Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Chương 10: Cảnh vật vẫn thế, chỉ có lòng người đổi thay




Nếu có một ngày chúng ta không còn yêu nhau nữa, xin anh hãy làm nhưchúng ta chưa từng quen biết, dù trên đường có lướt qua nhau cũng xinđừng quay đầu nhìn lại. Em sợ nghe những câu hỏi thăm ấy lại càng cảmthấy xa lạ. Thật sự gặp lại không bằng cứ thế nhớ nhung…

Hôn lễ tiến hành thong thả rồi cũng phải kết thúc. Tan tiệc, khách khứa ra về, hai bên gia đình đứng tiễn khách.

Vương Y Bối còn đang mải nghĩ cớ rời khỏi đây thì lại bị vây lấy kéo đến quán trà. Nhà hàng này đã được Đỗ Duy Khải bao để đám bạn học cũ ăn tiệccưới xong sẽ tới đây nghỉ ngơi, vừa tán gẫu vừa chơi mạt chược. Đỗ DuyKhải uống nhiều đến nỗi mặt đã đỏ bừng nhưng vẫn bắt Trần Tử Hàn nhấtđịnh không được để một ai ra về trước, bằng không nhất định sẽ hỏi tộianh.

Vương Y Bối đứng giữa đám bạn cũ, có chút đau đầu. Cô vốnnghĩ, sẽ cố đợi đến lúc có người đầu tiên về thì cô cũng sẽ tìm cớ chuồn khỏi đây. Hôm nay là cuối tuần, bạn học tới dự đám cưới đều đang làmviệc tại cùng một thành phố nên cũng khó mà lấy lý do bỏ về được. Huốnghồ, những lời chú rể đã nói cũng đả động tới lòng mọi người, dù đã từnghọp lớp mấy lần nhưng mọi người đều không tới đông đủ, có người này thìlại thiếu người kia, nên lần này nhân dịp lễ cưới của mình, Đỗ Duy Khảinhất quyết phải triệu tập tất cả các bạn học lớp 12/1 và 12/2 lại. Lúcnày ở quán trà cũng coi như là một buổi hợp lớp đi. Từ sau khi tốtnghiệp cấp ba, mỗi người một ngả, may ra được một vài người học chungtrường đại học, hễ gặp được người quen cũ là nhớ lại quãng thời gian học sinh, đương nhiên không ai muốn làm người đầu tiên ra về cả.

Vương Y Bối chậm chạp bước đi, điệu bộ bất đắc dĩ. Trước kia cô lúc nào cũnglàm kẻ đầu têu, muốn làm gì là làm cái đó, Lương Nguyệt từng nghiêm túcnói, mọi người từ khi vào cấp ba đều đã học được cách cư xử khôn khéorồi, nếu cô vẫn còn giữ tính cách thì rất dễ đắc tội với người khác.

Không ai đề cập tới chuyện ra về, Vương Y Bối cũng không tiện mở miệng, cùngmọi người đi theo sau Trần Tử Hàn, coi anh là chủ nhà.

Quán trànày nằm ngay cạnh khách sạn tổ chức hôn lễ, có phong cách khá mới lạ,mọi người vào trong, lần lượt ngồi xuống chơi mạt chược.

Vương YBối cũng biết chơi trò này nhưng cô không ngồi chơi cùng mọi người, côngồi xuống sofa. Thỉnh thoảng có một vài người bạn học gọi cô tới chỗhọ, cô đều tươi cười xua tay.

Vừa mới quay đầu lại, Vương Y Bốiliền phát hiện Trần Tử Hàn đã ngồi đối diện với cô từ bao giờ. Bất giác, cô muốn đứng dậy, thế nhưng ý nghĩ ấy chỉ vừa mới xuất hiện trong đầu,cô lại cảm thấy mình hà tất phải “lập dị” như thế? Người ta đâu có làmgì, sao cô phải tỏ ra để tâm, làm vậy chỉ khiến cho người ta nghĩ cô nhỏ mọn mà thôi.

Dù không hề chú ý tới người trước mặt, nhưng khiánh mắt cô vừa di chuyển thì đã thấy Hướng Thần ngồi xuống bên cạnh Trần Tử Hàn, hai người họ nhìn nhau cười thân thiết.

Ngay cả bản thân cô cũng phải thừa nhận, họ rất đẹp đôi.

Một lúc sau, sofa bên cạnh chợt lõm xuống. Lương Nguyệt vỗ vai Vương Y Bối, cười hiền hoà: “Sao không ra kia chơi cùng mọi người?”.

“Chẳng phải đang đợi cậu đấy ư?”

Lương Nguyệt đã thay chiếc váy cưới vướng víu, chỉ còn kiểu tóc và khuôn mặttrang điểm vẫn giữ nguyên, nhưng vẫn xinh đẹp như thiếu nữ bước ra từtrong bức ảnh nghệ thuật.

“Vậy á? Cảm ơn cậu nha!” Lương Nguyệt cố ý kéo dài giọng.

“Ông xã nhà cậu đi đâu rồi?”

“Anh ấy uống nhiều quá nên tớ bắt đi ngủ trước rồi. Buổi tối còn phải tiếptục nữa, cái tên ngốc ấy, nói không được!” Lương Nguyệt vốn đã bày choĐỗ Duy Khải uống nước trắng giả rượu, đằng nào thì cũng chẳng có ai biết đấy là đâu, thế nhưng Đỗ Duy Khải cho rằng, kết hôn là chuyện cả đờichỉ có một lần, nhất định phải uống rượu. Lương Nguyệt thật không biếtphải khen anh thành thật hay chê anh ngốc nghếch nữa.

“Thế cũng được.” Vương Y Bối sờ lên mặt Lương Nguyệt, “Tránh cho cậu ta lúc hôn cậu lại phát hiện trên mặt cậu toàn phấn son”.

Lương Nguyệt tức đến suýt nữa thì nhảy dựng lên: “Có người đi chê bai người khác như cậu sao?”.

“Đừng có nghi ngờ, tớ chỉ chê bai mỗi cậu thôi đấy!”

Lương Nguyệt bật cười, có chút không đành lòng. Cô cứ tưởng Y Bối gặp Trần Tử Hàn sẽ không kiềm chế được bản thân, sẽ buồn, nhưng giờ mới nhận thấymình đã sai. Cuộc sống đúng là người thầy xuất sắc, có thể dạy cho người ta biết che giấu cảm xúc. Lương Nguyệt cũng không biết nên nói gì chophải, nếu như Y Bối đã thật sự không còn để tâm nữa, vậy thì cô độngviên cũng trở thành vô nghĩa, còn nếu cô ấy vẫn giữ trong lòng thì dù có nói cũng chỉ khiến cô ấy thêm đau lòng hơn mà thôi.

Thế nhưngLương Nguyệt vẫn cảm thấy Trần Tử Hàn quá đáng, biết rõ ở đây sẽ gặpnhiều người quen như vậy mà còn đi cùng Hướng Thần, khiến Vương Y Bốithêm khó xử. Cho dù cô và Y Bối đã không lâu không liên lạc nhưng tronglòng cô, Y Bối mãi là người bạn tốt nhất, mặc kệ vật đổi sao dời.

Lương Nguyệt đang định nói gì đó thì chuông di động của Vương Y Bối vang lên. Cô lấy điện thoại ra nhìn, đang định đứng dậy ra ngoài nghe máy thì bịLương Nguyệt kéo lại: “Ai gọi mà phải đi chỗ khác nghe, có gì phải ngạichứ?”.

Vương Y Bối đành ngồi xuống, ấn phím nghe.

“Hôm nay cuối tuần, cô đang ở đâu? Tôi mới phát hiện ra một nhà hàng rất được,có muốn tới thử không?” Giọng điệu của đối phương rất bình thản, nhưngcô vẫn nhận ra sự hào hứng trong đó.

“Haizz… Anh biết rõ tôikhông thể chống cự lại được sức hấp dẫn của đồ ăn còn dụ dỗ tôi. Tôi rất rất muốn đến, nhưng mà hôm nay tôi đi dự lễ cưới, hiện giờ còn đang bịcô dâu kèm bên cạnh không động đậy được đây này. Tôi cực kỳ đau khổ!”Vừa nói, Y Bối tủm tỉm cười, Lương Nguyệt ngồi bên không ngừng phảnkháng bằng cách véo cô.

“Vậy có cần tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân không?”

“Thực ra cô dâu rất đoan trang hiền lành, cho dù cô ấy không kèm cặp bên cạnh tôi thì tôi cũng tình nguyện quỳ gối dưới gấu váy cô ấy!”

LươngNguyệt nghe vậy mới bắt đầu cười hãnh diện. Thế nhưng ngay lập tức côsuy nghĩ đến quan hệ giữa Vương Y Bối và người gọi điện thoại tới là thế nào.

“Cô bị người ta dùng mỹ nhân kế làm cho chết mê chết mệt rồi!”

“Đúng thế, ở đây không những có gái xinh mà còn có cả trai đẹp nữa!”

“Hay vậy sao? Tôi cũng muốn tới thưởng thức và giám định xem rốt cuộc phụ nữ xinh xắn thế nào, đàn ông đẹp trai thế nào!”

“Tốt nhất anh đừng có tới thêm dầu vào lửa nữa! Anh mà đến thì chiếm hết cảhào quang của người khác, làm người vẫn nên tích phúc một chút!”

Nói liên miên một hồi, Vương Y Bối mới tắt máy. Lương Nguyệt lập tức hàohứng hẳn lên: “Sao không cho người ta tới, để tớ xem anh ta ưu tú đến cỡ nào mà có thể chiếm hết cả hào quang của người khác!”.

“Tớ dùng biện pháp nói quá thôi! Học Ngữ Văn có dịp cũng nên đem ra dùng.”

Hai người trò chuyện vui vẻ đương nhiên thu hút sự chú ý của mọi người, cócô bạn đang chơi mạt chược còn quay ra nói: “Y Bối, nếu thật sự có người như thế thì gọi cho bọn tớ được chiêm ngưỡng đi, nhân tiện có “hoàngtử” lớp chúng ta ở đây, xem có thể so bì được hay không?”.

Mọi người nghe vậy ai cũng hưởng ứng nhiệt liệt. Trần Tử Hàn và Hướng Thần cũng quay sang nhìn.

Vương Y Bối nhíu mày, cảm thấy không thoải mái. Chuyện tình “tay ba” của bọnhọ cũng đã qua lâu như vậy rồi, sao mọi người còn không buông tha, balần bảy lượt nhắc tới? Chẳng lẽ chỉ có chuyện giữa họ mới khiến mọingười vui vẻ hay sao?

Trần Tử Hàn lấy bài, bâng quơ nói: “Tốt hơn hết là không đến, đỡ khiến tớ mặc cảm. Chẳng lẽ các cậu còn không biếttớ giữ thể diện thế nào à?”.

Anh nói với thái độ hoàn toàn dửngdưng, cảm giác như lời nói hoàn toàn không có liên quan gì tới mình.Hướng Thần khẽ cười, ghé vào bên tai Trần Tử Hàn nói gì đó, vô cùng thân mật.

Lương Nguyệt lại cảm thấy lời nói của Trần Tử Hàn có ý tốt, ít ra cũng giúp Vương Y Bối tránh được khó xử. Ừ thì thế cũng được,nhưng mà anh ta cần gì phải tình chàng ý thiếp với Hướng Thần như vậychứ? Vừa nghĩ vậy, Lương Nguyệt lại cảm thấy lửa giận trong lòng bùnglên, cô cướp lấy điện thoại trong tay Y Bối: “Vỏ Sò, ngay cả đến tớ màcậu cũng giấu à? Để tớ xem anh ta là ai?”.

Lương Nguyệt mở nhậtký trò chuyện, ánh mắt dừng trên cuộc gọi đến gần nhất rồi bất ngờ tỏ ra kinh ngạc: “Vỏ Sò, cậu quá là không có nghĩa khí rồi! Có bạn trai rồiphải không?” Lương Nguyệt cố ý nói lớn tiếng để tất cả mọi người đềunghe thấy: “Thảo nào mà nói anh ấy đến thì khiến mọi người bị chiếm mấthào quang. Hướng Vũ Hằng quả nhiên là người có năng lực ấy!”.

Vương Y Bối bất lực: “Anh ta là sếp của tớ!”.

“Sếp? Sếp mà còn mời nhau đi ăn, nói chuyện phiếm?” Lương Nguyệt cười mờ ám: “Hay là, anh ta đang theo đuổi cậu?”.

Vương Y Bối hít sâu, im lặng không đáp, chỉ cười trừ.

Trong lòng cô hiểu rõ, Lương Nguyệt đang cố ý làm vậy để mọi người không đemcô ra làm trò cười, biết cô cũng có thể tìm được một người đàn ông tốt,thậm chí không thua kém gì Trần Tử Hàn, cô không phải thiếu Trần Tử Hànthì không sống nổi. Ánh mắt đả kích của đám bạn học lặng lẽ chuyển thành ánh mắt ngưỡng mộ, ước ao. Nếu vừa nãy họ còn cho rằng biểu hiện của YBối là vì tự ti, thì hiện tại trong mắt họ, Y Bối đang khiêm tốn. Dù sao thì cái tên Hướng Vũ Hằng cũng coi như có tiếng tăm ở thành phố này,thiếu gia nhà giàu cơ mà, lúc nào chả xuất hiện trên mấy tờ tạp chí lácải.

Lương Nguyệt vì cô mà làm vậy, hiện giờ Y Bối có thể phớt lờ những ánh mắt kia, nhưng không có cách nào làm ngơ sự cảm động dângtrào trong lòng, vì cô biết, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn có người sẵn sang đứng về phía cô, lo lắng cho cô.

Chợt có người í ới bắt Y Bối gọi Hướng Vũ Hằng tới đây, cô chỉ cười đáp: “Anh ấy bận”.

Chỉ mấy chữ đơn giản ấy thôi cũng đủ để khiến người khác tưởng tượng xa xôi.

Từ bao giờ cô đã biết sử dụng tâm kế như vậy? Thậm chí trong lòng còn thấy rất phấn khích. Ừm, rốt cuộc cô đã có thể dùng cách này để thắng TrầnTử Hàn một ván. Không phải không có anh thì cô không sống được, cô cóthể một mình sống hạnh phúc, một mình yêu lấy bản thân. Cho dù, tất cảchỉ là ảo giác…

Vương Y Bối chợt nổi lên áy náy trong lòng. Giám đốc Hướng, xin lỗi mượn tạm danh anh một lần!

Cô lơ đễnh lướt ánh mắt qua Trần Tử Hàn. Anh và Hướng Thần, hoàn toàn không có biểu hiện gì khác lạ.

Cô chợt cảm thấy… bi thương!

Cảm giác ấy đã từng xuất hiện khi cô còn học đại học, khi nghe một ngườibạn kể truyện của cô ấy. Cô gái ấy khi còn học cấp ba đã làm rất nhiềuchuyện thiếu suy nghĩ, tìm một anh bạn đẹp trai của lớp chuyên Văn chơitrò yêu đương, kết quả bảy ngày sau đã chia tay, nhưng cô ấy không từbỏ, hết lần này tới lần khác cầu xin người con trai kia quay lại. Anh ta nói muốn tập trung học tập, không muốn yêu đương sớm. Cô gái biết đấychỉ là cái cớ vì rõ ràng anh ta học rất kém, nên cô vẫn cứ theo đuổi anh ta, lễ Tình nhân còn tặng sô-cô-la cho anh ta. Nhưng cuối cùng, cô gáiấy lại trở thành bạn gái của một người khác, ít nhất thì lúc ấy nghe côbạn kia kể chuyện, Y Bối cũng thấy nực cười.

Hiện giờ, chính cô lại đang làm những chuyện ngốc nghếch như thế.

Hành động của cô khiến người khác hiểu lầm, nhưng anh, một chút phản ứng cũng không có.

Cô tốt hay xấu, đối với Trần Tử Hàn mà nói, cũng chỉ là một người xa lạ, một người anh đã từng yêu.

Đối với cô mà nói, những người bạn học này, gặp lại cô mới biết ai là ai, còn không gặp, cô cũng chẳng muốn nhớ đến.

Có lẽ trong lòng Trần Tử Hàn cũng định nghĩa về cô như vậy, thấy cô mới biết cô là ai, không thấy cô sẽ chẳng nhớ tới cô.

Là cô quá tự tin, cứ coi mình là trung tâm, còn tưởng rằng mình vẫn ảnh hưởng tới anh.

Lừa mình dối người!

Đối với Trần Tử Hàn, cô từ lâu đã trở thành, ừm, người yêu cũ!

Cho dù anh và Hướng Thần không thành đôi thì anh cũng có thể giới thiệu với bạn gái hiện tại của mình rằng cô chỉ là mối tình đầu của anh mà thôi,chỉ là quá khứ mà thôi, bây giờ anh đã quên cô rồi.

Người của quá khứ, chuyện của quá khứ…

Chính bản thân cô không chịu đi ra khỏi cái bóng đó, vẫn còn muốn níu giữ.

Thời gian từ lâu đã chạy tới hiện tại rồi, còn cô thì vẫn chưa thể trốn chạy được quá khứ.

Cô tự nhủ: Vương Y Bối, tỉnh mộng đi thôi!

Bữa tiệc cưới hôm ấy có lẽ không mấy vui vẻ với Vương Y Bối. Từ sau khi đidự đám cưới của Lương Nguyệt trở về, Vương Y Bối liên tục được mấy người lớn tuổi trong công ty giới thiệu đối tượng xem mặt, mặc kệ cô có khéoléo từ chối thế nào cũng không chịu dừng. Cô chỉ còn biết dở khóc dởcười nhận lấy những tấm ảnh của đối tượng. Kỳ thực cũng có mấy anh chàng nhìn rất được, làm việc ở bệnh viện có tiếng, lương tháng cũng cao.Chợt nghĩ đến mẹ suốt ngày gọi điện ca than, Vương Y Bối bắt đầu do dự.

Dù có mạnh mẽ đến nhường nào, đôi khi cũng sẽ bị thua thê thảm trước hiện thực không thể thay đổi.

“Định đi gặp mặt đối tượng đấy à?” Hướng Vũ Hằng đột nhiên từ đâu chui ra,liếc nhìn bức ảnh trong tay cô, hỏi với thái độ biết rõ câu trả lời.

“Vốn có hứng thú, nhưng vừa nhìn thấy anh liền mất sạch!” Vương Y Bối bỏ tấm ảnh xuống. Nhìn thấy Hướng Vũ Hằng là biết chắc lại có công việc phảilàm rồi.

“Trời, thế chẳng phải tôi phá vỡ tình duyên của ngườikhác sao? Xin lỗi nhé!” Hướng Vũ Hằng tỏ ra vô tội: “À đúng rồi, lầntrước đã hứa mời cô đi ăn, cô thật sự không muốn à?”.

Vương Y Bối hừ lạnh trong lòng. Giá một bữa cơm của anh ta thật là quá cao! Cùnganh ta đi bàn bạc dự án với khách, hao tâm tốn lực không ít, đối phươngcó thể xem là tay khó chơi nhất mà cô từng gặp. Hoàn thành được nhiệm vụ thương lượng ấy mới đổi được một bữa cơm của Hướng Vũ Hằng, ông sếp này của cô quả nhiên là hào phóng!

“Đương nhiên là muốn rồi!” Sao có thể để anh ta được hời như vậy.

“Vậy thì đi bây giờ thôi, để lâu mất hứng!” Hướng Vũ Hằng giả vờ tỏ ra thần bí.

Vương Y Bối nhún vai, cầm túi xách chuẩn bị theo sếp ra ngoài. Ăn cơm đươngnhiên so với ngồi lì ở phòng làm việc phải nhiệt tình hơn nhiều.

Lúc xe dừng trước cửa một nhà hàng năm sao, Vương Y Bối không khỏi xúcđộng, không ngờ anh ta lại mời mình tới ăn một nơi sang trọng như thế,chợt cảm thấy suy nghĩ lúc trước của mình đúng là đã lấy bụng tiểu nhânđo lòng quân tử.

Hướng Vũ Hằng nhận ra biểu cảm của cô, cúi đầu cười thầm.

Mở của phòng VIP ra, Vương Y Bối lập tức rút lại toàn bộ ý nghĩ ban nãy.Hướng Vũ Hằng rõ ràng là đã vì công việc mà hủy lời hẹn mời cô đi ănrồi, dù cô không đồng ý lời mời của anh ta thì bữa cơm này cũng khôngtrốn được.

Trong phòng đã có một người đàn ông ngồi đợi sẵn.

Người này nhìn qua có vẻ là một người thành đạt, dù không được coi là đẹptrai nhưng lại toát lên một vẻ phong độ đặc biệt, thậm chí ngay cả nụcười của anh ta cũng mang đầy vẻ bí hiểm.

Vương Y Bối lập tức lấy lại tinh thần, trong lòng nghĩ, chắc chắn đây sẽ lại là một tay khó đối phó.

“Giám đốc Thân, đã lâu không gặp!”

Hướng Vũ Hằng đi lên trước, tươi cười bắt chuyện, rồi ngồi xuống ghế.

Vương Y Bối quan sát kỹ vẻ mặt của hai người họ, không giống với sắp sửa bàncông việc. Cô ngồi vào ghế bên cạnh Hướng Vũ Hằng, phát hiện họ chưa có ý định gọi đồ ăn, có lẽ người còn chưa đến đủ? Không hiểu sao, người đànông họ Thân kia liên tục phóng ánh mắt nghiền ngẫm về phía cô.

Vương Y Bối hoài ghi nhìn sang Hướng Vũ Hằng, cuối cùng cũng hiểu ra, anh tađưa cô tới đây làm lá chắn. Hiện giờ anh ta đang chăm chú cầm tách tràlên thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm, trả lời cô bằng ánh mắt biết nói:“Bây giờ mới hiểu ra hả?”

Xem ra, cô đã bị anh ta lợi dụng triệt để rồi!

Vương Y Bối lờ mờ đoán bữa cơm này là do chủ tịch hội đồng quản trị cố tìnhsắp đặt cho Hướng Vũ Hằng đi xem mặt, nhưng vì anh ta không muốn nên kéo cô tới làm bia đỡ đạn. KHông biết nhà gái rốt cuộc là ai?

Cửa bị đẩy ra.

“Anh!” Lục Dĩnh đi thẳng tới bên cạnh Thân Thiệu An rồi ngồi xuống.

Thân Thiệu An gọi phục vụ mang đồ ăn lên. Lục Dĩnh còn chưa bỏ túi xáchxuống, bĩu môi với anh mình một cái. Cô vốn chẳng có hứng thú gì với trò này, chẳng qua là vì ông ngoại ép cô đi, hơn nữa còn sai anh họ tớitrông chừng.

Vương Y Bối vừa nãy còn tò mò về đối phương, nhưnghiện giờ thấy người xuất hiện là Lục Dĩnh, trong lòng thầm thở dài.Thành phố quen thuộc này cứ đưa những người quen thuộc tới trước mặt cô…

Hướng Vũ Hằng đưa cô theo, không biết là tốt hay không nữa.

Lục Dĩnh ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện. Đẹp trai, phong độ, nhưng…không khiến cô rung động. Cô đảo mắt qua bên cạnh anh ta, khựng lạitrước khuôn mặt Vương Y Bối. Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp.

Đồ ănđều đã được dọn lên, Lục Dĩnh đặt túi xách xuống bên cạnh, gương mặt lộra nụ cười rạng rỡ, dường như rất hứng thú với Hướng Vũ Hằng: “Từ lâuông ngoại em đã nói giám đốc Hướng tuổi trẻ tài cao, cứ bắt em tới gặpanh, nhưng em sợ làm phiền anh bận rộn công việc nên cứ lần nữa mãi.Thật khó mới có cơ hội hôm nay!”.

Thận Thiệu An nhíu mày. Cứtưởng Lục Dĩnh sẽ thẳng thừng bỏ đi, không ngờ lại nói ra những lời này, anh đành lên tiếng phối hợp: “Cô em này của tôi rất hiếm khi khen người khác, ngay cả với tôi nó cũng suốt ngày chê bai, trách móc”.

“Cô Lục khách khí mà thôi!” Hướng Vũ Hằng không có ý định hưởng ứng, anhcầm đôi đũa lên gắp thức ăn vào bát Vương Y Bối: “Ăn nhiều một chút,chẳng phải em vẫn nói đồ ăn ở đây ngon nhất sao?”.

Y Bối suýt nữa thì không thở ra được, cô nén giận, cố gắng cười nói: “Cảm ơn”.

Lục Dĩnh giả bộ như không trông thấy màn diễn vừa rồi, vẫn nhiệt tình:“Nghe nói anh Hướng du học ở Mỹ? Cách đây không lâu em cũng mới từ Mỹvề, đúng là trùng hợp!”.

“Đúng là trùng hợp, chỉ có điều tôithích cuộc sống trong nước hơn nên mới gấp gáp quay về.” Vừa nói, HướngVũ Hằng vừa tiếp tục gắp thức ăn cho Y Bối. “Đây là món em thích, ănnhiều vào!”.

Vương Y Bối cúi đầu, không thèm để tâm tới họ nữa.

Lục Dĩnh vẫn khăng khăng bắt chuyện với Hướng Vũ Hằng nói từ chủ đề sinhhoạt, âm nhạc, cho đến chuyện thương trường. Hướng Vũ Hằng tuy tỏ tháiđộ không mấy quan tâm, nhưng vì đối phương quá cố chấp nên không thểkhông nể mặt người ta, vẫn phải đối qua đáp lại.

Bữa cơm này quả nhiên là ăn ngon, chuyện vui.

Lúc thanh toán, Lục Dĩnh còn chủ động nói mời khách, khiến Hướng Vũ Hằng không kịp từ chối.

Ra khỏi nhà hàng, Lục Dĩnh đi tới bên cạnh Hướng Vũ Hằng: “Hôm nay em rấtvui, chúng ta tìm một dịp khác gặp mặt ăn cơm được không?”.

Hướng Vũ Hằng đưa danh thiếp của mình ra: “Vậy tôi xin chờ”.

Lục Dĩnh tươi cười nhận lấy danh thiếp của anh ta.

Hướng Vũ Hằng và Vương Y Bối đi ra bãi đỗ xe. Đi được một đoạn khá xa rồi, anh ta dừng lại: “Cô quen Lục Dĩnh?”.

Thái độ vừa rồi của Lục Dĩnh đương nhiên không qua khỏi mắt anh, nghe đồn cô gái này sau khi bị từ hôn, liền mất hết hứng thú với chuyện hôn nhânđại sự, chứ đừng nói đến chuyện đi xem mắt. Hôm nay, cô ta biểu hiện như thế, anh không cho rằng đó là vì mình có sức hút đặc biệt. Người khiếnLục Dĩnh mất đi thái độ bình thường hẳn là Vương Y Bối.

“Trước hết anh nên nói rõ chuyện hôm nay đã lợi dụng tôi chứ nhỉ?”

“Chẳng phải cô vừa mới ăn cơm rồi đấy ư?” Hướng Vũ Hằng giả vờ vô tội.

Cô hừ lạnh.

Nếu đã vậy thì cô cũng chẳng cần giải thích nghi hoặc trong lòng anh ta:“Cô Lục đó ngoại hình ổn, gia thế tốt. Mấu chốt là cô ấy rất hứng thúvới anh, xem ra, chúng tôi sắp phải chuẩn bị phong bao rồi. Hoa Thịnhchẳng mấy chốc mà có phu nhân tổng giám đốc”.

“Tôi cũng cảm thấy không đến nỗi nào!” Hướng Vũ Hằng ha hả cười, nhất quyết không phản bác để cô được như ý.

“Vậy thì tôi cũng phải nhanh chóng báo tin vui cho chủ tịch rồi, ông sắp cócon dâu!” Vương Y Bối không tin Hướng Vũ Hằng còn cố chấp được.

Hướng Vũ Hằng cuối cùng cũng phải bỏ cuộc: “Đừng đùa như thế!”.

“Tôi nào dám! Chỉ có thể là công cụ cho người khác lợi dụng thôi!”

Hướng Vũ Hằng lắc đầu: “Thật sự cô không có ý định nói chuyện liên quan tớicô Lục kia? Tôi có thể suy nghĩ tới chuyện tăng lương cho cô”.

“Rõ ràng là cô Lục đó thích anh!”

“Cô thôi đả kích tôi đi.” Hướng Vũ Hằng mở cửa xe cho Y Bối ngồi vào: “Côkhông nói thì tôi cũng chẳng ép, nhưng mà cô nên biết chuyện này ảnhhưởng khá lớn tới cuộc sống của tôi, vẫn nên thận trọng một chút!”.

“Thực ra tôi và cô Lục đó không thân thuộc lắm, còn không hiểu rõ nhau bằng anh và cô ta.”

“Nghĩa là có quen biết?”

Vương Y Bối khẽ cười, liếc qua mặt Hướng Vũ Hằng: “Cô ấy là bạn gái cũ của bạn trai cũ của tôi!”.

Hướng Vũ Hằng quay sang nhìn cô, nhưng trên mặt Y Bối lúc này là một nụ cười đầy châm chọc.

Sự xuất hiện của Lục Dĩnh khiến cô càng rõ ràng một chuyện. Trần Tử Hàn là bạn trai cũ của cô, nhưng cô lại chẳng thể được xem là bạn gái cũ củaanh! Dựa vào thứ tự thời gian, liệu anh cũng sẽ nhớ về Lục Dĩnh như vậykhông?

Có một vài suy nghĩ nổi lên trong đầu sẽ trở thành chấtđộc, chậm rãi khuếch tán. Cuộc sống luôn dùng những bằng chứng xác đángđể thức tỉnh con người ta khỏi những giấc mộng xa vời.

Trần Tử Hàn không chỉ chia tay với cô, mà còn qua lại với một người con gái khác, thậm chí… suýt nữa đã đi tới hôn nhân.

Hướng Vũ Hằng không hề lôi vấn đề này ra hỏi lại, mà cho dù có hỏi thì Vương Y Bối cũng không có ý định trả lời. Cứ coi như cô ích kỷ đi, cô có thểsẵn sàng nhắc tới thời khắc hạnh phúc nhất của mình chứ tuyệt đối khôngmuốn phơi bày nỗi đau khổ của mình ra trước mặt bất cứ ai. Dù đau nhứcđến thế nào cô cũng một mình gặm nhấm vết thương, không để ai trôngthấy.

Bộ dạng thê lương, nhếch nhác của cô, chỉ cần cô biết là đủ, người khác không có quyền chia sẻ.

Vương Y Bối cảm thấy rất hài lòng, nhiều năm qua cô đã luyện được cách biểudiễn, dù bây giờ có nói sự thật với Hướng Vũ Hằng nhưng thái độ của côcũng sẽ không để lộ bất cứ suy nghĩ nào trong lòng.

Vương Y Bối xuống khỏi xe của Hướng Vũ Hằng, quay đầu lại nói: “Cảm ơn anh đưa tôi về!”.

Hướng Vũ Hằng nhìn cô một cái đầy thâm ý, sau đó mới khởi động xe rời đi.

Vương Y Bối đứng nhìn theo bóng chiếc xe từ từ biến mất.

Cô không ngờ sẽ gặp lại Lục Dĩnh, dù rằng khi quyết định quay về YênXuyên, cô đã biết chắc mình sẽ tái ngộ rất nhiều người, rất nhiều chuyện liên quan tới quá khứ. Vậy cũng tốt, ai cũng đều có lúc như vậy, khônghôm nay thì ngày mai. Tất cả mọi thứ cùng xuất hiện vào một lúc, bảnthân sẽ hiểu được thế nào là bách độc bất xâm. Quá khứ cô nhu nhược,nhưng hôm nay thì đã khác, cô không còn nhu nhược nữa.

Chỉ khithật sự đối mặt cô mới có thể sống một cuộc sống bình thường nhất. Côchưa từng nghĩ cả đời này mình sẽ nhất quyết “không phải người kia thìkhông cưới”, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ sống độc thân, dù thế nào thìcô chỉ là một người phụ nữ bình thường, sẽ phải tìm một người đàn ông để đi tiếp đoạn đường còn lại. Cô phải đối mặt, mới có thể buông xuôiđược.

Rất tốt, những ngày này trôi qua cũng không quá tệ. Côkhông cần phải tiếp tục bận tâm xem cuộc sống sẽ lại có những điều ngoài ý muốn nữa. Bạn học cũ đã gặp lại, Trần Tử Hàn cũng đã gặp lại, tìnhđịch lớn nhất cũng đã gặp lại, thậm chí còn có cả người từng là vợ sắpcưới của anh cũng đã xuất hiện.

Không còn ai có thể khiến cuộc sống của cô dậy sóng được nữa rồi, mọi thứ trở lại làm một mặt hồ tĩnh lặng như gương.

Cô từng bước đi về căn hộ, cái bóng đổ trên mặt đất từ từ bị kéo dài ra, mang theo một vẻ cô đơn, lẻ loi.

Đột nhiên, bên cạnh cái bóng ấy của cô, xuất hiện một bóng người khác.

“Vương Y Bối.”

Cô đứng yên, không quay đầu lại, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Không phiền nói chuyện một chút chứ?” Lục Dĩnh đi tới trước mặt cô.

Vương Y Bối hiện giờ không còn là cô gái ấu trĩ ngu ngốc nữa, Lục Dĩnh cũngkhông còn là cô gái năm xưa bất chấp mọi thứ để có được người đàn ôngmình yêu. Lúc này, họ đã đối mặt với đối phương bằng một con người hoàntoàn mới.

Vương Y Bối đi tới chiếc ghế dài trong sân khu chungcư, ngồi xuống. Cô bây giờ đã trở thành một người phụ nữ có công việcsớm đi tối về như bao người khác, cô có giấc mộng của một cô gái trẻ,đồng thời cũng có một trái tim cứng rắn. Cô đã hiểu được chỉ có bản thân mới đủ khả năng tự làm tổn thương mình.

Lục Dĩnh đứng đối diệnchiếc ghế, không có ý định ngồi cùng một chỗ với Vương Y Bối. Cô ta châm một điếu thuốc, nhếch miệng: “Muốn hút một điếu không?”.

Họ đã từng dành tình cảm cho một người đàn ông.

Người ta nói phụ nữ không nên làm khó lẫn nhau, thế nhưng khi đối mặt với con mồi chung, ngay cả đàn ông còn sẵn sàng cấu xé lẫn nhau, vậy thì sựtranh giành của phụ nữ có là gì?

Vương Y Bối giơ tay ra, Lục Dĩnh nở nụ cười, lập tức ném cả điếu thuốc và cái bật lửa cho cô. Y Bối nhận lấy, đưa điếu thuốc lên miệng, châm lửa. Mùi vị quá đỗi quen thuộc… Năm xưa cô đã từng vùi mình trong khói thuốc và men rượu, cô vẫn cứ là mộtđứa con gái ngu xuẩn, khi người khác đã không cần mình, cô vẫn tự giàyvò bản thân, dùng những vết thương kia để chứng minh sự rẻ mạt của chính mình.

“Vẫn còn độc thân?” Lục Dĩnh nheo mắt, không có ý định hỏi thăm cuộc sống của nhau, dù sao hai người chẳng phải là bạn bè, khôngtới lượt mình quan tâm những thứ đó.

Hỏi như vậy cũng chỉ là thăm dò mà thôi.

“Cô hy vọng tôi vẫn độc thân?” Vương Y Bối cầm lấy điếu thuốc trên miệng,nhiều năm rồi chưa động đến thứ đô này nhưng động tác của cô vẫn rấtthành thạo.

“Xem ra, dù có chia tay Trần Tử Hàn thì sức quyến rũcủa cô vẫn không hề tầm thường, chớp mắt một cái đã câu được Hướng VũHằng.”

“Cảm ơn cô đã quan tâm tới cuộc sống của tôi, rất tiếc tôi không có gì để nói với cô!”

Lục Dĩnh lạnh lùng: “Không có gì để nói? Chẳng sao, dù hai người có quan hệ gì đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ biến thành không liên quan cả thôi”.

“Cô muốn làm cái gì?”

“Giờ mới bắt đầu sợ ư? Hơi muộn rồi thì phải?”

Vương Y Bối búng tàn thuốc rơi xuống đất: “Tôi tin cô Lục không đến nỗi làm ra những chuyện thiếu đạo đức như vậy”.

“Vậy cũng chỉ còn biết trách cô vì sao lại để tôi bắt gặp được cô mà thôi.Nếu ông trời đã để tôi gặp cô, đương nhiên tôi không thể cho qua dễ dàng được, bằng không lại phụ lòng ông trời rồi.”

Vương Y Bối vẫn chỉ cười, hóa ra lâu nay không chỉ có mình cô không buông xuôi được. Thậttốt, còn có cô ta chịu đau đớn cùng cô! Nhưng mới nực cười làm sao, haingười phụ nữ ở đây giành giật nhau, còn người đàn ông vốn phải làm namchính thì đã chẳng còn đếm xỉa gì tới nữa rồi. Anh đang đi tiếp trên con đường thuận buồm xuôi gió của mình, dù đang yêu hay đã kết hôn sinhcon, cũng chẳng có ai đi chỉ trích lỗi lầm của anh.

http://luv-ebook.com/forums/index.php

Vậy mà, chẳng rõ lý do gì, hai người phụ nữ cuối cùng đều không có được anh lại còn đang coi nhau là kẻ thù. Cuộc sống quả nhiên luôn khó giảithích.

“Vậy thì tôi cũng chỉ còn biết trách bản thân mình xui xẻo thôi!” Vương Y Bối khẽ cười. Chuyện này dù sao cũng chẳng có ảnh hưởnggì lớn tới cô cả, cùng lắm thì từ chức, hy sinh một công việc cô khá yêu thích mà thôi.

Thấy Vương Y Bối vẫn ung dung, Lục Dĩnh bật cười, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào đối phương: “Cô không biết tôi hận côđến thế nào đâu!”.

Vương Y Bối muốn nói: “Tôi cũng vậy”. Nhưng cô sẽ không mở miệng. Năm xưa khi biết Trần Tử Hàn và Lục Dĩnh qua lại, cô đã tưởng chừng như cả bầu trời vừa đổ sụp xuống, bởi vì cô chưa từngnghĩ tới chuyện anh sẽ nắm tay, sẽ ôm ấp, che chở cho người con gáikhác.

Tất cả những thứ cô “cho là đương nhiên” đều đã bị ngườiphụ nữ này phá vỡ, thậm chí Trần Tử Hàn còn từng muốn kết hôn với cô ta. Trái tim của cô như bị dao cứa, nỗi đau của cô biết đổ lên đầu ai đây?

Vẫn may, tất cả đã trở thành quá khứ rồi, cô bây giờ còn có thể thản nhiênđối mặt với những vết thương của mình, cũng có thể thản nhiên nhìn người khác chìm trong đau khổ.

“Vậy thì tôi cũng chỉ biết nói một câu xin lỗi được thôi.” Vương Y Bối dửng dưng.

Trần Tử Hàn từng nói cô là một cô gái không giấu nổi tâm trạng, vui buồn gìcũng đều thể hiện rõ trên mặt, nhưng cô bây giờ không ngốc như vậy nữarồi. Chỉ tiếc là, anh sẽ không bao giờ nhận xét về cô nữa…

Vương Y Bối càng bình thản bao nhiêu thì Lục Dĩnh càng phẫn nộ bấy nhiêu.

Cô yêu Trần Tử Hàn nhiều đến mức nào chỉ mình cô biết rõ. Dựa vào quan hệvới Thân Thiệu An để tới làm việc ở Quảng Vũ, ngay từ lúc ánh mắt đầutiên chạm vào Trần Tử Hàn, Lục Dĩnh đã biết mình trúng mũi tên của thầnTình yêu, không còn tự kiềm chế được bản thân nữa. Trước đó, cô chẳngbao giờ nghĩ mình yêu một người đàn ông sâu sắc đến vậy, yêu đến mức côphải khinh bỉ chính mình, yêu đến mức tự biến mình thành loại phụ nữđáng ghét. Vậy mà cô cũng không quan tâm, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, cô đều sẵn lòng.

Từ nhỏ tới lớn, cô muốn gì liền được cái đó,Trần Tử Hàn cũng không ngoại lệ. Thế nhưng vào giờ khắc cô tưởng đãchiếm được anh rồi thì ông trời lại đột nhiên nói cho cô biết, tất cảchỉ là đùa thôi. Lễ đính hôn của cô, chú rễ chạy mất, cô trở thành người phụ nữ bị ruồng bỏ trong mắt người khác.

Nỗi đau của cô giây phút ấy, nên tìm ai tính sổ đây?

Nhiều năm qua mọi người đều đã sống hạnh phúc, còn cô vì sao phải một mình ôm lấy đau khổ?

Lục Dĩnh căm phẫn nhìn Vương Y Bối. Cô đã gặp lại Trần Tử Hàn, anh bây giờcòn hấp dẫn hơn cả trước kia, nhưng cô chỉ có thể đứng nhìn anh từ xa.Chỉ có điều khi biết anh sống vui vẻ, cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu.Nhưng cô không xuất hiện để làm anh tổn thương, cô không nỡ làm vậy vớingười đàn ông mà cô đã dùng cả sinh mệnh để yêu.

Còn với ngườicon gái đang ở trước mặt cô lúc này, cô không thể nào bỏ qua cho cô ta.Thật sự bất công! Nhưng đây là hiện thực, cô biết trách ai?

Côrời khỏi Trần Tử Hàn, một mình ôm lấy ấm ức, một mình chịu ánh mắt dèbỉu của mọi người. Vì sao Vương Y Bối lại sống vui vẻ như thế? Lại còncó thể tìm được một người đàn ông như Hướng Vũ Hằng? Mọi người ai cũngsống hạnh phúc, chỉ mình cô là không, vì sao lại bất công như vậy? Nếunhư bản thân cô đã phải chịu đau khổ, vậy thì người khác cũng đừng hòngsống yên ổn!

Lục Dĩnh lãnh đạm nhìn Vương Y Bối, lửa giận trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.

Thật ra, chúng ta không xấu xa, chỉ là bị tình yêu làm cho mê muội, nhìnthấy nỗi đau của mình, nhưng lại không trông thấy vết thương của ngườikhác.

Mọi người trong công ty đều biết gần đây công ty liên tụcgặp rắc rối, không những không nhận được bất kỳ dự án nào mà mỗi lần đithương lượng ký hợp đồng đều bị đối phương từ chối bằng đủ mọi lý do.

Nhân viên ai nấy đều ủ rũ chán chường, bởi vì lợi nhuận của công ty có liênquan trực tiếp tới miếng cơm của mình, nếu tình trạng này còn kéo dài,sợ rằng tương lại công ty sẽ…

Dù đây chỉ là một công ty con,nhưng gắn bó lâu dài ít nhiều cũng nảy sinh tình cảm, không ai lại muốncông ty của mình làm ăn thất bát cả.

Sắt mặt tổng giám đốc HướngVũ Hằng dạo gần đây luôn ủ rũ khó coi. Lần nào Y Bối đi vào phòng anh ta cũng thấy anh ta đang nói chuyện điện thoại, nhìn vẻ mặt là biết đốiphương hẳn đang nói những lời khiến anh ta không vui.

Vương Y Bối đứng ngoài cửa, đợi Hướng Vũ Hằng kết thúc cuộc gọi. Do được bồi dưỡngmấy năm trời, hiện giờ dù có bao nhiêu bực bội, Hướng Vũ Hằng cũng không hề phát giận ra ngoài, chỉ muốn ngồi một mình yên tĩnh mà thôi.

Hướng Vũ Hằng cúp điện thoại, sắc mặt nghiêm trọng.

Vương Y Bối gõ cửa mấy tiếng thu hút sự chú ý của anh ta. Bấy giờ Hướng VũHằng mới quay lại bàn làm việc, ngồi xuống ghế, khẽ nhấc mắt lên nhìncô. Vương Y Bối đi tới đứng đối diện anh ta, đặt tập tài liệu xuống bàn. Hướng Vũ Hằng cầm lên, chăm chú xem rất lâu, lúc ngẩng đầu lên vẫn thấy Vương Y Bối còn đứng đây, anh ngạc nhiên nhìn cô.

“Mấy hôm naymột loạt công ty đối tác hủy hợp đồng, tôi tin giám đốc cũng biết rõnguyên nhân.” Vương Y Bối nói giọng đều đều, ánh mắt cũng rất bình tĩnhnhìn Hướng Vũ Hằng, không hề có sợ hãi hay bất lực nào.

“Thìsao?” Nhận thấy giọng điệu của mình không ổn lắm, Hướng Vũ Hằng lập tứcho khan hai tiếng để trấn tĩnh, thế nhưng khi ánh mắt đảo qua phong bìnằm trong tay cô, anh ta lại sa sầm mặt: “Trong lúc công ty gặp khókhăn, điều cần nghĩ là làm sao giúp công ty vượt qua khó khăn chứ khônphải chối bỏ trách nhiệm của mình!”.

Vương Y Bối siết chặt phongbì trong tay: “Trước khi vào đây đúng là tôi đã nghĩ như vậy, nhưng bâygiờ thì hết rồi”. Cô xé tan phong bì trước mặt Hướng Vũ Hằng, bình thảncười: “Tôi đi làm việc tiếp!”.

Cô Lục Dĩnh kia đúng là người nóiđược làm được! Không tiếc thủ đoạn ép Hướng Vũ Hằng phải đuổi việc Vương Y Bối. Rõ ràng anh ta biết rõ Lục Dĩnh nhắm vào mình, nhưng không hề mở miệng nhắc tới. Thái độ ấy của Hướng Vũ Hằng khiến Vương Y Bối thay đổi suy nghĩ tiêu cực của mình. Người đàn ông này, đúng là một người quangminh lỗi lạc.

Cô không giải thích quan hệ giữa mình và Hướng VũHằng cho Lục Dĩnh sở dĩ là vì cô cảm thấy không cần thiết. Cô ta chẳngqua muốn tìm mọi cách khiến cô sống không yên, nên cô có giải thích cũng vô dụng. Huống hồ, Hướng Vũ Hằng cũng không muốn dây dưa gì tới LụcDĩnh, mọi chuyện như ngày hôm nay chí ít có thể khiến bố mẹ anh ta không bức bách anh ta nữa.

Trái lại với Vương Y Bối, Hướng Vũ Hằng suy nghĩ rất đơn giản. Người ta muốn đối đầu với anh, anh càng không thể để cho họ được như ý, nếu công ty lâm vào nguy cơ phá sản thì điều đó chỉcó thể chứng minh rằng năng lực của anh quá kém, chứ không phải là domột người phụ nữ gây ra.

Vương Y Bối kiểm tra lại danh sách những người gần đây có liên hệ với công ty, đối với các bên đã hủy hợp đồng,thực ra cũng không thể nói họ không có đạo nghĩa. Những công ty nhỏ hợptác với Hoa Thịnh này không dám vì Hoa Thịnh mà đắc tội với một công tymạnh như Quảng Vũ. Mấy năm nay tuy không đến mức như mặt trời ban trưanhưng Quảng Vũ vẫn đi lên đều đều, dù không so bì được với những tậpđoàn lớn mạnh nhưng ít ra cũng hơn hẳn những công ty nhỏ, hơn nữa hiệntại Hướng Vũ Hằng còn chưa được cha mình chuyển Hoa Thịnh sang tay, anhđương nhiên không thể đấu lại với Quảng Vũ.

Tình trạng việc làmăn xưa nay vẫn vậy, quan hệ xã hội giữa người và người thực ra cũngchẳng khác là bao, ai cũng đều muốn tìm một điểm tựa vững chắc cho mình. Đàn ông coi sự nghiệp là chỗ dựa, phụ nữ thì lại coi đàn ông là chỗdựa.

Những điều trên chỉ là những suy nghĩ tẻ nhạt, tiếp tục phân tích mấy cái dự án này.

Chỗ dựa? Nếu như Hoa Thịnh có thể hợp tác được với một công ty thật lớn thì đã chẳng cần phải hạ giọng đi thương lượng với mấy công ty kia, hơn nữa còn có thể ngồi yên một chỗ mà đợi vô số cuộc điện thoại tới mong đượchợp tác.

Lý tưởng đương nhiên tốt, ai mà chẳng mong thuận buồmxuôi gió. Vương Y Bối mở thư mục tài liệu ra, trong đó có một bản kếhoạch để hợp tác với Hoàn Quang nhưng còn chưa kịp triển khai thì đãvướng phải khó khăn. Hoàn Quang đang bắt đầu chuyển hướng sang việc xâydựng các khu nghỉ dưỡng. Thanh niên sống ở thành phố hiện nay có xuhướng tới những nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, Lộ Ôn Diên từ lâu đã chú ýtới vấn đề này, vài năm sau, Hoàn Quang nhất định sẽ thu hút được sựquan tâm của mọi người.

Bản kế hoạch này đã hao tổn rất nhiều tâm huyết và sức lực của cô và Hướng Vũ Hằng, nhưng lại chưa thu hút đượcmột chút hứng thú nào từ đối phương. Cô xem lại một lượt, sửa chữa rồilại sửa chữa.

Từng có một thời gian rất dài, cô cố gắng phủ địnhsự ấu trĩ trong qua khứ của mình, tự dán lên mình cái mác “ngu xuẩn”,mãi tới tận bây giờ mới thay đổi được suy nghĩ của bản thân. Mỗi giaiđoạn đều có một hành vi, một tâm trạng không thể thay thế, dù sau nàynghĩ lại sẽ cảm thấy thật khó tin, nhưng vào thời khắc ấy chỉ có thể cứ“ngu xuẩn” như vậy mà thôi.

Quá khứ, cô nhất định sẽ không làm chuyện như vậy.

Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với những gì mình làm. Hoa Thịnh hiệnlại lâm vào khốn đốn, nguyên nhân thực ra là xuất phát từ cô, cô nênchịu trách nhiệm. Cô muốn chứng minh bản thân không hề nhu nhược, lúccần phản kháng thì nhất định phải phản kháng.

Vương Y Bối đi tớiHoàn Quang. Đúng như dự liệu, cô được thư ký tiếp. Y Bối mỉm cười thânthiện: “Mong cô báo với giám đốc Lộ, tôi thật sự có chuyện quan trọng”.

Đối phương gọi một cuộc điện thoại, sau đó áy náy nhìn cô ám chỉ rõ câu trả lời, Lộ Ôn Diên không muốn gặp cô, đồng thời cô cũng không cần chờ.

“Không sao, tôi có thể đợi được đến lúc giám đốc Lộ hết bận.” Vương Y Bối ngồi xuống sofa bên cạnh, không bận tâm tới ánh mắt nhòm ngó của người khác.

Cô mang bản kế hoạch ra xem kỹ lại một lần. Chợt cô cảm thấy có điều gìthật lạ, trước đây, cô ghét nhất là xem đi xem lại một thứ gì đó, nhấtlà những thứ bản thân mình làm hoặc tham gia làm. Vậy mà, ngày hôm nay,sở ghét đã biến thành thói quen.

Vương Y Bối ngồi đợi rất lâu, ngay cả cô thư ký kia cũng liên tục nhìn cô, nhịn không được đành mang một tách cà phê ra mời cô.

Vương Y Bối nói cảm ơn, không làm khó đối phương.

Trần Tử Hàn cầm tài liệu mang tới phòng của Lộ Ôn Diên. Anh dừng chân lại,nhìn sang phía Y Bối đang ngồi lật giở tập giấy tờ trong tay. Anh đi tới bàn thư ký, hất cằm ra hiệu, cô thư ký hiểu ý liền kể lại sự việc.

Trần Tử Hàn siết chặt tập tài liệu trong tay. Từ bao giờ? Từ bao giờ cô ấylại trở nên nhẫn nại như vậy? Cô gái năm xưa muốn ăn cái gì cũng phải ăn bằng được, muốn có cái gì cũng phải có bằng được, không ngờ lại có ngày kiên trì ngồi đợi một chỗ, dù biết đối phương đã từ chối còn quyếtkhông đi.

Môi anh mím chặt thành một đường thẳng, lặng lẽ thở hắt ra một hơi, rồi tiếp tục đi về phòng Lộ Ôn Diên.

Trần Tử Hàn trình bày ngắn gọn ý kiến của mình về dự án để Lộ Ôn Diên quyết định. Nói xong, anh vẫn còn đứng yên chưa đi ngay.

Lộ Ôn Diên lấy làm lạ hỏi: “Còn việc gì nữa?”.

“Kế hoạch hợp tác trong dự án Lam Sơn…” Trần Tử Hàn nói nửa chừng, ánh mắt không rời khỏi Lộ Ôn Diên.

“Chẳng phải đã để cho giám đốc Lý phụ trách rồi sao? Chi tiết cụ thể đã bàn bạc với Quang Vũ xong xuôi rồi!”

Lộ Ôn Diên nhận thấy sắc mặt Trần Tử Hàn không có vẻ như thật sự quan tâmtới dự án kia. Anh ta lập tức tủm tỉm cười: “Sao tự nhiên lại nổi lên vẻ thương hại như thế? Cậu cảm thấy tôi sẽ để mắt tới công ty Hoa Thịnhsắp phá sản kia sao?”.

Thấy Trần Tử Hàn im lặng, Lộ Ôn Diên nóitiếp: “Không phải vì tên Hướng Vũ Hằng kia từng giở trò dùng mỹ nhân kếkhiến cậu động lòng rồi đấy chứ?”.

Biết rõ là Lộ Ôn Diên chỉ cố ý trêu để mình không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa, nhưng anh vẫn khôngnhịn được mà lên tiếng: “Đúng vậy! Anh có muốn ra ngoài kia xem chútkhông? Xem xem có điểm gì khác lệnh tôn phu nhân không?”. Nói xong, Trần Tử Hàn bỏ đi, ra đến cửa, anh quay đầu lại: “Lộ Ôn Diên, người phụ nữcủa anh tốt nhất là đừng có phiền em đi đón nữa thì hơn!”.

Lộ Ôn Diên nhếch môi cười, nhìn theo Trần Tử Hàn. Thật hiếm có dịp thấy cậu ta lộ ra mặt tính cách này!

Vương Y Bối không gặp được Lộ Ôn Diên, nhưng cô không hề thất vọng, lúc quyết định tới đó cô đã biết trước Lộ Ôn Diên sẽ không chịu gặp cô. Mục đíchcô tới chỉ là muốn dùng hành động để chứng tỏ cho Lộ Ôn Diên biết cô đãtới Hoàn Quang. Trong lòng cô hiểu rõ, Lộ Ôn Diên vốn không thèm để mộtcông ty nhỏ như Hoa Thịnh lọt vào tầm mắt.

Thế nhưng, Vương Y Bối thật sự không ngờ rằng, lúc cô chuẩn bị ra về thì bên cạnh cô lại xuấthiện bóng dáng Trần Tử Hàn. Vừa trông thấy anh, cô lập tức từ bỏ ý địnhxoa bóp đôi chân tê mỏi của mình.

Hiện tại cho dù có bao nhiêukhó chịu cô cũng không muốn để lộ cho anh thấy. Cô muốn có thể mạnh mẽ,quật cường mà xuất hiện trước mặt anh. Ngay cả giờ phút lúng túng nàycũng phải lưu lại cho anh hình ảnh đẹp đẽ của cô chứ không phải là bộdạng cùng quẫn.

Tập đi tập lại quả nhiên là không uổng công. Hiện tại chí ít thì cô cũng không căng thẳng đến mức phải khinh bỉ chínhmình. Cách gặp mặt này còn tồi tệ hơn cả lần gặp nhau ở đám cưới củaLương Nguyệt. Ngày hôm ấy có bao nhiêu ánh mắt, bao nhiêu lời nói ý vịsâu xa để giúp cô nhìn ra chỗ khác, còn hôm nay, cô chỉ có thể nhìn anh, muốn tránh cũng không được.

Vương Y Bối nắm chặt tập tài liệu trong tay, ít nhất làm vậy cũng giúp cô có thêm chút dũng cảm.

Anh vẫn nổi bật như xưa!

Khi cô đứng ở vị trí người ngoài cuộc nhìn anh, cũng phải thừa nhận rằng,anh ăn mặc rất đơn giản nhưng lại toát lên một thứ khí chất không giốngngười bình thường.

Dù là quá khứ hay hiện tại, sự khó chịu tronglòng cô vẫn chưa hề tiêu tan, nhưng ít ra thì cô cũng không lựa chọncách chạy trốn, mà sẽ cố gắng cười thật tươi.

Trần Tử Hàn đi tới bên cạnh cô, sắc mặt không lộ rõ vui buồn. Anh lấy di động ra nhìn giờ: “Cùng đi ăn cơm được không?”.

Cũng may, anh không nói: “Em vẫn khoẻ chứ” hay “Gần đây thế nào?”. Những câu hỏi ấy tuy bình thường nhưng sẽ khiến cô khó xử, cô sợ nhất là một ngày nào đó, giữa họ không còn gì để nói với nhau, thậm chí không bằng cảnhững người xa lạ.

Tan tầm rồi mà cô vẫn đợi ở đây, chắc chắn làcòn chưa ăn cơm. Từ khi nào anh lại thích làm khó cô như vậy? Nếu như cô từ chối, anh sẽ cho rằng cô đang trốn tránh, mặc dù cô hoàn toàn khônghề có ý định từ chối.

Dù sao cũng phải đối mặt, trước kia côkhông hiểu vì sao những người yêu nhau chia tay rồi còn có thể làm bạntốt, thường xuyên gặp mặt tâm sự đủ chuyện trên trời dưới biển. Cô không biết bọn họ làm thế nào, nhưng chí ít thì việc cô có thể làm là: Giả vờ sống rất ổn!

Y Bối gật đầu.

Trần Tử Hàn không hề hỏi côtới đây làm gì, cũng không tỏ ra tò mò. Như vậy cũng tốt, có thể khiếncô an tâm. Hai người cùng nhau đi vào thang máy, nhìn con số trên bảngđiện tử không ngừng giảm dần, giảm dần.

Thang máy có vài ngườinhưng hầu như ai cũng lên tiếng chào anh và tặng cho Vương Y Bối một ánh mắt dò xét. Cô chỉ yên lặng đứng đó, không có bất kỳ phản ứng nào.

Cho dù trong lòng không thoải mái, cô cũng sẽ không tỏ thái độ mỉa mai nàovới họ. Đó là những hành động ngốc nghếch khi còn trẻ cô đã làm, hiệntại không thể nào hoài niệm lại được.

Xuống tới đại sảnh tầngmột, Trần Tử Hàn bảo cô đợi anh đi lấy xe, cô gật đầu, nhưng cái gật đầu ấy của cô lại khiến anh đi rồi vẫn không kìm được mà quay lại nhìn côthêm một chút. Có lẽ là không quen chăng? Anh thật không ngờ một ngườisuốt ngày líu ra líu ríu bên tai mình lại biến thành một người yên tĩnhđến vậy.

Y Bối khẽ cười. Cô hoàn toàn hài lòng với biểu hiện vừarồi của mình. Cô căm hận bản thân trước đây khi bị anh rời bỏ luôn tỏ ra chán chường như không sống nổi. Mặc kệ là thật hay giả, Vương Y Bối bây giờ có thể ung dung thoải mái đứng trước mặt anh được rồi, dù chỉ là tự diễn cho mình xem cũng tốt.

Trần Tử Hàn lái xe tới, hạ cửa kính xuống.

Nụ cười trên mặt Y Bối càng tươi. Chính là chiếc xe này! Ngày nào nó cũngdừng trước cửa công ty cô, để đón một cô gái khác. Cô đã từng đứng bêncửa sổ chỉ để đợi nhìn thấy nó. Giờ phút ấy như đưa cô quay trở lại cuộc sống mà cô hằng mong muốn, cô làm việc ở một công ty bình thường, ôngxã của cô mỗi ngày đều lái xe tới đón cô vào lúc tan tầm…

Rấtnhiều lần sau khi hết giờ làm việc, Y Bối đứng dưới cổng công ty, côlặng lẽ nhìn theo đồng nghiệp từng người, từng người một được đón về.Còn cô, chỉ có thể một mình đứng đó. Đột nhiên có một ngày, cô phát hiện ngoài cổng công ty cô xuất hiện người đàn ông mà cô cho rằng chỉ xuấthiện trong những giấc mơ của mình. Chỉ tiếc rằng, anh đến để đợi mộtngười khác! Cánh cửa kính trong nhìn ra được nhưng ngoài không nhìn vàođược vừa vặn có thể giúp cô che giấu tâm trạng.

Vương Y Bối ngồi vào trong xe, đường nhìn di chuyển ra cảnh vật bên ngoài.

“Muốn đi đâu ăn?” Tiếng Trần Tử Hàn vang lên giữa khoảng không gian trống trải, kéo ánh mắt của cô quay về.

“Trở lại đây chưa lâu lắm, ở đâu có đồ ăn ngon cũng không nhớ nữa, tuỳ anhtới đâu cũng được!” Lời cô nói là thật, cô quả đúng là không biết nhữngthứ đọng lại trong ký ức của cô còn tồn tại hay không.

Nghe Y Bối nói vậy, Trần Tử Hàn liền chuyển bánh lái. Quan hệ giữa hai người họchính xác đã không còn thích hợp để đi tới những địa điểm trong hồi ứcnữa rồi. Con phố đồ ăn vặt ngay ngoài cổng trường đại học của cô là nơimà cô đã từng hí hửng lôi kéo anh tới ăn. Anh còn nhớ rõ vẻ mặt rạng rỡcủa cô khi ấy, thế nhưng, dù con phố đó còn đi chăng nữa thì có thểchứng minh được điều gì đây?

Trần Tử Hàn lặng lẽ quan sát cô qua tấm gương chiếu hậu. Vẫn quen thuộc như thế! Nhưng lại pha lẫn một thứ cảm giác xa lạ…

Rốt cuộc là ai thay đổi? Rõ ràng biết thời gian rất độc ác, vậy mà vẫn cứ ôm hy vọng nó có thể đáng yêu một chút.

Xuống xe, đập vào mắt quả nhiên là một nơi xa lạ. Vương Y Bối theo Trần TửHàn đi vào trong, vừa nãy đã nói tuỳ anh chọn địa điểm nên bây giờ chỉcó thể im lặng mà thôi.

Cô quan sát xung quanh, đây là một nhà hàng đồ Tây. Trần Tử Hàn cầm lấy thực đơn, nhìn cô: “Muốn ăn gì?”.

“Gì cũng được.” Cô không muốn nhìn anh, buột miệng nói ra rồi mới chợt cảm thấy không ổn lắm.

“Hai suất thịt bò tái, tám phần chín.” Nói xong, anh đưa trả thực đơn cho bồi bàn.

Bấy giờ Y Bối mới ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt xẹt qua một chút bất mãn. Cô ghét nhất ăn mấy thứ đồ Tây này.

Từng có thời gian cô khá tò mò về những món ăn này nên đã cùng anh tới thử.Anh giả bộ rất giống, ăn rất ngon miệng, nhưng cô lại không thích chútnào, ức một nỗi không thể lao ra khỏi nhà hàng, sau đó cạch mặt khôngbao giờ bước vào nữa.

“Thịt bò tái ở đây rất ngon!” Trần Tử Hàn vươn tay ra lấy khăn giấy, cũng không thèm để ý tới vẻ mặt của cô.

Y Bối mím môi, vốn nghĩ sẽ lặng yên ăn cho xong bữa cơm này rồi đi, nhưng nghĩ tới món ăn cô đã cảm thấy ảo não.

Trần Tử Hàn khẽ cong bờ môi mỉm cười, anh hoàn toàn đọc được suy nghĩ trongđầu cô. Anh cố ý đưa cô tới đây ăn thứ mà cô không thích, anh muốn thấyvẻ mặt ôn hoà của cô lộ ra một cảm xúc khác, thà trông thấy cô tức giậncòn hơn là thấy bộ dạng trầm mặc không nói một lời của cô.

Bồi bàn mang đồ ăn lên: “Xin mời! Chúc quý khách ngon miệng”.

Y Bối nhìn đĩa thịt bò, cắn răng cầm lấy con dao và cái dĩa, bắt đầu cắt. Cô cắt miếng rất nhỏ mới dám cho vào miệng.

“Không hợp khẩu vị à?”, Trần Tử Hàn nhìn cô: “Có thể nói với đầu bếp kiểu em thích”.

Y Bối ngẩng đầu lên: “Em rất thích”.

Nhà hàng yên tĩnh này thích hợp làm địa điểm hẹn hò cho các cặp tình nhân,vừa nói chuyện thân mật, vừa có thể nhìn đối phương. Trên bàn ăn còn bày một bó hoa hồng tươi cắm trong lọ pha lê tinh xảo. Trang trí giản đơnnhưng lại làm tăng thêm vẻ tao nhã. Chỉ có điều, dù có tao nhã đến mứcnào cũng không bù lại được sự bất mãn trong lòng cô.

“Thế thì tốt rồi, anh còn tưởng em không thích”. Biết rõ cô đang cố gắng đè nén nỗibực tức trong lòng, Trần Tử Hàn vẫn muốn đổ thêm dầu vào lửa. Cô muốnbình tĩnh đối phó nhưng anh sẽ không để cô như ý.

Có một vài thói quen, cho dù được che giấu bởi vẻ ngoài bình thản nhưng thật ra vẫn cứ lộ ra ngoài.

“Anh lo lắng quá rồi!” Y Bối từng phải đối mặt với những vụ làm ăn khó nhằn, mỗi lần cô đều tự nhủ với bản thân, đây là công việc, nhất định phảichịu đựng. Khi bên cạnh mình không có một người đàn ông làm chỗ dựa, thì cô lại càng phải tự nỗ lực, chẳng thể trách được ai.

Trần Tử Hàn chỉ qua quýt nói mấy câu nhưng lại khiến những thứ cô đã cố chịu đựng rất lâu dễ dàng lộ ra ngoài.

Là vì anh quá tài giỏi hay là bản thân cô quá vô dụng?

Anh ấy rõ ràng biết cô không thích ăn đồ Tây mà vẫn đưa cô tới, là vì anhđã quên mất sở thích của cô ư? Hay là xưa nay anh vốn chẳng để tâm?

Chỉ có chút chuyện cỏn con ấy thôi cũng khiến cô phải suy nghĩ. Cô khôngkìm được ngẩng đầu lên nhìn anh, sắc mặt không rõ cảm xúc.

“Lần trước có gặp qua giám đốc Hướng, anh ta có nhắc tới em, nói em là cánh tay đắc lực.”

“Giám đốc quá đề cao em thôi.” Chất lỏng chảy ra trong đĩa thức ăn khiến YBối liên tưởng tới máu trên người con bò, cô mím môi, ép mình bỏ đi ýnghĩ đó.

“Thế ý em là con mắt giám đốc Hướng không tốt sao?” Trần Tử Hàn cố ý làm như hiểu lầm. Anh đã ăn xong, ung dung ngồi nhìn cô.

Trong đầu Vương Y Bối nổi lên vô số suy nghĩ: “Chắc là vậy!”. Cô vốn muốn nói một, hai câu phản bác, nhưng nụ cười kia của anh giống như đang chờ đợi sự phản bác ấy của cô, để rồi tiếp tục nói ra những lời khiến cô khóchịu. Cô không muốn để anh được như ý, nên thẳng thừng kết thúc vấn đềnày ở đây thôi.

“Môi trường làm việc ở Hoa Thịnh quả nhiên rất tốt.” Anh gõ gõ ngón tay xuống bàn.

“Lấy gì mà chắc chắn như vậy?”

“Ít nhất thì nó cũng có thể khiến một người có tâm trạng hay buồn bực trởnên trầm mặc, bình thản. Kiểu người điềm đạm như vậy không phải công tybình thường nào cũng có được.” Ánh mắt anh nhìn cô rất dịu dàng.

Thế nhưng cô lại nhìn ra trong đó thứ khiến cô vô cùng khó chịu. Vì sao lại đồng ý đi ăn với anh ấy chứ? Dù bị coi là trốn tránh cũng còn tốt hơnlà tình huống bây giờ.

“Em no rồi, chúng ta về thôi!” Cô nhẹ thở hắt ra.

Trần Tử Hàn đảo mắt qua miếng thịt bò cô chưa ăn hết: “Em bỏ phí miếng thịt bò rất hợp khẩu vị kia à?”.

Vương Y Bối im lặng một chút, sau đó quay đầu nhìn bồi bàn đang đứng bên kiachờ phục vụ khách: “Không ăn hết có bị phạt tiền không? Phạt baonhiêu?”.

Bồi bàn tròn mắt nhìn cô. Trần Tử Hàn chậm rãi đứng dậy, cười với cô nhân viên kia: “Cô ấy thấy cô đáng yêu nên nói đùa thôi!”.Nói xong, anh đi thanh toán.

Tâm trạng của Vương Y Bối bị anh phá hỏng hoàn toàn.

“Cảm ơn anh đưa em về!” Xuống xe, Vương Y Bối vẫn duy trì nụ cười như lúc đầu.

“Em trở nên khách sáo quá rồi!” Nói xong, Trần Tử Hàn lái xe rời đi ngay lập tức.

Y Bối đứng yên, không chịu thừa nhận rằng, dù bản thân rất khó chịu nhưng cô không thể đưa anh vào danh sách đen. Cô không nên nghĩ về những điều tốt đẹp trong quá khứ mà lẽ ra nên nghĩ về những khuyết điểm, nhữngchuyện làm cô bực bội mới đúng! Như vậy cô mới biết thấy thực ra anh rất đáng ghét.

Chẳng hạn như, mỗi lần cô không chịu đọc sách đều bịanh cốc đầu, mỗi lần cô muốn hưởng ứng trò náo nhiệt nào đó đều bị anhkéo lại, mỗi lần cô không chịu ăn cơm đều bị anh phớt lờ, mỗi lần cô say mê đọc tiểu thuyết điều bị anh tịch thu điện thoại… Những chuyện vụnvặt ấy cứ xuất hiện luẩn quẩn trong đầu cô, nhưng cô nhận ra, cô thật sự không nhớ nổi một khuyết điểm nào của anh.

Nếu anh có khuyết điểm, thì đó có lẽ là: Anh không cần cô nữa!

Tâm trạng Vương Y Bối hoàn toàn bị chính cô đẩy vào tình cảnh hoạ vô đơnchí. Cô quay đầu đi về phía căn hộ, trông thấy cái cây nhỏ ven đường,không nhịn được chạy tới liên tục đá chân vào thân cây. Nhìn lá cây xanh tươi rơi xuống, trong lòng cô lại cảm thấy sảng khoái. Cô dừng chân lại rồi mà cái cây nhỏ vẫn còn không ngừng rung.

Vương Y Bối thở hổn hển, nhìn thân cây bằng ánh mắt hổ thẹn: “Xin lỗi nhé, hôm nay chị không vui, cưng lượng thứ cho chị nhé!”.

Một chiếc lá rơi xuống đầu cô, cô giơ tay lên cầm lấy: “Hoá ra cưng cũng nhỏ mọn như thế!”.

Ở một vị trí gần đấy, Trần Tử Hàn thích thú nhìn cảnh tượng trước mắt, nụ cười thấp thoáng cuối cùng cũng xuất hiện trên gương mặt.

Rấtnhiều lúc, chúng ta đều hay nói một người nào đó đã thay đổi, nhưng chỉnhững ai hiểu rõ người ấy mới biết, dù người ấy thay đổi đi chăng nữanhưng vẫn còn một điểm bất biến, chỉ là chúng ta có muốn tìm ra nó haykhông mà thôi.

Ngày hôm sau, Vương Y Bối lại tiếp tục đến Hoàn Quang. Thư ký nhìn thấy cô, liền tươi cười nói: “Giám đốc chúng tôi đang họp”.

“Không sao, tôi đợi được.” Cô ngồi xuống vị trí hôm qua, lại mở tập tài liệu ra đọc.

Thư ký mang cho Vương Y Bối một tách cà phê. Những người biết điều và không rầy rà như Vương Y Bối khiến cho công việc của cô ta cũng bớt rắc rốiđi khá nhiều, nên cô ta rất có cảm tình với Y Bối.

Kết thúc cuộchọp, Lộ Ôn Diên đi ra ngoài nhìn thấy Vương Y Bối. Anh ta cau mày, không ngờ hôm qua đóng cửa tiễn khách như vậy mà vẫn không khiến cô nhụt chí.

Lộ Ôn Diên ra hiệu cho cô thư ký rồi mới đi vào phòng làm việc. Thư ký lập tức đi tới bên cạnh Vương Y Bối: “Giám đốc Lộ mời chị vào gặp”.

Vương Y Bối gấp tài liệu lại, mỉm cười với thư ký, rồi đứng dậy đi vào phònglàm việc của Lộ Ôn Diên. Lần đầu tiên cô bước chân vào đây, căn phòngquả thực rất có phong cách.

Lộ Ôn Diên ngồi trên ghế xoay, sắcmặt không để lộ cảm xúc, sau khi Vương Y Bối đi vào, anh ta trực tiếpnói thẳng vấn đề không chút e dè: “Cô Vương, chúng tôi đã họp bàn về dựán khu nghỉ dưỡng Lam Sơn với Quảng Vũ, và hiện tại cũng đã đi đến thoảthuận cụ thể. Trong vòng năm phút, cô có thể thuyết phục tôi từ bỏ mộtcông ty có thực lực mạnh hơn Hoa Thịnh rất nhiều hay không?”.

Vương Y Bối đi lên trước, đặt tập tài liệu trên bàn Lộ Ôn Diên. Anh ta lướtmắt qua: “Cô định nói với tôi cái này?”. Vẻ coi thường hiện rõ trên mặt.

Vương Y Bối từ lâu đã nghe nói, người đàn ông này là một kẻ không thèm để mắt tới bất cứ ai, một khi anh ta đã không muốn thì đừng hòng có ai thayđổi được suy nghĩ của anh ta.

“Phó giám đốc của anh từng khen môi trường làm việc ở Hoa Thịnh rất tốt, tôi tin giám đốc Lộ cũng biết rõ?”

Lộ Ôn Diên thay đổi sắc mặt, thấy Vương Y Bối cười rất tự tin. Đây là lầnđầu tiên có một cô gái đối diện với anh ta bằng thái độ thản nhiên đếnvậy, dù anh ta tỏ ra cương quyết cự tuyệt cũng không khiến cô dao động.

Lộ Ôn Diên nhếch mép.

Vương Y Bối vẫn nhìn anh ta, nói tiếp: “Tuy Hoa Thịnh chỉ là một công ty nhỏ, nhưng cũng đã thành lập được một thời gian dài, mấy năm gần đây táchbiệt khỏi tổng công ty nhưng nhân viên chúng tôi vẫn bám trụ ở công tykhông dời”.

“Cô muốn nói gì?”

“Giám đốc Lộ là người thôngminh, đương nhiên hiểu rõ, Hoa Thịnh là một nơi làm việc không tồi, nhân viên lâu năm ở đó nhất định có cảm tình với công ty.” Vương Y Bối không rời mắt khỏi anh ta, cô hiểu rõ, nói về kế hoạch, về phương án hợp tác, nhất định không thể thắng được Quảng Vũ, nhưng… Cô mỉm cười: “Đặc biệtlà cô Giang”.

Ánh mắt Lộ Ôn Diên đột nhiên sắc bén, tay đặt trênbàn, rõ ràng tâm trạng của anh ta lúc này không tốt: “Không có ai nóicho cô biết, tôi ghét nhất bị người khác uy hiếp sao?”.

Vương YBối rất bình thản: “Giám đốc Lộ bí mật kết hôn nhiều năm như vậy, hẳn là cũng không muốn cho người khác biết bà xã của mình là ai phải không?”.

Cô vẫn còn muốn tiếp tục chơi, ánh mắt nhìn Lộ Ôn Diên không hề sợ hãi.

Lộ Ôn Diên trầm mặc hồi lâu rồi bật cười: “Để Hướng Vũ Hằng đích thân tới đây nói chuyện với tôi”.

Vương Y Bối thở phào: “Cảm ơn giám đốc Lộ đã cho Hoa Thịnh cơ hội này!”.

Lộ Ôn Diên không đáp, chỉ lắc đầu ngán ngẩm. Không ngờ người phụ nữ này lại can đảm đến vậy.

Vương Y Bối thong thả rời khỏi phòng làm việc của Lộ Ôn Diên.

Khi cô đứng bên cửa kính của Hoa Thịnh để nhìn Trần Tử Hàn đến đón Giang ỶPhi, nhiều lần cô thấy không phải xe của Trần Tử Hàn, mà là một chiếc xe sang trọng màu đen bóng, toả ra khí chất uy nghiêm đặc biệt. Chiếc xeđó cô cũng từng được nhìn thấy ở một nơi khác, chính là xe của Lộ ÔnDiên. Cả thành phố này chỉ có một chiếc.

Tin đồn truyền tai nhaurằng Lộ Ôn Diên rất ít có quan hệ qua lại với phụ nữ, xưa nay đều khôngdính dáng gì tới những vụ tai tiếng, tuy nhiên vài năm trước anh ta từng có một trận đại chiến với gia đình, nghe đâu bố mẹ anh ta còn tuyên bốtừ mặt anh ta. Thời điểm đó cũng là lúc Hoàn Quang đang ở trong tìnhhình khó khăn.

Sự việc đó đủ khiến vị trí của Hoàn Quang bấpbênh, dựa vào gia thế như vậy, nhưng cũng chỉ vì chuyện hôn nhân mà chấm dứt. Có một vài người đàn ông, trong mắt người khác, khuyết điểm củaanh ta chính là cả đời yêu một người con gái mà không hề dao động.

Cũng thật tình cờ, một lần Vương Y Bối bắt gặp Lộ Ôn Diên tự mình lái xe,đến một đầu ngõ nhỏ thì mất hút. Sau khi tan ca, Giang Ỷ Phi cũng đi vềphía con ngõ đó.

Một người đàn ông thành đạt có thể dễ dàng đểcho người phụ nữ của mình đi nơi khác làm việc, hơn nữa không hề quấyrầy mà còn tự mình lái xe đến đón, cẩn thận không để người khác pháthiện, rõ ràng là anh ta rất quan tâm tới người con gái đó.

Điều này chứng tỏ, cô gái kia chính là điểm yếu của Lộ Ôn Diên.

Vương Y Bối đứng trong thang máy, cười chua chát. Một tình yêu cảm động nhưvậy mà cô cũng nỡ lợi dụng để đạt được lợ ích của bản thân ư?

Chỉ cần có cơ hội, cô đều sẵn sàng. Con người của cô quả nhiên rất đángghét, dù đã đạt được mục đích mà vần dằn vặt bản thân. Không phải là vìcô áy náy với người khác, mà là cô tự căm ghét chính mình.

LúcTrần Tử Hàn tới văn phòng, đúng lúc thấy Lộ Ôn Diên ném tập tài liệusang một bên: “Gọi điện cho Thân Thiệu An, xin lỗi anh ta, nói tôi sẽhợp tác với người khác”.

Trần Tử Hàn hoài nghi nhìn Lộ Ôn Diên: “Anh xác định là muốn em gọi?”.

Lộ Ôn Diên chợt nghĩ tới điều gì đó: “Bỏ đi! Tôi bảo người khác gọi”. Nóirồi anh ta bật cười: “Hôm nay tôi bị một người phụ nữ uy hiếp! Thậtlà…”.

“Cảm giác thích chứ?”

“Tôi thích phụ nữ can đảm!”

Trần Tử Hàn hừ lạnh: “Có mà anh đang hứng chí trong đầu suy nghĩ xem về nhàlàm thế nào để khoe công trạng thì có”. Về điểm này, làm việc với Lộ ÔnDiên nhiều năm, Trần Tử Hàn có thể nhìn rõ mồn một.

Lộ Ôn Diênkhông phản bác, anh ta chỉ thầm nghĩ, về nhà sẽ cố ý xị mặt ra mà nóimình đã thua lỗ nhiều thế nào cho Hoa Thịnh, tất cả đều là vì nể mặtGiang Ỷ Phi. Anh rất muốn hưởng thụ sự dịu dàng của bà xã, cảm thấy cuộc sống như vậy thật hoàn hảo.

Trần Tử Hàn nhặt bản kế hoạch từ dưới sàn nhà lên, hàng lông mày nhíu lại.

Lộ Ôn Diên trông thấy biểu hiện của Trần Tử Hàn như vậy, bấy giờ mới chợtnhớ ra chuyện quan trọng: “Kế hoạch này cậu đích thân xem đi, cứ để vậychắc chắn không ổn. Nên làm thế nào cậu tự biết, đừng có để mọi thứ hỏng bét! Lam Sơn là dự án quan trọng nhất nửa năm tới đây”.

“Em biết rồi! Chi tiết cụ thể, anh tự đi thương thảo hay là…”

Lộ Ôn Diên chợt cảm thấy có gì kỳ lạ: “Cậu có vẻ rất hứng thú với dự án này nhỉ?”.

“Vậy anh tự đi đi!” Trần Tử Hàn buông bản kế hoạch xuống, xoay người đi ra phía cửa.

Lộ Ôn Diên quan sát anh, mãi đến lúc thấy Trần Tử Hàn ra tới cửa rồi mớigọi lại: “Cậu còn nóng nảy hơn cả ông chủ như tôi cơ đấy!”. Trần Tử Hànquay đầu lại, anh ta nói tiếp: “Giao chuyện cậu đang phụ trách cho giámđốc Uông, cậu qua nhận vụ này!”.

Trần Tử Hàn gật đầu.

Lộ Ôn Diên bật cười: “Cái cô Vương kia, còn khiến tôi nhớ tới lần đầu tiên gặp cậu!”.

Cũng là gan lì ngồi đợi, mặc dù anh ta đã đóng cửa tiễn khách. Dáng vẻ ngồiđợi một mình cam chịu ấy lại khiến người khác lần đầu nhìn thấy đã cóthể cảm nhận được hoài bão trong lòng anh lớn thế nào.

Trần TửHàn đã khi ấy đã khiến cho Lộ Ôn Diên nổi lên kích động muốn lôi kéongười về phe mình. Nhiều năm qua, năng lực của Trần Tử Hàn quả nhiên đãchứng minh mắt nhìn người của Lộ Ôn Diên quả không tầm thường.

“Hoá ra hồi ức của anh còn có cả em nữa cơ đấy!” Trần Tử Hàn cười hờ hững: “Em ra ngoài đây!”.

Lộ Ôn Diên gật đầu.

Sau khi Hướng Vũ Hằng từ Hoàn Quang đàm phán trở về, nhân viên trong côngty ai nấy đều rất phấn khởi. Có thể hợp tác với Hoàn Quang đồng nghĩavới việc Hoa Thịnh đã bước lên một nấc thang mới. Nếu như dự án này hoàn thành tốt, tương lai của Hoa Thịnh chắc chắn sẽ đầy hứa hẹn. Chỉ cóđiều, Hướng Vũ Hằng lại chẳng nói chẳng rằng đi thẳng về văn phòng củamình trước ánh mắt đang căng tràn hào hứng của mọi người.

Nhậnthấy thần sắc của Hướng Vũ Hằng khác lạ, Vương Y Bối liền đi theo anh ta vào phòng làm việc. Cô đứng ở cửa gõ hai tiếng lên cánh cửa: “Anh có vẻ hoàn toàn không mấy hứng thú với lần hợp tác này với Hoàn Quang nhỉ?”.

Hướng Vũ Hằng ủ dột, hai tay bắt chéo sau lưng, vầng trán cau lại: “Bố tôitừng nói, tôi rời khỏi bố chỉ được chừng hai, ba năm rồi sẽ nhất địnhphải quay lại về cầu cạnh bố. Lúc ấy tôi còn tràn ngập tự tin mà cườinhạt với những lời ấy. Còn bây giờ…”. Năm xưa khi anh mới về nước, hiệpđịnh giữa anh và bố chính là ông giao một công ty con cho anh quản lý,nhưng phương thức hoạt động thế nào là do anh quyết định.

http://luv-ebook.com/forums/index.php

Vương Y Bối lặng lẽ nhìn Hướng Vũ Hằng, khẽ cắn môi. Hướng Vũ Hằng ngay từđầu đã biết thân phận của Giang Ỷ Phi nhưng anh không cho phép bản thândùng một người phụ nữ làm con bài. Điều này thực ra cũng là một phầntính cách kiên quyết của anh. Cho dù sự kiên trì ấy không thể giúp anhđi một đường thông suốt trong xã hội này, nhưng điều đó cũng không thểchứng mình rằng anh đã sai.

“Anh như vậy khiến tôi cảm thấy kính nể.” Vương Y Bối khẽ cười, nụ cười vô cùng điềm tĩnh.

“Không phải là đang châm chọc tôi đấy chứ?” Hướng Vũ Hằng nheo mắt. Về chuyệnnày, quả thực là anh có phần không thoải mái lắm, nhưng cũng không đếnmức khiến anh phải sinh lòng hoài nghi đối với mọi người xinh quanh. Mỗi người đều có một quan điểm riêng về cuộc sống.

“Tôi rất nghiêmtúc. Phần lớn mọi người đều phải thay đổi để thích ứng với xã hội này,tìm được con đường sinh tồn thuộc về bản thân. Nhưng tôi còn kính nể anh hơn là bởi vì anh là một người kiên trì, không bao giờ chịu từ bỏ, kểcả khi đối mặt với khó khăn”. Y Bối lắc đầu: “Chỉ có điều, tôi không làm được như vậy”.

Hướng Vũ Hằng nhìn cô hồi lâu: “Dự án Lam Sơn kia, cô đảm nhận!”.

“Cái gì?”

“Cô giúp công ty chiếm được hợp đồng đó thì đương nhiên phải để cô phụ trách rồi, chẳng lẽ cô sợ không đảm đương nổi?”

“Xem ra, nếu muốn chứng minh năng lực bản thân thì tôi phải tiếp nhận thôi!” Vương Y Bối cố ý thở dài. Cô biết đây mới là lúc thể hiện mình.

Vương Y Bối cùng tổ dự án tới Lam Sơn thăm dò tình hình, trước là để hiểu rõđịa hình Lam Sơn, sau là để tìm ra một phương án khả thi có thể áp dụngđược với nơi này. Ngồi trong xe nhìn ra ngoài, Y Bối mới hiểu ra nụ cười khinh thường của Lộ Ôn Diên không phải không có cơ sở. Bản kế hoạch của cô và Hướng Vũ Hằng đúng là thiếu cơ sở thực tế. Lam Sơn rất rộng, điểm đặc biệt nhất là nằm trên một ngọn núi, đường cao tốc tựa như một conrắn khổng lồ quấn quanh chân núi, bốn phía đều phủ cây cối xanh tươi.

Vào trong Lam Sơn rồi mới cảm thấy con người tách biệt hẳn với chốn phồnhoa, náo nhiệt. Bầu không khí trong lành, mát mẻ, có thể tưởng tượng racảnh sắc trên đỉnh Lam Sơn kiều diễm đến thế nào.

Đường không quá dốc nhưng xe chạy lên vẫn khá chậm. Lúc đi được một đoạn khá xa, haibên cây cối càng lúc càng thưa thớt, có thể nhìn thấy rõ cả những lùmhoa dại. Những cây hoa thân dây leo màu hồng phấn lan rộng trên sườnnúi, từng mảng lá xanh um tươi tốt, cúc vàng lại mọc đơn độc từng khóm,khác hẳn với loài hoa mày hồng kia. Từ trong xe nhìn ra bên ngoài có thể thấy một thảm cỏ mênh mông như mạ non, ngọn cây bị gió đung đưa nhưđang không ngừng lắc đầu. Thỉnh thoảng lại xuất hiện một vào loài câydại không tên.

Phong cảnh trước mắt hoàn toàn chưa chịu bất kỳ sự tác động nào của bàn tay con người, giống như một vật báu được cất giữcẩn thận. Nếu là cô, nhất định cô cũng mong muốn được tới nơi này, hoàvào thiên nhiên gần gũi, không cần bất cứ ai dẫn dắt giới thiệu, làm vậy lại có cảm giác thiếu tôn trọng khung cảnh mỹ lệ này.

Xe dừnglại trên đỉnh núi Lam Sơn. Điều khiến Vương Y Bối mừng rỡ nhất chính là ở nơi này vẫn vẹn nguyên vẻ hoang sơ, hoàn toàn chưa bị khai thác, khắpnơi đều là những tảng đá phủ đầy rêu xanh, cây cối mọc chen chúc tựnhiên.

Trên đỉnh núi còn có một căn nhà nhỏ làm nơi nghỉ chân.Căn nhà này do Hoàn Quang xây dựng, cử người tới đây trông nom để ngănchặn sự khai phá trước khi họ đưa ra phương án cuối cùng về khu nghỉdưỡng.

Xuống xe, Vương Y Bối quan sát cảnh vật xung quanh. Đúnglà một món bảo bối của thiên nhiên. Nếu cô được lựa chọn, cô sẽ cứ để nó nguyên vẹn như vậy, đây chính là một thiết kế hoàn mỹ nhất rồi. Thậtđáng tiếc!

Mọi người đã sắp xếp chỗ nghỉ ngơi, có phần sơ sài nhưng cũng đành chấp nhận.

Chỉ có Vương Y Bối là suy nghĩ tới chuyện khác. Con đường này, chạy xe đếnđể du ngoạn thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng vận chuyển nguyênvật liệu thì chắc chắn sẽ tổn hao rất nhiều nhân lực và chi phí, hơn nữa thời gian cũng không đảm bảo. Cô không rõ Hoàn Quang cần một phương ánnhư thế nào, nhưng căn cứ vào tính cách Lộ Ôn Diên mà nói, nếu như không đáp ứng được yêu cầu của anh ta, kiểu gì anh ta cũng sẽ chọn đối táckhác. Hiện tại công ty cô chỉ là đang nắm giữ một cơ hội mà thôi.

Vương Y Bối ngồi trong chòi nghỉ chân, đăm chiêu suy nghĩ. Làm việc nhiều năm rồi, thực ra cô vẫn chưa từng tham gia vào những việc thế này, vì saocô lại không từ chối Hướng Vũ Hằng? Bản thân cô cũng không rõ, có lẽ làvì muốn thách thức bản thân một lần chăng? Thôi thì cố gắng hết sức làđược rồi, cô không thích cứ bó buộc bản thân mãi.

Tuy nhiên, vấnđề thực sự nan giải. Cho dù đưa ra được phương án có tính thuyết phụccao với Lộ Ôn Diên, nhưng việc vận chuyển nguyên vật liệu thì không dễdàng giải quyết ổn thoả, có thể sẽ phải kéo dài thời gian.

Y Bối thuận tay dứt một cọng cỏ, bỏ vào trong miệng.

Lúc nhận được điện thoại của Lương Nguyệt, cô vẫn còn chưa nghĩ ra được ý tưởng nào.

“Hợp lớp nhất định phải tới đấy!” Lương Nguyệt vừa mở miệng đã nhả ra mộtcâu mệnh lệnh. “Lần này họp mặt khác mọi lần, mọi người tham gia rấtđông đủ, cuối tuần này đi Nông Gia Lạc[1] ngày một đêm. Thế nào? Thíchkhông?”.

[1] Những khu nông trang có hình thức du lịch, nghỉ ngơi.

“Cậu đúng là rối tính rối mù! Đã bắt người ta nhất định phải tới rồi mà cuối cùng còn hỏi một câu ra vẻ tôn trọng nhân quyền lắm không bằng!”

“Vậy ý cậu là sẽ tới đúng không? Tớ biết mà, tớ đợi cậu!” Lương Nguyệt không cho cô có cơ hội lên tiếng, vừa nói xong cô đã lập tức dập máy.

Vương Y Bối bất lực nhìn di động tắt ngấm. Cô bạn này đúng thật là!

Cô lắc đầu, đứng dậy quay về căn nhà nhỏ để bàn bạc một vài chi tiết vớimọi người trong tổ dự án. Trước mắt cứ quan sát kỹ địa hình ở đây đã,sau đó sẽ dựa vào tình trạng đất đai mà quyết định nên xây dựng kiểuphòng nghỉ thế nào.

Những chuyên gia về mảng này ở lại Lam Sơn,còn Vương Y Bối không quen với nơi này nên một mình quay về thành phốtrước, tuần sau sẽ lại tới. Cô vừa xuống núi thì bắt gặp một chiếc xechạy ngược hướng. Chiếc xe ấy cứ thế lướt qua cô, giống như một quãngđời đã trôi qua của họ.

Cuối tuần, Vương Y Bối vẫn tới địa điểmmà Lương Nguyệt đã nói. Mọi người và cả Lương Nguyệt đều có người đicùng, chỉ có cô là vẫn một mình. Cả lớp tụ tập tại một địa điểm sau đómới lên xe du lịch đi tới Nông Gia Lạc.

Gần đến giờ xuất phát,mọi người đã tới khá đông đủ, nhiều người bắt chuyện với cô, hỏi thămtình hình công việc và cuộc sống, cô cũng đã quen rồi. Kiểu gì cũng sẽcó những câu hỏi như: “Cậu làm việc ở đâu?”, “Lấy chồng chưa?”, nếu aiđó đã kết hôn rồi thì nhất định sẽ bị hỏi: “Có con chưa? Trai hay gái?”…

Cô vẫn trả lời rất bình thản.

Cũng may là trước khi đi, Vương Y Bối đã sớm có chuẩn bị. Cô lôi kéo UôngThiển Ngữ cùng đi với mình, tránh tình trạng cô phải cô độc ngồi mộtchỗ. Vừa nhìn thấy Uông Thiển Ngữ xuất hiện, Y Bối liền kéo cô ấy đếntrước mặt Lương Nguyệt: “Đây là người tớ đã từng kể với cậu, bạn tốt của tớ, Uông Thiển Ngữ”.

Lương Nguyệt và Uông Thiển Ngữ cùng quansát đối phương rồi chào hỏi nhau. Lương Nguyệt cầm lấy tay Uông ThiểnNgữ, nói: “Cảm ơn cậu đã chăm sóc con bé bốc đồng này!”.

“Tớ bốc đồng lúc nào?” Vương Y Bối bĩu môi.

Trong khi ba người các cô đang trò chuyện sôi nổi thì đột nhiên ai đó kêulên: “Hướng Thần đến rồi đấy à? Trần Tử Hàn đâu sao không đi cùng cậu?”.

Vương Y Bối nhếch môi. Cố ý nói lớn tiếng để cho cô nghe thấy chứ gì?

Năm xưa hình như trong lớp còn có một nhóm là “Hướng Thần đảng”, suốt ngàyxun xoe bên cạnh Hướng Thần, ủng hộ Trần Tử Hàn chia tay cô để đến vớiHướng Thần.

Hướng Thần còn chưa kịp trả lời thì nam chính cũng xuất hiện.

“Xin lỗi mọi người, bận chút việc nên đến muộn!” Trần Tử Hàn nói với giọng áy náy.

Đông đủ rồi, tất cả cùng lên xe.

Vương Y Bối và Uông Thiển Ngữ ngồi cùng nhau, Trần Tử Hàn ngồi ghế phía saucác cô. Vương Y Bối chẳng nói chẳng rằng nhưng lại hết sức chăm chú nghe Trần Tử Hàn và Hướng Thần nói chuyện với nhau. Hai người họ nói rấtnhiều vấn đề xa lạ với cô, giống như chưa từng có liên quan gì tới côcả.

Cô biết Hướng Thần cố ý, nhưng khi nghe thấy vậy trong lòngcô vẫn cảm thấy đau xót. Vị trí bỏ trống sau khi cô rời đi, đã có mộtngười thay thế…

Uông Thiển Ngữ khẽ lay tay cô. Y Bối quay sang mỉm cười để cô ấy yên tâm.

Đến Nông Gia Lạc, dù ở đây có phần hơi lộn xộn nhưng mọi người vẫn rất hàohứng. Vừa xuống xe đã có người gào đói, vội vàng lấy dụng cụ nướng thịtra bắt đầu nấu ăn.

Vương Y Bối đứng một bên nhìn mọi người bận rộn.

Chức danh “lớp trưởng Trần Tử Hàn” tựa hồ đã ăn sâu trong đầu mọi người, aicũng tuân thủ sự chỉ huy của anh. Cô nhìn bóng dáng kia, vô thức xoayngười đi.

Thịt đã tẩm gia vị, bếp nướng cũng nhóm lửa xong, mọi người lấy đồ ăn ra, cho lên vỉ nướng.

Lương Nguyệt liếc về phía bếp: “Nướng thế kia thì bao giờ mới được ăn? Nướngxong thì cũng chết đói cả với nhau rồi, sao không bỏ tất cả vào nướngcùng lúc đi?”

“Đề nghị không tồi!” Ai đó lên tiếng hưởng ứng, bắt đầu tìm củi chất thành một đống lớn.

Vương Y Bối kéo Uông Thiển Ngữ tới bên cạnh bếp lửa mà Lương Nguyệt vừa mới nhóm xong, sau đó lấy đồ ăn cùng nhau nướng.

Vương Y Bối cầm lấy một cái đùi gà dày thịt, ngồi nướng thịt thế này khiến trong lòng cô dễ chịu đôi chút.

Lửa khá lớn, cô lùi lại đằng sau theo quản tính. Những đốm lửa li ti bắntung toé khiến tay cô khẽ run lên, đùi gà trong tay rơi xuống đất. Cônhìn vào nó, đột nhiên cảm thấy bực bội.

Uông Thiển Ngữ thấy côchợt ngây người ra, đang định kéo cô lại an ủi một chút nhưng còn chưakịp phản ứng thì đã có một người khác xuất hiện trước mặt Y Bối.

“Cho em.”

Vương Y Bối ngẩng đầu, trông thấy gương mặt quen thuộc, trên tay anh là một cái đùi gà đã nướng xong.

Mọi người đều nhìn về phía hai người họ.

Cô đẩy anh ra: “Giờ em không muốn ăn nữa”.

Nếu hiện tại chỉ có một mình, cô nhất định sẽ khóc lớn một trận. Khóc vì miếng đùi gà kia rơi, cô không thể ăn!

Một câu nói trong hồi ức, thỉnh thoảng lại vang vọng bên tai cô: “Em muốn cái gì anh cũng sẽ mang về cho em…”.

Mọi người đều là người thông minh, chỉ lặng im nhìn, cho dù trong lòng có bao nhiêu liên tưởng cũng sẽ không ai đi hỏi đương sự.

Màn đêm phủ xuống, Y Bối đứng giữa khoảng đất trống bên ngoài gian nhà, ngẩn ngơ nhìn về phía trước.

Uông Thiển Ngữ đi tới bên cạnh cô, vai sóng vai, ánh mắt cũng nhìn thẳng về phía trước.

“Y Bối!” Uông Thiển Ngữ khẽ gọi: “Có chuyện này tớ vẫn luôn giấu cậu”.

“Chuyện gì?”

“Anh ấy từng đi tìm cậu.” Uông Thiển Ngữ ngừng một chút, quan sát sắc mặtVương Y Bối: “Cái đêm cậu khóc lóc chạy tới nhà tớ, anh ấy đã tới tìmcậu”.

Cô lặng im nhìn Uông Thiển Ngữ, không lên tiếng.

Uông Thiển Ngữ thở dài: “Khi ấy thấy cậu quá đau khổ, tớ nghĩ, cho dù anh ấy có tìm cậu về thì sao chứ? Nếu người con trai này khiến cậu sống khổ sở như vậy, thì hai người làm sao có thể tiếp tục ở bên nhau được nữa? Vìthế, tớ đã không nói cho anh ấy biết lúc ấy cậu đang ở trong nhà tớ”.Uông Thiển Ngữ dừng lại, không nói tiếp việc Trần Tử Hàn cũng đoán được Y Bối ở đó.

Vương Y Bối mím môi, nhưng nghe xong thì cũng chỉ khẽcười: “Nói thật đi, có phải cậu cảm thấy chúng tớ không hợp nhau haykhông?”.

Uông Thiển Ngữ im lặng.

Vương Y Bối ngày ấy ngâythơ, đáng yêu, một cô gái như vậy thực sự cần một người đàn ông yêuthương, chiều chuộng hết lòng, vĩnh viễn không được để cô ấy rơi lệ,không được khiến cô ấy bị tổn thương.

Nhưng Trần Tử Hàn lúc đókhông có khả năng ấy. Hơn nữa, Y Bối cũng không phải một cô gái hiểulòng người khác. Nếu như đánh giá hai người họ có hợp nhau hay không,chỉ có thể nói rằng, thời điểm ấy, họ không hợp nhau.

“Cậu đã làm đúng.” Vương Y Bối dựa vào vai Uông Thiển Ngữ. Năm đó, cô và Trần TửHàn đã đi tới đường cùng cho dù có gặp mặt thì cũng chỉ mang lại đau khổ cho nhau mà thôi.

Đứng trên tầng hai nhìn xuống dưới, Hướng Thần quay đầu lại nói với người phía sau: “Vì sao không giải thích?”.

Trần Tử Hàn trầm mặc đứng đó, không trả lời, cũng không bỏ đi.

“Thực ra tớ rất muốn biết, cậu có từng hối hận hay không?”

Anh liếc nhìn cô: “Không”.

Anh chưa từng hối hận, chỉ cảm thấy thật tiếc nuối.