Yêu thì ngọt ngào, thất tình thì đắng cay. Có người thắc mắc, vì saotình yêu lại vô duyên vô cớ mất đi, vì sao nói chia tay là chia tay ngay được? Thế nhưng chẳng ai hỏi, vì sao lúc đầu hai người lại yêu nhau?Nếu có thể trả lời được câu sau, thì nhất định cũng sẽ trả lời được câutrước. Tôi thà rằng tin là vô duyên vô cớ, chứ cũng không chịu tin là vì chán, vì ghét, mà cuối cùng chia tay.
Bắt đầu học kỳ mới,Vương Y Bối một mình lên xe khách về trường, bố mẹ định đưa côđi nhưng cô không cho. Cô ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, thỉnhthoảng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, không rõ tâm trạng thếnào.
Đầu xuân vẫn chưa tới, gió đông vẫn lưu luyến chưađi, khắp nơi gió lạnh ù ù thổi. Vương Y Bối một mình xáchhành lý về trường, về tới phòng ký túc lại một mình chậmchạp thu dọn giường chiếu. Xong xuôi, cô mới ra ngoài mua thêmmấy vật phẩm cần thiết, tiện thể đi ăn cơm.
Lúc quay lại ký túc, cô lấy di động ra, muốn gọi điện cho Trần Tử Hànnhưng lại không biết nói gì, thông báo cô đã về trường ư, haylà nói cô nhớ anh?
Cô cứ ngỡ học kỳ này, quan hệ giữacô và Trần Tử Hàn sẽ tốt đẹp lên, không ngờ vẫn cứ nửa mặnnửa nhạt như cũ. Cô tới căn hộ của anh, đợi nguyên một đêm không thấy anh về, hôm sau gọi điện hỏi, anh chỉ nói không để ý tinnhắn cô gửi. Thế là hai người lại cãi nhau, Vương Y Bối tráchmóc Trần Tử Hàn lạnh nhạt với mình, ngay cả tin nhắn cô gửicũng không thèm xem, Trần Tử Hàn hết lời giải thích mình bận, không biết cô tới nên mới ở lại công ty cả đêm.
“Vậy bây giờ anh về, em đừng đi đâu nhé!” Anh thỏa hiệp.
“Không cần! Anh cứ tiếp tục làm việc của anh đi.” Tắt máy, Vương Y Bối xách túi rời khỏi nhà Trần Tử Hàn.
Hết lần này tới lần khác như vậy, không cãi nhau trực tiếp thìcũng khắc khẩu qua điện thoại, dần dần ai cũng thấy mệt mỏi,chẳng dám gọi điện cho người kia nữa. Hai tháng sau, tình trạng vẫn không khá hơn được chút nào. Một người bạn học tổ chứcsinh nhật, Vương Y Bối bị Uông Thiển Ngữ kéo đi tham dự bằngđược. Đã lâu rồi chưa ra ngoài nên cô liền đồng ý.
Vương Y Bối và Uông Thiển Ngữ dính lấy nhau như hình với bóng, ăn cơmcũng ngồi cạnh nhau, mọi người ai cũng biết hai cô là một đôi.Trên lớp, ban cán sự điểm danh chỉ cần nhìn về phía Uông Thiển Ngữ là biết Vương Y Bối có đi học hay không, mấy lần Vương YBối bị đánh dấu trốn học, cô đều cười nói với Uông ThiểnNgữ: “Cậu hại tớ không ít đâu nhé!”.
Lúc ngồi ăn cơm,Uông Thiển Ngữ nhỏ giọng hỏi Vương Y Bối về tình hình củaTrần Tử Hàn. Vương Y Bối đáp ngắn gọn “vẫn bình thường” khiến Uông Thiển Ngữ không dám nói thêm gì nữa. Ăn cơm xong, mọingười kéo nhau tới quán bar có tiếng trong trung tâm thành phố,ai nấy cũng đều rất hào hứng, Vương Y Bối tỏ ra khá dửng dưng,thỉnh thoảng câu được câu chăng với Uông Thiển Ngữ.
Quánbar không khác biệt lắm so với tưởng tượng của Vương Y Bối, chỉ có điều giá rất cao. Mọi người gọi rượu và đồ uống xong mớihoảng hốt, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thích thú.
Tất cả ngồi quây quanh một bàn, nghĩ ra đủ trò chơi, tuy nhiên cũng không dám quá trớn.
Bầu không khí vui vẻ bao trùm, mọi người đều thấy rất thoải mái.Một anh chàng không chịu nghe lời khuyên của các bạn, uống rấtnhiều rượu, say đến mức nói năng lung tung. Uông Thiển Ngữ vàVương Y Bối lại ngồi ngay cạnh anh ta, không khỏi nổi hứng trêuchọc, giơ tay lên đấm lưng anh ta: “Nào! Đại gia, để tiểu nhânđấm lưng cho ngài!”.
Chẳng biết say thật hay say giả, anhchàng kia cũng rất phối hợp mà đáp: “Biểu hiện tốt một chút, đêm nay trở về đại gia có phần thưởng!”.
Cả nhóm bật cười, Uông Thiển Ngữ nói tiếp: “Đại gia đừng có quên đấy nhé!”.
Mọi người đùa càng lúc càng quá đà, Vương Y Bối vui vẻ nóichuyện một lúc thì đứng dậy đi toilet, lúc trở về, vô tìnhnhìn sang một hướng khác liền trông thấy bóng dáng đã lâu không gặp, sắc mặt cô lập tức biến đổi. Trần Tử Hàn đang ngồi với một đám người, mặt mày rạng rỡ. Anh mặc bộ comple vừa vặnlàm tôn lên dáng người nổi bật. Không biết có phải do ảo giáchay không, Vương Y Bối chợt cảm thấy anh như tiêu điểm giữa đámđông, khuôn mặt khôi ngôi, nói năng chậm rãi đầy tự tin, độngtác nâng ly rượu cũng đầy khí chất, dường như đã luyện tậprất nhiều lần.
Anh như vậy, thật sự khiến cô có cảm giác vô cùng xa lạ…
Cô lạnh lùng nhìn anh, còn chưa kịp quay đi thì chợt phát hiện ra người con gái ngồi bên cạnh anh. Đôi mắt cô kinh ngạc mở to.
Hướng Thần!
Cho dù cô ta mặc đồ công sở, không còn dáng dấp của nữ sinh nhưngVương Y Bối vẫn có thể nhận ra đó là người đã từng xung độtvới mình hồi cấp ba. Sắc mặt cô sa sầm, hàm răng bặm chặt vào môi.
Anh bận? Bận những gì? Tới nơi này bận rộn? Cùng với Hướng Thần?
Cô thật sự không kiềm chế được. Chẳng kịp suy nghĩ, cô đi thẳngtới phía anh nhưng đi được nửa đường chợt thấy mình ngốcnghếch, đến đó rồi nói gì đây? Khiến anh khó xử thì cô đượcgì? Huống hồ bạn học của cô cũng đang ở đây, ầm ĩ trước mặthọ thì cũng tốt đẹp gì.
Nghĩ vậy, Vương Y Bối lại quayvề chỗ các bạn, cũng may mà quán bar này đủ rộng, chỗ côcách chỗ Trần Tử Hàn ngồi rất xa. Từ lúc quay về bàn, côcũng chẳng còn tâm trạng đâu mà chơi đùa nữa, Uông Thiển Ngữthấy lạ, hỏi cô nhưng cô chỉ nói do uống rượu nên trong ngườikhó chịu.
Mọi người ăn uống tới khuya mới tàn cuộc.Vương Y Bối nói với Uông Thiển Ngữ rằng mình đột nhiên nhớTrần Tử Hàn, muốn tới nhà anh. Uông Thiển Ngữ không nghi ngờgì gật đầu, rồi cùng mọi người về trước.
Vương Y Bốibắt taxi tới căn hộ của Trần Tử Hàn. Vốn dĩ lúc đầu không có dự định tới đây nên không mang theo chìa khóa, hiện tại cô chỉcó thể đứng bên ngoài mà chờ.
Cô đi lên cầu thang, ngồitrước cửa căn hộ. Trong lòng cô không dám chắc đêm nay anh sẽ về nhà, giống như cô không biết hằng ngày liệu anh có về nhà haykhông. Lúc này cô mới phát hiện ra, đã lâu mình chưa tới đây.
Bầu trời đen kịt, xung quanh im ắng không một tiếng động, Vương YBối chỉ nghe thấy nhịp thở của chính mình. Kỳ lạ là, cô không hề thấy sợ hãi.
Cô yên lặng vùi đầu xuống đầu gối,nghĩ tới những chuyện đã trôi qua rất lâu. Cô và Trần Tử Hàn,nếu như nhất định phải nói rõ ở bên nhau từ khi nào thì cólẽ chính là cái đêm hai người ngồi ở cầu thang đó. Năm đó, ông nội vừa qua đời, cô chạy tới quán nét rồi gặp chuyện khôngmay, sau đó cùng anh chạy trốn. Đã nhiều năm trôi qua, nhưng giờnhớ lại cô vẫn cảm thấy đó là một câu chuyện cổ tích, anh như chàng hoàng tử tới cứu vớt cô trong khoảnh khắc cô sắp rơixuống vực sâu.
Vương Y Bối hồi tưởng lan man, mãi tới lúc trong đầu xuất hiện hình ảnh của Hướng Thần, dòng ký ức của cô chợt ngừng lại, giống như vừa gặp phải con quái thú trongcơn ác mộng. Vương Y Bối không khỏi so sánh Hướng Thần trước kia với Hướng Thần hiện tại. Ngày ấy, tình cảm của Hướng Thầndành cho Trần Tử Hàn biểu hiện rất rõ ràng, còn bây giờ thìsao? Có phải cô ấy vẫn còn ôm mộng với anh không?
Lẽ nào Hướng Thần và Trần Tử Hàn là ngẫu nhiên gặp mặt? Đâu cóchuyện tình cờ như vậy, dù có cũng là do con người cố tìnhtạo ra mà thôi.
Toàn thân Vương Y Bối chợt lạnh toát, tựa như nhiệt độ xunh quanh đột ngột hạ thấp. Cô nhớ tới nhữngđiều một chị khoá trên từng nói, nghĩ đến những điều ĐườngYến nói, nghĩ đến cảnh tưởng cô vừa bắt gặp. Trần Tử Hànliên tục nói bận việc, thậm chí sự kiên nhẫn với cô cũng dầndẫn cạn kiệt, liệu có phải anh đã thay lòng đổi dạ rồi haykhông?
Mọi người đều nói đàn ông thay lòng đổi dạ làchuyện bình thường, thậm chí còn chân đạp hai thuyền, Vương YBối nghĩ mà hoảng sợ.
Huống hồ, nếu Hướng Thần quanhiều năm rồi vẫn còn yêu Trần Tử Hàn, thì nhất định tình cảm dành cho anh rất sâu nặng, nhất định ở trước mặt anh, cô ấysẽ tỏ ra dịu dàng, lương thiện, thấu hiểu con người anh. Còn cô thì sao? Lúc này, cô với Trần Tử Hàn chỉ có khắc khẩu, cãivã, chẳng phải càng làm nổi bật hình ảnh tốt đẹp của HướngThần ư? Tình cảm của cô với Trần Tử Hàn càng ngày càng nhạt, liệu có đồng nghĩa với việc mối quan hệ giữa anh và HướngThần…
Vương Y Bối không dám tiếp tục tưởng tượng nữa! Cô cảmthấy lạnh, rất lạnh, dường như cơ thể cô một chút nhiệt độ cũng khôngcòn.
Quá mãi mê suy nghĩ, Vương Y Bối không để ý tiếngbước chân tới gần, mãi đến lúc ánh đèn sáng lên, cô mới giậtmình đưa tay lên che mắt theo phản xạ.
“Sao em lại ngồi ngoài này?” Trần Tử Hàn cau mày.
Vương Y Bối hạ tay xuống, sững sờ nhìn anh mấy giây: “Em quên chìa khoá”.
Cứ tưởng anh sẽ đỡ cô đứng lên, không ngờ anh trực tiếp cầm chìakhoá đi tới mở cửa, cô cắn răng xoa hai chân đứng dậy. Lúc cửaphòng mở ra, cô nghe thấy giọng nói chỉ trích của anh: “Lớnrồi đừng có đãng trí như vậy nữa!”.
“Nếu anh về sớm một chút thì em đâu phải chờ lâu như vậy?” Cô tức giận nhìn anh.
Cô bước tới gần, sắc mặt Trần Tử Hàn bỗng sa sầm lại: “Em uống rượu đấy à?”.
Vương Y Bối cười, lướt qua anh, đi vào phòng khách: “Chẳng lẽ chỉcó mình anh được uống rượu còn em không được? Yêu cầu này củaanh cũng gắt gao quá đấy!”.
“Anh và em không giống nhau. Em đi một mình hay đi với ai?” Thấy cô im lặng, Trần Tử Hàn khôngkhỏi tức giận: “Em lớn rồi, phải biết chừng mực, đừng có một mình đi uống rượu, nhỡ may gặp phải kẻ xấu thì biết làm thế nào? Nếu là đi cùng với người khác cũng nên nghĩ xem người ta có mục đích gì không?”.
Vương Y Bối đè nén cảm xúctrong lòng, nhưng vẫn không nhịn được mà lên tiếng: “Trong mắtanh, em là một đứa con gái ngu ngốc đúng không? Không phân biệtnổi đâu là người tốt, đâu là kẻ xấu phải không? Chỉ có anhthông minh xuất chúng thôi!”. Cô trừng mắt: “À đúng rồi, em quênmất, anh vốn rất thông minh, thi cử lúc nào cũng xếp thứnhất!”.
Giọng điệu của cô tràn ngập sự mỉa mai. Trần Tử Hàn đi một vòng trong phòng khách, có lẽ cảm thấy không cầnthiết phải đôi co với cô, anh lấy quần áo định đi tắm. Thếnhưng Vương Y Bối không có ý định dừng lại: “Sao anh về muộn như thế?”.
“Xã giao”.
“Xã giao cũng về muộn vậy sao? Rốt cuộc là anh bán nghệ hay bán thân hả?”.
Trần Tử Hàn bất ngờ ném quần áo trong tay xuống, lạnh lùng nhìn cô: “Em đừng có nói bậy bạ nữa đi!”.
Vương Y Bối chăm chú quan sát vẻ mặt giận dữ của anh: “Vậy thì tóm lại là anh đi với ai?”.
“Có nói em cũng không biết!”
“Sao anh dám chắc là em không biết? Anh không dám nói thì có!”
“Em thật sự càng ngày càng vô lý rồi đấy!” Trần Tử Hàn nhặt quần áo lên, đi về phía phòng tắm. Vương Y Bối vội đuổi theo, nhưng anh đã nhanh chóngđóng cửa lại, cô chỉ nghe thấy một tiếng “sầm” vang lên bên tai.
Vương Y Bối tựa lưng vào tường, không thể hiểu nổi vì sao anh lại như vậy. Quá khứ… quá khứ rõ ràng anh không như thế…
Trần Tử Hàn tắm xong đi ra, thấy cô vẫn còn đứng ngoài cửa phòng tắm, có vẻnhất định không chịu cho qua chuyện này. Anh thở dài, có ý định thỏahiệp: “Anh mệt lắm, anh muốn nghỉ ngơi rồi”.
“Mệt mệt mệt! Lúcnào thấy em, anh cũng mệt, thấy người khác thì tinh thần phơi phới!” Ánh mắt cô phóng thẳng trên mặt anh, thấy anh phớt lờ mình, sự phẫn nộtrong lòng lại càng gia tăng: “Anh không được đi! Nói rõ mọi chuyện đã,rốt cuộc hôm nay anh đi gặp ai?”.
“Vương Y Bối, em còn không chịu để yên sao?”
“Hôm nay anh không nói rõ ràng thì đừng mong em để yên.” Vương Y Bối không chút dao động.
Trần Tử Hàn trầm mặc một lát: “Vậy thì tùy em!”.
Lại là cái thái độ ấy! Cô hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.
“Được rồi, anh không nói thì để em nói hộ anh! Là Hướng Thần đúng không? Anhđã đi gặp cô ấy đúng không? Cô ấy làm cùng công ty với anh, hai ngườithường xuyên tiếp xúc phải không?”
Trần Tử Hàn ngồi trên sofa,chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ mặt anh hoàn toàn dửng dưng: “Đúnglà hôm nay anh đi dự tiệc với Hướng Thần, nhưng còn có nhiều người khác. Em không nên nghĩ… xấu xa như vậy!”.
“Nếu hai người thật sự không có gì thì lúc nãy sao anh không thẳng thắn nói ra?”
“Anh thấy không cần thiết.”
“Em chẳng là gì của anh, anh đương nhiên thấy không cần giải thích với em rồi!”
Thấy cô cứ khăng khăng muốn dây dưa chuyện này, Trần Tử Hàn thở dài: “Em muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, anh đi ngủ đây!”.
“Anh…”
Trần Tử Hàn ôm chăn ra ngoài sofa, quyết định tối nay ngủ ngoài phòng khách, nhường lại giường cho cô. Trước đây dù có cãi nhau kịch liệt đến mấy,hai người vẫn ngủ chung giường, chỉ không thèm nhìn đối phương mà thôi.
Trần Tử Hàn đi qua người cô, khẽ nói: “Em hiện tại khiến anh cảm thấy rất mệt mỏi…”.
Sau hôm ấy, Vương Y Bối hễ rảnh là lại gọi điện cho Trần Tử Hàn. Có lúc anh đang bàn công việc với đồng nghiệp, có lúc anh đang họp, cô không kiêng dè giờ giấc, bất cứ khi nào muốn là gọi. Gọi lần đầu anh không nghe, cô kiên trì gọi tiếp tới khi nào anh nhận thì thôi, mỗi lần như vậy cô đều chất vấn anh vì sao mãi không nghe máy, liệu có phải anh đang làmchuyện gì mờ ám hay không.
Vương Y Bối thường xuyên tới căn hộcủa Trần Tử Hàn hơn, hễ anh về nhà với mùi rượu nồng nặc là lại tra hỏianh đi với những ai, về muộn cũng đòi phải nói rõ lý do.
Hôm naytan làm, Trần Tử Hàn còn phải đi dự tiệc nên về tới nhà đã khuya. Vương Y Bối đã làm sẵn một bàn thức ăn đợi anh nhưng anh vừa vào cửa đã muốn đi tắm, bèn nói: “Anh ăn rồi”.
Vương Y Bối không nói không rằng, thẳng tay cầm lấy đĩa thức ăn ném tới chân Trần Tử Hàn.
Anh dừng lại, giận dữ nói: “Em làm gì thế hả?”.
“Anh ăn rồi thì chỗ này cũng chẳng để làm gì nữa.”
Trần Từ Hàn trừng mắt: “Em thật là…”.
“Vô lý đúng không?” Vương Y Bối cười chua chát: “Em vô lý, vậy Hướng Thần thì sao? Thấu tình đạt lý đúng không?”.
“Cô ấy ít ra cũng không ấu trĩ như em.”
“Ấu trĩ?” Vương Y Bối bật người đứng dậy: “Vậy anh đi mà tìm người kháchiểu anh. Đi tìm đi!”. Nói xong, cô lại cầm lấy một đĩa thức ăn khác ném về phía Trần Tử Hàn.
Anh không buồn ngăn cản cô, để mặc cả đĩathức ăn rơi trên người. Vương Y Bối cũng ngây người nhìn anh. Một lúclâu sau, Trần Tử Hàn nhắm mắt lại, dường như chuẩn bị đưa ra một quyếtđịnh hệ trọng: “Thời gian này em đừng tới đây nữa, chúng ta suy nghĩlại…”.
“Ý anh là gì?”
“Em nghĩ gì thì là ý đó.” Chưa bao giờ anh cảm thấy mệt mỏi đến vậy.
Mấy ngày sau đó, Vương Y Bối hoàn toàn thay đổi, mạng không lên, cơm khôngăn, cả ngày nằm bất động trên giường. Uông Thiển Ngữ rất lo lắng, đếnnhà ăn mua cơm mang về, Vương Y Bối cũng không chịu ăn. Nhân lúc haingười bạn cùng phòng đi vắng, Uông Thiển Ngữ lân la leo lên giường cô,kéo tấm chăn đang trùm kín trên mặt cô ra. Vương Y Bối cố sức giằng lại.
“Bỏ ra!” Uông Thiển Ngữ cáu gắt: “Dù có buồn bực thế nào cũng không thể như vậy được. Cả ngày nằm bẹp dí một chỗ, cơm cũng không ăn, cậu tưởng cậulàm vậy có thể khiến người khác thay đổi chắc? Chỉ tự hại mình thôi!”.
Thấy Vương Y Bối nới lỏng tay, Uông Thiển Ngữ liền lật chăn ra. Thấy trênmặt cô toàn là nước mắt, Uông Thiển Ngữ lo lắng hỏi: “Sao thế này? Đừngbuồn nữa!”.
Cô ôm lấy Y Bối vào lòng an ủi.
Chờ Vương YBối nín khóc, Uông Thiển Ngữ mới lấy khăn giấy giúp cô lau nước mắt.Vương Y Bối kéo Uông Thiển Ngữ nằm xuống với mình, tâm trạng vẫn chưahết kích động, câu nói không ngừng bị gián đoạn: “Anh ấy nói tụi mìnhcần một thời gian yên tĩnh để suy nghĩ lại mọi chuyện, anh ấy bảo tớđừng tới tìm anh ấy… Có phải anh ấy muốn chia tay với tớ không?”.
Vưưng Y Bối nắm lấy tay Uông Thiển Ngữ, đôi mắt to tròn của cô còn ngấn nước.
“Cậu đừng cuống!” Uông Thiển Ngữ hoàn toàn đoán trước được chuyện này cóliên quan tới Trần Tử Hàn. Vương Y Bối vốn không quan tâm tới nhiều thứ, những chuyện khiến cô ấy đau khổ lại càng ít.
“Trước đây anh ấykhông như thế. Anh ấy chưa bao giờ nặng lời với tớ, vậy mà bây giờ lạiquát mắng tớ, nói tớ vô lý, ngang ngược. Hơn nữa, anh ấy qua lại vớingười con gái tớ vốn rất ghét mà còn không cho tớ nói. Anh ấy càng ngàycàng quá đáng!”
“Trước đây tớ nấu cơm, anh ấy còn tỏ ra thươngxót bàn tay tớ bị thô ráp, bây giờ tớ nấu cơm, chờ anh ấy về ăn cùng màanh ấy còn không thèm nhìn mâm cơm lấy một lần. Vì sao lại đối xử với tớ như vậy chứ? Chẳng lẽ trước đây anh ấy tốt với tớ là giả ư?”
Uông Thiển Ngữ biết cô còn kích động nên không nói gì, để mặc cô trút giận,mong là nói hết những bực tức xong cô sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“Liệu có phải tớ đã quá tin tướng anh ấy không? Trước đây nghe nói anh ấy cóquan hệ mờ ám với một bạn nữ trong trường nhưng tớ vẫn tin anh ấy, chưabao giờ nghi ngờ gì cả. Bây giờ tớ cảm thấy mình hoàn toàn không hiểunổi anh ấy nữa rồi, không biết sau lưng tớ, anh ấy như thế nào. Anh ấycòn ngang nhiên gặp gỡ Hướng Thần mà không thèm để ý tới cảm nhận củatớ. Dù giữa hai người họ không có gì thì cũng nên giữ khoảng cách mộtchút chứ, rõ ràng biết tớ không thích Hướng Thần nhưng vẫn cố tình làmvậy, anh ấy không quan tâm tới tớ.”
“Cậu nói xem, tớ phải làm gìbây giờ? Dù trước kia anh ấy có lừa dối tớ, tớ vẫn không muốn mất anhấy…” Cô ôm lấy Uông Thiển Ngữ mà khóc.
Uông Thiển Ngữ vỗ lưng cô: “Y Bối, cậu phải hiểu rõ không ai có thể giúp cậu, một vài chuyện cậukhông nên nghĩ quá phức tạp. Tớ chỉ có thể nói, cậu ở đây khóc lóc, đaulòng hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết, Trần Tử Hàn không nhìn thấy. Cậu nên tự hỏi chính mình xem mình muốn gì, nếu còn luyến tiếc thì hãy cứuvãn tình cảm này”.
Vương Y Bối mở to đôi mắt, đúng thế, cô vẫn còn luyến tiếc, ở đây khóc lóc thì được gì?
Uông Thiển Ngữ tìm cơ hội đi gặp Trần Tử Hàn, nói với anh tình hình hiện tại của Vương Y Bối. Hai người họ từ cấp ba có thể kéo dài tới bây giờ làđiều không dễ dàng gì, vì những chuyện nhỏ nhặt mà làm ảnh hưởng tớitình cảm thật không đáng. Nhưng từ đầu tới cuối chỉ có mình cô nói, Trần Tử Hàn hoàn toàn dửng dưng, thái độ ấy không khỏi khiến Uông Thiển Ngữbắt đầu nghi ngờ. Cuối cùng, Trần Tử Hàn chỉ nói một câu, có nhữngchuyện, ngoại trừ đương sự ra, người ngoài cuộc căn bản không nhìn rõ.
Nghe anh nói vậy, Uông Thiển Ngữ thấy lo lắng thay cho Vương Y Bối.
Vương Y Bối suy nghĩ về những điều Uông Thiển Ngữ nói, cảm thấy rất có lý,những chuyện cô làm hiện tại hoàn toàn vô dụng, thậm chí còn khiến chomối quan hệ của hai người thêm xấu đi. Cô không muốn để mất Trần Tử Hàn.
Nghĩ thông suốt, tâm trạng cô lại tốt lên. Đúng, cô không thể tiếp tục cãivã với anh nữa, cô phải khôi phục lại mối quan hệ tốt đẹp giữa haingười. Tiết học cuối, Vương Y Bối nhờ Uông Thiển Ngữ điểm danh giúp rồiđi tới căn hộ của Trần Tử Hàn. Cô vui vẻ quét tước dọn dẹp nhà cửa sạchsẽ, mua thêm một vài món đồ trang trí, thay nước trong bình nuôi rùa,giặt mấy bộ quần áo bẩn anh thay ra. Làm xong tất cả, cô mới gọi điệnthoại cho Trần Tử Hàn, nhỏ nhẹ hỏi anh hôm nay có phải tăng ca haykhông, lúc nào có thể về.
Trần Tử Hàn nghe được giọng nói dịu dàng của cô, trong lòng cũng thấy thoải mái, báo với cô, anh sẽ về sớm.
Mọi thứ đều rất thuận lợi, Vương Y Bối đã mua một chai rượu vang đỏ, làm một bàn thức ăn lớn, đợi anh trở về.
Cô ngắm nhìn kiệt tác của mình, vô cùng hài lòng.
Trần Tử Hàn về tới nhà, Vương Y Bối nhanh nhẹn chạy ra đỡ lấy áo khoác anhvừa cởi. Thấy cô trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn như xưa, anh cũng dịu dànghơn. Anh nhìn bàn thức ăn trước mặt, biết cô đang cố gắng lấy lòng mình, chợt cảm thấy hối hận vì thái độ của mình trước đây.
“Đừng làm nữa, ăn cơm đã!”
Vương Y Bối nhận thấy anh như vậy lập tức hiểu ra lần này mình đã làm đúng.Cô nhanh chóng tắt đèn, châm nến đã cắm sẵn. Trần Tử Hàn chỉ lắc đầu,không lên tiếng.
Ngồi xuống bàn, Vương Y Bối cầm chai rượu lênrót cho anh một ly, cô một ly: “Trước đây em sai, em khiến anh mệt mỏi.Bây giờ em mượn rượu xin lỗi anh, anh đại nhân đại lượng không tính toán với tiểu nhân nữa nhé!”.
Trần Tử Hàn cười, những điều cần nói cô đều đã nói hết rồi, anh biết nói gì đây?
Anh cầm lấy ly rượu: “Vậy thì lần sau không được như thế nữa!”.
Cô gật đầu, uống cạn ly rượu. Sự dịu dàng của anh khiến cô cảm thấy rấtyên tâm, trong trái tim anh vẫn có cô, chỉ cần thái độ của cô đúng mựclà mọi chuyện sẽ tốt đẹp như xưa.
Bầu không khí bữa cơm rất bìnhyên, thỉnh thoảng Vương Y Bối kể chuyện trường lớp, cũng không quên hỏihan công việc của anh, dặn dò anh chú ý giữ sức khỏe. Trần Tử Hàn vì thế mà thấy lòng ấm áp hẳn lên.
Tình hình chuyển biến tốt đẹp, Vương Y Bối mới thử mở miệng thăm dò: “Bây giờ tìm công việc có khó lắm không?”.
Trần Tử Hàn cứ ngỡ cô sắp sang năm tư nên lo lắng tới chuyện việc làm, anhtrấn an cô: “Chỉ cần yêu cầu không quá cao thì cũng không khó khăn lắmđâu”.
Vương Y Bối đột nhiên vui vẻ hẳn lên: “Ừm, em cũng thấy xin việc không đến nỗi cực nhọc như người ta đồn”. Cô quan sát anh: “Nếutìm việc không quá khó thì anh đổi công việc khác chắc là không thànhvấn đề phải không?”.
“Sao cơ?” Sắc mặt Trần Tử Hàn thoáng cái biến đổi, lập tức hiểu ra ngụ ý trong lời nói khi nãy của cô.
Vương Y Bối đứng dậy, đi tới bên cạnh anh, nám lấy cánh tay anh làm nũng:“Anh đổi việc khác, đừng làm ở công ty hiện tại nữa. Anh xem xem, độngmột tí là lại tăng ca làm thêm, vất vả như vậy, thà tìm một công việckhác nhàn nhã hơn có phải tốt không?”.
Trần Tử Hàn nhìn cô, rấtmuốn nói cho cô rõ tình hình công việc và điều kiện tuyển dụng của những công ty lớn hiện nay, thế nhưng thấy dáng vẻ kiên quyết của cô, anh lại chán nản không nói.
Anh kéo tay cô ra, cô không buông.
“Đừng ngốc như vậy!” Trần Tử Hàn thở dài.
Vương Y Bối cắn môi, thấy anh không có ý định làm theo những gì mình nói, cônhất thời nổi cáu: “Với năng lực của anh thì lo gì không tìm được côngviệc tốt? Vì sao nhất định phải ở lại công ty này? Em thật sự không hiểu nổi, họ bắt anh một ngày bận rộn bao nhiêu việc như vậy mà anh vẫn muốn làm cho họ, rốt cuộc là vì lý do gì?”.
Trần Tử Hàn không muốntranh cãi với cô, đứng dậy định đi. Vương Y Bối chạy tới giữ anh lại:“Anh nói đi, vì sao? Anh không chịu thôi việc ở công ty đó là vì HướngThần phải không? Rời khỏi đó anh sẽ không được gặp cô ấy nữa nên đươngnhiên anh không muốn đi. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ, anh vừa vào công ty đó thì cô ấy cũng vào. Anh định lừa ai chứ?”.
Trần Tử Hàn gạt tay cô ra: “Bây giờ anh không muốn nói chuyện với em”.
“Nói đi, anh không nói cho rõ ràng em không để anh đi!” Cô kéo Trần Tử Hànlại: “Có đúng là vì Hướng Thần mà anh mới kiên quyết ở lại Quảng Vũ haykhông?”.
Trần Tử Hàn nheo mắt, ánh mắt thâm trầm, anh nhìn cô,muốn cười nhưng không cười nổi. Hai người đã ở bên nhau nhiều năm rồi,từ cấp ba đến đại học, trải qua rất nhiều chuyện, vậy mà hiện tại cô lại nghĩ về anh như thế. Thật sự nực cười!
Giọng nói của anh không chỉ có tức giận mà còn có cả sự thất vọng: “Đúng thế! Đúng như những gì em nói, em hài lòng chưa?”.
Bàn tay cô chậm chạp tuột khỏi cánh tay anh. Anh đã thừa nhận rồi, anh thật sự vì Hướng Thần mà ở lại Quảng Vũ.
Trần Tử Hàn đi rồi, Vương Y Bối vẫn đứng lặng, cô xoay người lại, một taygạt hết đồ ăn trên bàn xuống đất. Những âm thanh va chạm, rơi vỡ vanglên không ngừng, giống như trái tim cô cũng đang vỡ vụn thành từng mảnh.
Những lúc dốc lòng làm việc, Trần Tử Hàn không hề nghĩ tới bất cứ chuyện gì.Trước khi tan ca, Thân Thiệu An lại thường nhắc nhở với anh một vài điểm quan trọng, anh cũng nhanh chóng tiếp thu những gì Thân Thiệu An nói.Về vấn đề mà Y Bối để cập tới, anh chợt có cảm giác khó đưa ra được đápán chính xác. Anh tình nguyện ở lại Quảng Vũ, có thể là bởi vì ở đây anh được rèn giũa rất nhiều, nhận được nhiều dự án, đồng thời cũng dần dầnđược lòng mọi người. Tuy rằng anh còn trẻ, một vài chuyện suy nghĩ chưađược thấu đáo nhưng các bậc tiền bối vẫn rất coi trọng anh, hơn nữa,giám đốc cũng nhìn anh bằng con mắt đặc biệt. Hiện tại phải làm việc vất vả nhưng anh có thể nhìn thấy ánh bình minh ngay trước mắt.
Thực ra lúc suy nghĩ tới những điều này, Trần Tử Hàn cũng không tránh khỏitự oán hận. Nếu bản thân anh là con cái của một gia đình giàu có thì anh sẽ chẳng phải đi làm công, cả ngày phải để ý sắc mặt của người khác,lại càng không bị bạn gái hay bà xã càu nhàu là không có bản lĩnh, không có tiền đồ. Giả thiết chỉ là giả thiết mà thôi, thực tế thì anh chỉ làmột người bình thường, đương nhiên anh phải nỗ lực nhiều hơn. Anh tinrằng chỉ có nỗ lực mới có thể đổi lấy được những thứ mình muốn. Quá khứnhư vậy, hiện tại cũng như vậy. Anh muốn làm một người nổi bật, cho nênkhông nỡ từ bỏ mọi thứ trong tay. Được cấp trên coi trọng, có cơ hộithăng tiến, những thứ này đều cần thiên thời địa lợi nhân hòa mới có,anh không từ bỏ được.
Ra khỏi công ty, Hướng Thần đã đuổi theoanh hỏi: “Cậu cãi nhau với người yêu à?”. Tuy là câu hỏi nhưng sắc mặtlại tỏ ra chắc chắn.
Trần Tử Hàn ngờ vực liếc cô: “Hôm nay cậu rảnh rỗi quá nhỉ?”.
Hướng Thần mỉm cười: “Sao cậu không tò mò vì sao tớ biết cậu cãi nhau với người yêu?”.
Trần Tử Hàn im lặng.
Hướng Thần thở dài. Mặc dù giờ phút này anh đang nhìn cô bằng vẻ mặt thờ ơ,nhưng cô vẫn rung động trước anh. Mỗi một động tác, một cử chỉ của anhđều chạm tới đáy lòng cô. Rất nhiều lần cô huyễn tưởng người con gái bên cạnh anh chính là mình, mỗi ngày cô đều nấu cơm cho anh, giặt đồ choanh, xoa bóp cho anh khi anh mệt mỏi, an ủi anh khi anh có chuyện buồnphiền.
Cô cười cay đắng. Người con gái ở bên anh rõ ràng khôngphải cô, cũng không tốt như trong tưởng tượng của cô. Có lẽ, nếu cô talà một người ưu tú thì cô sẽ không cảm thấy không cam lòng như vậy.
“Người yêu cậu đến tìm tớ!” Hướng Thần hoàn toàn không muốn dùng ba chữ “người yêu cậu” để nói, nhưng cô càng không muốn nhắc tới tên người đó. Mỗikhi bạn học cũ nhắc tới Vương Y Bối, người tiếp theo họ nhắc tới nhấtđịnh là Trần Tử Hàn và ngược lại, như thể cả thế giới này đều biết haingười là một đôi vậy. Cô thật sự khó chịu!
Sắc mặt Trần Tử Hàn biến đổi. Hướng Thần hiểu rõ anh đã nổi giận, dù vẻ mặt anh đang cố kiềm chế.
“Người yêu cậu nói tớ làm ảnh hưởng tới tình cảm của hai người. Tớ rất tò mò,không biết tớ trở thành nhân vật quan trọng như thế từ khi nào?” Cô quan sát sắc mặt của Trần Tử Hàn: “Đương nhiên là cậu ấy cũng cũng chỉ vòngvo ám chỉ thôi. Nhưng mà tớ nghĩ, nếu cậu ấy đã suy nghĩ tới những vấnđề không có thật như vậy thì cậu cũng nên dành nhiều thời gian quan tâmcậu ấy một chút”.
“Xin lỗi khiến cậu gặp phiền phức!” Trần Tử Hàn gật đầu với Hướng Thần rồi bỏ đi.
Hướng Thần đứng yên rất lâu, nhìn bóng dáng Trần Tử Hàn mỗi lúc một xa. Cảmgiác hệt như thời cấp ba, cô vĩnh viễn chỉ có thể đứng nhìn sau lưnganh, lúc ấy, điều cô mong mỏi nhất chính là anh quay đầu lại, để nhìnthấy cô vẫn đang đứng ở chỗ cũ. Hiện tại, không ngờ cô vẫn còn ôm niềmhy vọng đó.
Nhiều năm trôi qua, cô vẫn luôn đợi anh, đợi anh quay lại sẽ phát hiện ra cô chưa bao giờ rời khỏi anh, thế nhưng, một lầncũng không có, anh không hề quay lại nhìn cô.
Vương Y Bối thật sự bất ngờ, Trần Tử Hàn lại chủ động tới tìm, cô còn tưởng anh không thèmđể ý tới cô nữa. Nhận được điện thoại của anh, cô lập tức bật dậy trêngiường, hai bậc cầu thang cuối cùng cũng không bước, vội vã nhảy xuống.
“Này! Cậu làm cái gì thế hả? Cẩn thận không người tầng dưới lên kiến nghị bây giờ!” Bạn cùng phòng bĩu môi.
“Ảnh hưởng gì tới tớ chứ!” Vương Y Bối không thèm để ý, lập tức chạy đi tìmquần áo, do dự không biết nên mặc bộ nào nhưng lại sợ anh phải đợi lâu,cô lao vào WC thay quần áo, phớt lờ cô bạn đang ngồi trong đó.
Xong xuôi cô bắt đầu trang điểm, khi đã thấy đủ xinh đẹp rồi mới ra khỏiphòng. Tâm trạng cô rất tốt, ra khỏi cửa còn không quên chào bạn cùngphòng một câu.
Cửa vừa đóng lại, hai cô bạn kia liền ngồi xuốngbàn tán: “Cậu ấy làm sao vậy? Lúc thì như xác chết nằm bẹp dí trêngiường, lúc thì như người điên”.
“Thôi đi, cậu không thấy cậu ấyvừa nhận điện thoại à? Trăm phần trăm là người yêu gọi tới, còn ai cóthể khiến cậu ấy như vậy nữa chứ! Thật chẳng hiểu Uông Thiển Ngữ ra làmsao, một người xấu tính xấu nết như vậy mà cậu ấy cũng toàn tâm toàn ýquan tâm tới.”
“Còn không phải ư? Đám con trai lớp mình chẳngphải cũng đều nâng đỡ Y Bối và Thiển Ngữ sao? Lần trước tớ lên phònggiáo vụ, thấy lớp trưởng còn giấu nhẹm vụ Y Bối trốn học nữa, nhữngngười khác làm gì có đãi ngộ ấy.”
…
Vương Y Bối hào hứngxuống dưới ký túc. Tới đại sảnh tầng trệt, cô dừng lại trước tấm gươnglớn, xoay người ngắm lại một lượt rồi mới đi tiếp, khiến mấy anh bạnngồi gần đó không khỏi dán ánh mắt lên người cô.
Cô chưa đi đượcbao xa thì đã trông thấy Trần Tử Hàn đứng ở ngay lối rẽ đợi mình. Cô vội vàng chạy tới hỏi: “Đợi em lâu chưa?”, rồi vô tư nắm tay anh.
Thế nhưng, Trần Tử Hàn lại gạt tay cô ra.
Cô ngây người nhìn anh: “Chúng mình đi ăn hay là…”.
“Đi thôi, tìm một nơi yên tĩnh rồi nói chuyện!” Trần Tử Hàn hoàn toàn lạnh lùng.
Đi được hai bước, không thấy cô đi theo, anh quay đầu lại nhìn.
Vương Y Bối đang nhìn theo anh, niềm vui sướng vừa rồi bị anh hắt một bátnước lạnh dập tắt. Có lẽ cô đã hiểu lầm mục đích anh tới lần này. Khôngphải anh đến đưa cô đi ăn, càng không phải đến hòa giải: “Có chuyện gìcứ nói ở đây cũng được. Đi xa tí nữa em lại phải về một mình, em lườiđi!”.
Trần Tử Hàn thấy ánh mắt cô lạnh lùng, liền từ bỏ ý định khuyên nhủ cô.
“Được. Anh đến vì muốn nói với em, chuyện giữa hai chúng ta không liên quan gì tới người ngoài. Em đừng có giận cá chém thớt!”
“Ý anh là gì?”
“Vì sao em lại tới tìm Hướng Thần?”
Máu trong người cô toàn bộ đều sôi trào. Vừa mới nhận được điện thoại củaanh, cô đã vội vội vàng vàng dậy sửa soạn trang điểm để gặp anh, muốnanh thấy cô là người đẹp nhất, cô còn tưởng anh đến để dỗ dành cô chuyện lần trước. Vậy mà, hóa ra anh tới tìm cô là vì một người con gái khác.
Đã bao lâu rồi anh không gặp cô? Vì sao vừa mới xuất hiện đã nhắc tới người con gái khác?
“Là cô ấy nói với anh đúng không? Có phải anh thấy cô ấy khóc lóc nên độnglòng rồi không? Đau lòng lắm phải không? Nhịn không được nên tới tìm emtính sổ phải không?” Cô phẫn nộ đến mức toàn thân run lên: “Em đi tìmHướng Thần đấy! Thì sao nào? Dám làm còn sợ người khác nói sao?”. Côtrừng mắt nhìn anh.
Trần Tử Hàn nổi giận: “Sao em lại có thể biến thành cái bộ dạng này?”.
“Bộ dạng gì? Đanh đá chua ngoa à? Con điên à? Đàn ông con trai các anh lúcđã chán một đứa con gái có thể dùng lời thoại khác để nói được không?Đàn anh khóa trên của em lúc đòi chia tay người yêu cũng nói hệt nhưvậy.”
Trần Tử Hàn bặm môi, dáng vẻ như đang nhẫn nhịn hết mức.
Vương Y Bối nhìn anh: “Anh ngồi xe từ xa tới đây là vì muốn tìm em tính sổphải không?”. Cô cười: “Trần Tử Hàn, câu này phải để em hỏi anh. Sao lại biến thành cái bộ dạng này? Có phải đàn ông hễ đi quá trớn đều khôngphải trả giá gì nên coi chuyện thay lòng đổi dạ là lẽ đương nhiên?”.
“Chính em mới là người làm sai rồi còn không biết nhận lỗi!”
“Em làm sai? Nói cho anh biết, em chẳng biết em làm gì sai cả! Sai lầm lớn nhất của em là quen anh, tin anh! Em là đứa đần độn!”
“Em đã nghĩ như vậy thì chúng ta không còn gì để nói tiếp nữa!” Trần Tử Hàn không buồn nhìn cô lấy một lần, dứt khoát quay lưng đi.
Vương Y Bối đuổi theo, kéo lấy cánh tay anh: “Anh đang chột dạ?”.
“Tùy em nghĩ!”
Anh đã không còn quan tâm tới cô nữa rồi, đã để mặc cô muốn nghĩ sao thì nghĩ rồi. Cô buông tay: “Anh là đồ khốn!”.
Trần Tử Hàn đi thẳng, không quay đầu lại.
Vương Y Bối nhìn theo bóng lưng anh. Giữa đường người đến người đi, cô ngồibệt xuống, bật khóc. Khóc vì người cô quan tâm nhất đã bỏ cô mà đi, khóc vì người cô yêu đến thế đã bỏ cô mà đi, khóc vì bản thân chẳng khác nào đứa ngốc.
Vì sao tình yêu của cô lại biến thành thế này?
Mọi người đi qua hiếu kỳ nhìn cô. Cô ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên:“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người thất tình bao giờ à?”.
Cô tức giận gào thét, mặc kệ mất mặt đến thế nào.
Nhiều năm sau mỗi khi nhớ lại, cô đều cảm thấy rất thỏa mãn vì trận khóc thảm thiết ấy. Dũng khí lớn đến đâu mới có thể khiến cô ở trước mặt baonhiêu người mà khóc lóc thỏa thích một trận, không thèm quan tâm tới ánh mắt mọi người. Sau này, dù có ấm ức đến nhường nào cô cũng cố gắng đènén, có khóc cũng sẽ tìm một nơi không người mà lén lút khóc, thậm chíkìm nén nước mắt vào trong, chẳng còn dũng khí đâu mà khóc không kiêngdè như xưa nữa. Cô đã mất đi sự dũng cảm ấy mãi mãi, nên cô mới chấmđiểm tuyệt đối cho trận khóc kia.
Một thời gian dài sau ngày hômấy, Vương Y Bối trở nên rất an phận, ăn ngủ đúng giờ, đi học chăm chỉ.Bình thường đến mức bất thường. Cô nhớ lại cuộc trò chuyện ngày hôm đó,tự an ủi bản thân rằng ngoài “chia tay” ra, hai người không hề nói bấtcứ điều gì nữa, thực ra thì cũng đúng là như vậy.
Khi tâm trạngbình ổn, cô nói với Uông Thiển Ngữ rằng cô và Trần Tử Hàn đã đi tớiđường cùng. Thái độ của cô bình tĩnh đến kỳ lạ, khiến Uông Thiển Ngữ sởn da gà, hoài nghi hỏi: “Sao không thấy cậu có một chút đau khổ nàothế?”.
Vương Y Bối thở dài, cười đáp: “Tớ còn chưa kịp phản ứng”.
Thời điểm cô lấy lại phản ứng chính là nửa tháng sau đó. Cô ý thức rõ ràngcô đã mất Trần Tử Hàn, sau này anh và cô sẽ không có bất cứ liên quannào nữa. Suy nghĩ ấy mọc rễ ăn sâu trong đầu cô, nhanh chóng đâm chồinảy lộc. Cô dần dần nổi cơn điên, bắt đầu gọi điện cho Trần Tử Hàn liêntục, cãi cọ không biết mệt mỏi là gì, sau đó anh không nghe điện của cônữa, cô liền đi tới nhà anh, gặp mặt là bám riết lấy anh. Trần Tử Hànhiện tại có lẽ đã vô cùng chán ghét cô, không thèm để ý tới cô nữa, dầndần, ngay cả nhà anh cũng không về.
Bây giờ dáng vẻ Trần Tử Hànlúc trông thấy cô chẳng khác nào gặp phải quỷ, luôn luôn tránh né. Nhớlại quá khứ, Vương Y Bối lại cảm thấy không cam lòng. Cứ như vậy chiatay sao? Dựa vào đâu? Chia tay như vậy chẳng phải là tác thành cho anhvà Hướng Thần hay sao? Cô không vĩ đại đến thế, không muốn hai người họđược như ý.
Chỉ cần rảnh rỗi là cô lại gọi điện cho anh, gọi mãi, gọi mãi, cho tới khi anh tắt máy… Cô giống như một kẻ điên, không ngừng gọi điện, không ngừng đi tìm anh. Rõ ràng chính bản thân cô cũng khôngbiết cô muốn nói gì với anh, nhưng vẫn không không chế nổi bản thân tiếp tục những hành động điên rồ kia.
Cô vẫn luôn huyễn tưởng tới một ngày, khi cô thức dậy, cô và Trần Tử Hàn vẫn hạnh phúc bên nhau. Anhkhông trốn tránh cô, không tắt điện thoại khi cô gọi đến…
Đôi khi cô cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng cô không muốn buông tay. Cô đổ lỗi toànbộ sự thay đổi của anh lên người Hướng Thần. Nếu như không có HướngThần, hiện giờ cô và anh vẫn tốt đẹp. Cô từng hỏi qua một người bạn nam, cậu ta nói với cô, hai người yêu nhau được một thời gian dài sẽ nảysinh chán nản lẫn mệt mỏi, lúc ấy nếu xuất hiện một kẻ thứ ba, người đàn ông rất dễ thay lòng đổi dạ. Nghe vậy, cô càng thêm khẳng định, mọichuyện đến bước đường này đều là vì sự xuất hiện của Hướng Thần.
Hôm nay, Vương Y Bối dậy sớm, đã lâu cô chưa gặp Trần Tử Hàn, cô muốn đến công ty tìm anh, có không tin không thể tìm được.
Nhưng cô đã không gặp đúng dịp, tới Quảng Vũ, gặp một đồng nghiệp của Trần Tử Hàn, cô mới biết anh được phái tới Hoàn Quang đàm phán một dự án. Côcảm ơn đối phương rồi rời khỏi Quảng Vũ.
Lúc này cô lại lưỡng lự giữa việc về trường học và ở lại đợi anh, cuối cùng cô quyết định đợi anh về.
Cô lấy di động ra tìm chỉ dẫn đường tới Hoàn Quang. Cô nghĩ, chỉ cần đứngđợi ở một đoạn đường bắt buộc phải đi qua khi tới Hoàn Quang, nhất địnhcó thể gặp được anh. Không biết vì sao phải gặp, cô chỉ biết cô muốn gặp anh.
Vương Y Bối đứng đợi ở đầu đường, tưởng tượng tới lúc nhìnthấy anh, cô nên bình tĩnh nói chuyện, hay cứ làm ầm lên như trước? Côcòn chưa nghĩ ra nên làm thế nào thì đã thấy bòng dáng Trần Tử Hàn, côlập tức đứng dậy đi về phía anh.
Thế nhưng chỉ đi tới nửa đườngthì mặt cô biến sắc. Bên cạnh Trần Tử Hàn còn có Hướng Thần. Hai ngườihọ đang vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, không ngừng nói cười.
Nụcười ấy, anh đã bao lâu rồi chưa dành cho cô? Sự phẫn nộ đè nén tronglòng khiến cô run rẩy, dường như không cần suy nghĩ, cô lập tức chạy vềphía họ bằng tốc độ nhanh nhất chưa từng thấy, thẳng tay giáng xuống mặt Hướng Thần một cái tát.
Hướng Thần và Trần Tử Hàn còn đang trong trạng thái chưa hết ngỡ ngàng. Lúc định thần lại, Trần Tử Hàn kéo Vương Y Bối ra, trên mặt Hướng Thần còn hằn lên dấu tay, mái tóc rối bù.
Vương Y Bối bị Trần Tử Hàn lôi lại nhưng miệng không ngừng kêu la: “Bao nhiêu đàn ông như vậy sao cô không chọn, nhất định dụ dỗ bạn trai tôi? Côthiếu đàn ông đến thế sao?”.
Trần Tử Hàn không thể kiềm chế được nữa: “Vương Y Bối, em quá đáng lắm rồi đấy!”.
Anh thẳng tay đẩy cô một cái, cô cắn răng nhìn anh: “Anh còn giúp cô ta? Anh đẩy em?”. Cô tủi thân, nước mắt ứa ra.
Hướng Thần cũng rất tức giận, đi tới muốn đánh lại Vương Y Bối, nhưng tay vừa giơ lên đã bị Trần Tử Hàn nắm lấy, anh nhìn Vương Y Bối: “Anh khôngmuốn nhìn thấy em, em đi đi!”.
“Em không đi, không đi đâu hết!”
Trần Tử Hàn trừng mắt: “Em biết bộ dạng hiện giờ của mình thế nào không hả?”.
Vương Y Bối đột nhiên khóc nấc lên, còn bộ dạng gì nữa đây? Chẳng phải làngười phụ nữ đanh đá chua ngoa hay sao. Nhưng lúc này cô còn hơi sức màquan tâm nữa sao? Người yêu cô hiện giờ đang tay trong tay với một người con gái khác, còn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Cô mím môi: “Trần Tử Hàn, em hận anh!”. Nói xong cô vừa khóc vừa chạy đi.
Thấy cô đi rồi, Trần Tử Hàn bấy giờ mới buông tay Hướng Thần ra.
Vẻ mặt Hướng Thần tràn đầy phẫn nộ, chỉ mình cô biết, nếu như anh khônggiữ tay cô lại, cô nhất định sẽ xông lên đòi lại cái tát kia. Anh vẫncòn bênh vực một người con gái vô lý, ngang ngạnh như cô ta.
“Tớ thay Y Bối xin lỗi cậu.” Trần Tử Hàn nhìn Hướng Thần, thấp giọng nói.
Hướng Thần im lặng chỉnh lại mái tóc. Một lát sau bình tĩnh lại rồi, điều đầu tiên cô nghĩ chính là, nếu như cô không chấp nhận lời xin lỗi của anh,liệu có phải anh sẽ cảm thấy nợ cô, áy náy với cô?
Thế nhưng cô đã quên mất, đàn ông đôi khi rất vô tâm.
Một đồng nghiệp ở chung khu nhà nhân viên với Trần Tử Hàn đề nghị mọi người ra ngoài đi chơi, Trần Tử Hàn vừa nghe thấy liền bâng quơ nói một câu:“Cả tôi đi nữa!”. Anh vừa dứt lời, tất cả ánh mắt đồng loạt dồn về phíaanh. Trước đây mỗi lần mọi người đề nghị đi bar, ngoại trừ công việc ra, Trần Tử Hàn luôn từ chối, giống như lúc nào anh cũng có việc phải làm.Không ngờ lẩn này anh lại đồng ý đi.
Đám người cùng nhau ra ngoài chơi, nói những chuyện rắc rối mình gặp phải trong công việc, khôngngại bị cười nhạo. Trần Tử Hàn đi cùng mọi người nhưng lại không vềcùng. Anh là kiểu người có chuyện gì cũng thích một mình giải quyết,không muốn tâm sự với người khác.
Tâm trạng Trần Tử Hàn khôngtốt, mặc dù muốn mượn rượu giải sầu nhưng lại không uống nhiều, khôngmuốn khiến bản thân say xỉn. Anh thật sự không hiểu được vì sao Y Bốihiện giờ lại thay đổi đến vậy, ngoan cố, ngang ngược, hoàn toàn khác với cô gái ngây thơ, đáng yêu trong lòng anh. Những lúc rảnh rỗi, anh lạimông lung nghĩ, có lẽ anh biết lý do vì sao mọi chuyện lại biến thànhthế này, anh quá mệt rồi, mệt đến mức không còn sẵn sàng yêu thương,chiều chuộng tính tình nhỏ mọn, bồng bột của cô ấy nữa rồi.
Anhthật sự không muốn nhìn thấy cô, lúc nào cũng có một cảm giác phiền muộn khó diễn đạt khiến anh mất đi kiên nhẫn khi đối diện với cô. Thậm chíchẳng cần biết đúng sai thế nào, anh luôn sẵn sàng gán cho cô cái mác“vô lý, cố tình gây sự”. Anh cười gượng, uống cạn ly rượu. Hướng Thầnvừa bước vào cửa, nhìn thấy Trần Tử Hàn, nhưng cô không có ý định đi tới chỗ anh. Suy nghĩ của cô rất kỳ lạ, nhiều năm qua cô không ngừng dõitheo mọi hành động của anh, rồi lại không sẵn lòng biến mình thành nhỏmọn mà ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô không từ bỏ được sự kiêu ngạo của bảnthân, cũng không từ bỏ được sự say mê đối với anh, từng bước chân củaanh lúc nào cũng canh cánh trong lòng cô.
Hướng Thần ngồi cáchTrần Tử Hàn không xa không gần, vừa uống rượu vừa quan sát anh. Anh sẽchẳng bao giờ biết, cô đã gắng sức bóng gió thăm dò mới biết được anhđang ở đây, sau đó mặc kệ mọi thứ lập tức chạy tới. Sự kích động ấy bắtđầu hình thành từ thời cấp ba, thỉnh thoảng những lúc ở một mình, HướngThần lại cảm thấy biết ơn Trần Tử Hàn, anh có thể khiến cô có dũng khí,khiến cô bị kích động đến vậy.
Trần Tử Hàn bỏ ly rượu xuống, nhíu mày. Bạn bè nói uống rượu xong, bao nhiêu phiền muộn cũng trôi hết,đúng là dối trá! Chẳng qua chỉ là cách thức tự lừa mình dối người màthôi. Anh lắc đầu. Thật sự anh không tìm được đáp án chính xác nào đểkhiến mình nhẹ lòng. Cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, có lẽ thời gian sẽcho câu trả lời cuối cùng.
Trần Từ Hàn vốn định uống xong ly rượu này rồi rời khỏi quán bar nhưng đúng lúc này lại có người đi tới bắt chuyện.
“Anh một mình uống rượu ở đây có phải đang có tâm trạng không?” Một cô gáitrẻ trung xinh đẹp đứng bên cạnh anh: “Vừa hay em cũng đang buồn, chúngta có thể uống cùng nhau. Một người uống rượu là đang mượn rượu giảisầu, nhưng hai người cùng uống biết đâu có thể vui vẻ hơn!”.
Trần Tử Hàn liếc mắt nhìn đối phương: “Xin lỗi, tôi không phải đang mượn rượu giải sầu”.
Cô gái chợt nhíu mày, cô từng chủ động đến bắt chuyện với nhiều anh chàngđẹp trai, chẳng có ai từ chối cô, hiện tại không rõ trong lòng có cảmgiác gì. “Những người tìm đến rượu giải sầu vẫn thường không chịu thừanhận. Anh có chuyện gì buồn bực có thể nói với em, bạn em nói em rấtbiết cách an ủi người khác đấy!”.
“Cảm ơn, tôi không cần người khác an ủi!” Trần Tử Hàn không có lấy một chút hứng thú.
“Anh có diện mạo lạnh lùng, không ngờ ngay cả lời nói cũng vô tình. Nhưng mà không sao, em lại thích kiểu đàn ông vô tình lẫn lạnh lùng như thế!”
“Ồ, vậy thì cô thích hợp xem bộ phim Tứ đại danh bộ.”
“Không ngờ anh chẳng những vừa vô tình vừa lạnh lùng, mà lại còn hài hước nữa!”
Trần Tử Hàn chủ động cầm ly rượu cuối cùng lên, chạm nhẹ vào ly của cô ta:“Cảm ơn cô cùng tôi uống rượu. Chỉ có điều phụ nữ đi một mình tốt nhấtnên về nhà sớm một chút”. Uống cạn, Trần Tử Hàn cầm áo khoác đứng dậy ra khỏi đó, không quay đầu lại lần nào.
Lục Dĩnh nhìn theo Trần TửHàn rất lâu. Người đàn ông không lưu tình như thế lại khiến cho người ta kiên quyết muốn tiếp cận. Một người bạn của cô đi tới bên cạnh: “LụcDĩnh, lần này sức quyến rũ của cậu đã bị khiêu chiến rồi”.
LụcDĩnh cười khẽ: “Sức quyến rũ của bản tiểu thư xưa nay không cho phépngười khác hoài nghi! Các cậu cứ đợi đấy, tớ nhất định sẽ tóm được anhta cho mà xem”.
Từ lúc Lục Dĩnh đi tới bên cạnh Trần Tử Hàn,Hướng Thần đã dõi theo hai người họ không chớp mắt, trong lòng nảy sinhcảm giác ghen ghét Lục Dĩnh. Thế nhưng, cô quên mất, thực ra bản thân cô cũng chẳng khác gì Lục Dĩnh.
Lục Dĩnh tới Quảng Vũ để bàn vớiThân Thiệu An xem nên mua quà gì mừng sinh nhật ông ngoại, đương nhiênlà quà do cô chọn, còn tiền do Thân Thiệu An chi. Khi ra khỏi thang máy, nhìn lướt qua những khuôn mặt xa lạ, cô chợt mở to mắt. Cái gọi làduyên phận, chính là khi bạn vô tình gặp được người mà bạn đang muốngặp.
Lục Dĩnh nhìn không chớp mắt vào bóng người đang bận rộnkia, hóa ra anh làm việc ở công ty anh họ cô. Mới hôm qua thôi cô vẫncòn nghĩ nếu không gặp lại anh nữa thì thôi, nhưng nếu gặp được…
Lục Dĩnh vô cùng vui vẻ tiến vào phòng làm việc của Thân Thiệu An, nói quamột chút về chuyện mừng sinh nhật ông ngoại. Mọi người trong nhà đều rất yêu thương Lục Dĩnh, Thân Thiệu An cũng không ngoại lệ, cô nói thế nàođều chiều theo ý cô. Bình thường mỗi lần nói xong vấn đề cần nói, LụcDĩnh đều tìm cớ nhanh chóng rời đi, tránh nghe những lời dặn dò nhắc nhở của người lớn, nhưng hôm nay xong việc cô vẫn còn nán lại, khiến ThânThiệu Ân không khỏi thấy lạ: “Còn chuyện gì nữa?”.
Lục Dĩnh gãi đầu: “À… Anh họ, công ty anh…”.
Nghe cô lấp lửng miêu tả ngoại hình của một người đàn ông, Thân Thiệu An lập tức liên tưởng tới Trần Tử Hàn. Cô muốn có tất cả các tư liệu liên quan tới Trần Tử Hàn. Thân Thiệu An quá rõ tính tình cô em họ của minh, liền lên tiếng cảnh tỉnh cô: “Cậu ta có bạn gái rồi”.
Lục Dĩnh bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng. Chỉ là có bạn gái mà thôi, đâu phải đã kết hôn, cô vẫn còn cơ hội, không phải sao?
“Em mặc kệ, em nhất kiến chung tình với anh ấy rồi!”
Thân Thiệu An lắc đầu: “Nhưng anh cũng phải nhắc nhở em, hình như cậu ta đang cãi nhau với bạn gái”.
Lục Dĩnh mất mấy ngày để tìm hiểu mọi thứ liên quan tới Trần Tử Hàn, sau đó còn không khỏi tự khen ngợi mình có mắt nhìn người. Người đàn ông lọtvào mắt cô quả nhiên là một người ưu tú, hơn nữa cô tin chắc chẳng baolâu nữa anh sẽ làm nên chuyện lớn. Chỉ có điều, trong quá trình tìm hiểu về Trần Tử Hàn, cô rất khinh bỉ người bạn gái kia của anh. Hai người họ đã chia tay rồi, vậy mà cô ta còn suốt ngày chạy tới công ty tìm anh,thật là không biết xấu hổ, người ta đã không cần đến mình nữa mà còn bám lấy không rời.
Từ sau khi Vương Y Bối tát Hướng Thần ở trênđường, Trần Tử Hàn không gọi điện cho cô nữa. Vương Y Bối cũng không bận tâm, anh không gọi cho cô thì cô chủ động gọi cho anh, hoặc là chạy tới cổng công ty đợi anh tan làm sẽ chặn anh lại. Cô không tin cả đời nàyanh không chịu nhìn cô, nhưng mà, cô chờ đợi được cái gì đây?
Trần Tử Hàn nói với cô: “Vương Y Bối, chúng ta cứ thế này, em mệt, anh cũng mệt, chúng ta chia tay đi!”.
Anh nói, chúng ta chia tay đi…
Vậy là cuối cùng cũng có một ngày, người đàn ông cô nhớ nhung trong lòng đã không còn chần chừ gì mà nói với cô hai chữ “chia tay”, lạnh lùng nóivới cô rằng anh không cần cô nữa.
Cô không cam tâm, cô không phục, vì sao lại như thế chứ?
Vì sao anh có thể đòi chia tay với cô trong lúc cô còn yêu anh, còn quan tâm anh như thế?
Cô rất muốn hỏi vì sao, muốn hỏi: “Trần Tử Hàn, vì sao anh có thể không cần em nữa?”.
Hướng Thần gần đây rất bực bội vì công ty xuất hiện thêm một nữ đồng nghiệp,hơn nữa, cô ta còn là em họ của Thân Thiệu An. Chính vì mối quan hệ nàymà các nhân viên khác trong công ty đều có thái độ đặc biệt với cô ta,tuy nhiên Lục Dĩnh chẳng mấy để tâm tới sự nhiệt tình của mọi người vớimình, chỉ một lòng tập trung sự chú ý lên người Trần Tử Hàn. Hướng Thầnchợt thấy hận bản thân mình thị lực quá tốt, vừa nhìn thấy Lục Dĩnh bước vào công ty đã biết ngay đó là cô gái tiếp cận Trần Tử Hàn ở quán bar.Hơn nữa, trực giác phụ nữ mách bảo, Lục Dĩnh rõ ràng có ý với Trần TửHàn.
Cũng chính vì thái độ đặc biệt của Lục Dĩnh mà rất nhiềungười trong công ty đã bắt đầu chĩa mũi nhọn về phía Trần Tử Hàn. Vịtiểu thư kia thì vẫn hồn nhiên không hề biết rằng mình đã rước rắc rốitới cho người khác. Hướng Thần càng lúc càng không ưa gì cái bản tínhtiểu thư của Lục Dĩnh. Cô ta chẳng làm gì chướng mắt cô, nhưng lấy giathế ra mà so, Hướng Thần cảm thấy cô hoàn toàn có tư cách coi thường Lục Dĩnh, chỉ có điều trong mắt cô ta, Hướng Thần chỉ là một nhân viên làmcông ăn lương quèn mà thôi. Nhưng dù được gia đình hậu thuẫn, Hướng Thần vẫn nỗ lực học tập, khi còn học đại học cũng đi làm thêm như các bạnkhác, chưa bao giờ cô tỏ ra mình là tiểu thư, nên bây giờ mới thấy không ưa Lục Dĩnh.
Lục Dĩnh nghĩ đủ mọi cách để có thể tiếp xúc vớiTrần Tử Hàn, không hiểu cái gì cũng tới hỏi anh, có dự án gì mới cũngmuốn anh cho làm cùng. Những lúc quá bận rộn, Trần Tử Hàn sẽ đưa cho côtài liệu để cô tự xem lấy, khiến cô tiến bộ rất nhiều.
Lục Dĩnhkhông những không cảm thấy phản cảm vì thái độ ấy của anh, mà ngược lạicòn cho rằng anh là một người vừa nghiêm túc, vừa kiên trì.
Đối với những hành động của Lục Dĩnh, Trần Tử Hàn hoàn toàn áp dụng phương pháp không đến gần, không trốn tránh, không bận tâm.
Vương Y Bối phần lớn thời gian đều vui vẻ, vô tư, số chuyện có thể khiến côcố chấp một cách ngốc nghếch thật sự rất ít, mà Trần Tử Hàn lại là người khiến cô cả đời này cố chấp cho bằng được. Anh không chịu gặp cô, côlại càng muốn thấy anh, ý nghĩ ấy nổi loạn trong đầu, nhưng cô biết rõ,nếu bản thân còn quấn quýt lấy anh thì chỉ khiến anh càng chán ghét cô.
Cô đứng dưới tòa nhà Quảng Vũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào đó. Cô khôngbiết vì sao Trần Tử Hàn nhất định phải ở lại đây làm việc, nhưng lúc này không phải lúc để cô tiếp tục suy nghĩ tới vấn đề đó. Cô lấy di động ra gửi tin nhắn cho anh, nếu anh không xuống, cô tuyệt đối không đi.
Nói được làm được, Vương Y Bối tìm một chỗ ngồi trên con đường bên cạnhcông ty anh. Trước tới đây, cô đã sạc pin đầy máy, còn mang theo cả củsạc, chuẩn bị tinh thần sẽ phải đợi lâu.
Trần Tử Hàn bận khôngngớt việc, lại còn bị Lục Dĩnh quấn lấy hỏi đông hỏi tây, lúc lấy điệnthoại ra xem mới phát hiện có tin nhắn đến. Anh nhìn chằm chằm cái têntrên màn hình, hàng lông mày nhíu lại, nhưng cuối cùng không mở tin nhắn kia ra xem. Chiếc di động Nokia kiểu cũ này anh đã dùng từ khi mới vàođại học, không phải smartphone, chức năng không nhiều, yêu cầu của anhcũng không cao, chỉ cần nghe gọi, nhắn tin là được. Tin nhắn trên mànhình nhấp nháy không ngừng, ánh mắt anh tối sầm lại. Coi như chính anhlà người đầu tiên nói ra hai chữ “chia tay” đi, nhưng cũng chỉ là lờinói mà thôi. Tận sâu trong lòng anh chưa bao giờ nhận định hai người đãđường ai nấy đi, đã trở thành người xa lạ. Hễ nghĩ tới khả năng đó, anhlại cảm thấy ngực đau thắt.
“Anh nhìn cái gì mà chăm chú thế?” Lục Dĩnh đi tới bên cạnh Trần Tử Hàn, muốn biết anh đang ngẩn người vì cái gì.
Trần Tử Hàn nhanh chóng cầm lấy điện thoại: “Không có gì”.
Lục Dĩnh trề môi, vẫn mặt dày tiếp tục hỏi Trần Tử Hàn một vài vấn đề. Bình thường dù cô có hỏi anh những câu đơn giản thế nào, anh cũng đều trảlời hết, thế nhưng hôm nay biểu hiện của anh có vẻ không sẵn lòng. LụcDĩnh rõ ràng nhận ra nhưng vẫn quấn lấy anh không rời.
Đợi cô tađi rồi, Trần Tử Hàn lúc này không kiềm chế được nữa, mở khóa bàn phím,quyết định đọc tin nhắn kia. Ngắn gọn mấy chữ, anh chỉ cần liếc qua đãthấy rõ. Anh nắm chặt di động trong tay, đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ.Phía đường cái bên kia, bóng dáng cô ngồi thu lu một góc, khiến anh bấtgiác cảm thấy cô dường như đã gầy đi rất nhiều.
Anh đứng rất lâu, do dự không biết có nên xuống đó hay không. Nếu xuống, liệu hai ngườicó tiếp tục cãi vã? Nghĩ tới nghĩ lui, anh nghĩ đến tính cách của cô,nếu như không đợi được anh, nhất định cô sẽ về một mình.
Trần TửHàn tự nhủ bản thân như thế rồi ép buộc mình tiếp tục làm việc. Thếnhưng, dù anh có cố gắng tập trung thế nào cũng vẫn mắc lỗi, thậm chítâm trạng đi ăn trưa cũng không có.
Đồng nghiệp đi ăn trưa quaylại, giờ làm việc chiều vẫn chưa tới nên lại ngồi tán gẫu với nhau. Cóngười thấy Trần Tử Hàn không đi ăn, quan tâm hỏi thăm anh vài câu, anhcũng chỉ trả lời qua quýt.
“À, có một người đẹp ngồi mãi ở gần cổng công ty chúng ta không chịu đứng dậy, chẳng rõ là bị cái gì kích thích nữa.”
“Sao ông biết người ta ngồi mãi ở đấy?”
“Lúc sáng xuống dưới đó mua điểm tâm đã thấy cô gái ấy ngồi đấy rồi, giờ điăn trưa về vẫn thấy, chắc chắn là thất tình rồi. Phụ nữ cũng chỉ cóchuyện đó mà thôi!” Người đàn ông vừa nói vừa nhún vai.
“Hiểu rõ quá nhỉ, sao tôi lại thấy hai mắt ông cứ dán vào người ta không rời thế?”
“Người đẹp lại chẳng phải ngắm?”
…
Trần Tử Hàn nghe đồng nghiệp nói chuyện, không kìm được lại đến bên cửa sổnhìn xuống. Anh không chú ý tới mọi người ở đằng sau đã im bặt, ngượngngùng nhìn Thân Thiệu An vừa đi tới. Trần Tử Hàn nhìn không rời mắt khỏi bóng dáng kia, bàn tay siết chặt.
Thân Thiệu An lẳng lặng đi đến gần Trần Tử Hàn, đúng lúc anh vừa xoay người lại chuẩn bị xuống dướikia thì Thân Thiệu An giữ tay anh lại: “Cậu định xuống đó?”.
Trần Tử Hàn không đáp.
Thân Thiệu An hiểu rõ cô em họ của mình chịu đến công ty làm việc là vì cáigì. Làm anh của Lục Dĩnh, anh đương nhiên phải suy nghĩ cho cô, huống hồ khó khăn lắm cô mới chịu an phận như vậy.
“Cậu xuống đó rồi mọichuyện lại dây dưa mãi không dứt. Đôi khi đàn ông phải dứt khoát mớikhiến phụ nữ hoàn toàn thất vọng, chỉ cần cậu mềm lòng một chút là sẽkhiến cục diện trở nên bế tắc.”
Trần Tử Hàn lần đầu tiên nổi giận với Thân Thiệu An: “Đó là bởi vì người ngồi dưới kia không phải là bạn gái anh!”.
Thân Thiệu An sửng sốt không nói ra lời, chỉ biết đứng đó nhìn Trần Tử Hàn vội vã rời đi.
Vương Y Bối đã nghe hết ba lượt những bài hát trong điện thoại, suy nghĩ miên man tới những chuyện cô và Trần Tử Hàn đã trải qua khi còn học cấp bađến khi cô lên đại học gặp lại anh, rồi quãng thời gian hai người ởchung. Cuối cùng, cô chợt nhận ra, một chút thời gian ngắn ngủi nàykhông đủ để cô hồi ức lại tất cả.
Trần Tử Hàn chạy tới gần cô,dừng lại cách cô ba bước chân rồi chậm rãi bước đến bên cạnh cô. Vương Y Bối dường như có thể cảm nhận được bầu không khí xung quanh sản sinhluồng sóng khác thường, cô tháo tai nghe xuống, quay đầu lại nhìn anh.
Cô chỉ đơn giản nhìn anh như vậy, không nhào tới anh mà đánh mà mắng như mọi khi.
Trời không quá nắng nhưng cũng đủ khiến khuôn mặt cô đỏ bừng lên. Lòng anh rối ren, mở miệng muốn nói mà không biết nên nói gì.
“Trần Tử Hàn!” Cô buồn bã nhìn anh: “Em không đứng dậy nổi!”.
Bao nhiêu do dự trong lòng Trần Tử Hàn thoáng chốc bị một câu này của côxua tan. Giống như vô số lần trong quá khứ cô từng nói: Trần Tử Hàn,chân em đau… Trần Tử Hàn, em mệt… Trần Tử Hàn, em nhớ anh…
Anhngồi xổm trước mặt cô, xoa chân cho cô, bất giác thở dài một tiếng. Anhđỡ cô đứng dậy, đi được một đoạn, anh hỏi: “Có thể tự đi được không?”.
Cô gật đầu, vẻ mặt tủi hờn của cô khiến trái tim anh nhức nhối, anh cúingười, để cô leo lên lưng rồi cõng cô về. Trần Tử Hàn gọi điện cho ThânThiệu An xin nghỉ, Thân Thiệu An cũng không hỏi lý do, lập tức đồng ý.
Về tới nhà, lúc Trần Tử Hàn thả cô từ trên lưng xuống, cô vội vàng tóm lấy áo anh: “Tử Hàn, đừng bỏ mặc em!”.
Anh nhìn đôi mắt ngấn nước của cô, trong lòng thầm thở dài: “Ừ!”.
Cô nhoẻn cười, vì hai mắt híp lại nên nước mắt trào ra. Cô nhào vào lònganh, ôm thật chặt. Cô biết, anh sẽ không rời bỏ cô, trong trái tim anhvẫn có cô.
Hai người giảng hòa, lại bình yên như trước đây, chỉcần không phải lên lớp là cô sẽ tới căn hộ của anh. Cô cố gắng ép bảnthân phải ngoan ngoãn, phải hiểu chuyện. Nhìn qua có vẻ như mọi thứ vẫntốt đẹp như xưa, nhưng chỉ là có vẻ mà thôi.