn một lúc, xác định mình không bị kéo vào ý thức của Liên Xuyên một lần nữa xong, mới đi qua lật người hắn nằm ngửa, tránh cho hắn ngạt chết.



Trước lúc tôi tỉnh thì đừng đi, tôi không tin được trưởng đoàn.



Chờ anh tỉnh không thành vấn đề.



Ninh Cốc ngồi xuống ven tường, dựa lưng ra sau.



Không tin được trưởng đoàn?



Cậu nhắm mắt lại, ngửa đầu nhẹ nhàng cụng cụng lên tường, ai tin được ai chứ?



Chương 39



Artist: @Fleecetann ( )



Tiểu Loa: Tiểu Thiết Cầu, nhẹ thôi… chậm thôi…



Là ác bá quỷ thành, cởi được quần linh cẩu ra, thì phải mặc lại được quần đàng hoàng cho họ nhé con trai.