Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 37: Thiên tài bánh ngọt X Lời nói dối ngọt ngào




Học viện Hyoutei, bộ trung học phổ thông có lịch sử lâu đời, có vườntrường xa hoa, có thành tích hiển hách, còn có đủ loại môn học tự chọn.Trước tiên là môn ngoại ngữ mà mọi người đều biết, ngoài môn bắt buộc là tiếng Anh ra, Hyoutei còn quy định học sinh phải chọn môn ngoại ngữ thứ hai. May mà tôi có tiếng Trung, cho nên điểm ấy không sợ.

Sau đólà các môn tự chọn như môn Âm Nhạc, môn Vũ đạo, môn Nhạc Khí và môn Hát. Tôi vốn chọnmôn Nhạc Khí, bản thiên tài có thể thổi sáo trúc mà. Saukhi học một tháng, tôi đột nhiên phát hiện cuộc thi cuối kỳ môn nàyngoài diễn tấu ra, còn phải kiểm tra phổ nhạc, vì thế tôi dứt khoát điăn máng khác! (Tác giả Phi:-_- cô này là mù phổ ) mà môn Hát cũng khó trốn khỏi ác mộng đồng dạng, vì thế cửa này bị tôitự động pass. Cuối cùng chỉ có thể cắn haicái “Dưa chuột” còn thừa lại,không muốn chọn môn Vũ đạo cho lắm.

Sau nữa mới là khiến cho bảnthiên tài đau đầu, cũng là môn mà tôi cực kỳ kém ngoài Khoa học Tựnhiên ra ―― môn Nấu Ăn. Buổi chiều thứ năm chính là thời gian nấu ăn,nội dung chủ yếu hôm nay là bánh ngọt.

“Hiện tại, mọi người đemlòng trắng trứng gà đã đánh vào trong bát, ngàn vạn không thể đem cảlòng đỏ trứng vào nhé.” thầy giáo mập mạp mang giọng nói ngọt ngấy nhưbơ vậy, “Tốt, mọi người nhìn rõ, thả số đường như thế này vào rồi đánh.” Thầy cầm một thìa đường rồi đánh.

Số lượng thế này, có đủ ngọthay không nhỉ? Được rồi, vụng trộm thả thêm một thìa, dù sao tôi thíchngọt. Một tay đặt sau lưng, một tay tùy ý cầm lấy thìa.

“Nào, để vào khuôn bánh ngọt.” Cái gì? Cái gì vậy? Tìm nửa ngày trên bàn, hình như không có.

“Sau đó, mọi người đặt bát vào máy trộn như thế này, nó sẽ tự chuyển độngquấy 5 phút. Trong thời gian này, mọi người phải nghiêm túc xem sự biếnhóa của lòng trắng trứng.”

Dựa theo thầy yêu cầu, tôi mở máy ra, thuận tiện quay đầu nói với Yuki: “Aiz, cho tớ mượn dầu gì gì đó một chút.”

“Là dầu bánh ngọt!” Matsumoto mặc tạp dề trông thật đáng yêu, hai mắt biếnthành trái tim, “Đây, cho cậu. Này! Đừng bày ra vẻ mặt kinh khủng thếnữa!”

Tôi vô tư nhún nhún vai, rót dầu bánh ngọt vào trong bát.Nhìn trục trong máy chuyển động, lòng trắng trứng bắt đầu biến thành màu trắng, có bông bọt, sau đó biến thành bơ mềm. Trông thật mê người, kìmlòng không được vươn ngón trỏ quyệt một chút, ngậm vào trong miệng, hình như có chút ngọt, xem ra là tôi thả hơi nhiều đường. Vì thế tôi lại lấy thêm hai quả trứng, đổ lòng trắng trứng vào. Chỉ thấy thứ màu trắngtrong bát càng ngày càng nhiều, mắt thấy sẽ tràn ra.

“Phách!” Mộtcái bàn tay mềm đóng máy của tôi lại.”Thả nhiều quá! Rõ thật là!” Bátước điện hạ khẽ hừ một tiếng, một tay ôm trán, nhẹ nhàng lắc đầu, bàyra một tư thế duyên dáng.

Hừ, lại bắt đầu rồi, cả buổi trưa ngườinày cứ quanh quẩn cạnh tôi, giống như kẹo mè xửng dính vào vậy, muốn bỏra cũng không được. Lườm cậu ấy một cái, cầm lấy bát của mình, xoayngười nhìn về phía thầy.

“Mọi người chuẩn bị muỗng, chậm rãi quấy theo một hướng thôi.”

Nếu quấy nhiều hướng, sẽ làm bề mặt già đi thì phải. Ừm, một hướng, một hướng. Trong lòng lặp đi lặp lại, dùng sức quấy.

Được rồi, thế này là được! Ngửi mùi hương của bơ, trong lòng dâng lên mộtcảm giác thành tựu. thì ra thợ bánh ngọt cũng chẳng phải là nghề nghiệpkỹ thuật cao gì cả. Đắc ý cuốn cuốn tóc, chẳng lẽ tôi là thiên tài bánhngọt? Ừ ừ, nhất định là như thế. Vuốt mặt bắt đầu cười ngây ngô.

“Cậu còn thất thần làm cái gì?” Yuki gõ gõ bát tôi, “Còn không mau làm đi!”

Tôi nhìn quanh trái phải, học Mai, ở đáy khuôn thêm một cái đậu đỏ, rồi đổ bơ vào.

“Sau đó, dùng hai cực nóng đỏ 15 phút là được.” thầy giáo đứng ở trước mộthàng lò nướng, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve inox, ngọt ngào nói, “Lò nướng, cũng giống như người yêu của thợ bánh ngọt chúng thầyvậy. Nếu thiếu một lần, vậy thì kết tinh tình yêu, à, chính là bánh ngọt, sẽ khó sinh; nếu nhiều một lần, vậy thì ‘Đứa trẻ’ đáng yêu sẽ bị tàn tật; chỉ vừa đúngđộ ấm thôi, mới có thể có được đến thành phẩm hoàn mỹ…”

Thầy lạibắt đầu say mê, đúng là quái nhân. Tôi ôm haitay mình, trên da nổi lênmột tầng da gà. Nghĩ nghĩ, người yêu? Nếu Kunimitsu biến thành lò nướngsẽ thế nào? Vuốt cằm bắt đầu tưởng tượng, à, đáng yêu! (Tác giả Phi: BT! ) nhưng kết quả là khẳng định, thì phải là vĩnh viễn không có bánh ngọt nóng hổi, thứ ra lô chỉ có thể là băng thôi.

“Đinh!” Đã đến giờ, mọi người khẩn trương nhìn lò nướng của mình.

“Oa! Thật đẹp!”

“Thơm quá!”

“Thành công rồi!”

Bốn phía toát lên tiếng vui vẻ thở nhẹ. Đột nhiên phòng bánh ngọt bỗng chốc an tĩnh lại, thầy đội bao tay lấy ra một đĩa có vật thể với hình thù kỳ quái.

Thầy đặt đĩa xuống bàn, từng cái đỉnh chóp bơ đều có mộtđám bong bóng nhỏ, có bong bóng còn nổ lóp tóp. Vô cùng thê thảm, vôcùng thê thảm. Tôi lắc lắc đầu, không khỏi thương hại tác giả.

“Haiz!” Yuki lạnh lạnh mở miệng.

“Hm?” Khoanh hai tay trước ngực, nhìn cậu ấy.

“Cậu.” cậu ấy dùng cằm chỉ chỉ đồ trên bàn.

“Cái gì?! Cậu dừng đùa!” Tôi nhảy lên, căm tức.

Mai dè dặt cẩn trọng đi đến, lấy tay cầm giấy bánh ngọt, gian nan khẽ động khóe miệng: “Kimiko, đúng là của cậu.”

Nhìn hình vẽ ngón tay cái quen thuộc trên giấy, tôi giống như cún con ướtsũng nước ―― ủ rũ. Tại sao có thể như thế? Tại sao có thể như thế!

Takahashi Konoike chậm rãi đến gần, lấy một cái tư thế tao nhã cầm lấy một cáitrong đó, dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, khẽ cắn một ngụm nhỏ. Đột nhiên đôi mắt vàng của cậu ấy bắt đầu ngơ ra, thân thể thon dài rungrung hai cái, sau đó lấy tay chống đỡ lên bàn. Chậm rãi ngẩng đầu, nhíuchặt hai hàng lông mày, dùng tay kia vuốt cổ, nghẹn hỏi: “Kết quả thìcậu thả bao nhiêu đường?”

Tôi giơ ra hai ngón tay: “Hai thìa.”

“Thả mấy quả trứng gà?” cậu ấy co rúm khóe miệng, gian nan lên tiếng.

“Sao?” Tôi nâng lông mày, ánh mắt nhìn vào khoảng không, suy nghĩ một hồi, “Sáu quả.”

“Dầu bánh ngọt thả vào khi nào?” trên đầu bá tước đã lòe ra hai cái ‘ngã tư đường’.

“Thả lúc quấy.” Chớp chớp mắt.

“Chẳng phải đã bảo cậu thả trước lúc quấy sao?” Konoike nghiến răng nghiến lợi nói, cả người đã bắt đầu run run.

“Nhất thời không tìm thấy.” Tôi vuốt đầu, vô tội nói.

Ngực bá tước điện hạ phập phồng kịch liệt, thật vất vả hô hấp đủ, dùng tiếng nói uy nghiêm như hoàng hậu: “Thứ nhất, đường đánh quá nhiều, rấtngọt!” cậu ấy vươn ngón trỏ tay phải.

“Tiếp theo, thả lòng trắng trứng quá nhiều, rất mềm!” Ngón giữa cũng nâng lên đến.

“Cuối cùng, thứ tự thả dầu bị sai, không có dung môi, cả cái bánh ngọt rất vón cục!” Ngón áp út nhếch lên.

“Tóm lại một câu.” cậu ấy hít sâu một hơi, lớn tiếng nói, “Đúng là quá khó ăn!”

“Dài dòng!” Tôi thẹn quá thành giận cầm thành phẩm của mình lên, hất đầu rời đi.

Sau khi huấn luyện xong, đi ra từ đạo quán Thiên Tâm Lưu, hôm nay đúng làxui xẻo, không nhìn thấy Kunimitsu đâu. Tôi cúi đầu, bất đắc dĩ nhìn túi to trong tay, thật thất bại.

“Kimiko.” Một giọng nói thanh lãnh lại dịu dàng.

“Kunimitsu.” Tôi ngẩng đầu, nhìn băng sơn điện hạ giống như thiên thần vậy, tronglòng dâng lên một luồng nước ấm. Nhanh chóng bước lên phía trước, muốnôm chặt cậu ấy. Đột nhiên, trong khóe mắt xuất hiện bốn người, đường tới thiên đường thì các cậu không đi, lại xông vào địa ngục. Tôi âm hiểmcười cười, dùng giọng vô cùng dịu dàng nói với bọn họ: “Hi! Mọi người,thật khéo.”

Bọn họ cảnh giác lui ra sau hai bước: “Nakamura-san, đúng là thật khéo.”

“Hôm nay, bọn tớ có môn Nấu Ăn làm bánh ngọt. Mọi người đừng khách khí, thửmột chút đi.” Nói xong, mỉm cười như thiên sứ, hai tay nâng lên tác phẩm của tôi, hơi khuynh người tới gần bọn họ.

Bốn bọn họ xấu hổ ha ha hai tiếng, giơ hai tay lên, từ chối nói: “Như vậy không tốt lắm thìphải, vẫn nên để dành cho Tezuka ăn đi.”

Lúc này, Tezuka nhẹ nhàng cầm lấy một cái bánh nhỏ, không chút do dự bỏ vào trong miệng. Tôikhông kịp ngăn cản, giật mình nhìn động tác của cậu ấy lưu loát sinhđộng như mây bay nước chảy vậy.

“Ừm, ăn ngon lắm.” Băng sơn điệnhạ nhu hòa nhìn tôi, trong đôi mắt phượng thật ý dịu dàng, “Không đượcsơ suất, tiếp tục nỗ lực.”

“Kunimitsu…” Tôi cảm động nhìn cậu ấy, tuy rằng biết cậu ấy chỉ là an ủi tôi, nhưng mà cũng thật ngọt ngào!

Bốn người kia tìm tòi nghiên cứu nhìn Tezuka, không nhìn ra sơ hở gì, xácđịnh không có nguy hiểm, cấp tốc lấy bánh trong túi to.

Kikumaru cầm thứ kỳ quái kia, tò mò trừng lớn mắt: “Bề ngoài không được đẹp lắm đâu, thật sự có thể ăn sao?”

“Ừ, ừ, chẳng lẽ cậu còn chưa tin Tezuka sao?” Tôi thò người đến, dụ dỗ nói, “Sa, sa, không được sơ suất ăn đi.”

Inui Sadaharu lấy laptop ra, sàn sạt viết gì đó. Đi đến sau lưng cậu ta,kiễng chân, nhìn lén thấy một loạt chữ số: bánh ngọt của Nakamura, hìnhtượng:-10 điểm; mùi: 40 điểm; vị: chờ kiểm tra. Dấu móc: theo biểu hiệncủa Tezuka, đại khái có thể đạt tới 80 điểm.

Fuji cười tủm tỉm nhìn chằm chằm “Bánh ngọt”trong tay, vuốt cằm: “Thoạt nhìn rất thú vị.”

Oishi tin tưởng nhìn về phía Tezuka, gật gật đầu: “Mọi người, chúng ta không nên cô phụ sự tốt bụng của Nakamura-san,ăn đi.”

Theo sau Mèo Lớn, Đầu Trứng Gà hiên ngang lẫm liệt một ngụm nuốt vào, quảnhiên hai tên này khá dễ lừa. Nhìn Gấu Nhỏ ở bên cạnh xem diễn và ĐầuNhím làm bộ như đang ghi lại, tôi cười khẽ, một ngày nào đó sẽ trả thùcác cậu.

“Áck…” Kikumaru vịn một tay lên vai Oishi, một tay ôm cổrên rỉ. Oishivò đầu quơ quơ, không chịu nổi cậu bạn hợp tác vịn vào, ngã xuống

“Kimiko, tớ tiễn cậu.” mặt Tezuka không biểu cảm liếc haingườiđang ngã dưới đất, một tay nhận lấy túi bánh ngọt trong tay tôi,một tay nắm balo thể thao trên vai, sau đó mỉm cười nhìn tôi.

“Ừ! Chúng ta đi thôi, Kunimitsu.” Hạnh phúc xoay người, cùng cậu ấy sóng vai mà đi.

Dưới trời chiều, Fuji nhìn bóng hai người đi xa, cười nói: “Xem ra về sau sẽ rất phấn khích đấy.”

Trên đất, hai người mấp máy, nâng nhau lên, gắng gượng đứng dậy. Oishi vôcùng đau đớn nói:”Không nghĩ tới Tezuka cũng sẽ nói dối!”