Trên đường nhộn nhịp tấp nập, Tiêu Kính Hàn kéo Bùi Thanh Ngọc chạy ra khỏi biệt viện, mấy người hầu vác chổi hò hét đuổi theo làm người qua đường đồng loạt ngoái nhìn.
Họ chạy ra phố, mấy người hầu kia lập tức buông chổi rồi quỳ phịch xuống nói: "Tam công tử thứ tội, chúng ta cũng hết cách nên mới làm bộ cho Nhị công tử thấy thôi, tuyệt đối không dám đánh Tam công tử đâu ạ!"
Không đợi Tiêu Kính Hàn trả lời, bọn họ lại lẩm bẩm: "Đa tạ Tam công tử đại nhân đại lượng, tiểu nhân vô cùng cảm kích! Kiếp sau sẽ báo đáp! Chúng ta về trước nhé!"
Sau đó hè nhau bỏ chạy.
Tiêu Kính Hàn: "......"
Bùi Thanh Ngọc ở cạnh không nhịn được cười: "Bọn họ đi theo Nhị công tử thật à? Sao giống như đi theo ngươi vậy?" Mặt cũng dày như ngươi luôn.
Tiêu Kính Hàn hờn dỗi: "À, ý ngươi nói Nhị công tử vô tư hồn nhiên, còn ta quỷ kế đa đoan chứ gì?"
Bùi Thanh Ngọc: "Ngươi tự nói mà."
Tiêu Kính Hàn đưa tay cù lét y, "Dù ta xấu tính cũng là của ngươi, không được chê."
Bùi Thanh Ngọc tránh đi vì nhột, cười nói: "Ta có chê đâu."
Lúc này Tiêu Kính Hàn mới dừng tay rồi gọi ám vệ Giáp tới, bảo hắn đưa cho Nhị công tử hai bình nhuyễn cân tán.
"Ngươi nói với Nhị công tử hôm qua sơ ý bỏ thuốc hơi ít," Tiêu Kính Hàn nói, "Đưa cho y hai bình này đi, bảo đảm Cận Mộ sẽ nằm ba ngày ba đêm không dậy nổi."
Ám vệ Giáp thảng thốt: "Uống cả hai bình luôn sao? Vậy Cận ca còn sống không?"
Tiêu Kính Hàn: "Không sao, Nhị công tử không nỡ bỏ nhiều vậy đâu."
Ám vệ Giáp ngờ vực hỏi: "Vậy sao đưa cho y nhiều thế?"
Tiêu Kính Hàn: "Để y bỏ thêm mấy lần, chúc y và Cận Mộ trăm năm hạnh phúc."
Ám vệ Giáp: "......" Chủ tử, Cận ca đắc tội ngươi đúng không?
Tiêu Kính Hàn thúc giục: "Mau đi đi."
"Dạ dạ." Ám vệ Giáp gật đầu rồi chạy mất.
Bùi Thanh Ngọc lắc đầu nói: "Hôm qua ngươi mới trêu Nhị công tử, e là y không dám tin ngươi nữa đâu."
"Không tin thì thôi," Tiêu Kính Hàn hời hợt nói, "Bị ta lừa mấy lần để biết lòng người hiểm ác, đỡ hơn sau này bị kẻ khác lừa, đúng không?"
Bùi Thanh Ngọc: "Lỡ không ai lừa y thì sao?"
Tiêu Kính Hàn cười: "Trên đời này người tốt nhiều mà kẻ xấu cũng nhiều, sao có thể mong gặp người tốt cả đời chứ?"
Hắn kéo Bùi Thanh Ngọc đi: "Đã ra đây thì ta dẫn ngươi đi chơi luôn."
Thành Vân Châu hết sức náo nhiệt, gánh xiếc, hàng rong, tiếng rao lanh lảnh không ngớt. Tiêu Kính Hàn dẫn Bùi Thanh Ngọc đi từ đầu phố đến cuối phố, xem kịch, nghe hát, ăn rất nhiều bánh ngọt và quà vặt, cuối cùng Bùi Thanh Ngọc đi không nổi nữa, Tiêu Kính Hàn mới cõng y chậm rãi trở về.
"Hôm nay vui không?" Tiêu Kính Hàn quay đầu hỏi Bùi Thanh Ngọc trên lưng.
Bùi Thanh Ngọc dựa đầu vào vai hắn, mỉm cười "ừ" một tiếng.
Tiêu Kính Hàn nhìn hoàng hôn dần buông xuống và đèn lồng treo bên đường: "Ta nhớ ngươi từng nói muốn đi đây đi đó."
Bùi Thanh Ngọc gật đầu: "Nhưng ta đã thề trước mộ nghĩa phụ sẽ ở lại học đường bảy năm để báo đáp ơn dưỡng dục của ông ấy."
"Còn hai năm nữa đúng không?" Tiêu Kính Hàn cười nói, "Cũng nhanh thôi, đến lúc đó ta sẽ đi với ngươi, ngươi đi đâu thì ta theo đó."
Bùi Thanh Ngọc dụi mặt vào gáy hắn nói khẽ: "Ừ."
Tiêu Kính Hàn lại hỏi: "Ngươi muốn đi chỗ nào trước?"
Bùi Thanh Ngọc nghĩ ngợi rồi nói: "Kinh thành."
Tiêu Kính Hàn tưởng y muốn đi xem kinh thành phồn hoa, ai ngờ nghe y nói tiếp: "Đến tìm Lý huynh."
Tiêu Kính Hàn: "......"
"Chẳng biết giờ Lý huynh sao rồi?" Bùi Thanh Ngọc nói, "Được minh oan chưa nhỉ?"
Tiêu Kính Hàn "hừ" một tiếng: "Hắn thăng quan phát tài từ lâu rồi, còn cần ngươi nhớ thương hay sao."
Bùi Thanh Ngọc kinh ngạc hỏi: "Thật không?"
"Tất nhiên là thật rồi." Tiêu Kính Hàn nói, "Người của Diêu Tử Y ở kinh thành gửi thư về nói hắn ngồi xổm trước cửa nhà Ngự sử, nhưng chưa gặp Ngự sử thì đã bị tướng quân đến tìm Ngự sử tưởng là ăn trộm nên bắt đi. Hắn khóc lóc kêu oan, Ngự sử điều tra mới phát hiện thật sự có chuyện này, thế là xử tội cả đám người, sau đó thấy hắn có tài nên giữ lại."
Bùi Thanh Ngọc rất mừng cho Lý Sóc, "Lý huynh cũng xem như khổ tận cam lai rồi."
Tiêu Kính Hàn gật đầu, "Đúng vậy, ngươi khỏi cần nhớ thương hắn nữa."
Bùi Thanh Ngọc cười ôm chặt hắn rồi nói khẽ: "Ừ, chỉ nhớ thương ngươi thôi."
Tiêu Kính Hàn dừng chân lại, đột nhiên nói: "Mấy ngày nay Diêu Tử Y cứ hỏi ta nàng sắp về Bắc Cảnh rồi, có khi nào không kịp uống rượu mừng của ta không?"
Bùi Thanh Ngọc sững sờ, "Sao cơ......"
Tiêu Kính Hàn thả y xuống rồi quay lại nhìn y: "Thím Trương gửi thư tới nói sính lễ chuẩn bị xong rồi, hỉ đường cũng đã trang trí xong, chỉ còn thiếu ta và ngươi nữa thôi."
Bùi Thanh Ngọc sửng sốt nhìn hắn, dường như vẫn chưa định thần lại.
"A Thanh," Tiêu Kính Hàn cầm tay y đặt lên tim mình rồi hỏi khẽ, "Thành thân với ta nhé?"
Hơi ấm xuyên qua áo truyền vào lòng bàn tay, ngón tay Bùi Thanh Ngọc khẽ nhúc nhích, chưa kịp mở miệng thì lại nghe Tiêu Kính Hàn nói: "Thím Trương nói sính lễ không trả lại được, nếu ngươi không đồng ý thì sẽ lãng phí nhiều bạc lắm đấy."
Giọng hắn rất nhẹ, nhưng Bùi Thanh Ngọc vẫn cảm nhận được sự hồi hộp trong đó.
"Còn nữa, nếu......"
"Được."
Tiêu Kính Hàn lập tức ngẩng đầu lên.
Ánh đèn rực rỡ trên lầu cao chiếu vào mắt Bùi Thanh Ngọc.
"Tiêu Kính Hàn, chúng ta thành thân đi."