Đừng Nói Với Ta Chàng Là... Phi Tử?!

Đừng Nói Với Ta Chàng Là... Phi Tử?! - Chương 9: Phần 9





Sau khi trở về từ ngày hôm ấy, Phương Niệm Vũ cứ bám riết lấy ta.


“Tỷ tỷ à, đệ đệ của tỷ thật tuấn tú!”


“Tỷ tỷ à, muội nghĩ là muội thích huynh ấy rồi!”


“Tỷ tỷ, tuy huynh ấy trừng mắt rất đáng sợ, nhưng huynh ấy vẫn có khí chất!”


Ta thật muốn lấy vải nhét vào mồm nàng ta.


Trên đời này, những chuyện “nhất kiến chung tình” không phải chưa từng có, mà là đối với Phương Niệm Vũ, nó lại trở thành “nhất trừng chung tình”...


...


Có một hôm, sau khi từ Dịch quán trở về, Đông Phương Anh Anh nói với ta, “A Hàn không gặp Tiểu Huân Huân sáu năm, hôm qua đột nhiên chạy tới bái kiến sư phụ... Tiểu Huân Huân có hỏi hắn về việc giải độc cho tên nhóc A Quân.”


Lãnh Du Hàn sao?


“Rồi hắn trả lời thế nào?”


Đông Phương Anh Anh thở dài một cái, “Hắn nói... hắn không muốn làm không công. Tiền nào của nấy.”


“Vậy hắn muốn gì?”


“Hắn muốn... muốn biểu tỷ của ta gả cho hắn!”


Suýt chút nữa thì ta sặc nước...


...


Sau khi nghe ta và Thái hậu kể lại mọi chuyện, Đức phi trầm ngâm suy nghĩ, ta mơ hồ nhìn thấy gò má nàng ấy ửng đỏ cả lên.


Một hồi sau, Hoàng Nhan Ly Ly mới cất tiếng, “Ta đồng ý... Nhưng trước hết, ta muốn thanh danh của mẫu thân được rửa sạch.”


Đây là vấn đề của riêng Đông Linh. Mọi việc cứ để Thái hậu và tên “tình nhân” đó an bài đi.




Về phần Đức phi, ta cho nàng một tháng để thu dọn tất cả, đồng thời cũng để nàng “giả bệnh”, chuẩn bị “tang lễ”.


...


Tư Đằng Niệm mỗi lúc một ra ngoài nhiều. Võ công của muội ấy xuất quỷ nhập thần, tinh thần trở nên cứng rắn hơn trước. Có lẽ vết thương lần đó đã khiến muội ấy tỉnh táo...


Nam nhân si tình đến mù quáng như Vũ Hạo Thiên, rốt cuộc đáng trách hay đáng thương?


...


Dưới sự cương quyết của Thục phi, ta dần ngoan ngoãn hơn trước, không tùy hứng nữa. Nàng ấy biết ta thích ngủ chung, thích đi chơi cùng, mỗi lần ta không phải “thục nữ”, hành động tùy tiện, nàng ấy sẽ giận, giận đến mức đóng chặt cửa cung, không cho ta vào, để mặc ta gào thét điên cuồng, khóc lóc như hoa lê đẫm mưa...


“Nhờ có Thục phi nương nương, bệ hạ ngày càng có phong thái hoàng gia đấy. Cho nên, bệ hạ nên ngoan ngoãn, bỏ cái tính hở chút là nhảy cẫng lên khi gặp chuyện mừng đi...”


Tiểu Sam Tử đáng chết. Thấy ta bị bằng hữu bỏ rơi, nàng còn châm chọc.


Nhưng mà Thục phi của ta... ta vẫn cảm thấy ở chỗ nàng ấy có thứ đáng để tò mò.


Ví dụ như, mỗi lần ta đến ngủ, nàng ấy sẽ dẫn ta qua một phòng khác; mỗi lần ta đề nghị tắm chung, nàng ấy liền giận dỗi; mỗi lần ta uống rượu say, nàng ấy sẽ dìu ta về tẩm điện, nhưng sau đó sẽ không để ý đến ta trong vòng nửa tháng...


Trên người Thục phi có một mùi hương rất thơm, rất mát...


Nếu ta nói ra thì có ai tin không nhỉ? Mùi hương ấy y hệt như mùi hương trà, khi những búp non tràn khắp miền đồi quê ta...


Nữ nhân ưa xông hương hoa, ai đời lại đi xông hương trà.


Chẳng sao cả. Ta là kẻ khác người mà... Ta yêu mùi hương quê cũ, nên cũng rất thích lại gần, vùi đầu vào lòng Thục phi mà ngủ.


Ông trời thật tốt với ta, cho ta một vị tỷ tỷ tuyệt vời như vậy! Không những “ép” ta thành thục nữ, còn cho ta hít hà mùi hương sảng khoái.


Nhưng mà dù muốn hay không... ta cũng phải suy tính cho con đường về sau của tỷ ấy...


Ta muốn ở cùng tỷ ấy...



Ta muốn sống cả đời với tỷ ấy...


Tỷ ấy dịu dàng, tỷ ấy hiểu ta, tỷ ấy...


...


“Đàm Tịch Tuyết, cô không thể có tình yêu với nữ nhi được!”


Ta sa sầm hết cả mặt. Với tính khí ăn thua đủ sẵn có, ta hét toáng lên, “Đường đệ của ta cũng không thể có tình yêu với thái giám được!”


Đúng lúc đó, Đàm Thế Hưng bước vào Ngự thư phòng của ta...


Tên tiểu tử chết tiệt, toàn đến vào những lúc không đâu!!!


Hình như những lời ta nói đều lọt cả vào tai hắn, hắn vội vàng la lên, “Hoàng huynh, đệ mặc kệ! Mặc dù Sam Tử là thái giám, nhưng nàng có con của đệ, đệ không thể...”


Gì?!


Hai cái người này giỏi lắm! Đến nước này, ta hận đến mức cốc một cái rõ đau vào đầu tên đường đệ đần độn.


“Thái giám thì liên quan à? Đệ dám làm “đại sự” trước cả ta? Được lắm! Bắt đầu từ hôm nay, Tiểu Sam Tử dọn qua phủ Thân vương mà ở! Muốn về đây lúc nào thì về, nhưng phải mặc nữ trang để ta còn tiện phong làm Vương phi! Trời ạ!!!”


Tiểu Sam Tử và hắn ngơ ngác nhìn ta. Ta thở dài... Chuyện của bọn họ ta không để ý lắm, rốt cuộc thì cũng có kết quả của ngày hôm nay.


Nhưng mà khoan...


Ly Đức phi sắp gả đi, Tiểu Sam Tử chuẩn bị rời hoàng cung...


Từng người một cứ như vậy, ta ở lại đây một mình... Không được! Tên nhóc ngốc nghếch kia phải nhanh chóng tỉnh lại!


Trong cơn tức giận, ta chạy vội đến cung Hoắc Quý phi, hòng mong được tỷ ấy ôm ấp vào lòng. Nào ngờ, nội giám thông báo lại, Quý phi nương nương sớm đã được mời qua cung Thái hậu có việc.


Ta đành qua cung của Thục phi vậy.



Mỗi khi đến cung của ai, ta đều theo thông lệ báo trước một tiếng. Hôm nay tâm trạng của ta khá buồn bực, chẳng buồn nói với ai câu nào, cứ thế xông thẳng vào tẩm cung tỷ ấy.


Tính tình của ta rất tùy hứng, tới không gõ cửa, đi chẳng thông báo, ta cứ như vậy mà đi thẳng vào nội điện của Thục phi nương nương...


Cung nữ hồi môn của tỷ ấy vội vàng ngăn ta lại. Ta đang bực bội, không có tâm tình đôi co, giằng tay nàng ta ra rất quyết liệt, chạy tới, tung tấm màn sa đang che cho Thục phi ngủ. Ta muốn kéo tỷ ấy ngồi dậy, muốn tỷ ấy ôm chặt mình vào lòng để an ủi.


........


Giây phút ấy, ta bất giác nín lặng.


Có lẽ vì quá bất ngờ, Thục phi tỷ tỷ nhìn ta với vẻ mất hồn. Ta cũng trợn mắt nhìn lại...


Chu... Chu... Chu Dật Ninh?!


Khuôn mặt hắn đỏ bừng cả lên. Hai người chúng ta không nói với nhau tiếng nào. Cả người ta run rẩy, định bụng chuồn khỏi.


Bất thình lình, một đôi tay rất khỏe kéo ta vào trong màn. Chu Dật Ninh, hắn muốn làm gì ta?!


Thừa tướng đáng chết kề sát vào mặt ta. Một mùi thơm thơm bay ra từ lồng ngực của hắn. Ta nhíu mày, “Sao cái mùi này nghe quen thế nhỉ?”


Hình như mỗi lần Thục phi xuất hiện, mỗi lần ta vùi đầu vào ngực nàng ấy...


Cái tên đáng hận này! Đừng nói với ta... hắn là phi tử?!


Ông trời ơi! Hắn sống với ta bấy lâu, làm Thục phi nương nương của ta, ta kể cho hắn nghe mọi chuyện, ta còn làm nũng đủ thứ với hắn... Sao có thể, sao có thể?!


Đừng tàn nhẫn với ta như vậy! Ta nhất thời không chịu nổi đâu!


Chu Dật Ninh, ngươi rúc vào cái xó nào không rúc, sao lại rúc vào hoàng cung vậy hả??? Mặt mũi của ta coi như bị ngươi làm mất hết rồi!


Tên khốn... Ta hận ngươi! Thục phi nương nương Chu Dật Ninh!!!