Trình Hồi có bị đánh chết cũng không dám nói Tiêu Kính Hàn chết, vội vàng hỏi ngược lại: “Vậy ai đi nói với Bùi tiên sinh đây?”
Ám vệ Giáp Ất Bính: “Ngươi.”
“Không được,“ Trình Hồi cười khan, “Bình thường ta nói dối nhiều như vậy, làm sao Bùi tiên sinh chịu tin? Đúng không?”
Ám vệ Giáp Ất Bính: “Vậy phải làm sao bây giờ?” Ai mà nói dối không nhiều chứ?
Trình Hồi lanh trí nói: “Bảo lão Cận đi đi! Mặt hắn như khối băng, nhìn không giống người biết nói dối, nhất định Bùi tiên sinh sẽ tin ngay! Lão Cận! Lão Cận đâu? Lão Cận đi đâu rồi?”
Lão Cận đang nhìn trộm Nhị công tử nhà mình.
Nhị công tử dựa vào ghế dài ngủ thiếp đi, tay còn cầm quyển sách, có lẽ đang đọc sách thì buồn ngủ.
Cận Mộ sợ y lạnh nên cầm áo choàng trên giá rón rén đắp lên người y.
Trong lúc ngủ Nhị công tử nhíu mày, chẳng biết mơ thấy gì nữa.
Cận Mộ nhìn y, người trước mặt nhắm nghiền mắt, hơi thở nhè nhẹ, dưới áo là vùng cổ trắng như tuyết không thể che giấu.
Công tử......
Cận Mộ vô thức chồm tới, hơi thở gần kề dụ dỗ hắn, khiến hắn từ từ sa vào......
Trong gang tấc, hắn chợt dừng lại.
Dường như hắn đột ngột bừng tỉnh nên cuống quýt lui ra sau.
Không được phạm sai lầm nữa, hắn nghĩ.
Hai năm trước, cũng là chỗ này, công tử cũng ngủ như vậy.
Hắn đứng gác bên cạnh, ngẩn người nhìn y, không nhịn được hôn y một cái, bị Ngu Nam Vương bước vào cửa bắt gặp......
Thế là bị gán cho tội trộm đồ, bị đánh suýt chết rồi ném ra ngoài.
Chính Tiêu Kính Hàn đã tìm được hắn và kéo hắn về.
Hắn biết mình không nên có tâm tư này, công tử là công tử, là công tử của hắn cả đời, chẳng còn gì khác.
Hắn không nên đến gặp công tử mà nhìn trộm y như hai năm qua là được rồi......
Mí mắt Tiêu Ký Ngôn khẽ nhúc nhích, sau đó mở mắt ra.
Cận Mộ không kịp tránh đi, vội vàng cúi đầu gọi khẽ: “Công tử......”
Tiêu Ký Ngôn yên lặng nhìn hắn.
Cận Mộ hơi mất tự nhiên: “Công tử, ta......”
“Nếu ta đến tìm lão Tam,“ Tiêu Ký Ngôn chợt hỏi, “Đòi ngươi về thì ngươi có bằng lòng không?”
Cận Mộ giật mình, tim đập loạn xạ.
“Thuộc hạ......” Hắn siết chặt tay, cố làm mình tỉnh táo lại, “Không dám phiền công tử.”
Tiêu Ký Ngôn im lặng một lát rồi nói: “Ta biết rồi.”
Cổ họng Cận Mộ thít lại, khó nhọc nói: “Thuộc hạ đi trước đây.”
Tiêu Ký Ngôn không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.
Cận Mộ đi như chạy.
Hắn sợ còn ở thêm nữa mình sẽ không nỡ đi.
Cận Mộ vừa về thì bị Trình Hồi túm lấy.
“Lão Cận, ngươi về rồi,“ Trình Hồi nói, “Ta tìm ngươi cả buổi.”
Cận Mộ hỏi: “Có chuyện gì?”
Trình Hồi kể vắn tắt cho hắn nghe Tiêu Kính Hàn nhớ Bùi Thanh Ngọc không màng ăn uống, giục hắn mau đi lừa Bùi Thanh Ngọc tới đây.
Cận Mộ: “Sao có thể gạt người ta như vậy?” Sao chủ tử lại sắp chết được chứ?
“Cũng đâu tính là gạt người,“ Trình Hồi nói, “Chẳng phải chủ tử sắp chết đói rồi sao?”
Cận Mộ: “......”
Trình Hồi: “Ngươi mà không đi thì ta sẽ nói với Nhị công tử ngươi muốn dan díu với y!”
Cận Mộ sững sờ, rút đao định chém hắn.
Cuối cùng Cận Mộ vẫn phải đi.
Nhưng hắn chưa từng gặp Bùi Thanh Ngọc, Trình Hồi bảo hắn thư sinh ở nhà trúc kia chính là Bùi Thanh Ngọc, ôn nhuận như ngọc, nhìn rất đẹp.
Nhưng ngoại trừ Nhị công tử, những người còn lại trong mắt Cận Mộ cũng giống như đường đi, nhìn không ra có đẹp hay không.
Nhưng hắn từng thấy nhà trúc nên có thể nhận ra, lập tức giục ngựa chạy tới.
Xóm núi vẫn êm đềm như trước, bóng trúc xanh tươi.
Cận Mộ gõ cửa nhà trúc, quả nhiên gặp một thư sinh.
Thư sinh nhìn hắn giây lát rồi hỏi: “Ngươi là ai?”
Cận Mộ nghĩ thầm chắc hẳn người này là Bùi tiên sinh.
Cả đời hắn rất ít khi nói dối, chỉ biết lắp bắp: “Chủ tử...... sắp chết rồi.”
Thư sinh nghe xong thì hai mắt sáng lên, vỗ đùi nói: “Trời cao có mắt! Chết là đáng, chết là đáng!”
Cận Mộ sững sờ --- Y hận chủ tử vậy sao?
“Ngươi...... không tới thăm hắn à?”
“Thăm hắn làm gì?” Thư sinh phấn khởi nói, “Ta phải đi đốt pháo mới được! Đúng là ác giả ác báo mà!”
Y kích động đi hai bước, giờ Cận Mộ mới phát hiện y bị què.
Cận Mộ nghĩ thầm thì ra Bùi tiên sinh đi đứng bất tiện sao?
“Tiên sinh? Tiên sinh......”
Bùi Thanh Ngọc định thần lại, phát hiện mình đang ngẩn người ở cổng học đường.
“Tiên sinh,“ Phương Tiểu Trúc hỏi, “Có chuyện gì thế ạ?”
Bùi Thanh Ngọc lắc đầu: “Không có gì.”
Phương Tiểu Trúc lại hỏi: “Tiên sinh, sao mấy ngày nay không thấy A Tễ?”
Bùi Thanh Ngọc im lặng một hồi mới nói: “Hắn đi rồi.”
“Đi?” Phương Tiểu Trúc ngơ ngác, “Đi đâu ạ?”
Bùi Thanh Ngọc cụp mắt nói khẽ: “Đi chỗ hắn nên đi.”
Phương Tiểu Trúc càng mờ mịt hơn--- Hắn nên đi chỗ nào? Chẳng phải hắn nói mình là đại tiên lừa sao? Bay về trời rồi à?
Bùi Thanh Ngọc thấy không còn sớm nên giục Phương Tiểu Trúc về nhà.
Y chậm rãi đi dọc đường đá, sực nhớ đến Lý huynh ở nhà, chẳng biết đã dậy chưa nữa.
Trước đây Lý huynh dạy chung với y ở học đường này, sau đó muốn thi khoa cử nên rời đi.
Nhưng mấy ngày trước bỗng nhiên trở về, còn bị què chân, nghe nói là có kẻ hãm hại, đã bị đạo văn còn bị đánh gãy chân.
Tối qua Lý huynh xách rượu đến nhà trúc tìm Bùi Thanh Ngọc rồi uống say mèm, vừa khóc vừa mắng kẻ hại mình, mắng đến rạng sáng mới ngủ.
Bùi Thanh Ngọc cũng bất bình thay hắn, không đành lòng để hắn co ro ngủ dưới đất nên đỡ hắn sang phòng bên cạnh.
Dù sao giường cũng bỏ trống.
Có lẽ người kia sẽ không bao giờ trở về nữa, y nghĩ, có phải đời này sẽ không gặp lại nữa không......
Khi Cận Mộ về biệt viện, Trình Hồi thấy hắn về một mình thì thất vọng hỏi: “Bùi tiên sinh không chịu tới à?”
Cận Mộ: “Không chịu.”
Trình Hồi thở dài: “Vậy y có nói gì không?”
Cận Mộ: “Y nói chết là đáng, y muốn đi đốt pháo.”
Trình Hồi: “......” Bùi tiên sinh nhẫn tâm vậy sao?!
Cận Mộ nghĩ ngợi rồi lại hỏi: “Bùi tiên sinh đi đứng bất tiện à?”
Trình Hồi: “Đâu có.”
Đúng lúc này Tiêu Kính Hàn đi ngang qua, nghe thấy Cận Mộ nói: “Nhưng ta thấy Bùi tiên sinh...... què chân mà.”
Tiêu Kính Hàn bỗng nhiên xông tới túm áo Cận Mộ: “Ngươi nói cái gì?!”