Dũng sĩ gọi nhưng không thấy hắn trả lời bèn bỏ đồ ăn ở đó rồi đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, Đại ma vương thật sự đã trở lại. Y nhìn xung quanh một vòng, phát hiện khu đất trống trước cửa phơi đầy thảo dược khô, trên cây phơi mấy khối thịt hong gió, bên cạnh đống lửa đã tàn là một chiếc giường cỏ, mà cấp dưới ngốc nghếch của mình đang ngồi xổm trên đất vừa húp canh vừa rơi lệ.
“Ngươi đang làm gì đấy?” Đại ma vương hỏi hắn.
Ma pháp sư sợ tới mức làm đổ cả nửa bát canh. Hắn khóc bù lu bù loa, nhào về phía Đại ma vương: “Đại nhân! Ngài cuối cùng cũng trở lại! Ma trượng của ta, huhuhu… Canh của ta, huhuhu…”