Đừng Một Mình Nữa Yêu Thôi!

Chương 50




Nhìn dáng vẻ Lâm Gia Kiệt bây giờ chẳng khác gì kẻ lang thang, trông xộc xệch như 'thằng' bợm rượu. Ở Lâm thị sau bao lần Lý Thúy Anh không liên lạc được với anh bà càng cảm thấy nóng ruột, hỏi Alan thì chỉ nhận được vài câu chủ tịch đi vắng từ tối hôm qua chưa về, hợp đồng bất ngờ bị đối tác hủy bỏ, bà càng phải tìm được Lâm Gia Kiệt về nhanh nhất có thể.

"Mẹ! anh Bevis đã lái xe đi tìm anh hai rồi, mẹ phải bình tĩnh đã"_Lâm Vy Lam ngồi xuống cạnh bà.

"Ta nghĩ chuyện hợp đồng đột ngột bị hủy ắt có khúc mắc".

Chuyện này Lý Thúy Anh không thể lơ là được, chỉ mới vài tuần Lâm Gia Kiệt trở lại Trung Quốc, tập đoàn ở Mỹ liền có rục rịch. Chắc hẳn đã có kẻ nhúng tay vào, bắt đầu chĩa mũi tên nhằm hạ gục Lâm thị.

Tuy với một hợp đồng nhỏ bé đó không đủ để khiến Lâm thị phải sa ngã nhưng đối với người đã trải qua đủ vị khổ đau như Lý Thúy Anh thì chuyện này không hề đơn giản.

Trên chiếc Ferrari màu đỏ, Bevis chạy rảo hết quán bar này lại đến quán bar khác tìm Lâm Gia Kiệt, vừa nãy anh có ghé qua nhà của Diệp Ngọc Y nhưng chẳng thấy bóng dáng ai ở đó cả.

Tay trái lái xe, tay phải của Bevis vẫn cầm chặt chiếc điện thoại mọi cuộc gọi đi gần đây đều là cho Lâm Gia Kiệt, từng hồi chuông đổ rì rà đến cuối cùng chẳng có ai nhấc máy.

Bevis tấp xe vào lề, tay đập mạnh vào vô lăng: "Lâm Gia Kiệt, cậu đang ở đâu vậy hả!!!"

Anh ta ngửa đầu ra sao, mắt chợt nhìn trúng hàng ghế đá phía trước. Người đang ngồi co gối tựa vào lan can kia là...

"Sao tôi gọi cậu chẳng bắt máy hả?"_Bevis chạy đến.

Bên cạnh chân của Lâm Gia Kiệt là vài ba lon bia đã bị uống cạn hết, anh ngà ngà say đôi mắt nặng trĩu nhìn xuống đất. Bevis chống tay lên hông bắt đầu nổi cơn tức tối.

"Cậu nhìn lại mình bây giờ đi, có ra thể thống gì không. Lâm Gia Kiệt mà tôi biết không phải thế này, thay vì bây giờ cậu làm cho mình tàn tạ như vậy thì hãy bay về Mỹ trị bệnh đi!"

"Chuẩn bị máy bay!"_anh trống không nói.

Thật ra Bevis chỉ muốn khuyên răn anh một chút, nhưng thực sự nhìn bộ dạng của Lâm Gia Kiệt lúc này giống như chẳng còn hi vọng vào cuộc sống nữa, nói thẳng ra là chán đời. Anh vịn tay vào lan can từ từ đứng lên, máu ở tay và bàn chân đã khô ráp đi, để lại những dấu vết vô cùng khó nhìn.

"Có chuyện gì vậy, sao cậu lại bị thương?"

"Về thôi!"

Anh mệt mỏi nhấc từng bước đi đến mở cửa xe, Bevis nhanh chóng gọi cho Lý Thúy Anh báo tình hình, bên ấy bây giờ đang rối lại càng rối thêm. Chỉ trong hai tiếng đồng hồ, tất cả hợp đồng được ký trong tháng này đồng loạt bị hủy, các nhà đầu tư nước ngoài bắt tay nhau rút vốn. Nhân viên ở tập đoàn Lâm thị cũng như các chi nhánh nhỏ lẻ trong nước đều phải căng thẳng hợp sức giải quyết vấn đề.

Chỉ tầm gần mười phút sau, Bevis đưa Lâm Gia Kiệt ghé qua bệnh viện xử lý vết thương rồi về hẳn Lâm thị. Số cồn trong người anh cũng dần vơi đi hết.

Hai người họ vừa vào đến sảnh đã thấy đâu đâu cũng là kẻ chạy người gấp gáp, trên tay ôm biết bao nhiêu là hồ sơ xanh đỏ.

Alan liền có mặt, kề sát tai anh kể rõ mọi chuyện. Lâm Gia Kiệt nhíu mày, nét mặt nghiêm nghị, căng thẳng càng dâng đến đỉnh điểm. Cũng cùng lúc ấy trên phòng, Lý Thúy Anh đang chủ trì cuộc họp với tất cả các cổ đông trong và ngoài nước thông qua gọi video. Giám đốc Hàn An Kì, phó giám đốc Tiêu Mặc, một vài trưởng ban có mặt ở đó khi nhìn thấy anh họ đều đồng loạt đứng dậy.

Lâm Gia Kiệt lạnh như băng tiến đến chỗ của Lý Thúy Anh.

Một trong những vị cổ đông bên kia khi thấy anh xuất hiện liền lên giọng soi mói.

"Lâm thiếu đến rồi à, chúng tôi cứ tưởng cậu bỏ mặc tập đoàn mà cao chạy xa bay rồi chứ".

"Các ông có mạnh miệng hùng hổ đến đâu thì cũng không giúp ích cho tập đoàn thêm chút đồng bạc nào, nếu các ông sợ tôi phải gánh mọi tránh nhiệm mà bỏ trốn thì người đứng trước mặt các ông bây giờ có lẽ không phải Lâm Gia Kiệt".

Anh thẳng thắn đáp trả, khiến đám người kia phải im bặt, họ đều là những người cùng thời với ba anh, gắn bó thế nào thì nhìn vào sự phát triển của Lâm thị cũng biết. Lâm Đức Nguyên là người công tư phân minh, tài đức đến mức họ phải khâm phục, từ khi hay tin ông qua đời và Lâm Gia Kiệt lên thừa kế, họ đã gây ra bao nhiêu là trở ngại, có kẻ còn nhầm lúc nước đang đục mà vội thả câu khiến Lâm thị năm đó suýt rơi vào vòng lao lý.

"Vấn đề...tôi sẽ tự mình giải quyết, trách nhiệm...tôi sẽ tự mình chịu trách nhiệm, nhưng ngay lúc này, bất cứ ai trong các ông muốn rút lại vốn để bảo vệ số tài sản nhỏ bé của mình thì khi xuống đến suối vàng gặp lại ba tôi đừng xưng hai từ huynh đệ"_ anh nói như đang cảnh cáo, cá mắc lưới một lần có thể cho là xui xẻo nhưng để mắc lưới nhiều lần có lẽ là do nó đã tới số rồi.

Lâm Gia Kiệt ra hiệu cho Alan tắt cuộc họp, quay lại nơi đang chìm trong sự trầm tư khó thở này.

Hàn An Kì nói: "Tôi chắc chắn, mọi sản phẩm được làm ra không hề mắc phải một sai sót nào, trừ khi..."

"Trừ khi có nội gián!"

Anh ta chưa dứt lời, Lâm Gia Kiệt đã khẳng định một câu khiến cả khán phòng rơi vào nổi kinh ngạc.

"Ý con nói rất có thể là manh mối lúc này, nhưng đừng bứt dây động rừng, mọi hành động của chúng ta bây giờ đều đã nằm gọn trong tầm ngắm của kẻ ngoài vùng"_Lý Thúy Anh nhỏ nhẹ.

"Tất cả camera của công ty đều phải trong trạng thái hoạt động 24/24, điều thêm vệ sĩ canh gác nghiêm ngặc ở phòng tài liệu, tôi phải bay về bên đó trong tối nay, những lời tôi nói sau đây có thể làm mọi người khó chịu nhưng một khi đã chọc vào Lâm Gia Kiệt này thì đừng mong có đường thoát thân"_anh đứng lên.

Bevis và Alan gấp gáp chuẩn bị hành lý đi cùng Lâm Gia Kiệt, hiện giờ mọi thông tin đi lại của anh hay hoạt động của Lâm thị đều phải được đảm bảo mật thiết, đối với sự an nguy của tập đoàn bây giờ có thể phải được đặt vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc.