Dung Nham

Chương 90




Tuy Hạ quốc nơi đó, so với Bách Kiều thành thì xa hơn rất nhiều thế nhưng Như Ý không thấy mệt mỏi, nàng thực sự không có chút cảm giác gì, nơi đó ở đâu? Đi như thế nào? Làm sao để sống qua ngày? Nàng không muốn có một chút suy nghĩ nào, dường như việc gì cũng không sao cả.



Càng tới gần Hạ quốc, thời tiết càng lạnh và khô, rốt cuộc Như Ý cũng có cảm giác buồn bực, nàng bắt đầu chán ghét đoạn đường xa xôi này, bắt đầu chán ghét thời tiết khắc nghiệt này, chán ghét khung cảnh xung quanh, chán ghét cây cối, chán ghét mọi thứ bên cạnh.

Nhưng bất luận đi đến nơi xa như thế nào, chỉ cần đi mãi nhất định sẽ tới, chỉ là sau khi đến nơi, có lẽ sớm đã không còn tâm trạng như lúc xuất phát nữa.

Như Ý chính là như vậy.

Nàng vốn cho rằng mình không quan tâm đến bất kì thứ gì, cứ nghĩ đối với cuộc sống của chính mình sau này đã không còn quan tâm từ lâu rồi, cho dù nó bị phá hư ra sao, thì nàng chắc rằng mọi thứ sẽ không sao hết. Thế nhưng sự thật đã chứng minh, hoàn toàn không phải vậy.

Nàng bắt đầu thấy sợ.

Nỗi sợ này không giống với nỗi sợ bất kể thứ gì trong quá khứ, không phải sợ phụ vương trách cứ, không phải sợ cuộc hôn nhân không hạnh phúc, mà là rất thực, rất sâu… Rất sợ!

Như Ý bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nàng một lúc thì đau đầu, một lúc lại đau bụng, một lúc lại mệt mỏi choáng váng, tóm lại tất cả những bệnh vặt có thể mắc phải nàng đều dùng tới, nàng mong đội đưa hôn có thể đi chậm lại một chút, chậm lại chút nữa.

Nhưng rốt cuộc, vẫn phải tới Hạ quốc.

Vừa tiến vào lãnh thổ Hạ quốc, tinh thần Như Ý phấn chấn hẳn lên, trong lòng mặc dù oán giận, mặc dù khổ sở, mặc dù sợ hãi, nhưng vì lòng tự tôn vốn có nàng luôn nhắc nhở bản thân, nàng là công chúa Tiêu quốc, trên người nàng chảy dòng máu hoàng thất Tiêu quốc. Vì vậy, bất luận thế nào, nàng không thể đánh mất thể diện của Tiêu quốc.

Tới nghênh giá là một vị tướng quân mặt sẹo, mặc dù tướng mạo hắn hung dữ nhưng hắn lại là người nho nhã lễ độ, lễ nghĩa chu toàn. Hắn nghênh đón rồi đưa đoàn người Như Ý đến hành cung của Hạ vương trong biên thành, tỏ ý rằng đợi vài ngày sau, Hạ vương sẽ đích thân đến đón công chúa vào cung.

Như Ý đồng ý, lệnh cho tiểu công công Tiểu Mễ Tử đi theo tặng lễ cho tướng quân mặt sẹo, lại nhắc nhở Thôi công công, dặn dò xuống dưới, đáp lễ thật tốt cho quan binh Hạ quốc đến đây nghênh giá. Mấy binh tướng Hạ quốc cũng tỏ ra cao hứng, cùng với quân hộ giá Tiêu quốc cùng nhau vui vẻ chè chén, náo nhiệt ba ngày.

Vài ngày sau, Hạ vương giá lâm. Như Ý mang theo Thôi công công, Nguyên tướng quân hộ giá cùng nhau vào bái kiến. Hạ vương nhìn thấy Như Ý, luôn miệng vui vẻ nói ‘tốt’, đối với danh sách lễ vật làm của hồi môn do Nguyên tướng quân trình lên cũng thấy rất vừa lòng. Vì vậy khoát tay, nói mấy lời khách sáo, tặng lại ba chiếc xe ngựa bảo vật của Hạ quốc đáp lễ, việc nghênh thân, xem như đã xong.

Sau khi tổ chức hào yến ba ngày ở Hạ quốc, Nguyên tướng quân cùng với quân đội Tiêu quốc, bảo vệ lễ vật của Hạ vương về nước. Như Ý ở trên lầu nhìn đội quân đi xa dần, trong lòng biết rằng, sau này bên cạnh nàng ngoại trừ Thôi công công và mấy hộ vệ tùy thân, không thể dựa vào ai khác.

Như Ý nán lại ở biên thành mấy ngày, sau đó theo Hạ vương đến một khu thành cách đó không xa, nơi đó có một biệt cung hoa lệ, công công bên cạnh Hạ vương giải thích với Như Ý, hôn lễ sẽ cử hành tại nơi này, sau lễ nạp thái, sẽ đưa Như Ý trở về cung.

Hôn lễ làm ở đâu, Như Ý cũng không hề để ý, nàng thậm chí còn có ý nghĩ kì quái, không cần làm thì hơn, có lẽ một ngày nào đó Hạ vương sẽ hủy hôn, vừa ý người khác, muốn đuổi nàng về nước, vậy thì tốt biết bao. Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rõ, đây gần như là chuyện không thể.

Như Ý từ biên thành đến biệt cung đã nhiều ngày vẫn không thấy Hạ vương, cũng không có người khác đến quấy rầy, điều này làm nàng thở phào, nàng tự an ủi mình, nhưng nàng mau chóng phát hiện ra, sự yên lặng như vậy không đồng nghĩa với yên bình mãi mãi.

Thôi công công tìm hiểu một vòng xung quanh, phát hiện biệt cung này chính là nơi Hạ vương tàng kiều, ở đây có rất nhiều nữ quyến, cả phi tử được sủng ái lẫn không được sủng ái, bất kể có xinh đẹp hay không cũng có thân phận tì nữ, mọi người đều nơm nớp lo sợ, nhắc tới Hạ vương đều ngậm chặt miệng không nói. Thôi công công trong lòng run sợ, trở về tẩm cung của Như Ý công chúa, nhắc trái dặn phải hết sức tập trung tinh thần bảo hộ công chúa thật tốt, sau đó báo cáo tình hình nơi này cho Như Ý, căn dặn nàng phải chú ý mọi chuyện.

Như Ý nghe xong giận tím mặt: “Hừ, nếu là như thế, giống như Hạ vương đã bất kính đối với Tiêu quốc ta, lại dám thu xếp cho ta ở lại chỗ như thế này, ta phải viết thư cho phụ vương…”.

“Công chúa…”. Thôi công công hô lên một tiếng, Như Ý thấy ánh mắt của hắn, không nói gì nữa, nàng biết nàng nói những lời này chỉ là xúc động nhất thời, thư của nàng e không biết sẽ có bao nhiêu người xem qua, cũng không biết có thực sự được đưa đến tay Tiêu vương hay không, còn nữa, cho dù là được đưa đến thì cũng có ích lợi gì? Nói trắng ra, nàng gả sang đây chính là để làm cho Hạ vương vui vẻ, tránh được tai họa ngầm giao chiến giữa hai nước.

Như Ý yên lặng ngồi đó, vốn tự cho rằng mình kiêu ngạo một đời, kỳ thực đến cùng cũng chỉ giống như nữ nhân ở nơi này, chỉ là một món đồ chơi.

Hôm nay, Hạ vương bày yến, gọi mấy phi tử đến cùng uống rượu, còn gọi cả Như Ý. Như Ý tuy rằng chưa cử hành hôn lễ với Hạ vương, nhưng vẫn đi, nàng dè dặt ngồi đó, không nói một lời, rượu đến chỗ nàng, nàng cũng phối hợp uống. Nhưng sau đó Hạ vương cảm thấy vẫn chưa tận hứng, gọi tướng quân mặt sẹo và mấy vị ái tướng ngang hàng đến cùng uống, còn gọi các phi tử lên nhảy múa mời rượu góp vui. Mấy nam nhân uống nhiều, bắt đầu nói những lời hạ lưu, thô tục.

Như Ý như đang ngồi trên than nóng, nhìn mấy vị phi tử miễn cưỡng tươi cười, vừa ca múa vừa bồi rượu, nàng thấy mấy vị tướng quân cũng giống như Hạ vương, đặt tay trên người các phi tử sờ soạng, nàng thấy Hạ vương đối với tất cả mọi chuyện chỉ cười cợt.

Nữ nhân, có thể bị khinh rẻ đến vậy sao?

Như Ý ra sức nhéo chân mình, nhắc mình phải nhẫn nại, phải nhẫn nại, nhẫn được thì ổn thôi.

Nhưng Hạ vương hết lần này đến lần khác không buông tha nàng, hắn lại bảo Như Ý cũng đi bồi rượu các tướng quân khác vài chén. Như Ý cúi đầu nhìn mặt bàn, vờ như không nghe thấy. Tay của nàng càng ra sức nhéo chân, đau thấu xương, nhưng nàng giống như không cảm thấy gì, tiếp tục nhéo.

Hạ vương trách mắng vài câu, Như Ý vẫn bất động như cũ, đầu nàng quay cuồng, nàng sợ, nếu không làm theo, sợ là phải gánh chịu cơn tức giận của Hạ vương. Nhưng nàng lại tưởng tượng ra hình ảnh mình giống như các phi tử đó, nàng thấy không thể chịu nổi, nàng không thể làm được như bọn họ.

Nàng không cười nổi, cũng không thể động đậy, nàng nghe thấy Hạ vương đập bàn gầm lên giận dữ, nàng cũng muốn thét lên, cũng muốn nổi giận, nàng muốn đứng dậy hất bàn, sau đó chỉ vào mặt Hạ vương mắng: “Cút đi!”.

Nhưng nàng chưa kịp suy nghĩ thêm một lúc, một bóng người liền tiến lại gần, chỉ cảm thấy sau đầu căng lên, da đầu cảm thấy đau đớn, bị người ta tóm lấy tóc, sau đó vang lên một tiếng “chát”, bị tát một cái thật mạnh. Mặt Như Ý nóng rát, lỗ tai ong ong. Lực của cái tát này làm nàng ngã sang một bên, đầu va phải góc bàn.

Như Ý thấy trong đầu từng cơn choáng váng, hơn nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại, trong lỗ tai ong ong tựa như đang nghe thấy tiếng Hạ vương vẫn đang mắng chửi, có người đỡ nàng dậy, nhưng lại bị đánh cho ngã xuống đất, Như Ý ngã theo người bên cạnh, lại lăn trên đất.

Nàng không thể động đậy, vừa đau đớn vừa choáng váng, nàng nghe thấy Hạ vương vẫn đang mắng: “Tiện nhân, đến chỗ của ta còn ra vẻ cái gì, thực sự cho rằng ngươi đến đây còn có thể ra vẻ oai phong của công chúa sao?”. Như Ý chớp chớp mắt, dường như tỉnh táo lại một chút, nàng muốn đứng lên, Hạ vương lại càng tức giận mà mắng, lại đá nàng hai cái, Như Ý trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Như Ý tỉnh lại là do bị tiếng động ầm ĩ đánh thức, nàng ngồi dậy, phát hiện thân thể rất khó chịu, đầu và mặt vẫn còn đau, nàng nhớ lại mọi chuyện. Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Thôi công công và Hạ vương, Như Ý cảm thấy hoảng hốt.

“Vương thượng, công chúa hôm qua bị thương rất nặng, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, quả thực không tiện tiếp giá”.

“Cút!”. Hạ vương mắng một tiếng, xen lẫn tiếng bạt tai, Như Ý trong lòng nhói lên, nhanh chóng xuống giường. Lúc này cánh cửa “rầm” một cái, thoáng cái bị đá văng, Hạ vương cùng mùi rượu nồng nặc xông vào, phía sau là đám người Thôi công công, Tiểu Mễ Tử nét mặt căng thẳng theo vào.

“Cái gì mà chưa tỉnh? Không phải vẫn rất khỏe sao?”. Hạ vương đi tới, tóm lấy tay Như Ý, mùi rượu xộc lên khiến Như Ý đến thiếu chút là không thở được.

Thôi công công vội vàng bước lên phía trước, vẻ mặt tươi cười: “Công chúa, người đã tỉnh, đầu có còn choáng váng không? Vương đến thăm người”. Dường như Như Ý chỉ là mắc bệnh vặt đau đầu, còn vị vương trước mặt đến thăm nàng không phải là nam nhân tàn bạo đánh ngã nàng xuống đất. Như Ý nhìn Thôi công công, nhìn ánh mắt và vẻ mặt ngầm ra hiệu của hắn, trên cổ tay bởi vì bị Hạ vương nắm chặt mà trở nên đau đớn, Như Ý quay sang, mặt không đổi sắc hỏi: “Hạ vương tới đây có việc gì sao?”.

Nàng thầm nói xin lỗi với Thôi công công, nàng thực sự, thực sự không cười nổi.

Hạ vương nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt dữ tợn, Như Ý không biết mình nghĩ gì, dù sao đầu óc nàng cũng trống trơn, nàng nhìn lại hắn, ánh mắt không sợ hãi, nhìn thằng vào mắt hắn.

Hạ vương nhìn nàng, chậm rãi nở nụ cười, hắn cười, sờ mặt nàng: “Ái phi thân thể có tốt không?”.

Thôi công công bên cạnh vội vàng nói tiếp: “Công chúa nhất định là vừa mới tỉnh lại, còn chưa dùng bữa, cơ thể rất yếu ớt…”. Hắn nói như không nói, Hạ vương đạp hắn một cái: “Ở đây có chỗ cho ngươi lên tiếng sao?”.

Như Ý dễ dàng bắt lấy cổ tay Hạ vương: “Vương thượng tội gì phải giận chó đánh mèo với công công, Như Ý vẫn rất khỏe mạnh, không thể nào tốt hơn nữa!”. Nàng nghiến răng, cơn giận hiện rõ trên mặt, nàng tuy là đến để hòa thân, nhưng chưa từng làm qua lễ hay nghi thức gì, ai là “ái phi” của hắn?

Thôi công công mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tay chân lúng túng đứng bên cạnh, Hạ vương lại cười lớn, hắn kéo Như Ý đến gần, miệng đầy mùi rượu khiến người khác buồn nôn lại gần, nói: “Thực ra cho dù có khỏe hay không , thì cũng phải bồi bản vương, bản vương thấy cô đơn”. Hắn vừa dứt lời liền kéo Như Ý qua hôn.

Thôi công công đứng bên cạnh nhìn thấy, mặt tái xanh, biết Hạ vương nếu ý muốn không được thỏa mãn, chắc sẽ không bỏ đi? Hắn vội vàng muốn lên khuyên can đã nghe thấy Hạ vương “A” một tiếng, đẩy Như Ý ra, che miệng lùi lại vài bước.

Trên môi Như Ý dính máu, ra sức nhổ trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Vương thượng say rồi, nên hồi cung nghỉ ngơi thôi”.

Hạ vương trừng mắt nhìn nàng, như muốn ăn thịt người, sau đó hắn buông tay ra, cười ha hả: “Thật hung dữ, thực sự hung dữ, nhưng bản vương lại thích bộ dạng hung dữ này của ngươi”. Hắn ngừng cười, nhào tới kéo Như Ý đè xuống giường. Như Ý hét to một tiếng, ra sức kháng cự, nàng dùng tay cào, dùng miệng cắn, dùng chân đá, giống một con thú nhỏ đang liều mạng. Hạ vương bị nàng tập kích vài lần, trở tay tát một cái, miệng lại mắng: “Tiện nhân, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt”.

Như Ý bị cái tát này làm nghiêng mặt sang một bên, Thôi công công ở bên cạnh quỳ “rầm” xuống, hô to: “Đại vương bớt giận, đại vương bớt giận”.

Nhưng Như Ý lại mở to cặp mắt xinh đẹp kia, hung dữ trừng mắt với Hạ vương, nói rõ ràng từng chữ: “Xin thứ lỗi, Tiêu Ý Như ta thà chết cũng không muốn là một món hàng”.

Hạ quốc ở nơi nào, Như Ý cũng không rõ lắm, nơi xa nhất nàng từng rời cung tới là Bách Kiều thành. Nhưng mà đoạn đường này cũng đã làm cho nàng thấy thật cực khổ, nhưng khi đó trong đầu nàng hoàn toàn chỉ nhớ tới Nhiếp Thừa Nham, trên đường một mực trông ngóng, ngược lại lại không cảm thấy không chịu nổi.