Đừng Nhớ Em

Chương 7




Nắng chiều chiếu vào phòng khách qua ô kính cửa sổ rọi trên mặt sàn, chiếu một vệt sáng vàng rọi trên chiếc ghế sofa tròn và bàn trà thủy tinh, như nụ hôn của người tình, trong sáng dịu dàng.

Tô Mạn Mạn gác chân trên ghế sofa, ôm máy tính đánh chữ, tay cô ấy rất nhanh, bàn phím bị cô gõ đến mức kêu răng rắc.

Lương Tư Tư ngồi bên còn lại dường như không bị ảnh hưởng, nhàng lật một trang sách, dịu dàng điềm đạm.

2 người trên ghế sofa màu xám nhạt, một người tóc ngắn bạch kim áo đen phá cách, một người tóc đen dài mặc váy trắng dài, đẹp đẽ hài hòa đến không ngờ.

Một hồi chuông điện thoại, Tô Mạn Mạn phiền quét qua điện thoại trên bàn trà, hất tóc mái dưới trán ra sau, oán hận nói:

- Ai mà thiếu đức vậy, lúc mình đang kiếm tiền dưỡng lão lại gọi đến. ngôn tình sủng

Tô Mạn Mạn không phải kiểu phú nhị đại ăn chơi đợi chết, cô ngoài là quản lý của Lương Tư Tư, ngày thường cũng tham gia một số hạng mục của Bạch Minh, vừa rồi đang sửa lại phương án mà cấp dưới gửi đến.

Mà có đặc điểm lớn nhất của cô ấy là, lúc đang xử lý chính sự bị làm phiền tính khí nhất định nóng nảy.

Ánh mắt Lương Tư Tư vẫn nhìn vào sách, an ủi cũng như khí chất của cô, rất nhẹ nhàng:

- Khẳng định tìm cậu có việc.

Tô Mạn Mạn đẩy máy tính qua sofa, cầm lên chiếc điện thoại vẫn luôn đổ chuông, không kiên nhẫn quét qua nhắc nhở trên cuộc gọi.

- Anh tớ.

Cô nhìn về hướng Lương Tư Tư, nhún vai, sự không vui trên mặt biến mất.

Lương Tư Tư cười nhẹ, tiếp tục xem sách.

- Anh, anh tìm em?

Tô Mạn Mạn bỏ chân đang gác trên ghế xuống, một bên nghe điện thoại, một bên tìm dép lê bị vứt nơi cuối ghế.

Dép lê chỉ tìm thấy một chiếc, động tác của Tô Mạn Mạn dừng lại.

Cô nhìn liếc qua Lương Tư Tư đang ở một bên xem sách, hơi nhướn mày, ngữ khí như cười nhạo như trêu đùa:

- Anh tìm Tư Tư?

Nghe thấy tên của mình, ánh mắt Lương Tư Tư từ sách chuyển sang người Tô Mạn Mạn, biểu tình có chút khó hiểu.

- Hả.

- Em biết rồi, lúc nữa em sẽ mang cậu ấy qua.

Mắt mày miệng của Tô Mạn đều là ý cười thú vị, ngữ khí nhẹ nhàng.

Lương Tư Tư gấp một góc nhỏ ở trang sách vừa đọc tới, đặt sách lên bàn trà, hỏi:

- Tô tổng tìm tớ?

- Ừ.

Tô Mạn Mạn ném điện thoại lên sofa, ý cười vẫn còn trên góc miệng:

- Bảo tớ mang cậu đi..

Lời chưa nói hết, cô quét đến bìa sách mà Lương Tư Tư vừa đọc, ý cười mất hết, trong mắt toàn là kinh ngạc, âm lượng không tự chủ to lên:

- Lương Tư Tư, tớ bảo cậu không có việc gì thì ở nhà xem phim, cậu đây là xem cái trò đùa gì đây?

Cô ấy dùng 2 ngón tay nhặt sách lên, cẩn thận đánh giá, từng chữ đọc một lượt chữ trên bìa sách:

- Giới thiệu về tích phân và vi phân?

Lương Tư Tư giơ tay lấy lại sách, cười cười, chỉ là nụ cười đó mang theo mấy phần chua sót và thất vọng.

Cô cúi mặt, gật đầu:

- Ừ, lúc tớ còn niên thiếu, rất muốn học đại học công nghệ Yến lớp thanh thiếu niên, giáo án này.

Hai hôm nay cô xem phim xem có chút mệt, mới lấy cuốn sách này ra điều hòa một chút.

Cuốn sách này cô đem theo bên người nhiều năm rồi, mỗi khi cảm thấy mệt mỏi hay mờ mịt đều sẽ mở ra xem, điều chỉnh trạng thái.

- Ha!

Tô Mạn Mạn giống như nghe thấy chuyện cười, đá đi chiếc dép lê đang đeo ở chân, lại gác khoanh chân lên ghế, nhìn chằm chằm Lương Tư Tư, giống như xem xét kỹ lưỡng.

- Đại học công nghệ Yến lớp thanh thiếu niên, đó không phải là kiểu học bá biến thái như Dịch Hoài Xuyên mới có thể học sao? Nếu tớ nhớ không nhầm, cậu thi vào học viện điện ảnh Yến Thành là bởi vì môn văn hóa không ra làm sao?

Họ là bạn cùng phòng nhưng khác ngành, 2 người lúc trước có nói về nguyên nhân báo danh vào trường.

Tô Mạn Mạn đơn thuần chỉ là nguyên nhân gia tộc, ông nội Tô là nhóm người Hoa sớm nhất làm người quản lý, sau khi sáng lập công ty truyền thông Bạch Minh, mang theo toàn bộ người của Tô gia vào ngành giải trí.

Tô Mạn Mạn rất thích cảm giác dưỡng thành, cũng chuyên tâm làm một người quản lý, chỉ là cô là tính chất mua vui, dẫn dắt người thì xem duyên phận.

Mà đáp án khi đó của Lương Tư Tư là – không có cách nào thi vào nhóm đại học văn hóa.

Lương Tư Tư ôm sách vào lòng, nhớ lại những năm từng trải qua đó, và nói sự thật:

- Thật ra thành tích của tớ không tồi, đáng tiếc là mỗi lần đến kỳ thi, Lương phu nhân đều bảo tớ thi giúp Lương Tâm Thiên, cho nên thành tích của tớ đều không phải của bản thân.

Ngữ khí của cô nhàn nhạt, giọng nói cũng không lớn, giống như đang kể lại một chuyện nhỏ không liên quan.

Trên thực tế, cô xác thực không để ý.

Lúc mới ban đầu, Lương gia nói rằng Lương Tâm Thiên thất lạc nhiều năm bên ngoài thành tích kém, không thi được vào trường tốt sẽ bị mọi người cười nhạo, nên nhờ cô giúp đỡ.

Lương Tư Tư tất nhiên hiểu cảm giác bị người khác xem thường, nghĩ về ân tình của Lương gia với cô nên cô gật đầu.

Chỉ là, cô không nghĩ rằng mọi thứ lúc đó chỉ là mới bắt đầu.

Lần thứ 2 Lương phu nhân tìm cô thi thay, cô cự tuyệt qua vì vậy mà Lương phu nhân đuổi cô ra khỏi cửa, sau đó là ba Lương ở giữa điều hòa lại, hứa với cô chỉ cần cô tiếp tục giúp Lương Tâm Thiên đến đại học thì coi như cô đã trả nợ ân tình.

Thời khắc đó, trái tim cô lạnh lẽo nhưng lại cảm thấy giải thoát rồi.

Bây giờ, cô không chỉ trả sạch chữ ơn trong miệng ba Lương, cũng ở 2 hôm trước trả hết nợ trong miệng Lương phu nhân, 2 bên không còn nợ nần gì nhau, cả người nhẹ nhõm.

Lương Tư Tư nói nhẹ bẫng, nhưng Tô Mạn Mạn tức điên, cô lập tức đứng trên ghế sofa, tay chống hông nhìn về hướng Lương Tư Tư, ngữ khí nóng nảy cáu kỉnh:

- Cái quái gì vậy?

- Cũng chính là nói, cái thành tích rác rưởi đó của cậu là của Lương Tâm Thiên thi, còn Lương Tâm Thiên vẫn luôn tạo ra hình tượng học bá kia, thật ra đều là dùng thành tích của cậu.

Lương Tư Tư gật đầu, gẩng đầu nhìn ánh mắt của Tô Mạn Mạn, nói thành thật:

- Thi đại học không phải. Bọn họ biết rằng gian lận trong thi đại học nguy hiểm quá lớn, Lương Tâm Thiên bắt đầu từ lớp 11 đem hết trọng tâm vào học vẽ, muốn thi học viện mỹ thuật.

- Sau đó, bởi vì diễn xuất bộ phim "Thời gian niên thiếu" này, cô tham gia vào làng giải trí, vậy là thừa nước đẩy thuyền ngừng luôn học.

Cũng bởi vì như vậy, Lương Tâm Thiên vẫn luôn tạo dựng hình tượng thiên tài học bá thiếu nữ vì quá yêu thích biểu diễn mà từ bỏ sự nghiệp học hành.

- Thật vô liêm sĩ, tức chết tớ rồi!

Tô Mạn Mạn nghiêng nghiêng đầu, cật lực tiêu hóa tin tức này:

- Đồ rác rưởi, không biết thẹn mà đi sao chép hình tượng thiên tài học bá, không biết thẹn mà nói cậu là thế thân!

Lương Tư Tư đứng dậy, đi về hướng Tô Mạn Mạn, vỗ vỗ vai cô ấy, âm thanh nhẹ nhàng an ủi:

- Đừng tức giận, tớ nói với cậu những chuyện này, là bởi vì từ khi bắt đầu tham gia vào đoàn diễn, tớ và cô ta sẽ ở cùng một vòng tròn, tớ không hy vọng chúng ta bị động.

Tô Mạn Mạn bình tĩnh mất một lúc mới chuyển ánh mắt quay lại, ngữ khí vẫn còn kích động:

- Có phải cô ta không chỉ làm một việc không biết hổ thẹn này?

Ánh mắt cô ấy rất hung dữ, phảng phát đang phun lửa.

Lương Tư Tư bặm bặm môi, ngữ khí bình tĩnh như nước:

- Cái bộ "Thời gian niên thiếu" là tớ thử vai mà có.

Nghe tới đây, Tô Mạn Mạn lại lại phát ra một câu nói thô tục, dùng ngón tay đâm đâm vào vai Lương Tư Tư, ngữ khí không thiện:

- Lương Tư Tư, cậu bị ngốc à? Cô ta muốn đồ của cậu cậu liền đưa?

- Chẳng trách cậu muốn rời xa Dịch Hoài Xuyên, có phải nghe thấy lời đồn, nói rằng Dịch Hoài Xuyên thích Lương Tâm Thiên, hả?

- Cô ta thích cậu liền nhường cô ta, cho dù là thành tích hay là đàn ông, có phải không?

Tô Mạn Mạn càng nói càng kích động, không biết có phải bị tức đến choáng váng, cô vò nằm mái tóc ngắn bạch kim, chân không đi một vòng quanh phòng khác, xa xa nhìn chằm cằm Lương Tư Tư, tiếp tục cạn lời một lần nữa dạy dỗ:

- Tớ chưa từng thấy ai yếu đuối sợ hãi như câu thế này!

- Lương Tâm Thiên là cái thá gì! Lương Tư Tư, tớ nói với cậu, cậu diễn cho tốt vào cho tớ, nhất định phải dẫm chết Lương Tâm Thiên, đem cái vinh dự vốn là của cậu tất cả đều lấy lại.

- Nâng niu hàng giả mạo, Dịch Hoài Xuyên tên đàn ông xấu xa mắt mù, cậu cũng không được cần nữa, nghe rõ chưa?

Lương Tư Tư sớm đã đoán được rằng khi Tô Mạn Mạn biết những chuyện này sẽ loạn lên, cho nên những năm nay cô chưa từng nhắc đến, nhưng bởi vì bây giờ cô cần vào vòng, là đối tác trên cùng 1 chiến tuyến, cô không thể tiếp tục giấu nữa.

Cô gật gật đầu, nhìn về Tô Mạn Mạn, ánh mắt sáng sủa trong vắt:

- Lúc trước muốn chia tay với Dịch Hoài Xuyên đúng thật là vì Lương Tâm Thiên.

- Có điều mấy ngày nay, tớ nghĩ thông suốt rồi. Tớ chia tay là vì Dịch Hoài Xuyên không yêu tớ, nguyên nhân không liên quan, chỉ là vởi vì anh ta không xứng đáng để tớ tiếp tục yêu.

- Hơn nữa, tớ nói chuyện của Lương Tâm Thiên với cậu, chính là muốn phát triển tốt ở làng điện ảnh.

Tô Mạn Mạn hừ một tiếng, sắc mặt tốt hơn một chút:

- Coi như cậu thức thời! Đi, tớ mang cậu tới gặp anh trai tớ, anh ấy có lẽ muốn nói chuyện với cậu về kế hoạch nghề nghiệp phía sau.

2 người cùng nhau xuống lầu, Tô Mạn Mạn lái xe, lần này đổi một chiếc Benz G, phối hợp với chiếc áo phá cách màu đen, thập phần bá khí.

Xe đi vào đường chính, hỏa khí của Tô Mạn Mạn vẫn chưa giảm:

- Không được, tớ nghĩ đến là tức, tớ phải chỉnh con bé trà xanh Lương Tâm Thiên đó.

- Đừng giận nữa, tớ sẽ không để cậu mất công giận đâu.

Lương Tư Tư đụng đụng vào cánh tay Tô Mạn Mạn, an ủi:

- Trước đậy, là tớ không muốn kiếm chuyện, có thể nhường thì nhường, sau này sẽ không như vậy nữa.

Tô Mạn Mạn nữa tin nữa ngờ quét qua Lương Tư Tư.

Ở trên ghế phụ, nữ nhân xinh đẹp kiếu diễm một thân váy trắng, như ánh nắng bên ngoài cửa sổ xe rực rỡ chói mắt.

Tô Mạn Mạn biết năng lực của Lương Tư Tư, cô tham gia vào ngành kịch nói không quen thuộc, 2 năm ngắn ngủi, bắt đầu từ số 0 đến giành được giải thưởng người mới tốt nhất, được tính là người có năng lực giỏi trong ngành.

Có điều, cô quá khiêm tốn, không nguyện ý xuất hiện mới dẫn đến cô có một thân bản lĩnh nhưng lại vô danh.

Bây giờ, suy nghĩ của cô biến đổi, nguyện ý nỗ lực, cũng nguyện ý tranh dành, sao lại có thể lo lắng bị quần chúng yêu thích.

Không biết tại sao, một thoáng ngắn ngủi là làm cho Tô Mạn Mạn đốt cháy lại nhiệt huyết thời đại học đặt ra mục tiêu, có sự khẳng định sẽ phát nhiệt tỏa sáng của Lương Tư Tư, vả mặt sự tự tin của Lương Tâm Thiên và tên đàn ông xấu xa.

Cô đạo mạnh chân ga, gật đầu phụ họa:

- Tớ tin cậu! Cũng sẽ bồi cậu!

Mặt trời chiếu lên cơ thể, Lương Tư Tư cảm thấy tâm trạng cũng tươi đẹp lên, cô chuẩn bị cảm ơn cô bạn tốt vẫn luôn bồi bên cạnh cô, nhưng lại nghe thấy Tô Mạn Mạn hừ lên một tiếng, kiêu ngạo lại xem thường.

- Nếu mà Lương Tâm Thiên dám bảo Dịch Hoài Xuyên gây khó dễ cho cậu, vậy cậu bảo anh trai tớ gây khó dễ lại cô ta!

Lời nói vừa dứt, Tô Mạn Mạn liếc qua Lương Tư Tư, giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, ánh mắt sáng lên:

- Để tớ nói, tên xấu xa Dịch Hoài Xuyên còn không bằng anh trai tớ nữa.

- Tư Tư, cậu có muốn suy nghĩ một chút về anh trai tớ? Đẹp trai nhiều tiền biết yêu thương người, còn rất sạch sẽ. Hơn nữa tớ cảm thấy anh trai tớ có gì đó đối với cậu khác biệt, cậu thấy anh ấy đích thân gặp qua nghệ nhân nào của Bạch Minh chưa..

Mắt thấy chủ đề phát triển theo hướng không thể khống chế, Lương Tư Tư nhanh chóng cắt ngang:

- Đừng nói bừa, tớ rất cảm tạ Tô tổng.

- Được thôi!

Tô Mạn Mạn cười tươi, đồng ý tới đây là kết thúc.

Benz G dừng trước cửa khu mua sắm mậu dịch, Tô Mạn Mạn nghiêng đầu:

- Times cafe, đi đi, lúc nữa tớ tới đón cậu.

- Cậu không đi cùng?

Tay đang mở cửa của Lương Tư Tư dừng lại, quay đầu lại nhìn,

Tô Mạn Mạn dùng cằm chỉ chỉ về chiếc điện thoại đang để một bên:

- Mẹ tớ tìm tớ, hình như lại muốn giới thiệu đối tượng cho tớ, tớ chắc phải mang 18 con chó con đến trước mặt bà ấy lượn qua lượn lại.

Lương Tư Tư không biết có nên tin lời của Tô Mạn Mạn không, bất lực xuống xe, một mình đi vào Times gặp Tô Trình.

Times là quán cafe cao cấp ở Yến Thành CBD, trang trí tinh tế, chủ yếu cung cấp hệ thống thành viên. Những người nổi tiếng và chính trị gia đều thích tới đây.

Lương Tư Tư báo tên của Tô Trình, được nhân viên phục vụ một đường dẫn lên phòng riêng trên lầu 2.

Mở cửa ra, Lương Tư Tư liền nhìn thấy Tô Trình đang ngồi bên dưới cửa sổ.

Góc lớn ánh sáng mặt trời rọi vào, người đàn ông mặc bộ đồ tây màu xanh dương, một tay chống cằm nhìn về phía khung cảnh bên ngoài, sơ mi trắng từ cổ tay lộ ra một chi tiết nhỏ, mặt trời ở trên cúc áo kim cương tạo ra một đường sáng.

Mặc dù không rõ cảm xúc, vẫn làm chi người ta cảm thấy trầm ổn mạnh mẻ.

Nghe thấy động tĩnh, anh ta bỏ xuống, quay đầu nhìn qua.

Thời khắc nhìn thấy cô, cảm xúc của Tô Trình không thay đổi, nghiêng nghiêng đầu, ra hiệu về phía đối diện, ngữ khí bình thường:

- Qua đây ngồi.

Không có ngạc nhiên, không có uy nghiêm, bình thường giống như một người bạn cố nhân quen thuộc.

Nhưng trên thực tế, lần gần đây nhất Lương Tư Tư gặp anh ta, là vào 2 năm trước ở lễ tốt nghiệp của cô và Tô Mạn Mạn.

Sự tùy ý của anh ta làm sự căng thẳng của Lương Tư Tư giảm đi không ít, cô gật đầu nhẹ với Tô Trình, lễ độ đi đến, ngồi ở đôi sdieejn Tô Trình.

- Espresso, không thêm đường?

Tô Trình hỏi rất tùy ý.

Lương Tư Tư nhìn anh ta, có chút ngạc nhiên.

Ngày họ tốt nghiệp, cùng với Tô Trình đi uống qua 1 lần cafe, món cô gọi chính là Espresso không thêm đường. Cô không ngờ rằng, thời gian đã qua 2 năm, Tô Trình vẫn còn nhớ.

- Vâng.

Lương Tư Tư gật đầu.

Tô Trình nghiêng người bàn giao với nhân viên phục vụ 2 câu, nhân viên phục vụ nhận lệnh rời đi.

Lương Tư Tư ngồi thẳng như cây bút, cúi mắt nhìn về đóa hoa hồng đỏ trên bàn, suy đoán mục đích hôm nay Tô Trình tìm đến cô.

Tô Trình mặc dù là boss của cô, nhưng số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay, một là bởi vì ký hợp đồng xong thì chuyển qua kịch nói, không thuộc phạm vi boss phải quan tâm. Hai là bởi vì Tô Trình giống với Dịch Hoài Xuyên, ngoại trừ công ty giải trí trong tay vẫn còn những sản nghiệp khác, vô cùng bận rộn.

Trầm mặc là chí mạng, để tránh ngại ngùng và thất lễ, Lương Tư Tư nắm chặt 3 bàn tay đang để trên bàn, nhẹ nhàng mở miệng:

- Tô tổng, thật sự rất cảm ơn anh khi đó đã vì em giữ lại hợp đồng.

Nếu không, sau khi cô rời xa Dịch Hoài Xuyên, thật không biết nên làm như thế nào.

- Hôm nay tôi tìm đến em không phải để nói cái này.

Tô Trình trả lời.

Lương Tư Tư nhìn qua, trong mắt cô có nghi hoặc, ánh mắt long lanh như con nay vàng sớm mai, trong veo lại vô tội.

Đúng lúc nhân viên phục vụ lên cafe, ánh mắt Tô Trình dừng lại trên mặt Lương Tư Tư 2 giây, đợi nhân viên phục vụ rời đi anh ta mới di chuyển tầm mắt.

Tô Trình đưa cafe lên nhấp một ngụm, ngữ khí vẫn trầm ổn, giống như tùy ý bàn về một chủ đề:

- Em chia tay với Dịch Hoài Xuyên rồi?

Lương Tư Tư ngưng nhẹ, đại não có một khắc trống rỗng, chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Trình.

Cô từng nghĩ ra đủ loại nguyên do Tô Trình tìm mình, duy nhất không nghĩ đến là hỏi về cuộc sống riêng của cô.

Tô Trình đặt cafe xuống, nhìn lại cô, ánh mắt bình tĩnh, dường như không có cảm thấy chỗ nào không ổn, hiển nhiên đang đợi đáp án.

Cũng đang đợi đáp án, còn có vừa trở về từ Châu Âu, bị người ta hẹn bàn chuyện ở Times, vừa đúng lúc đi qua phòng riêng là Dịch Hoài Xuyên.