Bùi Thanh Ngọc bị cơn giận của hắn làm sững sờ --- Rõ ràng hắn muốn bóp chết người mà, sao giờ nói như ấm ức lắm vậy?
“Lúc nãy đánh ngươi trong tình thế cấp bách là ta không đúng,“ Bùi Thanh Ngọc nhìn vào đôi mắt ửng đỏ của hắn, “Nhưng sao ngươi lại muốn hại Chu đại ca?”
“Chu đại ca?” Gò má Tiêu Kính Hàn vẫn đau âm ỉ, hắn liếc nhìn Chu Viễn co quắp dưới đất, chưa hoàn hồn thở phì phò, cười khẩy hỏi, “Sao, ngươi đau lòng à? Muốn đòi lại công bằng cho hắn chứ gì?”
Nghe giọng điệu này của hắn, trong lòng Bùi Thanh Ngọc càng tức hơn: “Hắn đã làm gì chọc giận ngươi? Ngươi ra tay nặng như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì......”
“Ta muốn giết hắn thì sao?!” Đầu Tiêu Kính Hàn đau buốt, hung ác nói, “Ta thấy hắn không vừa mắt!”
Bùi Thanh Ngọc bàng hoàng nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Sao ngươi lại biến thành thế này?”
Y chợt cảm thấy người trước mắt rất xa lạ, đây là dáng vẻ chưa từng thấy ở A Tễ.
“Ta vốn là người như vậy đấy,“ Tiêu Kính Hàn siết chặt cổ tay y, gằn giọng nói, “Ta không phải A Tễ, không phải tên ngốc kia.”
Con ngươi Bùi Thanh Ngọc khẽ run, cổ tay bị siết đau nhói.
Đúng vậy, hắn tên Tiêu Kính Hàn, hắn không phải A Tễ.
Khi hắn nhớ lại mọi chuyện trước đây thì hắn đã không còn là A Tễ nữa.
Bùi Thanh Ngọc đột nhiên vùng ra khỏi tay hắn: “Nếu Tiêu công tử đã nhớ lại thì nên về đi.”
Tiêu Kính Hàn siết chặt tay: “Ngươi muốn đuổi ta à?”
Bùi Thanh Ngọc dời mắt đi chỗ khác, không nói gì.
“Được, được lắm......” Tiêu Kính Hàn hung hăng nói, “Đi thì đi, ngươi tưởng ta thèm ở lại đây chắc?!”
Hắn tức giận quay người đi thẳng.
Bùi Thanh Ngọc rã rời dựa vào cửa nhìn hắn đi xa, trong cổ đắng nghét nuốt không trôi.
“Thanh Ngọc......” Chu Viễn sau lưng gọi y một tiếng.
Bùi Thanh Ngọc quay đầu cười khổ: “Xin lỗi, là ta liên lụy ngươi.”
“Không liên quan đến ngươi,“ Chu Viễn lắc đầu nói, “Ngươi đừng tự trách mình.”
Bùi Thanh Ngọc cụp mắt, thì thầm nói: “Nhưng hắn do ta đem về mà......”
Con lừa trong lều kêu một tiếng, tựa như vô cùng cô đơn.
Tiêu Kính Hàn sầm mặt về miếu hoang, Trình Hồi và Cận Mộ đang nghĩ cách cạy miệng sát thủ kia để hỏi thêm thông tin, chợt nghe chủ tử nhà mình nói cụt lủn: “Đem người về biệt viện đi.”
“Hả?” Trình Hồi mờ mịt nói, “Ngay bây giờ sao?” Đột ngột quá vậy?
Hắn nghĩ Tiêu Kính Hàn sẽ không để Bùi Thanh Ngọc ở đây một mình nên hỏi: “Chắc Bùi tiên sinh không biết cưỡi ngựa đâu nhỉ? Vậy ta đi tìm xe ngựa nhé?”
Tiêu Kính Hàn nói: “Mắc mớ gì tới y?”
Trong lòng Trình Hồi giật thót, dè dặt hỏi: “Bùi tiên sinh...... không đi chung sao ạ?”
Toàn thân Tiêu Kính Hàn lạnh như băng: “Làm sao y nỡ bỏ đi được? Sống chết của ta liên quan gì đến y?”
Trình Hồi thấy lạ nên hỏi dò: “Chủ tử, ngươi và Bùi tiên sinh...... cãi nhau à?”
Tiêu Kính Hàn không nói lời nào.
“Lời nói ra lúc cãi nhau đâu thể xem là thật được.” Trình Hồi nhìn mặt hắn nói “Hay là ta đi khuyên Bùi tiên sinh nhé?”
Gò má Tiêu Kính Hàn lại nhói đau, nghiến răng lầm bầm: “Chỉ là một tên nhà quê, có gì phải quan tâm chứ?”
Trình Hồi: “......”
Tiêu Kính Hàn: “Gọi người về ngay đi!”
Trình Hồi vội kéo Cận Mộ đi gọi người.
Cận Mộ chưa từng gặp Bùi Thanh Ngọc nên hỏi Trình Hồi: “Bùi tiên sinh là ai?”
Trình Hồi: “Là người lần trước cứu được chủ tử.”
Cận Mộ: “Vậy sao ngươi nói y phải về chung?” Muốn báo đáp ơn cứu mạng à?
Trình Hồi đáp: “Chủ tử cũng muốn dan díu với y mà!”
Cận Mộ: “......”
Tiêu Kính Hàn nói đi là đi, ngoại trừ nhóm cướp ở lại núi Vũ Tễ thì những người khác đều trở về.
Trong biệt viện, Tiêu Ký Ngôn đang uống thuốc thì nghe người hầu báo Tam công tử đã về.
Tiêu Ký Ngôn gật đầu, bất giác tự hỏi có phải Cận Mộ cũng về theo không?
Nhưng nghĩ lại --- Hừ, ai thèm quan tâm hắn có về không!
Khi Tiêu Kính Hàn vào nhà, một con vẹt dưới mái hiên mừng rỡ kêu lên: “Cháu hư, ngươi về rồi!”
Tiêu Kính Hàn đi tới giơ tay vặt lông nó.
Con vẹt lập tức kêu to: “Cha, con sai rồi!”
Lúc này Tiêu Kính Hàn mới tha cho nó rồi đẩy cửa vào phòng.
Hắn mệt mỏi ngã vật ra giường, kéo chăn trùm kín mình.
Hắn đã sống ở biệt viện này mười mấy năm nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy nơi này quá mức yên tĩnh.
Tiêu Ký Ngôn dưỡng bệnh nên tự chuyển đến biệt viện này, còn hắn bị Tiêu Thừa Vũ đuổi ra khỏi vương phủ rồi ném tới đây.
Dù cùng sống trong biệt viện nhưng hắn không ở gần Tiêu Ký Ngôn mà chỉ chiếm một tiểu viện yên tĩnh nhất, chỉ có hai ba người hầu, sinh hoạt thường ngày đều do thím Trương phụ trách.
Chỉ là trở lại như cũ mà thôi, hắn nghĩ, chẳng có gì khác biệt cả.
Hắn phóng ngựa một đường về đây nên mệt rã rời, mơ màng ngủ thiếp đi.
Khi Tiêu Kính Hàn tỉnh lại thì trời đã tối.
Hắn mụ mẫm ngồi dậy, vừa mở cửa ra thì nghe con vẹt kia nói: “A Thanh, cho ta sờ mông đi.”
Tiêu Kính Hàn: “...... Ngươi phát điên gì thế hả?”
Vẹt: “Ngươi điên thì có, ngươi nói mớ vậy mà.”
Tiêu Kính Hàn: “......”