Đừng Nhớ Em

Chương 13




Tô Mạn Mạn cụp mắt, ánh mắt lướt qua cuộc gọi đến, nhún vai:

- Tớ hỏi là còn ý nghĩa gì nữa.

Lương Tư Tư thu lại điện thoại, bấm vào nút từ chối.

- Ây yo!

Ánh tắt Tô Mạn Mạn sáng lên, thuận thế quàng vào cổ Lương Tư Tư, nghiêng đầu nhìn đối mắt với cô, tán thưởng nói:

- Lương Tư Tư, cậu được đó!

Lương Tư Tư cười mỉm, không trả lời.

Thời gian này Tô Mạn Mạn cố ý giễu cợt thái độ của cô với DỊch Hoài Xuyên, từ sự buồn bã lúc đầu, đến dần dần quen, cô biết Tô Mạn Man đang giúp cô bỏ đi tính nhạy cảm.

Chỉ là lần này, cho dù không có sự nói chêm chọc cười của Tô Mạn Mạn, cô cũng sẽ không còn buồn nữa.

Cả tối hôm qua, cô nghĩ thông mọi chuyện rồi.

4 năm qua, cô là thật lòng bỏ ra đã sai, bậy giờ tâm trạng cần gì phải bị ảnh hưởng bởi Dịch Hoài Xuyên, không đáng!

- Đúng rồ, anh tớ bảo cậu tới công ty một chuyến.

Thấy Lương Tư Tư không có tâm trạng phát biểu, Tô Mạn Mạn cuối cùng nhắc đến chính sự.

Lương Tư Tư hồi thần, liên tục nói xấu Tô Mạn Mạn việc chính không nói chuyện phiếm đều không quan tâm tới được, vội vàng chỉnh lý bản thân.

Trên đường, Lương Tư Tư lướt xem động thái trên mạng, phát hiện tin tức lần này không hề giống những tin tức mỗi lần cô xuất hiện trước đây, liền lập tức bị xóa sạch, ngược lại có xu thế càng diễn càng lớn.

Cô không biết đây có phải Dịch Hoài Xuyên có mục đích gì, trái tim có chút lạnh lẽo.

- Tô tổng tìm tớ là có liên quan đến chuyện tin đồn sao?

Tô Mạn Mạn dừng xe ở nhà xe dưới công ty Bạch Minh, nghiêng đầu an ủi cô:

- Đừng lo lắng, có chuyện gì công ty đều sẽ giải quyết.

Mặc dù nói là như thế, Lương Tư Tư vẫn không thể bỏ xuống tâm trạng. Không biết có phải do là di chứng khi bị Dịch Hoài Xuyên tin tưởng, cô lo lắng Tô Trình sẽ hiểu lầm tin đồn là do cô kế hoạch ra.

Khác với Dịch Hoài Xuyên, Tô Trình cực kỳ ghét nữ diễn viên của Bạch Minh có tin đồn với anh ta.

Mấy năm trước ở Bạch Minh có một cô gái tên tiểu Hoa sau khi mua tin đồn về cô ta và Tô Trình, bắt đầu từ đó trong làng giải trí không còn tin tức về cô gái tiểu Hoa đó.

Bởi vậy, mấy năm nay không còn nữ minh tinh nào dám lên cùng tin tức với Tô Trình.

Ôm theo tâm trạng thấp thỏm, Lương Tư Tư theo Tô Mạn Mạn đi đến phòng tổng tài của Bạch Minh.

Có Tô Mạn Mạn ở đây, họ ở Bạch Minh một đường thẳng tắp không có cản trở, ngoại trừ nhân viên ầm thầm lại tò mò nhìn cô thêm một lúc, không còn gì khác.

Tô Mạn Mạn tượng trưng gõ cửa 2 cái, gọi một tiếng:

- Anh.

- Vào đi.

Giọng điệu điềm tĩnh truyền đến.

Cánh cửa gỗ màu đen bị đẩy ra, văn phòng của Tô Trình xuất hiện trước mặt, phong cách đen trắng xám đơn giản, chỉ có mấy chậu cây xanh là giúp cả căn phòng tô thêm chút màu sáng.

Tô trình mặc bộ trang phục màu xanh đậm ngồi trên ghế sofa đón khách, anh ta cuối nhẹ đầu, bên cạnh là bàn trà khói mờ ảo đang pha trà, động tác thành thục, thái độ không quan tâm thiệt hơn giống như vốn là một đại sư ở ẩn trong núi.

- Anh, người em mang đến cho anh rồi đây.



Tô Mạn Mạn đứng ở cửa, nghiêng đầu chào hỏi, sau đó nhắn với Lương Tư Tư:

- Cậu xong việc gọi điện cho tớ, tớ đi qua phòng kế hoạch một chuyến.

Lương Tư Tư gật đầu, mang theo một chút thấp thỏm đi vào, cung kính gọi 1 tiếng:

- Tô tổng.

Tô Trình hoàn thành bước cuối cùng trên tay, hướng đầu chỉ những cuốn tài liệu trên bàn:

- Đến đây xem những thứ này.

Anh vẫn là giọng điệu điềm tĩnh quen thuộc ấy, không có trách mắng hay lạnh nhạt, vừa mở miệng đã an ủi trái tim đang treo lơ lững của cô.

Lương Tư Tư rất biết lắng nghe qua đó và ngồi xuống, quét mắt qua tài liệu đang để trên bàn, phát hiện đều là kịch bản phim truyền hình, điện ảnh hoặc là tiết mục nghệ thuật, đồng thời lai lịch không nhỏ, nghi hoặc nói:

- Tô tổng, đây là?

Tô Trình nhận lấy áng mắt cô, yên tĩnh nhìn cô:

- Em xem xem có thích cái nào không.

Ánh mắt anh tập trung, giọng điệu nghiêm túc, giống như để trước mặt không phải là kịch bản, mà là đồ trang sức.

Mà Lương Tư Tư, chính là cô gái mà anh thích.

Trong văn phòng tổng tài rộng lớn, chỉ có 2 người họ, làn khói mờ mờ bay lơ lững giữa 2 người họ, giống như hô hấp của 2 người quấn lấy nhau, sinh ra một chút ái muội.

Căng thẳng vừa giảm bớt trở thành thận trọng, Lương Tư Tư ngồi thẳng lên một chút.

Động tác nhỏ của cô bị Tô Trình thu vào mắt, anh vô cùng nhẹ nhàng cười một chút, gõ gõ lên kịch bản trên bàn:

- Thế nào, đồ của bạn trai tin đồn không dám đụng vào sao?

Âm cuối hơi nhấn mạnh, trêu đùa và nghiêm túc đều có, dường như còn có một chút ý đùa giỡn, làm cho tai Lương Tư Tư đột nhiên đỏ ửng.

Tô Trình trong mắt cô, từ đầu đến cuối đều là hình tượng người sếp người anh trưởng thành cẩn trọng, khác với khí thế lạnh lùng của Dịch Hoài Xuyên, Tô Trình càng chu đáo tỉ mỉ, có thể trong vô hình chăm sóc cảm nhận của người khác.

Nhưng những thứ này, cô chỉ xem như thói quen anh xử lý mọi chuyện, chưa từng cho rằng với anh cô có gì đặc biệt.

Chính là tính cách nghiêm chỉnh chu toàn của Tô Trình thâm sâu đi vào tim cô, đối với sự đột nhiên không nghiêm túc của anh, cô phải ứng không kịp.

Khoảng khắc Lương Tư Tư hoảng hốt, Tô Trình đã nghiêm túc tiếp tục:

- Chuyện tin đồn, tôi để phòng tuyên truyền điều ta qua, đối phương làm có chút không rõ ràng, nhưng có thể xác định là Lương Tâm Thiên bày mưu.

Nói đến việc chính, Lương Tư Tư trở nên nghiêm túc:

- Tô tổng, anh hy vọng em làm nhưu thế nào, em đều phối hợp.

Sự việc mặc dù không phải do cô làm, nhưng vì cô mà ra, để Tô Trình bị dẫn vào trong, Lương Tư Tư vẫn cảm thấy có lỗi.

- Bộ đó củ đạo diễn Tần thế nào?

Tô Tình ý chỉ kịch bản trên bàn

- Hoặc là em tiếp tục ở lại tiết mục "Diễn viên xuất sắc nhất" làm giáo viên?

Tô Trình nói một chút Lương Tư Tư đã hiểu rồi.

Bài báo đó, sẽ làm cho bên ngoài cho rằng cô dẫm lên Lương Tâm Thiên để lăng xê bản thân, chỉ là vì trước khi quay "Diễn viên xuất sắc nhất" chơi xỏ cô ta.

Lương Tâm Thiên vẫn như trước rất biết dở thủ đoạn.

Cô giải thích, thì sẽ bị nghi ngờ đang lăng xê bản thân; Không giải thích, cộng đồng mạng sẽ cho rằng cô đang ngầm thừa nhận lăng xê.

Làm thế nào, đều rơi vào bẫy của Lương Tâm Thiên.

Mà mục địch Tô Trình gọi cô đến, là tránh khỏi kế hoạch của Lương Tâm Thiên. So với khách mời tham gia tiết mục nghê thuật, đương nhiên là phim của đạo diễn nổi tiếng hoặc là giáo viên của tiết mục sẽ cao hơn một tầng, chỉ cần cô không có quan hệ cạnh tranh với Lương Tâm Thiên, tin tức đó dẫm 1 người nâng 1 người sẽ không thành lập.

Chỉ là..

- Tô tổng, em đã ký hợp đồng tham gia làm khách mời "Diễn viên xuất sắc nhất" rồi.

Hơn nữa, rất nhanh tổ tiết mục sẽ thông báo danh sách khách mời, ngày mai là cô cần vào tổ.

Nghe tới đây, biểu tình của Tô Trình không có chút biến hóa nào, nhàn nhàn nhìn cô, hỏi rất nhẹ lại tùy ý:

- Là cảm thấy bạn trai tin đồn của em đền không nổi?

Lương Tư Tư ghẹn.

- Tô tổng.

Giọng điệu cô mềm hơn, xin tha:

- Anh biết là không phải em làm mà.

Tính cách của cô vốn mềm mỏng, vừa xin tha, càng thu phục lòng người.

Tô Trình nhìn chằm chằm cô đang hơi cúi xuống một lúc, cuối cùng bỏ qua cho cô:

- Ừm, vậy nên chuyện khách mời tham gia em không cần suy nghĩ, chỉ cần nói lựa chọn của em.

Nghe tới đây, Lương Tư Tư lập tức ngước lên.



Lựa chọn của cô?

Lời của Tô Trình, giống như một trận gió xuân ấm áp và nhẹ nhàng, làm cho tim cô nổi gợn sóng.

Trong cuộc đơn hai mươi mấy năm của cô, rất ít có cơ hội lựa chọn, lúc nhỏ nhà nghèo, để sống được đã không dễ dàng; sau khi đến Yến Thành, bởi vì hạn chế của Lương gia, cô vẫn luôn bị sắp xếp; sau khi đính hôn với Dịch Hoài Xuyên, cuộc đời của cô bị Dịch Hoài Xuyên tiếp quản..

Cô quen với chấp nhận và trốn tránh, từng chút từng chút quyên mất chủ động và tranh dành.

Mà Tô Trình cũng vừa đúng nhìn thấy được điểm này.

Anh biết, nếu cô và Lương Tâm Thiên chạm mặt, nhất định vẫn là bên bị áp bức và bắt nạt, cho nên cho cô rất nhiều cơ hội để tránh xa khỏi Lương Tâm Thiên.

Mỗi cái, đều càng tốt càng lợi hơn so với ban đầu.

Có thứ gì đó gõ nhẹ vào tim cô, ù ù phản thanh.

Trước đây không lâu, ở cafe Times, Tô Trình cũng như vậy gió lặng mấy tan nói với cô:

- Em đúng thời gian vào tổ, ở trong tổ gặp phải bất kỳ khó khăn gì, Bạch Minh đều sẽ giải quyết giúp em.

Lời của anh không phải là bỏ phiếu trắng, bây giờ, anh đang thực hiện lời hứa.

Không cảm động là giả, có người vì cô mà suy nghĩ chu đáo tỉ mỉ, giúp cô nghĩ cách, loại cảm giác này lạ lẫm lại ấm áp.

Đã từng, cô tìm kiếm những khát vọng này trên người Dịch Hoài Xuyên.

Chỉ là, đến bây giờ, ngoài trừ cơ thể toàn thương tích không còn gì khác. Cho nên, lời vừa rồi của Tô Trình đã thức tỉnh cô – muốn đạt được, thì cần chủ động tranh dành.

Khác với tình cảm, sự nghiệp chỉ cần bạn bỏ ra, ít nhiều cũng sẽ nhận được hồi báo.

Nghĩ tới đây, cô nhìn lên ánh mắt của Tô Trình:

- Tô tổng, nếu được em có ý tưởng khác.

Giọng điệu cô nghiêm túc, ánh mắt kiên định, ánh sáng trong vắt từ đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô phát ra.

Vẫn là chiếc báo lông mên mượn đó, vẫn là mái tóc dài mượt, nhưng bởi vì trong mắt cô có ánh sáng, cả người phảng phất như có gai nhọn, sự tự tin từ trong ra ngoài phát ra.

Cây xanh trong phòng cũng bị so sánh vào, cô của lúc này mới là điểm tồn tại sáng nhất trong căn phòng này.

Ánh mắt Tô Trình, rơi vào ánh hào quang nơi đáy mắt cô, cổ vũ nói:

- Em nói xem.

- Hủy hợp đồng không quá tốt, em sẽ như thường tham gia vào tiết mục. Ngoài ra, những bộ nào Lương Tâm Thiên chuẩn bị thử vai, nếu có thể, em cũng đi.

Bị động gánh đòn cô xác thực đã quen, nhưng con người sẽ học được cách trưởng thành, cô cũng muốn thử chủ động xuất kích.

Đúng vậy, so sánh sinh ra và lợi thế, cô không sánh bằng Lương Tâm Thiên, nhưng so sánh kỹ năng diễn xuất, cô sẽ không thua.

Tô Trình dường như không nghĩ đến cô sẽ đề nghị như vậy, nhất thời khựng lại một chút, liền sau gật đầu tán thưởng:

- Tôi ủng hộ lựa chọn của em.

Tìm được phương hướng tiến về phía trước, còn nhận được sự chấp nhận của boss, Lương Tư Tư càng kiên định hơn.

Giống như nếu người ở trong đầm lầy vùng vẫy quá lâu, đột nhiên trèo được ra ngoài, sau này có thể sẽ có thể sẽ gặp phải nguy hiểm và thất bại, nhưng còn còn bùn lầy giữ cô lại, cuối cùng sẽ càng đi càng xa.

- Vậy Tô tổng, chúng ta bàn luận vấn đề tiếp theo?

Không biết có phải máu nóng chay trong cơ thể, ở trước mặt Tô Trình, cô lại dám gợi ý tiến độ rồi.

Rất rõ ràng, Tô Trình cũng phát hiện sự thay đổi của cô, cười nhẹ một cái, phối hợp nói:

- Vấn đề tiếp theo?

- Vâng.

Lương Tư Tư gật đầu,

- Chuyện giao tiếp xã hội, Tô tổng chuẩn bị làm như thế nào?

Có lẽ đây là mục đích hôm nay Tô Trình gọi cô đến đơn độc bàn chuyện, cô có thể không quan tâm tin đồn, nhưng là người phụ trách của tập đoàn Bạch Minh, Tô Trình vẫn là cần thanh minh.

Anh đã cố hết sức suy nghĩ giúp cô, cô đương nhiên cũng cần làm tốt bổn phận.

Nghe tới đây, Tô Trình thâm sâu kín đáo nhìn cô, hỏi:

- Em để ý sao?

Lương Tư Tư giải thích:

- Không phải..

Vốn là chuyện không nên có, cô để ý cái gì, càng huống hồ dựa vào Tô Trình, nhìn thế nào đều là cô được hời, người để ý nên là anh ấy mới đúng.

Nhưng lần đầu tiên Tô Trình không đợi cô nói hết, chặn lời cô, nghiêm chỉnh trả lời:

- Tôi không để ý.

Mãi đến khi đi ra khỏi phòng tổng tài, Lương Tư Tư vẫn chưa thể hiểu được câu "Tôi không để ý" đó của Tô Trình.

Lần này nói chuyện với Tô Trình, xác thực làm cho cô có thay đổi. Mà nhận thức Tô Trình cho cô dường như cũng có sự khác nhau rồi.

Cô không biết tin đồn đó có phải Tô Trình còn có dự định khác, nên không nghĩ quá chi tiết, lấy điện thoại ra liên lạc với Tô Mạn Mạn, đập vào mắt, lại là một tin nhắn chưa đọc đến từ Dịch Hoài Xuyên.



Cô đang định xóa đi, lại bị mấy chữ lộ ra trên màn hình dọa giật mình.

[Dịch Hoài Xuyên: Tư Tư, là ông nội, là ông gọi điện đó..]

Cô vội vàng mở ra, nhìn rõ lời phía sau.

[.. con bây giờ có thể đến viện một chuyến không? Ông có chuyện nói với con, đúng lúc Hoài Xuyên không ở đây.]

Lương Tư Tư rất áy náy, lại nghĩ kỹ lại, hoảng loạn như cỏ dại từ nơi sâu thẳm trong tim mọc ra.

Nhất định là tin tức khi sáng bị ông nội đọc được rồi!

Sau khi có nhận định này, cô đến liên lạc cho Tô Mạn Mạn cũng không lo lắng đến nữa, lập tức hướng đến viện điều dưỡng đi.

Cũng trong lúc đó, ở hành lang sáng bóng rộng rãi của tổng bộ tập đoàn Dịch Thị, Dịch Hoài Xuyên mặc bô vest đen mắt nhìn thẳng đi về phía trước, cao quý tuấn tú.

Thẩm Hạo Quân cần theo bản ghi chép cuộc họp đi theo sau.

- Dịch tổng.

- Dịch tổng.

Trên đường, tất cả những nhân viên đi qua, trong thời khác nhìn thấy Dịch Hoài Xuyên, lập tức đứng qua một bên, cung kính chào hỏi, giống như nhân viên phục phụ có thông qua huấn luyện.

Bước chân Dịch Hoài Xuyên không dừng, tiếp tục đi về phía trước, giống như không nhìn thấy những nhân viên xung quanh, khí chất lạnh lùng xa cách hiện ra rõ ràng.

- Dịch tổng, có chuyện cần báo cáo với ngài"

Đi vào thang máy chuyên dụng, Thẩm Hạo Quân mở miệng.

Dịch Hoài Xuyên ngước mắt, nâng tay sửa lại ống tay áo, trầm trầm trả lời:

- Ừm.

- Trưa nay có người phát ra một tin đồn về tiểu thư Tư Tư, nội dung có liên quan đến ngài, Tô tổng và Lương tiểu thư.

Thẩm Hạo Quân vội vàng mở tin tức do trợ lý gửi đến, đưa đến trước mặt Dịch Hoài Xuyên.

Khi sáng, sau khi Dịch Hoài Xuyên từ việ điều dưỡng quay về công ty, họ trực tiếp đi vào phòng họp họp bàn với Thịnh Thái về vấn đề mua lại công ty.

Bởi vì liên quan đến cơ mật thương nghiệp, hội nghị đóng kín hoàn toàn, điện thoại của nhân viên 2 bên đều không cho mang vào trong.

Mục đích 2 bên rõ ràng, Dịch Hoài Xuyên nghe báo cáo về tài sản, kinh doanh, tài vụ, trái quyền, nợ nần của Thịnh Thái.

Bởi vì tiến hành thuận lợi, bàn có chút đi sâu, hội nghị tiếp tục thêm 2 tiếng rưỡi, hoàn hảo bỏ lỡ thời gian tin đồn phát tán.

Nghe tới đây, Dịch Hoài Xuyên hơi cau mày, nhận lấy điện thoại xem qua.

Anh tốc độ nhanh, 1 mắt 10 hàng, ngón tay nhẹ lướt 2 cái, toàn bộ tin đồn chạy tới cuối.

- Điện thoại.

Dịch Hoài Xuyên phân phó.

Âm thanh của anh rất nặng, giống như bao gồm sự tức giận, nhưng nghe kỹ, lại có chút hoảng.

Thẩm Hạo Quân lập tức hiểu, vội vàng hồi báo:

- Dịch tổng, buổi sáng điện thoại của Dịch lão tiên sinh rơi hỏng rồi, ngài để điện thoại của mình lại cho ngài ấy rồi.

Dịch Hoài Xuyên ngước mắt, sự lạnh lẽo trên người nhanh chóng đến, giọng điệu vội vã lạnh tanh:

- Quay lại viện điều dưỡng.