Đừng Một Mình Nữa Yêu Thôi!

Chương 43




Mộc Cẩm Dương ra hiệu cho phục vụ rót cho mình ly rượu, trông có vẻ cô cũng u sầu không khác gì Đỗ Nam bây giờ.

"Linh cảm của mình mách bảo rằng...sau lần này trở về Ngọc Y sẽ không còn nằm trong vùng an toàn do mình tạo ra nữa"_Đỗ Nam uống hết số rượu còn sót lại trong ly, năm ngón tay siết chặt.

"Tình yêu...không phải cứ ép buộc là được".

Mộc Cẩm Dương cụp mắt nhìn xuống ly rượu, ngập ngừng một lúc rồi hỏi:

"Mình hỏi cậu...nếu như bây giờ cũng có người yêu cậu, tình nguyện vì cậu làm tất cả...giống như thứ tình cảm đặc biệt cậu dành cho Y Y, thì cậu sẽ như thế nào?"

"Mình sao?"_Đỗ Nam chỉ ngón tay vào ngực mình.

Anh cười khổ, miệng vẫn nhóp nhép dòng rượu đỏ sẫm kia. Có lẽ anh chưa bao giờ nghĩ tới tình huống đó nên khi Cẩm Dương hỏi bất ngờ như vậy, anh có chút đơ mình.

"Vậy thì khổ cho cô gái đó rồi!"

Sau một hồi ngồi tâm sự, tuy uống khá nhiều nhưng Đỗ Nam vẫn còn rất tỉnh táo. Anh và Mộc Cẩm Dương từng người rời khỏi đó, họ rủ nhau đi dạo ở ven con đường đông nghịch xe trước mặt.

_____

Đợi khi Kim Taehee xử lý vết thương cho mình xong, Diệp Ngọc Y mới có mặt ở nơi dùng bữa sang trọng đó.

Cô được phục vụ dẫn lối đến căn phòng đã sắp đặt trước. Cánh cửa từ từ mở ra từ bên trong, người đứng sau là Cung Yến Tranh.

Diệp Ngọc Y có chút bất ngờ, cô đảo mắt nhìn xung quanh chỉ gật đầu nhẹ chứ chưa kịp hỏi gì.

"Chào em!"_Cung Yến Tranh môi cười nhã nhặn, sự ôn nhu thể hiện hết ở ánh mắt dành cho cô.

"Anh đây là...?"

"Tôi là Cung Yến Tranh, người mà hơn một năm trước em gặp khi đi công tác ở New Zealand...em quên rồi sao?"

"À tôi nhớ rồi, thật xin lỗi!"



"Mời em!"

Cung Yến Tranh lịch lãm đưa tay mời cô về chiếc ghế đối diện ngồi xuống, nhận ra được tình hình có chút không đúng này Ngọc Y mới thắc mắc hỏi:

"Chỉ có tôi và anh thôi sao, còn Park tổng?"

"Em đừng lo, chỉ là Park tổng nói có công việc đột xuất nên không có mặt ở đây được".

Nói được vài ba câu hỏi hang, bên ngoài phục vụ liền mang tấp nập nào là rượu, món ăn đã được chuẩn bị trước, thêm bó hoa hồng to vào.

Anh ta đứng lên nhận lại bó hoa từ tay phục vụ, tiến đến trước mặt cô, Diệp Ngọc Y cũng vội đứng dậy.

"Tặng em!"

"Cảm ơn anh..."

Diệp Ngọc Y trong đầu liền chạy đến những suy nghĩ rối ren chẳng phải cô và anh ta chỉ chạm mặt với nhau duy nhất một lần thôi sao. Đâu cần phải trịnh trọng như vậy.

Ngó lại tháp nến lung linh trước mặt, cô liền đoán được rất có thể mình mới là món ăn chính tối hôm nay.

Cung Yến Tranh tự tay mình rót rượu, một ly đặt về hướng cô.

"Tôi không thể uống rượu đâu"_Cô đưa tay nhẹ nhàng cản lại.

Anh ta nghe vậy chợt mỉm cười rồi thôi, nhìn giống như anh đang chiều bạn gái mình không bằng.

Đúng như lời mời, Diệp Ngọc Y chỉ làm tròn bổn phận dùng bữa của mình. Cung Yến Tranh hỏi gì cô cũng gật đầu không thì ậm ừ cho qua, chỉ mong thoát khỏi nơi này nhanh nhanh thêm chút.

Kể đến số rượu kia thì cũng chỉ có mình anh ta uống. Đến khi cô ăn xong ngước lên liền thấy anh ta có vẻ khó chịu đang đưa tay nới lỏng cà vạt, hơi thở dần trở nên gấp gáp và đôi mắt đỏ ngầu đi.

"Anh...anh không sao chứ?"

Cơ thể đột ngột có sự thay đổi, Cung Yến Tranh cũng thừa biết mình đã bị chơi xấu rồi. Anh ta chỉnh lại thái độ nói năng với cô dịu dàng nhất có thể.

"Tôi không sao...em ăn ngon miệng chứ?"



"À ngon lắm, cảm ơn anh vì bữa ăn này"_cô đứng lên.

Cung Yến Tranh cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi nhưng cũng cố kìm nén đưa tay ra bắt với cô.

"Nếu không còn gì nữa tôi xin phép".

Nhìn bóng lưng thon thả của Ngọc Y vừa xoay đi, yết hầu anh ta lên xuống liên tục. Dù mang danh là kẻ ăn chơi, nhưng trái tim và lý trí của Cung Yến Tranh đều trao trọn cho Diệp Ngọc Y cả.

Có thể nói đây là cơ hội rất tốt để anh ta có được cô, nhưng thứ anh ta cần trong mối quan hệ này là sự tự nguyện.

Trong lúc đó ở nơi khác, Lâm Gia Kiệt lủi thủi trở về phòng mình châm điếu thuốc rồi ngồi hút.

"Ngọc Y, em đang muốn hành hạ tôi để vơi đi nổi hận đó phải không?"

Anh phì phèo trong làn khói trắng đục, đôi mắt mờ ảo ngắm nhìn chân dung xinh đẹp của cô trên chiếc điện thoại của mình.

"Cậu chán sống rồi à?!!"_Bevis bước nhanh tới giật phăng lấy điếu thuốc trên tay Lâm Gia Kiệt.

Hành động của Bevis không phải thừa thải, nó đều có lý do cả.

Anh tắt điện thoại, mi tâm nhíu lại tràn trề sự mệt mỏi.

"Nếu muốn chết sớm, đừng đi níu kéo người ta về làm gì, một lần nữa tôi nhắc cho cậu nhớ, cậu đang có nguy cơ rất cao là mắc căn bệnh chết tiệt đó!!!"_Bevis tức giận nói.

Việc anh ta gấp gáp bay về đây chuyện tư không tính nhưng chuyện công là quan sát biểu hiện sức khoẻ của Lâm Gia Kiệt lúc này.

Sau đêm ngày hôm đó, Bevis và người cộng sự của mình phát hiện ra rằng dù không mang gen trội nhưng Lâm Gia Kiệt vẫn có thể bị di truyền. Nếu anh thật sự mắc căn bệnh đó, việc cần làm bây giờ là điều trị càng sớm càng tốt.

______

TG: Nay mình lên chap sớm đặng chuẩn bị tinh thần chiến đấu với mấy bài kiểm tra đang tấp nập tìm mình mọi người ơi hichic...

.....