Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Chương 19: Sư huynh bị bệnh






<tbody>Tôi lau khô nước mắt nói với Cố Thiến: "Thiến Thiến, chuyện mới vừa rồi không cần nói với người khác, được không?"
Cố Thiến nhìn tôi như người xa lạ nói: "Được tớ sẽ không nói với người khác. Thế nhưng Phẩm Phẩm, tớ đối với cậu mà nói, có phải cũng là “người khác” hay không?"
Tôi dùng sức lắc đầu nói: "Thiến Thiến, có một số việc tớ không nói cho cậu, không phải là tớ không coi cậu là bạn, mà là chính tớ cũng không muốn đối mặt với chuyên này. Nếu như có thể, tớ muốn cả đời không nhắc tới họ!"
Cố Thiến thở dài nhìn tôi nói: "Tớ không biết cậu nói có đúng hay không, tóm lại hôm nay tớ có chút tổn thương. Bất quá xem cậu có thể thẳng thẳn nói với tớ đó là anh cậu vì điều này tớ tạm thời không so đo nữa. Vào lúc này tớ chỉ muốn biết, chuyện tình cảm cậu định giải quyết như thế nào?"
Tôi buồn bã nói: "Ngay từ đầu, quyền chủ động đã không ở trong tay tớ."
Do đó, tôi căn bản không có biện pháp gì để giải quyết những phiều nhiễu do tình cảm đem đến, bởi vì tất cả cảm xúc “hỉ,nộ,ái,ố” (“yêu giận vui ghét”) của tôi đều đã nằm trong tay Đỗ Thăng.
Lúc ăn cơm, Quan Dĩ Hào hướng về mọi người long trọng giới thiệu người “anh” của tôi: "Vị này là “đại soái ca” Hạ Tu, chúng tôi lúc chơi bowling thì quen biết nhau, anh mới từ nước ngoài trở về không bao lâu, bây giờ đang làm việc ở ngân hàng, thế nhưng cậu ấy là một chuyên gia tài chính rất giỏi, mọi người ai muốn mua cổ phiếu gì đó thì có thể tìm Hạ Tu hướng dẫn cho, Hạ Tu là bậc thầy ở phương diện này!"
Quan Dĩ Hào vừa dứt lời, thì lập tức Hạ Tu trở thành tiêu điểm trên bàn ăn.
Cố Thiến bản thân chính là học kinh tế, vừa nghe nói Hạ Tu là người giỏi trong ngành tài chính, thì lập tức quên mất giữa tôi và Hạ Tu có mối quan hệ đặc biệt, hai mắt chiếu sáng hướng Hạ Tu không ngừng hỏi lung tung này nọ. Tôi lại không biết Hạ Tu lại có tính nhẫn nại tốt như vậy, lịch sự nhẹ nhàng giải đáp tất cả thắc mắc của mỗi người, mặc dù nội dung tôi nghe không hiểu gì lắm, nhưng thông qua vẻ mặt si mê sùng bái của mọi người khi có được đáp án, tôi đoán câu trả lời của anh ta nhất định rất giá trị.
Một lát sau, Điền Nga thấy mọi người vẫn cứ níu lấy Hạ Tu hỏi hoài không thả ra..., liền mở miệng thay Hạ Tu giải vây:  "Hôm nay tôi gọi mọi ngươi tới không phải là để mọi người nghiên cứu cổ phiếu, chúng ta tới đây để ăn cơm, còn muốn nghiên cứu phát tài như thế nào cũng được, nhưng trước tiên phải ăn cơm xong rồi hãy nói!"
Lúc này mọi người mới chịu bỏ qua cho Hạ Tu.
Khi ăn tôi vẫn cúi đầu, tôi chỉ ăn cơm và thức ăn gần mình nhất ở trên bàn. Chợt một đôi đũa khác xuất hiện trong chén tôi, trên chiếc đũa còn mang theo miếng thịt ba chỉ, đôi đũa buông lỏng, miếng thịt ba chỉ ngon lành rơi "lạch cạch" vào trong chén tôi. 
Tôi thật sự xúc động tới mức rơi lệ! Vì từ lúc mới lên bàn ăn tôi đã nhắm dĩa thịt ba chỉ ngon lành kia, nhưng khoảng cách đã khiến tôi chỉ có thể thèm thuồng mà nhìn, và cũng ngại ngùng không đưa đũa gắp.
Ai là người tốt bụng như vậy, biết tôi thích ăn thịt ba chỉ?
Tôi ngẩng đầu nhìn theo hướng chiếc đũa, nói tiếng "Cám ơn" tự đáy lòng. Nói xong tôi mới phát hiện thì ra gắp thịt cho tôi, là Hạ Tu.
Hạ Tu hời hợt trả lời: "Không cần khách khí. Cô quá gầy, nên ăn nhiều một chút."
Trừ Cố Thiến ra, mọi người đều nghĩ hai chúng tôi là lần đầu gặp mặt mà đã có “tình cảm” tốt như vậy, nên bắt đầu có tiếng cười ám muội. Tôi ảo não cúi đầu đem mặt vùi trong bát cơm.
Nhưng thế này lại càng làm cho mọi người hiểu lầm hơn, đều cho rằng tôi là " Cô gái nhỏ họ Nhậm, đang thẹn thẹn thùng thùng gặp Duyên” chính là tôi đang e lệ.
Tôi dùng sức lùa hết cơm trong chén sau đó nói với Điền Nga: “Thầy giao việc cho tôi nhưng tôi chưa làm xong, giờ tôi phải trở về để làm tiếp.”
Cố Thiến nghe tôi nói muốn đi, liền trực tiếp chuẩn bị đưa tôi về trường học. Tôi nói với cô ấy: “Hiện tại trời đã tối, cậu đưa tớ về trường, xong sau đó tớ lại đưa cậu trở về nhà, như vậy hai chúng ta đêm nay đều không cần làm gì, chỉ việc đưa tới đưa lui cùng nhau ngắm trăng nhe.”
Lời tôi nói xong mọi người đều phá lên cười. Khi tôi đang mang giày ở cửa ra vào thì thấy Hạ Tu cũng đi tới cúi đầu bắt đầu mang giày, sau đó ngước nhìn khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên của tôi nói: "Tôi đưa cho cô về."
Tôi muốn nói Không cần, nhưng tôi biết Hạ Tu nói một là một hai là hai tính khí lại hung dữ, vì vậy dù không muốn nhưng tôi quyết định không từ chối, vì từ chối cũng vô dụng.
Khi chúng tôi sắp đi ra cửa Điền Nga đã chạy tới vui vẻ kéo tay tôi làm ra vẻ thần thần bí bí nhỏ giọng nói với tôi: "Phẩm Phẩm, người đàn tốt như vậy để ý tới cậu, cậu phải nắm chắc lấy đừng bỏ qua cơ hội này biết chưa!, cũng đừng có vô tâm vô phổi nha!" 
Nụ cười của tôi thoát chốc cứng ngắc, tôi cắn chặt răng nói với Điền Nga: "Nga má mì, thật là hao tâm tốn trí ngài rồi! Phẩm Phẩm ghi nhớ lời giáo huấn của ngài!"
Đi xuống lầu dưới, Hạ Tu nói tôi chờ anh ta đi lấy xe. Tôi sửng sốt hỏi: "Anh đã mua xe ở đây rồi hả?"
Hạ Tu dùng ánh mắt lạnh buốt liếc tôi một cái nói: "Sợ anh ở chỗ này ở lâu dài sao?"
Tôi cúi đầu không nói lời nào, Hạ Tu chê cười một tiếng nói: "Xe này là do đơn vị cấp cho. Hiện tại em có thể yên tâm, vì tạm thời anh còn chưa quyết định xem có nên ở nơi này lâu dài hay không?"
Tôi không dám nói tiếp, trong lòng có chút bồn chồn. Người này là anh tôi, đã nhiều năm không gặp nhưng tính tình vẫn như trước đây.
Lên xe, Hạ Tu chỉ quay sang hỏi tôi đi đường nào rồi khởi động cho xe chạy, sau đó cả xe đều yên lặng không một tiếng động.
Khi tôi cảm thấy sắp ngủ gục tới nơi thì Hạ Tu đột nhiên mở miệng nói với tôi: "Nhậm Phẩm, không có việc gì thì về nhà thăm mẹ em một chút, dì Vân rất nhớ thương em."
Tôi giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trong lòng nghi hoặc há miệng hỏi: "Anh đang nói thật lòng sao? Anh không phải là đặc biệt chán ghét hai mẹ con em sao!"
Hạ Tu nửa ngày cũng không có trả lời, cho đến khi đến trước cổng trường học và lúc tôi xuống xe để vào ký túc xá, Hạ Tu ở phía sau mở miệng nói: "Nhậm Phẩm, anh chưa từng xem mẹ con em là người ngoài, mà thật ra là chính em đã không chịu chấp nhận cái nhà này”
Tôi sửng sốt, muốn hỏi chút gì lại không biết hỏi cái gì. Hạ Tu lại một lần nữa không quan tâm tới tôi, lái chiếc xe như một làn khói nghênh ngang rời đi.
Tôi mang theo tâm trạng khó chịu đi về ký túc xá, đến dưới lầu thì bác gái trực bảo vệ vừa nhìn thấy tôi đã vội vàng chụp lấy tôi giống như sợ tôi biến mất ngay lập tức: "Nhậm Phẩm, làm sao bây giờ con mới về! Mau, sư huynh con đã xảy ra chuyện! Buổi chiều có một nữ sinh đang bơi thì bị chìm, may nhờ sư huynh con thấy được, nó không nói một lời liền nhảy xuống nước vớt cô gái kia và đưa đi cấp cứu, nữ sinh kia thì không có chuyện gì, chỉ là sau khi trở về sư huynh con lại bắt đầu sốt rất cao, nghe nói sốt đến nổi mê sảng, vậy mà vẫn hung tợn kêu tên con. Nhậm Phẩm à, cô và mọi người đều muốn nói một câu, con có phải hay không nợ tiền sư huynh con? (chết cười chỗ này…po tay bà cô này luôn). Nếu có thiếu thì con nhanh nhanh đem trả cho sư huynh con đi, đừng làm cho nó đang sốt thế mà vẫn không quên được, trong lòng nó cứ nhưng vậy làm sao bệnh có thể bớt chứ!"
Tôi ngất! Nhìn xem, dì thực là…có khả năng nhe, chắc tại sớm tối ở ngay trong trường đại học nên cách phân tích vấn đề của dì đã thật cao siêu! Tôi thiếu tiền sư huynh tôi?! Tôi thật sự bội phục ai mà có tài nghĩ ra được như vậy!.
Nhưng hiện giờ tôi không muốn phải giải thích cái vấn đề liên quan đến tài chánh này, bệnh của sư huynh quan trọng hơn. Vì vậy tôi không nói tiếng nào liền co chân chạy về hướng ký túc xá của sư huynh.
Thật ra thì sư huynh đã được trường giữ lại làm giảng sư, chỉ là tôi không chịu thay đổi cách cư xử của mình cho đúng với thân phận Thầy giáo của anh ấy. Mỗi thầy giáo đều có phòng riêng trong khu ký túc xá, cho nên sư huynh cũng có một phòng riêng cho mình.
Khi tôi chạy đến phòng của sư huynh, vừa nhìn thấy tôi có chút đau lòng, gương mặt của anh ấy thật sự rất tệ đúng là bệnh nặng.
Tôi thấy mặt sư huynh sốt đỏ bừng bừng, nằm ở trên giường mê man ngủ không khỏi đau xót, hai giọt nước mắt lớn liền soàn soạt soàn soạt rớt xuống, nhưng cũng không thể nói rõ là bởi vì thương sư huynh hay là …tôi đang dựa vào đó để trút hết tất cả nổi buồn bực tích tụ mấy ngày nay.
Có thể sư huynh cảm thấy bên cạnh có người nên từ từ mở mắt ra, anh ấy thấy người tới là tôi, có chút kinh ngạc nói: "Nha đầu chết tiệt kia! Tôi cho là em sẽ trốn tôi đến kiếp sau luôn đó. Không có gì để giải thích sao?, em làm tôi chưa có nói được cái gì liền lập tức trốn tránh, em còn tỏ ra hận là không thể đào hầm nhảy xuống chết cho rồi. Gặp chuyện không vui chỉ giỏi nhất là trốn tránh. Nhưng cuối cùng em còn có chút lương tâm, thấy tôi bị bệnh còn rơi được mấy giọt nước mắt quý giá. Đi, vào bếp nấu cho anh một miếng cháo! Anh sắp chết đói rồi nè!"
Tôi lau sạch sẽ nước mắt nói: "Được, sư huynh em sẽ đi nấu cháo cho anh liền. Bất quá em có 2 câu nói với anh, sư huynh ngoài em ra còn có rất nhiều các cô gái khác, em không thích anh thì anh còn có thể đi tìm cô gái khác thích anh, cần gì phải đi nhảy cầu tử tự chứ? Cũng còn may là hôm nay có người bị chìm nên anh lo cứu người mà tử tự không thành, nếu không có cô gái đó có phải bây giờ anh chỉ là một cái thi thể sao? Anh nói, đến lúc đó em tìm ai làm lại cái chương trình bị xóa mất hả?”
Sư huynh vừa nghe xong lời tôi thì lập tức ho kịch liệt, vừa khụ khụ vừa giùng giằng nói với tôi: "Nhậm... Khụ... Nhậm Phẩm, nếu người bị chìm... nếu là em... thì theo như em nói, khụ…khụ...anh bây giờ chắc không phải đang nằm sốt cao ở đây?... khụ....."
Tôi nói: "Đúng, không ho khan mà đã lập tức chết rồi." Đừng trách tôi miệng nói không lưu tình, ai kêu ý của anh là: nếu như người chết đuối là tôi, anh ấy căn bản cũng sẽ không nhảy xuống cứu, nói cách khác là để cho tôi trực tiếp chết đuối luôn!
Sư huynh nghe tôi nói xong thì lộ ra bộ dạng không còn gì để nói, nằm im re như xác chết.
Sư huynh cũng không còn hơi sức nói nữa chỉ còn có thể thì thầm: "Nhậm Phẩm, cho dù em muốn bức tử anh thì ít nhất em cũng cho anh ăn một bữa cuối để tiễn anh được không!"
Tôi vừa nghe lời sư huynh thì vội vàng chạy vào bếp nấu cháo cho anh ấy.
Tôi thật sự rất cảm kích sư huynh, dùng lời trách mắng khôi hài để làm cho bầu không khí ngượng ngùi tan đi.
Nếu như tôi không quen biết Đỗ Thăng, không yêu anh ấy, tôi nghĩ tôi có thể sẽ không bỏ qua “tâm ý” của sư huynh.
Nhưng là, cuộc sống không có “Nếu Như”.
Đỗ Thăng, Đỗ Thăng!</tbody>