Đừng Nói Nhiều, Tới Theo Đuổi Em Đi!

Chương 8




Trong trí nhớ của Phàn Kỳ, Hứa Vị Trì làm việc luôn luôn có chừng mực.

Ít nói nên không bị nói nhiều sai nhiều, đối nhân xử thế vô cùng có phong độ thân sĩ, lại còn biết tiến biết lùi, cho thấy gia giáo vô cùng tốt. Những điều này, Hứa Vị Trì đều làm được hết.

Đương nhiên không chỉ có vậy.

Hứa Vị Trì rất quan tâm đến em trai nên cũng tiện thể quan tâm đến thầy giáo của em trai, ngày nào cũng tự mình mang trái cây, trà, bánh lên, có đôi khi còn tự đem bữa khuya lên cho họ.

Đây chỉ mới là mặt ôn nhu của anh ấy, mà trong mắt Phàn Kỳ, cậu còn có thể nhìn xuyên qua đó thấy được những gì nữa?

Hầy, cậu còn thấy được cơ bắp cường tráng như ẩn như hiện của Hứa Vị Trì. Cũng chính vì phần cơ bắp này, cậu có thể không ngừng liên tưởng tới rất nhiều nơi bí ẩn khác.

Hứa Vị Trì đại khái chính là dạng người khi mặc áo thì nhìn có vẻ gầy nhưng cởi áo lại săn chắc, tỉ lệ hay đường cong cơ thể đều hoàn mỹ.

Thế nên sau khi từ từ tiếp xúc với nhau mỗi ngày, Phàn Kỳ không thể không nảy sinh ý nghĩ không an phận với anh trai này được.

Hứa Vị Trì rất dễ được yêu thích, dường như anh làm gì cũng có thể khiến người ta rung động.

Hiện tại, anh vẫn còn giữ thói quen tốt đẹp của trước kia, ít nói, lễ phép, biết lấy lùi làm tiến.

Rõ ràng hôm qua còn làm chuyện thân mật đến thế, nói với Phàn Kỳ những lời khiến người ta nóng hết cả người, nhưng bây giờ lại khách khách khí khí, cậu còn làm gì được nữa đây.

Hứa Vị Trì ngồi xuống ghế sofa đơn cách Phàn Kỳ hai mét, xạ lạ như bạn bè mới quen.

“Bị sốt không nên uống rượu.”Hứa Vị Trì vừa nói vừa lấy thuốc trong túi ra.

Phàn Kỳ ồ một tiếng.

Hứa Vị Trì lại hỏi: “Em vừa uống rồi à?”

Phàn Kỳ gật đầu: “Uống rồi.”

Hứa Vị Trì quay đầu nhìn Phàn Kỳ, hình như vì Phàn Kỳ uống rượu mà có chút tức giận.

Phàn Kỳ suy nghĩ một chút: “Sao vậy? Em không được uống hả?”

Hứa Vị Trì: “Uống rượu rồi thì không uống thuốc được.”

Phàn Kỳ nhàn nhạt à một tiếng: “Vậy thì không uống thuốc là được, dù sao em bệnh cũng không nặng lắm.”

Hứa Vị Trì suy nghĩ những lời này của Phàn Kỳ một lúc lâu, cuối cùng mới cầm lấy cái ly trên bàn, đưa tới: “Em uống nước đi.”

Phàn Kỳ cúi đầu nhìn cái ly: “Nước này không phải vừa mới nấu à?”

Hứa Vị Trì: “Tôi lấy hai cái ly đảo qua đảo lại rồi.”

Phàn Kỳ: “…”

Đâu phải chuyện gì to to to to to tát lắm đâu!!!

Phàn Kỳ, tim mày đột nhiên đập mạnh vậy làm gì?

Chuyện nhỏ thôi mà?

Hừm, anh đã bất nhân vậy đừng trách tôi bất nghĩa.

Phàn Kỳ quay mặt lại cười với Hứa Vị Trì, lộ ra đôi má lúm đồng tiền: “Cảm ơn anh.”

Hứa Vị Trì nhẹ nhàng ừ: “Không có gì.”

Phàn Kỳ thò đầu ra: “Anh ơi, em với không tới.”

Hứa Vị Trì thoáng dừng một lát, hơi đứng lên đẩy ly sang, nhưng nhìn bộ dạng Phàn Kỳ còn không có ý định vươn tay ra.

Phàn Kỳ: “Anh giúp em đi.”

Khuôn mặt Hứa Vị Trì dần lộ ra vẻ khó xử.

Phàn Kỳ tiếp tục: “Tay em hơi hơi đau.”

Hứa Vị Trì nhíu mày nhín tay của Phàn Kỳ: “Tay em làm sao thế?”

Phàn Kỳ chỉ nói: “Đau.”

Vừa nhìn là biết giả vờ, Hứa Vị Trì thầm nghĩ nửa giây rồi lập tức đứng dậy, đến ngồi cạnh Phàn Kỳ, nhưng vẫn chừa ra một khoảng trống vừa đủ cho một người ở giữa.

Hai tay Phàn Kỳ đút vào túi, chờ anh giúp mình uống nước

Hứa Vị Trì kê ly đến bên miệng Phàn Kỳ, Phàn Kỳ chu môi, để nước thuận thế chảy vào.

Thật ra động tác đút nước này không hề giúp người ta dễ uống hơn chút nào, nếu phối hợp không tốt ngược lại còn làm mọi thứ khó khăn hơn, cậu uống hai ngụm xong lập tức không muốn uống nữa.

Đúng lúc này cậu nhìn thấy bên ngoài ban công thò ra một cái đầu.

Phàn Kỳ chớp mắt một cái.

Dưới góc nhìn của Tề Việt hiện tại, Hứa Vị Trì đưa lưng về phía hắn, đầu anh và đầu Phàn Kỳ hơi chéo nhau, trông cực kì giống như hai người đang trao nhau một nụ hôn thắm thiết vậy.

Cậu nhìn thấy Tề Việt giơ ngón cái với mình.

“Khụ khụ khụ.” Phàn Kỳ bị động tác của Tề Việt làm sặc cả nước, nuốt được ngụm nước mới thấy đỡ hơn một chút.

Hứa Vị Trì thu tay lại, thấy cậu không sao thì đặt ly xuống.

Hứa Vị Trì: “Em còn đau chỗ nào nữa không?”

Phàn Kỳ lắc đầu: “Không có.”

Hứa Vị Trì: “Tay em thì sao?”

Phàn Kỳ: “Không sao hết.”

Hứa Vị Trì lại nói: “Ban nãy bạn em nói còn nữa mà.”

Phàn Kỳ: “Cậu ta nói đại đó.”

Hứa Vị Trì nhìn cậu: “Đừng gạt tôi.”

Phàn Kỳ dừng một lát, trong lòng thầm mắng mẹ nó, tủi thân nói: “Nếu có thì cũng là đau trong lòng,” cậu ôm ngực: “Anh sắp phải đi rồi, em buồn lắm.”

Hứa Vị Trì từ từ nâng mí mắt lên, nhẹ nhàng hít một hơi rồi chậm rãi thở ra: “Tôi đang hỏi nghiêm túc.”

Phàn Kỳ tiếp tục chọc anh, vẻ mặt rất thiếu đòn: “Em cũng đau lòng nghiêm túc mà.”

Phàn Kỳ nói xong lại nhìn kỹ Hứa Vị Trì, nhìn anh có vẻ sắp tức giận nhưng rất nhanh đã kiềm lại.

Hứa Vị Trì gật đầu: “Không sao thì tốt.”

Dù sao cơ thể này đã không còn là cơ thể hồi 19 tuổi nữa, đã khỏe hơn rất nhiều rồi. Lần phát sốt này không khó chịu như lúc đó nữa, thậm chí một chút cảm giác cũng không có.

Mà cũng có thể là do cảm giác đau mông đã lấn át tất cả, những đau đớn khác trên cơ thể đều trở thành phù du.

Phàn Kỳ cầm ly nước lên, đột nhiên nghĩ đến một việc.

Cậu quay đầu hỏi Hứa Vị Trì: “Sao anh biết địa chỉ nhà của em?”

Hứa Vị Trì nói: “Hứa Dục đã từng gửi album sang cho em.”

Phàn Kỳ gật đầu rồi lại cầm lấy ly nước, quả nhiên là vậy.

Nhwung nghĩ tới một chuyện khác, cậu lại đẩy ly ra: “Không phải anh ra sân bay rồi à?” Phàn Kỳ nói xong thoáng nở nụ cười: “Có phải vì em nên anh quay lại đúng không?”

Hứa Vị Trì suy nghĩ: “Lịch trình bị thay đổi, tối nay tôi có việc cần làm.”

Phàn Kỳ: “…”

Mẹ kiếp.

Cậu không uống nước nữa, đặt ly nước lên bàn trà.

“Em khỏe rồi.” Phàn Kỳ đột nhiên dùng ngữ khí xa cách nói chuyện: “Hứa tiên sinh còn chuyện gì không?”

Hứa Vị Trì không trả lời câu này, hỏi cậu: “Em hay sốt lắm à?”

Phàn Kỳ lắc đầu: “Không, không thường xuyên.” Nhân tiện thử một tý: “Chỉ là do đã lâu không làm thôi.”

Hứa Vị Trì rõ ràng thoáng dừng lại: “Bao lâu rồi?”

Cậu không thèm suy nghĩ, nói hươu nói vượn: “Khoảng vài tháng.”

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.

Phàn Kỳ cảm thấy dường như mình đang nhìn một bức ảnh tĩnh.

Mấy giây sau, cậu cười gượng: “Vậy em không giữ Hứa tiên sinh lại dùng cơm nữa.” Cậu chỉ hộp cơm Hứa Vị Trì đem đến: “Anh xem, chỉ có hai phần thôi.”

Hứa Vị Trì thấp giọng nói được rồi đứng lên, chỉ vào điện thoại Phàn Kỳ: “Có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi, hôm nay tôi rảnh.”

Phàn Kỳ bĩu môi: “Không phải tối nay anh có việc sao?”

Hứa Vị Trì vẫn đáp: “Rảnh.”

Phàn Kỳ mỉm cười: “À, em biết rồi, cảm ơn anh.”

Hứa Vị Trì lại dặn: “Em nhớ uống nhiều nước.”

Phàn Kỳ: “Biết rồi, cảm ơn.”

Phàn Kỳ vẫn giữ thế ngồi nghiêm chỉnh, đến tận lúc Hứa Vị Trì ra về đóng cửa lại cậu mới thở phào một hơi.

Cậu cầm lấy gối ôm bên cạnh ôm chặt vào ngực.

Phàn Kỳ cảm thấy mình đúng là đồ có bệnh.

Nãy giờ cậu làm gì trước mặt Hứa Vị Trì vậy?

Cũng đã 28 tuổi rồi, không thể thành thục ổn trọng hơn được sao?

Thật mẹ nó ấu trĩ.

Mày nghĩ rằng Hứa Vị Trì vẫn là người nuông chiều cái tính khí nóng nảy của mày như lúc trước à?

Vậy thì mở to mắt ra mà nhìn đi, anh ấy đã đi rồi.

Cậu của trước kia đúng thật là cứ nghe thấy Hứa Vị Trì đi công tác là sẽ không vui, nhưng không muốn ảnh hưởng đến công việc nên cứ phải cố kiềm nén lại.

Nhưng cậu cũng không để sự không vui của mình nghẹn trong lòng mãi được, vậy nên cậu cứ thích kéo Hứa Vị Trì không vui chung.

Trọng điểm là Hứa Vị Trì cũng hùa theo cậu.

Phàn Kỳ cũng rất để ý sắc mặt của anh, thấy chọc được thì mới chọc, quậy phá cũng biết thu tay đúng lúc, lại cứ bám lấy Hứa Vị Trì mà gọi anh ơi anh à, đến Hứa Vị Trì cũng không có cách nào trị được cậu.

Cãi nhau, giận dỗi cũng đều có, nửa đêm không về nhà gọi điện để anh ra đón cậu cũng từng làm, còn từng bắt Hứa Vị Trì thề đời này chỉ yêu một mình cậu, từng ôm Hứa Vị Trì vừa khóc vừa nói không muốn chia xa, từng…

Oa.

Thanh xuân là những kỷ niệm không thể nguôi ngoai.

Kẻ nào càng nhớ nhung thì càng khó xử.

Đau, đau thấu tâm can.

Một người đàn ông trưởng thành 28 tuổi nhớ lại tuổi 19 kém cỏi của chính mình, không khỏi có đôi phần thổn thức.

Vì vậy Phàn Kỳ ngồi trên ghế sofa, phiền muộn mà thở dài.

Chỉ là cậu cũng không ngồi thổn thức được bao lâu, cái người cứ liên tục nhìm trộm trên sân thượng đã kéo cửa sổ sát đất ra đi vào.

“Đi rồi hả?” Tề Việt thận trọng bước tới, ló đầu ra nhìn phòng khách.

Phàn Kỳ trả lời: “Chưa, đang nằm trên giường chờ tao đó.”

Tề Việt nghe vậy lập tức lia mắt sáng của phòng ngủ của Phàn Việt, kinh ngạc nói: “Thiệt?”

Phàn Kỳ: “Dùng đầu ngón chân của mày nghĩ xem có thật không?”

Tề Việt: “Tao dùng đầu ngón chân cũng biết người nằm trên giường chờ phải là mày mới đúng.”

Phàn Kỳ: “Xéo ngay cho bố mày.”

Tề Việt: “Ha ha ha đừng mà.”

Tề Việt bước qua bàn trà, ấn Phàn Kỳ ngồi xuống. Cậu cúi đầu nhìn quần áo hai người cách nhau vỏn vẹn mấy centimet, nghĩ thầm đây có lẽ mới là khoảng cách giữa bạn bè.

“Sốt thật hả?” Tề Việt nhìn số thuốc đã bóc vỏ, lấy tay sờ trán Phàn Kỳ rồi sờ lên trán mình, gật đầu: “Đúng là có hơi nóng.”

Phàn Kỳ thở dài: “Mấy trăm năm rồi tao mới sốt lại đó.”

Tề Việt hỏi: “Lần cuối cùng là khi nào?”

Phàn Kỳ ngửa cổ, nuốt thuốc xuống: “Hồi còn quen ảnh.”

Tề Việt cười cười đứng lên: “Sao lúc mày với anh ta yêu đương tao thấy mày yếu đuối dữ vậy?”

Phàn Kỳ lại thở dài một hơi.

Cũng không hẳn.

Cậu hỏi Tề Việt: “Mày từng thấy tao bị bệnh bao giờ chưa?”

Tề Việt suy nghĩ, lắc đầu: “Chưa từng.”

Phàn Kỳ nói: “Tao đây dù sao cũng là một người đàn ông phong độ ngời ngời như này, hồi trước ở cùng Hứa Vị Trì còn chưa được hai tháng,” Cậu ngẩng đầu nghĩ: “Vậy mà phát sốt ba lần, số lần đau họng không đếm xuể, chân thì chuột rút, có lần còn đau dạ dày phải nhập viện.”

Phàn Kỳ nói xong cũng tự nở nụ cười: “Lợi hại không?”

Tề Việt không thể tin được nhìn cậu: “Lợi hại, lợi hại, cơ thể mày đúng là dễ buồn dễ bệnh ghê.”

Phàn Kỳ nhún vai.

Tề Việt nói tiếp: “Hồi đó tao cứ tưởng mày chẳng qua là tùy tiện yêu đương một chút thôi, tại tao thấy mày nói chuyện nhẹ nhàng bâng quơ quá. Tao còn nhủ bụng, hai người bên nhau có hơn một tháng, chắc mày cũng chẳng để ý gì đâu”. Tề Việt lại lắc đầu: “Nhưng mà, mày thậm chí còn xăm tên anh ta lên lưng, này cũng đã đủ nói rõ rồi, sao tao lại không nghĩ ra chứ?”

Phàn Kỳ ha ha một tiếng: “Cũng đâu có khoa trương tới vậy, xăm hình chủ yếu là vì…” Phàn Kỳ nghĩ ngợi, hạ giọng: “Bị chập dây thần kinh nào đó thôi.”

Tề Việt nhướng mày: “Vậy đi xóa đi.”

Phàn Kỳ: “Đau lắm.”

Tề Việt vẻ mặt kiểu tôi nhìn thấu ánh mắt của cậu: “Mày mà cũng sợ đau hả?”

Phàn Kỳ mặt không đổi sắc tim không đập: “Sợ chứ sao không mày.”

Tề Việt nghiến răng.

Ba cái đồ yêu này, đu dây cáp, đánh nhau, lội nước, nhảy lầu, có nguy hiểm nào cậu chưa thử qua đâu, còn sợ chút đau đớn đó sao?

Tề Việt thầm nghĩ tao mà tin mày thì tao là đồ ngu.

Nhưng mà Tề Việt vẫn rất ngạc nhiên: “Hai người bắt đầu như thế nào vậy? Anh trai WC nhà mày trông lạnh lùng vãi.”

Mông Phàn Kỳ còn hơi đau, nằm xuống lại mới tiếp tục nói chuyện với Tề Việt.

Đợi điều chỉnh thế nằm thoải mái rồi cậu mới phất tay với Tề Việt: “Còn thế nào được, đương nhiên là tao chủ động rồi.”

Lúc trước cậu với Hứa Vị Trì có thể tiến tới mức đó hoàn toàn là nhờ vào sự tấn công nhiệt tình của cậu.

Sau lần nhất kiến chung tình đó thật ra Phàn Kỳ cũng không làm gì cả.

Dù sao mình tới là để làm gia sư chứ không phải tới để yêu đương. Vậy nên hôm đó sau khi uống ly nước của Hứa Vị Trì, trả lời anh một vài vấn đề về tình trạng cơ bản, cậu lập tức thu lại tâm tư, sau đó được đưa đến gặp em trai Hứa Vị Trì, chính là Hứa Dục.

Vừa thành thật vừa an phận.

Lúc hai người lên lầu, Hứa Dục đang luyện đàn dương cầm, cậu nhóc thấy hai người đi lên thì vô cùng lễ phép đứng dậy.

Ầu lại thêm một thằng nhóc đẹp trai nữa này, gen nhà này tốt thật, đó là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Phàn Kỳ khi ấy.

Trước khi đến đây, Phàn Kỳ đã tìm hiểu về cậu em trai này. Đang học học kỳ II lớp 10, sau khi kết thúc năm học, tiếng anh không giỏi lắm nhưng lại rất yêu âm nhạc, cũng thích ca hát.

“Gọi thầy Phàn đi.” Hứa Vị Trì nói với Hứa Dục.

Hứa Dục gật đầu với Phàn Kỳ: “Chào thầy Phàn.”

Phàn Kỳ cười: “Chào em.”

Sau khi kì thi đại học kết thúc được hai tuần Phàn Kỳ mới đến nhà Hứa Vị Trì, lúc đó Hứa Dục vẫn chưa được nghỉ mà đang trong giai đoạn chạy nước rút cuối kỳ, chương trình học cực kì nhiều.

Vậy nên chiều hôm đó, Hứa Vị Trì ở một bên nghe Phàn Kì dạy thử một buổi, thấy cậu dạy cũng không tệ lập tức hỏi thăm xem sắp tới cậu có rảnh hay không.

Hứa Vị Trì hy vọng Phàn Kỳ có thể đến mỗi buổi tối, nói rằng không chỉ tiếng anh mà mấy môn khác Hứa Dục cũng hơi yếu, Phàn Kỳ có thể dạy thêm mỗi môn một ít, cuối cùng còn nói rõ là giá cả không thành vấn đề.

Phàn Kỳ đương nhiên là đồng ý rồi.

“Chuyện tình của hai người sao mà bắt đầu nhạt nhẽo quá vậy.” Tề Việt ăn cơm uống bia: “Mau vào trọng điểm đi có được không?”

Phàn Kỳ liếc cậu ta: “Đến bối cảnh cũng không cho giới thiệu à? Sao nào? Nghe chuyện xưa của đám hồ bằng cẩu hữu miệng lưỡi xảo quyệt kia của mày quen rồi hả?”

Tề Việt cười hề hề hai tiếng: “Dạ vâng ạ, thầy Phàn nói tiếp đi ạ, em không dám nói leo nữa.”

Phàn Kỳ khẽ hừ nhẹ: “Ngày nào tao cũng đến, dạo đó Hứa Vị Trì hình như rất rảnh rỗi, hoặc có lẽ là muốn giám sát tao, đôi khi còn đem máy tính sang vừa làm việc vừa nghe tao giảng bài.”

Tề Việt đột nhiên giơ tay xin phát biểu.

Thầy Phàn: “Nói.”

Tề Việt: “Có khi nào là do ảnh muốn gặp mày nên ngày nào cũng chạy qua không?”

“Không hổ là mày.” Phàn Kỳ thoáng nở nụ cười: “Tuy tao rất thích giả thiết này của mày, nhưng mà rất tiếc là không phải vậy.”

Cậu tiếp tục: “Ngày thứ tư thì tự nhiên tao lại bị đau dạ dày.”

Phàn Kỳ nói xong câu này Tề Việt liền ngồi thẳng lên.

Phàn Kỳ cười cười gật đầu: “Đúng rồi đó, đây là bắt đầu của mọi chuyện, là nơi tình yêu bắt đầu.”