Dung Nham

Chương 26




Thành y: trở thành y giả, thầy thuốc

“Cũng bị chém tán loạn?”, Nhiếp Thừa Nham hỏi. Hàn Tiếu nghe thấy thì lòng chợt thắt lại, nhớ tới tình trạng thảm hại của hắn.

“Cái này thì lại không nghe nhắc tới”.

“Gân chân hoặc gân tay cũng bị cắt?”, Nhiếp Thừa Nham hỏi tiếp. Hàn Tiếu dán lỗ tai bên cửa, tay nắm chặt thành quả đấm.

“Trong lời đồn cũng chưa từng đề cập tới”.



Nhiếp Thừa Nham lại nói: “Trên đời có rất nhiều loại độc gây triệu chứng na ná nhau, vẫn phải xem thi thể tỉ mỉ…”, giọng hắn có chút nhỏ lại, Hàn Tiếu nghe không rõ, chỉ đành phải gắng sức dán lỗ tai sát vào cửa.

Đợi một hồi lâu thì nghe thấy Long Tam đáp lời: “Chung quy vẫn là một đầu mối, chuyện của ngươi e là không có đơn giản như thế”. Không đơn giản? Vậy là thế nào? Hàn Tiếu đang nín thở ngưng thần chăm chú nghe, không ngờ tới lại nghe thấy Nhiếp Thừa Nham lớn tiếng gọi nàng: “Tiếu Tiếu”.

Hàn Tiếu hốt hoảng, suýt chút nữa thì kêu lên thành tiếng. Nàng lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu mới đẩy cửa bước vào: “Chủ tử, nô tỳ ở đây, có chuyện gì phân phó sao?”. Nàng chột dạ, căng thẳng cúi đầu, thầm cầu nguyện Nhiếp Thừa Nham không phát hiện hành vi nghe lén của nàng.

“Ta có chút đói bụng, ngươi tới phòng bếp nấu chén canh hạt sen đi”.

“Vâng, chủ tử”. Hàn Tiếu thở dài ra, vội vàng vâng lời rồi chạy ra ngoài, Long Tam ở phía sau lưng nàng gọi lớn nói hắn cũng muốn một chén, Hàn Tiếu xoay người đáp vâng, lại chạy biến đi.

Đi được một đoạn, nàng mới phục hồi lại tinh thần. Thế này chẳng phải là đá nàng đi sao? Long thiếu gia kia rốt cuộc muốn nói cái gì? Chủ tử sẽ thương lượng đối sách gì với hắn? Lúc này cho dù không sai nàng tới phòng bếp nấu canh hạt sen thì nàng cũng không dám nghe lén nữa. Gọi nàng đi làm việc lúc này, e là chủ tử đã phát hiện ra.

Trong lòng Hàn Tiếu thấp thỏm, nàng đến phòng bếp, hỏi người phụ trách ở phòng bếp xem nguyên liệu nấu nướng cất ở đâu, sau đó bắt đầu nấu đồ ăn cho Nhiếp Thừa Nham. Bỗng nhiên nhớ tới Nhiếp Thừa Nham ngồi lâu thiếu nước, không nên ăn hạt sen, nàng nghĩ một lát rồi đổi thành canh ngân nhĩ mật ong, lại nấu riêng cho Long Tam một chén canh hạt sen. Nàng đã có bài học kinh nghiệm rồi, phung phí thời gian chán chê trong phòng bếp rồi mới bưng hai chén canh ăn khuya qua chỗ Nhiếp Thừa Nham.

Quả nhiên hai vị bô lão đã hàn huyên đâu vào đấy rồi, đang nói chuyện tào lao câu được câu chăng. Thấy Hàn Tiếu đi vào, Long Tam trưng vẻ mặt bình thản nhưng như có ý cười, Nhiếp Thừa Nham thì vẫn giữ sắc mặt như thường. Hàn Tiếu không dám phỏng đoán ý tứ hai người, chỉ cung kính bưng hai chén canh đến nơi.

Long Tam vừa nhìn, “Ơ, hạt sen nhà ngươi chỉ đủ để nấu một chén canh sao? Ta uống canh ngân nhĩ mật ong này cũng được”. Hắn liền bưng chén canh lên, nào ngờ Hàn Tiếu nhanh tay cướp ngay được chén canh từ trong tay hắn, “Canh này là của chủ tử, Long công tử uống canh hạt sen đi”.

Long Tam sửng sốt, một hồi sau cười: “Ái thiếp của ta, nàng như vậy thì ta làm sao có thể yên tâm để nàng ở lại đây chứ? Sớm muộn gì nàng cũng bị đuổi đi thôi. A Nham rõ ràng nói muốn canh hạt sen, nàng lại đổi thành canh ngân nhĩ mật ong làm chi?”.

Ái thiếp cái đầu ngươi! Hàn Tiếu mím môi không lên tiếng, nghiêm túc đóng vai người điếc.

Nhiếp Thừa Nham nhìn chén canh ngân nhĩ mật ong một lát, lại nhìn Hàn Tiếu. Ánh mắt hắn làm Hàn Tiếu nóng mặt, vội cúi đầu bày đồ dùng. Nhiếp Thừa Nham cầm thìa bắt đầu ăn, không oán trách hành động tự ý của nàng chút nào. Long Tam nhìn chén canh trong tay mình, lại nhìn chén canh trên tay Nhiếp Thừa Nham, bỗng nhiên nói: “À, thì ra là như vậy”.

Nhiếp Thừa Nham lườm hắn một cái, tiếp tục ăn. Long Tam không chịu buông tha: “Thân thể ngươi có chỗ nào không tốt, phải kiêng ăn hạt sen, ngươi nói ta biết để ta còn chú ý”.

“Bây giờ nói cho ngươi biết, ngươi vừa quay đầu cái đã quên béng luôn thì cần gì phải nói?”.

Long Tam nghe vậy, cười hì hì một tiếng, ánh mắt mập mờ đảo quanh trên người Hàn Tiếu: “Cũng đúng, bên cạnh ta không có người thân thiết chăm sóc để ý giùm”. Hàn Tiếu bị hắn nhìn như vậy thì lòng bắt đầu sợ hãi, theo bản năng trốn về phía sau Nhiếp Thừa Nham. Long Tam thấy thế, nụ cười càng rực rỡ.

Đêm đó, Hàn Tiếu hầu hạ Nhiếp Thừa Nham đi ngủ, không kìm được hỏi: “Chủ tử, chuyện nô tỳ bái đường cùng con gà trống kia có phải là không tính không?”. Nàng trước kia bị bắt ép, hiện tại bị người ta mở miệng là gọi ái thiếp, lại bị kiểu ánh mắt kỳ lạ đó soi tới soi lui, cảm thấy rất không an tâm. Nàng tuổi nhỏ lại không hiểu chuyện, vạn nhất lễ thành thân kia là hợp lệ, nàng đã trở thành người nhà họ Long thì biết làm sao?

Nhiếp Thừa Nham nói: “Lo cái gì, đương nhiên là không tính rồi. Không bà mai, không sính không lễ gì cả, sao có thể coi là thành thân được?”.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”. Hàn Tiếu bình tâm lại, chỉnh góc chăn cho hắn, hạ rèm xuống, lại nghe thấy hắn nói: “Trước kia ngươi không có chỗ nương tựa, nhưng sau này mọi sự đã có ta, ngươi đừng lo lắng quá, mọi sự có ta”.

Lòng Hàn Tiếu ấm áp. Nàng biết rõ cách tấm rèm hắn sẽ không nhìn thấy nhưng vẫn khom người hành lễ. Nàng đi về chiếc giường hẹp nơi góc phòng, đó là chiếc giường Nhiếp Thừa Nham dặn dò Trần tổng quản chuẩn bị, dài hơn rộng hơn chiếc giường trên núi Vân Vụ nhiều, mà chăn đệm cũng dày và êm hơn một chút. Hàn Tiếu nằm trên giường, trong đầu tràn ngập sự ấm áp, nàng lẳng lặng suy nghĩ: “Chủ tử cũng có ta đây, chủ tử, người có ta, ta sẽ làm nô tỳ tốt nhất thế gian này”.

Nhiếp Thừa Nham đêm đó mới nói một câu đã khiến Hàn Tiếu cảm động, cuộc sống mấy ngày tiếp sau lại làm cho Hàn Tiếu cảm thấy trên đời này sẽ không còn có ai đối với nàng quá tốt như vậy. Hắn để Trần tổng quản tìm tới một vị Lý đại phu, bắt đầu dạy nàng từ những điều cơ bản nhất về y lý. Hắn nói: “Ghi chú trong cuốn sổ của ngươi ngổn ngang, không theo quy luật nào, không giải thích được vấn đề phần lớn cũng là do không hiểu y lý. Như thế thì ngươi có mang hòm thuốc bao lâu cũng vô dụng. Học bằng cách nhớ không thành được châu báu, ngươi phải bắt đầu nghiên cứu từ những thứ cơ bản nhất, sau khi hiểu kỹ rồi mới có thể nhìn hiểu được việc làm của đại phu. Phải hiểu lý thuyết trước thì mới có thể có công phu chân chính”.

Hàn Tiếu nghe được lời ấy thì im lặng hồi lâu, sau đó nàng quỳ xuống dập đầu một cái trước Nhiếp Thừa Nham như tạc lòng tạc dạ ân tình của hắn, ngay lúc Trần tổng quản cũng có mặt ở đó. Trần tổng quản nhìn thấy cảnh này, đương nhiên biết chủ nhân mình có lòng bồi dưỡng nhân tài, quay lại cẩn thận dặn dò vị đại phu kia, để ông ta dạy dỗ thật tận tâm.

Sáng sớm mỗi ngày, Hàn Tiếu chờ Nhiếp Thừa Nham thức dậy, ăn điểm tâm uống thuốc xong rồi liền đi học y, đến trưa mới quay lại, hầu hạ Nhiếp Thừa Nham dùng cơm trưa, nghỉ ngơi; xế chiều theo hắn tới thư phòng, hắn duyệt tài liệu hoặc nghị sự cùng Long Tam, nàng đứng một bên học bài của mình. Có khi Hàn Nhạc khỏe hơn, nằng nặc đòi muốn làm thiếu đại nhân, ôm cuốn sách ngồi bên cạnh Nhiếp Thừa Nham mà đọc.

Năm ngày sau, Long Tam cáo từ, Hàn Tiếu có chút không nỡ, nhưng không phải là không nỡ hắn, mà là nàng nghĩ Long Tam đi rồi, phải chăng chủ tử sẽ dẫn mình quay về núi Vân Vụ? Nàng ở đây học y thuật rất hăng say, e là nếu đi rồi thì sẽ không có cơ hội thứ hai nữa; mặt khác, nàng lại lo lắng nếu như ở lại một thời gian dài không về, không biết thân thể chủ tử và Hàn Nhạc có chịu đựng được, mà cũng không biết sau này nàng còn có được mang hòm thuốc của Vân Vụ lão nhân nữa?

Hết thảy những lo lắng này của nàng lại được Nhiếp Thừa Nham giải quyết. Hắn nói với nàng, không cần phải vội vàng lên núi, chờ khi nàng học tốt y lý rồi trở về cũng không muộn, hắn bảo đảm hòm thuốc của Vân Vụ lão nhân nhất định sẽ do nàng tiếp tục mang. Mà bệnh của hắn và Hàn Nhạc, sáu ngày sau khi bọn họ xuống núi, Tiết Tùng sẽ đến xem, sau khi bắt mạch thì cấp thuốc, cách ba ngày hắn lại đến một lần, cứ thế cho tới khi Nhiếp Thừa Nham chịu về núi mới thôi.

Lần này Hàn Tiếu tựa như đặt mình trong một thế giới vô ưu vô lo. Mỗi ngày nàng đều ra sức học tập. Những kiến thức đã tích lũy mấy năm qua có rất nhiều thứ nửa vời, giờ học y lý rồi, nàng dần hiểu được hết. Lý đại phu vô cùng kinh ngạc trước ngộ tính và thiên phú của nàng, mặc dù ông cảm thấy khó hiểu trước việc một nữ tử đi học y, nhưng lại ngại Thành chủ đại nhân nên không nói gì, chỉ tận tâm dạy nàng.

Cứ như vậy gần một tháng trôi qua, Trần tổng quản mang theo Hàn Tiếu ra đường, đến cửa hàng thủ công, để đám thợ cả làm cho Hàn Tiếu một bộ dao, châm, dự định cho nàng một hòm thuốc riêng. Hàn Tiếu không ngờ lại có thể gặp chuyện tốt như thế, kích động đến gần phát run. Mà đám thợ cả thì kinh ngạc, nhưng có người tới cửa mua hàng là chuyện tốt, bọn họ cũng không hỏi nhiều, đo độ dài tay, thân người Hàn Tiếu, ước lượng lực cánh tay của nàng xong thì nhận làm.

Cả ngày hôm đó Hàn Tiếu đắm chìm trong vui sướng, rằng mình sắp có hòm thuốc riêng, khiến Nhiếp Thừa Nham phiền, phạt nàng đến nàng đứng góc tường trong hoa viên. Tiểu tử Hàn Nhạc vô cùng trượng nghĩa, cương quyết van xin cho mình vác ghế tới ngồi cạnh tỷ tỷ. Hai tỷ đệ sum họp nơi góc tường, trò chuyện ríu rít không ngừng.

Trần tổng quản đứng bên cạnh Nhiếp Thừa Nham hầu hạ bút mực, nhìn hai đứa trẻ vui tươi nơi vườn hoa xa xa thì bỗng có chút bận tâm: “Chủ tử, Hàn cô nương tuổi còn nhỏ, lại là nữ nhi, cho nàng học y như vậy có hợp lý chăng? Nàng tuy có thiên phú, nhưng chung quy vẫn không làm được đại phu”.

“Nàng là nô tỳ của ta, sao có thể đi làm đại phu?”, Nhiếp Thừa Nham đang viết thư, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đáp một câu.

“Vậy…”, Trần tổng quản rất không hiểu, chuyện hôm nay không phải đã chứng tỏ hắn muốn bồi dưỡng nàng thành một đại phu sao?

Nhiếp Thừa Nham viết xong dòng cuối cùng, lúc này mới giương mắt liếc nhìn ra hoa viên. Ở đó, Hàn Tiếu đang vui vẻ nói với Hàn Nhạc những nội dung thú vị trong sách y. Nhiếp Thừa Nham nhìn ngắm, lại cảm thấy không muốn dời mắt. Một hồi lâu sau hắn hồi phục lại tinh thần, cầm cái túi đựng chiếc khuyên tai trên bàn lên, thấp giọng nói: “Coi như là ta trả nợ đã đặt nàng vào hiểm cảnh đi”.

Năm ngày sau, Hàn Tiếu đang chuẩn bị theo Trần tổng quản đi lấy hòm thuốc của mình thì ngoài cửa lại có nô bộc báo có khách tới chơi, người đó muốn tìm Hàn cô nương. Hàn Tiếu vừa ra cửa nhìn thì thấy người đến tìm nàng đang ở trên xe ngựa. Hàn Tiếu đi tới, lấy làm kinh ngạc: “Mục tiểu tướng quân”.

Người đến là Mục Viễn, sắc mặt hắn đã tốt, người cũng có sức sống hơn ngày đó nàng thấy ở chân núi nhiều. Nhìn thấy Hàn Tiếu, hắn khẽ mỉm cười, nói hôm đó được Hàn Tiếu khích lệ mới vượt qua được tử kiếp, trong lòng luôn ghi nhớ, vẫn hy vọng có cơ hội được trịnh trọng nói lời cảm ơn.

Hàn Tiếu nghe vậy thì liên tục khoát tay, “Không, không, là Mục tiểu tướng quân ý chí hơn người, Hàn Tiếu không dám kể công”. Mục Viễn sang sảng cười một tiếng, hỏi thăm tình hình gần đây của Hàn Tiếu, thấy Hàn Tiếu vẫn nhìn cổ tay hắn, liền hào phóng đưa tới: “Hàn đại phu tương lai muốn bắt mạch cho tại hạ sao? Độc và vết thương của ta đã được xử lý tốt lắm rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng điều trị là ổn”.

Hàn Tiếu vui vẻ, không khách khí bắt mạch cho hắn, cảm thấy nếu so sánh với ngày hôm ấy thì quả thực có sự khác biệt rất lớn. Hàn Tiếu lại hỏi đơn thuốc Vân Vụ lão nhân kê cho hắn, cố gắng nhớ kỹ. Mục Viễn nhìn nàng, cười, “Hàn cô nương cố gắng như thế, sau này nhất định sẽ có thành tựu”.

Hàn Tiếu lắc đầu: “Mặc dù chủ tử đối với ta tốt như vậy, cho ta cơ hội học tập, nhưng ta chỉ là một nữ nhi, lại là nô tỳ, muốn làm đại phu là chuyện không thể”.

“Hàn cô nương, trong quân ta có câu, chỉ cần có thể giết địch thì sẽ là binh tốt. Nếu có được một thân y thuật, lại thêm tấm lòng từ bi muốn trị bệnh cứu người thì đó chẳng phải là đại phu hay sao? Việc này với việc là một nữ nhi hay nô tỳ đâu có liên quan?”.

Hàn Tiếu có chút sững sờ, Mục Viễn lại nói: “Ngày đó cô nương cứu ta một mạng, hôm nay ta và cô nương lập một lời hứa được không?”.

“Hứa gì?”.

Mục viễn giơ cánh tay cụt của mình lên, “Ngày sau ta nhất định dùng một thân một cánh tay này giết địch giữ nước, khiến tướng quân cụt tay uy danh thiên hạ. Lần sau gặp lại, hy vọng Hàn cô nương cũng có thể loại bỏ muôn vàn khó khăn để trở thành thần y, cứu trị cho người bệnh trong thiên hạ được không?”.

Hàn Tiếu nhìn ánh mắt của hắn, nơi đó bùng lên tráng khí hào hùng khiến nàng kích động, bất giác gật đầu thật mạnh: “Ừ, ta nhất định sẽ cố gắng, Mục tiểu tướng quân, ta nhất định sẽ cố gắng”.

Mục Viễn vươn cánh tay trái, cùng nàng vỗ tay định lời hứa, hai người nhìn nhau cười một tiếng. Mục Viễn móc ra một tờ giấy cùng với một miếng ngọc bài có khắc hai chữ Mục Viễn: “Đây là tín vật của ta, còn có địa chỉ Mục phủ của ta. Ngày sau nếu như có bất kỳ chuyện gì cần giúp đỡ, cô nương cứ tới tìm ta”. Hàn Tiếu nhận lấy. Mục Viễn cầm tay nàng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn phải cáo từ rời đi.

Hàn Tiếu nhìn xe ngựa của hắn đi xa, trong lòng suy nghĩ hai người họ cách nhau rất xa, e là không có duyên gặp lại. Hàn Tiếu đi theo Trần tổng quản tới cửa hàng thủ công, đã thấy có một cái hòm mới tinh đựng dao, châm ở đó. Hàn Tiếu vỗ về cái hòm, khiến mọi người cảm động đến rơi lệ. Nàng tạ ơn sư phụ chế tạo đồ, lại tạ ơn Trần tổng quản, tự nói với mình rằng, Mục tiểu tướng quân nói không sai, có thể trị bệnh cứu người thì chính là đại phu. Nàng là một nữ tử, là một nô tỳ cũng có liên quan gì đâu?

~*~

Ai da, trao tín vật định tình kìa ^_^ Không biết Nhiếp Thành chủ mà biết sẽ cảm giác thế nào nhỉ? *tò mò*

P.S: Rất xin lỗi bà con cô bác hàng xóm láng giềng, chỉ vì Phong Tuyết mà truyện bị chậm tiến độ. Xin thứ lỗi, thứ lỗi, sau này nhất định sẽ đăng bài nhanh chóng *_*