Chiều tối, Trung tâm thể dục của trường đại học trực thuộc bệnh viện tổ chức thi đấu bóng rổ.
Lý Sơ Hạ ở nhà một lúc rồi mới đi xem, khi tới nơi cô mới phát hiện ra nơi đó đông nghẹt, chủ yếu là các cô gái trẻ chẳng hiểu mọc ở đâu ra, cũng không biết có quen với mấy người đang thi đấu dưới kia hay không nữa. Ngày hè nóng nực, chỉ thấy rặt đùi non và bắp tay trắng phau, hoặc mảnh mai, hoặc đẫy đà lồ lộ bên ngoài, khiến mấy chàng sinh viên bác sĩ hoa cả mắt.
Lý Sơ Hạ đứng trong đám đông thầm nhủ, đội cổ vũ này không phải đến để khích lệ tinh thần, mà là để làm cho người ta phân tâm.
Cô cũng ngại không chen vào giữa, chỉ đứng nép ở một góc phía trên của khán đài lặng lẽ quan sát. Bất chợt cô cảm thấy, hai người họ thật giống nhau, cũng dáng người cao gầy, tóc ngắn đen nhánh… Nhưng khi cả hai quay hẳn lại, cô thất vọng, mặt không giống, rất không giống.
Trương Thuần là đàn ông mà da trắng bóc, hoàn toàn thua xa làn da ngăm ngăm bánh mật đầy nam tính của người ta.
Ánh mắt cô chuyển sang dừng lại khá lâu trên một người khác, dõi theo từng bước nhảy, từng động tác giữ bóng, thậm chí là từng cử động nhỏ nhặt nhất của anh, cũng giống như nhiều năm trước cô nhìn anh chơi bóng, giờ nghỉ thì đưa nước cho anh. Khi đó cô coi nhiệm vụ đưa nước khoáng giống như sự nghiệp của mình, dùng việc đó để tỏ rõ việc đối với anh, cô không giống những người khác.
Một tiếng còi bỗng vang lên, nhẹ nhàng xé rách cảnh tượng đã nhuốm màu thời gian của những ngày xưa cũ.
Lý Sơ Hạ vội dời mắt, lập tức tìm một nơi khác cho ánh mắt tạm dừng lại…
Khi cô ngoảnh lại, bên chân người ấy đã có thêm một đứa bé đang bò tới bò lui.
Người ấy cúi xuống bế đứa bé lên, nhưng lại bị một người phụ nữ giằng lại, chắc cô ấy chê người anh đầy mồ hôi. Người phụ nữ lại tiện tay nhét một chai nước vào tay anh…
Thế nào là vật đổi sao dời, vật vẫn đó, người đã đổi thay, chính là như vậy.
Lý Sơ Hạ bước khỏi khán đài, định về nhà thì nghe thấy Trương Thuần gọi mình.
Cô nhìn sang, Trương Thuần làm động tác ngửa đầu uống nước với cô.
Cô hiểu ý, tiện tay chỉ sang bên cạnh sân bóng, tỏ ý bên đó có nước.
Trương Thuần không chịu, hơi nhíu mày phùng má với cô.
Cô quay người bỏ đi, mới đi được vài bước, vai cô đã bị một cánh tay nóng rực giữ lại, cô ngoảnh lại:
- Đừng như thế, đông người lắm.
Trương Thuần khoác vai cô cùng bước ra ngoài:
- Vậy thì mau về nhà, ở nhà ít người.
- Còn chưa chơi xong mà.
- Không chơi nữa, dành sức về nhà vận động.
Tắm xong, Trương Thuần từ nhà tắm cởi trần bước ra, chỉ mặc một chiếc quần cộc, loẹt quẹt dép lê.
Nhìn vệt nước trên nền nhà, Lý Sơ Hạ không hài lòng, nhưng cô vẫn ngồi trên sofa đọc sách không nói gì, khuất mắt trông coi.
Trương Thuần lê chiếc dép dính nước vào bếp đảo một vòng rồi hỏi:
- Chưa nấu cơm à?
Biết rồi còn hỏi, biết thừa cô không biết nấu cơm còn hỏi, Lý Sơ Hạ lật sách:
- Nếu anh đói thì đến nhà bố mẹ em ăn, gần thôi.
Trương Thuần hỏi:
- Em không đi à?
- Vừa nãy em ăn một bát salad, đủ rồi.
Không biết Trương Thuần làm trò gì ở trong bếp mà kêu loảng xoảng:
- Phải tích mỡ chứ, nếu không làm sao sinh con được?
- Nói chuyện đừng huỵch toẹt ra như thế được không.
- Làm cũng đã làm rồi, nói chuyện còn phải dùng ám hiệu nữa chắc? – Anh ta hỏi vống lên. – Ăn mì sợi không?
- Không ăn.
- Ờ, ăn.
Một lúc sau anh ta bê ra hai tô mì, một to một nhỏ, thơm nức mũi.
Lý Sơ Hạ liếc mắt nhìn qua, thấy nấu cũng khá, bèn ăn bát nhỏ, còn Trương Thuần bê cái bát tô húp xì xụp, mồ hôi túa ra ròng ròng. Lý Sơ Hạ không quen với âm thanh ấy, nhưng cũng không buồn càu nhàu, người nhà quê đều vậy cả, không rèn thành thói quen.
Trương Thuần gắp một miếng đưa tới trước mặt cô:
- Nếm của anh xem, ngon hơn bát em đấy, anh cho thêm tương hải sản.
Lý Sơ Hạ quay đầu đi:
- Đừng, toàn nước bọt.
Trương Thuần cười:
- Nước bọt của anh em ăn vẫn còn ít à?
Lý Sơ Hạ bị người ta nhét mì đầy mồm, nuốt xong bèn cầm sách tránh sang một bên:
- Anh bị cái gì kích thích thế?
Trương Thuần bê bát mì lên dốc hết vào mồm, rút một tờ giấy ăn ra lau miệng:
- Bị em kích thích chứ gì nữa.
Tim Lý Sơ Hạ nảy lên, hơi hoảng hốt.
Trương Thuần nhìn cô:
- Em cũng nhìn thấy con của đồng nghiệp anh rồi đó, đáng yêu biết chừng nào, hay là mình cũng đẻ một đứa đi?
Cô thở phào nhẹ nhõm:
- Không, trẻ con ầm ĩ chết đi được.
Trương Thuần nói:
- Anh đang bàn chuyện nghiêm túc với em, con người tới giai đoạn nào thì làm những việc gì, hôm qua mẹ anh còn gọi điện đến hỏi…
Lý Sơ Hạ nhỏ giọng ngắt lời anh ta:
- Ai thích con thì tự đi mà đẻ.
Trương Thuần nghẹn họng, ngẫm nghĩ một lát rồi mới nói:
- Bố mẹ anh mà trẻ hơn vài tuổi nữa thì chưa chắc là không thể đâu nhé. – Anh ta gãi đầu. – Nghĩ tới mà ghê, mình tự sinh vẫn hơn.
Cô mặc kệ anh ta, ra ngoài ban công, ngồi ghế mây đọc sách.
Trương Thuần ở trong nhà nói vọng ra:
- Không đẻ con thì đi rửa bát đi.
Lý Sơ Hạ nghĩ, tôi có tài có sắc, có gia thế, lấy anh rồi còn phải làm việc nhà á? Còn lâu nhé.
Cô cứ ngồi đó không nhúc nhích, một lúc sau, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong bếp, cô bất giác mím môi cười.
Một lúc sau Trương Thuần bước ra, ngồi lên ghế mây cùng cô, miệng ghé sát vào tai cô nóng hổi, tay cũng không ngoan ngoãn, Lý Sơ Hạ ngửi thấy mùi bạc hà mát lạnh trong miệng anh ta, có lẽ vừa mới đánh răng xong.
Trương Thuần hôn từ tai tới miệng cô:
- Em không đánh răng anh chẳng để ý, anh mà không đánh răng là em lại chê… – Anh ta cầm tay cô xoa lên bụng mình. – Nhân lúc chồng đây chưa có bụng bia còn không tranh thủ sàm sỡ đi, lỡ chuyến đò này thì chẳng còn lần sau nữa đâu.
Lý Sơ Hạ bị anh ta ôm chặt trong lòng khiến người nóng rực lên, cổ họng khô rát, lòng bàn tay như bốc lửa, chỉ có điều trời vẫn còn sáng, dưới lầu người qua kẻ lại, cô thở dài khẽ đẩy anh ta ra:
- Về phòng đi!
Họ cùng đứng dậy, bước vào trong một cách rất ăn ý, bước được vài bước Lý Sơ Hạ liền cảm thấy không đúng. Ngoảnh đầu nhìn lại, cô đang dắt tay anh ta, kéo anh ta vào trong, vị trí đảo ngược, vẻ mặt Trương Thuần cực kỳ nghiêm túc, lại có phần ngượng nghịu.
©STENT
Lý Sơ Hạ bỗng nhớ lại lần đầu tiên ra ngoài hẹn hò, đang ăn uống ngon lành trên bàn ăn, Trương Thuần ấp úng lên tiếng:
- Thực ra hồi trước anh tên là Trương Thuần Dương, lúc làm hộ khẩu, cán bộ hành chính cẩu thả, viết sót một chữ…
Anh ta lại nói tiếp:
- Thực ra tên anh cũng đầy tiêu chuẩn đàn ông đích thực đấy, Thuần, ờ, Dương, anh không nói nữa, em hiểu mà.
Lý Sơ Hạ chán chường trong lòng, miệng nói:
- Đàn ông đích thực không phải nói ra miệng là thành.
Khi đó cô ngại có người mai mối nên đồng ý hẹn hò thử, sau lần đó lại có ấn tượng, một người đàn ông nở nụ cười ngượng nghịu lại có phần tươi mới động lòng người.
Nhưng sau khi cưới, anh ta lại nói:
- Đàn ông đích thực, đã làm là thành.