Đừng Nhớ Em

Chương 37




Ánh mắt Lục Khiêm Hành dừng lại trên người Dịch Hoài Xuyên, Dịch Hoài Xuyên cũng trầm lắng nhìn anh ấy, bốn mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Tầng này chỉ có 2 hộ, vì vậy khi này ngoài 3 người họ thì không còn bất kỳ ai.

Yên tĩnh, trầm mặc, làm cho trong tâm của sự ngột ngạt xoay quanh họ, dần dần lan rộng ra.

Tần Truyền Minh đứng bên cửa, cảm nhận được sự ngột ngạt vô hình, ông nhìn qua 2 người, liên tiếng làm dịu lại bầu không khí:

- Lục ảnh đế, đây là người đầu tư, Dịch Hoài Xuyên, Dịch tổng.

Ông không thiên vị ai, lại hướng về Dịch Hoài Xuyên giới thiệu,

- Dịch tổng, đây là nam chính Lục Khiêm Hành, Lục ảnh đế.

2 người còn cần ông giới thiệu sao? Ai mà không biết ai?

Tần Truyền Minh sao mà không hiểu cái này, nhưng trên mặt một chút cũng không biểu hiện ra, để lại không gian phát huy cho 2 người.

Quả nhiên, đợi ông giới thiệu xong, Lục Khiêm Hành cụp mắt, bỏ tay nắm cửa ra.

Anh ấy quay người đi vào bên trong, không nói "mời vào", cũng không từ chối họ đi vào cửa, chỉ biểu hiện thái độ lạnh lùng, rất rõ ràng có thể nhìn ra anh ấy không chào đón người ngoài cửa.

Nhưng nếu lòng tự tôn của Dịch Hoài Xuyên đặt cao một chút sẽ quay người rời đi.

Xác thực, Dịch Hoài Xuyên ở ngoài cửa đã có chút do dự, thực sự là, trong hơn 20 năm cuộc đời của anh, chưa từng gặp phải cách đãi ngộ này.

Giống như vội vàng đi lên để người ta vả mặt.

Tần Truyền Minh đứng ở cửa, giống như một khán giả, chỉ yên lặng nhìn Dịch Hoài Xuyên dằn vặt đấu tranh.

Sứ mệnh của ông đến đây là kết thúc.

Ông lợi dụng Dịch Hoài Xuyên, lại bị anh lời dụng lại, bây giờ mục đích của 2 người đều đã đạt được.

Còn việc Dịch Hoài Xuyên có thể bỏ cái tôi xuống để theo đuổi vợ hay không, thì đó là việc của anh, ông sẽ không can thiệp sâu.

Không qua bao lâu, khi ánh mắt Dịch Hoài Xuyên di chuyển đến cái bóng mảnh mai trên cánh cửa kính trong phòng bếp, anh thu lại ánh mắt, nhấc bước đi vào.

Có người cho dù đứng ở vị trí cao thế nào, cái tôi lớn thế nào, trên con đường tình yêu, cũng sẽ càng ngày càng hèn mọn.

Mà loại chuyện này, chỉ có bắt đầu, rất khó kết thúc.

Tần Truyền Minh nhìn thấu mọi thứ, nhưng lại không lên tiếng, sau khi Dịch Hoài Xuyên đi vào cửa, ông cũng đi theo vào.

Lương Tư Tư ở trong bếp, đóng cửa còn bật máy hút khói dầu, đối với những việc xảy ra ngoài cửa hoàn toàn không biết.



3 người đàn ông đứng trong phòng khách, Lục Khiêm Hành đi đến máy nước thông minh, rót một ly nước nóng đưa cho đạo diễn Tần, tỏ ý trên sô pha:

- Đạo diễn Tần, mời ngồi.

Anh ấy còn chưa kịp thay đồ, vẫn đang mặc bộ vest khi sáng, anh tuấn nho nhã, giọng điệu khách khí.

Rất khó để người khác có thể nhìn ra tâm trạng của anh ấy có tốt hay không.

Nhưng thấy trong cốc nước đến một lá trà cũng không bỏ vào, Tần Truyền Minh cũng biết "âm mưa" của bản thân bị nhìn thấu rồi, Lục Khiêm Hành đang dùng cách của ông để đối phó lại ông, chỉ là một chút bề ngoài.

Dù sao cũng là do ông không tốt trước, Tần Truyền Minh cũng không có gì để nói, nhận lấy ly nước và ngồi xuống.

Thức tế là, so với ông, Dịch Hoài Xuyên bị anh ấy xem không bằng không khí còn thê thảm hơn.

Sau khi Lục Khiêm Hành đưa nước cho ông, cũng tiện thế ngồi xuống.

3 người trong phòng khách, 2 người ngồi, chỉ có Dịch Hoài Xuyên đứng thẳng tắp ở đó, nhìn thì khá là ngượng ngùng, đặc biệt là Lục Khiêm Hành vốn không hề có ý tiếp đãi anh.

Tần Truyền Minh đặt mình vào góc nhìn của Dịch Hoài Xuyên suy xét một chút, cảm thấy cho dù là ông, có thể cũng không thể chịu nổi cảnh đối xử lạnh nhạt này, sẽ bởi vì ngại ngùng mà xoay người rời đi.

Thực tế là, loại coi thường này so với trực tiếp đánh anh một trận càng mất mặt hơn.

Sự ép bức trên người Dịch Hoài Xuyên càng ngày càng thấp, ánh mắt nặng nề, cảm xúc sôi sục đang giấu sau đôi mắt sâu.

Anh hơi nghiêng đầu, thấy bóng hình trong bếp vẫn đang bận rộn, sự áp chế được thu lại một chút, không cần Lục Khiêm Hành lên tiếng, anh tự đi đến bên ghế sô pha và ngồi xuống.

Vị trí anh lựa chọn rất có nghiên cứu, không vướng Tần Truyền Minh, khoảng cách với Lục Khiêm Hành cũng không xa, giống như tùy ý chọn một vị trí.

Nhưng nhìn kỹ một chút, thì sẽ phát hiện, chỉ có vị trí đó của anh không có bất cứ thứ gì che mấy bóng hình của Lương Tư Tư.

Tần Truyền Minh và Lục Khiêm Hành nói mấy câu, nói về nội dung gì đó, cả quá trình anh không quan tâm, tất cả sự chú ý đều đặt ở gian bếp nhỏ nhỏ đó.

Nói chuẩn hơi một chút, ở trong bếp, trên người con gái đó.

Rất nhanh, món ăn mà Lục Khiêm Hành dặn dò thủ hạ trong điện thoại được mang tới, xếp trên bàn.

Tần Truyền Minh tự biết đuối lý, khi Lục Khiêm Hành đứng dậy, cũng vội vàng đứng lên giúp đỡ.

Có thuộc hạ ở đây, làm gì đến lượt ông giúp đỡ, chỉ là thể hiện cái thái độ mà thôi, khi ông rời đi còn không quên để lại cho Dịch Hoài Xuyên một ánh mắt. – Dịch tổng, cậu cũng tới biểu hiện một chút.

Nhưng Dịch Hoài Xuyên lại như làm như không nhìn thấy, vẫn nhìn chằm chằm vào bếp.

Tần Truyền Minh lắc đầu, trong lòng nghĩ: Cậu có nhìn thấu vào cửa kính cũng vô dụng, ai bảo cậu lúc người ta ở trước mắt cậu, cậu không trân trọng.

Ông vừa đi tới phòng ăn, cửa kính phòng bếp mở ra, Lương Tư Tư lòi đầu ra, giọng điệu tùy ý tự nhiên, phân phó:

- Anh, anh giúp em bê lên với.

Nói xong, cô mới phát hiên Tần Truyền Minh đã tới, lại chào hỏi:

- Đạo diễn Tần.

Tần Truyền Minh gật đầu, trực tiếp đổi hướng đi về phía phòng bếp:

- Tư Tư cháu cần bê gì, ta bê cho.

Lời nói của ông vừa dứt, chỉ thấy một thân hình còn nhanh hơn ông, bước đi chắc chắn đi vào bếp, lên tiếng hỏi:

- Cái này sao?

Là Dịch Hoài Xuyên không biết đã đến từ khi nào.

Nhìn thấy anh, Lương Tư Tư đứng bên cánh cửa bếp có chút ngây ngốc.

Nhanh chóng, trái tim cô trở nên nặng nề, thấy Dịch Hoài Xuyên đi về hướng đĩa cá sốt ớt xanh trên bàn, cô không nghĩ gì mà nhanh hơn anh một bước, nâng đĩa lên, lạnh nhạt đáp:

- Không cần anh.

Trước đây ở biệt thư trên núi cô không biết đã bao nhiêu làn giống như bây giờ, cô rất vui vẻ mà đi nấu ăn.



Đơn giản chỉ vì nịnh lấy một chút sự vui vẻ trong tim Dịch Hoài Xuyên.

Nhưng anh thì sao?

Sẽ không quay về không thì khi quay về đã ăn rồi. Khi mắt bắt đầu, cô vẫn nguyện ý mền mài cứng ngâm, mời anh thử ăn, cho dù chỉ là một chút.

Khi đó anh trả lời cô như thế nào?

Liếc qua bàn đầy đồ ăn, bỏ qua ánh mắt chờ đợi của cô, nhàn nhạt nói:

- Không cần phải làm những chuyện lãng phí thời gian này.

Khi đó, trái tim cô trực tiếp rơi xuống, lạnh lẽo.

Dịch Hoài Xuyên không hiểu, nấu ăn cho người mình yêu là một chuyện làm người ta hạnh phúc như thế nào, sao lại có thể bị định nghĩa thành chuyện lãng phí thời gian.

Khi cô yêu anh, anh không nhận sự bỏ ra của cô.

Bây giờ hai người đã chia tay, cô đến chuyện anh động vào món cô làm cô cũng không nguyện ý.

Chỉ là, Lương Tư Tư quên mất, đãi đầu cá sốt này vừa bắc xuống, dầu nóng tưới qua, chiếc đĩa tỏa rả nhiệt độ nóng bỏng.

Sự nóng bỏng từ ngón tay truyền đến, Lương Tư Tư không nhịn nổi xuýt xoa thành tiếng:

- Sưuuuuu

Đột nhiên cô cảm thấy bản thân quá ngốc đi, sao có thể phạm phải loại lỗi lầm nhỏ nhặt này, lại còn ở trước mặt Dịch Hoài Xuyên.

Thật sự quá nóng rồi, nhưng cô không muốn món cá mình vất vả làm ra hỏng mất, đang định nhịn đau để chiếc đãi quay lại bàn, cảm giác đau đớn nóng rát trong aty đột nhiên giảm bớt, trong tay cũng nhẹ bẫng.

Lương Tư Tư ngước mắt.

Chỉ thấy mặt Dịch Hoài Xuyên tối lại, giống như biết trong lòng cô đang nghĩ gì, tiếp lấy chiếc đĩa trong tay cô đặt lại sau bàn, lập tức nắm lấy bàn tay bị bỏng của cô đi lại vòi nước để sối nước.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, đợi khi Lương Tư Tư phản ứng lại, cảm giác đau đớn của tay đã giảm bớt, cảm giác mát lạnh truyền đến.

Vòi nước lạnh mở ở mức lớn nhất, tay cô bị Dịch Hoài Xuyên nắm lấy xả mát.

Anh đứng sau lưng cô, cơ thể 2 người sát vào nhau, mùi hương thanh mát trên người Dịch Hoài Xuyên chạy vào mũi cô, ký ức có chút phảng phất lướt qua trong đầu cô.

Đến mức tốc độ suy nghĩ của cô chậm đi không chỉ một nửa.

Cô hơi nghiêng đầu nhìn Dịch Hoài Xuyên, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo đều đang tập trung vào bàn đang đang xả nước của cô, nghiêm túc giống như đang làm một chuyện cực kỳ quan trọng.

Có một thời khắc nào đó, trong tim Lương Tư Tư chạy qua mấy chuyện tương tự.

Ví dụ như, có một lần, cô ở trong vướn hoa đang tỉa lại cho một chậu cây và tay bị thương, Dịch Hoài Xuyên một bên chửi cô ngốc một bên giúp cô băng bó.

Khi đó cô mới tới biệt thự trên núi không lâu, không muốn để anh cho rằng cô ngốc mà ghét cô, sau đó dù làm chuyện gì cô cũng đều rất cẩn thận, không còn gặp phải chuyện như vậy nữa.

Ngoại trừ.. đêm trước khi họ xa nhau, cô không cẩn thận dẫm vào mảnh vỡ của bình hoa cúc họa mi, cứa rách chân.

Lần đó, thật ra Dịch Hoài Xuyên cũng muốn giúp cô băng bó, chỉ có điều cô không còn để anh làm chuyện đó.

Khi đó, anh còn chất vấn cô:

- Em phát điện cái gì?

- Có thuốc bỏng không?

Âm thanh lạnh lùng còn mang theo chút tức giận vang lên bên tai, kéo hồn phách của Lương Tư Tư quay lại.

Cô không muốn lại bị Dịch Hoài Xuyên châm chọc, rút tay về từ trong tay anh, vừa đi ra ngoài vừa gọi:

- Anh, em bị bỏng rồi.

Cô gọi không một chút gánh nặng, một chút ý muốn che giấu cũng không có, trong lời nói còn lộ ra một chút tư thế cần an ủi.



Cô gái bên cạnh đột nhiên biến mất, đến mùi hương nhẹ trên người cô cũng tiêu tan.

Trái tim và bàn tay của Dịch Hoài Xuyên giống nhau, đột nhiên trống rỗng.

Anh đứng ở nguyên vị trí, nhìn về hướng người phụ nữ càng đi càng xa, trong tin truyền đến cảm giác đau nhói.

Cô không quan tâm đến đau đớn vẫn muốn giữ lại đĩa cá làm cho Lục Khiêm Hành, mà đối với sự chăm sóc của anh thì lại coi thường.

Sự lạnh nhạt và coi nhẹ cô đối với anh, so với sự thân thiết và ỷ lại với Lục Khiêm Hành hình thành một sự đối lập rõ ràng.

Mỗi một lần, đều giống như có một thanh kiếm sắc bén, trực tiếp đâm thẳng vào tim anh.

Trong hơn 20 năm cuộc đời, cũng được tính là đã trải qua nhiều việc, lênh đênh, nhưng chưa từng có người giống như Lương Tư Tư thế này.

Chỉ là một cái nhìn, hay một động tác, đều làm trái tim anh quặn thắt.

Dịch Hoài Xuyên đứng ở trong bếp một lúc, vẫn không thể ổn định lại được tinh thần. Thời khắc này, anh đột nhiên có ý nghĩ muốn chạy trốn, không dám bước ra khỏi bếp, sợ nhìn thấy sự tiếp xúc thân mật của Lương Tư Tư và Lục Khiêm Hành.

Chỉ cần nghĩ đến, đều cảm thấy trái tim bị bóp nghẹt.

Cuộc đời này, lần duy nhất anh cảm thấy cuộc sống khó khăn là khi mẹ anh qua đời, ông nội hôn mê không tỉnh, bố anh để tiểu tam quang minh chính đại đi vào cửa, lại mang vứt anh ở nông thôn.

Sau đó, chính là bây giờ.

Lần đầu tiên, là cái sai của người khác, anh đã chống đỡ được.

Lần này, là do bản thân anh tạo thành, anh còn có cơ hội cứu vớt không?

Trước khi mẹ anh qua đời, ngày đêm đau khổ, anh đã từng khuyên, để bà cùng bố anh ly hôn, quên ông ấy đi.

Khi đó, mẹ nói với anh: Hoài Xuyên, con còn nhỏ, không hề biết ở thế giới này không có sự cảm động nào bằng sự cảm nhận của bản thân, chỉ có tự bản thân trải qua mới biết được sự đau khổ bên trong.

Khi đó thật sự anh không hiểu, không hiểu tại sao mẫu thân vì một người đàn ông tại sao lại hèn mọn như vậy.

Giống như anh không hiểu, 4 năm qua, Lương Tư Tư đối với anh cũng như vậy.

Anh không hiểu, cũng không thể cảm nhận được, cho đến bây giờ, cũng một hoàn cảnh, góc độ thay đổi, người quan tâm trở thành anh, anh đột nhiên hiểu ra.

Trong tình yêu, không hề có gang hàng và công bằng, người bị thương luôn là người yêu nhiều hơn.

Là anh có lỗi với Lương Tư Tư – Bởi vì những thứ tổn thương anh từng biết, anh không biết, đang cảm nhận, còn chưa cảm nhận được, đều là anh đem lại cho cô.

Dịch Hoài Xuyên không ngốc, có một số lĩnh vực anh không thạo thì thôi đi, bây giờ đã lãnh ngộ, liền rất nhanh có thể học một biết mười.

Nghĩ tới đây, anh ngước mắt, đi ra khỏi bếp.