Edit: Tojikachan
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
Nara, Kyoto và Kamakura là ba thời đại đại biểu cho lịch sử Nhật Bản, về Kamakura, thứ đầu tiên làm cho người ta nghĩ đến đó là tướng quân Minamoto – một thế hệ kiêu hùng của Mạc phủ, còn có chiến thần Yoshitsune – anh hùng bi kịch tài năng tuyệt diễm. Nhìn đường phố cổ kính, một gốc cây hải đường xinh đẹp, khi yên tĩnh thì hàm sầu đưa tình, khi chuyển động thì như tiên nữ bay múa. Đảo qua đô thị nhộn nhịp và ồn ào náo động, nơi này giống như là vườn hoa nhẹ nhàng lãng mạn bí mật của Tokyo.
“Ba mặt toàn núi, một mặt hướng biển, đúng là vùng đất may mắn.” chị Kikuri xách theo hành lý, ngắm nhìn xung quanh. Các đội hữu khác cũng vui sướng, các bạn ở trung học Rimizu đúng là biết hưởng thụ, nơi này đâu có giống trại huấn luyện chứ, rõ ràng là nơi nghỉ mát mà.
“Sắp đến rồi, đội trưởng và thành viên câu lạc bộ của chúng tớ đều đã đến.” Watanabe Yuuri phụ trách tiếp đãi cười tủm tỉm ở phía trước dẫn đường.
Đi đến trước một tòa nhà kiến trúc bằng gỗ, dấu vết loang lổ trên cửa biểu hiện ra lịch sử lâu năm. “Đây là nhà cổ đi.” Terauchi-san cảm thán nói.
“Ừ, đây là nhà cũ của đội trưởng chúng tớ, bình thường rất ít người đến ở, nơi này vốn là một kiếm đạo quán.” Dẫn chúng tôi đi vào trạch viện, Watanabe tiền bối vươn ngón tay chỉ một tòa nhà cách đó không xa, giải thích kĩ càng, “Nhưng rất lâu trước kia, kiếm đạo quán nhà Urukawa xuống dốc, thẳng đến khi đội trưởng chúng tớ xuất hiện, nơi này mới khôi phục lại.”
“Thì ra Urukawa tiền bối lập chí chấn hưng gia nghiệp.” trong giọng nói của Tanaka-senpai mang theo vài phần kính nể.
“Ừ, đội trưởng thật sự rất giỏi.” trong mắt Watanabe tràn đầy tâm phục khẩu phục, sau đó chị ấy tiếp tục giới thiệu, “Chính giữa là chủ trạch, nghe nói lần này ngoài chúng tôi còn có một nhóm người khác cùng ở. Hai gian phòng lớn phía nam, chúng tớ đã sửa lại thành giường ghép, để hai trường chúng ta ở. Phòng phía bắc để cho nhóm người buổi chiều tới, đằng sau còn có phòng tắm và phòng bếp. Nơi này bình thường chỉ có một bác gái đến dọn dẹp, cho nên những công việc khác cần hai trường thay phiên nhau trực nhật.” đúng là đạo quán tương đối lớn, bỏ hoang lâu như vậy rất đáng tiếc, trong lòng không khỏi cảm thán.
“Vừa rồi, lúc chúng tớ đi đến, còn nhìn thấy bên cạnh còn có sân tennis nữa, phong cảnh bốn phía thoạt nhìn rất yên tĩnh.” chị Kikuri tò mò nhìn quanh.
Cất hành lý, thay trang phục kiếm đạo, vác thanh kiếm Senbonzakura, đi theo mọi người tới kiếm đạo tràng. “Ha!” “HA!” trung học Rimizu đã bắt đầu huấn luyện, sau lưng ngũ liên bá là vô số mồ hôi và nỗ lực.
“Ohtori-kun, xin chào.” Urukawa Momoko giống như búp bê mỉm cười đi tới, “Các bạn Hyoutei, hoan nghênh đã đến nhà.”
“Cám ơn cậu đã thiết đãi, đúng là một nơi cực kỳ thoải mái.” Ohtori-senpai hơi khom người, tỏ vẻ cảm ơn .
“Ha ha, đừng khách khí như vậy.” Urukawa tiền bối thanh thúy nói, sau đó nghịch ngợm chớp chớp mắt, “Trước đó chưa nói cho các cậu là còn có khách khác, thật sự xin lỗi.”
“Không có gì, nơi này khá rộng, không có gì bất tiện cả.” mỹ nhân Ohtori bình thản trả lời.
“Vậy là tốt rồi, nào, mọi người tập hợp trước.” Momoko vỗ tay một cái, thành viên câu lạc bộ Rimizu ào ào đi tới, “Hai trường chúng ta sẽ bắt đầu huấn luyện năm ngày tới, hai phó đội trưởng đã định ra kế hoạch, giờ các cậu ấy sẽ tuyên bố cho mọi người.”
“Hôm nay mời mọi người tập hợp theo trường mình để tiến hành luyện tập, ngày mai hai trường luyện tập với nhau. Ngày thứ ba, hai trường học tiến hành trận đấu riêng để xác định trình tự các Tịch trong giải đấu cả nước. Ngày thứ tư, hai trường tiếp tục luyện tập với nhau, ngày cuối, hai trường đấu đơn tự do với nhau, chỉ cần hai bên đối chiến đều đồng ý là có thể tiến hành trận đấu, đã xong.” Watanabe-senpai tuyên bố xong, gây nên nhiều tiếng thảo luận.
“Phó đội trưởng, thật sự có thể khiêu chiến với bất kì tuyển thủ của trường đối phương sao?” một thành viên trung học Rimizu câu lạc bộ hỏi.
“Đương nhiên là thật.” Watanabe vừa dứt lời, N ánh mắt hưng phấn quét về phía tôi. Người trẻ tuổi đúng là nhiệt tình, ngàn vạn đừng kích động! Tôi run rẩy giơ lên tay trái thương bị quấn vải, nhìn đi, tôi là người bị thương. Thoáng chốc, hưng phấn biến thành thất vọng, tức thời không ít người chuyển sang nhìn Ohtori-senpai và chị Kikuri.
“Ngoài ra, bởi vì nhóm người chiều nay đến toàn là nam sinh, cho nên công tác nấu cơm từ nữ sinh chúng ta gánh vác nhé.” Urukawa cong lên mắt to màu cà phê, chắp tay sau lưng vui vẻ nói, “Hai phó đội trưởng đã lập thời gian biểu trực nhật, mọi người hãy theo đó mà làm. Được rồi, cơ bản chỉ thế thôi.”
“Cái gì!” “Đội trưởng không nói rõ ràng trước gì cả!” “Rất giảo hoạt!” “Chán ghét, như thế là thế nào chứ.” Nhiều tiếng giận mắng vang lên, tôi nhìn quanh, thấy đội hữu và đối thủ không tức đỏ mặt thì là oán giận, tôi thở dài, giơ thanh kiếm Senbonzakura lên đi đến góc bắt đầu luyện tập lực cánh tay.
Đến lượt tôi trực nhật nhanh thật, nhìn bảng dán trên tường, tôi nhận mệnh cúi đầu. Không biết buổi tối có làm mọi người bị ngộ độc thức ăn chết thẳng cẳng hay không, đúng rồi, còn có nhóm nam sinh kia nữa. Thượng Đế ơi, con thật sự không cố ý muốn sát sinh, xin ngài hãy tha thứ cho con. Tôi giơ hai tay tạo thành chữ thập, sám hối trước.
“Nakamura, em lẩm bẩm cái gì đấy!” Trên vai bỗng trầm xuống, không quay đầu lại cũng biết người đến là nữ quái vật.
“Senpai, tối hôm nay là bọn mình trực nhật.” Nhàn nhạt trả lời.
“Ừ, mỗi người đều sẽ làm một lần, sao thế?” chị ấy sờ sờ đầu tôi.
Tôi chậm rãi xoay người, dùng ánh mắt đáng thương như con chó nhỏ nhìn chị ấy: “Em không biết nấu ăn.”
“Em… không biết nấu ăn?” chị Kikuri nhảy ra sau một bước, kinh ngạc nhìn tôi, “Em học môn Nấu Ăn kiểu gì thế?”
“Môn Nấu Ăn là môn em dễ trượt nhất học kỳ này.” Chán nản cúi đầu nói.
“Xem ra tối nay, mọi người chỉ có thể dựa vào chị.” Senpai giơ cánh tay lên, tự tin nói, “Suzuki Kikuri ta là đại vương Nấu ăn của của khối năm thứ hai đấy!” Nói dối, tôi híp mắt nhìn chị Kikuri dào dạt đắc ý.
Mới hơn hai giờ, tôi đã bị senpai đuổi ra kiếm đạo quán.
“Đã là trực nhật, em cũng phải giúp! Giữa trưa nấu cơm, các bạn trung học Rimizu nói còn rất nhiều rau dưa, chỉ là không đủ thịt cho số nam sinh tối nay. Em lấy ví tiền, đi chợ mua cá và thịt đi.” Chị ấy đưa cho tôi một cái túi nhỏ, đẩy tôi ra khỏi cửa.
“Nhưng mà phải mua bao nhiêu chứ!” Tôi dùng vai chặn cửa, cố tạo ra một khe hở.
“Nghe nói có 15 nam sinh đến, em xem rồi làm đi.” Chị ấy đẩy mạnh, khe cửa nhỏ đi.
“Cái gì mà xem rồi làm? Xem thế nào? Làm sao bây giờ? Còn nữa, một người bị thương như em thì sao có thể mang nhiều thịt như thế!” Cắn răng, tay phải chen mạnh hơn, “Senpai thật quá vô trách nhiệm!”
“Chị vô trách nhiệm?” Chị ấy lập tức mở toang cửa ra, tôi lảo đảo một cái, ngã vào cửa, “Lúc trước là đứa nào nói: ‘Em có thể nấu cơm cho các chị, giặt quần áo, quét dọn, bảo vệ, đó là những việc rất cần thiết khi đi xa’?” chị Kikuri bắt chước cả giọng điệu.
Ách, hình như là tôi, lập tức không nói được gì.
“Nha ~ người ta đã sớm chuẩn bị xe đẩy nhỏ rồi, em đừng oán trời oán đất nữa, đi nhanh đi!”Senpai hóa thân cọp mẹ, ném cho tôi một cái xe đẩy bằng sắt, đá tôi ra ngoài.
Ai oán nhìn biển Kamakura, màu xanh, màu xanh, xanh u buồn; ngẩng đầu nhìn mây di chuyển trong không trung, màu trắng, màu trắng, trắng thê thảm; cúi đầu nhìn cá và thịt, màu đỏ, màu đỏ, đỏ huyết tinh trong xe đẩy. Không biết nhiều như vậy có đủ hay không, chị Kikuri thật quá tàn nhẫn, bắt nạt người bị thương như tôi.
Đột nhiên nhìn thấy từ đằng xa có đoàn người đi xuống xe bus. Ủa? Sao lại là bọn họ!
“Kunimitsu!” Tôi vẫy vẫy tay, lớn tiếng kêu lên.
Cậu ấy giật mình quay đầu, trên lưng đeo túi thể thao, trong tay xách theo túi du lịch. Những người khác của Seigaku cũng kinh ngạc nhìn tôi, chỉ có tiền bối Yamato vẫn mang dáng vẻ lão thần khắp nơi.
Chậm rãi đến gần, tôi cười chào hỏi với bọn họ, sau đó nghiêng đầu nhìn Kunimitsu: “Cậu nói trại huấn luyện mà cậu định đi chính là nơi này?”
“Ừ, cậu cũng vậy à.” mắt cậu ấy chứa ý cười, giơ tay giúp tôi đẩy xe đẩy.
“Bọn tớ đến Kamakura để huấn luyện, đối phương là trung học Rimizu.” Tôi chậm rãi bước bên cạnh cậu ấy, ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn cậu ấy, “Không lẽ các cậu cũng sẽ đến nhà Urukawa à.” Tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Yamato-senpai.
“Đúng vậy, chẳng lẽ các em cũng thế?” Kính Râm tiền bối nhếch lông mày, ra vẻ kinh ngạc.
Giả vờ! Nhất định là anh tận lực an bày, nhất định là có âm mưu. Híp mắt tìm kiếm sơ hở, không tệ, giả vờ thật giống.
“Nha~ xem ra lần này Nakamura-san và Tezuka sẽ ở cùng dưới một mái hiên năm ngày.” Gấu Nhỏ Fuji ái muội cười cười, mềm nhẹ nói ra lời nói làm cho người ta hiểu lầm. Gấu Nhỏ bụng đen này, quả nhiên là tận dụng mọi thứ, nhìn thấy cái hay cái tốt là nhặt.
“Phải nói là đội trưởng Yamato và đội trưởng của chúng tớ cùng nhau sống năm ngày mới đúng.” Tôi nói sang chuyện khác, lườm vị đội trưởng kia, tư tâm, khẳng định là trước đó anh đã hỏi kĩ rồi, “Nhưng làm sao tiền bối quen biết nhà Urukawa vậy?” Đây là vấn đề quan trọng.
“Urukawa là nhà ông ngoại anh.” Anh ta cười cười đáp. Chẳng trách hôm nay Urukawa Momoko lúc nói chuyện luôn nháy mắt với Ohtori-senpai, thì ra là đang đánh giá chị dâu họ tương lai! Không lẽ từ giải đấu khu vực Kanto lúc, tiền bối Yamato đã cùng Urukawa tiền bối thông đồng với nhau, để vị tiền bối như búp bê kia chủ động mời Hyoutei đến đây để huấn luyện, hạ một cái mồi câu, chờ mỹ nhân ngư ngoan ngoãn mắc câu. Cả một nhà bụng đen, chẳng trách Tsukimitsu tiền bối của trường học chúng tôi không đấu lại được anh ta. Nghĩ đến đây, tôi run lên một chút, rét lạnh một cái.
“Ồ, ồ, nơi này thật đẹp quá!” Mèo Lớn hưng phấn reo hò khiến tôi bừng tỉnh, “So với bờ biển Chiba năm trước bọn mình đi huấn luyện, kết quả lại làm mất giấy chiêu đãi, có khi còn tốt hơn mấy lần!” À, chính là lúc gặp trường Rokkaku, nhưng khi đó Tezuka đã đi Đức.
Tôi ngẩng đầu, nhìn kĩ Kunimitsu, cùng các đội hữu vì cùng một giấc mộng nên tiến hành huấn luyện với nhau, nhất định là cậu rất cao hứng đúng không. Cậu ấy cúi đầu, lẳng lặng nhìn tôi, hết thảy không cần nói ra miệng.
“Sao Nakamura-san lại đi ra mua đồ ăn?” Oishi ôn hòa hỏi.
“Bởi vì hôm nay là tớ trực nhật.” Nhàn nhạt trả lời, xấu xa nháy mắt mấy cái.
“Sao? Trực nhật?” Kikumaru ghé vào trên người cậu bạn hợp tác, tò mò nhìn tôi, “Trực nhật gì cơ?” Inui và Fuji cũng nghiêng đầu đến gần.
“Trực nhật nấu cơm.” dịu dàng cười cười, “Cơm chiều hôm nay mong các vị chỉ giáo nhiều hơn.” hơi cúi đầu với bọn họ.
“Sao! Đùa à!” Kikumaru che miệng hoảng sợ kêu to, mắt kính của Inui lệch sang một bên, Oishi gục xuống dưới, Gấu Nhỏ mở hai mắt.
“Hm ~ hm ~” tôi vui vẻ lắc lắc đầu, “Thật đấy, thật hơn cả trân châu đấy nhé.”
Spoi:
“Ủa? Vì sao chỉ có Nakamura-san là có cá mực muối tiêu?” Kikumaru bất mãn nhìn tôi, “Thì ra là lấy việc công làm việc tư.”
“A~, a~, đừng khách khí.” Tôi đẩy đĩa cá mực muối tiêu về phía cậu ấy, hai mắt mỉm cười, đúng là kẻ chết thay đáng yêu. Đột nhiên một đôi đũa kẹp lấy đĩa cá mực kia, đẩy mạnh về trước mặt tôi. Lén nhìn, thấy chị Kikuri âm u: “Đừng mơ tưởng tìm người hỗ trợ.” Nói xong, chị ấy nhìn mọi người, nghiêm túc nói: “Đĩa tác phẩm thất bại này, là để trừng phạt Nakamura ăn một mình. Đĩa này căn bản không phải là muối tiêu, mà là mì chính.”