Dùng Răng Thành Danh

Dùng Răng Thành Danh - Chương 7: Chuyển viện





Chuyển ngữ: Cực Phẩm


Cho dù đoàn trưởng nói đến ba hoa chích choè làm sao, Hạ Du Châu vẫn kiên quyết không nhận nhiệm vụ thuyết phục Tư Quân tham gia lễ hội văn hóa, lý do vô cùng đầy đủ:


"Bây giờ cậu ấy đang được công nhận là đẹp trai hơn em, nếu cậu ấy lên, em sẽ không còn là người đẹp trai nhất trong lễ hội văn hóa nữa!"


Quan trọng hơn là, cậu không muốn làm thật lời đồn "Đàn em che dù," quyết định từ nay về sau sẽ giữ một khoảng cách với hot boy trường, để cho Tư công tử đẹp trai nhất cái trần đời này xinh đẹp một mình.


Nhưng mà, rất nhanh thì hiện thực đã vô tình cho Hạ Du Châu một bộp.


"Tuần sau sẽ có bài kiểm tra đột xuất, điểm được tính vào thành tích cuối kỳ." Mộng đẹp của tiết đầu sáng sớm, chợt bị thầy giáo Thiết đánh nát.


Trong phòng học vang lên tiếng kêu rên.


"Đây không phải là môn tự chọn à? Tại sao lại có loại kiểm tra đột xuất chỉ có trong tiểu thuyết kinh dị thôi chứ?" Gà mờ gục xuống bàn, không còn thiết sống nữa.


Hạ Du Châu giật mình một cái, tỉnh táo lại.


Từ khi cậu nộp luận văn mười ngàn chữ kia xong, Thiết Bao Công giống như đã chuyển thành Bao Công, cũng không biết xem cậu là kỳ tài ngút trời không cần nghe giảng, hay là cảm thấy cậu không có thuốc nào có thể cứu được, liền không quan tâm vấn đề cậu ngủ trong lớp nữa. Thế cho nên sắp đến lúc kiểm tra, đừng nói là trọng điểm, thầy giáo họ gì cậu cũng chẳng biết.


"Cho tôi mượn vở chép bài chút đi." Hạ Du Châu nhìn về phía gà mờ.


Gà mờ im lặng mở tập ra, trắng sáng chói loá, so với mặt còn sạch hơn.


Hạ Du Châu đỡ trán, nhìn về phía Tư Quân ngồi ở một chỗ khác trong lớp: "Cùng tự học đi, tôi sẽ giữ chỗ trong thư viện cho, phong thuỷ tuyệt vời."


Tư Quân: "Tôi cũng không chép bài."


Hạ Du Châu cầm lấy dù của hắn: "Tôi đương nhiên biết là ngài không chép bài, chỉ là đơn thuần muốn trao đổi cảm tình với ngài một chút thôi. Nào nào, để tiểu nhân che dù cho ngài."


Tư Quân: "..."


Thật ra lớp tự chọn này không cần ghi chép bài gì cả, đều là kiến thức lý thuyết và khái niệm. Khó là ở chỗ sách giáo khoa quá dày, kiến thức rất nhiều, đối với kiểu người ôn bài nước tới cổ mới nhảy mà nói, độ quá cực kỳ cao.


"Cậu cứ vạch nội dung mà thầy giảng ra là được." Hạ Du Châu mở sách giáo khoa của mình ra trước mặt Tư Quân, đưa cho hắn một cây bút. Đồng thời mở laptop lên, đòi Thái Thành Bích đã quay về ký túc xá những bài giảng bằng PPT. Tuy rằng tên kia không nghe giảng, nhưng lần nào tan học xong cũng sẽ hết sức tích cực đi tải PPT.


Tư Quân nhận bút, lật sách giáo khoa tới trang mục lục, đánh dấu V trước tiêu đề chương hai, ba, sáu, và chín.



Hạ Du Châu: "Trọng điểm này của ngài đúng là cụ thể thật."


Bốn chương lớn, nội dung cũng gần một trăm trang.


Tư Quân đóng bút lại, đưa qua cho cậu: "Chúng ta không có quan hệ phục tùng, cậu không cần dùng kính ngữ với tôi."


Đây không phải là kính ngữ! Đây là mỉa mai!


Hạ Du Châu tức giận đến đau ngực, đeo khẩu trang lên, tránh cho mình tức giận cắn người: "Cậu là người phía Nam đúng không?"


"Tích tích!" PPT gửi đến từ bên kia, là một file lớn, dưới tốc độ mạng cáp quang của thư viện mà vẫn còn cần ba mươi tám giây nữa mới tải xong.


"Sao lại lớn thế chứ?" Hạ Du Châu có chút nghi hoặc, trên lý thuyết những file PPT này rất nhẹ, kéo tay áo Tư Quân một chút, "Cậu tới nhìn xem, có phải tải nhầm file rồi không."


Mở file nén tên "Y học sinh sản" ra, giải nén ra luôn, tự động mở ra. Màn hình máy tính tối đi một chút, một cô nàng ngoại quốc xinh đẹp xuất hiện trước màn hình, cau mày kêu: "Yamate!"


Một tiếng gọi nũng nịu này, phá vỡ sự yên lặng của thư viện ngay lập tức, người trong tầng này đều đồng loạt nhìn qua.


[Thật đáng sợ! Không thắng bình chọn, Hạ Du Châu lại kéo hot boy trường làm ra chuyện thế kia ở trong thư viện!]


Trong phút chốc, Hạ Du Châu đầy đầu đều là tiêu đề phong cách Hồng Kông, tay nhanh mắt lẹ khép laptop lại, rướn cổ lên nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói với nói với Tư Quân: "Ai thế chứ, ở trong thư viện mà xem cái đó."


Tư Quân vẫn duy trì tư thế lúc nãy, nghiêm túc cầm sách.


Mọi người nhìn đến Tư Quân, ánh mắt liền tự giác vòng qua hai người bọn họ, tìm kiếm ở chỗ khác. Tìm một vòng mà không tìm được vị nhân huynh gan to bằng trời kia, liền đều thu ánh mắt lại.


Nguy cơ được giải trừ, Hạ Du Châu thở một hơi dài nhẹ nhõm, mở laptop ra gõ bốp bốp cách cách mắng gà mờ một trận: "Cậu gửi cái trò thối nát gì thế hả!"


Đối phương dừng một chút, gửi đến một cái meme quỳ xuống đất: [Ai nha ai nha, nhầm rồi, đây là y học sinh sản trong laptop của mình, thầy giáo gửi cho là cái này —— Bài giảng y học sinh sản.]


Hạ Du Châu: "..."


Tư Quân nhìn cậu, bỗng nhiên nhịn không được cười rộ lên.


Hạ Du Châu cũng bị tức đến cười, dùng cùi chỏ chọc hắn một chút: "Ây dà, hai ta cũng xem như là có giao tình cùng nhau xem phim ngắn, cậu sắp xếp trọng điểm trong PPT rồi sau đó cho tôi chép, có được không?"


"Này!"


Gào thét giản đơn thô bạo, kéo Hạ Du Châu từ cuộc nói chuyện trong giấc mộng thanh xuân niên thiếu ra, trước mắt một mảnh đen kịt.


"Sao anh lại đang ngủ, cháu trai cả của em đâu rồi?" Chu Thụ ngồi xổm cạnh hộp giấy, nhấc tờ giấy trên mặt cậu lên, nghiêng đầu nhìn cậu.


Hạ Du Châu ngồi dậy, một đống kế hoạch công việc loạn xì ngầu ào ào rớt xuống, bảy quẹo tám vòng đã không đọc được là kế hoạch gì nữa.


Giơ tay lên lau mặt, ký ức trong mơ càng lúc càng xa, nhớ không rõ lúc đó Tư Quân đã trả lời như thế nào. Chỉ nhớ rõ hôm đó cậu đã có được bảng đồ trọng điểm đầu tiên, vô cùng gọn gàng, rất đâu ra đó, có tất cả những khái niệm dễ nhầm, so sánh kiến thức, ngang qua dọc lại, rõ ràng không gì sánh được.


Vò tờ giấy vụn kia thành một cục tròn ném vào sọt rác: "Mấy giờ rồi?"


Chu Thụ nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: "Mười giờ, sao cháu trai cả vẫn còn chưa đến nhỉ?"


Chỗ này cách bệnh viện Đại học Y chỉ có hai mươi phút đi xe, bệnh viện bắt đầu kiểm tra phòng lúc sáu giờ sáng sớm, đứa nhóc kia nên sớm tỉnh rồi, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy xuất hiện.


"Chuyện này có hơi sai." Hạ Du Châu nhảy dựng lên, mở tủ lạnh lấy hai túi máu ra, ném cho em trai một túi, "Anh đi xem sao, em ở đây trông phòng khám."


"Em cũng đi nữa." Chụ Thụ cắn túi máu hút một miếng, xốc ba lô quăng lên vai.


Hạ Du Châu cất túi máu vào ba lô, thuận tay cướp túi lại: "Em ở đây chờ đi, lỡ như anh và nó có chuyện khác, trong đây cũng phải có người."


"Vậy anh ở đây đi, em đi, chắc chắn họ Tư kia đã ở đó rồi!" Chu Thụ kéo cậu.


"Em có biết dáng dấp của đứa nhỏ kia ra sao không?"


"Không biết."


"Thành thật ở đây đi."


Ban ngày ở bệnh viện Đại học Y náo nhiệt hơn buổi tối rất nhiều, đặc biệt là đại sảnh lầu một, đầu người chen nhau ầm ĩ vang trời.


Hạ Du Châu bước nhanh đi đến khu bệnh nặng, mới đi tới khúc quanh, liền nghe thấy hai y tá đang thảo luận chuyện của Trần Mặc.


"May mà giáo sư Hà đến kịp lúc, nếu không thì Trần Mặc đã bị mang đi rồi."


"Đúng là tội nghiệp thật, gặp phải người mẹ như thế."


Hạ Du Châu tiến tới, kéo khẩu trang xuống lộ ra mũi và môi trên: "Tôi là fan của Trần Mặc, đến đây thăm cậu ấy. Xin hỏi, đã có chuyện gì xảy ra à?"


Hai y tá nhìn qua, thấy là một anh đẹp trai hiền lành, đề phòng trên mặt lập tức lắng xuống: "Ây, anh tới không đúng lúc rồi, bên đó đang có đài truyền hình đến phỏng vấn, sợ là hôm nay không có thời gian gặp anh đâu."


Hạ Du Châu sửng sốt: "Cậu ấy bệnh nặng thế, còn phỏng vấn gì nữa."


Y tá nghe cậu nói thế, cũng tức giận theo, nghiến răng nói: "Còn không phải là thế sao, bác sĩ Tư đã nói là không thể làm phiền cậu bé nghỉ ngơi, thế mà mẹ cậu ấy lại còn không nghe, mang theo một đống người xông vào."


Hạ Du Châu cám ơn cô y tá, kéo khẩu trang lên đi đến chỗ phòng bệnh.


Trong phòng bệnh, có phóng viên ôm camera, micro dài, đang vây xung quanh quay phim thiếu niên có sắc mặt tái nhợt. Một người phụ nữ trung niên mặc trang phục hợp thời trang, khoanh tay đứng ở cửa: "Tôi là mẹ nó, còn có thể hại nó à?"


Người đàn ông mặc áo sơ mi màu đỏ rượu, khoác áo blouse trắng, xuyên qua mắt kính không giọng phản xạ ra ánh sáng lạnh lùng, nhìn bà: "Chúng tôi đã tìm được người hiến tuỷ thích hợp, đang thuyết phục người hiến đó. Đã có hai người hiến đồng ý hiến cho, bây giờ bà dẫn cậu bé đi, chính là muốn cậu ấy chết."


"A, cậu nghĩ là tôi không biết gì sao?" Người phụ nữ cười nhạt, "Lần trước kiểm tra đã nói rồi, thể chất của nó đặc biệt, tỷ lệ sống sót không cao, thay tuỷ xong còn có thể chết nhanh hơn. Hơn nữa cơ thể bây giờ của nó cũng không thể chịu đựng được việc thay tuỷ."


Dường như người đàn ông cũng không muốn tranh cãi với bà nữa, người phụ nữ lại nhất quyết không buông tha, bỗng nhiên cao giọng lên: "Hà Dư, đừng cho là tôi không biết mục đích của cậu, không phải là cậu muốn dùng danh tiếng cuối cùng của nó để kiếm thêm một khoản à? Nói cho cậu biết, không có cửa đâu!"


Camera trong phòng chuyển hướng ra ngoài phòng, tính quay được cảm xúc trên khuôn mặt đẹp đẽ kia của giáo sư Hà. Rõ ràng Hà Dư không muốn bị quay, quay đầu nhìn về phía bên này, đối diện với hai mắt tràn đầy tò mò của Hạ Du Châu, ánh mắt che dấu ở sau tròng kính lập tức có ý cười: "Em đến rồi à."


Hot boy trường đứng thứ hai năm đó, bây giờ đã là một người đàn ông chín chắn tác phong nhanh nhẹn. Tuổi còn trẻ đã thành phó giáo sư, sẽ vì không một thùng xịt chống nắng mà ngốc ngốc bước lên sân khấu nhận thưởng với cậu nữa, nhưng khuôn mặt đẹp đẽ kia thì gần như không có gì thay đổi.


"Đàn anh." Xem náo nhiệt bị phát hiện, Hạ Du Châu có chút ngượng ngùng, đơn giản đi tới nhìn cho rõ ràng.


Người phụ nữ thấy Hà Dư để ý đến bà, quay đầu đi vào ngồi cạnh mép giường, kéo tay thiếu niên nói với ống kinh: "Tình huống của mấy hôm nay càng lúc càng tệ, bệnh viện Đại học Y là bệnh viện có khả năng chữa bệnh giỏi nhất trong cả nước, nhưng vẫn không trị được. Anh nhìn màu sắc của khuôn mặt này xem, trên người thì toàn là vết tím bầm, tôi cũng không dám nhìn."


Người phụ nữ nói xong liền rớt nước mắt, kéo đồ bệnh nhân của thiếu niên lên để cho ống kính quay được cánh tay tràn đầy vết sẹo tím bầm.


"Đừng kéo!" Trần Mặc giùng giằng không để cho quay, lại bị mẹ hắn kéo mạnh, vén tay áo lên.


"Thằng bé này, sao con lại không nghe lời vậy chứ, cho khán giả nhìn..." Mấy chữ cuối cùng mắc ở trong cổ họng, không nói ra được.


Cánh tay vốn hẳn bầm tín xen kẽ, bây giờ lại trắng nõn nhẵn bóng, ngay cả một nốt đỏ cũng không có.


/Hết chương 7/