Trình Hồi ngồi xổm trên sườn núi nhìn người qua lại trong thôn, lẩm bẩm nói: “Chủ tử, ngươi ở đâu vậy?”
Hắn nghĩ chủ tử hình người dạng người, chắc không phải bị ai nhìn trúng bắt về làm thê tử...... à nhầm, làm tướng công rồi đấy chứ?
Hắn càng nghĩ càng sợ, thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh chủ tử bị lột sạch nhốt dưới hầm, mỗi ngày chỉ được húp một bát cháo hoa, vừa lạnh vừa đói, quả thực vô cùng đáng thương.
“Không được,“ hắn đứng bật dậy, “Mình phải đi cứu chủ tử thôi!”
Thế là cả ngày hôm đó người trong thôn cứ cảm thấy nhà mình có trộm nhưng lại thấy không rõ, chỉ thấy bóng người vút qua, chớp mắt lại chẳng thấy đâu nữa, hết sức rùng rợn.
Nhưng nếu là trộm thì trong nhà cũng không mất gì, chẳng lẽ tên trộm này chỉ vào nhà xem thôi sao? Đầu óc có bệnh à?
Khi Bùi Thanh Ngọc và A Tễ từ học đường về thì gặp đại nương nhà kế bên ngoài cổng.
Đại nương vội dặn họ, “Bùi tiên sinh, hình như trong thôn có trộm đấy, các ngươi mau vào xem có mất gì không?”
“Có trộm?” Bùi Thanh Ngọc khó hiểu, chỗ thâm sơn cùng cốc này có gì để trộm chứ?
“Chứ sao nữa?” Đại nương nói, “Lúc nãy ta đứng ở cửa nhìn thấy một bóng đen, sau đó lập tức biến mất.”
Bà vội vàng quay lưng bước đi, “Các ngươi mau về đi, để ta ra xem củ cải ngoài đồng còn không......”
“A Thanh đừng sợ,“ A Tễ nghiêm túc nói, “Trộm tới thì ta sẽ đánh hắn.”
Bùi Thanh Ngọc cười, cũng chẳng mấy để ý, mình một nghèo hai trắng có gì để trộm chứ.
Nhưng y vừa đẩy cổng trúc ra thì chợt nghe trong nhà vang lên một tiếng động.
“A Thanh!” A Tễ ôm chặt y từ phía sau, kích động nói nhỏ, “Có trộm kìa!”
Bùi Thanh Ngọc: “......” Sao ngươi vui thế hả? Còn nữa, trộm thì trộm, ngươi ôm ta chặt vậy làm gì?
Trình Hồi trong nhà trúc nhìn tới nhìn lui, thậm chí còn xem dưới gầm giường nhưng vẫn không tìm thấy chủ tử “đáng thương” bị người ta giam cầm.
Ở đây cũng không có sao? Hắn ủ rũ bỏ đi, vô tình đụng trúng ghế trúc bên cạnh phát ra một tiếng động.
Hắn vội vàng đỡ ghế lên, sau khi biết chắc không làm hỏng thứ gì của người ta mới quay người mở cửa.
Cửa vừa mở thì một gương mặt quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Trình Hồi thoáng sững sờ rồi mừng rỡ nói: “Chủ......”
Sau đó một cây chổi nện tới.
“Dọa A Thanh à, đánh ngươi! Đồ ăn trộm xấu xa!” A Tễ vác chổi đánh người la oai oái.
“Chủ tử! Ui da, ta đâu phải ăn trộm, ta đang tìm ngươi mà...... Đừng đánh nữa, cứu mạng!”
“A Tễ,“ Bùi Thanh Ngọc cản hắn lại, “Đừng đánh nữa.”
A Tễ? Trình Hồi ngẩng đầu, hoảng sợ mở to mắt, “Đại, đại tiên lừa?”
Bùi Thanh Ngọc: “......”
A Tễ như gặp được tri âm, “Ngươi biết ta à?”
Trình Hồi đưa tay véo mạnh mình một cái – Ui da, đau quá!
Má ơi, không phải mình đang mơ đấy chứ?
Hắn hoang mang gọi một tiếng, “Chủ, chủ tử?”
A Tễ: “Trụ gì?”
Trình Hồi ngây ra như phỗng --- Người này là ai? Dáng dấp giống hệt chủ tử hắn nhưng bộ dạng ngốc nghếch này là sao?
Bùi Thanh Ngọc thấy hắn có vẻ quen biết A Tễ nên hỏi dò: “Ngươi quen hắn à?”
Trình Hồi: “Quen......”
Nói xong hắn lại lắc đầu, “Không quen.”
A Tễ quay đầu vụng trộm hỏi Bùi Thanh Ngọc: “A Thanh, có phải hắn bị ngốc không vậy?” Sao nói năng lộn xộn thế?
Bùi Thanh Ngọc cũng hơi bất lực, “Rốt cuộc huynh đài có quen hắn không?”
Trình Hồi khóc không ra nước mắt --- Không dám quen, chủ tử nhà ai lại nói mình là đại tiên lừa chứ?
“Chủ tử của ta......” Trình Hồi do dự nói, “Rất giống hắn.”
“Lúc trước hắn bị đụng đầu,“ Bùi Thanh Ngọc giải thích, “Nên có một vài chuyện không nhớ rõ.”
Đụng đầu? Trình Hồi giật mình nói: “Cho nên mới ngốc vậy sao?!”
A Tễ lập tức nổi quạu, “Ngươi mới ngốc ấy!”
Thảm rồi, ngốc như vậy phải làm sao đây? Trình Hồi sốt ruột kéo hắn chạy đi, “Ta lập tức tìm đại phu cho ngươi.”
A Tễ giật tay lại rồi trốn sau lưng Bùi Thanh Ngọc, “Không đi, ta muốn ở chung với A Thanh cơ.”
Bùi Thanh Ngọc cũng không yên tâm, dù sao vẫn chưa biết người này từ đâu tới.
“Huynh đài đã quen hắn,“ Bùi Thanh Ngọc hỏi, “Vậy có biết hắn họ gì tên gì, nhà ở đâu không?”
“Hắn......” Lời ra đến khóe miệng lại bị Trình Hồi nuốt vào, ấp úng hơn nửa ngày không nói nên lời.
Bùi Thanh Ngọc: “Huynh đài không biết à?”
“Đương, đương nhiên là biết rồi,“ Trình Hồi mở miệng nói, “Hắn tên Vương Đại Trụ!”
Lúc ra ngoài tên họ đều do mình đặt, chủ tử sẽ không trách mình chứ?
Bùi Thanh Ngọc: “Nhà ở đâu?”
Trình Hồi: “Không có nhà, hai ta tìm đại chỗ nào vắng vẻ ngủ thôi.”
Bùi Thanh Ngọc: “...... Vậy hai ngươi làm gì?”
Trình Hồi: “Chẳng làm gì cả, lang thang đây đó.”
Bùi Thanh Ngọc: “...... Nhưng khi ta gặp hắn, hắn mặc đồ rất đắt tiền.” Đi lang thang mà giàu vậy sao?
Trình Hồi xoa mũi, “Đi lang thang nhặt được tiền.”
Lời này ngay cả A Tễ cũng không tin, “Gạt người.”
“Không phải gạt người đâu,“ Trình Hồi tận tình khuyên bảo, “Ta tới tìm ngươi thật mà, ngươi mau cùng ta về đi.”
A Tễ: “Không muốn.”
“Hầy,“ Trình Hồi rầu rĩ nói, “Sao ngươi lại không tin chứ? Nếu không chữa khỏi đầu rồi trở về thì trong phủ......”
Nói nửa chừng hắn vội vàng đổi chủ đề, “Phải làm sao thì các ngươi mới tin?”
A Tễ lắc đầu, “Không tin.”
Bùi Thanh Ngọc cũng không tin, “Ngươi có bằng chứng gì không?”
Trình Hồi: “...... Không có.”
Hắn nghĩ phải làm chủ tử nhớ lại chuyện trước kia mới được, nếu không sẽ không chịu tin hắn.
Nhưng làm sao để hắn nhớ lại đây?
Đầu óc hắn chợt lóe sáng, “Ta biết rồi!”
A Tễ ngờ vực hỏi: “Biết gì?”
Trình Hồi hăng hái nói: “Làm ngươi khôi phục trí nhớ!”
Bùi Thanh Ngọc cũng hơi tò mò, “Khôi phục bằng cách nào?”
Trình Hồi quay đầu nhìn quanh, sau đó vác một tảng đá to nặng lên, “Hắn bị đụng đầu nên mới quên, vậy đập thêm cú nữa chắc sẽ nhớ ra thôi...... Á!”
Còn chưa dứt lời thì đầu hắn đau điếng, chìm vào hôn mê.
Bùi Thanh Ngọc nhìn A Tễ vung mạnh cây chổi, “...... Sao lại đánh hắn?”
A Tễ: “Ta sợ hắn nện ta.”