Đừng Nhớ Em

Chương 30




Thẩm Chi Hàn vội vội vàng vàng đi xuống lầu, vừa chạy vừa khoác áo.

- Có chuyện gì mà vội vã như vậy?

Hạ Chỉ đang ở phòng khách lầu 1 uống trà sáng nghiêng đầu nhìn qua, dịu dàng hỏi.

- Thiên Thiên bị đã kích, đang nghĩ không thông, con đến xem xem.

Thẩm Chi Hàn nhìn Hạ Chỉ, giải thích.

Chỉ vì cái nghiêng đầu này, anh ta đột nhiên nhìn thấy một đĩa kẹo đỏ đỏ xanh xanh trên bàn trà trước mặt Hạ Chỉ, Thẩm Chi Hàn dừng bước, nghi hoặc nói:

- Mẹ, đây có phải loại kẹo năm đó Thiên Thiên đưa cho mẹ sao.

Ánh mắt Hạ Chỉ chuyển qua đĩa kẹo trên bàn, gật đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng:

- Ừ.

- Không phải Thiên Thiên nói loại kẹo này không sản xuất nữa rồi mà?

Thẩm Chi Hàn nheo mắt.

Nghe vậy, Hạ Chỉ nhìn về phía anh ta, hỏi:

- Chi Hàn, năm đó con làm sao biết được, cô bé đưa kẹo cho mẹ là Tâm Thiên?

Thẩm Chi Hàn ngơ ra.

- Mẹ, ý mẹ là gì?

Đã kích quá lớn, đến cả chuyện Lương Tâm Thiên đang đợi anh ta đến cũng quên mất, đi 2 bước về phía Hạ Chỉ, biểu cảm trầm trọng.

- Con biết kẹo này là ai đưa cho mẹ không?

Hạ Chỉ không đáp mà hỏi ngược lại.

- Ai?

- Lương Tư Tư.

Hạ Chỉ đáp.

Bà bóc một viên kẹo nhỏ để trong lòng bàn tay, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng mang theo nghi hoặc:

- Con có cảm thấy hai người họ bề ngoài khá giống nhau?

- Mẹ, không lẽ mẹ đang hoài nghi người năm đó cứu mẹ là Lương Tư Tư chứ? Không tin mẹ có thể hỏi bố dượng, khi đó Lương Tâm Thiên đi qua cấp 3 một, là đi thử vai bộ phim "Thời niên thiếu", sao có thể là Lương Tư Tư.

Thẩm Chi Hàn không có cách nào tùy ý chấp nhận.

Hạ Chỉ kéo chiếc khăn choàng trên người, ôn hòa mỉm cười:

- Ừ, mẹ sẽ hỏi, con đi làm việc của con đi.

- Vâng.

Thẩm Chi Hàn gật đầu, không yên tâm dặn dò,

- Nếu mẹ không có chuyện gì, có thể tới Nam Thành thăm bố dượng, đừng ở nhà một mình mà đoán bừa lung tung.

Hạ Chỉ nhìn chằm chằm vào viên kẹo trên tay, nhưng không trả lời.

Thẩm Chi Hàn ra ngoài, vội vàng lái xe tới biệt thự nhà họ Lương ở vịnh Lan Bạc.

Nếu như trạng thái của Lương Tâm Thiên thật sự không tốt, anh ta cũng không muốn tới đây.

Mặc dù mẹ của anh ta và mẹ của Lương Tâm Thiên là chị em trong một gia tộc, nhưng thật ra quan hệ khá tệ, anh ta không biết nguyên nhân bên trong, nhưng cũng nghe theo lời giáo huấn của mẹ, cho nên ngày thường cũng chỉ qua lại với Lương Tâm Thiên.

Hơn nữa theo kinh nghiệm ít ỏi có thể đếm trên đầu ngón tay anh ta và Hạ Mẫn trò chuyện, người dì này của anh ta rất mưu cầu công danh lợi lộc, rất khó tiếp xúc.

Dừng xong xe, Thẩm Chi Hàn bấm chuông cửa nhà họ Lương.

Vốn cho rằng người mở cửa là bảo mẫu của Lương gia, nhưng không ngờ lai gặp Lương Kiến Quốc.

- Chi Hàn đến rồi.

Lương Kiến Quốc ngược lại khá vui vẻ, khách sáo chào hỏi.

Mặc dù không ngờ, nhưng Thẩm Chi Hàn vẫn gật đầu, trả lời:

- Dượng, con đến thăm Thiên Thiên.

- Hai hôm nay tâm trạng Thiên Thiên không tốt, con khuyên nhủ con bé cũng tốt.

Lương Kiến Quốc thở dài, hất cằm, biểu thị ở trên lầu,

- Ở trong phòng con bé, cũng không ăn cơm, chỉ biết khóc, dì con lo sốt vó lên rồi.

- Vâng, vậy con lên lầu đây.

Thẩm Chi Hàn đang định đi lên lầu, Hạ Mẫn đột nhiên từ phòng ngủ đi ra, liết qua Thẩm Chi Hàn, gọi:

- Chi Hàn, con qua đây, dì có lời muốn nói với con.

Nói xong, bà ta trực tiếp đi lại phí sô pha trong phòng khách, tao nhã ngồi xuống, giống như không hề lo lắng Thẩm Chi Hàn sẽ làm trái mệnh lệnh của bà ta, tư thế trưởng bối cầm khá chắc.

Thẩm Chi Hàn nhìn lên lầu, sờ sờ chiếc khuyên tai bên tai phải, do dự một chút, cuối cùng vẫn không vượt mặt trưởng bối, đi qua chào hỏi:

- Dì.

- Con biết tại sao tâm trạng Thiên Thiên không tốt nhỉ?

Hạ Mẫn ngước lên, liếc Thầm Chi Hàn một cái, cũng không có ý muốn để anh ta ngồi.

Vẫn đưa một ly trà bảo mẫu vừa pha qua cho Lương Kiến Quốc, tỏ ý sô pha:

- Ngồi xuống nói.

Thẩm Chi Hàn gật đầu cảm ơn.

Thật ra anh ta có chút lờ mờ - trong điện thoại, rõ ràng Lương Tâm Thiên đều muốn tự sát rồi, tại sao phụ mẫu nhà họ Lương vẫn không vội không gấp, kéo anh lại dưới lầu nói chuyện phiếm?

Còn có, Lương Tâm Thiên rõ ràng nói họ không ở nhà, nhưng bây giờ xem ra, họ vốn dĩ không hề ra khỏi nhà.

Thẩm Chi Hàn nhiều năm ở nước ngoài, đối với cách chung sống của 3 người nhà họ Lương không hiểu, cũng không có ý định tìm hiểu, liền ngồi xuống xem họ muốn nói cái gì.

- Biết ạ.

Anh ta trả lời.

Chứng cứ Lương Tâm Thiên mua tin tức hãm hại Lương Tư Tư, Dịch Hoài Xuyên cũng có gửi cho anh ta một phần rồi.

Nói thật, anh ta khá kinh ngạc, cái này khác biệt rất lớn với người em gái ngoan ngoãn nghe lời trong trí nhớ của anh ta.

Nghĩ đến sự mê muội của Lương Tâm Thiên với Dịch Hoài Xuyên, anh ta đoán có lẽ do sự đố kỵ trong tim lên cô ta mới làm những chuyện này. Chỉ đáng tiếc, còn chưa đợi anh ta khuyên nhủ hay bù đắp, Dịch Hoài Xuyên đã nhanh gọn lẹ mà xử lý cô ta.

Trực tiếp bóc phốt, và đá ra khỏi Thiên Chí vĩnh viễn.

Dựa vào địa vị của giải trí Thiên Chí trong ngành, ngoại trừ Bạch Minh, cũng không còn ai dám ký hợp đồng với Lương Tâm Thiên nữa.

Nhưng rất rõ ràng, Bạch Minh không thể nào ký hợp đồng với đối thủ hãm hại nghệ sĩ nhà mình.

Vì vậy, con đường sự nghiệp của Lương Tâm Thiên về cơ bản xem như chấm dứt rồi, trừ khi Dịch Hoài Xuyên tha thứ cho cô ấy, tiếp tục để cô ta ký hợp đồng ở Thiên Chí.

Lương Tâm Thiên buồn, thậm chí nghĩ tới tự sát, có lẽ là bởi vì sự nghiệp và tình yêu đều nhận phải đả kích.

- Thiên Thiên từng cứu mẹ của con, con lại từng giúp Dịch Hoài Xuyên, con cảm thấy Dịch Hoài Xuyên có thể vì vậy mà ký hợp đồng lại với Thiên Thiên không?

Hạ Mẫn không vòng vèo, trực tiếp mở lời, thậm chí đến quan hệ lợi ích đều chỉ ra rõ ràng.

Thẩm Chi Hàn có chút ngẩn ra.

Từ nhỏ tới lớn có sự giáo dục khá tốt, đây là lần đầu tiên anh ta đối mặt với một cuộc đối thoại trần trụi như vậy.

- Sợ là không thể.

Thẩm Chi Hàn điều chỉnh một chút, mới quen với phương thức đối thoại của Hạ Mẫn, lắc đầu phủ định.

Trước đây anh ta luôn cho rằng Dịch Hoài Xuyên không thích Lương Tư Tư, thậm chí là ghét bỏ, nhưng gần đây, những hành vi khác thường của Dịch Hoài Xuyên chứng minh, anh ấy sớm đã ở không tự chủ mà động lòng với Lương Tư Tư rồi.

Chỉ đáng tiếc, khúc gỗ đó không hề biết, càng không biết biểu đạt như thế nào.

Nếu không, anh ấy cần gì phải vì Lương Tâm Thiên đụng vào Lương Tư Tư liền vội vàng đuổi cùng giết tận.

Đây thực sự quá giống với cách làm khi bảo vệ "người của mình" của Dịch Hoài Xuyên.

Nghe vậy, Hạ Mẫn hừ lạnh một tiếng, cũng không đáng mà nói:

- Cậu ta không thể thì thôi đi.

Vào lúc Thẩm Chi Hàn cho rằng vấn đề này kết thúc, Hạ Mẫn đột nhiên dùng ánh mắt lành lạnh nhìn anh ta chằm chằm,

- Vậy con có thể chứ nhỉ?

- Dì, ý của dì là gì?

Thẩm Chi Hàn càng lúc càng khó hiểu.

Hạ Mẫn cụp mắt, hai tay đặt trên đùi đang gác chéo, đoan trang cao quý, chỉ là lời nói ra làm người ta không thoải mái:

- Năm đó, con để bố con xuất tiền, Dịch Hoài Xuyên mới có nguồn tiền đầu tiên đoạt lại tập đoàn Dịch Thị.

Cậu ta cũng vì chuyện này, mới đồng ý với con sẽ luôn chăm sóc Thiên Thiên. Nhưng trên thực tế, cậu ta cho con không chỉ có như vậy, không phải sao?

Cho dù người ngồi đối diện là trưởng bối, Thẩm Chi Hàn vẫn cau mày.

Chuyện này, đã qua bao nhiêu năm rồi, mặc dù không tính là bí mật, nhưng lời hứa năm đó Dịch Hoài Xuyên đồng ý với anh ta, cũng không nên truyền đến tai Hạ Mẫn mới đúng.

Bởi vì năm đó, anh ta không hề đồng ý với chuyện Dịch Hoài Xuyên làm như vậy, cũng gầm cho rằng lời hứa đó không có giá trị.

Yêu cầu duy nhất của anh ta, chính là hy vọng Dịch Hoài Xuyên chăm sóc tốt cho người từng cứu mẹ anh ta một mạng là Lương Tâm Thiên.

Mà Dịch Hoài Xuyên vẫn luôn giữ lời hứa, dành cho Lương Tâm Thiên sự ủng hộ lớn nhất và tài nguyên ưu tiên nhất, nếu không Lương Tâm Thiên không thể trong mấy năm ngắn ngủi mà ở đỉnh cao lưu lượng trong làng giải trí.

Cho nên anh ta mới cảm thấy, lần này Lương Tâm Thiên đã đụng vào giới hạn của Dịch Hoài Xuyên, nếu không dựa vào tính cách có ơn tất báo của anh ấy, căn bản không có khả năng đụng vào Lương Tâm Thiên, còn ra tay ác như vậy.

Nhưng cho dù tiểu bối bọn họ như thế nào, khi này Hạ Mẫn đột nhiên nhắc lại chuyện năm đó, lại là có mục đích gì?

Thẩm Chi Hàn không bày tỏ ý kiến.

Hạ Mẫn ngước mắt, quét qua Thẩm Chi Hàn đang cụp mắt, tiếp tục nói:

- 4 năm trước Dịch Hoài Xuyên sớm đã chuyển giải trí Thiên Chí cho con rồi, không phải sao? Vì nậy, bây giờ con ký lại hợp đồng với Thiên Thiên, không phải rất dễ dàng sao?

Có lẽ thấy lời nói của Hạ Mẫn quá trực tiếp sắc bén, mang theo tính công kích mạnh, Lương Kiến Quốc chèn ngang để làm tròn câu chuyện:

- Chi Hàn, dì của con cũng chỉ là lo lắng Thiên Thiên không chịu nổi đã kích, con hiểu cho bà ấy.

Thẩm Chi Hàn tự biết đây không phải một vụ làm ăn, cho dù là Thẩm gia ở nước ngoài hay là ý tốt của Dịch Hoài Xuyên, toàn bộ anh đều không có ý muốn tiếp nhận.

Nhưng cho dù như vậy, bất luận trong hay ngoài nước, ai gặp anh mà không khách sáo, loại quyết định bị người khác phủ đầu như thế này, đúng thật là lần đầu tiên.

- Dì, thật sự xin lỗi, chuyện năm đó, dì chỉ biết một chút, nhưng không biết toàn bộ.

Lần này sự tức giận của Thẩm Chi Hàn bộc phát rồi, không còn thái độ tốt như vừa rồi,

- Hoài Xuyên nói là chuyển giải trí Thiên Chí dưới tên con, nhưng không phải là con không cần sao, vì vậy thứ lỗi cho con không có cách nào!

Anh ta nói xong liền đứng lên, từ cao nhìn xuống nhìn chăm chằm Hạ Mẫn:

- Người cứu mẹ con là Thiên Thiên, cho nên con chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của em ấy.

Nói cách khác, yêu cầu của 2 người, xin thứ lỗi con không thể đáp ứng!

Thẩm Chi Hàn tức điên rồi, cuối cũng cũng hiểu người tính khí tốt, giáo dục tốt như mẹ anh ta tại sao lại có quan hệ không tốt với Hạ Mẫn rồi.

Chẳng trách mẹ anh ta không để anh ta và Hạ Mẫn bọn họ qua lại, cách cư xử như này ai chấp nhận nỗi, cũng khó mà để Lương Tâm Thiên có thể khỏe mạnh trưởng thành.

Anh ta bỏ lại Lương gia phụ mẫu, đi lên lầu 2, gõ cửa phòng Lương Tâm Thiên:

- Thiên Thiên, em có trong đó không? Là anh đây.

Cửa phòng mở ra.

- Anh..

Âm thanh đau khổ của Lương Tâm Thiên chuyền đến.

Thẩm Chi Hàn còn chưa kịp phản ứng lại, Lương Tâm Thiên mặc một chiếc váy ngủ 2 dây nhuốm bẩn nhào vào lòng anh ta, khóc lóc thảm thiết.

Thẩm Chi Hàn vội vàng đỡ cô ta mới không để cô ta thuận thế mà trượt xuống đất:

- Không sao đâu, em có phạm sai lầm tính quy tắc nào, đợi nó lắng xuống, quay lại làng giải trí vẫn sẽ phát triển như vậy.

- Không được đâu anh, em hết rồi.

Mặc dù nói là em gái, nhưng dù sao nam nữ khác biệt, huống hồ Lương Tâm Thiên còn mặc bạo lộ như vậy, Thẩm Chi Hàn hơi đỡ cô ta đứng thẳng dậy, lập tức cởi áo khoác ra khoác lên cho cô ta, mới thở ra một hơi.

- Em uống nhiều rượu vậy, ba má em cũng không quan tâm em sao?

Nhìn thấy vết tích khắp sàn, Thẩm Chi Hàn cau mày, đôi phu thê đó lúc mà trèo lên đầu lên cổ anh tinh thần tốt như thế, sao lại không biết lên lầu để xem cô con gái nhà mình.

Lương Tâm Thiên ngồi lại lên giường, Thẩm Chi Hàn quét qua một vòng căn phòng bừa bộn, khuyên nhủ:

- Thiên Thiên, 2 hôm nữa anh quay về Mỹ, nếu như em thật sự không vui vẻ thì qua đó cùng anh chơi vài hôm đi.

Điện thoại trên giường "uông uông" reo lên, Lương Tâm Thiên liếc qua Thẩm Chi Hàn, nhìn thấy anh ta đang đóng cửa sổ, cô ta liếc qua tin nhắn:

- [Y: Tôi về nước sợ sẽ đánh rắn đông cỏ, cô có thể đến Mỹ một chuyến không, chúng ta gặp mặt nói rõ hơn.]

- Thiên Thiên.

Thấy Lương Tâm Thiên một lúc không đáp lời, Thẩm Chi Hàn quay người lại gọi cô ta một tiếng.

Lương Tâm Thiên sau khi xóa đi tin nhắn, lại hồi phục lại biểu cảm mệt mỏi, giống như một bông tuyết nhỏ sau khi trải qua gió sương.

Cô ta đưa tay lên lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, cúi đầu hỏi:

- Có làm phiền tới anh không.

- Sao có thể chứ!

Thẩm Chi Hàn nhìn thấy Lương Tâm Thiên không còn muốn chết, còn nghe lời khuyên, rất vui vẻ,

- Vậy quyết định như vậy đi, em thu dọn một chút, ngày kia chúng ta xuất phát.

Nói xong vẫn cảm thấy không yên tâm, lại bồi thêm một câu:

- Gần đây đừng lên mạng, cũng đừng nghĩ dại dột, đợi ngày kia anh tới đón em, nghe rõ chưa?

- Dạ, vâng.

Lương Tâm Thiên đáp lời.

Thẩm Chi Hàn thấy cô ta không có chuyện gì, yên tâm, cũng không muốn ở lại Lương gia, liền rời đi luôn.

Sau khi anh ta rời đi, Lương Tâm Thiên cong miệng lên cười, trả lời lại tin nhắn cho người được đặt là "Y" trong điện thoại.

- [Được, tôi biết rồi.]