“Lâm bồn?”
Khả Lạc ngơ ngác lặp lại hai chữ, nửa ngày mới hiểu được Côn Tháp là đang nói đứa nhỏ trong bụng Sa Đặc đã dưa chín cuống rụng rồi.
Tất nhiên, đứa nhỏ kia cũng không phải của mình, mà là kết tinh sau mấy lần gặp Tổng đốc bị lão không ngừng xâm phạm.
Nhớ tới ngày đó đêm đó, ở trong lòng mình, Sa Đặc biểu tình lạnh nhạt thuật lại chuyện cũ.
“Ta đều đem tất cả tiểu hài cốt chôn ở dưới đình hoa Sắc Vi.”
A Sa Đặc…… Không biết ngươi đã phải trải qua bao nhiêu tịch mịch cùng chua xót, mà có thể nhẹ nhàng nói ra chuyện cũ kinh tâm động phách như thế?
Ngươi thật kiên cường, Sa Đặc, kiên cường của ngươi làm cho người ta không thể không bội phục ngươi.
Côn Tháp đi theo bác sĩ được bí mật mời đến vào trong phòng.
Khả Lạc cùng Phi Đặc ngay tại ngoài cửa.—một cánh cửa ngăn cách yên tĩnh bên ngoài cùng hỗn loạn bên trong.
Không có bất kỳ tiếng nào, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc cực kỳ bi thương cùng Côn Tháp đau buồn đến nghẹn ngào: “Thiếu chủ, van cầu ngươi, đau thì cứ la thật to lên!”
Nhưng là Sa Đặc vẫn không hề hé miệng la to lần nào.
Ngược lại Khả Lạc đứng chờ ở cửa, lòng dạ gắt gao cuốn thành một cuộn tơ vò. Đau. Sa Đặc.
Phi Đặc là sắc vi hương thơm ngọt ngào, nhưng ngươi lại là sắc vi héo úa ở phía trên.
Những lúc ôm Phi Đặc ta đều cảm giác ngọt ngào. Nhung những lúc nghĩ đến ngươi thì tâm can ta lại đau đớn.
Bác sĩ rốt cuộc cũng đi ra.
Cửa mở làm lộ ra bầu không khí hơi nóng ngập phòng.
Khả Lạc lập tức chạy ùa vào trong. Liền thấy Sa Đặc sắc mặt mệt mỏi trắng bệch vùi người vào chăn chỉ chừa đầu ngón tay ra ngoài.
“Sa Đặc!”
“Khả Lạc?”
Sa Đặc kiệt sức nhưng cũng ráng mở to mắt, nhìn thấy Khả Lạc thì giật mình nhíu nhíu mắt, phát ra thanh âm khe khẽ.
“Sao còn chưa đi?”
“Ngươi không phải đã nói sẽ dạy dỗ ta thành đế vương hắc đạo sao?”
Khả Lạc ra vẻ sáng sủa nói.
Sa Đặc mỉm cười.
“Ngươi thật sự muốn như vậy sao?”
“Đương nhiên!”
Kỳ thật, không phải như vậy. Ta chỉ là, muốn tìm một cái lý do ở lại bên cạnh ngươi mà thôi.
Sa Đặc miễn cưỡng nâng cánh tay vô lực lên, chỉ chỉ gối đầu phía dưới.
Khả Lạc liền tìm thấy một bao phấn lục sắc nho nhỏ.
“Đem cái này hoà vào trong tách trà cho bác sĩ kia uống. Phi Đặc hẳn là đang tiếp đón hắn đi.”
“Muốn giết chết hắn? Vì, vì cái gì?” Khả Lạc la to lên.
“Chẳng lẽ phải để cho người toàn thành này biết ta mang thai đứa nhỏ của lão quỷ kia sao?”
Sa Đặc thanh âm chợt nghiêm khắc: “Ngay cả điểm ấy cũng không nhẫn tâm làm, ngươi còn làm đế vương hắc đạo làm gì! Ta trước kia đã dạy ngươi thế nào!”
Đúng vậy, vị bác sĩ kia khi bước ra khỏi cửa lau mồ hôi trên trán, đôi môi vì sợ hãi trở nên xanh mét. Khả Lạc không nói gì nữa cầm lấy gói nhỏ đứng dậy.
Chính là vừa xoay người, nhịn không được cúi người xuống, trên đôi môi tái nhợt khô nứt của Sa Đặc đặt một nụ hôn nóng rực.
“Ta yêu ngươi.”
Câu này trong lòng bác bỏ vô số lần thế nhưng ở giờ phút này lại dễ dàng nói ra, kỳ thật sớm biết rằng đây là sự thật không phải sao?
Sa Đặc nước mắt nhanh chóng theo khóe mắt rơi xuống gối bông bên đầu.
“Như vậy là đủ rồi……Khả Lạc……Ta sẽ không hy vọng xa vời nhiều, ngươi vẫn là đi bồi Phi Đặc đi.”
Sau khi nhìn vị bác sĩ kia ngã lăn xuống đất, Khả Lạc trở về phòng Phi Đặc.
Lúc này bóng đêm giống như con bướm khổng lồ đập cánh bao trùm cả căn phòng. Đúng là đầu thu a, khí trời se se lạnh. Là thời điểm tốt để người mau chóng rời đi sao?
Nếu Phi Đặc bảo hắn cùng y ra đi thì hắn phải giải thích thế nào đây.
Nhưng là Phi Đặc vẫn không hề nhắc gì đến chuyện này.
Khả Lạc thấy y dường như không có việc gì đem hộp gấm châu báu Sa Đặc phái Côn Tháp đưa tới đặt trên bàn cạnh bình hoa.
Cúi người nhìn bình hoa cỏ dại, Khả Lạc trong lòng đột nhiên muốn nói lời xin lỗi.
Phi Đặc thông minh như vậy, y sớm đã nhìn ra hết thảy cũng hiểu được hết thảy. Khả Lạc cảm thấy chính mình thật đê tiện, không thể dứt bỏ Phi Đặc cũng vô pháp buông tha Sa Đặc.
Lòng dạ nặng nề bắt đầu trải nghiệm một chút ý vị trưởng thành.
Hai đường để chọn làm cho thiếu niên khởi đầu nhận thức được trách nhiệm của nam nhân là gì.
________
Soo: Thật ra tới đây là chị Toa đã đánh chữ END rồi…tức là truyện end với hạnh phúc của KL x SĐ, PĐ ra rìa. Nhưng sau đó tác giả nghĩ lại, edit tiếp, làm một cái kết có hậu cho cả 3 người luôn. Tiếp tục đọc nè bà con =))
_________
Sáu năm sau
Đúng là cuối thu có khác, lá phong ở trong gió xoay tròn vô số vòng, hệt như lông vũ thiên nga bị nhiễm máu bay đầy trời.
Thành thị mỹ lệ lại yên tĩnh, nhưng là nơi này cũng là thánh địa của một tổ chức hắc đạo quốc tế.
Bởi vì tổ chức hắc đạo “Sắc Vi Viên” tung hoành thế giới, tổng bộ liền được thiết lập ngay trong thành phố này bên góc ngã tư đường ít người chú ý nhất.
Đúng là ngã tư đường này không có ai chú ý đến, vì thế mà càng ngày càng nhiều tổng bộ tổ chức hắc đạo rất nổi tiếng nhập cư, nhưng cũng nhờ vậy mà cái ngã tư đường này cũng trở nên dị thường được người dòm ngó tới.
Nhưng chuyện làm cho người ta say sưa bàn tán nhất là đế vương hắc đạo tuổi trẻ tài cao, Khả Lạc ái lặc. [thích cưỡng chế, bức bách]
Chuyện kể rằng hắn bề ngoài anh tuấn văn nhã ngay cả quý tộc cao sang nhất cũng phải thua chị kém em.
Chuyện kể rằng hắn tâm địa lãnh khốc cứng rắn ngay cả nữ nhân xinh đẹp nhất cũng không thể làm hắn xiêu lòng.
Nhưng là chuyện khiến mọi người cảm thấy hứng thú nhất là người mà hắn yêu. Chuyện kể rằng có một vị đế vương hắc đạo trẻ tuổi được hắn tôn thờ thành chân mệnh thiên tử, tuy rằng hắn bình thường lưu luyến vô số hoa cỏ ven đường.
Nhưng mà sự thật như thế nào, có lẽ cũng không có người nào chân chính biết được.
Đứng ở giữa đường đen tối nổi tiếng này, Lợi Na cho rằng chính mình biết được rõ ràng mọi việc.
Ít nhất nàng biết được cái người đế vương hắc đạo làm cho người ta đàm luận mấy bữa nay là ai, kỳ thật chính là Khả Lạc ôn hoà cười đùa sang sảng trước kia của mình.
Bây giờ còn nhớ rõ mỗi khi hắn hoang mang thì sẽ gãi đầu vuốt tóc mãi không thôi.
Lợi Na vẫn thích khả Lạc. Này tình này ý chưa bao giờ thay đổi, mặc dù bọn họ đã muốn 6 năm không gặp mặt nhau.
Thời gian như dòng nước biển lạnh như băng, nhưng ngươi mãi mãi vẫn là ngọn lửa nóng bỏng trong lòng ta.
Nơi đó, chính là “Sắc Vi Viên”.Thoạt nhìn bề ngoài, nó giống một hoa viên bình thường hơn là tổng bộ của một tổ chức hắc đạo.
Lợi Na kiên cường bước lên phía trước, liền bị hai tiểu huynh đệ canh cửa chặn lại.
“Đi đâu?”
Mang theo một tia đùa giỡn, hắc phố a, chưa từng gặp qua cô gái trẻ tuổi nào xinh đẹp thuần khiết như hoa bách hợp thế này.
Ở hắc phố nữ nhân đều là loại điệu đà trang điểm dày cộm.
“Ta tìm Khả Lạc ái lặc!”
Vừa nghe tên này, nam nhân khuôn mặt tươi cười đùa giỡn ngay lập tức liền nghiêm mặt, nghĩ mà sợ thân thân đầu lưỡi, trong ánh mắt còn mang ra một tia sợ hãi.
Lợi Na đợi ước chừng nửa giờ, sau đó được đưa vào sảnh tiếp khách.
Phía trước cửa sổ thuỷ tinh một nam nhân tà tứ thong dong ngồi, thân hình thon dài, chỉ vậy thôi cũng để lộ ra hơi thở của loài báo.
Ánh mặt trời hoa lệ làm người ta chỉ thấy được sườn mặt hắn, nhưng nhiêu đó cũng đủ chôn người ta vào trong cơn ảo mộng.
“Khả Lạc!”
Thanh âm nghẹn ngào rưng rưng từ trái tim phát ra, nhưng nam nhân kia chỉ là thong thả quay đầu liếc một cái.
Đồng thời người nào đó cũng tỉnh giấc, từ trong ngực hắn nâng đầu lên, khuôn mặt kia là đạm mạc, mỏi mệt, mang theo vẻ mặt hờn giận bị người khác quấy rầy.
Lợi Na muốn chạy lại bên hắn nhưng lại giật mình ngừng cước bộ. Nàng mới đầu không có phát hiện người kia, bởi vì tư thế người kia cơ hồ là bị Khả Lạc ôm trọn vào lòng.
Hiện tại hắn ngẩng mặt, ước chừng là hơn ba mươi tuổi, nam nhân, khẳng định là vậy.
Nam nhân ánh mắt sâu xa mà tú lệ, nhưng ánh mắt cũng là lợi hại, bị hắn lạnh lùng nhìn, Lợi Na có loại cảm giác căng thẳng, đó là ai? Vì cái gì lại vô cùng thân thiết với Khả Lạc như thế?
Sau đó, từ trong khoảng không trí nhớ xa xôi bị vứt ra sau đầu lâu thật lâu, đêm trăng hôm đó, vũ hội đó, người thừa kế Tổng đốc mang mặt nạ, đằng sau mặt nạ là ánh mắt sâu xa mà tú lệ.
“Tổng đốc Sa Đặc?”
Lợi Na ngạc nhiên hét ra tiếng!
“Lợi Na, ngươi tìm ta có chuyện gì?– nghe nói Mạc Sâm thúc thúc đã qua đời, phải không? Lễ tang có hoàn hảo không?”
Khả Lạc dùng cánh tay thon dài cường ngạnh nắm chặt cằm Tổng đốc tựa hồ đang muốn nói gì, một lần nữa làm cho hắn nằm úp sấp trong ngực mình, sau đó quay đầu nói chuyện với Lợi Na. Hắn trên mặt mang theo mỉm cười, thanh âm trầm thấp đã hoàn toàn không còn là thiếu niên trong sáng nữa.
“Ta…… Ta muốn gia nhập “Sắc Vi Viên” !”
Không riêng gì Khả Lạc, ngay cả Tổng đốc tựa hồ cũng chấn kinh một chút. Vừa nghe thế, trong phút chốc hắn từ trong ngực Khả Lạc ngẩng đầu lên.
“Ngươi…… Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Lợi Na? Này không phải việc nữ hài tử có thể làm.”
“Không…… Ta muốn gia nhập! Hãy cho ta gia nhập! Khả Lạc!”
Lợi Na lã chã chực khóc nháy mắt đã quỳ xuống trước mặt đế vương hắc đạo!
“Vì cái gì……”
Khả Lạc biểu tình khó có thể tin hỏi.
Vì cái gì? Ngươi còn hỏi ta vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự hoàn toàn không biết gì cả sao?
Trước mặt tôn quý Tổng đốc, Lợi Na không thể thổ lộ chân tình đang hừng hực trong ***g ngực, chỉ có thể trăm miệng một lời nói.
“Kính nhờ! Hãy cho ta gia nhập!”
“Không — Lợi Na……”
Khả Lạc do dự bị Tổng đốc đánh gãy: “Tốt lắm, ngươi đứng lên đi! Khả Lạc đã đồng ý cho ngươi gia nhập.”
Lợi Na kinh hỉ ngẩng đầu nhìn Khả Lạc.
“Ngươi đồng ý cho nàng gia nhập đúng không? Khả Lạc, không thể không giữ lời như vậy nha.”
Lại thấy đế vương trẻ tuổi kia dưới vẻ mặt nũng nịu của Sa Đặc Tổng đốc nghiễm nhiên ôn hòa nghiễm nhiên nhìn một cái liền bại trận.
“Được rồi…….Bất quá, huynh đệ nào mới gia nhập tổ chức cũng đều phải trải qua khảo nghiệm. Ngươi…… Ngươi cũng không thể ngoại lệ, Lợi Na.”
“Ta hiểu được.”
Mang theo vui sướng trả lời, duy nhất nghi hoặc là không khí ái muội kỳ quái của Khả Lạc cùng vị Tổng đốc kia.
Tổng đốc Sa Đặc 5 năm trước kế thừa vị trí của phụ thân, mấy năm vừa qua, từ bà con dân chúng đối với vị tân Tổng đốc này đánh giá xem ra, vị này hào hoa phong nhã, tài trí trong việc thống trị chính sự, thủ đoạn mạnh mẽ tựa hồ cũng chẳng kém gì mấy so với phụ thân tiền nhiệm của hắn.
Tổng đốc dung mạo tuấn tú đến nay lại chưa kết hôn, là bạch mã hoàng tử của vô số cô gái trong thành.
Lợi Na không phải kỳ quái đường đường bản thành Tổng đốc lại cùng đế vương hắc đạo ở cùng một chỗ, ở rất nhiều thành phố lớn, chính phủ thường mượn lực lượng hắc đạo để thống trị toàn vùng, này cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Nàng là kỳ quái hai nam nhân thế nhưng lại phát ra hơi thở ái muội như vậy.
Chẳng lẽ……Chẳng lẽ Sa Đặc Tổng đốc thích nam nhân?
“Nàng đối với ngươi thật đúng là si tình a.”
“Đừng nói bậy, ngươi biết rõ lòng ta chỉ có một mình ngươi.”
Ôm lấy người đang ăn giấm kia, làm cho hắn ngồi trên đầu gối mình, đồng thời ngậm lấy bờ môi hắn, ghì chặt thân hình mềm mại của hắn. Thân thể tiếp nhận tình ái lâu dài, tựa hồ một chút cứng ngắc cũng không có. Tay vừa sờ một chút liền cảm giác mềm mại như lông tơ, khắp người đều là dấu hôn phấn hồng làm cho Khả Lạc hô hấp dồn dập đứng lên.
Không biện minh nhiều lời liền ôm lấy gáy Sa Đặc, đầu lưỡi thô bạo xâm nhập vào khoang miệng hắn. Hận không thể dùng nụ hôn nồng nhiệt này tiến vào tâm vào lòng hắn, đem huyết nhục hắn ăn ngấu nghiến. Nam nhân cùng thiếu niên ngây ngô hôn lúc trước bất đồng, giờ như mãnh thú thành thục cuồng dã kịch liệt hôn.
Một bên hôn, một bên cao thấp vuốt ve lưng Sa Đặc. Kìm lòng không đậu mà bắt đầu hoạt xuống hai cánh mông phía dưới, hô hấp dồn dập vuốt ve cánh mông Sa Đặc đồng thời vẫn chặt chẽ ngậm lấy miệng hắn hôn sâu. Thẳng đến khi Sa Đặc bị hôn sắp hít thở không thông liều mạng dùng sức đánh tấm lưng rộng của hắn, hắn mới buông ra.
“Ngươi muốn giết chết ta a! Tiểu ngu ngốc này!”
Sa Đặc tức giận mắng khóe mắt phiếm hồng không chút uy hiếp. Đế vương trẻ tuổi cười nhẹ ra tiếng, cách lớp quần tiếp tục vuốt ve mông hắn. Lúc sau tay còn vói vào trong quần áo hắn, sờ soạng nắm lấy cây lựu nhỏ cùng hai khoả nhũ tiêm.
“A!”
Thân hình mẫn cảm trong ngực lập tức dựng thẳng người lên. Hai tay ôm lấy cổ Khả Lạc, theo vạt áo sơmi nửa mở nửa che của hắn ngậm lấy đầu nhũ đã sớm cương cứng kia. Đầu lưỡi nhẹ nhàng vừa liếm vừa đảo, khoái cảm như điện giật làm Khả Lạc lập tức liền xúc động dựng đứng lên. Không thể nhẫn nại thêm nữa bắt lấy hai tay Sa Đặc, vén quần áo hắn lên.
Sa Đặc lại đẩy tay hắn ra, từ đầu gối Khả Lạc trườn thân mình xuống đất.
“Ái lặc tiên sinh, ta muốn đi về, hôm nay buổi tối sẽ có vị khách nhân rất quan trọng tới chơi a.”
“Tiểu yêu tinh!”
Sa Đặc cười xấu xa mới đi được hai bước đã bị Khả Lạc từ phía sau nắm lấy gục ở trên sô pha.
Nghe được Sa Đặc kêu đau Khả Lạc mới cuống quít lên: “Không xong! Ta đã quên ngươi đang mang thai! Thế nào rồi?”
Thân thủ sờ cái bụng kỳ thật cũng không có to lắm, kỳ thật cũng không sao, nhưng là Sa Đặc vẫn tức giận bất quá đá Khả Lạc một cái.
Lại bị Khả Lạc không chút nào tức giận ôm ngã xuống sô pha.
“Cười như tên ngốc!”
“Đương nhiên ! Bởi vì Sa Đặc đang mang thai là hài tử của ta a! Chân chính là hài tử của ta a! Ta muốn làm ba ba !”
“Bệnh thần kinh!”
Tuy rằng mạnh miệng, nhưng là thân thể tình ái sớm thành thói quen, nằm ở trong người Khả Lạc đã sớm cả người vô lực. Kia nóng rực ngay thắt lưng là cái gì? Thậm chí còn có thể cảm giác được nó đang nảy lên, cách quần áo phân bố chất lỏng đã muốn thấm ướt cả vạt áo của mình.
Quả nhiên đã bị thô lỗ kéo quần, bị tách ra hai chân từ phía sau tiến vào, hoa viên bí huyệt sớm ướt át sung sướng tiếp nhận nam tính nóng rực thật lớn của Khả Lạc. Nhưng là thứ trong cơ thể đột nhiên từ dưới đâm sâu lên trên, đánh vào điểm mẫn cảm làm cho Sa Đặc hét to lên.
“A…… Đừng……Đừng sâu quá……”
Vô lực nắm lấy tay Khả Lạc, ngồi trên nam tính bốc lửa, cơ thể tiếp nhận từng đợt công kích của hắn, khoang bụng đầy xúc cảm nóng bỏng làm cho hai chân vô lực, vặn vẹo thân thể thôi cũng có chút khó khăn.
Khả Lạc ôm chặt lấy thắt lưng Sa Đặc, làm cho chính mình đâm thẳng lên trên càng sâu. Dũng đạo Sa Đặc vừa hẹp vừa thâm mĩ lại vừa nóng, làm cho Khả Lạc sinh ra lỗi giác muốn hung hăng đè ép bên trong. Thật lớn vui sướng khiến cho hắn từ phía sau ôm chặt Sa Đặc, dùng sức đẩy thật mạnh lên trên. Hắn tiến vào cùng rút ra kịch liệt đến nỗi các đầu ngón chân ngón tay Sa Đặc đều run rẩy co quắp lại, hắn rên rỉ quay đầu lại, lập tức bị Khả Lạc chặn lại đôi môi đang muốn cầu xin kia.
Dây dưa nụ hôn nồng nhiệt, lâu thật lâu, khi dứt ra liền xuất hiện sợi chỉ bạc mỏng manh nối giữa hai người. Chỗ hai người giao nhau bắt đầu thong thả tích lạc lửa nóng cùng mật nước, mỗi một lần hung hăng va chạm vách tường non nớt cứ như bị phỏng, xâm nhập trong cơ thể mang đến thống khổ nhưng đồng thời cũng có khoái cảm tuyệt đỉnh.
Khả Lạc rốt cục ở trong cơ thể Sa Đặc run run làm một cơn lũ ào vào trong.
Tách hai chân hắn ra, dịch bạch trọc liền theo đóa hoa đỏ tươi kia nhỏ giọt xuống.
Kìm lòng không đậu đem ngón tay sáp nhập nơi còn âm ấm kia, nhẹ nhàng xâm nhập liền khiến cho thắt lưng Sa Đặc một trận run rẩy, vừa chấm dứt một đợt giao hoan thân hình liền mẫn cảm đòi hỏi thêm.
Lại tham nhập thêm mấy ngón tay, ngón tay xoay tròn mở rộng bí huyệt đang cố khép lại ngăn cản dị vật kia, chất lỏng *** mị dính đầy ngón tay, cảm giác được nội bích nhỏ nhắn chật hẹp hấp lấy ngón tay mình. Khả Lạc lập tức lại cương lên.
Nhưng lại bị Sa Đặc đánh một cái đành phải buông tha.
“Đi tìm tình nhân của ngươi phát tiết đi!”
“Sa Đặc……Quá phận.”
“Cái gì quá phận!…… Ngươi cho là ai cũng giống ngươi a……Lòng tham không đáy!”
“Vâng……Ta đã biết……Vì đứa nhỏ chúng ta…… Không thể làm mệt ngươi.”
“Vô vị!”
Tuy rằng bị hung hăng gõ đầu, nhưng là Khả Lạc vẫn cứ cười, không sợ chết thân thủ sờ sờ bụng Sa Đặc.
“Ngoan nha, ba ba vì ngươi nhẫn nại như vậy……Về sau phải đối xử thật tốt với ta nha!”
“Chịu không nổi ngươi tên ngu ngốc này!”
Nếu thủ hạ các huynh đệ nhìn thấy đế vương trẻ tuổi ngưỡng chi như thần của bọn họ lộ ra vẻ mặt này, đại khái cũng sẽ khiếp sợ quá độ mà té xỉu đi!
Sa Đặc đi rồi.
Gió thu nhè nhẹ thổi vào, bên cửa sổ chỉ còn lại một mình Khả Lạc.
Đã không có nhu tình, lại khôi phục vẻ mặt đế vương hắc đạo tao nhã lãnh khốc.
Vài chiếc lá phong cuốn đến trên vai Khả Lạc, dùng tay mang nhẫn kim cương chụp lấy từng cái một, ánh mắt nâng lên nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Lại một trận gió rít qua, đem thêm nhiều lá phong thổi vào, yên tĩnh đáp xuống bàn, hắn vuốt ve. Một chiếc lá như con bướm đậu trên bình hoa, hắn phủi đi, còn có một chiếc lá lơ đãng rơi xuống bên khung ảnh, ngón tay muốn phất nó đi lại chần chờ, sau đó qua tấm kính của khung sờ người trong ảnh.
“Phi Đặc……”
Nói nhỏ, nhìn khung ảnh, hai nam tử giống nhau như đúc cũng nhìn lại hắn cười. Một người là thúc thúc của mình, một người là phụ thân chính mình. Lúc còn thời niên thiếu cứ nghĩ hai người bọn họ bộ dạng thật sự hoàn toàn giống nhau, sau lại mới biết được kỳ thật là có thể dễ dàng nhận ra.
Không phải nhờ nốt hắc chí kia, mà là Sa Đặc mặt mày có vẻ tự cao tự đại, còn Phi Đặc là một mảnh bình tĩnh nhu hoà.
Chuyện cũ lại rót vào tâm trí. Một người khi ôm lấy sẽ làm tâm linh hắn ngọt ngào, một người chỉ nhìn một cái cũng khiến tâm đau như muốn vỡ ra.
Đến bây giờ, đã qua mấy năm.
Kia trái tim từng đau xót, nay đã hoá thành nốt chu sa trên ngực ta.
Ngươi từng cho ta nhiều giấc mộng ngọt ngào như vậy, lại rốt cục biến mất vô tung vô ảnh. Lúc còn trẻ, không hiểu được tình yêu cũng không biết quý trọng tình yêu. Mà nay rốt cuộc cũng biết được,……
Ta, có thể quên hết thảy người trên thế gian này, lại đều không thể quên được ngươi — đem ta từ một nam hài biến thành một nam nhân, là nhờ ngươi,……phụ thân.
Phi Đặc……
Được đăng bởi Soo vào lúc 22:15
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên TwitterChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhà Kho Dựng Phụ