Đừng Nghĩ Tôi Sẽ Buông Em

Chương 25




Một năm cũ qua đi và năm mới cũng đến, một năm đối với cô mà nói rất nhiều kỷ niệm đẹp từng gắn bó với cô khi còn là Huyền Chi, bên cạnh những hạnh phúc đó là sự đau thương khi cô trở thành Thanh Nhã, nếu hôm đó nghe lời anh trai cô không đi chơi thì mọi chuyện sẽ không có như ngày hôm nay, và cô sẽ không phải gặp một con người đáng sợ như thế.

Một tiếng động nhẹ khiến cô giật mình đôi mắt lơ đễnh nhìn ra cửa sổ từ từ thu lại liếc nhìn ra phía cửa, một quả bóng nhựa màu cam lăn chậm về phía cô, bên ngoài một bé trai thụt thò đầu nhìn vào, đôi mắt to tròn nhìn theo quả bóng, thằng bé do dự nửa muốn chạy vào lấy nửa lại sợ, nó phóng cặp mắt thăm dò nhìn về phía cô, cô đặt đôi chân trần xuống nền nhà lạnh lẽo cúi xuống cầm quả bóng đi đến bên thằng bé ngồi xổm xuống, trên gương mặt không cảm xúc của cô nở nụ cười nhạt nhưng rất ấm áp.

- Của con này - Cô đặt lên tay thằng bé.

- Con xin cô - Thằng bé ngoan ngoãn lễ phép xin sau đó chạy đi.

Cô đứng dậy, đầu óc quay cuồng chóng mặt, đây là dấu hiệu cho thấy cô bị mất máu quá nhiều cộng thêm bị sốt, hai ngày nay sức khỏe cô khá hơn một chút, sợ cô tự sát hắn đã cho người giám sát rất chặt, bên ngoài cửa ba vệ sĩ luân phiên nhau túc trực.

Một bàn tay lạnh lẽo đỡ lấy, sau mấy phút choáng váng qua đi cô ngước nhìn, đứng trước mặt cô là một người thanh niên khoảng mười chín hai mươi, khuôn mặt có thể gọi là mỹ, người này cô từng gặp ở đâu rồi mà cô không thể nhớ ra.

Người thanh niên hỏi cô bằng một nụ cười hiền từ nhưng trong nụ cười ẩn chứa sự lạnh lẽo, cậu ta nhận ra cô chính là cô gái phục vụ trong hộp đêm ngày nào, cậu ta dơ tay lên ra dấu.

"Cô ổn rồi chứ?"

Cô gật đầu, quay người vào trong phòng nhưng vừa nhấc chân cô cảm thấy chóng mặt, hoa mắt tai ù ù...cậu thanh niên đỡ lấy khủy tay còn đôi mắt thì dừng dưới đôi chân trần của cô đặt trên nền nhà lạnh lẽo.

"Tôi dìu cô vào."

- Tôi tự đi được - Cô gạt tay cậu ta ra khỏi khủy tay của mình.

- Cô hiểu được ngôn ngữ này sao?

- Ừ!

"Tôi là Nam Khánh, còn cô?"

- Huyền Chi - Cô không nghĩ ngợi bèn đáp, đáp xong mới suy nghĩ cô ngước nhìn cậu ta và nhớ ra chàng trai ở đối diện khu biệt thự của hắn, hơn nữa cô có gặp qua cậu ta ở hộp đêm, thoạt nhìn cậu ta rất hiền từ đứng đắn, không thể đánh giá con người ta bằng cái nhìn bề ngoài, cậu ta cũng nhận ra cô, đôi mày cậu ta thoáng nhíu lại, đáy mắt hiện lên tia lạnh rồi biến mất như chưa từng xảy ra.

"Có cần tôi dìu cô vào trong không?"

- Không cần - Cô xua tay, sau đó bước vào nhưng Nam Khánh nắm lấy khủy tay cô dìu đi vào trong.

- Để tôi tự đi được.

Nam Khánh buông tay khỏi khủy tay cô, cô ngồi xuống dưới giường, đôi mắt đen không thấy đáy nhìn cô không chớp, thực ra Nam Khánh đang thăm dò và rất tò mò về cô, không biết cô là gì của Lý Nam Vương mà hắn cho người quản rất chặt, đáng nói là tại sao cô làm việc trong hộp đêm.

- Mặt tôi có gì sao? - Cô thấy Nam Khánh nhìn chằm chằm nên hỏi.

"Tôi thấy cô giống một người, không biết cô có quen người đó không?"

- Ai?

"Thanh Nhã."

Cô nhìn Nam Khánh trong lòng không thể tránh được sự tò mò nên hỏi.

- Cậu biết cô ta sao?

"Tôi là bạn của cô ấy."

- À - Cô à một tiếng sau đó lại nhìn về phía cửa sổ.

Bên ngoài dòng người đi lại tấp nập trên đường phố, tiếng còi xe kêu inh ỏi, vài phút bệnh viện lại nháo nhác khi có ca cấp cứu tai nạn xe, phẫu thuật...

Cô thu hồi tầm mắt nhìn về phía lan can trước cửa phòng, cô thẫn thờ nhìn về phía trước nhưng sự thẫn thờ thay vào đó là sự sợ hãi hốt hoảng khi thấy hắn đang đi vào, cô nhảy xuống giường quên luôn sự mệt mỏi trong người với ý định nép sau lưng Nam Khánh, thay vào đó cô đá vào chân ghế kết quả ngã úp lên người Nam Khánh theo bản năng Nam Khánh sẽ đẩy ra, vừa chạm tới hông thì Lý Nam Vương có mặt nên cánh tay Nam Khánh cứng lại.

Hắn mang bộ mặt đen xì nhìn hai người rất ái muội, Nam Khánh nửa muốn cười nửa muốn khóc, người ngoài không hiểu sẽ tưởng rằng cô đang tấn công còn bản thân mình là do bị cưỡng ép. Nam Khánh có thể cảm nhận được thân hình cô không ngừng run rẩy, điều này cho thấy cô rất sợ hắn chính vì vậy cô mới tìm một nơi để che trở nhưng do sự sợ hãi khiến cả hai rơi vào trong trường hợp này.

Hắn dừng mắt tại tay của Nam Khánh đang đặt lên vòng eo nhỏ của cô, người cô không ngừng run rẩy vì sợ, lẽ nào trong lòng cô sợ hắn đến vậy sao, đôi mày thoáng nhíu lại vì tức giận.

- Cậu Khánh, bấy lâu nay tôi cứ nghĩ rằng cậu là kẻ đồng tính nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến thì...

Hắn bỏ lửng lời nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tay Nam Khánh:

- Cậu có biết rằng cậu đang chạm tới người của Lý Nam Vương tôi không?

"Người của ngài sao, xin lỗi tôi không biết" - Nam Khánh khóe môi hơi nhấc, còn bàn tay ra dấu nhẹ nhàng đẹp mắt.

Ánh mắt Nam Khánh lạnh lẽo nhìn hắn, khóe môi tạo một đường cong lạnh, vòng tay ôm lấy thân hình bé nhỏ của cô cho áp sát vào thân hình của mình, ánh mắt khiêu khích nhìn hắn, có thể thấy trong con mắt băng lãnh của hắn hằn lên tia tức giận, nhìn bộ mặt của hắn khiến Nam Khánh rất hài lòng và càng khiêu khích, Nam Khánh hai tay ôm lấy mặt cô hôn nhẹ lên môi, phần do cô quá sợ hãi khi thấy bộ mặt của hắn ẩn nhẫn sự tức giận, cô cũng rất tức Nam Khánh nhưng vì run sợ nên cô không thể phản kháng, chân tay cô rã rời, chỉ cần Nam Khánh buông tay cô lập tức khụy ngã, cô có thể cảm nhận, giữa hắn và Nam Khánh có một mối thù chính vì vậy Nam Khánh mới làm như vậy với cô, nhưng Nam Khánh đâu biết làm vậy sẽ hại chết cô.

- BUÔNG - Hắn lạnh lùng lớn tiếng.

Tại sao hắn phải giận chứ, tại sao hắn lại tức nghẹn, tại sao hắn thấy gai mắt khi bàn tay của Nam Khánh đặt lên eo cô và cả nụ hôn an ủi kia nữa, phải chăng do sự hận thù, hắn không giải thích được lý do tại sao? Chỉ là cảm thấy uất nghẹn nơi cổ họng.

"Xin lỗi ngài, làm sao tôi buông được, cô ấy rất tuyệt đúng không, nhất là khi ở trên giường, nếu ngài tới sớm hơn sẽ được nhìn thấy cảnh cô ấy mạnh mẽ như thế nào".

Vì ra dấu phía sau lưng nên cô không biết Nam Khánh nói cái gì, một bàn tay rắn chắc túm lấy khủy tay cô lôi ra khỏi người Nam Khánh, hắn không nói một lời nào lôi cô đi, Nam Khánh đáy mắt lạnh nhìn theo khóe môi khẽ nhấc lên thành đường cong lạnh lẽo. Tay Nam Khánh lướt nhẹ trên bàn phím điện thoại.

- Theo dõi người phụ nữ đi theo Lý Vương, có gì báo lại cho tôi.

Dứt lời Nam Khánh tắt điện thoại.

- Lý Nam Vương, hừ! Anh trai, Tôi sẽ bắt anh phải hoàn trả những gì anh gây ra cho tôi và mẹ của tôi.

Hắn không thương tiếc cứ thế lôi cô đi một mạch vào trong thang máy, bàn tay hắn vẫn nắm thật chặt vào khủy tay và dường như hắn đang dồn nén sự giận dữ xuống cánh tay bé nhỏ của cô, cơ thể hắn toát ra luồng khí lạnh khiến bao người nhìn thấy không khỏi rùng mình, rất nhiều ánh mắt từ xa đều tập trung nhìn vào cô, cô bị hắn lôi đi trong khi đó trên người chỉ mặc chiếc áo len mỏng, đi chân trần dưới nền tuyết trắng đang tan chảy trong nắng chiều, ra đến xe hắn mở cửa đẩy cô thật mạnh do bất ngờ cộng thêm lực đẩy và không làm chủ được tốc độ đầu cô đập mạnh vào thành ghế, trên góc trán bắt đầu nổi u lên thành một cục.

- Đam Mê - Hắn lạnh lẽo rít lên hai chữ khiến tài xế luống cuống chân tay mở khóa xe bị rớt xuống, tài xế vội cúi xuống nhặt chẳng may đầu đập vào vô lăng, tay tài xế run run tra khóa vào ổ sau đó khởi động xe lao vọt đi, nhìn qua kính chiếu hậu chưa bao giờ tài xế nhìn thấy bộ mặt giận dữ đáng sợ như thế này, hẳn là vợ của hắn vừa làm gì đó cho nên hắn mới tức như vậy.

- Run cái gì - Hắn tức giận gầm lên.

Nhìn toàn thân cô ngồi ép sát vào phía trong, toàn thân cô cuộn tròn lại ôm lấy đùi gối không hiểu sao bộ dạng đó hắn muốn nổi điên, trước mặt những kẻ khác cô đâu như vậy nhất là khi ở bên Vương Đình cô rất thoải mái thậm chí còn ôm lấy, thấy hắn thì sao? Cô lại tỏ ra rất sợ hãi.

- Có thôi run đi không? - Hắn thực không chịu nổi, cô khiến hắn phát điên.

Hắn túm lấy tay khiến cô giật mình nấc nghẹn thành tiếng, hắn bóp lấy cằm cô cho mặt hướng thẳng nhìn vào hắn.

- Nhìn tôi đây này, cô sợ cái gì?

Thân hình cô không ngừng run rẩy, trong con mắt cô hiện lên sự sợ hãi.

- Tôi bảo cô ngừng run - Hắn thực không còn chịu được nữa. Hắn kéo cô lại gần ép vào thành ghế:

- Tôi tưởng cô chưa thể tiếp khách được nên cho nghỉ ngơi, nhưng thật không ngờ mới có hai hôm cô đã không chịu nổi xem ra tôi đã quá xem thường cô, cô đúng là loại đàn bà thật ghê tởm.

Cô sợ hãi cơ thể vì thế mà run rẩy không ngừng, cô sợ hắn sẽ đem cho con khỉ đột ấy nếu điều đó xảy ra thật, cô sẽ cố gắng cắn lưỡi mà chết.

- Sợ cái gì, tôi là chồng cô, cô nên nhớ điều đó...

Phanh xe thắng gấp khiến môi hắn đập vào trán cô, tài xế xanh mặt bởi tự nhiên hắn phát ra một câu có tình có lý nhất kể từ lúc hắn sinh ra là "Tôi là chồng cô" chưa bao giờ hắn coi Thanh Nhã là vợ vậy mà hôm nay tuyên bố một cách nhẹ nhàng, nghe trong lời có một chút vị chua, chính vì nghe câu đấy mà tài xế giật mình phanh gấp, tài xế vội xin lỗi sau đó ra mở cửa xe khi đã đến hộp đêm.

Hộp đêm cũng sắp tới giờ mở cửa, một hai nhân viên đến sớm để chuẩn bị một số công việc, hắn lôi cô một mạch lên căn phòng mà cô từng ở, hắn đẩy cô thật mạnh xuống giường. Cô hoang mang lo sợ lùi vào trong, hắn tiến chậm tới cô vội quỳ dập đầu liên tục.

- Xin...ông hãy tha cho tôi...

- Tha ư?

- Xin ông...

Hắn cau mày khi cô cứ dập đầu liên tục xuống tấm đệm miệng liên tục xin tha.

- Lúc trên giường tại sao không đập đầu xin tha, xin tôi thì có ích gì - Hắn nổi giận quát lớn.

Hắn túm lấy khủy tay - Không được run, cô nên nhớ tôi là chồng của cô rõ chưa?

Cô nấc nghẹn thành tiếng rất rõ, hắn nhíu mày đẩy cô ra, hừ một tiếng sau đó bước ra ngoài, hắn chẳng hiểu nổi bản thân vừa nói ra cái gì chỉ biết là rất giận.

Cơn nấc nghẹn của cô kéo dài và nghe rất rõ khi căn phòng trở nên im lặng, khi hắn nổi giận nói gì cô không biết chỉ biết rằng sự sợ hãi đã khiến cô không thể tiếp thu lời của hắn, lâu rất lâu cô mới dần bình tâm trở lại, đưa tay lau nước mắt sau đó mới ngẩng đầu lên.

- A...

Cô hét lên khi có người ngồi trên ghế sofa là một khuôn mặt có vết sẹo, đôi mắt lạnh lẽo đang quan sát cô, cô không biết hắn đã ở trong này bao nhiêu lâu.

- Anh...anh vào đây bằng cách nào?

- Mới rời khỏi đây có mấy ngày đã quên rồi sao, hay Lý Vương đã khiến cô sợ hãi mà quên đi căn phòng này có thể thông tới phòng của tôi, hoan nghênh đã quay trở lại - Lý Nam cười lạnh nhìn cô.

Ừ nhỉ, cô quên điều này hẳn do sợ hãi mà ra, bởi lãnh ý trên người và vóc dáng của hắn và Lý Nam giống nhau vì vậy mà cô sợ hãi là lẽ đương nhiên.

- Có vẻ như, cô rất thích tự sát - Hắn nhìn vết thương trên tay rồi hỏi.

- Tôi rất muốn sống để thoát khỏi đây.

Mặt hắn đen lại sau đó lại trở về trạng thái lạnh lùng như lúc đầu.

- Để đi theo Vương Đình, tôi nói cho cô hay cô nên từ bỏ ý định đó đi bởi hắn sẽ không buông tha cho cô, chết hay sống cô vẫn là người của hắn.

Cô không nói mà chìm vào suy nghĩ, hắn vẫn quan sát cô bằng ánh mắt lạnh lùng để thăm dò, mọi cử chỉ của cô hắn đều không bỏ sót. Một bàn tay lạnh túm lấy cằm khiến cô giật mình thu hồi suy nghĩ cô gạt tay hắn ra.

- Đừng chạm vào tôi.

- Tôi nói cho cô hay, cô đã là người của Lý Nam này vì thế tôi có chạm hay không cô cản được sao?

Hắn giữ lấy tay đem thân hình cô khóa dưới thân của hắn, cô vùng vẫy cố thoát ra.

- Tránh ra - Cô cố gắng thoát ra khỏi bàn tay của hắn - Đừng nghĩ lần đó do tôi tự nguyện, coi như đó chỉ là một trò giải trí thôi...

Mắt hắn hằn lên sự giận dữ:

- Cô vừa nói cái gì, nói lại tôi nghe?

- Tôi nói sai sao, đàn ông tới Đam Mê ngoài giải trí và thỏa mãn của nhu cầu bản thân ra...

- Im đi - Hắn quát lớn.

- Tôi nói gì sai, tôi vốn là một gái điếm trong hộp đêm lên giường với khách là chuyện phải làm nếu vậy tôi đã trở thành người đàn bà của vô số những tên đàn ông khốn nạn đó đâu riêng mình anh - Cô thực ấm ức đầy bụng tức, không cần suy nghĩ cứ thế mà tuôn ra chỉ mong sao giải tỏa được cơn tức giận ra ngoài.

Một cái tát xuống khuôn mặt cô, cô cảm thấy mắt nổi đom đó, tại sao hắn nổi điên lên đánh cô, cô và hắn không hề quen biết, ánh mắt cô căm phẫn nhìn hắn.

- Anh và tên khốn Lý Vương đều là một loại đàn ông khốn nạn như nhau.

- Nghe cho kĩ đây, bắt đầu từ hôm nay cô sẽ là người của tôi, nếu cô tự ý trèo lên giường của bất kỳ gã nào tôi không tha cho cô.

- Hahahaha...

Cô bật cười như điên như dại nhìn hắn, cô cười chảy ra nước mắt, hắn nhíu mày khó chịu.

- Cười cái gì?

- Cười cũng cấm tôi sao, tôi cười anh lý do gì anh cứ khăng khăng nói tôi là người của anh, tôi chẳng là người của ai hết, sinh mệnh của tôi do tôi nắm giữ, tôi muốn leo lên trên giường của ai anh cản được sao?

- NÓI LẠI XEM NÀO?

Lần này cô đã chọc giận hắn thật, hắn bóp mạnh cằm khiến cô đau đớn, cô không hẳn vì thế mà sợ hãi, khóe môi cô khẽ nhấc lên cười nhạt.

- Phục vụ khách là bổn phận của tôi mà, tôi không muốn mình bị đem đi cho con thú kia nữa.

- Cô đúng là loại đàn bà lẳng lơ...

- Đó không phải là điều mà đàn ông muốn khi đàn bà lẳng lơ trên giường sao, tôi biết kĩ thuật của tôi chưa đạt đến mức điêu luyện...

- Im - Hắn thực muốn bóp chết cô - Cô nghĩ rằng mình còn có cơ hội leo lên giường cùng người khác sao, nhất là Vương Đình...

- Dù sao anh ta vẫn tuyệt hơn anh...

- Chết tiệt - Ánh mắt hắn thực muốn giết người, lúc này cô mới ý thức được lời mình nói ra muốn thu hồi lại thì không thể cũng như bát nước đầy đổ đi thì không thể lấy lại được - Vương Đình ư, đừng mơ tưởng tới hắn, cô nên loại bỏ ý nghĩ ở bên hắn ra khỏi trong đầu, nếu không hắn sẽ sống không bằng chết.

- Anh định làm gì Vương Đình - Cô vội hỏi, đáy mắt thoáng vụt qua tia lo lắng hắn không bỏ sót qua mọi cảm xúc của cô.

- Hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là người của Lý Nam, tôi sẽ cho cô mãi mãi không thể quên được.

Dứt lời hắn cúi xuống hôn lên môi cô, nụ hôn rất mạnh bạo có thể thấy hắn đang dồn nén sự tức giận lên bờ môi hồng mềm mại gợi cảm ấy, cô muốn thoát khỏi nụ hôn đau đớn khi bị hắn hành hạ, mùi máu bắt đầu xâm nhập vào nơi khoang miệng, một tay hắn giữ chặt hai tay cô ở trên đình đầu, tay kia cởi càvạt trên người sau đó buộc hai tay cô vào thành giường.

Cô vùng vẫy khi bị hắn xé rách quần áo để lộ cơ thể gợi cảm trước mặt, hắn dơ con dao ra trước mặt áp lưỡi dao sắc bén lên mặt cô vỗ nhẹ ba cái.

- Cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô - Hắn cười lạnh nhìn ánh mắt sợ hãi của cô.

Cô đang rất sợ khi lưỡi dao di chuyển chậm trên da, lưỡi dao lạnh di chuyển đến đâu đều biết, hắn dừng lại trên bộ ngực.

- Cắt đây đi được không - Hắn nhìn thân thể cô run nhẹ thật hấp dẫn, mũi dao di chuyển xuống bụng khiến cô nín thở, mũi dao tiếp tục di chuyển xuống phía dưới rồi dừng lại, hắn nhìn cô - Hay là đây, phá hủy phần này xem cô còn leo lên giường cùng hắn như thế nào?

Xoẹt...cô giật nẩy người khi hắn cắt quần lót của cô.

A...

Trên đùi trắng nõn hiện lên một vết rạch khá sâu, máu bắt đầu chảy ra.

- Đồ chết tiệt, nếu tôi có làm ma tôi cũng không tha cho an...a...

Cô chưa nói hết hắn đã vạch thêm một đường nữa.

- Cô sẽ không chết, chỉ là sẽ đau một chút khi tôi khắc tên của tôi lên đùi của cô và cho cô nhớ kĩ cô thuộc về ai, loại bỏ Vương Đình đi.

Trong con mắt hắn phủ tầng sương lạnh lẽo khiến cô không biết hắn đang nghĩ gì, mỗi vết cắt khiến cô giật mình, mười vết cắt tạo thành chữ "Nam" tại sao hắn không chọn chữ "Lý" cho ít nét hơn, hắn nhìn tác phẩm của mình gật gù hài lòng khóe môi rất thỏa mãn, hắn dùng con dao dính máu lau lên bộ ngực của cô.

- Cô biết không, tôi rất thích máu, máu sẽ gây kích thích sự hứng thú của tôi.

Hắn ném con dao xuống dưới sàn, cầm lấy điện thoại lướt nhanh trên bàn phím.

- Gọi Vương Đình tới giúp tôi - Hắn cúp điện thoại ném qua bên rồi nhìn cô - Rất nhanh hắn sẽ tới đây và sẽ nhìn thấy cảnh tôi và cô cùng hoan ái, khi đấy tôi nghĩ tim hắn sẽ rất đau và nổ BÙM máu phun trào khỏi miệng và ngất đi.

- Đồ đê tiện - Cô cố thoát ra khỏi chiếc càvạt quỷ quái, càng cựa càng thắt chặt khiến cổ tay cô đau đớn, máu vì vậy mà đông cứng lại.

Bàn tay hắn bắt đầu xâm nhập trên cơ thể rất thành thạo nắm bắt điểm nhạy cảm, cô nguyền rủa bản thân không nghe lời bộ não chỉ bảo chỉ thích làm điều có lỗi, khóe môi hắn cười lạnh khi người cô nóng dần lên nhanh chóng hắn thoát bỏ quần áo trên người, hắn thừa nhận bản thân rất ham luyến cơ thể của cô.

Hai cơ thể quấn lấy nhau, nhưng thực ra cô đang muốn thoát nên cơ thể vặn vẹo nhìn vào sẽ thấy rằng cô đang hưởng thụ rất nhiệt tình.

Đúng lúc ấy cánh cửa phòng mở ra thân ảnh Vương Đình xuất hiện trước mắt cô, trên gương mặt Vương Đình hiện lên sự sững sờ, như hắn nói Vương Đình sẽ phun ra một ngụm máu tươi thật bắt mắt, thân hình cao lớn như một đoạn phim quay chậm tua đi tua lại trước mắt cô nhiều lần, Vương Đình nằm bất tỉnh trên sàn nhà.

- Vương Đình...đồ khốn buông ra.

Cô cắn lên vai hắn, điều này không có nghĩa hắn buông mà ngược lại rất kích thích bản thân hắn, không lời báo trước hắn tiến vào cơ thể cô rất mạnh bạo, hắn đang tức vì cô ở dưới thân hắn mà lo cho người khác, hắn dồn nén sự tức giận sang cô, phải, là hắn, hắn đang ghen với Vương Đình.

Sự tức giận của hắn để lại khiến thân dưới cô đau đớn cô cảm nhận thân dưới đang rách ra và máu bắt đầu nhiễm đỏ trên tấm đệm màu trắng, cô ngất đi vì không thể chịu đựng thêm được, hắn không vì vậy mà buông vẫn mạnh mẽ chiếm đoạt cho tới khi phóng ra toàn bộ tinh tú vào trong, hắn nằm trên người cô khóe môi thỏa mãn.

- Ngày hôm nay cô sẽ phải nhớ suốt đời cô sẽ thuộc về tôi vĩnh viễn.

Trước khi đứng dậy hắn không quên hôn lên môi cô một nụ hôn nhẹ, mặc quần áo sau đó đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vương Đình nằm bất tỉnh dưới sàn khóe môi hắn khẽ nhấc lên sự hài lòng.

- Vương Đình cậu mãi chỉ là kẻ thua cuộc – Dứt lời hắn bước qua người Vương Đình sau đó rời đi.