“Sợi mềm ở cổ tay trái bị bầm tím, là kiếm trúc đánh?” bác sĩ Oishi nghiên cứu ảnh chụp X quang một lúc,quay đầu hỏi.
“Vâng, trong trận đấu bị đối thủ đánh trúng cổ tay.” Tôi gật gật đầu, giải thích đơn giản.
“Người này xuống tay thật ác, xương cốt của con gái vốn khá mảnh mai.” Bác sĩ xoay người lại, hỏi kĩ, “Ngoài cảm thấy đau, tay còn hơi hơi rét run phải không.”
“Vâng, mát hơn một chút ítso với tay phải.” Quay đầu thoáng khẩn trương nhìn nhìn Tezuka. Cảm giác được tôi bất an, cậu ấyyên lặng đi đến ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Vết thương này thuộc kiểu chấn thương dây chằng sụn sợi tam giác, nhưng xương cốt không sao cả. Hiện tại cổ tay của cháubị viêm sung huyết, sưng lên, không thể nhanh chóng xẹp xuống được, cho nên còn phải chịu đau đớn vài ngày.” Bác sĩ trở lại trước bàn làm việc, bắt đầu viết hồ sơ bệnh, “Trong 24 giờ xin đừng xoa nắn chỗ sưng đỏ, phải lấy khăn lông lạnh hoặc là túi đá chườm nhiều. Sau một ngày, dùng thuốc bác kê cho cháu,vừa thoa ngoài da vừa xoa nắn.”
“Xin hỏi bao lâu có thể khôi phụcạ?” Đây là vấn đề tôi quan tâm nhất.
“Xét theo tình huống của cháu, đại khái cần một tháng.” Bác sĩ cẩn thận nói, “Trong một tháng này, không thể sử dụng tay trái quásức, không thể mệt nhọc.” Thấy tôi hơi nhíu mày, ông ấy bổ sung thêm: “Tuy rằng sợi mềm bầm tím nghe qua chẳng phải nghiêm trọng gì, nhưng mà cũng là nguy hiểm nhất. Một khi không chăm sóc tốt, rất dễ dàng hình thành thói quenđộng chạm đến vết thương, trậtxương, nghiêm trọng đến mức bị mất khả năng chơi các trò thể thao, điểm ấy, Tezuka-san hẳn là đã thể nghiệm quá đủ.” Nói xong còn hơi liếc Tezuka một cái.
“Cho nên mời Nakamura-san nghiêm túc nghe theo lời dặn của bác sĩ, ngàn vạn không thể nóng lòng, một tháng này phải tĩnh dưỡng cho tốt.” bác sĩ Oishi nghiêm túc dặn dò, ánh mắt nghiêm túc làm người ta khó có thể cự tuyệt.
“Vâng, cám ơn ngài.” Đứng lên cúi đầu cảm ơn ông ấy.
Trên hành lang bệnh viện, Tezuka đứng ở trước máy bán hàng tự động.
“Chờ một chút.” Cậu ấy bảo tôi.
Yên lặng đứng ở một bên, nhìn cậu ấy lấy tiền xu ra cho vào đầu tệ khổng.”Đông!” Một lon đồ uống ướp lạnh rơi ra, Tezuka hơi cúi người lấy ra, sau đó lẳng lặng đưa cho tôi.
“Chườmvào tay trái.” Bốn chữ vô cùng đơn giản, lộ ra lo lắng vô tận.
“Cám ơn cậu, Kunimitsu.” Cúi đầu nhận lấy, trong lòng gợn sóng.
Đi ở trên đường, nhìn túi thuốc trong tay Tezuka và lon đồ uống đã ấm, không khỏi nhăn lại hai hàng lông mày.
“Đang lo lắng chuyện giải đấu cả nước sao?” Tezuka nghiêng đầu nhìn về phía tôi, nhàn nhạt mở miệng.
“Ừ, tháng sáu, trận đấu sẽ bắt đầu, miễn cưỡng có thể vượt qua.” Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng mà nói, “Nhưng mà luyện tập thì không thể rồi.”
“Đừng lo lắng, lão nhân Sanada sẽ giúp cậu.” Giọng nói như gió mát của Tezuka tiếng truyền đến bên tai, “Ông nội của tớ cũng sẽ chỉ đạo cho cậu.”
“Ừ, lại phải phiền toái hai thầy ấy. Không thể luyện tập tay trái, thì tớ luyện tay phải cho lợi hại vậy.” Nói tới đây, nắm chặt nắm đấm phải.
“Phải nghe lời bác sĩ, ngàn vạn không thể khiến tay trái mệt nhọc.” Cậu ấy lẳng lặng nhìn tôi, hình như đang nhớ lại chuyện gì đó.
“Kunimitsucũng từng bị vết thương giống như vậy đúng không.” Tôi hơi hơi nghiêng đầu, nhìn cậu ấy.
“Ừ, nhưng mà ở khuỷu tay.” Lúc trước bị tiền bối đố kị, khuỷu tay trái bị vợt Tennis đánh rất mạnh, lưu lại di chứng.
“Vậy lúc đó Kunimitsu nghe lời bác sĩ không?” Biết rõ nhưng tôi vẫn hỏi, nhìn chằm chằmxuống mặt đất, che giấu sự hoảng hốt của mình.
“Không.” Cậu ấy yên lặng thở dài, “Tớ không là bệnh nhân tốt.”
“Vậy sau đó?” Rất muốnhiểu Kunimitsu hơn, muốn nghe chính cậu ấy nói ra.
“Sau này, tớ cũng giống cậu, mang vết thương vào trận đấu, nhưng mà lại thua.” Cậu ấy hơi hạ mắt xuống, trong đôi mắt có một tia tiếc nuối.
“Là vì vết thương của Kunimitsu nghiêm trọng hơn tớ, hình như bác sĩ Oishi có ám chỉ điểm này, kém chút bịmất khả năng chơi các trò thể thao sao?” Đau lòng nhìn cậu ấy.
“Ừ, đến nước Đức tĩnh dưỡng, rất lâu mới hoàn toàn hồi phục.” Tezuka đột nhiên biến sắc, nghiêm túc nhìn tôi, “Cho nên cậu nhất định phải nghe lời bác sĩ dặn, tháng này không thể vụng trộm luyện tập tay trái.”
“Vâng! Thưa sếp!” Tôi đứng thẳng hai chân song song, nghịch ngợm chào cậu ấy theo nghi thức quân đội.
Dưới ánh mặt trời, vẻ mặt Tezuka nhu hòa, đôi mắt tràn ngập ý cười nhìn tôi. Hai người yên lặng đứng, yên lặng chăm chú nhìn nhau.
“Nha, Tezuka, có vẻ như tớ đói bụng rồi.” Quay đầu, bĩu môi, khẽ nhíu mày.
“Muốn ăn gì?” Tezuka nhẹ nhàng nhấc khóe miệng lên.
“Mì sợi!” Vươn ngón trỏ quơ quơ, “Mì Spagetti vị cay mới là vương đạo!”
“Ừ.” Tezuka buồn cười nhìn tôi, dịu dàng đáp ứng.
“Được, chúng ta không được sơ suất đi thôi!” Tôi nắm chặt nắm tay, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt.
Trong gió, hình như truyền đến tiếng cười khẽ như có như khôngcủa cậu bé.
Vùi đầu ăn, ăn, ăn. Đột nhiên cảm giác được cái nhìn chăm chúcủa Tezuka, miệng còn ngậm một ngụm mì sợi, khó hiểunhìn cậu ấy, chậm rãi hút mấy sợi mì còn lại.
“Sao vậy? Mì dính vào mặt?” Tôi sờ sờ gò má mình.
“Không.” Khẽ phủ nhận.
“Vậy vì sao lại nhìn tớ như thế?” Mở to hai mắt, khó hiểu hỏi.
“Nhìn cậu ăn mỳ, cảm giác rất ngon.” Cậu ấykhẽ nhấc khóe miệng, thấp giọng nói.
Hm? Suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, thôi vậy, ăn mỳ quan trọng hơn, ăn no rồi nói.
Uống xong một ngụm canh cuối cùng, sờ sờ bụng, vừa lòng nở nụ cười: “Hôm nay cám ơn Kunimitsu chiêu đãi.”
“Không ăn bát thứ hai?” Cậu ấy kỳ quái hỏi.
“Hm? Vì sao muốn ăn bát thứ hai?” Kinh ngạc nhìn cậu ấy, sao bỗng dưng lại hỏi không đầu không đuôi.
“Lần đầu tiên cùng nhau ăn mỳ, cậu ăn hai bát.” mắt Tezuka chứa ý cười, nhẫn nại giải thích.
À, hình như là thế.”Buổi chiều không có trận đấu, một bát là đủ rồi, tớ còn muốn giữ dáng người mà.” Cười tủm tỉm trả lời.
“Như vậy cũng rất đẹp mà.” cậu ấy yên lặng nhìn tôi, lấy khăn giấy ra, nhẹ nhàng giúp tôi lau khóe miệng.
Tôi ngây ngốc ở đó, trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn cậu ấy, ngây ngốc nhận sự chu đáo của cậu ấy. Đột nhiên phục hồi tinh thần lại, một dòng máu nóng xông lên mặt, hoàn toàn có thể tưởng tượng mặt mình đỏ đến mức nào.
Tezuka lẳng lặng đứng dậy, cực kỳ tự nhiên dắt tay của tôi, nhẹ nhàng mà kéo nhẹ tôi ra bên ngoài.
Dọc theo đường đi, vẫn yên tĩnh hài hòa, hạnh phúc như dòng nước ấm tràn ngập chúng tôi.
Đi ra khỏi ngõ, vừa nhấc mắt, đã thấy một chiếc Rolls-Royce dài kiêu ngạo đậu ở đó. Hai chúng tôi nao nao, liếc nhau một cái, đều tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì cả.
Một người quen từ bên trong xe bước ra, Atobe Keigo cau mày, nhìn hai tay tôi cùng với Tezuka đang nắm nhau. Sau một lúc lâu, dùng ngữ điệu cứng nhắc nói với tôi: “Bổn đại gia riêng đến chúc mừng cậu lấy được quán quân giải đấu khu vực Kanto, cái tay trái không hoa lệ kia của cậu thế nào?”
“Không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một tháng là ổn.” Tôi giơ tay trái lên, thoải mái nói, “Cám ơn Atobe-kun đã quan tâm.”
Nữ vương Atobe bước lên hai bước, ánh mắt khiêu khích nhìn Tezuka. Tezuka kiên định nhìn cậu ấy, nắm tay tôi rất chặt. Cảm thấy hai người họ quái dị, tôi ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Kunimitsu, lại tò mò nhìn Atobe chằm chằm. Sao hai người họ lại bỗng dưng giương cung bạt kiếm?
“Hừ.” Atobe lên tiếng trước, dùng giọng nói uyển chuyển nói, “Bổn đại gia biết quyết tâm của cậu. Nhưng, Tezuka, chỉ cần cậu buông lỏng một chút thôi, bổn đại gia nhất định sẽ nhận lấy.” sau đó xoay người bước vào xe, xe hơi dài khoa trương chậm rãi chạy qua chúng tôi.
“Ủa? Chẳng phải giải khu vực Tokyo đã kết thúc rồi sao? Chẳng phải Seigaku thắng trường học bọn tớ sao, cậu và Atobe-kun đều chiến thắng đội trưởng đối phương mà? Sao lại còn khiêu chiếnvới cậu?” Tôi nghêng đầu, không ngừng đoán, “Chẳng lẽ là giải đấu khu vực Kanto, các cậu lại bị đến một khu? Atobe hẹn chiến với cậu?”
Đường phố rất dài, một cô bé líu ríu cùng một cậu bé lặng không tiếng động một trước một sau chậm rãi đi. Tay trái của cậu bé cầm chặt tay phải của cô bé, trong lòng yên lặng ưng thuận lời hứa không thay đổi.