Đừng Nghĩ Tôi Sẽ Buông Em

Chương 4




Hai gã vệ sĩ đưa cô tới một gian phòng tối, tới nơi gã tháo khăn bịt mắt ra, trước mắt cô một mảng màu tối, ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào yếu ớt không đủ soi rõ căn phòng.

Tách… ánh điện bật lên khiến cô chói mắt theo bản năng cô lấy tay che đi, khi đã quen với ánh sáng cô dần mở mắt, trước mắt cô là một căn phòng khá chật hẹp, trên tường treo một vài dụng cụ còn dính vài giọt máu khô, trên trần nhà treo bóng điện mờ nhạt ngoài ra không còn gì, cánh cửa phòng lần nữa mở ra, thân ảnh cao lớn của hắn xuất hiện, hắn từ trên cao phóng tia nhìn xuống, cơ thể cô lùi dần vào trong tường, trong con mắt hiện lên sự sợ hãi, mồ hôi trên trán bắt đầu chảy ra, hắn vươn bàn tay thon dài cứng cáp túm lấy tóc cô lôi dậy, cô cảm nhận da đầu đang bong ra từng mảng có thể thấy hắn trong người đang lên cơn giận cỡ nào, hắn như muốn lột da đầu của cô cho hả giận, trong con mắt lạnh lẽo không thể che đi nỗi hận thù, cô nguyền rủa Thanh Nhã không biết đã gây ra tội gì khiến cô phải gánh chịu mọi hậu quả, ánh mắt hắn hằn lên từng sợ tơ đỏ nhìn vào cô, bời môi mỏng khẽ nhấc lên:

- Cô sợ tôi đến thế sao? sớm biết như vậy cô không nên làm, lúc trước cô đã cho người cưỡng bức Linh khiến cô ấy phải tự sát, bây giờ tôi sẽ cho cô nếm thử loại cảm giác đó như thế nào? – Hắn đẩy mạnh cô vào tường, cô cảm thấy đau đớn nhưng miệng không thể phát ra tiếng kêu bởi còn dính băng dán, hắn giật mạnh miếng băng khiến môi cô bật máu, đau rát.

- Gọi mười gã tới. – Miệng hắn phun ra khiến cô giật mình, nhớ cảnh bốn gã đàn ông chạm lên cơ thể cô đã sợ, nay có đến mười gã, cô dùng hết sự can đảm vội bò tới nắm lấy vạt áo hắn lay nhẹ, trong con mắt cô hiện lên sự sợ hãi.

- Xin ông…tha cho tôi, ông bảo gì tôi cũng xin nghe ngoại trừ…a…

Hắn không để cô nói hết, bàn tay hắn nắm lấy tóc cô kéo giật mạnh, sau đó đạp mạnh vào người khiến cô ngã xuống đất, cô quên cả sự đau đớn bò đến lắm lấy ống tay áo hắn cầu xin, những giọt nước mắt trong sáng như pha lên hiện lên khuôn mặt cô khiến hắn càng thêm phẫn uất, lần nữa hắn túm lấy cổ áo cô kéo lên, trong con mắt không dấu nổi sự thù hận, hắn rít lên từng lời.

- Khi em gái cô cầu xin, cô có tha cho không, bây giờ cô đã hiểu cảm giác sợ hãi khi em gái cô phải trải qua rồi đúng không? Cô không ngờ sẽ có ngày bản thân cô cũng lâm vào tình cảnh này?

- Xin ông, tôi không phải Thanh Nhã…a…

- Cô tưởng giả điên, giả khùng có thể thoát khỏi tội sao, cô không phải Thanh Nhã vậy cô là em gái của Thanh Nhã chắc?

Dù cô nói hay biện minh thế nào đi chăng nữa, sự thực vẫn là sự thực cô chính là Thanh Nhã, sẽ không một ai tin cô chính là Huyền Chi.

- Ông chủ. – Đúng lúc ấy thanh âm lạnh lùng chợt vang lên: - Người đã tới.

- Cho vào.

Cô vội nắm lấy tay áo hắn thật chặt, ánh mắt cầu khẩn nhìn hắn: - Xin ông, hãy nghe tôi, tôi không phải Thanh Nhã…

Hắn cố kéo tay cô ra khỏi người của hắn, hắn thật chán ghét khi thấy bộ mặt sợ hãi cầu xin của cô, hắn bẻ từng ngón tay của cô ra khỏi ống tay áo của mình, sau đó đẩy mạnh cô ngã xuống đất, cô vội vùng dậy toan lao tới thì mười gã đàn ông đã đứng chặn trước mặt, mười gã đều ở trần với thân hình cường tráng nước da màu đen nâu khỏe mạnh, trên mặt mười gã đều rất dữ tợn, cô lùi dần về phía mép tường, cô không cho phép bản thân mình gục ngã vì sợ hãi trong lúc này, bàn tay cô bám chặt vào tường, mười gã nhìn cô vẻ thèm thuồng tiến dần về phía cô, cô không còn đường để lui, lẽ nào số phận của cô sẽ bi thảm như vậy sao? tay cô chạm phải một vật ở trên tường, cô muốn lấy nó ra nhưng quá chắc, một gã vươn tay tóm lấy cô, cô lách nười né thoát sang bên.

- Đừng qua đây…nếu không tôi sẽ kêu lên…

Hắn từ bao giờ đã ngồi ở trên ghế, thoải mái nhấm nháp điếu xì gà trên tay, hắn thổi ra một hơi khói thuốc, khói thuốc màu trắng bay xung quanh đầu hắn rồi hòa vào không khí.

- Tôi quên chưa nói cho cô hay đây là mật thất dưới tầng hầm, cô có chết ở đây cũng không ai biết, nhanh lên còn đợi gì nữa?

- Đừng qua đây. – Đúng lúc ấy thanh sắt gắn trên tường cô kéo ra được, bàn tay cũng nhờ đó mà bị thương, máu chảy dài trên cổ tay trắng nhìn rất bắt mắt, cô giơ thanh sắt sắc bén về phía mười gã, mười gã không vì thế mà sợ vẫn tiến về phía cô: - Đừng tiến lại gần.

Cô lùi dần sát mép, trên tay thanh sắt không ngừng run rẩy, chân tay không muốn đứng vững, cô cố gắng không cho phép bản thân mình gục ngã, mười gã tiến lên cách chừng cô hai bước chân khi một dòng máu nóng bỏng bắn lên người.

Cô thà chịu chết chứ không chịu bị làm nhục, cô không suy nghĩ đã dùng thanh sắt bén nhọn đâm thẳng vào bụng, chỉ có cái chết mới giải thoát cho cô khỏi sự sỉ nhục, biết đâu điều kì diệu sẽ xảy ra, cô sẽ trở về với thân xác của mình, khóe môi cô khẽ cong lên thành đường tuyệt mỹ nhìn hắn, cô cảm thấy nhẹ nhàng khi được giải thoát, ánh mắt cô mờ đi sau đó ngã gục.

- Đừng để cô ta chết, gọi xe cấp cứu.

Hắn sẽ không để cho cô chết một cách thoải mái, như vậy quá dễ cho cô, hắn ghét nụ cười thoải mái của cô khi được giải thoát, bàn tay hắn nắm chặt ly rượu trong tay, hắn uống cạn sau đó thả xuống đất, cuộc chơi mới bắt đầu mà đã kết thúc cuộc vui đâu còn gì là điều thú vị.

Hắn nhíu mày nhìn vệt máu in trên sàn thật chói mắt, hắn di tay lên trán, đã gần hai năm trôi qua hắn chưa thể quên người mà hắn yêu, ngày đêm hắn vẫn thấy Linh hiện hữu trong giấc mơ của hắn khóc lóc sợ hãi, đòi hắn tìm lại sự công bằng và báo thù kẻ đã làm hại, cái ngày hắn xem lại đoạn video clip mà Thanh Nhã đã gửi cho hắn, vào đêm giáng sinh Linh đã bị mười gã đàn ông đeo mặt nạ cưỡng hiếp, trên khuôn mặt Linh hiện lên sự sợ hãi, khóc lóc xin tha nhưng Thanh Nhã đã không tha mà còn túm lấy cổ Linh đánh khiến khóe môi Linh thấm máu, hắn vẫn chưa thể quên, hắn đứng dậy bước ra khỏi căn phòng.

Khi mở mắt ra màu đầu tiên đập vào mắt cô là một màu trắng toát, màu trắng nơi thiên đường, cô thường nghe bạn bè nói khi con người ta chết đi sẽ được lên thiên đường, được khoác trên mình những bộ cánh màu trắng tinh khiết và không phải lo lắng suy nghĩ, đây là thên đường sao? cô đã chết và lên thiên đường nhưng…cô cảm thấy toàn thân cô đau buốt ở dưới phần bụng không thể cựa được, cô đưa tay lên cảm thấy vướng víu khi trên tay gắn đầy thiết bị.

- Cô đã tỉnh? – Một giọng nói xa lạ chợt vang lên, cô quay sang nhìn một vị bác sĩ trẻ tuổi đang ghi chép bệnh án dừng bút nhìn cô mỉm cười, nụ cời của anh thật ấm áp như ánh nắng chiếu rọi dưới trời đông lạnh lẽo, bác sĩ chỉnh lại gọng kính trễ xuống sống mũi ngồi xuống ghế ân cần hỏi thăm:

- Cô cảm thấy trong người thế nào?

- Tôi…tôi đang ở đâu đây?

- Cô đang trong bệnh viện.

- Bệnh viện? – Cô vội vùng dậy nhưng vết thương ở bụng đau nhối khiến cô nhăn mặt, bác sĩ vội cản cô.

- Cô đừng cử động mạnh nếu không vết thương sẽ bị rách, chậm chút nữa cô sẽ mất mạng, cô làm gì mà bị té ra nông nỗi này?

- Té? – Khóe môi cô khẽ cười mỉa mai, không ngờ hắn cũng biết đưa ra một lý do như vậy, mắt cô nhắm lại giọt nước mắt theo đó mà chảy ra, cô muốn chết đi vậy mà ông trời bắt cô phải sống để chịu hình phạt mà hắn giành cho cô, lỗi đâu phải do cô gây ra tại sao cô phải gánh chịu.

- Tôi sẽ kiểm tra lại sức khỏe cho cô?

- Không cần. – Khóe môi cô lạnh lùng khẽ nhấc: - Tôi muốn nghỉ ngơi.

- Ừ! – Bác sĩ bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, Vương Đình đứng bên ngoài tiến tới hỏi:

- Cô ta sao rồi?

- Đã tỉnh, bệnh nhân cần nghỉ ngơi.

- Tôi biết. – Đợi bác sĩ đi khuất sau dãy hành lang, Vương Đình hé cửa phòng nhìn vào bên trong bờ vai nhỏ cô khẽ run lên, có lẽ cô đang khóc, cô rút ống truyền dịch ra khỏi tay, Vương Đình vội mở cửa đi vào.

- Cô đang làm gì vậy? – Vương Đình giữ tay cô lại.

- Anh buông ra.

- Cô điên à? – Vương Đình giữ chặt tay cô khiến cô không cử động được, cô muốn thoát ra khỏi bàn tay cứng như thép ấy, vết thương đau nhói khi cô cử động mạnh, ánh mắt cô cầu khẩn nắm lấy tay Vương Đình.

- Xin anh, xin anh hãy đưa tôi ra khỏi đây đi, cầu xin anh mà, được không?

Vương Đình nhìn ánh mắt cô thật thơ ngây trong sáng, trên nét mặt vẫn lộ rõ sự hoảng loạng, Thanh Nhã mà Vương Đình biết sẽ không bao giờ có đôi mắt trong sáng đến vậy, trong con mắt Thanh Nhã luôn toát lên vẻ giận dữ, hung tợn khiến người ta chán ghét, nhưng đôi mắt này khiến cho người ta có cảm giác muốn che chở bảo hộ, cô vẫn lay tay Vương Đình, Vương Đình vội quay đi không muốn nhìn vào trong con mắt có sự mê hoặc đó, nếu không bản thân sẽ có ngày bị con mắt của cô mê hoặc mà mềm lòng.

- Xin lỗi! – Vương Đình giật mình, khi miệng vừa phát ra hai từ “Xin lỗi” câu này ngoài mẹ ra thì Vương Đình chưa hé ra nói với ai, vậy mà khi nhìn vào cô lại nói ra hai từ đó thật dễ dàng.

- Tôi xin anh, hãy giúp tôi.

- Tôi chỉ có nhiệm vụ là người giám sát vì vậy tôi không thể giúp được cô, hơn nữa tôi không muốn gia đình tôi gặp rắc rối mong cô hiểu cho.

Bàn tay cô khẽ buông ra khỏi tay Vương Đình, khuôn mặt cô trở nên thất vọng, nước mắt trong suốt nhẹ nhàng rơi, cô gạt nước mắt khi nghĩ tới điều gì đó, cô giật mạnh ống truyền dịch ném xuống đất, Vương Đình hốt hoảng giữ cô lại, nếu để xảy ra chuyện mạng sống của gia đình cũng bị đe dọa.

- Buông tôi ra, để tôi chết đi tại sao lại cứu tôi, tôi không muốn sống.

Trước sự vùng vẫy của cô, Vương Đình đè cô xuống giữ chặt lấy người cô, cô không còn có cảm giác đau đớn, cô muốn thoát ra khỏi sự khống chế của Vương Đình cho tới khi mệt, cô nằm bất động khóc thành tiếng, Vương Đình vẫn chưa dám buông vẫn đè chặt tay cô xuống giường để khống chế, quần áo do đó mà nhăn nhúm, từ ngoài nhìn vào rất ái muội, cứ như Vương Đình đang ra sức cưỡng bức cô, mùi hương trên cơ thể cô thật thơm dịu rất dễ chịu, Vương Đình rùng mình khi hít mùi hương thơm dịu đầy mê hoặc ấy, Vương Đình vội buông ra, miệng lần nữa lại nói ra câu xin lỗi, trong buổi sáng hôm nay đã nói ra hai câu xin lỗi đây là điều không thể xảy ra.

Chuông điện thoại reo lên, là hắn gọi tới Vương Đình vội nghe điện: - Ông chủ.

- …??

- Đã tỉnh…vâng tôi biết, chào ông chủ.

Bên ngoài cửa phòng hắn nhìn qua cửa phòng cô một lượt sau đó rời đi, mẩu đối thoại lúc nãy hắn nghe rất rõ, may cho Vương Đình không phản bội hắn, nếu không Vương Đình sống sẽ rất thảm, muốn trốn đi ư? sẽ không dễ như cô nghĩ, cuộc chơi mới bắt đầu, khóe môi hắn khẽ nhấc sau đó lên xe rời đi.

Hắn di tay lên trán để xua đi sự mệt mỏi trong đầu, hai ngày nay hắn vì bận công việc nên thức trắng, đang tính đứng dậy chuông điện thoại gọi tới, hắn nhíu mày khi đó là số điện thoại ở bệnh viện gọi tới, nghe xong điện hắn tới bệnh viện bước lên phòng nơi đang giam giữ cô, có thể dùng từ giam giữ ở đây, bởi hắn sợ cô tự sát để giải thoát bản thân, trong phòng ngoài chiếc giường màu trắng ra thì không còn vật dụng nào, nếu có chỉ là đồng dùng bằng nhựa dẻo, có như vậy cô mới không tìm đến cái chết, chưa lên đến nơi đã nghe thấy tiếng cô la hét nhất quyết không chịu uống thuốc, ăn uống, hắn mở cửa phòng Vương Đình né qua bên, trên giường cô ngồi thu gọn một góc, hai bác sĩ đành thở dài lắc đầu, nhìn thấy hắn cô trở nên sợ hãi lùi dần vào trong, hai bác sĩ thấy anh thở phào nhẹ nhõm một người lên tiếng.

- Hai ngày nay cô ta chưa ăn gì, cũng không chịu để cho tôi kiểm tra lại vết thương.

- Có thể lui. – Hắn lạnh nhạt phun ra ba từ gọn nhẹ, hai bác sĩ nhận lệnh lui ra, cũng đủ thấy hai bác sĩ cũng là người của hắn.

Cô vội nắm lấy tay Vương Đình, ánh mắt cô cầu khẩn, Vương Đình lạnh lùng gỡ tay cô rồi bước ra ngoài, hắn tiến về phía cô, trên khuôn mặt hiện lên sự mệt mỏi, hắn nhìn cô một lượt, ánh mắt hắn dừng tại vết thương trên bụng cô đang nhuộm một máu đỏ, bàn tay hắn vươn ra tóm vào vết thương trên bụng cô bấm mạnh, máu theo đó mà nhuộm trên tay hắn, khuôn mặt cô tái xanh miệng không thể phát ra tiếng kêu, ánh mắt hắn dữ dằn nhìn cô, khóe môi mỏng khẽ nhấc.

- Cô tưởng nhịn ăn uống cô sẽ chết dễ dàng như thế sao, tôi cho cô chết cô mới được chết, tôi bắt cô sống cô phải sống, mạng sống của cô do tôi quyết định. – Hắn tăng thêm một chút lực ở đầu ngón tay bấm chặt vào vết thương, có thể nói cô đang đau như thế nào, mồ hôi chảy dài trên trán: - Cô trở nên kiên cường từ khi nào vậy? tôi nhớ không lầm cô chịu đau rất kém cơ mà?

Không phải cô trở nên kiên cường, cô là người chịu đau rất kém nhưng sự đau đớn này cô không chịu được bởi miệng lưỡi cô tê cứng không thể kêu vì đau, một điều nữa, chiếc mặt nạ đã che đi sự đau đớn trên khuôn mặt cô, hắn buông tay ra khỏi bụng cô, rút khăn tay màu trắng lau đi vết máu trên tay hắn ném vào mặt cô, hắn cầm ống tiêm mà các bác sĩ để trên bàn, cô sợ hãi thu mình, bàn tay hắn vươn ra túm lấy tóc cô kéo về phía hắn.

- Đây là lần cuối, nếu cô còn dám phản kháng lại đừng trách tôi không nói trước.

Hắn mạnh bạo đâm thẳng mũi kim tiêm xuống tay rồi bơm thuốc vào, khi rút mũi kim máu theo đó mà trào ra, hắn chỉ tay vào số thuốc trên bàn: - Tự uống hay để tôi phải nhét cho cô?

Toàn thân cô run rẩy không ngừng, hắn không đủ kiên nhẫn một lần nữa túm tóc cô kéo ngửa cổ ra sau nhét toàn bộ số thuốc vào trong miệng không chút nhẹ nhàng hắn đổ nước vào miệng khiến nước tràn lên sống mũi, cảm giác thật là cay, toàn bộ số thuốc đều bị nuốt xuống, từ nhỏ cô vốn không uống được thuốc tây cô toàn uống thuốc nam, vừa nuốt xuống bao nhiêu số thuốc vào trong dạ dày đều nôn ra hết, hắn nhíu mày khi nhìn cô nôn khan, nôn cả ra máu.

- Gọi bác sĩ tới. – Hắn lên tiếng, chưa đầy một phút đã xuất hiện ở trong phòng, hai vị bác sĩ lúc nãy vẫn đứng ở bên ngoài đợi, khi có lệnh bèn đi vào, khám qua cho cô một vị bác sĩ lên tiếng.

- Cơ thể cô ta dị ứng với thuốc, đó là lý do tại sao cô ta không chịu uống.

Toàn thân cô trở nên lạnh lẽo, mồ hôi trên trán chảy ra, chân tay bắt đầu có dấu hiệu co giật.

- Không hay rồi, bệnh nhân đang có tình trạng phản ứng với thuốc.

Hai bác sĩ bắt tay vào công việc, hắn nhíu mày nhìn chân tay cô đang lên cơn co giật, miêng cứng lại, hắn nhanh tay nhét vào miệng cô chiếc khăn thấm máu mà hắn đã lau tay, hắn chưa muốn cô chết, hắn chưa có trả thù sự trả thù bây giờ mới bắt đầu.

Thời gian trôi đi khác lâu các bác sĩ mới bước ra khỏi phòng cấp cứu, một vị bác sĩ già lên tiếng.

- Qua cơn nguy hiểm, bệnh nhân tôi e rằng sẽ bình phục rất lâu trong một thời gian dài, bởi cơ thể của cô ta phản ứng tất cả các loại thuốc đi vào trừ các vị thuốc bắc.

Hắn chỉ khẽ gật đầu, đúng lúc ấy điện thoại hắn đổ chuông giọng nói trách móc của Hạ Vi, hắn thở ra mỉm cười nói chuyện với Hạ Vi khiến tâm hắn bình phục trở lại và quên đi mọi phiền phức trong lòng.